Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 279

Edit: Chiz

Hiển nhiên, người máy sâu trong hoàng cung Địa Tinh cao cấp hơn người máy chỗ cửa ra vào hoàng cung, không chỉ công kích cao lượng máu dày, hơn nữa kỹ năng cũng nhiều không ít. Mặc dù Diệp Từ đem nhóm người máy này ở bên ngoài dùng khá tốt, nhưng, trông thấy nhóm người máy bây giờ rõ ràng không còn tác dụng rồi. May mà, nhóm người máy kia không phải liên động, đánh một con, dẫn một con, sau đó dùng một đống người máy thêm Diệp Từ và Lão Tứ đi tới vây công, dù người máy kia có trâu bò cỡ nào, thế cũng vô pháp kiên trì lâu dưới nhiều cánh tay như vậy, mau chóng ngã xuống.

Sau khi nhóm người máy Tinh Anh ngã xuống, Diệp Từ cấp tốc lấy năng lượng hạch trên người mình ra, trang bị trên người chúng nó, như vậy sẽ có một người máy Tinh Anh mới bị cô thao túng. Lấy tốc độ như vậy, khoảng hơn nửa tiếng, Diệp Từ đã đem toàn bộ người máy trong tay mình biến thành người máy Tinh Anh.

Mang theo người máy cấp Tinh Anh đi đối phó quân đội người máy Tinh Anh, liền đơn giản hơn nhiều, Diệp Từ nhanh chóng tiêu diệt sạch sẻ toàn bộ người máy. Giờ cô đã cấp 60, đương nhiên không có khả năng xuất hiện tình huống xoát kinh nghiệm, nhưng lại có một loại xoát không ngừng khác đó là danh vọng.

Ốc Tác Khoa danh vọng.

Diệp Từ nhìn một chút, từ khi tiến vào bản đồ Ốc Tác Khoa, không có giết quái đều tăng trưởng danh vọng ở một mức nhất định, Địa Tinh ít nhất, đại khái chỉ có 1 đến 2 điểm, người máy 3 điểm, Thú nhân và Vong Linh đều là 4 điểm. Dù bây giờ vẫn chưa biết danh vọng ở Ốc Tác Khoa có thể mang tới chỗ tốt gì, có điều đối với các loại thế lực hoặc giả danh vọng của chủng tộc phải càng cao càng cốt, nói không chừng không biết vào lúc nào bạn có thể phát hiện ra chỗ tốt của nó.

Đợi đến lúc đám người máy đông nghìn nghịt bị biến thành danh vọng và chiến lợi phẩm xong, Diệp Từ mới ngồi xuống, bắt đầu ăn để bổ sung thể lực.

"Em bên đó sao rồi?"

"Dọn sạch người máy rồi, còn anh?"

Vì giờ hai người không ở cùng một nơi, nên phải luôn liên hệ, đặc biệt là lúc này, mỗi giây mỗi phút trong phó phản đều xuất hiện cơ quan, nếu như hai người không duy trì liên lạc câu thông, sợ rằng sẽ xuất hiện một số vấn đề.

"Anh cũng dọn xong bên này rồi. Có điều trước mặt có một cái góc." Lưu Niên trả lời Diệp Từ, vì không ở cùng nhau, nên mỗi lần đối thoại đều sẽ đem nơi mà hai bên đang đứng miêu tả cặn kẽ. "Giờ tôi đang đứng hướng về phía Bắc, góc nọ ở bên tay trái, bên em có không?"

Lúc Diệp Từ nghe Lưu Niên miêu tả, cũng đứng lên, mặt hướng về phía Bắc, sau đó nói: "Bên tôi cũng có một góc, có điều cái góc này lại nằm bên tay phải."

Lưu Niên cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Đi tiếp thôi, nhớ cẩn thận, thường xuyên liên lạc, lúc xuất hiện tình huống đặc thù không cần quá miễn cưỡng bản thân."

"Anh cũng vậy." Thể lực Diệp Từ đã khôi phục gần xong, cô vừa trò chuyện cùng Lưu Niên, vừa men theo hành lang bắt đầu đi đến góc nọ.
Tiếp theo vẫn là máy móc, chẳng qua, không phải người máy, mà là máy móc Nhện. Nhóm máy mọc Nhện này cũng sẽ đan lưới như nhện bình thường, lưới của bọn nó dùng một dung dịch dính nhớt kì lạ làm nên, nếu chạm phải, sẽ bị Định Thân 8 giây, lúc bị Định Thân, con nhện đó sẽ bạo xuất ra rất nhiều nhện con tới gặm nhắm mục tiêu bị cố định lại, đánh nhóm con nhện này kỹ thuật tốt nhất là không nên để bọn nó phóng mạng nhện, dù đã phóng mạng nhện rồi cũng đừng dễ bị đụng tới.

