Chương 256
Edit: An Hạ
Vị trí Bí Ngân ở Đông đại lục so với Tây hay Nam đại lục nằm ở nơi hẻo lánh hơn nhiều. Bản đồ này nói lớn thì cũng quá lớn, nhỏ thì không hẳn là quá nhỏ. Chỉ có điều mảnh đất này lúc nào cũng có quái level 50 nhớ thương. Vì vậy với đa số người chơi đều né bản đồ này ít lui đến. Không chỉ dừng lại ở đó, mảnh đất này khói lửa từ núi lửa quanh năm giăng đầy. Không khí cũng vì vậy mà nóng quanh năm, người chơi nếu không chuẩn bị gì đi đến nơi này sẽ dính phải debuff [Thiêu Đốt]. Trạng thái này máu sẽ rơi liên tục, kéo dài lâu không có lợi.
Dễ thấy, chưa kịp đến điểm tiếp tế đã chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.
Hoàn cảnh của vùng này đã ác liệt như vậy còn bồi thêm rất nhiều Liệt Ma cấp cao lảng vảng. Chừng đó thôi đã đủ người chơi bỏ luôn ý định đến đây du lịch rồi.
Diệp Từ duy nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm được cách xử lý. Cô không rõ phải làm sao mới mở được quặng này cả. Cuối cùng, cô đàng phải đi lui đi tới ở gần gần đó để xem xét thử. Nơi này nằm ở bản đồ cách thành thị rất xa, căn bản là phải đến một điểm tiếp viện khác chứ không thể nào chạy về thành được. Hơn nữa điểm kia lại phân bố ngẫu nhiên, nó không phải nằm chính giữa bản đồ cứ đến là có. Nếu muốn tìm ra nó, vậy thì dựa vào vận may của bạn thôi. Nếu may mắn, rất nhanh chóng sẽ tìm ra nơi tiếp viện. Nếu không may… có thể chạy hết bản đồ, thăm dò hết đường đi rồi cũng phát hiện ra vị trí của điểm tiếp viện thôi mà. Ừ, chỉ có vậy thôi.
Sau khi Diệp Từ trọng sinh, tất nhiên không giống như một số người chơi khác không biết gì cả. Cô không cần bước do thám bản đồ rồi tìm tiếp viện làm gì vì cô biết chính xác nó nằm ở đâu. Cũng vì vậy mà từ khi truyền tống vào Liệt Ma Tê, cô đã đến thẳng điểm tiếp viện, mua những đồ cần thiết rồi mới đến khu vực có quặng Bí Ngân bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ tiếc là tìm đi tìm lại mấy ngày rồi vẫn không tìm được phương pháp nào để phát hiện hay là khai thác quặng cả. Bất đắc dĩ cô phải từ bỏ mục đích đầu cơ trục lợi ban đầu của mình để đi về lại điểm tiếp viện. Hi vọng là có thể từ NPC tìm ra chút manh mối nào đó.
Về tới điểm tiếp viện, việc làm đầu tiên của Diệp Từ là đi trò chuyện làm quen với từng NPC ở đó. Nhưng thật sự là làm người khác thất vọng, không hề có NPC nào đề cập gì đến Bí Ngân cả. Nhiệm vụ thì lại nhận một đống lớn. Tuy rằng trong lòng sốt ruột vô cùng nhưng Diệp Từ lại nghĩ… Thịnh Thế muốn tìm được Bí Ngân cũng không phải dễ dàng, không thể nào từ trên trời rớt xuống nhiệm vụ cho người chơi được. Nhất định là phải có phương pháp… Mà phương pháp này cô không biết, đã không biết phương pháp còn phải tìm đúng nó mà làm lại một lần như Thịnh Thế… Cô tin rằng công hội kia làm được thì mình cũng làm được, chỉ cần không bỏ qua bất cứ manh mối nào rồi cô cũng sẽ tìm được thôi.
Diệp Từ quyết tâm không tìm được quặng khoáng Bí Ngân thì tuyệt đối không dừng lại nên cô không kiểm tra xem trên người đã nhận bao nhiêu nhiệm vụ rồi, cô hiện tại đã level 60, toàn thân có một bộ trang phục thuộc tính đỉnh cấp. Nếu muốn ở bản đồ level 55 làm nhiệm vụ cũng là chuyện nhỏ, nếu như gặp phải nhiệm vụ khó chỉ cần tổ đội ba người cô vượt qua là điều đương nhiên. Bởi vậy cô không quan tâm mình có bao nhiêu nhiệm vụ, nhận hết.
Level cao đi làm lại nhiệm vụ của level thấp là chuyện dễ dàng, không hề tốn nhiều thời gian để suy nghĩ. Đây là điều tất nhiên trong trò chơi, thể hiện ở Diệp Từ lại càng rõ ràng hơn. Cô nhận hơn mười mấy nhiệm vụ, đều là yêu cầu cấp bậc trên 55 mới nhận được. Nếu một người chơi đồng cấp làm chắc cũng phải tốn đến tầm một hai ngày, vậy mà Diệp Từ chỉ bỏ ra ba tiếng thì đã làm xong rồi.
Nhận nhiệm vụ, chạy đi làm, sau đó lại giao. Giao trả xong lại chấp nhận nhiệm vụ lớn. Đây là hình thức quen thuộc trong trò chơi luyện cấp. Tuy rằng Diệp từ hiện tại đang là max level (*** lv60 trong Vận Mệnh không tăng lên nữa, sau này update mới có thể tăng cấp tiếp được) nên sẽ không nhận được kinh nghiệm. Thế nhưng tiền, danh vọng và các phần thưởng nhiệm vụ thì thu hoạch không ít. Cho dù nếu cô ở đây không thu hoạch được gì có thể đổi trang bị trên người thì cũng không sao. Cô đem hết những trang bị thưởng đi bán vẫn có thể thu nhập một lượng kha khá.
“Ồ, Tinh Linh, bằng hữu của tôi. Tôi rất lấy lòng cám ơn vì đã giúp tôi. Nhờ dược thảo bạn hái, chân tôi đã khá lên rất nhiều rồi”
Ở nơi đóng quân bí ẩn này, NPC có khả năng giao nhiệm vụ căn bản Diệp Từ đã hoàn thành hết rồi. Chỉ còn lại một người tên là Molly là chưa xong thôi.
Không nói thì thôi, đã nói thì phải kể đến Molly giao cho cô nhiệm vụ từ đầu đến giờ đều rất đơn giản. Nếu không phải là tìm kiếm một vật gì đó, không phải hái dược thì là đi giết mấy Liệt Ma cho vui. Nhưng tất cả những phần thưởng của Molly đều phong phú hơn mấy NPC khác nhiều. Tình huống như vậy ban đầu Diệp Từ cũng chẳng chú ý lắm đâu, nhưng làm đi làm lại mấy lần nhìn thấy phần thưởng cô mới đặc biệt chú ý đến NPC này.
Nhiệm vụ đơn giản là vậy nhưng khen thưởng lại vô cùng phong phú. Đây không thể nào là một bug do sai sót mà làm ra. Nguyên nhân có lẽ ở sau có việc quan trọng hơn nhiều. Điểm đó có thể người chơi bình thường sẽ không nhận ra, nhưng với người đã chơi trò chơi quen thuộc, một người trọng sinh như Diệp Từ mà còn không nhận ra thì cô thật sự hổ thẹn với cái danh trọng sinh này rồi.
Vận Mệnh có một hệ thống nhiệm vụ ẩn tàng rất phong phú, tùy theo thái độ mà nhiệm vụ nhánh sẽ khác nhau. Khi Diệp Từ làm nhiệm vụ của Molly đều rất cẩn thận, cô đối thoại với Molly đều chưa bao giờ chọn bỏ qua. Mỗi câu mỗi chữ đều cân nhắc rồi mới trả lời. Cô tuyệt đối không buông tha một nhiệm vụ ẩn tàng, huống hồ trước mắt mình rồi mà không thể nhận được lại là tình huống gì chứ.
“Thật vậy ư? Có thể giúp đỡ bạn là vinh hạnh lớn nhất của tôi”
Diệp Từ mỉm cười rất thân thiện, nói chuyện ngữ điệu đều dịu dàng và khiêm tốn. Thậm chí còn hơi hướng về phía Molly hành lễ.
Molly là chủng tộc người lùn. Thế nhưng không phải là người lùn bình thường. Vì sao nói như vậy? Vì họ thuộc về một phân nhánh khác trong chủng tộc người lùn- Hắc Thiết người lùn. Tại sách lịch sử của đại lục đã từng ghi chép rằng. Người lùn tùy theo màu da chia thành ba loại. Một là người lùn da trắng- người lùn bình thường đúng với tên gọi (hay chủng tộc của người chơi). Một loại khác là Hắc Thiết người lùn, màu da ngăm đen. Còn một loại nữa là Hồng Hỏa người lùn. Da của họ có màu đỏ, giống như bị bỏng vậy.
Cả ba loại người lùn này đều chịu sự quản lí của vua người lùn- Merck. Thế nhưng sau khi Merck qua đời họ đều đề cử ra một vị tân vương trong tộc, không ai nhường ai nên sinh ra mâu thuẫn tranh chấp. Cuối cùng thì một phân thành ba như hiện tại.
Người lùn da trắng bởi vì có quan hệ với Nhân Loại quan hệ tốt nhất, trong hỗn chiến có được sự trợ giúp của Nhân loại nên ly khai với hai loại còn lại đến nơi ở khác, cũng là địa bàn tốt nhất. Đồng thời bọn họ cùng với chủng người tạo thành quan hệ hòa hoãn trợ giúp nhau. Bốn đại lục đều phát triển rất rộng. Mà đối lập, Hắc Thiết người lùn tính cách trời sinh quái gở, hơn nữa nhân số lại ít nhất nên khi nội chiến xảy ra đã sớm thua cuộc. Tộc trưởng của họ nhìn xa trông rộng biết được sẽ thua nên đình chiến với người lùn da trắng. Sau khi hòa hoãn, họ đều tránh xa người lùn da trắng mà rời đi vào các vùng đất khác thám hiểm, từ đó rất ít xuất hiện. Mà Hỏa Hồng người lùn lại không có may mắn như vậy. Toàn bộ lãnh thổ của họ đều bị người lùn da trắng chiếm hết, sau đó họ bị trục xuất ra khỏi địa bàn của mình, cũng là trục xuất khỏi bốn đại lục.
