Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 150

"Ba."

Đây là tiếng bạt tai.

Tiếng bạt tai này nghe thanh thúy mà vang dội.

Bàn tay là của Diệp Từ, mặt là của Dịch Thương, hai cái vốn chẳng có quan hệ gì, bây giờ chính thức tiếp xúc thân mật với nhau, phát ra một âm thanh xinh đẹp. Sau đó, mọi thứ xung quanh trở thành một mảnh im lặng.

Ở đây là phố ăn vặt nổi tiếng, người lui tới rất nhiều, một cái tát này vung ra, khiến cho rất nhiều người đang ăn phải dừng lại, lẳng lặng nhìn qua bàn ăn gồm năm người quá mức trẻ tuổi này. Ánh mắt bọn họ để lộ ra phán đoán về mối quan hệ bất đồng giữa năm người bọn họ.

Dịch Thương gia thế rất tốt. Tuy phông đến mức đại phú đại quý, nhưng là tốt nhất trong bốn nhà, cuộc sống của cậu đầy đủ, cha mẹ rất nuông chiều, tuy cũng không phải dạng công tử nhà giàu gì, thế nhưng vẫn có tính cách công tử, một đứa nhỏ muốn trời liền có trời như vậy, đã bao giờ bị ăn bạt tai giờ đâu? Trong lúc nhất thời, cậu sững sờ tại chỗ, nửa ngày cũng chưa hồi phục được tinh thần, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Từ, bỗng chốc, đáy mắt cậu nhuộm đẫm một tầng tức giận, gần như muốn phun ra cả lửa.

Động tác của Diệp Từ nhanh hơn cậu, tay đã túm lấy cái chai trên bàn, "ba" một tiếng - đập vỡ, chỉa thẳng những mảnh nhọn vào Dịch Thương, lạnh lùng nói: "Cút, đừng để tôi gặp cậu nữa."

Dịch Thương tuy ương ngạnh kiêu căng, nhưng vẫn có một nhược điểm, gặp cứng liền nhũn, cậu chai thủy tinh đã vỡ đang chỉ thẳng vào người mình, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, chỉ có thể hung tợn nói: "Cậu chời coi!"

"Chờ?" Diệp Từ nhướng mày, chai thủy tinh vỡ trong tay lại càng chĩa về phía cậu: "Ý của tôi là, cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi, cậu bảo tôi chờ làm gì, chúng ta lập tức xong rồi."

Nháo đến trình độ này, Đổng Âm cùng Lưu Sướng đều bị kinh hách, Bạch Mạch lúc này mới không chút hoang mang đứng lên, cười cười nói với Đổng Âm: "Nếu việc này đã đàm băng, bữa cơm này anh mời, mọi người nếu cảm thấy muốn bàn lại, lại khác lại đến." Nói xong anh nói với ông chủ đang đứng đằng xa xem diễn: "Ông chủ, tính tiền."

"Đến đây đến đây." Ông chủ sửng sốt một chút, vội vàng đi tới.

Bạch Mạch lặng lẽ đến bên người Diệp Từ, thuận tay cướp lấy chai thủy tinh trong tay cô, vứt sang một bên, nở nụ cười: "Không phải tuần sau mới diễn tập à, cũng không cần nhập vai thế đâu, bọn em ăn một bữa cơm cũng phải dùng lời kịch?"

Mọi người vây xem nghe thấy lời này, tuy rằng cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng ầm ầm giải tán.

Trả tiền xong, năm người lần lượt đi ra, Đỏng Âm cùng Dịch Thương đi trước, Mạch Bạch, Diệp Từ cùng Lưu Sướng đi sau.

Lưu Sướng cúi đầu, nước mắt đã sớm lạch tạch rơi xuống đất. Dịch Thương nói những lời thực sự tổn thương tới cô. Thật ra bốn nhà bọn họ từ nhỏ cũng không có mấy chênh lệch, chính là sau khi nhà Dịch Thương có được một cơ hội phát tài, trở nên rất giàu có. Mà nhà Đổng Âm thân với nhà Dịch Thương, cũng dính không ít hào quang, còn nhà Diệp Từ cũng Lưu Sướng, cha mẹ họ đều là người có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, cho nên vẫn nghèo khó. Đặc biệt là nhà Lưu Sướng, bởi vì bà nội cô thân thể không tốt, bố cô là con trai độc nhất nên vì chữa chạy cho bà mà vét sạch gia sản, cho nên gia cảnh thật sự khổ. 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Sướng muốn ra ngoài kiếm tiền khi còn đang học trung học.