Đối với Diệp Từ mà nói, những điều này khá giản đơn, dù sao chỉ cần cẩn thận một chút hoàn toàn có thể tránh khỏi bi kịch không cần thiết phải xảy ra. Có điều đối với Lão Tứ và nhóm người máy Tinh Anh không dễ để thực hiện. Nguyên nhân ư, đơn giản vì số lượng quá nhiều, bọn nó không thể bước đi theo một lộ tuyến được chỉ định được, vì thế mới dễ dàng tạo thành kẹt đường, loại kẹt này cực kỳ kinh khủng. Vì vào lúc kẹt, một khi bị mạng nhện bao lại, chẳng khác gì đại biểu cho việc đám người máy Tinh Anh bị cố định tại chỗ, lúc này nhóm nhện nhỏ sẽ bu lên với tốc độ cực nhanh.

Kỳ thực, công kích của nhóm nhện nhỏ không cao, nhưng chúng nó đáng sợ ở chỗ sẽ tự nổ, nếu như một con nhện nhỏ tự nổ sẽ làm người máy Tinh Anh mất 1/10 lượng máu, vậy mười con nổ liên tiếp, nhóm người máy căn bản sẽ triệt để báo hỏng, không thể dùng nữa.

Qua tình huống đó, Diệp Từ phải bắt đầu phóng ra kỹ năng có diện tích lớn, ví như Đa Trọng Tiễn, vì như Tiễn Võng. Chỉ có uy lực của kỹ năng có lực sát thương và phạm vi lớn như vậy, mới có thể làm giảm sát thương con nhện mang lại cho đám người máy của Diệp Từ. Có điều, hậu quả mang lại của nó chính là khoảng 5 phút sau thể lực trên người Diệp Từ sẽ hao hết, cô cần phải ngồi xuống hồi thể lực.

Quả nhiên, trước khi bộ tư liệu chưa mở, trừng phạt dành cho game thủ ở Đại Lục đối địch vẫn còn rất cao.

Dù gì tại giai đoạn này, là lúc cho các game thủ tích lũy thực lực, nên các phương pháp bảo vệ đều rất nhiều, sự trừng phạt đối với game thủ ở Đại Lục đối địch cũng tương đối cao. Tuy Diệp Từ đã tìm được phương pháp giết con nhện, nhưng luôn phải ngồi xuống nghỉ ngơi, tốc độ giết quái cũng giảm thật nhiều, Khi Lưu Niên lần thứ hai gửi tin nhắn xác nhận hướng đi của cô, Diệp Từ đang ngồi dưới đất ăn bánh mỳ.

"Thế nào? Giết hết nhện chưa?"

"Chưa, nhóm nhện nhỏ tự nổ thật đáng sợ, tôi vẫn luôn phóng đại chiêu, thể lực tiêu hao quá nhanh." Diệp Từ lại uống một ngụm Thanh Lương Nước Suối, có chút bất đắc dĩ, nói thật, dù thể lực của cô full rồi, nhưng hoạt động cường độ cao trong một thoài gian như vậy, cơ thể cô đã hiện ra độ mệt nhọc, tuy không cao, nhưng thực sự có chút chói mắt.

"Em có độ mệt nhọc rồi phải không?" Lưu Niên nghe thấy Diệp Từ nói, hơi trầm ngâm, sau đó to gan lớn mật hỏi.

"Ừ." Diệp Từ cũng không dấu Lưu Niên. Độ mệt nhọc chủ yếu là một loại biện pháp hạn chế đối với nhân vật trong game, nó không có quan hệ nhiều tới nhân vật hiện thực. Bởi vì chế độ hoạt động của Vận Mệnh là 24/24h, nếu có mấy kẻ cuồng luyện cấp với kiếm trang bị, có thể thức liên tục 24/24. Đây thực sự là một loại không công bằng đối với đại đa số game thủ, nên hệ thống mới có độ mệt nhọc, chỉ cần game thủ tiến vào phó bản game hoặc sản xuất hoặc luyện cấp… trong một thời gian dài, thì nhân vật trong game sẽ sinh ra giá trị mệt mỏi, giá trị mệt mỏi khác với giá trị thể lực. Giá trị thể lực chỉ cần ăn với uống có thể chữa khỏi, nhưng để khôi phục độ mệt nhọc cần logout game hoặc nhân vật game tiến hành nghỉ ngơi mới có thể hồi phục.

Chẳng qua, nếu game thủ dùng chất dinh dưỡng, sẽ trì hoãn sinh ra độ mệt nhọc nhất định.

Đương nhiên, đây cũng là một điểm không công bằng với một bộ phận game thủ, nhưng trên thế giới này làm gì có tuyệt đối công bằng, game cũng vậy chỉ có thể bảo đảm tương đối công bằng mà thôi.

"Bao nhiêu rồi?"

"28 điểm." Diệp Từ nhìn độ mệt nhọc một chút rồi thành thực trả lời với Lưu Niên.

"28 điểm, có chút cao." Xung quanh mày Lưu Niên nhăn lên, việc này có chút khó giải quyết rồi.

