Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 236

Buồn phiền như vậy cũng chắc ích gì. Muốn giải quyết nỗi buồn phiền này, biện pháp tốt nhất chính là tiến vào xem xét lần nữa. Diệp Từ nhìn các vật phẩm tiêu hao còn sót lại của mình. Cuối cùng quyết định về Hồng Hồ Thành trước, sau đó mới đi.

Có điều lúc về Hồng Hồ Thành, Diệp Từ mới nhận ra không thể thoát thân dễ dàng. Đầu tiên, cửa tiệm của ba mẹ gần đây kinh doanh không khá khẳm là mấy, chủ yếu do phối phương không đặc biệt, hơn nữa kỹ năng cuộc sống của cả hai khá thấp nên đồ chế tạo ra không hiếm thấy, cho dù cửa hàng ở mặt tiền cũng kinh doanh không tốt.

Tình huống như vậy hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan. Vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, hai người quyết định bỏ game, bảo Diệp Từ thu cửa hàng về, chuyển cho người khác thuê. Như vậy mới không lỗ vốn.

Lúc Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan ấp a ấp úng nói ra quyết định cho Diệp Từ biết, cô đang ngồi trong cửa hàng của hai người ăn một món soup kiểu Tây Âu.
“Tiểu Từ, bố mẹ định không kinh doanh nữa, con đem cho thuê đi.”

“Phốc..” Không biết là vì bố mẹ đồng thanh nói ra hay do món soup Tây Âu quá dở. Tóm lại, Diệp Từ mới húp một ngụm vào miệng lập tức phun toàn bộ lên mặt hai người ngồi đối diện.

“Ối, con xin lỗi.” Diệp Từ nhìn gương mặt bố mẹ bị mình làm cho nhếch nhác, xin lỗi liên tục.

Tuy ở trong game, tình huống này không gây ra bất kỳ thương tổn nào. Nhưng gương mặt sẽ biến đổi một chút. Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan lấy khăn tay ra lau, ông còn nói đùa: “Tiểu Từ, sáng nay bố mẹ đã rửa mặt rồi.”

Càng nói vậy, Diệp Từ càng lúng túng, cô cười theo ha hả, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Lúc nãy bố nói gì vậy?”

“Bố mẹ nói không muốn kinh doanh nữa, con cho người khác thuê đi.” Tả Hiểu Lan vội vã nhắc lại.

Khóe môi Diệp Từ giật một chút, nhưng không trả lời hai người ngay, mà hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Nếu là người khác hỏi, Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan chắc chắn sẽ nói dối vì sợ mất mặt. Nhưng Diệp Từ là con gái của họ, cả hai sẽ không giấu Diệp Từ, trực tiếp nói thẳng: “Tiểu Từ, chúng ta là người một nhà, mẹ sẽ không lừa con.” Tả Hiểu Lan thở dài, rồi nhìn nhìn Diệp Nam Thiên, mới nói: “Vị trí của cửa hàng con cho bố mẹ rất tốt, người mỗi ngày đến tiệm cũng rất nhiều. Nhưng không biết vì sao, việc làm ăn của bố mẹ lại không bằng tiệm khác. Bố mẹ nghĩ cứ để bố mẹ lãng phí như vậy, chi bằng trả tiệm lại cho con, con cho người ta thuế còn có thể kiếm chút tiền.”

“Cho thuê?” Diệp Từ bật cười: “Mẹ tuy trong game có độ chân thật đạt 100% nhưng rất nhiều chỗ không giống cuộc sống ngoài đời. Như việc cho thuê đồ vậy, trong game không quan trọng lắm đâu.” Nói xong, Diệp Từ thầm bổ sung một câu trong lòng, ‘đương nhiên, tương lai không xa chắc chắn sẽ khác’.

“Hả, vậy phải làm sao giờ? Chẳng lẽ để bố mẹ tiếp tục lỗ vốn vậy á?” Tả Hiểu Lan sống tiết kiệm cả đời nghe cách nói của Diệp Từ, lập tức lắc đầu như giả tỏi: “Không được, tuyệt đối không được, dù sao bố mẹ cũng không làm nữa, kinh doanh lỗ vốn như vậy, mẹ làm một ngày liền đau khổ một ngày.”

“Mẹ đừng quên, chúng ta đã kí hợp đồng. Nếu mẹ tự ý hủy bỏ hợp đồng, vậy phải trả tiền bồi thường đó.” Hiểu con gái không ai bằng mẹ, đảo ngược lại cũng là như vậy. Làm con gái Tả Hiểu Lan hai kiếp, trong lòng bà ấy nghĩ gì Diệp Từ hiểu rất rõ. Cho nên, đối với việc Tả Hiểu Lan không đồng ý cô cũng không để tâm, chỉ cần nhắc nhở quy định của hợp đồng thôi.

“Bồi thường? Bồi thường gì cơ?” Từ đầu đến cuối Tả Hiểu Lan luôn cho rằng đây chỉ là một trò chơi, nên lúc ký hợp đồng với Diệp Từ xong, không hề xem mà đôi ngay vào kho hàng.