Đây là nguyên nhân cho đến bây giờ người chơi chưa bao giờ gặp qua Hỏa Hồng người lùn ở đại lục của mình. Thế nhưng khi những tư liệu này công bố ra, Hỏa Hồng người lùn không biết từ nơi nào xuất hiện, khiến cho người chơi nhiệt huyết sôi trào. Nhất là những người chơi thích thám hiểm. Tất nhiên đó là chuyện sau này, hiện tại quan trọng với Diệp Từ chỉ có làm sau để tìm được quặng Bí Ngân thôi.
Người lùn không có thiên tính trong chiến đấu. Tuy rằng họ chưa bao giờ sợ hãi chiến tranh nhưng không thể nói là anh dũng thiện chiến được. Hứng thú của họ trước giờ đều không nằm ở cuộc chiến khói lửa. Người lùn và Rồng giống nhau một điểm, họ yêu thích những vật sáng bóng lấp lánh. Ví dụ như bảo thạch, khoáng sản quý giá chẳng hạn… vì lẽ đó mỗi người lùn đều có thể trạng khá khỏe mạnh. Người lùn thích khai hoang, thích đào khoáng… họ là thợ mỏ trời sinh. Trong thời kì hòa bình, người lùn đều sinh sống dưới đấy. Thói quen này gần như là bản năng của họ, không phải vì họ thuộc chủng tộc nào mà thay đổi.
Vì lẽ đó, ở trên bất kì đại lục nào. Chỉ cần có hang động hầm mỏ, có NPC phân bố. Chú ý quan sát nhất định phát hiện ra người lùn.
Chắc hẳn vì nguyên nhân này mà Tinh Linh ghét người lùn. Tinh Linh yêu quý thiên nhân, đời sống cũng cao cao tại thượng không dung tục. Bọn họ cho rằng Người lùn đáng khinh vì họ yêu tiền, thích những thứ vật chất tầm thường. Đồng dạng như vậy, Tinh Linh cũng chẳng được người lùn yêu thích. Họ ghét Tinh Linh vì chủng tộc kiêu ngạo tự cho mình thanh cao, suốt ngày chỉ biết hát hò khiêu vũ. Chỉ là hai chủng tộc này đều có mối quan hệ mật thiết với nhân loại. Đều là chiến hữu với nhau, nên họ cũng không đấu tranh với nhau. Đều có mấy phần kiêng kị nhau.
Diệp Từ bởi vì mâu thuẫn này mà khi đối diện với Molly phải cẩn thận từng ly từng tí. Nói chuyện đúng mực, không đụng chạm đến bất hòa giữa Tinh Linh và người lùn. Như vậy mới lấy được tín nhiệm lớn nhất của Molly.
“Theo tôi thấy bạn quả thật là một Tinh Linh dễ gần”
Molly thỏa mãn nhìn Diệp Từ gật đầu, sau đó lại bĩu môi khinh thường nhìn về nơi đóng quân của Tinh Linh cách đó không xa.
“Tinh Linh khiến người ta chán ghét thì ra cũng có một người thuận mắt”
Giao tiếp với NPC này Diệp Từ sẽ không chuyện thừa thãi. Cô không bình luận gì thêm cả, nếu như muốn cô tuân theo hay thêm mắm dặm muối cho người ta vui lòng thì cuối cùng ai biết chuyện gì xảy ra chứ? Thế nên cô chỉ đứng bên cạnh, ôn hòa mỉm cười. Nghe những lời Molly nói mà không biểu hiện ý kiến này cả.
Molly tự biên tự diễn một lúc bỗng nhiên phát hiện xung quanh chỉ có mình cô luyên thuyên thì lộ ra một gương mặt hơi ngượng ngùng.
“Bị thương nên ăn nhiều một chút, nếu không rất khó lành lại”
Diệp Từ cũng không trêu ghẹo gì Molly, hơn nữa còn hết lòng săn sóc đưa ra đề nghị.
“À đúng rồi, bạn nói không sai”
Molly nghe xong thì ngượng ngùng nở nụ cười.
“Tôi thật sự rất đói nhưng không muốn ăn bánh mì mãi đâu. Ôi trời ơi! Bạn không biết tôi phải ăn bánh mì chán ghét kia bao lâu rồi đâu, ăn đến muốn buồn nôn luôn rồi. Tôi nghe nói Tinh Linh đều có thể làm ra đồ ăn ngon, vẫn muốn thử một lần. Chỉ là xưa nay không có cơ hội này, không biết bạn có thể thõa mãn tâm nguyện này của tôi không?”
“Tất nhiên rồi, tôi nguyện ý”
Đây là một hình thức phát động nhiệm vụ. Bởi vì NPC không hề muốn nói là ăn cái gì, mà chỉ nói là muốn ăn đồ ăn do Tinh Linh làm. Vậy thì phạm vi quá rộng… Vận Mệnh trong trò chơi cũng như ngoài đời thật vậy. Đặc biệt là kĩ năng sinh hoạt phối phương. Đây điều là như bên ngoài mà làm. Ở ngoài có gì trong game có đó… Có rất nhiều người đẳng cấp không đủ hoặc danh vọng không đạt đến nên chỉ học những phối phương mang tính đại chúng, ai cũng có thể học được thôi. Tuy rằng cô là người trọng sinh nhưng cô cũng biết mỗi chủng tộc muốn học được phương pháp phải có bao nhiêu danh vọng, cô làm gì có thời gian để đi lấy danh vọng học phối phương rồi quay lại chứ? Càng không có thời gian tăng danh vọng ở các chủng tộc khác để nhận được nhiệm vụ ẩn…
Xem ra muốn lấy danh vọng của các chủng tộc khác phải để sau này có thời gian rồi từ từ làm.
May mắn là Molly nói là muốn ăn món ăn của tộc Tinh Linh. Làm một thợ săn, còn là Tinh Linh thợ săn. Nấu nướng chính là kĩ năng sinh hoạt thành thạo nhất, tất nhiên danh vọng và phương pháp của chủng tộc mình cô đều học hết rồi. Nếu đã hoàn thành được điều kiện rồi, lựa chọn mới hơi khó một chút.
Không rõ ai đã từng nói thế này, cuộc sống là không ngừng lựa chọn. Mỗi quyết định của bạn đều có thể dẫn đến một kết quả hoàn toàn khác nhau.
Mà bây giờ quyết định này thật khiến người khó xử mà. Đối với những người nhận được nhiệm vụ có thể sẽ không hiểu, nhưng cô hiểu. Thật ra bạn chỉ có một cơ hội duy nhất để nhận nhiệm vụ đó mà thôi. Nếu bỏ lỡ nó bạn sẽ không thể lựa chọn lại nhánh nhiệm vụ nữa. Như vậy chưa đủ rắc rối sao? Lựa chọn sai, có thể nhiệm vụ sẽ hoàn toàn chấm dứt ở đây. Lựa chọn đúng, mở ra là nhiệm vụ ẩn tàng… mà Diệp Từ so với người khác càng hiểu được tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.
Trải qua một đời trước hơn mười năm, mở ra mấy trăm ngàn nhiệm vụ khác nhau. Điều đó khiến cho những lựa chọn của cô chính xác đến tám chín phần, vì vậy lựa chọn lần này cô cũng rất tin tưởng mình chọn đúng.
Cô quen với lựa chọn phát động nhiệm vụ làm sao mới có khả năng nhận nhiệm vụ cao hơn? Vấn đề này trên diễn đàn trải qua một hồi thảo luận. Tất cả mọi người đều thống nhất là do may mắn, nhưng có một số người lại nói khác đi. Nếu muốn tăng lên việc mở được ẩn tàng nhiệm vụ thì còn có một cách khác. Đó là đến Đồ Thư Quán của đại lục mà đọc sách, chịu khó học sử thi. Đương nhiên khi quan điểm này đề ra đã bị hầu hết người chơi cười nhạo.
Phải biết thư viện của đế quốc sách không chỉ là mấy quyển, mà là hàng ngàn hàng vạn bản, nhiều chết đi được. Nếu muốn đọc hết sách thì phải đến ngày tháng năm nào? Còn thời gian mà làm nhiệm vụ sao?
Khi bắt đầu, Diệp Từ cũng từng nghĩ như vậy đấy. Khi đó cô mở ra nhiệm vụ cũng dựa vào may mắn thôi. Ngược lại có thể trúng được nhiệm vụ thì… chắc cũng hên xui. Đến khi cô bị đuổi giết khắp nơi…
Cô vạn bất đắc dĩ mới vào vùng an toàn trốn một thời gian. Mà đó là thư viện đế quốc chứ đâu. Ở đó mới một hai ngày cô tưởng như ba thu qua rồi. Muốn đi ra ngoài nhưng sợ kẻ thù tìm thấy sẽ giết cô, mà không đi ra ngoài bên trong thư viện ngoài sách chỉ có sách… cái gì cũng không có. Cứ như vậy ở bên trong đó đau khổ hai ngày cô thấy không ổn nên ngồi đọc sách đỡ buồn. Cứ vậy ngồi đọc, cô ở trong thư viện vài tháng, kẻ thù đều không thèm tìm nữa thì cô lại bắt đầu thích thú biển sách này.
Tuy rằng sau đó cô cũng ra khỏi đó, nhưng mỗi ngày online vẫn chạy đến đó ngồi một chút. Dù sao đọc sách là điều rất hạnh phúc. Biết nhiều câu chuyện hơn, hiểu rõ sử thi chẳng phải điều gì nguy hiểm. Diệp Từ lúc đó chỉ là hứng thú đọc sách hơn người khác một chút, sau này trở thành một bug có thể lợi dụng được. Trở thành một cách phát động nhiệm vụ rất hiệu quả.