Trong Vận Mệnh, tổng điểm độ mệt nhọc của game thủ là 100, nói như vậy, lúc độ mệt nhọc đạt 30 điểm, nhân vật của game thủ sẽ cảm giác mệt mỏi, có điều loại mệt mỏi này không gây ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ làm giảm thuộc tính của game thủ 5% thôi, nếu độ mệt nhọc đạt tới 50, mệt nhọc sẽ làm giảm thuộc tính của game thủ 15%, lúc đạt tới 70, sẽ làm giảm thuộc tính 50%, đồng thời game thủ sẽ cảm thấy hành động chậm lại, xác xuất trúng mục tiêu của kỹ năng cũng giảm, tỷ lệ phát ra kỹ năng thành công cũng tới đáy. Lúc độ mệt nhọc tới 30 điểm, game thủ thường tự giác đi nghỉ ngơi, nhưng cũng có một ít tình huống đặc thù dẫn đến game thủ không thể có biện pháp nghỉ ngơi được, vì như Diệp Từ bây giờ, bất kể thế nào cũng không thể nghỉ ngơi.

Nhưng nếu độ mệt nhọc cứ thế tăng lên trên 70 điểm, game thủ cứ không nghỉ ngơi, vậy game thủ sẽ bị kiệt sức mà chế, ví như Diệp Từ đang quyết chiến với Vu Y Bố Lỗ, thật ra chính là tình huống này, nếu đến cuối cùng cô vẫn duy trì được độ mệt nhọc là 30 điểm, cô sẽ không đánh tới vất vả như thế.

"Không sao, chủ yếu bây giờ là đánh nhện, kỹ năng công kích phạm vi lớn đều do tôi phát ra, tự nhiên độ mệt mỏi liền cao, đợi đến lúc không cần đánh nhện nữa, giao cho người máy và Lão Tứ, độ mệt nhọc của tôi sẽ không tăng nhanh." Diệp Từ cũng biết nếu cứ tiếp tục thế này, độ mệt nhọc quá cao, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của phó bản, đặc biệt lúc cả hai cách xa nhau, nếu chỉ vì độ mệt nhọc của cô mà phải đi nghỉ ngơi, đó nhất định là một việc rất không xong.

"Chỉ có thể như thế, trước mặt có một góc, chô tôi quẹo trái, em bên kia là quẹo phải, tôi tiếp tục đi xem thử đó có tình huống gì, thăm dò đường trước hộ em." Lưu Niên biết giờ anh không ở cùng Diệp Từ, gì cũng giúp không được, duy nhất có thể làm chính là nhanh chóng thông quan chỗ anh, cho Diệp Từ thêm chút gợi ý, để cô ấy khỏi phải đi đường vòng, tận lực tiết kiệm thời gian.

"Ok.” Diệp Từ hít một hơi thật sâu, đó là biện pháp tối nhất có thể làm đối với cô bây giờ, cố gắng nắm giữ tài liệu và tình huống trước mắt, để cô có thể vạch kế hoạch toàn diện cho độ mệt nhọc và giá trị thể lực của bản thân, như vậy đối với tình huống chiến đấu, mới là biện pháp tốt nhất.
Bởi vì ảnh hưởng của độ mệt nhọc, giá trị thể lực cũng khôi phục càng ngày càng chậm. Diệp Từ im lặng ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi. Cô vừa nhắm hai mắt lại, hệ thống gợi ý liền tới: "Đây không phải là nơi an toàn, bạn xác định nghỉ ngơi ở đây?”

Diệp Từ nhìn độ mệt nhọc của cô, không còn cách nào, thực ra cô không muốn nghỉ ngơi ở đây, nhưng nếu không dừng lại đây nghỉ ngơi, chỉ sợ con đường phía trước rất khó đi. Vì vậy cô liền liên hệ Lưu Niên: "Tôi định ngủ năm phút, trong năm phút này anh đừng đánh thức tôi."

"Được, em nghỉ đi."

Sau khi Diệp Từ nói rõ cho Lưu Niên, liềm đem Lão Tứ và tất cả người máy sắp xếp vây quanh bản thân, rồi lựa chọn nghỉ ngơi. Trong Vận Mệnh, nhân vật game muốn nghỉ ngơi, không cần giống như nhiệm vụ ở hiện thực, nếu gặp phải chuyện gì sẽ mất ngủ, giấc ngủ còn có thể không tốt, trong game chỉ cần chọn nghỉ ngơi, vậy sau 1s, nhân vật game sẽ ngủ, đến thời gian bạn đặt ra, hoặc bị người khác đánh thức mới có thể tỉnh lại.

Năm phút trôi qua rất nhanh, chỉ mới cảm thấy bản thân vừa nhắm mắt xong, cô liền bị Lưu Niên đánh thức trong kênh tổ đội. Nhìn độ mệt nhọc, đã giảm 2 điểm, coi như nhanh rồi. Nếu như thu thập xong toàn bộ quái này, không biết cô có thể được nghỉ bao lâu đây?

Thời gian của mình không nhiều lắm, Diệp Từ sẽ không lãng phí nó, nhảy dựng lên, mang theo Lão Tứ và người máy đem toàn bộ nhện trong đây thanh lý sạch sẽ, sau đó tiếp tục đi xuống.

Độ mệt nhọc của Diệp Từ càng lúc càng cao, cô phải lùi về sau, đem việc đánh quái toàn bộ giao cho thủ hạ chính là Lão Tứ và người máy, chính mình chỉ trốn sau lưng bọn nó thi thoảng lén bắn vài mũi tên, hoặc giả liền cọ danh vọng kiểu này, thuận tiện nhặt đồ vật.

Loại tốc độ này tuy khá chậm, nhưng lại tương đối an toàn. Đi xong một đường, cô cư nhiên lại đem người máy thủ hạ đổi một lần, đội ngũ lần này tương đối tạp nham, có người máy to con, cũng có biến thái cơ khí là máy móc nhện, nói chung, đội ngũ đã lớn mạnh không ít. Lão Tứ đi đâu tiên, giống như binh lĩnh đứng đầu dẫn dắt đội ngũ, mà Diệp Từ thì đi cuối cùng, vừa đi vừa cảnh giác cẩn thận tra xét xem phía sau có quái hay không, sợ bản thân phản ứng không kịp.

Cứ thế, Diệp Từ chậm rãi tiến lên cùng Lưu Niên chỉ đạo thăm dò tỉ mỉ, dọc đường Diệp Từ tuy gặp nhiều phiền toái, nhưng lại nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của Lưu Niên.

"Phía trước rất quái, hình như là mặt thủy tinh cực lớn." Lưu Niên vừa đi vừa tiếp tục công tác dò đường. Đi đến nơi này, không biết vì sao quái ít hơn nhiều, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại trần đầy tính mê hoặc. Tường đá cẩm thạch đã tiêu thất, thay vào đó là mặt thủy tinh trong suốt.
Lưu Niên đứng rất xa, luôn cảm thấy tấm thủy tinh này không bình thường, anh cẩn thận không tiến lên, chỉ huy một người máy đi dò đường. Dù sao theo tư duy của người bình thường, đều đi đến lúc này rồi, nếu cứ thế dễ dàng đi qua, thật sự quỷ dị quá mức.

Người máy nọ từ từ đi qua, lúc la lúc lắc theo con đường Lưu Niên chỉ huy, dọc đường không hề phát hiện ra bẫy rập, như thế càng khiến Lưu Niên kinh ngạc. Chẳng qua, rất nhanh, anh liền bật cười, anh đã nói rồi, tới lúc này, hệ thống không thể không an bài một chút tình huống khó khăn xuất hiện, bằng không, đây liền không phải game nữa.

Chỉ nhìn thấy người máy tiếp tục tiến tới phía trước, Lưu Niên cho rằng là tấm thủy tinh ở phía trước đột nhiên xuất hiện vô số bóng dáng của người máy. Hóa ra đây căn bản không phải thủy tinh, đây là vô số tấm gương hợp thành một hành lang quanh co. Nguyên nhân quái ở đây không nhiều cũng bởi vì những cái gương đó.

Gương nhiều, liền có tác dụng mê hoặc, trong hành lang nơi nơi đều có bóng dáng của quái, bạn sẽ rất khó khăn với việc tìm ra thân ảnh chân thật của quái, đâu là cái bóng của quái trong gương.

Thiết kế này rất vi diệu, có điều, thiết kế này đối phó với nghề nghiệp khác không sai, nhưng đối với Thợ săn, thật sự một chút khó khăn cũng không có. Nguyên nhân ư, Thợ Săn có mang theo sủng vật, tất cả sủng vật đều có khứu giác, chỉ cần phát động công kích, bọn sẽ nó sẽ tự động tìm tới con quái thật tiền hành công kích, chỉ cần khiến đám người máy chạy theo sủng vật đánh hội đồng là được.

Lưu Niên lập tức đem tình huống bên này vừa phát hiện ra báo Diệp Từ, chẳng qua, anh phát hiện trên đầu ở kênh tiểu đội, hình cái đầu của Diệp Từ có chút đỏ, không chỉ thế, còn không ngừng lóe sáng. Tình huống như vậy thường đại biểu cho giá trị sinh mạng của game thủ tương đối thấp, có lẽ độ mệt nhọc cao, giá trị sinh mệnh của Diệp Từ nhưng vẫn đầy, vậy chỉ có thể thuyết minh độ mệt nhọc của cô đã cao quá rồi, nếu hai người không nghĩ ra biện pháp để tụ họp, Lưu Niên không biết tiếp tới sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

"Nếu độ mệt nhọc cao hơn 70 em liền out game nghỉ ngơi đi, 6 tiếng sau lại onl." Lưu Niên nhìn hình đầu nhân vật của Diệp Từ không ngừng lóe sáng, ra mệnh lệnh cho Diệp Từ.

"Tôi muốn gắng chút nữa." Diệp Từ cũng chạy tới chỗ hành lang gương, đồng thời tốc độ còn nhanh hơn Lưu Niên một chút, đã tiêu diệt máy con quái, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hành lang dài đằng đẳng này đã đến điểm cuối rồi, nếu như lúc này logout, cô có chút không cam lòng.

"Đừng gắng gượng, nếu kiệt sức mà chết, bị nghiêm phạt rất lớn, tiếp đến không biết sẽ gặp phải chuyện gì, em nhanh logout đi." Lưu Niên có chút lo lắng.

Diệp Từ tự nhiên biết Lưu Niên nói đều là sự thật, nhưng trong lòng vẫn không cam. "Thời gian tôi cần logout quá dài, phó bản sẽ tự động quay về điểm ban đầu."

"Em yên tâm, tôi sẽ không out game, lát nữa tôi sẽ nghỉ ngơi trong phó bản." Lưu Niên biết Diệp Từ lo lắng gì, anh lập tức xóa đi ý niệm trong đầu Diệp Từ: "Anh cứ cảm thấy, con đường này sẽ dẫn tới ổ của Boss, nếu giờ em không out game nghỉ ngơi, lúc đánh Boss, em tuyệt đối sẽ không được như nguyện."

Nếu Lưu Niên đã nói đến mức này, Diệp Từ không thể tiếp tục kiên trì nữa. Dù sao giờ mà kiên trì rất không sáng suốt. Vì vậy cô chào Lưu Niên xong, liền logout. Nhìn hình gương mặt của Công Tử U biến thành màu xám, môi của Lưu Niên nhếch nhẹ, tiếp tục chỉ huy người máy trong tay và Tiểu Ngũ tiếp tục hướng về phía trước, giống như lúc vẫn còn Diệp Từ ở đây, thái độ không hề vì Diệp Từ logout mà thư giãn đi.

Nhờ chất dinh dưỡng, khi Diệp Từ logout không cực mệt như trong tưởng tượng, có điều, chỉ có 6 tiếng nghỉ ngơi, cô vẫn giữ ý định thả lỏng một chút. Vào phòng bếp, vừa đem đồ ăn hâm nóng bố mệ để phần cho cô ra, chợt nghe tiếng chìa khóa hoạt động vang lên, quay đầu nhìn, là Đàm Phá Lãng về.

"Hôm nay là ngày nào trong tuần nhỉ, sao em trở lại thế?" Vì Diệp Từ liên tục chiến đấu trong trò chơi nhiều ngày liền, có điểm không nắm chắc lắm thời gian thực, cô quay sang nhìn đồng hồ điện tử, đã đến thứ sáu.

"Cuối tuần, cuối tuần rồi đấy, chị Diệp Từ, ý của chị là em phải ở trường 24/24h làm một học sinh hiếu học dù là cuối tuần phải không, về nhà một chuyến cũng không được?" Đàm Phá Lãng vừa thay giày vừa đùa Diệp Từ.

"Chị đâu nói như vậy, biệt loạn trên đầu ta trừ thỉ chậu." Diệp Từ thấy Đàm Phá Lãng đã trở về, thuận tiện hâm nóng nhiều đồ ăn hơn, nghĩ cũng đúng, Đàm Phá Lãng về giờ này chắc chắn còn chưa ăn cơm.

"Anh Mạch vẫn chưa về?" Đàm Phá Lãng quăng túi sách lên ghế sô pha liền vào phòng bếp, thuận tiện làm chút việc thay Diệp Từ, vừa hâm cơm với đồ ăn.

"Chưa." Diệp Từ lắc đầu, Bạch Mạch đã rời đi một tuần, trong tuần đó một chút tin tức cũng không, hơn nữa cô ở Tây Đại Lục, vô pháp liên hệ với Công Hội ở Đông Đại Lục, nên không biết anh có login như lúc thường hay không. Tuy lo lắng trong lòng, nhưng Diệp Từ vẫn tin tưởng Bạch Mạch. Cô biết, Bạch Mạch có một số việc giấu cô, nhưng nếu những việc này anh đã không muốn để cô biết, vậy cô sẽ không hỏi.

"Có lẽ anh ấy đi tán gái hoặc hẹn hò cũng nên." Đàm Phá Lãng cười hắc hắc, đem cơm đã hâm xong đặt lên bàn.

Diệp Từ lại nhợt nhạt cười: "Có lẽ, Bạch Mạch đã 24-25 tuổi, nên yêu đương, kết hôn rồi sinh con."

"Nói kiểu chị, thì chị cũng sắp thế rồi.”

"Chị? Còn thiếu mấy tháng nữa chị mới tròn 20, bàn chuyện này giờ còn sớm lắm." Tuy Diệp Từ biết tuổi hiện giờ của mình... ít nhất ... cũng 30, nhưng tính theo tuổi cô sống lại, cô thật sự chưa tới 20 a, quả thực vẫn còn rất nhỏ.

Hai người trò chuyện vài câu, liền ngồi xuống ăn.

"Chị còn ở Tây Đại Lục à.” Đàm Phá Lãng vừa và cơm vào miệng, vừa bất động thanh sắc hỏi. Dù sao Tây Đại Lục là Đại Lục cậu vẫn sống từ khi tiến vào game, cũng là nơi cậu có tình cảm sâu nhất, ngày đó cao tầng game thông báo việc Diệp Từ qua Tây Đại Lục làm nhiệm vụ, trong lòng cậu vẫn luôn chú ý nó, chỉ là không thể liên hệ chị ấy, bây giờ nhìn thấy chị nên mới hỏi một câu.

