Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 165

Gió vù vù thổi, không hề cố định ở một phương hướng nào. Có lúc là hướng phía tây bắc, có lúc là hướng phía đông nam, không hề có ý định ngừng lại.

Đôi tai tinh linh thật dài của Diệp Từ trong gió giật giật vài cái, cô phát hiện có vài thanh âm nhỏ vụn trong gió. Cái loại thanh âm này không phải là thanh âm vốn có của map, cũng không phải thanh âm ừng ực mà Độc Nhãn Cự Nhân phát ra, mà là một loại thanh âm khiến Diệp Từ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô lẳng lặng ngồi ở trên sườn núi một hồi lâu, liền nhận ra, thanh âm này tập trung chủ yếu ở phía đông nam, thực sự không xuất hiện ở hướng tây bắc. Sem ra ở hướng đông nam có điều bất thường.

Cho Lão Tứ ăn xong, Diệp Từ leo lên lưng nó, chạy thẳng một mạch về phía đông nam.

Chạy thẳng một mạch về phía đông nam, nói thì thật là dễ, nhưng là phải ở chỗ như Đao Phong Đồi mà thực hiện những lời này, thật đúng là không dễ một chút nào. Dù sao ở map này nơi nào cũng có nguy hiểm, muốn đi về hướng đông nam, thường thường đều phải vòng qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Bất quá, Diệp Từ nhưng cũng không nóng nảy, bởi vì chạy về hướng đông nam, cái loại thanh âm này càng ngày càng rõ ràng. Cô cẩn thận nghe rõ, đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương khi Độc Nhãn Cự Nhân ngã xuống, và âm thanh được tạo thành từ một loại kỹ năng nghề nghiệp.

Chỉ là, đây là chức nghiệp gì?

Diệp Từ hơi nhắm hai mắt lại, tỉ mỉ phân tích.

Đây là Hàn Băng Xạ Tuyến, đây là Bạo Liệt Hỏa Diễm, đây là Đại Hỏa Cầu... Mỗi khi đối phương sử dụng một loại kỹ năng, Diệp Từ liền có thể thông qua thanh âm phát ra mà phán đoán chuẩn xác đây là loại kỹ năng gì. Không hề nghi ngờ, đối phương là một pháp sư, cũng chính bởi vì như vậy, pháp sư hàng đầu Diệp Từ đối với những kỹ năng này lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Lại nói tiếp, cũng thực sự là xấu hổ, bởi vì ... một kiếp này đều chơi thợ săn, rất lâu rồi không chơi pháp sư, bây giờ lại đối với cái chức nghiệp kia có chút lạ lẫm. Chỉ là hiện tại lại ở trong hoàn cảnh này nghe được thanh âm như vậy, không khỏi làm Diệp Từ nhớ lại không ít sự tình lúc đầu.

Nghe động tĩnh hiện giờ, người luyện cấp ở bên cạnh chắc chắn chỉ có một mình, mà một pháp sư lại có thể một mình đi tới nơi như thế này, không thể không nói có chút may mắn, còn có chút kỹ thuật. Diệp Từ vốn không hề muốn đi quấy rối người kia luyện cấp, thế nhưng một mình loanh quanh ở map Đao Phong Đồi này rất lâu cũng không tìm ra được cái bì mật gì, trực tiếp liền xông qua tham gia náo nhiệt, nói không chừng có phát hiện gì thì thật tốt.

Thực sự đánh chủ ý như vậy, Diệp Từ mới tăng nhanh cước bộ, chạy tới nơi truyền ra thanh âm kia.

Vượt qua một ngọn lại một ngọn núi dựng đứng, nơi truyền ra thanh âm kia rốt cuộc cũng gần ngay trước mắt.

Đây là một mảnh thung lũng trống trải. Ở map Đao Phong Đồi này, tìm được một cái thung lũng như vậy quả thật khó khăn, chỉ là thung lũng này khá nhỏ, hơn nữa che giấu vô cùng bí ẩn, nếu không phải đến gần rồi cẩn thận tìm mới phát hiện được, nếu tìm kiếm qua loa chắc chắn sẽ không thể thấy được.

Trong lòng thung lũng có một ít cây cối xanh biếc sinh trưởng, nhưng so với Đao Phong Đồi khô hanh rét lạnh thì thật sự đây là một nơi ấm áp, nhiều nhất đều là loại cây dương xỉ thấp bé, thỉnh thoảng sẽ có mấy cây đỗ quyên không cao lắm xen kẽ trong đó. Hoa đỗ quyên tốp nở ra từng chùm, nhìn qua cũng có chút hương vị tịch liêu.

Mà nay ở địa phương có chút hoang vắng như vậy, cư nhiên có không ít Độc Nhãn Cự Nhân, bọn chúng tuyệt đối không phải là bộ lạc quần cư, mà là độc lai độc vãng, hơn nữa cúng không xâm phạm lãnh thổ kẻ khác, thật sự là một địa phương tốt để đơn luyện.

Một pháp sư mặc trường bào xanh nhạt đang đứng dựa vào một vách núi bên trong thung lũng giơ pháp trượng không ngừng ngâm xướng pháp thuật. Trước đó là kỹ năng khống chế, sau đó là kỹ năng liên tục rút máu, cuối cùng là mấy kỹ năng đơn thể công kích cao, toàn bộ kỹ năng được tung ra trong vòng chưa đầy 20 giây, đúng lúc một tên Độc Nhãn Cự Long khác thong thả đến gần là lúc tên trước ầm ầm ngã xuống đất. Đương nhiên cũng có đôi khi, kỹ năng của anh ta bất hạnh lệch khỏi quỹ đạo, khi đó anh ta sẽ lập tức bổ xuống mấy đại chiêu, rất nhanh liền đem đầu Độc Nhãn Cự Nhân đánh nát, mặc dù sẽ bị trúng đòn một hai lần, bất quá, anh ta vẫn có khả năng chịu đựng được.

Chỉ là, chỉ cần quái nhất ngả xuống đất, anh ta sẽ lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi ăn vài thứ để khôi phục mau và lam. Tuy rằng luyện cấp như vậy có vẻ hiệu suất không cao, bất quá, hay ở chỗ nơi này chỉ có một mình anh ta, không ai cướp quái, càng không có người quấy rối lúc anh ta kéo quái và đánh quái, khiến anh ta dễ dàng giải quyết hết Độc Nhãn Cự nhân xung quanh, coi như là một biện pháp luyện cấp nhanh chóng. Đặc biệt ở đây đều là quái 40+, tuy rằng quá trình hơi chậm một chút, nguy hiểm một chút, thế nhưng kinh nghiệm lại rất cao, khiến cho tốc độ thăng cấp của anh ta không hề chậm.

Có đôi khi Diệp Từ nghĩ thị lực quá tốt cũng không phải chuyện gì tốt.

Giống như hiện tại, đối mặt với một pháp sư như vậy, Diệp Từ đại khái sẽ xoay người ly khai, nhưng sau khi ánh mắt của Diệp Từ liếc qua anh ta, lập tức thấy rõ ràng anh ta là ai. Vì vậy cô có chút không muốn đi.

Lại nói tiếp, người này coi như người quen của cô, tuy rằng không quá quen, thế nhưng đánh nhau vài lần, từng có vài lần xung đột, quan trọng hơn là, anh ta cùng người kia đều không có ấn tượng tốt.

Đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân này, Diệp Từ cuối cùng quyết định tiến lên chào hỏi.

Vì vậy cô cưỡi Lão Tứ lao xuống sườn núi, thu hút những Độc Nhãn Cự Nhân dọc đường đi, vọt tới trước mặt pháp sư kia.

Chính mình thật vất vả mới kiếm được một chỗ luyện cấp tốt, vốn cho là sẽ không ai phát hiện, bỗng dưng lại lao ra một người, cảm giác lúc này thực khó chịu, đại khái rất khó dùng bút mực để hình dung. Nếu phát hiện người này cùng mình không phải là hảo hữu, thì càng thêm khó chịu. Nếu lại phát hiện, người này có thù với mình mà lại hết lần này đến lần khác không có cách nào đối phó, loại cảm giác buồn bực khó chịu này, phỏng chừng dù có là đại sư ngôn ngữ dẻo lưỡi nhất cũng không nói ra được.

(Ai chơi game sẽ biết, khi thêm người khác vào danh sách bạn bè sẽ gọi là “thêm hảo hữu”)

Mà bây giờ Hắc Dạ Thanh Thiên thực sự có loại cảm giác này. Anh ngửa đầu nhìn Công Tử U cưỡi khủng long lắc lư trước mặt mình, nhìn cô hướng về phía mình vẽ khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, anh chỉ muốn mắng to. Kháo, đây là cái vận khí gì, tại sao ở loại địa phương này lại gặp phải tên này.

"Hi." Diệp Từ hào phóng hướng về phía Hắc Dạ Thanh Thiên phất tay một cái, lên tiếng chào. Thực không dám đấu diếm, tâm tình của nàng bây giờ rất tốt, đặc biệt thấy ánh mắt của Hắc Dạ Thanh Thiên đang nhìn mình từ không thoải mái đến kinh ngạc rồi đến thời điểm rối rắm thì càng cảm thấy rất tốt.

"Hi." Hắc Dạ Thanh Thiên vô tình trả lời một câu: "Công Tử U, thực khéo nha, tại sao lại gặp cô ở chỗ này."

"Bởi vì tôi vừa lúc đi ngang qua." Diệp Từ rất thành thực trả lời. Nàng đương nhiên là đặc biệt vừa vặn đi ngang qua nơi này, một từ cũng không sai.

Cô lại lừa tôi, đi ngang qua cái loại địa phương chim cũng không ỉa này, cô tưởng tôi ngu chắc. Trong lòng Hắc Dạ Thanh Thiên giờ này thực sự có vạn con Thảo Nê Mã đang điên cuồng giày xéo, thế nhưng, anh lại không thể nói ra cảm giác ở trong lòng, chỉ có thể cười gượng vài tiếng với Diệp từ "Thực là khéo, thựt sự khéo."

"Hóa ra, anh tìm được một nơi tốt như vậy." Diệp Từ nhảy xuống lưng Lão Tứ, đứng cách chỗ Hắc Dạ Thanh Thiên không xa: "Trách không được cấp bậc lên nhanh hơn, đã lâu không nghe thấy Đại Đường đẩy mạnh tiến độ, hóa ra đều ở đây luyện cấp."

Hắc Dạ Thanh Thiên thấy Diệp Từ nhắc tới Đại Đường, đơn giản nói trắng ra: "Thế nào? Công Tử U vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện muốn tìm tôi báo thù?"

Diệp Từ nhíu lông mày, cười nhạt: "Cần gì, tôi tự thấy tôi và anh không có thù oán gì." Nói đến chỗ này, khóe miệng cô lại câu lên thành một nụ cười, rất là chân thành: "Thật ra tôi phải cám ơn anh, ngày đó anh bằng lòng lui binh, nếu đánh tiếp, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chúng tôi nhất định thương gân động cốt."

Nhớ tới chuyện ngày đó sắc mặt của Hắc Dạ Thanh Thiên trở nên có chút khó coi, anh quay lưng, dùng một loại thâm trầm nữ nhân khó có thể hiểu được nói: " Tâm tư tôi lúc đó không đặt ở đoàn chiến, đánh cũng uổng công."

Diệp Từ nhìn bóng lưng Hắc Dạ Thanh Thiên, híp mắt lại, luôn cảm thấy trong lời nói của Hắc Dạ Thanh Thiên có vấn đề, không chỉ có như vậy, đường như anh ta rất không thoải mái. Cái loại không thoải mái này, Diệp Từ không nhìn rõ. Tuy rằng Diệp Từ đối với việc phiền lòng của người khác không có hứng thú, bất quá, cô ít nhiều cũng đoán được, Hắc Dạ Thanh Thiên không thoải mái có liên quan đến việc cô úp úp mở mở nói ra gian tình của Du Du Phi Vân cùng Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn.

Thử hỏi, làm gì có nam nhân nào chịu được việc nữ nhân của mình cùng huynh đệ thân thiết dây dưa một chỗ? Cho dù anh ta không hề tìm hiểu, chỉ cần nghi ngờ lẫn nhau, nếu muốn xóa đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy được.

Tuy rằng Diệp Từ cũng không hối hận về việc mình đã làm, cho dù, cô thực sự căm hận Du Du Phi Vân, thế nhưng nói ra chuyện riêng của người khác, rốt cuộc cũng không phải điều cô muốn làm. Suy nghĩ một chút, nàng hướng đHắc Dạ Thanh Thiên đưa ra lời mời tổ độ.

Hắc Dạ Thanh Thiên kỳ quái quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Tổ cái gì đội?"

"Một mình anh cũng xử lý không xong nhiều Độc Nhãn Cự Nhân như vậy, hai người tổ đội, luyện cấp mau hơn."

Hắc Dạ Thanh Thiên thấy Diệp Từ nói cũng chân thành, càng không có ý muốn trả thù anh, suy nghĩ lại một chút thấy Diệp Từ nói cũng không sai. Lực công kích của Công Tử U anh đã thấy, hơn nữa người này thao tác vô cùng sắc bén, cùng cô tổ đội luyện cấp chỉ có mau chứ không chậm.

Nghĩ đến chỗ này, Hắc Dạ Bạch Sắc cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chấp nhận tổ đội.

Diệp Từ đã 42 cấp, những Độc Nhãn Cự Nhân này cũng không tạo được quá nhiều thương tổn cho cô. Vì vậy cô cưỡi Lão Tứ dẫn một đám lại một đám đến, sau đó trực tiếp bổ xuống Võng Tiễn, kinh nghiệm xoát xoát nhảy thật sự là đã nghiền.

Chỉ là, trong cả quá trình luyện cấp rất dài, hai người đều không hề mở miệng nói một câu.

Lại một lần nữa xử lý toàn bộ Độc Nhãn Cự Nhân trong thung lũng, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắc Dạ Bạch Sắc đã không kinh ngạc khi thấy Diệp Từ đánh quái như lần đầu, anh thoạt nhìn rất bình tĩnh. Yên lặng móc ra một bầu rượu nho ném cho Diệp Từ, sau đó chính mình ực một hớp thật to, sau đó mới phù phù thở một hơi, chăm chú đắc nhìn Diệp Từ, hỏi một câu: "Tại sao cô lại biết chuyện kia?" .
Bình Luận (0)
Comment