Chuyện là sau khi trò chơi hoạt động được bốn năm, thì nảy ra một nhiệm vụ thông thường. Nhiệm vụ này bắt đầu từ vòng một đến vòng cuối cùng có 60 bước. Mỗi vòng đều mở ra một nhiệm vụ lựa chọn. Mà trung gian nếu làm sai, chọn sai thì phải làm lại từ đầu. Như vậy nên người chơi với nhiệm vụ này đều quyết định bỏ vì quá nản. Nhưng nhiệm vụ này đến khâu cuối cùng sẽ có một phần thưởng, ai làm nhiệm vụ quái gở này cũng vì hướng đến khen thưởng kia thôi. Bởi vậy mấy tỷ người chơi đều quyết định lần mò với nhiệm vụ này, mà hoàn thành nó không đến một trăm người.
Diệp Từ cũng là một trong một trăm người kia. Không chỉ như vậy, cô là người duy nhất không lựa chọn sai bất kì bước nào. Khen thưởng rất phong phú, thế nhưng cô ở nhiệm vụ đó không phải may mắn gì sất. Tất cả cũng nhờ thói quen đến Thư Đồ Quán đọc sách hàng ngày.
Tại Thư Đồ Quán, Diệp Từ mới phát hiện sách bên trong thư viện đều là sách hữu ích, mà độ hữu dụng của nó mạnh mẽ đến độ có thể xưng là bug lớn nhất của trò chơi này! Nó ghi lại lịch sử của toàn trò chơi, toàn bộ đại lục. Trên thông thiên văn dưới tường địa lí. Thậm chí gia phả của mỗi gia tộc, các loại kĩ năng làm sao phát triển, muốn định hình phải theo bước ra sao…v…v… Nói chung chỉ cần người có vấn đề, chịu khó đi tìm trong đó tất cả đều biết được. Chỉ tiếc là Bug lớn như vậy mà không có ai phát hiện ra cả.
Không biết có phải người chơi quá chú trọng trò chơi này mà không yêu sách? Vẫn là biển sách khổng lồ đó nhưng không có mấy người có thể kiên trì. Nói chung trong trò chơi này, Diệp Từ có thời gian đều chạy đến đó ngâm mình trong biển sách.
Chắc vì nguyên nhân này mà cô trở thành một người biết hết tất cả những gì trên đại lục này?
Nói đến có chút xấu hổ, một đời trước mê sách là vậy mà đời này sống lại đã lâu mà cửa của Thư Đồ Quán cũng chưa đi vào nữa. Hiện tại tất cả những tri thức của cô đều là do đời trước đọc được mà tích cóp thành. Diệp Từ âm thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, cô có nhiều thời gian rảnh hơn nhất định phải thường xuyên đến đó mới được.
Đối mặt với những sự lựa chọn này Diệp Từ không chút nào hoảng loạn cả. Khi Molly nói ra yêu cầu của mình cô đã tính trước rồi. Tất nhiên trong sách không chính xác đến độ nói gì cũng có thể vận dụng vào thực tế hay nói rõ cho người chơi, nhưng có thể dựa vào đó mà suy luận một chút.
Đơn giản như, người lùn yêu thích đồ ăn ngon và rượu ngon của chủng tộc. Người lùn không biết cách săn thú, nhưng lại vô cùng thích ăn thịt. Cho dù một chút thịt thôi cũng khiến họ cảm giác hạnh phúc rồi. Hoặc là, người lùn ghét nhất là bánh mì của người lùn. Vì đây là món ăn người lùn am hiểu nhất. Bọn họ đã ăn nó mấy trăm ngàn năm, đã sớm ghét bỏ. Giống như là người lùn thích nhất là thị trấn Bran. Không phải vì nơi đó phong cảnh đẹp như tranh, chẳng phải người dân thuần phác. Mà là vì nơi đó có nhiều con suối nhỏ có thể sản xuất ra bia đen tên Bran.
Những điều này viết không rõ ràng, nhiều sách như vậy mà chỗ này nói một ít, chỗ kia nói một xíu. Chỉ cần miêu tả này góp lại mà tiến hành suy luận. Nhờ đó mà đoán ra đáp án chứ không có sách nào ghi rõ cả.
Dựa theo kí ức của Diệp Từ thì cô đã hiểu được yêu cầu của Molly, Diệp Từ đã mở ra bảng kĩ năng để tìm một món ăn thích hợp. Tây Mĩ Cõi Long
Khụ khụ, tất nhiên long ở đây chỉ là thịt khủng long tương đối ngon chứ không phải là loại rồng bay trên trời kia đâu nha nha. ==
Món ăn này vật liệu rất phong phú, cái gì mà rượu vang Trần Nhưỡng 50 năm. Cái gì mà thịt bắp đùi Độc Giác Long phẩm chất quý hiếm. Không phải là cây cỏ đặc biệt ở Quán Quân thành thì là hương liệu bí truyền của tộc Tinh Linh… Mấy thứ đó không phải là thứ dễ dàng chuẩn bị mà.
Mà Diệp Từ vì món ăn này mà hao tâm tổn sức hết sức. Cô không thể mọc cánh bay về thành được nên phải chạy ở mấy bản đồ khác tìm đủ kiểu. Thậm chí liên hệ cả Dương Vũ Hồng Trần đang ở Nam đại lục đi phó bản bắt anh ta tìm cho mình mấy bình bia đen Bran chuyển đến cho mình.
Nói chung, hao tổn ba tiếng mới có thể làm xong món Tây Mĩ Cõi Long. Cộng thêm năm bình bia đen Bran đẩy đến trước mặt Molly.