Kỳ thực tính tình Lưu Sướng tuy rằng nóng nảy, nhưng cũng là người dễ mềm lòng. Tuy bốn người cùng nhau lớn lên, gia thế bốn nhà cũng dần dần xuất hiện chênh lệch, nhưng không ảnh hưởng tới quan hệ của cae bốn nhà. Mà cho tới bây giờ Lưu Sướng vẫn cho rằng, điều này cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của bốn đứa nhỏ bọn cô. Huống chi, trong tâm cô vẫn có một loại cảm giác mơ hồ đối với Dịch Thương.

Nhưng là, đến hôm nay cô mới biết được, ở trong lòng Dịch Thương, cô vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, điều này làm sao lại không khiến Lưu Sướng thương tâm chứ, cô chỉ thấy tim mình đều bị người ta hung hăng ném xuống đất lại dẫm bị lên mấy cái.

Diệp Từ sớm biết Lưu Sướng đang nghĩ gì, trong lòng cô cứ như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cô híp mắt nhìn chằm chằm Dịch Thương, hận không thể đập cho tên tiểu tử này một trận. Lưu Sướng vẫn cúi đầu, nghẹn ngào khóc, Diệp Từ thở dài một hơi, vươn cánh tay ôm lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: "Khóc cái gì mà khóc, nếu mới chỉ như vậy đã muốn khóc thì nhiều người trên thế giới này sẽ nhiều người khóc lắm."

"Không phải." Lưu Sướng rầu rĩ nói.

"Vậy thì câm miệng, một thắng khốn, cậu cứ coi như là chơi với chó đi, làm sao? Bị chó cắn, chả nhẽ cậu còn muốn quay lại cắn nó một cái?"

Rốt cuộc đi ra khỏi phố ăn vặt, Dịch Thương vẫn là kiêu căng đứng ở đó mà Đổng Âm đã quay sang đây, sắc mặt cô rất kém, nhìn ra được chuyện vừa rồi cũng làm cô thập phần khó chịu. Kỳ thật cô cũng không muốn thấy tình huống như thế này. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, mấp máy môi, chậm rãi nói: "Diệp Từ, thực xin lỗi, mình biết bây giờ nói xin lỗi là một điều rất lố bịch, nhưng thực sự, cậu có thể suy nghĩ một chút về đề nghị vừa rồi của mình hay không?"

Diệp Từ bỗng dưng phát hiện một ưu điểm mới của Đổng Âm, đó là không dễ dàng buông tha, sau khi xuất hiện một trò khôi hài như vừa rồi, chỉ sợ bất cứ ai ở vị trí của cô ta đều sẽ không kiên trì đề nghị một lần nữa, thế nhưng, cô ấy lại không thế, vẫn duy trì quan điểm của mình.

Diệp Từ dừng chân, đứng cách Đổng Âm vài bước, cô hít sâu một hơi, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Dịch Thương, sau đó dùng một loại thanh âm bình tĩnh nói: "Đổng Âm, lấy quan hệ từ nhỏ giữa chúng ta, mình xin chân thành thông báo cho cậu, không thể. Cậu biết, mình có công hội của mình, cho dù công hội của mình không thèm để ý first kill, nhưng bọn mình có kim đoàn nữa, nên nhất định phải lấy được first kill...."

"Các cậu có thể không cần first kill mà, chỉ cần tặng first kill cho chúng tớ, bọn tới cam đoan sẽ trả tiền..." 

"Đổng Âm, mình mở Kim đoàn quả thật là vì kiếm tiền, nhưng mục đích kiếm tiền của mọi người không phải đều giống mình. Những người trẻ tuổi đều giống Lưu Sướng, đều vì có thể tự mình trang trải phí sinh hoạt, bọn mình không giàu có gì, chỉ muốn tự lập bằng chính sức lực bản thân. Những điều này vốn dĩ hai người không thể lý giải được." Diệp Từ nói năng thực sắc bén, cô cười lạnh nhìn Đổng Âm: "Huống hồ, ở Đông bộ đại lục, còn có Lang Tộc, còn có Đại Đường, còn có Chiến Thiên Hạ, còn có nhiều công hội mạnh như vậy, cho dù bọn mình không lấy được first kill, các cậu nghĩ nó có thể về tay các cậu à?"

"Tiểu Từ..." Môi Đổng Âm run lên, sắc mặt tái nhợt.

"Đổng Âm, đây là lần cuối cùng mình gọi tên cậu, từ nay về sau, đừng đến quấy rầy mình nữa, cũng đừng đến quấy rầy Lưu Sướng, chúng ta..." Diệp Từ cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra: "Cho tới thời điểm này không còn là bạn bè nữa rồi."

Đổng Âm đứng ở ngã tư, nhìn ba người Diệp Từ đi về phía xe bus, cúi đầu, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, rơi xuống. Cô không biết, nước mắt này là vì ai mà rơi. Vì Diệp Từ ư? Hay vì Hà Tiêu? Hay chỉ vì chính mình?
Bình Luận (0)
Comment