Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 119

Sau khi Diệp Từ nói xong, câu ấy bỗng như đá chìm đáy biển. Linh Hào Tỳ Sương lập tức im lặng. Phản ứng loại này, khiến tim Diệp Từ bắt đầu đập mạnh.

Địch bất động, ta bất động.

Cô không nói gì nữa, chỉ quăng một mồi câu vào nước. Dù vẫn tiếp tục câu cá nhưng lòng Diệp Từ đã có chút không yên. Ánh mắt mất tự chủ nhìn quanh, ngay cả cá mắc câu cô cũng quên nhấc lên. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một nơi khá gần bờ, nơi đó có một game thủ ăn mặc bình thường, không đúng, phải nói ăn mặc rách nát. Đó là một nhân loại, khá gầy, đầu tóc nâu rối bù, tùy tiện buộc lại, ống quần săn cao, hai chân dẫm trong nước và đang tìm kiếm gì đó.

Thị lực của Diệp Từ không sai, cô nhanh chóng phát hiện thứ người nọ đang tìm là ngọc trai.

Tìm ngọc trai? Tìm nó có hai tác dụng: một là nấu nướng chuyên nghiệp, hai là… Khảm bảo thạch sư. Dựa vào trực giác, Diệp Từ dám khẳng định người nọ chắc chắn là Khảm bảo thạch sư. Bởi vì, cô chưa từng gặp qua đầu bếp nào lại nghèo nàn đến thế.

Chỉ cần kỹ năng nấu nướng đạt đến sơ cấp, đầu bếp có thể làm ra đồ ăn chứa thuộc tính. Những đồ ăn đó rất được hoan nghênh chỗ phòng đấu giá. Đầu bếp chỉ cần trên sơ cấp, đều có thể tích chút của cải. Mà người trước mắt cô ăn mặc dạng kia, chỉ còn khả năng là Khảm bảo thạch sư mà thôi. Khảm bảo thạch sư và công trình học ở giai đoạn đầu đều là ngành đốt tiền. Đến giai đoạn sau mới kiếm tiền được.

Tuy giai đoạn sau ai cũng mời chào Khảm bảo thạch sư cả, nhưng trong giai đoạn đầu nó lại thuộc loại ‘người gặp người hận’. Chẳng những lãng phí tài liệu và trang bị, hơn nữa nếu không được công hội bao nuôi thì không thể nào tiến bộ được. Khảm bảo thạch sư muốn tự lực tự cường, đó là việc khiến người ta phải vô cùng khâm phục.

Có vẻ người tìm ngọc trai nọ đến đây sớm hơn Diệp Từ. Tính tính thời gian, ít nhất cũng được 2 tiếng. Không biết vì sao, tự nhiên Diệp Từ lại có hứng thú với anh ta, cô quyết định, nếu cô bàn chuyện với Linh Hào Tỳ Sương xong, người nọ vẫn ở đó thì cô nhất định sẽ qua đấy trò chuyện với anh ta.

Giờ này khắc này, Linh Hào Tỳ Sương ngồi một mình ở trong phòng họp. Anh đang xem video được gửi tới lúc trưa, dần dần lâm vào trầm tư. Trong video, một nam Đạo tặc người lùn lén lút đi quanh khu bản đồ gần Trụ sở công hội Thiết Huyết Chiến Qua. Sau đó, nhanh chóng né tránh vệ binh tuần tra, rồi trèo qua tường thành, cuối cùng thì biến mất.

Đoạn video không quá 3 phút, hình ảnh cũng chẳng rõ nét. Có điều, chỉ thế cũng đủ khiến mọi người biết được chính hắn là kẻ đã trộm kho hàng của Thiết Huyết Chiến Qua. Người này, tuyệt đối không phải Công Tử U.

Người này, không có đồng bọn.

Bây giờ Công Tử U cư nhiên thừa nhận chính mình trộm kho hàng của Thiết Huyết Chiến Qua, mục đích… Linh Hào Tỳ Sương nhanh chóng hiểu được ‘tiền căn hậu quả’. Cô ắt hẳn đã biết được vấn đề của Thiên Sơn Tà Dương và Tình Thiên Vi Chiếu nên mới nói thế. Linh Hào Tỳ Sương nhếch môi.

Công hội của bọn anh đang mắc kẹt ở chỗ Boss thứ 3. Có điều vì đã mất First kill nên bọn anh không sốt ruột đẩy mạnh tiến độ nữa mà dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu chiến thuật hơn. Mấy tiếng trước, Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh vừa mới thông qua, Đại Đường đã giấu kín video, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cũng không đề cập chữ nào, muốn tìm được video thông quan quả thật như mò kim đáy biển. Thế mà lúc này Công Tử U lại chấp hai tay trình video lên, Linh Hào Tỳ Sương cảm thấy không có lí do gì để từ chối cả. Chính Công Tử U cũng đưa ra điều kiện trao đổi, khiến anh cho rằng cô chỉ là một cô nhóc thích hành động theo cảm tính mà thôi.

“Công tử, cô thật thích nói đùa.” Linh Hào Tỳ Sương replay video, tiếp tục nhìn bộ pháp linh hoạt trèo tường của nam Đạo tặc người lùn. Còn không quên trả lời với Diệp Từ, câu nói không mặn không nhạt.

Đợi hồi lâu, Diệp Từ mới nhận được tin tức của Linh Hào Tỳ Sương, nhất thời khiến cô có chút hoảng hốt. Cô cười có lệ, cũng không tiếp chuyện.

“Nói thật, tôi rất muốn xem video thông quan của công hội cô nhưng …” Linh Hào Tỳ Sương dừng lại, có vẻ cố ý điêu khẩu vị của Diệp Từ.

Lúc này, cần câu của Diệp Từ giật giật, cô nhấc lên không nhanh không chậm, đem một con cá chạch tinh nghịch quăng vào giỏ. Làm xong, mới ra vẻ không mấy hứng thú nói: “Nhưng gì?”

“Con người không phải hàng hóa, cô nói đổi, tôi cũng muốn đổi nhưng bọn họ không nhất định chịu đi. Cô nói có đúng không?” Linh Hào Tỳ Sương nói thật, Diệp Từ cũng biết điều đó, trong lòng không khỏi khó chịu.

Đạo lý này sao cô có thể không biết, có một số việc bạn không muốn làm là có thể không làm. Bốn người bọn cô là bạn từ bé, người nhà cũng thân nhau, thuộc dạng “Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp”. Nếu giờ cô không làm gì, sau này có thể thành chuyện để bàn cãi. Cho dù giờ cô có làm, có lẽ bọn họ cũng chẳng muốn nhận.

Cô nghĩ như thế, cơn tức trong lòng càng ngày càng lớn, đây xem như việc gì?

Linh Hào Tỳ Sương thấy hồi lâu Diệp Từ còn chưa trả lời, không khỏi ra tiếng dò hỏi: “Công tử, cô suy nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Từ thở dài một hơi: “Thế này đi, để tôi đi gặp bọn họ trước. Nếu bọn họ thật sự muốn đi, anh hãy thu xếp mọi chuyện giúp tôi. Nếu họ không muốn, anh xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Linh Hào Tỳ Sương tự nhiên không chú trọng chút lợi ích nhỏ như Thiên Sơn Tà Dương. Không phải việc lớn ‘thương cân động cốt’, anh tuyệt đối không xé rách da mặt với Diệp Từ. Cho nên anh hoàn toàn đồng ý với đề nghị của cô. Thậm chí, còn dặn dò thêm: “Hơn nữa, tôi sẽ tiết lộ việc này cho kẻ thứ ba biết.”

“Đó là chuyện của anh.” Tâm tình Diệp Từ không tốt, đương nhiên gặp loại sự tình này, ai lại vui vẻ được. Linh Hào Tỳ Sương tỏ vẻ lý giải, còn nói nếu an bài xong thời gian gặp mặt, anh sẽ liên hệ với cô.

Đóng lại khung đối thoại làm cô buồn bực của buổi tối, Diệp Từ thu cần câu, hiện tại cô dự định tìm chuyện gì đó để mình có thể thư giãn. Thuyền lại gần bờ, người nọ vẫn còn cố gắng kiếm ngọc trai. Anh không ẩn danh, có lẽ tất cả game thủ cuộc sống đều cảm thấy không cần phải che dấu tên mình đi. Dù sao, Diệp Từ chưa từng trông thấy game thủ cuộc sống nào ẩn danh cả.

Cái tên này, thật sự rất quen thuộc, quen thuộc đến độ khiến Diệp Từ phải giật mình.

Bất Cật Tố.