"Ừ." Nói lên vấn đề này, Diệp Từ đã cảm thấy đau đầu, tới Tây Đại Lục nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không thể tìm ra Defeilai, cô rốt cuộc phải lưu lại đây tới bao giờ?

"Chị tới Tây Đại Lục làm gì vậy?"

"Một nhiệm vụ sử thi." Diệp Từ không gạt Đàm Phá Lãng, kể đầu đuôi nguyên nhân vì sao cô phải đi Tây Đại Lục cho cậu.

Đàm Phá Lãng nghe được kích động không thôi, cậu cầm bát oa oa phun loạn: "Nhiệm vụ sử thi nha, nhiệm vụ sử thi nha, chị Diệp Từ, chị quá trâu bò, chị nhận nhiệm vụ sử thi ở đâu thế. Vì sao mỗi ngày em đều chạy đông chạy tây tìm đều không gặp được nha?"

"Này cần vận khí." Diệp Từ nắm tóc, tùy tiện tìm cái cớ cho qua, cô cũng không thể nói với Đàm Phá Lãng, nhiệm vụ sử thi này cô có thể nhận được, chả có chút xíu quan hệ gì tới vận khí, mà do cô là người sống lại, nên biết đi nơi nào để nhận nhiệm vụ.

"Không ngờ trong phó bản tay chị đen, mở nhiệm vụ lại tương phản." Đàm Phá Lãng rất bất mãn: "Em cũng muốn trong phó bản tay đen đủi chút, lúc làm nhiệm vụ thì tay sẽ đặc biệt may mắn, tùy tiện nhận nhiệm vụ liền nhận được nhiệm vụ sử thi, thế này sảng khoái hơn." Tuy nói như vậy, Đàm Phá Lãng vẫn nhớ lại kí ức khi ở Tây Đại Lục, khi đó Lưu Niên thường thường cũng nhận được nhiệm vụ tốt, mặc dù không nghe anh nói qua là nhiệm vụ sử thi lần nào, nhưng nhiệm vụ tinh anh, nhiệm vụ chuyên gia lại không ít, phần thưởng cũng lớn, làm người ta thèm thuồng a.

Nhớ tới Tây Đại Lục, cũng nhớ Lưu Niên, nhớ Lưu Niên, Đàm Phá Lãng liền không nhịn được lầu bầu vài tiếng, biến thái.

Đàm Phá Lãng vừa ăn cơm, con ngươi vừa chuyển quanh quanh, Diệp Từ không hề có ý nghĩ phải đề phòng cậu, cũng không biết cậu có chủ ý gì. Cậu hỏi: " Chị Diệp Từ, nhiệm vụ cấp sử thi có khó không?"

"Tính mở ra của nhiệm vụ cấp sử thi tương đối mạnh, tính tùy ý cũng lớn, đương nhiên sẽ rất nguy hiểm, có điều chỉ cần em lợi dụng kỹ năng và tri thức của mình đến mức lớn nhất, nên nếu muốn làm nhiệm vụ cấp sử thi cũng chưa tính quá khó." Đây là lời tâm huyết của Diệp Từ, nhưng lời tâm huyết của cô không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều dễ dàng thuộc nằm lòng kỹ năng và trang bị trong tay như cô, lại càng đừng nhắc tới năng lực sử lý các tình huống đột ngột phát sinh mạnh mẽ như cô.

"Chị nói không khó, sao em nghe lại không thể tin tưởng chút nào vậy. . ." Môi Đàm Phá Lãng giật giật, nếu như Diệp Từ nói với cậu rất khó, cậu còn có thể đồng cảm, nhưng Diệp Từ lại nói với cậu là không quá khó, cậu luôn cảm thấy Diệp Từ đang lừa cậu, giống như lúc trước cậu hỏi Lưu Niên làm nhiêm vụ Tinh Anh có khó không, tên kia nói chắc chắn. "Không khó, một chút cũng không, em có thể thử làm." Sau đó cậu liền ngu ngốc nghe theo, kết quả, đương nhiên có thể nghĩ tới, thua thảm hại, thất bại đừng hỏi.

Sau này cậu rốt cuộc suy nghĩ rõ, đối với người như Lưu Niên, Diệp Từ, không khó trong miệng bọn họ, hoàn toàn căn cứ theo thực lực của bản thân, mà không phải dựa theo năng lực của một game thủ thông thường, nên lời của bọn họ căn bản —— không thể tin.

"Gì?" Đàm Phá Lãng thì thầm, Diệp Từ không nghe rõ.

"A, em nói, một mình chị ở Tây Đại Lục làm nhiệm vụ, dù nhiệm vụ không khó ắt hẳn cũng phải gặp phiền toái lớn đi, dù sao bên kia nơi nơi đều là game thủ Tây Đại Lục, nếu bị bọn họ phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ tổ đội đánh chị." Đàm Phá Lãng nói điều này là chuyện thật, nếu người ở Tây Đại Lục nhìn thấy Công Tử U Đông Đại Lục tại trên đất liền Tây Đại Lục, không kêu người vây công mới chị ấy mới lại. Phải biết rằng, có thể giết chết Công Tử U, đây là vinh dự bậc lớn. "Chị vẫn an toàn chứ?”

