Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 107

“Nhưng bây giờ…” Khuynh Ngôn Mặc muốn nói lại thôi, nhìn tất cả đoàn viên, anh thở dài, cúi đầu.

“Hôm nay chúng ta đi khai hoang. Có ai khai hoang không chết người nào, có ai khai hoang không diệt đoàn?” Diệp Từ cười: “Cái gọi là phối hợp chính là tử mà ra, nào có ai sinh ra đã phối hợp hoàn mỹ.” Nói đến chỗ này cô lại cười nhẹ: “Giờ đổi chỉ huy… Chẳng khác gì khi đánh giặc, mới đánh nửa trận đã thay tướng quân, nào có chuyện ấy bao giờ? Lâm trận đổi tướng, cơ bản đều bại cả.”

Diệp Từ đã nói đến đây, rõ ràng không đồng ý đề nghị của Khuynh Ngôn Mặc. Khuynh Ngôn Mặc khẩn trương hơn. Mạch Thủy Thâm phát hiện điều đó, đi lên vỗ vai anh: “Cứ làm theo ý cậu, giờ ai cũng là binh của cậu, không nghe lời tôi liền…”

Khuynh Ngôn Mặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt cười của Mạch Thủy Thâm, hít một hơi thật sâu, gật đầu. Anh xoay người đến chỗ khác, điều chỉnh tâm tình. Một lát sau, điều chỉnh không sai biệt lắm, tập hợp đội ngũ.

Diệp Từ nhìn anh, thấy vẻ mặt đã trầm tĩnh. Không khó nhận ra, ánh mắt anh bốc cháy quang mang tự tin.

Giai đoạn một, đứng cọc đánh quái, không ai ngã xuống, thuận lợi thông qua. Giai đoạn hai, trốn tránh Xạ Tuyến Hàn Băng hoàn mỹ, thuận lợi thông qua. Giai đoạn ba đến đây, Khuynh Ngôn Mặc tổng kết mấy lần thất bại trước, lại sắp xếp ý tưởng, cố gắng tìm ra phương pháp thích hợp công hội mình nhất.

“MT kéo cừu hận, phó T cùng MT đứng thành góc 129 độ, trở thành người bị cừu hận thứ 2! Chủ trị liệu buff máu cho phó T. T thứ ba chú ý, một khi phó T ngã, cậu lập tức thay ca, T năm T sáu chú ý giữ chặt quái đừng để quái tự bạo. Nhóm cận chiến toàn bộ đánh toàn bộ quái bên ngoài, viễn trình công kích Boss. Đợi đến lúc tôi kêu Giảm Thương. Tất cả chức nghiệp đều mở kỹ năng Giảm Thương. Người không có kỹ năng này uống thuốc đi!”

Khuynh Ngôn Mặc điều chỉnh toàn bộ tiết tấu chiến đấu, mọi người cơ bản đã quen với cách chỉ huy của anh. Nhanh chóng hiểu ý tứ, ai cũng đã chuẩn bị tốt. Giai đoạn ba lập tức mở màn. Mạch Thủy Thâm lại kéo Boss, ở giai đoạn này, anh thuộc phạm vi an toàn nhất. Boss không công kích kẻ có cừu hận nhiều nhất, chủ yếu công kích người thứ hai và tùy ý giây sát chức nghiệp khác.

“Xuất hiện quái!” Khuynh Ngôn Mặc vừa chỉ huy vừa quan sát toàn bộ tình hình: “T bốn T năm tăng tốc kéo họ qua góc khác, đừng để bọn nó làm phiền người khác. Mấy cận chiến khác nhanh đi lên công kích, đừng để bọn nó tự bạo!”

T bốn T năm lập tức xông ra ngoài, một đứng bên trái một đứng bên phái giữ chặt 2 con Goblin da xanh. Chức nghiệp cận chiến như Đạo tặc, Dã man nhân, Kỵ sĩ … thì xông lên, quần ẩu đám quái.

“Ta tức giận rồi! Rất tức giận!” Người con Goblin da xanh bên trái bắt đầu đỏ dần, quá trình đó cần 15 giây. Trong vòng 15 giây nọ không thể giết nó, nó sẽ nổ mạnh, nếu nó nổ mạn thì những người xung quanh nó sẽ chết theo, ít nhất nhóm viễn trình cũng bảo toàn không được. Nguyên nhân thất bại lúc nãy cũng vì nó.

