Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 137

Nghe câu ấy của Dương Vũ Hồng Trần, lông mày Diệp Từ cau lại, Hắc Mai Thế Gia cũng xem như một trong những công hội lọt top của Nam Đại Lục, cô không thể nào tưởng tượng nổi cảnh hội trưởng của một công hội lớn như vậy lại đến cầu mình giúp đỡ.

Không thể phủ nhận, cô tò mò thật.

Có điều Diệp Từ càng rõ, đôi khi không nên quá tò mò. Người xưa đã nói, tò mò có thể hại chết miêu.

Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu tìm bừa một lý do để từ chối không tốt lắm, ít nhất cô phải biết đối phương muốn cô giúp gì đã: “Anh nói thử xem, tôi có thể giúp gì?”

“Thành Mạc Bắc, Phá Lạn Hào Giác tửu quán, tôi chờ cô.” Dương Vũ Hồng Trần nghĩ nghĩ, vẫn là thông báo một địa điểm, anh nhấn mạnh thêm: “Tôi hy vọng cô sẽ đến... Cô nhất định phải đến đấy.”

Sau khi nói xong, có vẻ anh không muốn Diệp Từ trả lời mình, lập tức tắt kênh liên lạc, khiến Diệp Từ chẳng còn thời gian để đáp trả.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Diệp Từ quyết định đi Thành Mạc Bắc xem thử thế nào. Thứ nhất, hiện giờ cô đang rãnh. Thứ hai, cô bị Dương Vũ Hồng Trần gợi lên sự tò mò. Thứ ba, cô thấy nếu chỉ đi có một mình, lỡ gặp chuyện gì, chạy trốn cũng dễ.

Căn cứ vào những điều trên... Diệp Từ nhanh chóng du lịch Thành Mạc Bắc.

Thành Mạc Bắc thuộc Nam Đại Lục sát phía phía bắc của một bản đồ Hughes Sa Mạc ở Đông Đại Lục nhất. Nếu muốn đi từ Đông Đại Lục sang đó mà không dùng truyền tống, vậy có chút phiền phức. Có điều vì lần trước đến Nam Đại Lục cô đã mở Truyền Tống ở chỗ chủ thành Nam Đại Lục, lúc này có thể chạy thẳng từ chủ thành đến Thành Mạc Bắc, không tốn nhiều thời gian lắm.

Hughes Sa Mạc là bản đồ luyện cấp cấp bậc khoảng 30 - 40, đồng cấp với Lam Quang Bãi Biển. Cho nên, người đến đây luyện cấp hầu hết đều tổ đội cả, lấy đoàn đội làm đơn vị. Không muốn quá nổi bật, Diệp Từ triệu hồi ngựa, chạy thẳng về phía Thành Mạc Bắc. Dọc đường đi, nơi nào có quái đều có người, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

Nếu bên ngoài đã náo nhiệt như thế, tất nhiên trong Thành Mạc Bắc cũng không thể vắng tanh được. Diệp Từ vào Thành Mạc Bắc, phát hiện nơi này tuy nhỏ nhưng đều đầy đủ cả, khiến người khác phải khó tin là một nơi nhỏ thế này cũng có phòng đấu giá. Đương nhiên, không lớn bằng phòng bán đấu giá trong thành thị. Chỗ đó chỉ có duy nhất một Bán đấu giá sư, đứng trên mặt đất, nhưng xung quanh ông vây đầy người, đừng hỏi độ náo nhiệt đến mức nào.

Tuy Diệp Từ rất quen thuộc game Vận Mệnh, nhưng vẫn có chỗ không biết. Liền Ví như Phá Lạn Hào Giác tửu quán, Diệp Từ thật sự không nhớ nổi. Cô tìm hỏi một binh lính, tiếp đó mới thấy Phá Lạn Hào Giác tửu quán được binh lính đánh dấu trên bản đồ của mình.

Đi về phía nọ, Diệp Từ nhanh chóng trông thấy một tiểu lâu hai tầng không bắt mắt lắm.
Trước tiểu lâu có một hòm thư, trên cửa treo một bảng hiểu cũ kỹ, trên đó khắc một bình rượu nhưng đã mờ. Nếu không cẩn thận tìm kiếm, nhất định không dễ phát hiện ra.

Đi vào tửu quán, bên trong người đến người đi.

Game thủ bốn Đại Lục không khác nhau gì, chủng tộc cũng y chang. Cho nên lúc Diệp Từ lấy thân phận Tinh linh Thợ săn đi vào tửu quán không khiến kẻ nào ngạc nhiên cả, cô quan sát xung quanh, không thấy Dương Vũ Hồng Trần, liền gửi cho anh một tin nhắn.

Rất nhanh, Dương Vũ Hồng Trần đi ra từ ngõ nhỏ, anh đướng trước mặt Diệp Từ, thân hình cao lớn bọc trong khôi giáp tinh xảo, sau lưng cõng một cái rìu lớn, vừa thấy đã biết là một người rất lợi hại. Anh nhiệt tình vỗ vai Diệp Từ: “Công Tử, tôi không ngờ cô đến nhanh như thế, đi, tôi mời cô ăn đồ ăn vặt đặc sắc của Thành Mạc Bắc.”

Anh nhiệt tình kéo Diệp Từ ra góc sáng, nơi đó đặt một bàn gỗ nhỏ, không ai ngồi. Hai người ngồi xuống, Dương Vũ Hồng Trần quả nhiên mời Diệp Từ ăn món ăn đặc sản của Thành Mạc Bắc – Đại Bàng Nướng Than.

Anh không nói chuyện, Diệp Từ tự nhiên cũng không chủ động hỏi. Cô chủ động đến đây đã có chút không ổn, nếu giờ mở miệng hỏi trước. Há chẳng phải khiến Dương Vũ Hồng Trần cảm thấy cô rất quan tâm việc này à?

Dương Vũ Hồng Trần không nhiều ý tưởng phức tạp như Diệp Từ, anh chỉ nói mấy câu đơn giản xong, liền vào chủ đề chính: “Công Tử, lần này mời cô đến đây, là muốn nhờ cô giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Công hội bọn tôi muốn đi sơn động Tbilisi, có điều gặp chút phiền toái.”

Diệp Từ giương mắt nhìn Dương Vũ Hồng Trần. Anh vừa mới nói, Diệp Từ liền hiểu nguyên nhân rồi.

Sơn động Tbilisi là một phó bản kì diệu, tên là phó bản đối kháng, có chút giống chiến trường, lại khác nhau hoàn toàn. Phó bản hạn chế một tuần chỉ vào được một lần, mà đoàn đội của một công hội bên Nam Đại Lục đã tiến vào, thì phía bên Tây Bắc Đại Lục ắt phải có một đoàn đội của công hội khác nữa tiến vào.

Hai đoàn đội tiến vào phó bản phải thám hiểm một phen, mới đến được chỗ Boss cuối cùng. Có điều trước khi đánh Boss, hai bên phải quyết chiến với nhau xong. Thời gian pk đoàn đội là 5 phút, trước mặt Boss có một lá cờ, đội nào lấy được lá cờ mới có quyền đánh Boss. Nhưng cõng lá cờ có một điểm mấu chốt, trong vòng năm phút, nếu chưa tiêu diệt được đội bạn, hoặc một cá nhân nào đó rời phó bản, như vậy dù có cõng được lá cờ cũng xem như thất bại.

Hắc Mai Thế Gia gặp một vấn đề không hề nhỏ.

Công hội cùng tiến vào phó bản là Danh Chấn Thiên Hạ. Kỳ thật hai công hội này có thực lực ngang nhau, nết đánh thật không ai hơn ai.

Có điều, chính vì đánh phó bản này, không ai hơn ai mới rắc rối.

Đầu tiên, hai công hội đều có cùng thời gian cõng cờ. Thực lực hai bên ngang nhau, trong vòng năm phút đều cố gắng khiến đối phương không được như nguyện.

Vốn Dương Vũ Hồng Trần nghĩ chỉ cần hành động thích đáng, đánh bại đối phương là chuyện sớm muộn thôi, ai ngờ Danh Chấn Thiên Hạ cư nhiên không biết xấu hổ đi mời người khác giúp đỡ, áp bức Hắc Mai Thế Gia hai tuần liền. May mà Dương Vũ Hồng Trần chuẩn bị kế hoạch b từ trước, dặn một Đạo tặc không cần chiến đấu, thấy tình huống bất lợi liền rời phó bản về thành ngay, nếu không có lẽ bây giờ đối phương đã làm xong phó bản .

Vì thế, Dương Vũ Hồng Trần cũng muốn tìm người giúp, thế là nghĩ ngay đến Diệp Từ.

Diệp Từ nghe Dương Vũ Hồng Trần nói xong, không trả lời ngay, chỉ cười cười: “Tôi không giỏi vậy đâu, giờ cao thủ trong game xuất hiện như mưa ấy, vì sao chỉ tìm tôi?”

Dương Vũ Hồng Trần thở dài: “Bởi vì đối phương cũng mời người giúp đỡ.”

“Đối phương mời ai?”

“Cũng là Thợ săn.”

Diệp Từ bỗng bắt đầu khẩn trương: “Ai?”

“Hai người đã giao thủ.” Dương Vũ Hồng Trần lại thở dài một hơi: “Lưu Niên.”
Bình Luận (0)
Comment