"An toàn, chị giờ đang trong phó bản." Diệp Từ ngẫm lại lúc cô vừa đến Tây Đại Lục , đúng là cực kỳ nguy hiểm, cô căn bản không thể để lộ hình dáng, chỉ đành Tiềm Hành, hơn nữa còn phải tránh các chức nghiệp như mục sư, vì nghề này có độ nhận biết cao, rất dễ phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhớ lại, xem như cực khổ.

"A, chính bản thân chị đi đây đánh nhiệm vụ cấp sử thi, em sùng bái chị chết đi được." Đàm Phá Lãng nghe thấy Diệp Từ nói, giật mình cực kỳ, mới vừa rồi cậu còn đang suy nghĩ, phải thông báo với Lưu Niên Công Tử U đã vào Tây Đại Lục, bảo anh ý nắm chặt cơ hội, thật không ngờ chỉ nói mấy câu, Diệp Từ đã nói đến việc tiến phó bản, xem ra, vận khí của Lưu Niên thật sự không tốt.

"Không phải, có thêm một người quen." Diệp Từ thản nhiên nói, có vẻ đây là một việc thông thường, thế nhưng lời này vào tai Đàm Phá Lãng hoàn toàn không phải thế.

Giai đoạn này, phía Đông Đại Lục và Tây Đại Lục không thể gửi mật ngữ, cũng không thể thêm bạn, càng không thể tổ đội, cách giao lưu duy nhất là ở cùng một bản đồ rồi giao lưu theo kiểu phụ cận, nếu không chỉ còn có Kênh Thế giới, trừ đó ra, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào để tiến hành trò chuyện nữa.

Quan hệ của hai người đó phải rất quen thuộc, không bàn tới việc ở ngoài đời có quen hay không, tối thiểu trong game phải thường xuyên trò chuyện, mới có thể thân được. Hai người người ở Tây Đại Lục người ở Đông Đại Lục, tất nhiên không thể, thực sự có thì chỉ ở chiến đấu mà thôi. Huống chi, theo sự lý giải của Đàm Phá Lãng đối với Diệp Từ, chị ấy không phải là người giỏi về trò chuyện, một người như vậy, ngay cả game thủ ở Đông Đại Lục còn không thân được, huống chi tới người ở Tây Đại Lục?

Nếu nhất định có, vậy Đàm Phá Lãng chỉ có thể nghĩ tới một người —— Lưu Niên.

Tuy hai người họ thật sự như…., có điều đây là người duy nhất cậu nghĩ Diệp Từ có quan hệ ở Tây Đại Lục. Đương nhiên, nếu như Diệp Từ còn có bí mật không ai biết đến, vậy không tính. Đàm Phá Lãng hé mắt, tuy cực hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định, cậu nhìn Diệp Từ, giọng kèm chút kinh ngạc: "Ai? Chị cư nhiên có người quen ở Tây Đại Lục?"

Khi nói, Đàm Phá Lãng còn nhấn mạnh vào hai chữ người quen, để bày tỏ sự kinh ngạc và không thể ngờ của mình.

Sao Diệp Từ có thể nghe không ra ý tứ của Đàm Phá Lãng, ánh mắt cô lưu chuyển, cứ vậy nhìn Đàm Phá Lãng, sau đó liếc một cái: "Sao? Không thể?"

"Có thể, có thể nha. Chị kể em nghe một chút đi."

Diệp Từ nhìn bộ dáng bà tám rất chi là muốn biết của Đàm Phá Lãng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, sao Đàm Phá Lãng khiến cô cảm thấy có chút không đúng, một chút cũng không giống đang nói đến độ ngưu bức của nhiệm vụ sử thi, càng giống như paparazi đang săn đón chút việc râu ria?

"Vấn đề của em sao nhiều thế?" Vì tránh cho nói nhiều sai nhiều, Diệp Từ quả quyết quyết định nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, kiên quyết không tiếp tục đề tài này nữa, cô tự nhiên dời trọng tâm câu chuyện: "Ăn cơm của em đi, bài tập làm xong chưa?”

"Chị Diệp Từ, chị không nên chuyển chủ đề a, chị cứ thế chuyển chủ đề rất khả nghi à nha." Đàm Phá Lãng híp mắt lại, tự tiếu phi tiếu: "Người quen ở Tây Đại Lục nha. . . Nếu em đoán không sai, không biết có phải cái người yêu nhau tướng sát với chị… Lưu Niên đồng chí hay không."

Đàm Phá Lãng nói rất nhanh, khiến Diệp Từ đang ăn cơm đột nhiên phun toàn bộ lên mặt cậu, làm cậu vô cùng chật vât. Diệp Từ nhìn gương mặt vì dính đầy cơm mà biến đen thui của Đàm Phá Lãng, bình tĩnh nâng cốc nước, uống một ngụm, cứ như chưa từng xảy ra việc gì vậy. Cô chỉ dùng một loại ánh mắt giết người liếc Đàm Phá Lãng: "Đúng là Lưu Niên, chẳng qua, yêu nhau tướng sát là chuyện gì đây? Em từ đâu tìm ra từ kỳ cục vậy?"