Diệp Từ thay đổi mục tiêu bắn, chuyển từ Boss sang Goblin, lại dùng Cường hóa Thợ săn ấn ký, Liệp Ưng Thủ Hổ, Thối Độc, tóm lại những kỹ năng có lực sát thương cao đều nhằm vào người Goblin. Rốt cuộc ở 5 giây cuối cùng, giết chết được nó. Tiếp đó, một đám người lại chạy đến chỗ con Goblin khác, giết chết tiếp.

Giết chết Golbin, tất cả mọi người thở phào, nguy hiểm quá.

Nhóm cận chiến vừa trở về vị trí cũ hỗ trợ nhóm viễn trình, chợt nghe Khuynh Ngôn Mặc lại hô: “Chiến sĩ, kỹ sĩ, bảo vệ vú em, mọi chức nghiệp mở kỹ năng Giảm Thương. Nhón Dps, mở Giảm Thương lấp tức!”

“Con cháu của ta, xuất hiện đi!” Khuynh Ngôn Mặc vừa dứt lời, liền thấy Boss nâng tay lên, dưới đất mọc lên rất nhiều thứ kỳ quái, tiếp đó đều nổ mạnh, bên trong bò ra rất nhiều con sâu dị dạng.

“Giảm thương!” Khuynh Mặc Ngôn hét lên.

Gần như tất cả mọi người đều mở kỹ năng hoặc uống thuốc giảm thương. Chức nghiệp Dps đồng thời phóng ra toàn bộ kỹ năng quần thê: Bạo Phong Quyết, Tinh Hỏa Trụy, Áo Thuật Vũ, Loạn Xạ, Lôi Quang Thuật,… Vô số kỹ năng đan xen vào nhau, khiến cảnh tượng vô cùng đẹp mắt…

Diệp Từ vừa phóng Loạn Xạ vừa nhìn bốn phía, cô thấy lúc này rất giống đêm 30. Mọi người đổ xô ra đường phóng pháo hoa…

“Phốc phốc phốc......” Lượng máu của nhóm quái ấy khá cao nhưng chịu không được oanh tạc điên cuồng thế này, nhanh chóng ngã xuống. Giai đoạn ba trôi qua được 1/3, chỉ cần qua ba lần thế này nữa, chiến đấu xem như xong.

Sau khi điều chỉnh tiết tấu chỉ huy hiệu quả tốt hơn nhiều lắm. Lần này đánh đến đây, vẫn chưa có ai nằm thi khiến Khuynh Ngôn Mặc vui vẻ không thôi. Giọng anh trong kênh chỉ huy vì vui vẻ mà cao vút: “Làm tốt lắm! Chính là như vậy! Chúng ta chỉ cần duy trì thôi! Thắng lợi sẽ thuộc về Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước!”

Chỉ cần qua một lần, lần thứ hai, lần thứ ba liền đơn giản hơn. Có người nói có thể phục chế thành công, tình huống khác không dám nói, ít nhất trong tình huống này hoàn toàn có thể phục chế. Lần thứ hai đến rất nhanh, thuận lợi thông qua! Lần thứ ba cũng tới! Lại thông qua!

“Không! Không thể! Đại vương vĩ đại, sao ta có thể bị con kiến tiêu diệt chứ? Tha thứ cho ta! Tha thứ cho ta!” Boss rít gào xong, hóa thành đám khói, chỉ để lại bộ khôi giáp rơi vất vưởng trên đất.

“A! Qua rồi!” Mọi người thét lên sung sướng. Chỉ có Khuynh Ngôn Mặc cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Diệp Từ đến bên cạnh anh, phát hiện cả người anh run run.

“Chúc mừng, thông quan!” Diệp Từ vốn định vỗ vai anh nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.

Khuynh Ngôn Mặc lập tức xoay đầu, xoa xoa ánh mắt, nhìn Diệp Từ, thoải mãn cười: “Hội trưởng…”

“Bây giờ không phải rất tốt rồi à?”

“Tôi, tôi…” Khuynh Ngôn Mặc không biết nên nói gì.

“Sau này sẽ càng tốt.” Diệp Từ không nhiều lời, tay chỉ chỉ áp giáp Boss làm rơi: “Đi sờ thi thể đi.”