“Mẹ không xem hợp đồng à?” Diệp Từ không dùng đầu suy nghĩ cũng biết bà ấy chắc chắn không đọc. Nhưng cô cứ giả bộ không biết, tỏ ra kinh ngạc.

“Hợp đồng?” Khóe môi Tả Hiểu Lan giật giật, bà từ từ quay sang nhìn Diệp Nam Thiên, không ngờ Diệp Nam Thiên cũng chưa xem qua thứ ấy như bà. Diệp Nam Thiên bị bà nhìn chằm chằm vội vã lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết hợp đồng trong miệng Diệp Từ là thứ gì.

“Chính là cái thứ lần trước con nói không muốn ký, cơ mà hai người bắt ép con phải ký ấy.” Diệp Từ híp mắt, đôi môi nở nụ cười gian xảo. Thậm chí còn cố ý nhắc nhở, hợp đồng đó vốn cô không muốn ký. Cô nhìn thấy bố mẹ bắt đầu đã bắt đầu lờ mờ nhớ ra, tiếp tục bổ sung thêm: “Chính là hai cái hợp đồng được kí ở Tòa Thị Chính, đùng rồi hôm đó bố mẹ còn bình luận dáng người của ông Thị trưởng Hồng Hồ Thành…”

“Dừng, mẹ nhớ ra rồi.” Lúc nhắc đến việc mất mặt mà hai người từng làm, Tả Hiểu Lan càng đen mặt. Sao bà có thể không nhớ, lúc bà và Diệp Nam Thiên vừa gia nhập game, đối với bất cứ thứ gì đều tỏ ra hiếu kì. Vốn nghĩ nó chỉ là một loại game, nên chả bao giờ xem các nhân vật và chuyện tình trong ấy là thật, lúc Thị trưởng Hồng Hồ Thành nên tiếp đón hai người, cả hai cư nhiên đánh giá dáng người ngay trước mặt người ta, ‘không biết ông ta ăn cái gì mà mập thành như vậy.’

Hai người càng nói càng vui vẻ, sắc mặt Diệp Từ đứng bên cạnh đã sớm đen thùi lui. Cô giả bộ ho cắt đứt câu chuyện của hai người, nào ngờ Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan căn bản không để ý, cứ nói không ngừng. Cuối cùng, mặt Thị trưởng nọ biến đen như Bao Công, nói một câu: “Hai người tới ý hợp đồng hay tới mắng tôi?” Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan mới ý thức được, hóa ra bình luận của cả hai người, ông ấy có thể nghe thấy, hơn nữa còn có phản ứng y chang con người. Lúc đó hai người xấu hổ đến muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Ký hợp đồng trong tình trạng đó, hai người bọn họ tất nhiên không có tâm trạng xem xét kĩ hợp đồng, nó đã trở thành chứng cứ xác nhận hành vi xấu hổ hai người từng làm, lập tức vứt vào kho, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quên nó đi.

Vậy mà lúc này Diệp Từ cứ nhắc đi nhắc lại, khiến hai người nhất thời không có chút khái niệm nào với chuyện này cả. Tả Hiểu Lan biết mình đã quên rồi, chắc Diệp Từ cũng không nhớ rõ. Tuy bà cảm thấy khả năng không lớn, nhưng bà vẫn thử vận khí hỏi: “Hợp đồng ký những gì? Nhiều quá, mẹ nhớ không rõ.”

“Mẹ không nhớ cũng không sao, con có thể đọc cho mẹ nghe.” Diệp Từ nhìn Tả Hiểu Lan, cong môi, nói vân đạm phong khinh, từ từ ngắt lời Tả Hiểu Lan.

Tả Hiểu Lan nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Diệp Từ: “Mẹ đều không nhớ, sao con còn nhớ? Con có phải con mẹ hay không, cư nhiên dám không đồng lòng với mẹ.”

Diệp Từ nhíu mày, lấy hợp đồng ra từ kênh hợp đồng, bắt đầu đọc. Tất cả mọi thứ trong hợp đồng, kì thực toàn là những điều dân thường nghe không hiểu, Diệp Từ mới đọc một lúc, Tả Hiểu Lan liền nháo: “Không hiểu, thôi đừng đọc nữa.”

Diệp Từ luôn có biện pháp ứng phó Tả Hiểu Lan, nếu Tả Hiểu Lan đã nói không hiểu, cô gật đầu cất hợp đồng đi: “Được rồi, nếu mẹ nói mẹ nghe không hiểu mấy. Vậy con tóm tắt đơn giản lại. Ý của mấy câu lúc nãy con nói đại khái như sau: ‘Hợp đồng thành lập ở điều kiện hai bên bình đẳng, vì quản thúc hành vi của hai bên, hễ bên nào tùy ý hủy bỏ hợp đồng vậy bên đó phải chịu mức bồi thường gấp 10 mức giá hợp đồng đã ký.”