Tuy rằng còn đóng nắp chưa mở ra nhưng Molly đã không ngừng bồn chồn.
“Trời ơi thơm quá, thơm chết mất…”
“Ăn thử đi, đây là món ăn đặc sắc nhất của chủng tộc tôi đó”
Diệp Từ đem mâm đặt trước mặt Molly, sau đó mở nắp, hương thơm mĩ vị dậy lừng (***dậy vị+thơm lừng) trong không khí. Molly thì đang nhắm mắt hít hà liên túc, một chút hương thơm cũng không muốn bỏ sót. Trên gương mặt của cô hiện lên vẻ say mê. Diệp Từ nghĩ lựa chọn này nắm được phần thắng một nửa rồi, còn một nửa đợi Molly ăn xong rồi tính tiếp.
Người lùn là chủng tộc có tốc độ rất nhanh. Coi như là có mỹ vị nhân gian trước mặt họ thì họ cũng không như Nhân Loại hay Tinh Linh chậm rãi thưởng thức mà sẽ dùng tốc độ nhanh nhất càn quét.
Bởi vì đối với người lùn, tinh tế thưởng thức đồ ăn hay rượu là việc lãng phí thời gian. Lãng phí thời gian chính là lãng phí cơ hội tìm ra bảo thạch. Với những chuyện như vậy họ sẽ không lãng phí thời gian đâu. Vì lẽ đó Molly giải quyết xong món ăn rất nhanh, đem luôn năm bình bia đen Bran nốc hết vào bụng.
Tốc độ này đúng là gió cuốn mây tan mà.
Diệp Từ ngồi bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu thay đổi. Trời ạ, cô bỏ ra ba tiếng để làm đó! NPC không cần đến năm phút đồng hồ giải quyế xong, nếu so ra cô thấy mình nhọc nhằn khổ sở thật uổng công mà.
“Quá tốt rồi, thật tốt quá đi…”
Molly bị thương ở chân không đứng dậy được nhưng vẫn vui vẻ múa may tay chân. Không cần nhìn cũng thấy cô ấy hạnh phúc đến cỡ nào. Sau đó nhìn về phía Diệp Từ nói tiếp. Diệp Từ bị nhìn như vậy biết là việc cô chờ cuối cùng cũng đến rồi.
“Đồ ăn ngon không thể hưởng thụ một mình được. Tôi có một người bạn rất tốt tên là Đô Đô. Hiện tại cậu ấy ở phía Tây thăm dò hầm mỏ. Bạn có thể mang đến cho Đô Đô một phần được không?”
“Tất nhiên không thành vấn đề rồi”
Diệp Từ lập tức đứng lên nhận nhiệm vụ. Cũng may cô là người làm gì cũng chừa cho mình đường lui. Vừa nảy làm thức ăn cũng chỉ lấy một nửa đưa Molly. Nếu cô đưa hết bây giờ có phải lãng phí thêm ba tiếng à?
Diệp Từ cảm thấy rất hưng phấn. Molly rất hài lòng nhìn Diệp Từ, xem ra cô lựa chọn chính xác rồi. Tuy rằng nếu Diệp Từ nấu đại gì đó để đưa cho Molly cũng sẽ có phần thưởng chứ không nhất thiết phải nấu món ăn kia. Thế nhưng nếu lựa được đáp án tốt nhất có thể đạt được khen thưởng cao nhất. Cái này cũng là sức hấp dẫn lớn nhất của nhiệm vụ kiểu này.
Lần này sau khi lựa chọn xong Molly không cho Diệp Từ phần thưởng gì cả mà bảo đi tìm một NPC khác. Chuyện này với một NPC có khen thưởng phong phú như Molly thật là không bình thường. Điều này nói lên một vấn đề, còn thiếu là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ của Molly. Nếu người chơi tìm không được mấu chốt này thì chỉ lấy được tiền và trang bị tốt hơn một chút thôi.
Nếu so sánh những thứ này dĩ nhiên Diệp Từ hứng thú hơn là nhánh nhiệm vụ sau. Cô cáo biệt Molly, hướng về hầm mỏ phía Tây chạy đi.
Tại mảnh đất Liệt Ma Tê này bên trong có rất nhiều hầm mỏ to nhỏ đủ loại. Thiết kế của nó khiến khó di chuyển, dễ lạc. Nhưng với Diệp Từ mà nói thì khác, gần đây cô chạy đi chạy lại ở bản đồ này muốn mòn gót nên với bản đồ này quen thuộc nhiều rồi. Cô nhớ rõ hầm mỏ phía tây kia rõ ràng không có một NPC nào cả. Mà bây giờ Molly lại kêu mình đến nơi đó tìm Đô Đô, vậy thì có nghĩa NPC kia chỉ xuất hiện tùy theo lựa chọn tương ứng của mình thôi.
Không lâu sau đó, Diệp Từ đã đến vùng hầm mỏ phía Tây. Quả nhiên nhìn thấy ở hầm mỏ bỏ hoang đằng kia có một người lùn da dẻ đen thui đang đào một ít khoáng thạch, mồ hôi tuôn như mưa. Cô đi đến gần anh ta rồi thân thiện chào hỏi:
“Xin chào, người lùn thân ái”
Người lùn tên Đô Đô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Tinh Linh vóc dáng cao cao đang đứng cạnh mình thì nhất thời trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét:
“Biến đi Tinh Linh! Ta không phải cái thứ giả nhân giả nghĩa người lùn da trắng kia, sẽ không vui vẻ nổi với các ngươi. Cút mau cho ta! Nếu không đừng trách cái cuốc trong tay ta không có mắt!”
Xem ra Molly hảo cảm với cô không thể làm cho Đô Đô cũng thân thiện với cô được. Thế là Diệp Từ không thể làm gì khác ngoài lấy ra phần thức ăn đã chuẩn bị rồi đưa cho anh ta:
“Bằng hữu à, đừng tức giận. Tôi là bạn của Molly, được cô ấy nhờ vả đem thức ăn trưa đến”
“Cái gì? Ngươi là bạn của Molly? Molly sao lại nhận một Tinh Linh là bạn? Kì quái!”
Đô Đô tuy rằng mạnh miệng nhưng ngửi thấy hương vị thơm lừng của thịt đã sớm xiêu lòng. Anh ta bắt đầu hòa hoãn bớt mấy phần, ngồi xuống đánh giá thịt trong tay cô rồi rót rượu ra.
Chất cồn khiến cho Đô Đô ngà say, sau khi ăn xong bữa cơm này đã thay đổi thái độ hoàn toàn với Diệp Từ. Không chỉ cùng Diệp Từ xưng huynh gọi đệ còn liên tục bá vai quàng cổ nói chuyện với cô.
“Nói thật với cô, Tinh Linh à. Kì thực tôi chẳng rảnh rỗi đến nơi quỷ quái này thám hiểm làm gì. Cô nói xem, tôi đi qua biết bao nhiêu cái hầm rồi làm gì có bảo bối gì chứ?”
“Bảo bối?”
“Lẽ nào Molly chưa nói cho cô à? Chúng ta rời xa chủng tộc của mình đến nơi chim không thèm đậu để thám hiểm là bởi vì muốn tìm ra khoáng thạch mới. Molly không biết nhận từ nơi nào tin tức không biết thật giả ra sao ở chỗ này có bảo bối tồn tại liền kéo tôi tới nơi này. Nhưng mà ở đây đào đào cuốc cuốc một tháng, bảo bối chưa thấy… thậm chí khoáng thạch hiếm có còn không thấy… cô nói xem, có phải chúng ta bị lừa không?”
Đô Đô dựa vào hơi men đã bắt đầu bạo phát.
Diệp Từ thì lại trầm mặc. Hắc Thiết người lùn ở trong ba loại người lùn mà nói thì bọn họ yêu thích nhất là đào mỏ. Họ chẳng giống người lùn da trắng thích giao thiệp với Nhân Loại, chẳng giống Hỏa Hồng người lùn thích chiến tranh với người lùn da trắng. Với họ, bảo thạch và khoáng thạch mới là trên hết. Vì lẽ đó mỗi nơi có mạch khoáng hay mỏ đều có họ cả. Hiện tại Đô Đô nói Molly và hắn đến đây tìm khoáng thạch, Diệp Từ có thể xác nhận bọn họ muốn tìm… Chính là Bí Ngân.
Nói cách khác, Đô Đô trước mặt này có thể là NPC trọng điểm của quặng Bí Ngân mà cô muốn tìm!
Nghĩ đến đây, Diệp Từ bắt đầu không kiềm chế nổi sự hưng phấn của mình. Câu hít sâu hai cái mới ổn định nổi tâm tình của mình. Sau đó nói như có như không:
“Nói không chừng truyền thuyết này là có thật…”
“Chó má!”
Đô Đô cuối cùng bạo nói tục. Điều này khiến Diệp Từ vô cùng kinh ngạc. Trong trò chơi này người chơi lỡ nói tục đều bị hệ thống che đậy. Thế nhưng chưa bao giờ nghe NPC nói tục gì cả. Đô Đô thật là đủ đặc biệt.
“Cô nghĩ rằng chúng tôi đến đây chỉ có một nhóm người chắc? Không phải đâu! Tộc nhân đến đây tìm kiếm qua rồi, tìm rất lâu rồi. Đến nay vẫn chưa trở lại… Nơi này nguy hiểm như vậy, đâu đâu cũng có Liệt Ma… tôi không ở nổi một ngày nữa đâu!”
“Tôi có thể giúp gì không?”
Hiện tại đối với NPC Đô Đô này cảm xúc của Diệp Từ vô cùng phức tạp. Tuy rằng cô có sốt ruột nhưng không dám tùy tiện khuyên nhủ gì hết, chỉ có thể hỏi để anh ta nói tiếp sau đó chậm chậm nghĩ cách mà thôi.
“Ồ… bạn tốt. Cô thật sự là Tinh Linh tốt nhất tôi từng thấy. Nếu cô và Molly quan hệ tốt như vậy có thể quay lại khuyên bảo giúp tôi không? Bảo Molly không muốn ở nơi này nữa… đừng làm khó dễ tôi”
Đô Đô làm ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Diệp Từ van xin.
