Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 202

Hy Bình ôm A Mật Y quay trở lại nơi sáng sủa, Lý Ngọc và Minh Ngọc đi theo phía sau hắn. Qua những lời của bọn họ, những người trong động lại biết được bọn họ muốn làm cái chuyện xấu xa bẩn thỉu, thương phong bại tục kia. Mà không phải là làm trong bóng tối, chỉ khăng khăng muốn làm cái chuyện ấy ở nơi sáng nhất trong động, khiến cho những người khác trong động cảm thấy những người này so với mình còn dơ bẩn hơn.
Quyền Hành nói:" Các ngươi chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác, ở đây không có nơi kín đáo sao? Lại cứ muốn làm cái chuyện đó ở nơi có ánh sáng duy nhất này.
Hy Bình dửng dưng nói:"
Ngươi làm sao vậy? Ta thích chỗ này, vì nơi này có thể quan sát rõ ràng, không thể bắt ta làm việc này trong bóng tối được. Ta cứ làm đấy, ngươi được chiêm ngưỡng thân thể lão bà của ta, ta còn chưa tính toán với ngươi, ngươi có lời rồi, lại còn ở đó kêu ca cái gì hả?
"Không ngờ ngươi lại biến thái như vậy, thật là vô sỉ! Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn ngươi lắm sao? Nữ nhân đẹp nhất ở đây, trong mắt ta cũng chỉ là một cục phân chó mà thôi." Quyền Hành chửi.
Hy Bình buông A Mật Y ra, bước đến trước mặt Quyền Hành nói: "Ngươi nói ngươi không thích nữ nhân? Con mẹ ngươi mới là đồ biến thái, có nam nhân nào lại không thích nữ nhân? Trừ phi ngươi vô năng, không phải lại đồng dạng với Thi Trúc Sinh đó chứ? Nào, lại đây, để ta xem xem bên dưới ngươi có không?"
Hắn đưa tay hướng tới giữa háng Quyền Hành mà nắm. Quyền Hành nhanh nhẹn tránh đi, to tiếng chửi: "Hoàng Hy Bình, ngươi còn làm loạn, ta sẽ chặt tay ngươi."
"Thật làm ta sợ quá. Chặt tay ta ư? Tức cười, ngươi không có năng lực đó đâu. Đợi bao giờ ngươi có khả năng rồi hãy nói. Đừng có ở trước mặt ta đánh rắm nữa, không biết ta là thiên tài quyền vương sao? Lão tử ngươi có nắm đấm sắt đó."
Quyền Hành đột nhiên nói: "Ta sẽ bắt toàn gia, diệt toàn tộc ngươi."
Hy Bình cười nói: "Mời mời, ngươi nghĩ ngươi là ai? Hoàng đế lão tử cũng không dám nói với ta như vậy. Ta còn tha chưa chiếm hữu tất cả những cô vợ trẻ của lão, khiến cho lão đội vô số mũ xanh, từ nay về sau tất cả hoàng đế đều là hậu duệ của lão tử ta, ha! Nhìn không vừa mắt thì quay đi, cũng chẳng ai bắt ngươi xem, đợi ngươi chết đi, để xem ngươi còn không hét lên? Nương nương khang! Ngươi thà chết cũng không thèm ăn cá nướng của ta, vậy thì ăn cá sống đi."
Hắn chuyển thân hai bước, rồi quay đầu lại nói tiếp: "Đương nhiên, nếu ngươi xin ta, ta có thể cho ngươi một con cá nửa sống nửa chín, một bên sống, một bên chín. Ngươi thấy có tốt không?"
Quyền Hành chửi nói: "Hoàng Hy Bình, đại hỗn đãn, ta có chết cũng không ăn cá của ngươi!"
"Không ăn càng tốt, để bọn ta ăn, ngươi cứ đợi mà đói chết đi, nương nương khang!"
Hy Bình tức khí lẩm nhẩm, rồi quay lại trước mặt tam nữ nói: "Không cần sợ hắn. Hắn chỉ có cái vẻ ngoài của nam nhân thôi, thật ra thì hắn chính là nương nương khang, ở phía dưới chẳng có gì cả, tất nhiên không phải là nam nhân. Các nàng thoát y ở trước mặt nữ nhân, có gì mà phải sợ?"
Minh Ngọc nói:" Nhưng dù sao thì hắn cũng là nam nhân mà."
Hy Bình đáp lại:" Nếu như có thể ra ngoài, ta sẽ cắt tiểu kê kê của hắn, biến hắn thành như Thi Trúc Sinh, thế không phải là giải quyết rồi ư?"
" Như vậy thì không tốt lắm a!"
" Có gì mà không tốt? Ai bảo chúng dám nhìn nữ nhân của ta? Ta phải cắt tiểu kê kê của chúng, khiến chúng khi nghĩ đến thân thể của mình mà sẽ buồn, nghĩ đến bản thân vĩnh viễn không thể ngẩng đầu rồng được nữa, tất sẽ rất buồn bực. Mà buồn bực sẽ có thể làm chết người, vậy cứ để chúng chết vì buồn đi, Ha ha….."
Tiếng cười của hắn quả thật vô sỉ và gian tà.
Chúng nhân đều chịu thua, nghĩ thầm con người này quả thật không thể dùng danh từ gì để hình dung. Tất cả ý nghĩa của từ "vô lại" cũng không đủ để nói về hắn, vì những ý nghĩ bất thường của hắn tuyệt đối là của một kẻ vô lại đệ nhất.
Phải ở cùng một chỗ với tên vô lại chết giẫm này, quả thật không biết họ có thể chịu được bao lâu?
Thật hy vọng chết sớm một chút a!
Hy Bình bất chấp tất cả cảm nhận của chúng nhân, ai là lạn nhân (người mục nát) chứ? Hắn là thiên tài. Thiên tài, hiểu chứ? Người không hiểu, mới là lạn nhân!
Hắn gọi:" Các nàng hãy cởi hết y phục đi! Giống ta này, thật tiêu sái, thật tự tại biết bao!"
"Chúng thiếp sợ lạnh."
Tam nữ viện đại một lý do.
"Cái gì? Các nàng sợ lạnh? Ta là nam nhân còn không sợ, thì các nàng sợ cái gì? Nghe nói nữ nhân chịu đựng lạnh rất tốt a. Nào, cởi đi, muốn động phòng mà sao vẫn còn nhiều y phục thế này?"
"Nhưng trước khi động phòng không phải là cần phải có kiệu hoa, nhạc đội tấu hỷ nhạc, và khăn hồng phủ đầu sao?"
"Bộ có chuyện này ư? Tại sao ta trước đây đã nhiều lần động phòng với nữ nhân mà lại không cần những thứ đó?" 
Rồi Hy Bình lại ngơ ngác hỏi: "Nhất định phải cần những thứ đó sao?"
"Phải rồi! Nơi này không có những thứ đó, chúng thiếp sao có thể cùng chàng động phòng chứ?"
Hy Bình nói:" Ta có thể giảm bớt kiệu hoa được, còn tấu nhạc ư! Ở đây cũng khó tìm được, vậy để ta ca hát thay thế vậy!"
"Không, cấm chàng ca hát, tấu nhạc cũng giảm bớt đi."
Hầu như tất cả mọi người đều phản đối hắn ca hát để thay cho tấu nhạc.
Hy Bình ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định:" Các nàng thật là phiền, khi không lại đòi phải có khăn hồng phủ đầu? Bây giờ là lúc nào rồi, đi đâu mà tìm chứ?"
Hắn nhìn lên ngực của tam nữ dò xét, không thấy màu hồng, lại hạ tầm mắt nhìn xuống thấp hơn, chiếc bụng nhỏ nhắn của Phỉ Sa tất nhiên là màu hồng xinh xinh, đáng tiếc là đã bị hắn dùng ánh mắt nhìn đến ngấu nghiến.
Lại nhìn sang Mộng Cơ là người từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, trong lòng hắn thắc mắc không biết cái yếm của nàng ta màu gì?
" Này, mỹ nhân tóc vàng, yếm của nàng màu gì thế?"
Mộng Cơ trả lời:" Màu nhũ bạch!"
Màu nhũ bạch à? Thật không gây chút ấn tượng nào. Hắn nói với tam nữ: "Không có khăn hồng phủ đầu, biết làm sao bây giờ?"
A Mật Y thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ vừa thoát được một tai kiếp, rồi lên tiếng: "Vậy thì hãy đợi đến khi ra ngoài rồi mới động phòng!"
Hy Bình phản kháng: "Không được, sao lại có thể không làm chứ? Này lão bà, động phòng có gì không tốt nào? Nhưng mà ta hỏi nàng, tại sao phải là khăn phủ đầu màu đỏ thì mới được? Màu khác có được không?"
"Nếu không có khăn phủ đầu….."
"Ta bất chấp là chuyện gì, này các lão bà, mau mau cởi y phục ra, ta phải cùng các nàng động phòng, nếu để bỏ lỡ thời khắc này, chẳng phải là đáng tiếc lắm ư?"
"Chúng ta mới là không thấy đáng tiếc a!"
"Nhưng mà ta thích! Chẳng lẽ các nàng không biết rằng tính dục của nam nhân sẽ bị kích thích khi được ngắm no mắt à?Nam nhân rất thích ngắm nhìn thân thể của nữ nhân…."
Hắn vòng tay ôm lấy A Mật Y rồi nói:" Để bọn họ tự thoát y, còn ta thì giúp nàng?"
Tam nữ cúi đầu thật thấp, A Mật Y thì thầm:" Ta thật hết cách với chàng, người ta đã giữ gìn rất kỹ suốt bao năm nay…….sau này chàng không được phụ bạc người ta!"
"Nếu ta mà phụ bạc nàng thì đã không muốn nàng rồi!"
Hy Bình thò tay ra sau lưng nàng, vuốt ve xoa nắn sự mềm mại trơn láng của nàng. Ngón tay móc lấy cái móc dải lưng áo của nàng kéo ra. Mặt tựa vào vai nàng, nhè nhẹ hôn lên đầu vai tròn lẵn, chầm chậm cởi thắt lưng, thì thầm vào tai nàng: "Ta hiểu được là chúng ta đã nóng ruột lắm rồi. Ở trong động này, không biết bên ngoài đã là giờ giấc nào, chẳng biết là ánh sáng sẽ kéo dài được bao lâu. Vì vậy, ta muốn các nàng thành nữ nhân chân chính, là nữ nhân của ta."
Hắn cởi yếm của A Mật Y rồi kéo xuống tới bụng, lộ ra toàn vẹn nửa thân trên của nàng. Bất quá, tuổi tác không hề tàn phá thân thể của A Mật Y. Nàng nay đã bốn mươi, nhưng cơ thể vẫn giữ được như độ tuổi hai mươi, cái thời kỳ mà nhan sắc đẹp nhất. Bộ ngực của nàng cao đầy, hai bên giống nhau, cao nhưng đầy đặn không hạ xuống dưới, ngay cả nửa điểm hơi hạ cũng không có. Tay Hy Bình từ ngực chuyển xuống vùng hông của nàng, quả thật hông nàng cũng rất mượt mà, không có lấy nửa phần lão hóa.
Tay phải hắn chuyển qua bộ ngực nàng, ánh mắt của A Mật Y có chút khẩn trương. Thân thể truyền đến từng trận cảm giác, nửa người bên trên bất giác hơi ngửa ra đằng sau. Hy Bình đưa tay trái khẽ nâng nàng lên từ phía sau, tay phải thì đặt tại phong đỉnh trên ngực nàng, cảm thấy nhu nhuyễn nhưng săn chắc, có phải bởi vì cho tới bây giờ bộ ngực này chưa hề bị nam nhân vuốt ve nên mới như thế này không?
Hắn nhìn qua phía hai nàng kia, lúc này cả hai nửa thân trên cũng đã cởi hết xiêm y.
Toàn thân Lý Ngọc có vẻ hơi ốm, ngực của nàng không lớn lắm nhưng lại rất rắn chắc, trông như hai ngọn đồi nhỏ, còn eo của nàng thì khá nhỏ nhưng rất đáng yêu. Còn ngực của Minh Ngọc quả thật rất đúng mức tiêu chuẩn, nàng so với hai người kia tuy phần hông có phần đầy đặn hơn, nhưng không phì nộn, cái này quả thật có chút cảm giác nữ nhân.
Ba nữ nhân da thịt đều trắng trẻo như thiếu nữ mười tám tuổi, vì trải năm tháng, thân thể các nàng nhiều nơi được giữ gìn như của một thiếu nữ vậy.
"Tại sao các nàng phải đợi đến khi ta xuất hiện thì mới dâng hiến những thân thể trân quý mỹ diệu đầy vẻ dụ hoặc với nam nhân này?"
Lý Ngọc và Minh Ngọc tiếp tục thẹn thùng, từ từ cởi đến y phục ở hạ thân.
Hy Bình nghe thanh âm nhu nhuyễn của A Mật Y sát bên tai: "Có lẽ bản thân chúng ta sinh ra là để dành cho chàng. Nếu không, chúng ta khó mà lý giải được, vì sao đã giữ mình trong sạch suốt nửa đời người, vậy mà chỉ mới gặp một vài ngày, lại không ngần ngại trao hết cho chàng? Thật ra, ngày trước ta đã muốn hiến thân cho Khiếu Thiên, nhưng ông lại không muốn ta, vì trong tim ông đã có nữ nhân khác. Chúng ta tới quá trễ. Ông không giống chàng, có thể cùng lúc yêu nhiều nữ nhân, còn ông thì chỉ yêu có một người!"
"Ta muốn hỏi nàng, trong thời khắc này, nàng vẫn còn yêu ông ta chăng?"
"Yêu! Nhưng so với tình yêu dành cho chàng thì có điểm khác biệt."
Hy Bình hỏi tiếp: "Khác thế nào?"
A Mật Y nói: "Ta không thể phân biệt, nhưng ta đã dám hiến thân cho chàng, để mặc cho chàng làm gì thì làm. Điều đó chứng tỏ, chàng đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng ta, chàng hiểu không?"
"Ta không hiểu, ta chỉ biết, nàng sắp trở thành nữ nhân của ta, thì từ nay về sau nàng không thể yêu bất cứ nam nhân nào khác, cả tâm hồn và thân thể của nàng đều thuộc về ta. Về điểm này, Hi vọng là nàng sẽ minh bạch. Ta là một nam nhân rất tham lam và bá đạo!"
"Ừm, điều này thì ta rất minh bạch. Từ nay về sau chúng ta chỉ thuộc về chàng, vậy được chưa?"
Hy Bình trong lúc nói chuyện thì đồng thời đưa tay cởi chiếc tiểu khố tam giác của A Mật Y ra, rốt cuộc hắn đã hoàn thành việc thoát y, có lẽ do đã cởi quá nhiều y phục nữ nhân nên rất thuận tay và nhanh chóng, tự nhiên đã trở thành tập quán.
Hắn nhìn ba mỹ nữ lõa thể, nuốt nước miếng ừng ực.
Hai chân của A Mật Y rõ ràng là mảnh khảnh hơn, ở giữa hai chân nơi hợp lại làm một, không có một khe hở. Tại khu rừng hình tam giác phát triển một cách chỉnh tề, lông đen che kín lạch nước.
Hai chân của Lý Ngọc thì vừa dài vừa rắn chắc, lông mao ở địa phương thần bí so với A Mật Y còn dày đặc hơn, lông đen mượt mọc lộn xộn tại khu tam giác của nàng.
Hai chân của Minh Ngọc lại phong mãn và cân xứng, lông mao giữa hai chân mọc thành một đường mờ mờ, hai múi đầy đặn trông như hai phiến ngọc thạch, ép chặt vào nhau tạo thành một đường rãnh.
Ba người đều cúi đầu không dám nhìn Hy Bình.
Hy Bình cúi xuống trải quần áo của các nàng xuống nền, sau đó kéo yếm của ba người trùm lên trên đầu họ, cười nói: "Đây không phải là khăn phủ đầu sao? Mặc dù không phải là màu đỏ.."
Rồi hắn lần lượt kéo yếm xuống, hôn lên khuôn mặt của từng người, mỉm cười: "Hiện giờ nghi thức đã hoàn thành, đi vào việc chính thôi!"
"Thật là không biết xấu hổ! Một tên sắc lang, ba ả lăng loàn." Quyền Hành từ trong bóng tối chửi.
Hy Bình làm như không nghe thấy gì, cứ tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ cho bọn họ nhìn hoặc nói năng lung tung gì.
Hy Bình ôm A Mật Y đặt lên quần áo đã trải trên đất, hai người kia cũng ngồi bên cạnh bọn họ. Hắn đưa song thủ vuốt ve đồi ngực của hai nàng, trong lòng thầm kêu sảng khoái, sau đó quay sang chuyên tâm đối phó với A Mật Y
Trước tiên hắn hôn A Mật Y thật lâu, tới khi nàng hơi thở khó khăn, sau đó mới đưa tay nắm lấy ngọc phong, dùng môi hôn lên đỉnh ngọc nhũ, cắn nhè nhẹ.
A Mật Y không thể chịu nổi sự kích thích ấy, phát ra tiếng rên rỉ: "Ư..ư…nhột nhạt quá....…"
Hy Bình lặng lẽ chuyển một tay xuống mò mẫm vùng cấm địa của nàng, thấy nơi đây đã ươn ướt. Mặc dù A Mật Y đã bốn mươi tuổi nhưng dù sao nàng vẫn còn là xử nữ, đích thực chưa từng trải qua nam nhân nào, làm thế nào có thể chống lại ái tình của người nàng yêu?
Thân thể nàng nhanh chóng bị hỏa dục thiêu đốt, toàn thân đỏ rực lên, đồng thời bắt đầu chuyển qua nóng dần hơn, nhũ phong cũng trở nên căng cứng.
Tay Hy Bình nhẹ nhàng len vào vùng cấm ướt đẫm của nàng, hắn cố ý ve ve đám lông tơ, nhẹ nhàng lôi kéo. A Mật Y kêu nhẹ một tiếng: "Đau!"
Cặp nhãn thần đang động tình của nàng mở trừng nhìn hắn một cái, rồi nói: "Đừng làm vậy, ta sẽ đau!"
Hy Bình cực kỳ đắc ý, kéo tay nàng để lên dương căn của hắn.
A Mật Y nắm chặt, cả kinh nói: "Vì sao đột nhiên lại trở nên to lớn như vậy? Ta sợ."
Lúc này tay hắn đã tách ra khỏi nàng, trở lại không ngớt xoa bóp, liếm mút đầu nhũ hoa, đem đến cho nàng những cảm giác chưa bao giờ có. Nàng vặn vẹo thân mình, Hy Bình áp tới ép chặt vào nàng.
A Mật Y nói: "Ấy.ấy.đừng cắn ta nơi đấy.A..ngón tay của chàng.."
Thì ra Hy Bình đã lặng lẽ đưa ngón trỏ tiến nhập vào ranh giới, xuyên qua hai mép hoa mềm mại, phủ lộng lên nàng cảm giác ấm áp ngọt ngào. Hắn đưa ngón tay đụng vào màng xử nữ (màng trinh) của nàng, tiện tay thâm nhập vào tấm màng đó.
"Đau!" A Mật y khẽ kêu
Nàng khép chặt hai chân để ngón tay của Hy Bình không thể tiến vào nữa. Hy Bình tách hai chân nàng ra, quỳ gối kê vào giữa hai chân nàng, rồi nói: "Nàng đừng khép chặt hai chân lại, sẽ đau hơn đấy!"
A Mật Y quả nhiên nghe lời, không khép chặt hai chân nữa, từ từ tách ra, giữa hai cánh hoa mơ hồ có thể thấy nhụy hoa màu hồng nhạt, nơi đó vốn đã bị ngón tay Hy Bình trêu chọc, nay đã mở ra, trông như hai cánh thịt mỏng manh, phơn phớt của con trai.
Hy Bình lùi về sau, song thủ đặt giữa hai chân, cúi đầu xuống, muốn hôn địa phương thần bí của nàng. A Mật Y vội kêu: "Đừng hôn chỗ đó, dơ lắm!"
Hy Bình nói: "Nhưng ta nghĩ nơi đó rất thơm a!"
Hắn lướt cánh tay qua vùng kín của A Mật Y, nhìn xuống bên dưới đám lông đen mượt hình tam giác đó, da thịt trắng nõn nà, cơ hồ làn da tại đây không bị biến sắc.
Tất cả là một màu trắng nõn, ở nơi âm đ*o, hai cánh hoa không dầy không mỏng, trắng như tuyết trông thật mê người.
Hắn đưa tay vạch hai cánh hoa, tại đó ẩn ước có một dòng nước long lanh, hai mép đỏ tươi, ép chặt với nhau, phía trên có một núm thịt bằng cỡ hạt đậu nhỏ rất mềm. Hy Bình trông thấy, ý nghĩ nghịch ngợm nổi lên, liền dùng đầu ngón tay chọc vào.
Cái nơi mẫn cảm nhất của A Mật Y bị tấn công, thân thể như bị tê liệt mang theo một cơn chấn động, cảm giác nhanh chóng lan truyền toàn thân.
"Ư.ư.."