“Gấp 10…” Giờ đến lượt khóe môi Tả Hiểu Lan co giật: “Bồi thường bao nhiêu?”

“Đúng rồi, tiền thuê của cửa tiệm này là trả liền một lần, đương nhiên dù con không lấy tiền của hai người, nhưng hệ thống sẽ tự mặc định con đã thu rồi. Vì thế nếu bồi thường, bố mẹ phải trả 10 năm tiền thuê, hơn nữa còn phải gấp 10.”

“Mẹ hỏi bao nhiêu tiền.” Tả Hiểu Lan nhìn nụ cười tươi rói của con gái, hận không thể đánh nó một cái, bà hỏi lớn.

“Không nhiều đâu, khoảng 20 triệu kim tệ thôi.” Diệp Từ quơ quơ hai ngón tay trước mặt hai người.

Đôi mắt Tả Hiểu Lan bỗng nhiên trừng lớn, bà không tin nhìn chằm chằm Diệp Từ, sau đó chỉ vào cửa hàng ở sau lưng, nói lớn: “Nha đầu chết tiệt, con nói xem thứ này không thể ăn không thể uống, chỉ là căn phòng do số liệu trong game tạo ra, vậy mà trong vòng 10 năm phải trả 20 triệu kim tệ, con xem mẹ là đồ ngốc à. Ai đời lại đem tiền thật mua đống đồ ảo này…”

Diệp Từ không hề tức giận, cô biết, khi cô nói ra câu đó mẹ cô nhất định sẽ tức giận. Có điều, đây là kết quả cô muốn. Bố mẹ cô chưa từng chơi game, cũng chưa từng xem trọng những đồ vật trong game, hai người chỉ tùy tiện tiến vào chơi thôi, nếu muốn hai người thật lòng chơi game, nhất định phải có một biện pháp bắt buộc bọn họ. Chỉ cần buộc được Tả Hiểu Lan thì sẽ buộc được Diệp Nam Thiên, muốn buộc Tả Hiểu Lan rất đơn giản, đó chính là để bà nợ một khoản tiền lớn…
“Mẹ đừng nói như vậy, coi chừng lát nữa tiệm bên cạnh qua đánh đấy.” Diệp Từ thản nhiên nhắc nhở.

Câu này, thành công khiến Tả Hiểu Lan ngậm miệng, tiếp đó thở hổn hển vọt tới bên thân Diệp Từ, nói với cô: “Thối nha đầu, con thấy mẹ chưa bao giờ chơi game mới dám lừa mẹ chứ gì. Mẹ không dễ bị lừa như vậy đâu. Mẹ biết mấy thứ trong game chỉ do số liệu tạo thành, đều là giả cả, bản hợp đồng con nói cũng là giả. Mẹ nói cho con biết, mẹ không chơi nữa, chơi trò này lỗ vốn quá, mẹ không muốn chơi.”

Diệp Từ gật đầu, thậm chí còn vỗ tay: “Nhìn không ra mẹ mới chơi game mấy ngày mà cái mày cũng biết.”

“Hừ, cho nên con đừng cho rằng mẹ không hiểu gì, cũng đừng cho rằng dễ lừa mẹ.” Tả Hiểu Lan trừng Diệp Từ, cảm thấy bà chiếm thế thượng phong.

“Nếu con nhớ không lầm, mấy ngày hôm trước mẹ vừa mới nhận được hơp đồng pháp vụ của ngân hàng Trung Quốc gửi tới phải không. Đương nhiên, con cũng có một bảng.” Diệp Từ chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt đang xem kịch nhìn Tả Hiểu Lan.

“Đúng vậy thì sao?” Tả Hiểu Lan hừ hừ, trong mắt bà, bà chính là Như Lai mà Diệp Từ chính là Tôn Ngộ Không. Dù như thế nào, Tôn Ngộ Không cũng không có cách thoát khỏi lòng bàn tay phật tổ.

“Đó chính là bảng hợp đồng chúng ta ký trong game, sau khi được pháp luật chứng nhận đã trở thành hợp đồng chính thức. Đồng nghĩa với… bất kể cửa hàng mặt tiền của mẹ có là số liệu hay không, hợp đồng đó là thật.” Nếu mẹ vi phạm hợp đồng, số liệu trong game sẽ gửi sang cho bộ pháp luật của ngân hàng, bộ pháp luật sẽ dự vào mức kim ngạch mẹ đã vi ước, trừ đi khoản tiền trong game trước.”

“Vậy mẹ không onl là được.” Nói đến hợp đồng ở đời thật, giọng nói của Tả Hiểu Lan mềm nhũn hẳn, làm một người bình thường, Tả Hiểu Lan sợ nhất là việc nói chuyện với những người tai to mặt lớn.

“Lúc trừ hết kim tệ trong game, đến phiên trừ tiền trong ngân hàng của mẹ… Nếu trừ hết tiền mà còn không đủ bồi thường…” Diệp Từ dừng lại một chút, nâng khẩu vị của Tả Hiểu Lan lên đến lớn nhất: “Mẹ, con không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu…”

“Đứa con bất hiếu này, sao lại dám đào hầm cho mẹ nhảy.” Cuối cùng Tả Hiểu Lan cũng bùng nổ, bà lập tức mắng Diệp Từ, nhanh chóng bị hệ thống phán định là cố ý công kích game thủ, nhưng nhờ cấp bậc chênh lệch quá xa, nên bà chỉ bị hạn chế hoạt động chứ không bị trừng phạt gì thêm.

Lúc này Tả Hiểu Lan mới chịu thành thật, bà ngồi xuống ghế, xin lỗi Diệp Từ: “Tiểu Từ à, mẹ chỉ sợ kinh doanh lỗ.”

“Con còn chưa sợ thì mẹ sợ làm chi?” Diệp Từ căn bản không để tâm.

“Con xem hai chúng ta đi, mỗi ngày mở tiệm lại chẳng ai mua nên mới lo lắng như vậy.” Tả Hiểu Lan nói có tình có lí.

“Lo lắng gì nha, kinh doanh phải từ từ.” Diệp Từ uống miếng soup cuối cùng, cười híp cả mắt: “Con đâu có đòi bố mẹ trả tiền thuê nhà.”

“Từ từ? Từ từ!” Tả Hiểu Lan lặp lại hai lần: “Mẹ cũng muốn từ từ lắm chứ, nhưng mẹ không có thiên phú kinh doanh, cứ tiếp tục cũng chỉ lãng phí tiền. Tiểu Từ, nhà mình không giàu, cũng không có tiền để lãng phí, con nhanh nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì. Thực ra kinh doanh trong game không khó như mẹ nghĩ. Con nói mẹ nghe, bây giờ làm ăn không tốt là do cấp bậc kĩ năng cuộc sống của hai người thấp quá. Mẹ xem game thủ bây giờ toàn trên cấp 35 – 40, mà cấp bậc đồ vật của ba mẹ làm ra chỉ khoảng mười mấy à. Dù trong game liên tục có tân thủ, nhưng bọn họ có thể đến phòng đấu giá, trang bị ở đó rất nhiều đều do game thủ kiếm ra, còn rẻ hơn trong tiệm, rẻ hơn cả đồ ba mẹ làm, kinh doanh kiểu này chắc chắn không tốt.” Diệp Từ giải thích nguyên nhân vì sao làm ăn không tốt cho hai người, nếu không cả hai chi biết 1 mà không biết hai, không thể cứ sống mờ mịt trong game được.

Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên nhìn nhau, có loại cảm giác hóa ra là như thế này. Có điều, Tả Hiểu Lan tỉnh táo: “Vậy bố mẹ muốn kinh doanh, hơn nữa kinh doanh tốt, phải luyện tập kỹ năng cuộc sống nhiều vào?”

“Vốn nên vậy. Kỹ năng cuộc sống đương nhiên là cấp càng cao đồ ăn làm ra càng thơm, đặc biệt nếu bố mẹ có phối phương mà các kỹ năng sư khác không có, vậy chẳng khác gì lũng đoạn thị trường. Đây cũng là lí do vì sao kỹ năng sư cấp càng cao kiếm tiền càng nhiều.”

“Nhưng…” Diệp Nam Thiên nhanh chóng phát hiện: “Cấp bậc của cuộc sống kỹ năng sư rất chậm, con xem giờ bố mẹ muốn luyện kỹ năng cũng không có nguồn tài liệu, chỉ có thể nhặt mấy thứ game thủ khác không cần, vậy luyện cấp tốn bao nhiêu thời gian đây?”

“Vì sao bố mẹ phải ra ngoài thành nhặt đồ vật? Bố mẹ không phải là game thủ thông thường, chưa từng luyện cấp lần nào, ra ngoài thành nhặt đồ vật rất ít, hơn nữa còn nguy hiểm, đặc biệt nơi có tài liệu làm thức ăn và vải vóc cấp bậc cao đều là những khu vực nguy hiểm. Bố mẹ căn bản đi không được, vì sao phải làm theo cách này?” Diệp Từ có chút không hiểu bố mẹ cô rốt cuộc luyện kỹ năng bằng cách gì: “Bố mẹ không biết trong game này có một nơi gọi là phòng đấu giá à? Chẳng lẽ bố mẹ không biết có một nơi có thể không ngừng cung cấp tài liệu?”

Diệp Từ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng không phải ai cũng như vậy, đặc biệt là bố mẹ cô, sau khi hai người nghe Diệp Từ nói xong, cư nhiên đồng thanh đáp trả: “Vậy phải tiêu bao nhiêu tiền chứ?”

Diệp Từ trừng mắt, cô rất muốn mấy tia sét đánh chết cô ngay cho rồi: “Có phải tiêu tiền của bố mẹ đâu, con đã chi vốn cho bố mẹ rồi còn gì? Vì sao không dùng?” Cô dám khẳng định, tiền cô đưa cho bố mẹ, nhất định đã bị hai người cất vào kho hàng, trông coi cẩn thận.

“Thứ đó để phòng khi có việc mới dùng.” Tả Hiểu Lan tự thấy bản thân nói rất đúng: “Giờ mẹ tiêu hết, nhỡ gặp thiên tai hay người khác cố ý phá hoại phải làm sao?”

“Đây là game, không có thiên tai hay người ta cố ý gây họa như mẹ nói.” Diệp Từ rất muốn đập đầu xuống bàn, cô đã cảm thấy hoàn toàn bất lực với Diệp Thiên Nam và Tả Hiểu Lan.

“Tiền tiêu hết thì chẳng còn gì.” Đây là quan điểm của Tả Hiểu Lan, hơn nữa bà luôn cho là vậy: “So với tiêu hết, chi bằng gửi ngân hàng còn hơn…”

“Ngân hàng trong game không có chế độ tăng lãi như ngoài đời.” Giọng nói của Diệp Từ càng ngày càng yếu, cô cảm thấy cô sắp bị Tả Hiểu Lan bức điên rồi.
“Mẹ mặc kệ, mẹ thích dự trữ tiền.”

“Vậy mẹ muốn lỗ vốn đến bao giờ?” Cuối cùng Diệp Từ cũng bùng nổ: “Mẹ vừa không muốn lỗ vốn vừa không muốn tăng kỹ năng. Mẹ nói xem thử, mẹ muốn lỗ vốn đến bao giờ?”

“Mẹ… Mẹ… Mẹ có nói không muốn tăng kỹ năng đâu…” Tả Hiểu Lan thấy con gái đang giận, đột nhiên chột dạ, có điều bà nhanh chóng nói năng hùng hồn, bà cảm thấy bà không sai. “Mẹ chỉ không muốn tiêu tiền thôi mà.”

“Thế chẳng khác nào mẹ không muốn tăng kỹ năng còn gì.” Diệp Từ đập bàn: “Bố mẹ mới cấp 10, hai người cho rằng hai người có thể đến nơi các game thủ cấp 20, 30 hay thậm chí cao hơn để nhặt tài liệu họ vứt sao? Dù bố mẹ có thể làm, bố mẹ cho rằng sẽ có rất nhiều người không sờ thi, đem toàn bộ tài liệu cho bố mẹ à?”

“Chung quy sẽ có…” Đã từng đi nhặt mấy thứ đó rồi nên Tả Hiểu Lan rất hiểu những gì Diệp Từ nói là đúng, nhưng bà nhịn không được phản bác.

“Đợi đến ngày chung quy sẽ có của mẹ, chắc game này cũng vỡ nợ mất.” Diệp Từ bắt đầu vỗ vỗ bàn: “Nhìn thái độ này mà thôi, mẹ còn nói mẹ muốn tăng kỹ năng, mẹ còn nói mẹ không muốn lỗ vốn, con thấy mẹ đang lừa con mới đúng.”

Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên không còn lời gì để nói, bọn họ cúi đầu ngồi yên trên ghế tựa như học sinh tiểu học nghe cô giáo dạy dỗ vậy.

“Bảo bố mẹ kiếm tiền, bố mẹ kiếm không được, đó là đương nhiên. Nhưng bảo bố mẹ tiêu tiền, chẳng lẽ bố mẹ không biết tiêu? Công hội bọn con tùy tiện tìm một kỹ năng cuộc sống sư đến cho bọn họ chút phúc lợi, chỉ sợ họ vui đến quên trời quên đất. Bố mẹ cư nhiên nói với con không nỡ tiêu?” Diệp Từ chả thèm để tâm đến mặt mũi của bố mẹ nữa, tạo kiểu người từng trải, tư thế hoàn toàn giống đang dạy một người mới.

Lúc này, lâu lâu lại có game thủ đi ngang qua cửa tiệm, tất cả đều kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra trong tiệm. Có phải bọn họ hoa mắt hay không? Không phải Công Tử U trầm mặc ít nói sao? Không phải Công Tử U mắt cao hơn đầu sao? Không phải Công Tử U bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện) sao? Vậy nữ Tinh linh Thợ săn đang dạy dỗ hai tân thủ trong tiệm là ai đây?

“Nhưng đây là tiền của con, bố mẹ giữ thay cho con thôi… Sau này con lấy chồng…” Tả Hiểu Lan bị Diệp Từ dạy dỗ tới cẩu huyết lâm đầu, nhưng đến lúc thích hợp bà vẫn cảm thấy nên tranh chút quyền lợi cho mình.

Diệp Từ nghe tới đây, trong lòng đột nhiên chua xót. Cô nhìn bố mẹ cúi đầu trước mặt mình, chỉ cảm thấy trước mặt mơ hồ dần, cô liên tục chớp chớp mắt, để bản thân không quá thất thố. Đây chính là bố mẹ, họ là bố mẹ của cô, bất kể làm gì họ đều suy xét cho cô cả. Cô đột nhiên cảm thấy sự cáu kỉnh lúc nãy của mình không hề đúng. Cô hít thở thật sâu, ngồi xuống, cầm chặt tay bố mẹ, xin lỗi: “Bố mẹ, con xin lỗi, lúc nãy con không nên trách bố mẹ.”

Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên bị hành động của Diệp Từ làm khó hiểu. Trong lòng hai người, Diệp Từ luôn luôn là một đứa trẻ kiên cường, ít khi chịu cúi đầu nhận sai, điều này khiến bọn họ luống cuống. Tay Tả Hiểu Lan lúng túng cầm tay Diệp Từ: “Tiểu Từ, mẹ vốn tiết kiệm quen rồi, con cũng biết, mẹ chỉ luyến tiếc không dám tiêu tiền, nếu con muốn mẹ tiêu, mẹ… mẹ… mẹ có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Đang nói, vẻ mặt Tả Hiểu Lan hiện lên biểu tình anh dũng quyết hi sinh, cứ như bà đã ra một quyết định chẳng khác gì cắt da cắt thịt bà vậy.

Diệp Nam Thiên hoàn toàn đồng ý cách nói của vợ, đây là tác phong nhất quán của Diệp Nam Thiên, ông tuyệt đối là xem vợ mình là trung tâm, bất cứ khi nào đều như vậy.

Diệp Từ cười khổ, trong lòng cô càng chua xót, có điều vô vẫn vỗ nhẹ tay bố mẹ: “Mẹ muốn chuẩn bị đồ cưới cho con thì kiếm tiền nhanh chút. Con luôn hi vọng lúc con lấy người ta bố mẹ sẽ tặng cho con của hồi môn lớn hết mức.”

“Nhưng, tiêu tiền…”

“Mẹ, luyến tiếc trẻ con bắt không được lang, thời đại bây giờ không còn việc tay không bắt sói như trước nữa đâu. Bố mẹ muốn kiếm tiền, trước tiên phải học được tiêu tiền. Muốn dựa vào tiết kiệm mà thành địa chủ, vốn không thể được.” Diệp Từ cười, cắt ngang toàn bộ những lời bố mẹ muốn nói. Sau đó đứng lên, định chào tạm biệt, nên nói cô đã nói rồi, điều quan trọng cần làm là cho bố mẹ chút thời gian để hai người suy xét lời của cô, cũng để hai người hiểu nên làm thế nào, cô tiếp tục ở lại nơi này chỉ sợ cả hai sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.

Diệp Từ ra khỏi tiệm của bố mẹ, thì nhìn thấy Bạch Mạch đang đứng ở nơi không xa, dựa vào tường nhìn các game thủ qua lại. Cô tiến về phía trước: “Làm gì ở đây vậy?”

“Anh vốn tới chiếu cố sinh ý của cô chú, có điều lúc đến lại nghe thấy em đang truyền thụ kinh nghiệm kinh doanh, phải tránh một lát mới tốt.” Bạch Mạch bật cười: “Anh nói này, ma trảo của em rốt cuộc cũng mò vào người nhà à?”

“Xì, nói gì đâu.” Diệp Từ tuyệt đối không đồng ý cách nói của Bạch Mạch: “Em truyền thụ xong rồi, anh có thể đi vào chiếu cố sinh ý rồi đấy.”

“Thôi, nói thật thủ nghệ ngoài đời của cô chú anh không còn gì để bàn cải. Nhưng trong game thì thật sự chẳng dám khen tặng.” Bạch Mạch lắc đầu, anh chỉ muốn tới chiếu cố lại không phải tự ngược mình, đã có bậc thang để xuống việc gì phải tự mình dày vò mình chứ.

“Nhiệm vụ cấp sử thi nọ bắt đầu nhận phần thưởng giai đoạn hai rồi.” Diệp Từ chưa từng giấu Bạch Mạch việc gì trong game cả nên cô làm nhiệm vụ cấp sử thi đến nơi nào, Bạch Mạch tự nhiên cũng rõ.

“Thưởng gì?” Bạch Mạch nhìn vẻ mặt yên lặng không chút gợn sóng của Diệp Từ, cả gan suy đoán: “Không phải là phần thưởng rất nghịch thiên đi.”

“Giờ em chưa dám xác nhận.” Diệp Từ kể chuyện của mình cho Bạch Mạch. Nghe xong, Bạch Mạch kinh ngạc há hốc mồm: “Trời ạ, này cũng quá biến thái rồi, nếu em cứ tiếp tục tích góp Huân chương Vong Linh, vậy chẳng khác gì mua hết toàn bộ đồ vật trong cửa hàng thần bí đó à.”

Diệp Từ gật gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy khả năng không lớn, phòng kế hoạch game nhất định sẽ không ngốc đến mức tặng cho game thủ cái bug khủng bố như vậy.

Hai người nói đông nói tây mấy câu, bỗng nhiên Bạch Mạch vỗ đầu, biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, anh đột nhiên nhớ tới một việc, mấy ngày nay bận quá cư nhiên quên mất việc này mất tiêu.”

“Sao?”

“Thịnh Thế Công Hội, em biết không?”

“Thịnh Thế?” Diệp Từ khẽ cau mày, cô đương nhiên biết công hội này. Đây là một trong những công hội là trùm trong game, không những nhân số đông hơn nữa bối cảnh sau lưng có mấy tập đoàn tài chính lớn duy trì. Công hội của bọn họ chính là máy móc hút kim tệ, vốn họ chỉ cần tiến vào một game nào đó, thì sẽ nhanh chóng phá vỡ trật tự kinh tế của game này, sau đó thiết lập nên một trật tự kinh tế mới, cuối cùng kiếm đủ tiền bọn họ liền out game, để một mớ hỗn loạn lại cho game thủ thông thường tự giải quyết.

Công hội này, không chỉ bị xưng là “châu chấu” của thế giới game, càng được xem là nỗi sợ của các công ty trong game. Vì bọn họ trở thành vũ khí sắc bén nhất của đối thủ gây thiệt hại cho công ty game.

“Sao vậy? Bọn họ tới Vận Mệnh?” Diệp Từ híp mắt, đó là đương nhiên. Năm đó Vận Mệnh kì thật cũng bị Thịnh Thế chơi một vố, đừng thấy Vận Mệnh to như vậy nhưng chính là một cái công hội không tính khá lớn như Thịnh Thế Công Hội lại khiến Vận Mệnh sém tí nữa bị đóng cửa. Cuối cùng một số chủ kế hoạch phải từ chức nhận lỗi, cũng chính vì nguyên nhân này, Vọng Giang Nam mới có cơ hội từ trợ lý kế hoạch chuyển đến bộ chủ kế hoạch. Trong trận bão táp đó, anh gánh áp lực cực lớn, rốt cuộc ngăn cơn sóng dữ, khiến Vận Mệnh dưới tình trang bị Thịnh Thế phá hoại gần như toàn bộ khởi tử hoàn sinh. Sau này, rất nhiều người cho rằng: Vọng Giang Nam có thể được xem là cha đẻ của Vận Mệnh, chẳng qua do anh đã kéo thêm rất nhiều game thủ cho Vận Mệnh, vì Vận Mệnh tạo nên huy hoàng không gì sánh được. Nhưng, nguyên nhân chân chính chính là một mình Vọng Giang Nam đã bảo vệ toàn bộ Vận Mệnh.

Những việc này, trong Biên niên sử của Vận Mệnh không được ghi chép lại, đại bộ phận game thủ cũng không biết điều đó. Nhưng những game thủ đã tồn tại cùng Vận Mệnh kể từ lúc sơ khai đều như nhau, đương nhiên họ hiểu rõ chuyện này như nắm trong lòng bàn tay.

Tính toán thời gian, bây giờ đúng là ngày Thịnh Thế gia nhập Vận Mệnh. Xem ra, gần đây sống quá thoải mái, cư nhiên quên cả chuyện này. Giờ không mạo hiểm ngăn cản, chỉ sợ sau này không còn kịp nữa.

Bạch Mạch không phải người sống lại, tự nhiên không biết sau này sẽ sảy ra việc đó. Nhưng xét thấy danh tiếng xấu của Thịnh Thế, anh tất nhiên phải có chút lo lắng.
“Ừ. Nghe nói muốn đến Vận Mệnh.” Bạch Mạch cau mày: “Đám châu chấu này lại đến phá hoại Vận Mệnh rồi. Thật không biết vận mệnh sau này của Vận Mệnh ra sao?”

Diệp Từ nhếch môi, không nói gì. Nếu cô không thể cải biến lịch sử ở quy mô rộng, vậy tiến trình phát triển của lịch sử sẽ không thay đổi. Nên cô mới không chút lo lắng vấn đề này.

“Đúng rồi, em biết nhân số bây giờ của Thịnh Thế không?”

“Rất đông. Cụ thể em không rõ, chỉ biết họ dùng chiến thuật biển người giết chết mấy game online rồi.” Diệp Từ nói thật, giờ cô đã nhớ không rõ lúc trước Thịnh Thế kéo bao nhiêu người vào game, chỉ biết rất nhiều, nhiều đến mức như lông trâu vậy.

“10 triệu.” Bạch Mạch cúi đầu trầm giọng nói: “Đủ 1/10 nhân số trong Vận Mệnh.”
“Quả nhiên không ít.”

“Giờ các Đại Lục đều đang đoán, bọn họ sẽ chọn đổ bộ lên Đại Lục nào trước.” Bạch Mạch nhăn mày: “Nhất định không thể là Đông Đại Lục nha, nếu không Đông Đại Lục của chúng ta liền tao ương.”

Diệp Từ nheo mắt, cười nửa thật nửa giả: “Nếu em có ngàn vạn tinh binh, vậy em sẽ bắt bọn họ, cứ 4000 đổ bộ vào một Đại Lục, giết sạch cho khỏe.”

Bạch Mạch nghe Diệp Từ nói, sắc mặt đen thui. “Cái miệng quạ đen của em, đừng nói bậy.”

Diệp Từ vẫn cười, có điều nụ cười có vài phần khổ sở, kì thật cô nói đều là đúng cả. Năm đó Thịnh Thế Công Hội đổ bộ Đại Lục như thế đấy. Bọn họ chia công hội làm bốn, mỗi một đại lục có một phân công hội, sau đó hệt như châu chấu vậy, phá hoại trật tự kinh tế của mỗi một Đại Lục. Rất nhanh, dưới tình trạng không ổn định Vận Mệnh liền xuất hiện phong bão. Cô nhớ, năm đó có một trận phong bão, bức tử rất nhiều game thủ chưa kịp rút tay, cũng khiến rất nhiều nhà đầu tư như Đổng Âm tán gia bại sản.

“Bạch Mạch, kể từ bây giờ, tất cả đều mở kim đoàn, tăng giá cao hơn.” Diệp Từ lẳng lặng nói.

“Hả?” Bạch Mạch sửng sốt: “Vậy sẽ khiến rất nhiều game thủ bất mãn.”

“Bất mãn thì bất mãn đi, giờ chúng ta phải tích tiền, để chống lại nguy hiểm sau khi Thịnh Thế vào Vận Mệnh.” Diệp Từ cảm thấy trong lòng nặng trịch. Cô nhớ năm đó cô cũng là kẻ bị hại trong trận bão táp này, nó khiến cô cửa nát nhà tan. Dù sống lại, dù làm lại mọi thứ, sự đau đớn như cứa da cứa thịt năm đó đã khắc sâu vào trong tim cô, muốn quên cũng không quên được.

Một mình cô muốn chống lại Thịnh Thế, đương nhiên không thể. Nhưng dùng ưu thế của một người sống lại, bảo vệ người quan trọng của mình trong trận bão táp này, cô có thể làm được. Chỉ là, nên làm thế nào đây?

“Em cho rằng họ sẽ đến Đông Đại Lục?” Bạch Mạch căng thẳng.

“Lúc nãy em nói rồi, nếu em là đầu não của Thịnh Thế, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ Đại Lục nào. Như vậy sẽ đem toàn bộ game thủ trong Vận Mệnh làm kẻ địch.” Diệp Từ nhìn Bạch Mạch, cô nghĩ ‘Bạch Mạch hiểu cô đang nói gì’.

Bạch Mạch hít một ngụm khí lạnh: “Ý của em là…”

Diệp Từ cười khổ: “Em nghĩ các công hội lớn khác cũng ý thức đến chuyện này rồi, bọn họ đại khái cũng đang tích cực tồn tiền ứng phó nguy hiểm.”

“Nhưng kim tệ trong game không thể đối phó nguy hiểm.” Bạch Mạch lắc đầu: “Bọn họ dễ tiến vào game, tự nhiên sẽ mang vào đại lượng kim tệ, đến lúc đó kim tệ chúng ta kiếm chẳng phải lãng phí hết à.”

“Dùng kim tệ tất nhiên không thể đối phó nguy hiểm, ai ai cũng biết. Nhưng vật phẩm lại có thể.” Diệp hít một hơi thật sâu.

“Vật phẩm gì?”

“Cược đi, trong game nhiều vật phẩm tiêu hao như vậy, chẳng lẽ tất cả công hội, mọi người mỗi người cược một thứ, cuối cùng tất nhiên sẽ có công hội cược trúng.” Diệp Từ mỉm cười, giờ cô chưa thể nói rõ phương pháp chống lại Thịnh Thế cho Bạch Mạch, làm vậy quá nguy hiểm. Vì cô không muốn nói cho bất cứ ai biết cô là trọng sinh giả, nếu không sẽ đem đến cho đối phương nguy hiểm ngoài dự kiến. Bạch Mạch là người quan trọng của cô, cô không thể đẩy anh vào thế đó.

Bạch Mạch nhìn nụ cười tươi trên mặt Diệp Từ, lo lắng trong lòng không hiểu sao lại giảm nhiều. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Diệp Từ nở nụ cười đó, gần như đại biểu cho việc nguy cơ bị giải trừ rồi, bất cứ chuyện gì cũng như vậy.

Dù có lúc Bạch Mạch vẫn lo lắng, nhưng trong lòng lại lựa chọn tin tưởng nhiều hơn. Vì chỉ có tin tưởng mới có thể đại biểu cho sự duy trì và lí giải nhất của anh cho cô.
Bình Luận (0)
Comment