Đây là một nhiệm vụ chạy, cho dù là nhiệm vụ chạy việc nhưng là phương pháp đến nhiệm vụ tiếp theo duy nhất hiện giờ. Diệp Từ đành phải đi đi lại lại giữa hai NPC truyền lời.
Cũng không biết chạy bao nhiêu lần, Molly cuối cùng thở dài một hơi.
“Bạn tốt à, xem ra Đô Đô không muốn tìm bảo bối kia rồi. Bạn có thể giúp tôi khuyên nhủ Đô Đô được không? Nói cho bạn biết, tộc trưởng là ông ngoại tôi. Ông sẽ không lừa tôi đâu, tôi tin rằng nơi này nhất định có cất giấu kho báu!”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp bạn”
Diệp Từ nói mà trong tâm thì muốn hét ầm lên. Tuy rằng cô lãng phí thời gian với hai người này hơn tám tiếng nhưng cuối cùng hình như cô đã tìm thấy ánh sáng nơi cuối hầm rồi. Có lẽ thế… có lẽ cuối cùng tìm được manh mối của Bí Ngân. Chuyện này quả thật nói với Diệp Từ rằng chỉ cần tìm được manh mối sẽ mở ra được quặng thần bí kia…
Cưỡi Lão Tứ, bóng người Diệp Từ ẩn trong mấy đốm lửa ma trơi nhòa đi cứ đi đi lại lại trong Liệt Ma Tê. Tên như nghĩa, nơi này nhiều nhất là quái Liệt Ma.
Liệt Ma là cấp thấp nhất ma quái. Nhưng không phải vì nó là quái thấp nhất mà xem thường nó. Tuy chúng máu không cao, nhưng am hiểu nhất là tấn công từ xa. Am hiểu sử dụng ma pháp hỏa diễm và nổ tung. Nếu hai con nổ cũng đủ nhẹ nhàng giải quyết Huyết Chiến Sĩ hoặc là Kị Sĩ 55 cấp. Thật sự không thể xem thường.
Tuy rằng Diệp Từ đã đến level 60 nhưng đối phó với đám ma trơi này vẫn phải cẩn thận. Tuy thế… song phương đều là chiến xa nên chỉ cần không bị chặn đường vây đánh Diệp Từ vẫn có thể giải quyết mấy quái này không mấy khó khăn.
Diệp Từ đến gần Bí Ngân quặng do thám, chờ mong có thể nhìn thấy manh mối gì đó… nhưng thật sự lực bất tòng tâm. Cô chờ đợi mãi, nhưng ngoại trừ núi đá màu đen kia không còn gì khác nữa.
Hay là mình suy luận sai?
Nếu tại quặng Bí Ngân không tìm được manh mối thì đi xa hơn xem? Diệp Từ kéo dài khoảng cách, bắt đầu tìm kiếm xung quanh đó. Không bao lâu thì thấy một manh mối rất trọng yếu.
Trong khe hẹp của núi đá, cô nhìn thấy có một Hắc Thiết người lùn . Trên gương mặt là một bộ râu trắng bạc phơ, có thể thấy được người lùn này đã sống rất lâu rồi. Ông ta nằm yên ở đó, lâu lâu thều thào:
“Khát quá… khát…”
Diệp Từ lấy trong túi của mình ra một bình nước suối, tiến tới đưa bên miệng người lùn kia. Ông ta dường như cảm nhận được nước mát mẻ liền uống ừng ực. Không lâu lắm, một túi nước lớn được người lùn này uống hết.
“Người cảm thấy khá hơn chưa?”
Diệp Từ nhìn ông ta có chút vội vàng, phải hiểu rằng cô đã dò xét bản đồ rất lâu rồi cũng chẳng thấy bất cứ gì cả. Đến thời điểm này đột nhiên thấy được ông ta, có thể thấy được do nhiệm vụ của cô đổi mới nên mới sinh ra người này. Nhưng tình trạng bây giờ của ông ta không ổn lắm, cô có cảm giác người này chuẩn bị về Tây Thiên đến nơi.
“Ồ… cứu ta lại là một Tinh Linh? Đây thật là cái kết nực cười”
Hắc Thiết người lùn chớp mắt, trong âm thanh tràn đầy chán chường.
“Tôi là bạn của Molly, bọn họ ở trong nơi này tìm kiếm một loại bảo thạch trân quý gì đó. Nhưng hiện tại không có manh mối, tôi được ủy thác đi tìm kiếm manh mối. Người có thể tin tưởng tôi. ”
“Molly? Là cháu gái của tộc trưởng sao?”
Diệp Từ suy nghĩ một chút, Molly có nói mình là cháu gái của tộc trưởng Hắc Thiết người lùn nên gật đầu.
“Đúng vậy”
“Ta rốt cuộc đã rời đi bao lâu rồi… Molly lớn rồi, giờ đến Molly có thể tìm bảo tàng rồi…”
Người lùn thở dài một hơi.
“Có thể lấy được sự tin tưởng của Molly chứng tỏ ngươi là một Tinh Linh đáng tin. Tinh Linh, ta xác thực có manh mối của khoáng thạch kia, ta thậm chí còn vẽ ra một tấm bản đồ, nhưng…”