Vận may của Khuyng Ngôn Mặc không tệ, nên anh luôn là người được điều đi sờ thi. Thu được 19 kiện trang bị, toàn bộ đều là Lam trang, vũ khí có 2 kiện, quần áo 5 kiện, còn lại 11 kiện gồm bao tay, miếng lót vai, mũ giáp, đai lưng, áo choàng cho đến các loại trang sức. Trong đó có một kiện bì giáp cho Thợ săn, có điều không tốt bằng trang bị trên người Diệp Từ, cô bảo công hội phân cho Thợ săn khác.

Đánh xong Lão Nhất, Khuynh Ngôn Mặc nhìn thời gian đã gần giữa trưa, nói: “Mọi người tạm thời nghỉ ngơ một giờ, ai muốn ăn cơm thì đi ăn cơm, sửa trang bị thì sửa trang bị. Đừng rời phó bản, chút nữa phải đánh Lão Nhị.”

Mọi người đồng ý. Ở phó bản chỉ cần đánh chết quái sẽ không sống lại nó, nên mọi người đứng ở chỗ Boss vừa chết, logout.

Lúc đến chô Lão Nhị, dọc đường khá thuận lợi. Bất quá Boss thứ hai này vấn đề nằm ở chỗ trị liệu. Bởi vì chỗ khó ở đây là phải giải cứu Npc vong linh bị giam giữ. Nếu không, Boss sẽ vô địch, mọi người chỉ còn nước chờ bị diệt đoàn. Nhưng trị liệu cho Npc vong linh, Mục sư và Tế tự bình thường đều không làm được, vì hai chức nghiệp đó đều thuộc loại pháp thuật hệ quang minh. Họ trị liệu chỉ tăng thương tổn cho Npc, phải do Druid và Du hiệp trị liệu.

Vấn đề ở đây, thuật trị liệu của Druid và Du hiệp không cao. Không chỉ thế, Druid và Du hiệp trong Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chủ yếu đều đi hướng Dps, không ai thuộc hệ phụ trợ. Nên trị liệu thiếu, thiên phú thiếu, nếu bảo họ làm có vẻ không ổn.

Nên ở chỗ Lão Nhị, thử mấy lần đều vì trị liệu không đủ, không thể không thoát chiến.

Khuynh Ngôn Mặc cùng Di Lộc nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định dùng một Druid cùng Du hiệp buff máu cho Npc. Lần này lượng máu đã đủ, chính là Dps lại thiếu, đánh phi thường khổ. Bốn trị liệu sư cũng vất vả chẳng kém.

Diệp Từ không thể không phóng Lão Tứ ra giúp cận chiến một tay công kích Boss, cô nói ở kênh thảo luận: “MT và phó T nhất định phải kéo ổn cừu hận. Đừng để cục cưng đoạt cừu hận đi. Cừu hận của chúng nó rất cao rồi, hơn nữa nó còn không có kỹ năng giảm cừu hận. Cho nên ai cũng phải chú ý, đừng tham công kích, kéo cừu hận là chuyện quan trọng nhất.

Người khác không biết, kỹ năng của Lão Tứ đều thuộc cấp sử thi. Kéo cừu hận đặc biệt mau, cô sợ cừu hận của nó cao quá, không dám phóng ra. Nhưng nếu giờ không phóng nó ra lại không được, thiếu một Druid, một Du hiệp. Dps giảm không ít, đành để Lão Tứ lên đỉnh.

Lão Tứ không thẹn là sinh vật cấp sử thi, tuy rằng mới cấp 17 nhưng công kích thông thường đả đủ dọa người. Mới lên phóng vài kỹ năng, Mạch Thủy Thâm đã thấy cừu hận trên người rớt rất nhiều,vội vàng kêu to: “Em gọi nó về nhanh đi! Anh sắp kéo không được rồi!”

Vội vàng thu hồi Lão Tứ về nghỉ ngơi, đợi Mạch Thủy Thâm kéo cừu hận ổn, lại thả ra. Công kích hơn 10 lần, lại bảo nó trở về. Đánh Boss, ngòai Khuynh Ngôn Mặc có lẽ Lão Tứ vất vả nhất rồi. Nó hùng hổ chạy tới, rồi lại hùng hổ chạy về. Còn không cho nó ăn nữa, nó tỏ vẻ tức giận, còn kháng nghị - bãi công.
Bình Luận (0)
Comment