Đàm Phá Lãng yên lặng đi cầm khăn lau mặt, nội tâm bi phẫn cực điểm. Cậu cảm thấy mình xui quá, chuyện này hẳn là nên đợi khi Bạch Mạch trở về, hai người cùng nhau nói một tốt hơn chút? Sao cậu có thể hỏi vào lúc này, xong rồi, giờ khiến nữ sát tinh này dùng ánh mắt có thể giết chết người nhìn cậu. Cái này cũng chưa tính cái gì, anh Lưu Niên ơi anh Lưu Niên, anh câu được cô ấy hay chưa thì nói em một tiếng đi, giờ hại em lại hi sinh thêm lần nữa.

"Em còn bài tập, cơm nước xong, em đi làm." Đàm Phá Lãng đã bi thương đến mức mất năng lực ứng biến, cậu im lặng lau mặt, bê bát bắt đầu ăn. Paparazi rất khó làm, càng không dễ kiếm tiền, chuyện bát quái càng khó hỏi thăm. . . Cậu rất muốn về Tây Đại Lục, đối phó lão hồ ly Lưu Niên, ít nhiều tốt hơn lúc nào cũng phải phòng nữ sát tinh muốn giết mình, dù gì có thể bảo vệ mạng nhỏ nha. . .

Nhìn Đàm Phá Lãng đàng hoàng, Diệp Từ hết sức hài lòng, cô đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh, cô phải tắm rửa, mấy ngày nay cô cứ cảm thấy trên người thối thối.

Trước khi đến trước phòng tắm, Diệp Từ như nhớ ra gì đó, cô xoay người, quay sang nói với Đàm Phá Lãng đang yên lặng ăn cơm: "Phá Lãng, lát nữa làm bài xong em có login game không?"

"Có." Đàm Phá Lãng quay đầu nhìn Diệp Từ: "Có chuyện gì à?"

"Em tạm thời đứng làm nhiệm vụ, ngươi tới chỗ Liệt Ma Tê Tức một chuyến." Đàm Phá Lãng là Đạo Tặc, bảo cậu đi tới bản đồ cấp 60 so với chức nghiệp khác an toàn hơn.

"Đi vào đó làm gì?" Đàm Phá Lãng có chút không rõ: "Bản đồ cấp 60, chị không sợ em bảo không trụ mạng nhỏ của em à."

"Em đến tọa độ này." Diệp Từ báo một tọa độ: "Em đi xem người lùn Hắc Thiết ở đó mất bao lâu thời gian mới có thể thăm dò mạch khoáng xong, sau đó thông báo cho chị, nếu chị còn trong game, em trực tiếp gõ máy game." Diệp Từ nói xong liền muốn vào phòng tắm, chỉ để lại Đàm Phá Lãng không rõ chuyện gì ngồi ngây người ở kia.

"Chị Diệp Từ, tọa độ nọ có người lùn Hắc Thiết thăm dò mạch khoáng hả?" Đàm Phá Lãng ít khi nhìn thấy vẻ mặt Diệp Từ thận trọng như vậy, tự nhiên biết chuyện này tuyệt đối không nhỏ.

Tay Diệp Từ vịn cửa, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Đàm Phá Lãng, dùng giọng nói cực bình tĩnh nói: "Bí Ngân."

Đàm Phá Lãng lập tức sợ ngây người. Bí Ngân… Bí Ngân cậu cũng không phải game thủ phổ thông chưa gặp qua đồ tốt, mặc kệ nói như thế nào, lúc ở Tây Đại Lục, cậu là đội viên của đoàn chủ lực của Sáng Thế Kỉ, tuyệt đối không xa lạ gì với vật như Bí Ngân. Nhưng Bí Ngân, thứ này vốn rất ít sản xuất, sao có thể có mạch khoáng?

"Thiệt hay giả?" Đàm Phá Lãng giật mình tới cực điểm.

"Chính em đi xem không phải sẽ biết.” Diệp Từ cười cười, không hề trông nom Đàm Phá Lãng, vào phòng tắm. Cả phòng chỉ còn mỗi Đàm Phá Lãng cầm bát cơm và đang hoàn toàn mê muội.

Trời ạ, Bí Ngân đấy, Bí Ngân nha.

Apsalom ngồi ở cánh đồng bát ngát tại Tây Đại Lục, anh chống một bên đầu, nhìn Thiển Xướng Đê Ngâm tiếp tục cùng một tên là Mân Côi - người lùn Hắc Thiết nói lảm nhảm, mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Tiểu đội năm người bọn họ đã tới đây tròn ba ngày, trong ba ngày này, bọn họ chẳng những cùng đám người lùn Hắc Thiết đấu trí so võ, nhưng chẳng thể moi ra bất kể một tin tức gì liên quan tới Bí Ngân Mạch Khoáng, làm Apsalom rất uể oải.

Lẽ nào, Công Tử U nói láo? Chính mình không hề nghi ngờ gì làm theo, có phải ngu lắm hay không?
Bình Luận (0)
Comment