Khoái cảm từ hạ thể truyền đến, hoa lộ trào ra, làm ướt ngón tay Hy Bình. Hắn cúi mặt xuống áp vào địa phương thần bí, dùng má chà xát vào đám lông tại cấm địa của nàng, A Mật Y bị hắn trêu chọc càng không chịu được.
Ngọc dịch không ngừng tuôn ra, nàng xấu hổ vội lấy tay che mặt, nhưng che mặt thì làm được gì chứ?
Hy Bình dùng lưỡi tách hai cánh hoa của nàng ra, chiếc lưỡi của hắn tựa như linh xà vậy. Nó hoạt động lên xuống tại bên trong mật khe của nàng, thỉnh thoảng tiếp xúc vào phần đế hoa trắng mịn, có lúc lại trượt vào hai cánh hoa, khuấy trong vách mật động. A Mật Y bị sự quấy nhiễu này, dù là thánh nữ cũng có thể biến thành dâm nữ.
"A…..A..…thật là tuyệt…thật khó chịu…."
Hai cánh tay không còn tự chủ được, liền hạ xuống ôm lấy đầu Hy Bình.
Hy Bình nhấm nháp cái xuân dịch từ mật đạo của nàng, biết rằng nàng đã sẵn sàng. Không thể ngờ được, nữ nhân này đã gìn giữ thân thể suốt bốn mươi năm nay, thế nhưng chỉ sau vài động tác của hắn thì phía dưới đã ẩm ướt rất nhanh.
Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thật không thể tưởng được, Lý Ngọc và Minh Ngọc cũng đang học theo động tác của hắn và A Mật Y. Lúc này Minh Ngọc đang hoạt động tại mật đạo của Lý Ngọc.
Hy Bình cả kinh thốt: "Các nàng.."
Lý Ngọc rên rỉ: "Ta và Minh Ngọc trước kia cũng từng làm thế này."
"Các ngươi vẫn là xử nữ?"
"Đương nhiên, bọn thiếp vẫn chưa làm đến nỗi phải xuất huyết. Hơn nữa, việc này cũng rất ít khi xảy ra, chỉ là mỗi khi ở cùng chỗ thì mới làm như vậy, thấy cũng rất hay."
Hy Bình không lý tới các nàng nữa, bò lên thân của A Mật Y, hôn nàng một cái, rồi nói: "Ta sẽ tiến vào nàng, nàng hãy nhịn đau nha!"
A Mật Y khẩn trương hỏi: "Có phải là rất đau không?"
"Đương nhiên là đau rồi, cái đó của hắn to lớn như thế, ngay cả nữ nhân dâm đãng nhất cũng chịu không nổi, hà huống là một xử nữ như ngươi?"
Phỉ Sa hết nhẫn nại được nên buột miệng thốt lên như thế.
Lần này Hy Bình không thèm tranh luận với nàng ta, chỉ nói với A Mật Y: "Sẽ có đau một chút, nhưng sau đó nàng sẽ nhận được khoái cảm rất nhanh thôi!"
"Vậy chàng đến đi…..nhẹ…nhẹ nhàng một chút!"
A Mật Y để hai tay trên lưng Hy Bình, bấu chặt lấy da thịt hắn, thân thể mỹ lệ đầy mồ hôi dưới ánh sáng trông thật rực rỡ, đang e lệ run rẩy.
Hy Bình nghiêng người nâng đồn bộ lên, cự căn đặt tại cửa mật huyệt của nàng, đưa qua đưa lại một chút, tới khi long căn đã ướt, hắn đưa tay nắm lấy dương căn, nhẹ nhàng đẩy vào trong mật huyệt từng chút, từng chút một.
Nàng nhíu đôi mày liễu, khẽ rên: "Đau…..!"
Hy Bình nghe vậy thì vội dừng động tác của mình lại, chỉ giữ lại một phần ba long căn ở trong mật huyệt của nàng, tay trái chống xuống đất, tay phải khẽ vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ của nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần sợ, nó chỉ mới vào được một chút thôi."
A Mật Y kinh hãi kêu lên: "Cái gì? Chỉ mới có một chút thôi à? Thiếp còn tưởng là nó đã vào hết rồi……Có phải là sẽ còn rất đau không?"
Hy Bình hỏi: "Có sợ không?"
A Mật Y ngập ngừng đáp: "Sợ!"
Hy Bình hạ thấp đồn bộ rồi đẩy mạnh về phía trước…….
Nàng cảm thấy như có một vật thể cực nóng tiến nhập vào thân thể mình, càng lúc càng cảm thấy đau, càng lúc càng thắt chặt, giống như mật huyệt của nàng đang bị tàn phá tanh bành. Nàng muốn đẩy Hy Bình ra, nhưng lại không nỡ…..bởi vì nàng và hắn đang làm chuyện này đều là do đôi bên tình nguyện, làm sao có thể lâm trận rút lui? Không được, nhất định phải kiên trì đến cùng.
Nàng khẩn trương chờ đợi cái khoảnh khắc đau đớn ấy.
Đã có nhiều nữ nhân trải qua thời khắc này, những người đó đều có thể chịu đựng được, vậy thì tại sao nàng lại không chịu được? Nàng cũng không còn là một tiểu nữ hài nữa, nhất định phải chịu được. Lại đây, Hy Bình, thiếp đang chờ chàng yêu thương đây.
Trong lòng A Mật Y thầm nhủ như thế.
A Mật Y đạt đến cao trào, sự khoái cảm đã làm cho tâm linh của nàng hoàn toàn trống rỗng, nhân vì Hy Bình tiến nhập quá sâu, hai tay của nàng muốn đẩy hắn ra một cách vô thức, nhưng làm sao có thể đẩy hắn ra được đây?
Mọi người trong động kinh ngạc, không ngờ là hắn lại mạnh mẽ như vậy, mà tốc độ đưa đẩy của hắn cũng không giống như bình thường, người này dường như sinh ra cho tình dục vậy?
Lưỡng nữ đang chuẩn bị hiến thân lại càng sợ hãi vô cùng, tuy vậy, lại mong chờ không biết kết cuộc mình sẽ thế nào? Cái cảm giác đó ra sao? Nhìn biểu hiện của tiểu thư, lúc đầu thì thống khổ, sau đó làm thế nào lại thấy khoái lạc?
"Ha….A Mật Y, ta muốn nàng sinh hài tử cho ta, nàng chính là nữ nhân của ta, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."
Hy Bình nói xong liền hạ ngay thân thể xuống, hàm cắn chặt lại, một luồng khoái cảm xông thẳng lên não.
Cự vật đang nằm trong địa phương thần bí của A Mật Y bỗng to lên, tốc độ ra vào tăng nhanh, một luồng dương tinh bắn sâu vào người A Mật Y.
A Mật Y tiếp nhận luồng dương tinh đó, đầu óc trở nên trống rỗng, toàn thân hư nhược vô lực, linh hồn biến thành một phiến trống không, cuối cùng chìm vào hôn mê.
Hy Bình rút dương căn vẫn còn hùng vĩ từ trong thân thể của A Mật Y ra, hai nữ nhân bất thình lình nhào đến ôm lấy hắn, nói:" Thiếp cũng muốn có một hài tử cùng chàng."
Lưỡng nữ tuy khủng hoảng, nhưng tịnh không cự tuyệt hắn. Lý Ngọc chưa kịp chuẩn bị đã bị dương căn to lớn của Hy Bình tiến vào. Nàng ta thét lớn: "A..… Đau…..tại sao không báo trước…..Tốt, thiếp hận chàng….."
Dù là đau đớn hay sung sướng, lưỡng nữ rốt cuộc cũng có cùng một kết quả như A Mật Y, đều kết thúc tấm thân xử nữ của hơn mười năm. Mặc dù nam nhân này rất "thối tha", nhưng ở trên phương diện này thì hắn không có "thối tha" chút nào. Hắn gần như là phong cuồng đến cực điểm, phong cuồng đến mức khiến người khác chịu không nổi.
Những người trong động đều xem thấy hết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, nhưng lại không thể không kinh ngạc về sự cường hãn của nam nhân này. Hắn không chỉ có một ngoại hình cường tráng, mà thể lực cũng cường hãn vô bì. Thật không người bình thường nào có thể so sánh được!
Quyền Hành bất tri bất giác ngồi ngây ra nhìn, có lẽ đang có cảm giác tự ti chăng?
Có thể khẳng định, trong số tám người đó, có vài người đang khẽ rục rịch trong bóng tối, nhưng thật ra….
.là họ cảm thấy tự ti vì không thể đứng vững được, hay là còn có lý do nào khác?
Những tiếng thở gấp ở trong động cứ vang vọng không ngừng, ở dưới ánh sáng, bốn thân thể vẫn mãi mê hoan lạc không thôi…..
Bình Luận (0)
Comment