Là game thủ đầu tiên đạt cấp Khảm bảo thạch Tông sư . Là game thủ được vô số công hội nịnh hót. Độc lai độc vãng, ăn nói ác độc, lạnh lùng, đây là những dấu hiệu được biểu hiện trên đầu của Khảm bảo thạch Tông sư thần bí này. Có điều Bất Cật Tố không tán thành những dấu hiệu hệ thống ban tặng cho anh. Trong môt lần phỏng vấn, anh từng kể qua quá trình anh trưởng thành, đó là những chuỗi ngày túng quẫn đầy chua xót. Không ai giúp đỡ, không ai coi trọng, anh hứng chịu hết sự lạnh nhạt của nhân thế. Nên sau khi thành công, anh thật sự không thể đối xử tốt với những người đã từng thương tổn anh được. Nói trắng ra, anh kỳ thật không phải dạng người có lòng dạ rộng rãi.

Diệp Từ nhớ rõ, trước kia từng đem vài kiện trang bị cực phẩm nhờ anh khảm bảo thạch vào nhưng lại bị đối phương từ chối. Mà đáp án anh đưa ra – dĩ nhiên là anh không khảm bảo thạch cho người có đạo đức kém.

Cô vốn luôn nằm trong top những kẻ có đạo đức kém nhất Vận Mệnh, tuy danh tiếng Diệp Từ không tốt nhưng Bất Cật Tố cũng chẳng kém gì. Bởi vì anh làm người kiêu căng, lạnh lùng, còn từ chối không biết bao nhiêu người. Nên bị tất cả game thủ trong game bầu chọn là một trong mười đại nhân vật không muốn tiếp xúc nhất trong Vận Mệnh.

Cũng vì chịu thiệt một lần ở chỗ Bất Cật Tố, khiến Diệp Từ không bao giờ đi tìm người nọ nữa. May mà thanh danh của người nọ vang dội vô cùng, nếu không chắc Diệp Từ đã quên sự tồn tại của anh từ lâu. 

Thế mà bây giờ người nọ lại xuất hiện đột ngột trước mặt mình như thế, hơn nữa còn nghèo túng đến mức này, tương phản quá lớn khiến Diệp Từ không thể nào tiếp nhận được.


Bất Cật Tố thấy một nữ Tinh linh đứng trên thuyền sắp vào bờ, có chút hâm mộ. Người có thể tự mình thuê thuyền đi câu cá, nhất định rất giàu có. Anh thở dài chán nản, nhìn nhìn bùn đất bám trên tay, lại tiếp tục mò ngọc trai.

“Anh đang tìm ngọc trai à?” Diệp Từ thu thập tốt tâm tình, sau đó cười nhạt với Bất Cật Tố.

“Ừ.” Bất Cật Tố của bây giờ không phải là Khảm bảo thạch Tông sư của kiếp trước. Lúc này Bất Cật Tố chỉ là một tân thủ mới gia nhập game Vận Mệnh mà thôi.

“Tôi có không ít, anh cần không?” Diệp Từ lấy ngọc trai ra từ giỏ cá, đưa tới trước mặt Bất Cật Tố.

Ánh mắt Bất Cật Tố lập tức sáng lên, anh giơ hai tay dính đầy bùn đất của mình, định nhận nó. Đột nhiên sửng người, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười khổ: “Thôi vậy, tôi làm gì có tiền mà mua.”

“Không cần tiền, tôi đến đây để luyện câu cá, mấy thứ này không cho anh tôi cũng vứt đi thôi.” Diệp Từ nói kiểu chẳng thèm quan tâm.

“Vậy, tôi đây không từ chối nữa.” Bất Cật Tố có chút cảm động, đây là lần đầu tiên anh nhận được giúp đỡ trong game, khiến anh vốn cảm thấy không khí trong game luôn lạnh lùng vẫn còn chút ấm áp.

Diệp Từ lập tức giao dịch với anh, đem hơn 100 ngọc trai trên người giao cho Bất Cật Tố. Sau đó giả vờ hỏi: “Anh là đầu bếp à? Tìm nhiều ngọc trai thế này để luyện kỹ năng?”

“Không phải. Tôi là Khảm bảo thạch sư.” Bất Cật Tố lắc đầu, nói không to nhưng rõ ràng. Xem ra anh rất thích chức nghiệp của mình.

“Ít nghe ai nhắc tới chức nghiệp cuộc sống kiểu này.” 

“Đúng thế.” Dưới cái nhìn chằm chằm của Diệp Từ, Bất Cật Tố bỗng câu nệ hẳn. Anh cúi đầu nhìn bộ quần áo cũ nát, hận không thể chui ngay xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment