Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 196

Lúc mấy từ nhàn nhạt, chậm rãi tràn ra từ khóe miệng Diệp Từ, Vọng Giang Nam rõ ràng có một loại cảm giác như giật mình tỉnh mộng. Cô gái kia có một giọng nói mềm mại, trộn lẫn một loại cực độ lạnh lùng , phảng phất như cơn gió buốt giá truyền về từ biên quan rét lạnh, cứ như vậy xâm nhập vào tai anh, nháy mắt đánh vào màng nhĩ anh, vô cùng tinh tế, thấm vào đáy lòng.

Trong lòng anh rung động, cứ như vậy mà ngẩn người. nhất thời, dường như mọi thanh âm bên cạnh đều dừng lại, giữa đất trời này, giữa chốn hồng trần này, chỉ còn lại mình anh cùng cô gái trước mặt này.

"Em..." Trong phút chốc, Vọng Giang Nam cũng không biết làm sao để tìm lại được tiếng nói của mình, tìm về khả năng nói của mình. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, một hồi lâu mới có thể thốt ra một câu, "Em, chính là Công Tử U?"

Thanh âm của anh cũng không lớn, nhưng là, lại có thể rõ ràng cảm giác được, trong giọng nói của anh có mang theo một chút hoảng hốt. Đó là một loại hốt hoảng vội vàng không kịp chuẩn bị, giống như còn đang chìm trong mộng, anh cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho máy móc đã khởi động xong, mặc cho tiếng người huyên náo cách đó không xa, mà ánh mắt của anh, tâm tư của anh đều bị cô gái đạm mạc như nước trước mắt này hấp dẫn. [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Sao vậy? Không được sao?" Diệp Từ nhìn Vọng Giang Nam một bộ đang sững sờ, không khỏi có chút buồn cười. Tại trong trí nhớ của cô, nhìn qua Vọng Giang Nam cho tới bây giờ đều một là bộ dáng cao cao tại thượng, cho tới bây giờ đều là một kẻ tự tin bày mưu tính kế, khi nào thì lại si ngốc như vậy? Đại khái đây là phúc lợi sau khi trọng sinh a, cô có thể tận mắt thấy một người tuổi còn trẻ, lột xác từ nhân thành thần.

"Tôi, tôi vừa rồi vẫn cảm thấy em không phải nhân vật đơn giản, nhưng là, tôi không nghĩ tới, em lại là Công Tử U." Vọng Giang Nam nhìn Diệp Từ có chút vui vẻ không khỏi có vài phần ngượng ngùng, mặt của anh bị nhiễm lên một chút màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt trẻ trung kia thêm một chút ngây thơ, lộ ra vẻ non nớt bồng bột.
(Hí, thích nhất kiểu xưng tôi tôi – em em, nghe rất JQ, rất manh!!!)

Đại khái là còn đang khiếp sợ, Vọng Giang Nam cũng không còn cợt nhả Diệp Từ như ngày thường, ngược lại lại có chút yên tĩnh. Anh vừa khẩn trương thao tác hệ thống, vừa vuốt vuốt mái tóc, có chút câu nệ cười khổ: "Em, em không giống như trong tưởng tượng của tôi."

Nghe anh nói như vậy, Diệp Từ ngược lại lại cảm thấy hứng thú: "Vậy anh nghĩ tôi là người như thế nào?”

"Lần đầu tôi nghe được giọng của em là lần em Report BUG, lần đầu gặp em là để sửa BUG, em cho tôi cảm giác rất thành thục, sắc sảo." Giang Nam vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vô ý thức trả lời câu hỏi của Diệp Từ.

Thành thục sao? Diệp Từ nheo nheo đuôi mắt, tính cả kiếp trước, cô xác thực không còn trẻ nữa, "Vậy tôi bây giờ trông rất ngây thơ?"

"Không phải, không phải..." Vọng Giang Nam cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, đây chỉ là một game thủ, một game thủ bình thường ah. Cho dù những lời của cô đã tiếp thêm rất nhiều dũng khí cho mình, cho dù của cô đã giúp chỉ rõ phương hướng cho lý tưởng của mình, cho dù mình đã hình thành thói quen hàng ngày theo dõi từng ngày lớn mạnh của cô ấy, cho dù cô đột nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình như vậy, nhưng đến cùng cô cũng chỉ là một game thủ bình thường. Mà mình là GM, là người cần phải tỉnh táo nhất, làm sao lại để bị rối loạn đến mức này chứ?
(Tiếc cho ka quá. Hị.)

Anh quay đầu nhìn Diệp Từ, nhìn cặp mắt lạnh lẽo sắc bén kia, hít một hơi thật sâu, lúc này mới ổn định tâm thần, cười nhạt nói: "Tuổi của em so với trong tưởng tượng của tôi kém rất nhiều, tôi thật không ngờ em lại còn trẻ như vậy, còn trẻ hơn cả tôi." [Truyện được dịch tại banlong.us]

Diệp Từ câu câu khóe miệng, không trả lời, vì lúc Vọng Giang Nam quay sang đã đem thẻ của cô làm xong rồi. cô đưa tay nhận lấy thẻ, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Giang Nam, duỗi ngón trỏ dán lên bên môi nhẹ nhàng nói: "Suỵt, giữ bí mật nha."

Vọng Giang Nam hơi sững sờ, đảo mắt nhìn những người bên cạnh, liền hiểu ra, hắn gật gật đầu, mỉm cười với cô: "Vị bạn học này, máy bên kia có thể tự do chơi thử." Dứt lời anh lại gật gật đầu với Diệp Từ sau đó lại quay sang nói với những game thủ đang xếp hàng kia: "Bên này cũng có thể làm thẻ, tới đây đi."

Tiếng Vọng Giang Nam vừa rơi xuống, lập tức những game thủ kia ùn ùn lao tới cả đám.

Diệp Từ chỉ gật đầu, cầm thẻ quay người đi tới một cái máy nằm trong góc, thuần thục đưa vào, sau đó đăng nhập.

Bản thử nghiệm cũng không khác bản Vận Mệnh đang được sử dụng nhiều lắm, nhưng là do nguyên nhân là ở máy móc cao cấp, các loại cảm giác mạnh hơn không ít. Rất nhanh, một giờ thử máy đã xong, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

Cơm trưa những nhân viên Vận Mệnh ăn cùng một chỗ, bất quá, bởi vì có game thủ đến thăm, tổng bộ Vận Mệnh đặc biệt an bài một bữa tiệc hoan nghênh, bữa cơm này lại biến thành một đại hội chụp ảnh, chỉ nhìn thấy một đám game thủ lôi kéo đủ loại GM bắt đầu chụp ảnh lưu niệm, đám người đứng ngoài xem đều là game thủ Chiến Thiên Hạ thanh âm hưng phấn còn có tiếng cười của nhân viên công tác tại tổng bộ Vận Mệnh.

Ngược lại, Diệp Từ một người bưng đồ ăn ngồi xếp bằng trong góc lẳng lặng nhìn mọi người náo nhiệt, có loại cảm giác không ăn nhập. Mỗi lần như vậy, cô đều có cảm giác xấu hổ, cô chưa boa giờ là một người giao tiếp khéo léo, cũng là loại người buồn tẻ, cho nên, trong trường hợp này, cô thường thường đều hy vọng mình tìm được một góc càng vắng vẻ càng tốt, càng không bị người khác chú ý càng tốt.

"Sao lại ngồi một mình ở đây?" Vọng Giang Nam bưng đò ăn xếp bằng ngồi xuống bên cạnh Diệp Từ, không thể phủ nhận, ngay từ đầu anh đã phát hiện Diệp Từ ngồi ở chỗ nầy, vì vậy mới cố ý vượt qua hơn phân nửa nhà hàng để ngồi vào bên cạnh cô, chỉ là vì nói vài lời với cô.

"Ở đây tầm nhìn rất tốt." Diệp Từ nhìn game thủ Chiến Thiên Hạ cùng nhân viên tổng bộ Vận Mệnh náo thành một mảnh, có chút câu câu khóe miệng.

Vọng Giang Nam theo ánh mắt Diệp Từ nhìn cảnh tượng náo nhiệt kia, cũng bắt đầu cười theo: "Sao em không tham gia? Bạn thân của em cũng ở đó mà." Người anh nói là Phương Tô Tô, cô nhóc kia cũng đã sớm từ bỏ bộ dáng thục nữ, đã náo thành một con nhóc ngốc nghếch, cũng thật sự là nhờ có cô bé, không khí toàn bộ nhà hàng biến thành một mảnh náo nhiệt.

"Mỗi người đều có một việc không am hiểu." Diệp Từ chỉ lẳng lặng rũ mắt, lẳng lặng ăn. Giống như một tráng náo nhiệt này cùng với cô không có một chút quan hệ nào, kỳ thật, trên thực tế, những việc này xác thực cùng cô một chút quan hệ cũng không có. [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Tôi còn tưởng rằng đỉnh cấp Thợ Săn siêu cấp đại thần Công Tử U không gì không làm được, hóa ra cũng có việc không am hiểu." Vọng Giang Nam ha ha cười, bắt đầu ăn.

"Tôi chỉ là game thủ bình thường, là một người bình thường, cũng không phải đại thần cái gì, tại sao lại không thể có việc không am hiểu?" Diệp Từ cũng không ngại nhưỡng lời Vọng Giang Nam nói, chỉ giật giật khóe miệng.

Vọng Giang Nam từ chối trả lời Diệp Từ, anh chỉ nhẹ nhàng cười, không lập tức trả lời cái đề tài này của Diệp Từ. Một lát sau, anh mới nói: "Tôi muốn cám ơn em."

"Cám ơn tôi?" Như thế lại khiến cho Diệp có chút kinh ngạc rồi, "Cám ơn tôi cái gì?"

"Chỉ cần bạn cho tôi ba giây đồng hồ, tôi sẽ mang bạn đến một thế giới hoàn toàn khác, tôi chính là Vận Mệnh." Vọng Giang Nam cũng không lập tức trả lời Diệp Từ, anh chậm rãi buông thìa xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, khóe mắt xinh đẹp kia hơi nhếch lên, sau đó mới từng từ từng từ một, nói ra câu nói kia.

Diệp Từ ngây ngẩn cả người. Cô nhớ rõ, những lời này là phần 2 phim tư liệu của Vận Mệnh: "Một thế giới khác.", khúc dạo đầu CG Vọng Giang Nam hóa thân thành Mục Sư nói một câu rất có tính kích động. Mà những lời này cũng chính là những lời mà Diệp Từ đã nói với Vọng Giang Nam.

Nói trắng ra là, những lời này là Diệp Từ đạo văn ở kiếp trước, nhưng ở ở kiếp này, lại thành bản gốc, không thể không nói, Vận Mệnh thực kỳ diệu.

"Làm sao vậy?" Diệp Từ có chút thu liễm chút tâm tình của mình, nhàn nhạt hỏi.

"Tôi muốn cám ơn em, tại lúc tôi mê mang nhất, cũng là thời điểm tôi như đang rơi xuống vự thảm đã cho tôi phương hướng." Vọng Giang Nam nhìn Diệp Từ, thập phần nghiêm túc nói.

"Tôi chỉ là một game thủ, không có làm cái gì." Lời Diệp Từ nói là sự thật, bộ phim tư liệu kia ở kiếp trước thật sự là do Vọng Giang Nam chính mình cố gắng làm ra, câu nói kia cũng là suy nghĩ trong lòng Vọng Giang Nam, tất cả những chuyện này đều không có một tí tẹo quan hệ nào với Diệp Từ, những gì cô làm ở kiếp này chỉ là đưa những gì thuộc về Vọng Giang Nam trả cho Giang Nam mà thôi, cô bất quá chính là một cái công cụ phục chế, không có bất kỳ công hiệu gì khác, hiện tại bảo cô mặt dày mày dạn kể công, Diệp Từ không làm được nha.

Vọng Giang Nam tựa hồ cũng nghĩ Diệp Từ sẽ không nhận lời cảm ơn của mình, cho nên cũng không quá kiên trì, chỉ tiếp tục nói: "Trừ lần đó ra, tôi còn muốn cám ơn em đã khiến tôi từ một GM trở thành một game thủ thực thụ." Anh nhìn ánh mắt Diệp Từ có chút tò mò lại nói tiếp: "Tôi đề xuất với công ty đề nghị của em, để cho mọi GM, mọi nhân viên trong Vận Mệnh làm game thủ trước, sau đó mới làm GM, phía trên rất tán thành, đúng là có đề xuất lần này, tôi cảm thấy rất được, tôi cảm giác mình chỉ còn cách lý tưởng một bước nữa thôi." [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Cho nên..." Vọng Giang Nam hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn cám ơn em. Không phải một GM cảm ơn một game thủ, cũng không phải một game thủ cảm ơn một game thủ, mà là một con người có lý tưởng vì lý tưởng của mình mà cảm ơn một người khác cũng có lý tưởng.”

Một người khác cũng có lý tưởng.

Điều này thật sự khiến cho Diệp Từ sững sờ trong lòng. Mộng tưởng của cô là cái gì? Cô vì trọng sinh mà đến, lý tưởng rốt cuộc là cái gì?

"Một người khác cũng có lý tưởng? Anh nói tôi?"

"Đúng, chính là em, Công Tử U, tuy em cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, là cường giả đạt trình độ cao nhất, nhưng là, tôi thấy em, là một người nồng hậu nhiệt tình với cuộc sống." Vọng Giang Nam cười đến thoải mái: "Em làm mọi việc đều rất chăm chỉ, rất tính toán, chỉ như vậy, đã khiến cho tôi cảm thấy rất hâm mộ."

Diệp Từ có chút hắc tuyến rồi, đây là hình dung kiểu gì a?"Chăm chỉ, đấy là biểu hiện có lý tưởng?" Cái này thật đúng là đủ mới lạ, Diệp Từ có thể là đã sống hai đời đều chưa từng nghe qua giả thiết kỳ lạ như thế.

"Cũng không phải, chính là vì khát vọng vào tương lai, cho nên mới không thể không chăm chỉ, mới không thể không tính toán." Vọng Giang Nam tuy tuổi còn trẻ, nhưng là đối với nhân sinh mà nói, lại có một cái nhìn rất đặc biệt. Anh cũng không keo kiệt, đem kiến giải của mình nói với Diệp Từ: "Nếu một người không có kỳ vọng gì vào tương lai, căn bản không hy vọng điều gì, như vậy anh ta làm sao có thể chăm chỉ, làm sao có thể tính toán, bất quá chỉ là suy nghĩ được chăng hay chớ mà thôi."

Loại kiến giải này thật là rất mới lạ, Diệp Từ lại nghe rất chân thành, tuy nhiên không thể nói được ích lợi không nhỏ, nhưng thật sự là đã cổ vũ Diệp Từ rất nhiều. Tuy cô đến bây giờ vẫn chưa quá rõ ràng lý tưởng, khát vọng của mình là gì, nhưng là cô chăm chỉ, cô tính toán, cũng là đang nhắc nhở mình vẫn còn được sống.

Như vậy cũng tốt rồi.

Thật sự, như vậy cũng tốt rồi.

Có thể một lần nữa được sống lại, có thể làm được như vậy cũng là rất tốt rồi.

Sau khi kết thúc hai ngày hoạt động đi thăm tổng bộ Vận Mệnh, cả đám Chiến Thiên Hạ dừng chân một ngày tại thành phố A, sau đó ngồi máy bay trở về thành phố C. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Đối với sự trở về của Diệp Từ, Bạch Mạch tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng là, khi thấy Diệp Từ chẳng chụp được bao nhiêu bức ảnh lại lập tức dùng giọng bi ai ca thán: "Sớm biết em lười tại sao anh còn giao việc chụp ảnh lại cho em cơ chứ?, Tất cả đều là ảnh chung chung, em xem em đi, em mang mấy cái ảnh rác rưởi này về đúng là chà đạp cơ hội đi tổng bộ Vận Mệnh mà."

Diệp Từ trợn trắng mắt, thật sự không muốn nói lại Bạch Mạch vì mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy, quay người vào phòng tắm.

Tuy Bạch Mạch rất tức giận vì Diệp Từ không hoàn thành việc anh đã giao phó, nhưng là, còn chưa dám ngược đãi cô, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để tẩy trần cho cô. Đợi đến lúc Diệp Từ tắm rửa xong đi ra, liền trực tiếp ngồi vào bên bàn cầm đũa công thành chiếm đất, vừa ăn, cô vừa đánh giá: "Đồ ăn ở thành phố A thực chẳng có vị gì cả, còn kêu đại đô thị quốc tế, một chút cũng không giống, ăn cái gì cũng chẳng ngon."

Bạch Mạch hừ hừ mũi, đối với suy nghĩ nhà quê của Diệp Từ thật sự khinh bỉ: "Em chính là cái đồ nhà quê, cả đời cứ ngốc nơi này đi, tốt nhất đừng đi đâu nữa." Bất quá, miệng anh tuy nói như vậy, nhưng lại gắp thê cho Diệp Từ một chén đồ ăn, giống như Diệp Từ là mới chạy nạn từ Ethiopia trở về vậy.

"Qua Lão Tứ rồi?" Diệp Từ gặm một miếng sườn, không đếm xỉa tới. So với đi tổng bộ Vận Mệnh, cô kỳ thực quan tâm tới tiến độ chạy phó bản của Thiên Thiên Hướng Thượng hơn.

"Ừ, mới qua đêm hôm trước." Bạch Mạch cũng gặm sườn: "Ngày hôm qua mọi người nghỉ ngơi chưa đi phó bản, hôm nay định đi đánh lão Ngũ, bất quá hôm nay anh xin phép nghỉ."

"Lang Tộc đánh Lão Ngũ đến đâu rồi?" Diệp Từ hỏi.

"Không tốt lắm, bị kẹt rồi." Bạch Mạch bỏ miếng sườn đã được gặm sạch xuống, lại cầm lên một miếng: "Mấy Guild khác cơ bản vẫn còn đang vưỡng ở chỗ Lão Tam, tạm thời sẽ không vượt qua chúng ta, chỉ lo không biết Lang Tộc có may mắn đẩy được Lão Ngũ hay không thôi."
(*Gào thét!!!* Ta muốn sườn chua ngọt a!!!!!!!!)

"Thủ sát khác chúng ta có thể nhường, riêng lần này thì không được." Diệp Từ bỏ xương xuống, xoa xoa tay, bưng lên chén súp uống một ngụm.

"Chắc chắn như vậy?" Bạch Mạch đương nhiên biết rõ nguyên nhân Diệp Từ chắc chắn thủ sát như vậy.

"Đương nhiên, từ xưa đến nay em vẫn là người có thù tất báo, anh ta làm cho em không thoải mái lâu như vậy, em bây giờ nhất định phải làm cho anh ta không thoải mái một lần." Diệp Từ nói tới chính là Thiên Sơn Tà Dương, Bạch Mạch là người rõ ràng cừu oán giữa bọn họ nhất, chính vì như vậy, Bạch Mạch mới có thể hỏi như vậy. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Anh thở dài một hơi."Hôm trước Lưu Sướng nói với anh, Đổng Âm đến tìm cô ấy, muốn cô ấy giúp qua ải Lão Tam."

Diệp Từ hừ hừ mũi, xem như biết rõ chuyện này rồi, cô kỳ thật cũng không lo lắng Lưu Sướng sẽ nói cho Đổng Âm, dù sao không có ai là trời sinh bánh bao, bị người khi dễ còn muốn đổi xử tốt với họ.

"Em hình như không lo lắng Lưu Sướng sẽ tiết lộ."

"Nếu cô ấy nói, cô ấy chính là đồ ngốc."

Đối với cách lý giải của Diệp Từ, Bạch Mạch thật đúng là một đầu hắc tuyến, bất quá Diệp Từ không nói sai chút nào, "Lưu Sướng cự tuyệt Đổng Âm, đến nói cho anh biết, để anh điều cô ấy ra khỏi đoàn một, anh không đáp ứng. Dùng người thì không nghi ngờ người nha."

"Ừn." Diệp Từ đối với chuyện này tỏ vẻ rất đạm mạc, đối với cô mà nói, Đổng Âm cũng tốt, Dịch Thương cũng thế, đã là những cái tên rất xa lạ. Hiện tại cô không muốn đáp trả, là vì thời điểm còn chưa tới, nhưng đừng tưởng rằng cô là quả hồng mềm, ai cũng có thể tới nắn một cái.

"Đúng rồi, còn có một việc."

"Việc gì?"

"Mấy Chén Rượu Nhạt Nói Bi Thương vì cãi nhau mà trở mặt rồi."

"Mấy Chén Rượu Nhạt Nói Bi Thương nào?" Diệp Từ chỉ cảm thấy cái tên này giống như đã từng nghe qua ở đâu, thế nhưng mà cũng không nhớ ra được, chỉ nghi ngờ nhìn sang Bạch Mạch.

"Chính là cái Guild của Chân Thủy Vô Hương." Bạch Mạch nheo nheo mắt: "Em đừng nói với anh, Guild của người ta tên là gì cũng không biết đấy nhé."

Diệp Từ vội vàng cười trừ vài tiếng, cô đương nhiên là… không biết, dù sao tin tức của cô đều có được từ kiếp trước, đã sớm không nhớ rõ Chân Thủy Vô Hương ở cái Guild gì rồi. Cô vội vàng nói sang chuyện khác: "Nói nghe xem, xảy ra chuyện gì?"

"Anh cũng tìm người nghe ngóng, không hoàn toàn chính xác ha ha, bất quá chuẩn được tám chín phần mười." Bạch Mạch trước tiên lấy một cái cớ về sự chuẩn xác của tin tức, sau đó bắt đầu chậm rãi kể."Giống như em đã nói, Chân Thủy Vô Hương một người trọng tình cảm, nhưng là, những người khác lại không phải, ít nhất không phải tất cả mọi người. Sau khi em đăng topic kia, phô thiên cái địa đều là lòi đồn mối quan hệ giữa Công Tử U và Chân Thủy Vô Hương, những lời đồn này đương nhiên sẽ bị truyền đi trong nội bộ Mấy Chén Rượu Nhạt Nói Bi Thương. Ngay từ đầu chỉ là lén truyền, bất quá về sau trực tiếp quang minh chính đại truyền."
Bạch Mạch lại cầm lên một miếng sườn, bộ dạng không chút hoang mang như đang vui vẻ nói chuyện phiếm: "Em phải biết rằng Guild Mấy Chén Rượu Nhạt Nói Bi Thương mới đến Lão Nhất phó bản Tòa Thành Phế Tích, những đội viên chủ lực của bọn họ sau khi biết Chân Thủy Vô Hương có quen biết Công Tử U đương nhiên là rất bất mãn rồi, cảm thấy Chân Thủy Vô Hương không biết suy nghĩ, ngầm chỉ trích anh ta nếu như quen thân với Công Tử U như vậy, ít nhất phải dẫn bọn họ qua Tòa Thành Phế Tích chứ, thật không ngờ Chân Thủy Vô Hương chẳng những một mực chỉ huy không ra gì, còn giấu việc này, nhất định là nghĩ muốn trèo cành cao rồi. Lập tức nháo loạn lên, vốn từ một chuyện lông gà vỏ tỏi lại nháo thành chuyện lớn của Guild." [Truyện được dịch tại banlong.us]

Diệp Từ giật giật khóe miệng: "Con người nha, đều sống vì lợi ích, cho nên mới nói, quan hệ vững chắc nhất trên thế giới là quan hệ lợi ích, quan hệ không vững chắc nhất cũng lại là quan hệ lợi ích. Thời điểm bọn họ biết anh ta giấu đi một lợi ích to lớn như vậy đương nhiên sẽ bất mãn rồi, có thể hiểu được. Chân Thủy Vô Hương trả lời thế nào?"

"Anh ta nhiên là phủ nhận mình thân quen với em, anh ta nói rất rõ ràng, anh ta và em mới chỉ gặp nhau một lần, chính là lần đánh Bắc đại lục kia, tổng cộng lại cũng chưa nói quá 10 câu, những điều này đều là người chơi khác đồn bậy, hy vọng mọi người trong Guild tin tưởng anh ta, anh ta cũng không phải đang che giấu mối quan hệ giữa mình và em, cũng không muốn đi ăn máng khác."

"Giải thích như vậy dưới loại tình huống này, thật đúng là ngu xuẩn đến đáng thương."

"Đúng vậy a, chẳng ai tin cả. Kể cả mấy người bạn thân ít ỏi của anh ta, cũng không có ai tin tưởng. Việc này náo loạn vài ngày, náo thành tình huống toàn bộ Guild muốn sụp đổ, tất cả mọi người xa lánh Chân Thủy Vô Hương, chỉ kém mỗi nước muốn trục xuất anh ta thôi." Bạch Mạch cười tủm tỉm nói lại tình huống hiện tại: "Em bây giờ ý định thu thập tàn cuộc như thế nào?"

Diệp Từ cười hắc hắc, buông chén xuống, đứng lên: " Biểu ca thân yêu, hôm nay anh rửa chén ah ~ "

"Này này này... Đây rõ ràng là việc của em."

"Rửa chén đi" Diệp Từ liếc xéo Bạch Mạch, quay người đi về phòng.

Chỉ để lại Bạch Mạch ngồi ở đó im lặng kháng nghị đãi ngộ không công bằng.

Lên trò chơi, Diệp Từ trước tiên mở danh sách hảo hữu của mình ra xem xét, Chân Thủy Vô Hương online. Cô thở hắt ra một hơi, chỉ cần người online là tốt rồi, sợ nhất vào thời điểm này anh ta trông online, vậy tốn công vô ích rồi.

Ngay tại thời điểm Diệp Từ còn đang suy nghĩ liên hệ với Chân Thủy Vô Hương như thế nào, cô nhận được mật ngữ của Nguyệt Thanh Khâu: "Oa, cô mấy ngày gần đây đi đâu lêu lổng, đi một mạch nhiều ngày như vậy không online, tôi còn tưởng rằng cô vì mấy tin đồn gần đây mà trốn đi cơ. "

"Tin đồn gì?"

"Cũng đúng, tin đồn của cô rất nhiều, mấy ngày hôm trước là cùng Lưu Niên tương ái tương sát, mấy ngày nay lại đổi thành ngấm ngầm yêu đương với Chân Thủy Vô Hương rồi..."

"Nguyệt Thanh Khâu anh không muốn lấy tiền đúng không." Diệp Từ đối với dạng bát quái không điểm dừng của Nguyệt Thanh Khâu vẫn luôn có phương pháp xử lý thích hợp. [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Ai nha ai nha, bà chủ, tôi sai rồi, cô nhìn xem, không phải tôi đang chào hỏi, quan tâm một chút lộ trình mấy ngày nay của cô sao? Tuyệt đối không có những ý đồ bất lương nào khác, bà chủ ngàn vạn không nên tức giận ah ~~" chỉ cần nhắc tới tiền, Nguyệt Thanh Khâu sẽ trở nên rất không có cốt khí: "Hôm nay tôi tìm cô a, chủ yếu là nói cho cô một chút, chuyện cô cho tôi tra tôi đã tra ra rồi, bây giờ cô có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ gặp mặt?"

"Nhàn rỗi không có việc gì tìm tôi làm cái gì?" tâm tư Diệp Từ hiện tại chủ yếu đặt ở Chân Thủy Vô Hương, đối với sự tình khác tự nhiên là không quá để ở trong lòng rồi.

"Này này này, bà chủ ah, cô đừng nói cô quên mất bảo tôi điều tra chuyện gì rồi nha, tôi bây giờ là đang đến báo cáo kết quả công tác đây." Nguyệt Thanh Khâu lập tức oa oa kêu to, nếu bây giờ bà chủ quỵt nợ anh có thể sẽ thua lỗ lớn, phải biết rằng lần này anh không có thu tiền đặt cọc đâu.

Diệp Từ hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới hóa ra mình đã từng kêu Nguyệt Thanh Khâu làm việc gì. Cô nghĩ một chút, sau đó trả lời Nguyệt Thanh Khâu: "Tôi hiện tại không có thời gian, anh chờ một chút a, tôi hiện tại có chút chuyện khác, chờ tôi xử lý xong, tự nhiên sẽ liên hệ với anhi."

Đã nhận được câu trả lời đủ thuyết phục, Nguyệt Thanh Khâu cũng không tiếp tục dây dưa,anh gọn gàng lưu loát đáp ứng Diệp Từ, sau đó chuẩn bị cúp máy. Lại không nghĩ Diệp Từ gọi lại, không khỏi hắc hắc cười không ngừng: "Bà chủ, có phải cô thay đổi chủ ý rôi không, hiện tại định gọi tôi qua, chúng ta tiễn hàng thanh toán xong à?"

"Ngươi thuận tiện giúp tôi nghe ngóng chút chuyện a."

Diệp Từ gặp Nguyệt Thanh Khâu vẻ mặt hám của, cảm thấy không lợi dụng thật sự là có chút đáng trách.

"Có thù lao hay không?"

"Nguyệt Thanh Khâu, tiền rơi vào trong mắt anh kìa? Tôi đã nói với anh, một người xem nặng chuyện tiền nong sẽ chết bất đắc kỳ tử đấy." Diệp Từ hừ hừ mũi, đối với Nguyệt Thanh Khâu biểu hiện ra một bộ thần giữ của vô cùng kịch liệt kháng nghị cùng khinh bỉ.

Nguyệt Thanh Khâu anh anh anh nức nở vài tiếng, cũng không thèm để chút chuyện vặt ấy. Kỳ thật anh rất thích qua lại cùng Công Tử U, cô biết giá thị trường, mặc dù thêm một chút cũng không được, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để mình bị thiệt, quan trọng hơn, cô làm việc gọn gàng, một phân tiền cũng không khất nợ, hơn nữa, cô gái này cũng coi là ân nhân của mình, cứu mình ra từ trong nghèo khó. Cho nên vô luận theo phương diện nào mà nói, Nguyệt Thanh Khâu đều cực kỳ coi trọng hợp tác cùng Công Tử U.

Cũng không phải bởi vì cái tên Công Tử U này, chỉ là tính cách người này anh rất thích, rất hợp khẩu vị.

"Giúp tôi điều tra thêm Chân Thủy Vô Hương bây giờ đang ở đâu, đừng nói với tôi anh tra không được, bản lãnh của anh..." Diệp Từ mở miệng liền đem tất cả đường lui của Nguyệt Thanh Khâu chặn đứng hết, chỉ còn lại Nguyệt Thanh Khâu nhăn nhăn nhó nhó làu bàu một hồi mới đáp ứng đi điều tra. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Rất nhanh, đại khái là mới qua chừng mười phút đồng hồ, Nguyệt Thanh khâu một lần nữa liên hệ với Diệp Từ, bất quá, dựa theo thói quen người này, vừa nói chính sự lại phải thêm một chút bát quái nữa mới thấy mỹ mãn. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ: "Này, tôi nói, cô rốt cuộc cùng Lưu Niên có một chân hay là cùng Chân Thủy Vô Hương có một chân a?"

Diệp Từ chỉ cảm giác huyệt Thái Dương của mình thình thịch nhảy dựng lên, đây đều là cái gì cùng cái gì. Cô bất động thanh sắc, bởi vì loại chuyện này, càng bôi càng đen, như vậy tỷ lệ bị người khác hiểu lầm càng lớn, ngược lại, bạn tỏ vẻ lãnh đạm, ngược lại sẽ khiến người khác thấy không thú vị, do đó buông tha cho việc tiếp tục truy cứu việc này.

"Anh cảm thấy tôi có một chân với ai?"

"Theo thực lực cùng thanh danh mà nói a, tôi cảm thấy cô cùng Lưu Niên rất phù hợp, nhưng là, hai người đều quá cường hãn, loại tình lữ cứng đối cứng này giống như không được lâu dài cho lắm. Cho nên, cô cùng tên Chân Thủy Vô Hương không có danh tiếng gì này cũng không tệ, ít nhất theo tôi, người này tính tình không tệ, lại nói, anh ta là một tên ba phải, phối hợp cùng một cao thủ như cô thật đúng là bù trừ cho nhau. Đương nhiên, đương nhiên, đây đều là cái nhìn của tôi, chuyện này quan trọng là …. cô thấy thế nào?" Nguyệt Thanh Khâu vừa nghe thấy có bát quái có thể khai thác, lập tức lấy ra thái độ khuê mật, thái độ bạn tốt ra đào bới tâm tư Diệp Từ.

Diệp Từ ngoài cười nhưng trong không cười, tuy Nguyệt Thanh Khâu nhìn không thấy nét mặt của cô, nhưng là, vẫn có thể từ trong giọng nói của cô nghe ra được nồng đậm trào phúng cùng không vui: "Tôi nói, Nguyệt Thanh Khâu, anh đừng làm cái nghề buôn bán tin tức không được ra ngoiaf ánh sáng này nữa. Anh nên mở một cơ sở giới thiệu hôn nhân, tôi cảm thấy anh rất có tiềm chất."

Nguyệt Thanh Khâu sờ sờ mũi, anh là người thông minh, nghe Diệp Từ nói như vậy rồi, tự nhiên minh bạch, hai chuyện này đều là tin đồn thất thiệt, thật sự không có cớ gì để bát quái nữa rồi, đành phải thôi, nói ra đáp án Diệp Từ muốn biết: "Chân Thủy Vô Hương bây giờ đang ở Vịnh Bảo Tàng, tọa độ 732:60:114 câu cá. Chỗ đó có chút vắng vẻ, hơn nữa, tôi không bảo đảm cô tới anh ta vẫn còn ở đó."

Diệp Từ chỉ muốn biết Chân Thủy Vô Hương ở đâu, về phần có thể gặp hay không, hoặc là anh ta đnag làm cái gì cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú, cho nên cô không lưu tình chút nào ngắt lời Nguyệt Thanh Khâu, trực tiếp tựu tắt hội thoại, cưỡi Lão Tứ, chạy về điểm truyền tống gần đây nhất.

Cũng may là cô mở ra bản đồ Vịnh Bảo Tàng này, cho nên, cô có một đặc quyền, chính là vô luận ở map nào của Đông đại lục cũng đều có thể trực tiếp truyền tống tới map Vịnh Bảo Tàng, nếu không cứ truyền tống qua truyền tống lại, không biết đến khi nào mới tới nơi.

Đến Vịnh Bảo Tàng, vừa vặn xuất hiện trong thành, tất cả vệ binh đều hành lễ tỏ vẻ tôn kính với cô.

Bởi vì Vịnh Bảo Tàng là map thăm dò, đợi đến lúc update sẽ biến thành bản đồ trung lập, cho nên vô luận game thủ đến từ đại lục nào cũng đều có thể đặt chân lên bản đồ này. Đương nhiên ngoại trừ những game thủ ở bên ngoài Đông đại lục, game thủ đại lục khác muốn tới bản đồ này vẫn gặp phải khó khăn nhất định, bởi vì điều kiện tiên quyết là đại lục bọn họ cũng phải mở được bản đồ Vịnh Bảo Tàng.

Hiện ở chỗ này tuy là bản đồ trung lập, bất quá, bởi vì những đại lục khác còn chưa mở được bản đồ này, cho nên, bây giờ ở bên trong đều là game thủ của Đông đại lục. Tất cả game thủ ở chỗ này đều nhàn nhã khoái hoạt.

Dù sao giáp ranh Vịnh Bảo Tàng là một bản đồ train cực lớn có quái 30 luôn luôn đổi mới, lại thêm vào những nhiệm vụ hàng ngày ở Vịnh Bảo Tàng mỗi ngày đều được đổi mới, khiến cho ở đây chật ních những game thủ đến để tăng level. Tuy trên đường phố không đến mức nối gót ma vai, nhưng nói là hối hả cũng tuyệt không quá đáng. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Công Tử U, cho tới bây giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Muốn dựa vào trang bị để phân biệt cô thật sự là có chút khó khăn, dựa vào tướng mạo vậy càng thêm không có khả năng, cho nên phương pháp duy nhất giúp những game thủ phân biệt Công Tử U chính là cô cưỡi Lão Tứ xuất hiện.

Diệp Từ cũng không phải người ngu, chính mình tự tay bịa đặt ra sự tình cùng Chân Thủy Vô Hương khiến cho cô biến thành nhân vật đầu sóng ngọn gió trên diễn đàn, nếu đúng lúc này trong thành tiếp tục cưỡi Lão Tứ …, bị vây xem là chuyện nhỏ, nếu lại bị mấy người nhiều chuyện đăng lên diễn đàn mới là chuyện thực sự đau đầu.

Tuy Diệp Từ muốn thông qua loại mặt trái dư luận này buộc Chân Thủy Vô Hương rút lui Guild hiện tại, nhưng là, chưa từng nghĩ sẽ đem mình liên lụy quá sâu. Dù sao loại việc ngu ngốc hại mình hại người này không phải ai cũng sẵn lòng nếm thử nha.

Vào Thành, cô tự giác đổi sang ngựa Xích Thố, một mạch đi về tọa độ Nguyệt Thanh Khâu đã cho.

Chạy thẳng một lèo tới bến cảng, quay mắt về phía dải nước mênh mông, Diệp Từ lúc này mới phát hiện topaj độ này cũng không phải trên đất bằng, mà là đang ở trên mặt nước hoặc trên núi đá bên kia bến cảng. Bất quá căn bản không có một tia do dự, sự tình đã đến một bước này, như vậy Chân Thủy Vô Hương là do mình ép đến tình thế bắt buộc, cho nên, vô luận anh ta ở nơi nào, cho dù là chân trời góc bể núi đao biển lửa cô cũng phải đem anh ta tóm về để mình sai bảo.

Xuống ngựa, Diệp Từ liền tiến vào màn nước biển trong suốt của Vịnh Bảo Tàng. Bởi vì phong cảnh Vịnh Bảo Tàng thật sự xinh đẹp, nước biển cũng rất thoải mái dễ chịu, cho nên, thường xuyên có nhiều game thủ bơi lội ở chỗ này, Diệp Từ một mình lặn vào trong nước cũng không khiến cho những game thủ đang câu cá tại bến cảng chú ý tới, xem như cô chỉ là một game thủ bình thường tới đây bơi lội mà thôi.

Một mực men theo tọa độ, Diệp Từ một khắc cũng không buông lỏng, bơi trong nước gần một giờ, mới trông thấy một người đang ngồi trên tảng đá bên một vách núi màu đỏ bên bờ, anh ta đội một chiếc đấu lạp bình thường của ngư dân, cầm cần câu ngồi lặng yên trong ánh kim hồng của mặt trời xuống núi, nhàn nhã câu cá.

Người này không phải Chân Thủy Vô Hương thì là ai?

Diệp Từ âm thầm thở phào một hơi, rốt cục đã tìm được người này rồi, cũng may, cũng may, người này cũng không tức giận bởi những chuyện gần đây mà bỏ game, nếu không Diệp Từ còn không biết mình rốt cuộc muốn bóp cổ tay như thế nào mới phải.

Cô lẳng lặng ngâm mình ở trong nước biển, nhìn Chân Thủy Vô Hương phía xa một hồi lâu, cuối cùng mới bơi tới. Cũng không lên bờ gần nơi của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ lên bờ ở một chỗ không xa bị chia cắt bởi một khối nham thạch cực lớn. Sau khi lên bờ, cô kiểm tra qua trang bị của mình, khiến chúng thoạt nhìn không đến mức chật vật toàn là nước, đúng lúc này mới giả vờ như không có việc gì đi về phía Chân Thủy Vô Hương.

Trong bụi cỏ truyền đến một tiếng xột xoạt. Chân Thủy Vô Hương không quay đầu lại nhìn, ngồi ở chỗ nầy câu cá cả một ngày, thanh âm như vậy đơn giản chỉ là mấy con thú nhỏ chạy qua, hoặc chính là âm thanh gió thổi ngọn cây, tóm lại không có gì đáng chú ý.

Anh vẫn lẳng lặng đem ánh mắt đặt trên mặt nước, nhìn bóng cá màu sắc rực rỡ theo sóng biển nhấp nhô lên xuống. Giống như nội tâm của anh lúc này, an ổn không chút bi thương, một mực như vậy, nửa khắc cũng không nhừng.

"Tôi nghe nói ở Vịnh Bảo Tàng có thể câu được một loại vỏ Sò Bảy Màu, có tỷ lệ nhất định câu được Trân Châu Bảy Màu, không biết anh câu được mấy cái rồi?" Diệp Từ đứng sau lưng Chân Thủy Vô Hương, nhìn bóng lưng của anh, mang theo chút vui vẻ hỏi. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Chân Thủy Vô Hương đột nhiên nghe được cái thanh âm này, chỉ cảm thấy giật mình một cái, giống như bị cái gì đó đánh phải, toàn thân đều căng cứng lên. Thanh âm này cũng không quá quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối không xa lạ gì, thậm chí có thể nói, đoạn thời gian gần đây, âm thanh này giống như một giấc mộng, từng giây từng phút đều vang vọng bên tai anh, khiến cho anh hận không thể quy ngược thời gian, quay về khoảng thời gian chưa hề xảy ra những gút mắc đó, tốt nhất là để cho anh vĩnh viến không gặp phải cô.

Diệp Từ thấyanh cũng không quay đầu lại, chỉ là tấm lưng vốn thư giãn thích ý kia bắt đầu trở nên căng cứng, biết anh ta nghe thấy lời của mình rồi, chỉ là...

Diệp Từ khẽ mỉm cười. Kỳ thật cô rất hiểu cảm nhận trong lòng Chân Thủy Vô Hương bây giờ, loại người như anh ta không thể chịu nổi đả kích về mặt tình cảm."Sao vậy? Một cái cũng không câu được? Tôi còn định nâng giá cao mua mấy cái đấy."

Chân Thủy Vô Hương biết rõ mình không có khả năng vĩnh viễn không quay đầu lại, tuy hiện tại anh có một loại xúc động mãnh liệt muốn đi khỏi, nhưng anh lại không làm được. Dù sao một đại nam nhân lại đi trốn tránh một cô gái, đây là nghĩa lý gi a.

Cho nên, anh liều mạng trấn an nội tâm bài xích của mình, hít thật sâu vài hơi, dường như đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn người đã khiến cho cuộc sống của anh biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Cô vẫn an tĩnh như vậy, trên mặt tuy mang theo mỉm cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy xa cách như vậy, xa cách đến mước làm cho người khác không dám quá mức thân cận. Giờ khắc này, Vịnh Bảo Tàng đúng lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng kim hồng sắc chiếu lên khuôn mặt cô, đem lệ khí trên người cô hóa giải đi một ít, khiến cho cả người thoạt nhìn bình dị gần gũi, giống như, hiện tại đứng nơi này cũng không phải Công Tử U đang ở đầu sóng ngọn gió, mà chỉ là một nữ Thợ Săn không có gì đặc biệt mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment