Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 292

Ngón tay của Thiên Khỏa Vạn Giáng gõ từ từ trên bàn họp, nhưng lại gõ rất có nhịp điệu, anh mới nuôi móng tay không lâu, gõ trên bàn phát ra tiếng vang “cốc cốc cốc”, thanh âm này mặc dù nhỏ, nhưng dừng trong tai Tàng Long chấn động cứ như bùa đòi mạng vậy.

Anh ngồi tại chỗ co cóng chân tay, không dám thở mạnh nhìn ngón tay đặt trên mặt bàn của Thiên Khỏa Vạn Giáng. Đối với Thiên Khỏa Vạn Giáng, Tàng Long rất sợ, trừ kỹ thuật tốt, trang bị mạnh, là game thủ tinh anh, cũng là quản lý cao cấp công hội ra, anh luôn cảm thấy trên người Thiên Khỏa Vạn Giáng có bí ẩn rất thâm, tâm tư kín đáo, khiến người ta nhìn không thấu. Tuy anh không giống với phó hội trưởng Linh Hào Tỳ Sương cũ, cơ mà đôi khi Tàng Long cảm thấy bọn họ cùng một loại người, chỉ cần ngồi một chỗ rồi cười cười liền có thể khiến lòng người sợ hãi.

Thiên Khỏa Vạn Giáng cẩn thận tự hỏi chi tiết tỉ mỉ trong những việc Tàng Long kể, qua một hồi, ngón tay anh dừng lại, sau đó ánh mắt anh lần thứ hai quét lên người Tàng Long: “Anh xác nhận anh đã trông thấy Người lùn Hắc Thiết tên Molly tại trong doanh địa của Liệt Ma Tê Tức cấp 40?”

“Tôi… Tôi…” Về việc này, Tàng Long thật sự đã không nhớ rõ, hơn nữa sự đả kích của các đội viên khiến anh hoàn toàn mất đi lực phán đoán với chuyện này, anh chỉ lăng lăng nhìn Thiên Khỏa Vạn Giáng, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào mới thích hợp.

“Tôi muốn nghe câu trả lời khá khách quan, nhưng nhất định phải thành thật.” Thiên Khỏa Vạn Giáng nhìn biểu tình của Tàng Long, đúng lúc nhắc nhở anh không được mạnh miệng, càng không được nói dối.

Tàng Long chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như có một áp lực khổng lồ đè ép lên, khiến anh hít thở có chút trúc trắc. Anh nghe Thiên Khỏa Vạn Giáng cảnh cáo, liên tục gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Đó là việc khi tôi đạt cấp 40, khi đó cấp bậc của tôi không cách nào nhận nhiệm vụ ở Liệt Ma Tê Tức, chỉ vì lạc đường ở bản đồ bên cạnh nên qua đó lúc nào không hay, vô ý xông vào, tôi vốn muốn xem thử có thể tiếp nhận nhiệm vụ hay không, nhưng đi nguyên một vòng tôi không tìm được nhiệm vụ nào cả. Tôi nhớ khi đó Molly đang ngủ trong góc phòng, nói chuyện với cô ấy, cô chỉ trả lời qua loa vài câu, là một Npc rất thông thường. Nhưng mấy ngày trước, tôi vào Hắc Phong Sơn luyện cấp cùng đồng đội, sau đó vào doanh địa tiếp tế, lại không thấy Molly nữa.”

Tàng Long nói đến đây nhịn không được nhìn Thiên Khỏa Vạn Giáng một chút, việc này kỳ thật lúc nãy anh đã nói sơ qua, nhưng anh sợ Thiên Khỏa Vạn Giáng không hứng thú, không kể tỉ mỉ, cũng không biết giờ bản thân kể như vậy, anh có cảm thấy phiền không.

Vẻ mặt của Thiên Khỏa Vạn Giáng không hề biểu hiện ra chán ghét, nhưng cũng không có biểu tình cảm thấy đặc biệt hứng thú, anh chỉ cụp mắt ngồi đằng kia, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, động tác dường như rất giống vừa nãy.

Tàng Long thấy Thiên Khỏa Vạn Giáng không có dấu hiệu gì, vì vậy tiếp tục từ tốn kể: “Vốn NPC trong Vận Mệnh có thể đi khắp nơi, tôi nghĩ chắc cô ấy đi rồi, liền không quan tâm nữa. Nhưng sau lại, tôi cư nhiên phát hiện cô ấy lại xuất hiện trong một góc của Liệt Ma Tê Tức, không chỉ thế, bên người còn mang theo hai Người lùn Hắc Thiết tôi chưa thấy qua, lần này trò chuyện với bọn họ, bọn họ không hề phản ứng. Chẳng qua, xem động tác của họ, cứ như đang thăm dò gì đó… Vì thế, hôm nay tôi liền tìm mọi người cùng đi xem, không ngờ vẫn không thu hoạch được gì cả.”

Im lặng nghe xong Tàng Long kể, đầu Thiên Khỏa Vạn Giáng không ngừng suy tư, vì sao lại là một người lùn Hắc Thiết đang thăm dò? Nếu là chủng tộc khác, Thiên Khỏa Vạn Giáng sẽ không lưu ý như thế, nhưng trong Vận Mệnh có một quy củ bất thành văn, chỉ cần là nơi người lùn Hắc Thiết xuất hiện, nơi ấy ắt hẳn có khoáng thạch tốt. Xem từ mặt hiện tại, khoáng thạch chỉ để làm chút vũ khí và trang bị cận chiến mà thôi, nhưng nhìn từ mặt lợi ích lâu dài, giá trị của khoáng thạch tuyệt đối không chỉ có thể.

Căn cứ vào tình báo chắc chắn, Hiệp Khách Đảo và Hắc Mai Thế Giới ở Nam Đại Lục đã rục rịch với một Thành Hoang ngoài khu dã ngoại, sóng gió đang nổi, có thể tưởng tượng tương lai không lâu, trên mảnh Đại Lục này cũng sẽ xuất hiện vô số thành hoang và các trận chiến tranh đoạt. Khi đó, nhất định sẽ có hàng loạt máy móc công trình xuất hiện, mà máy móc công thành xuất hiện tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến nhu cầu về khoáng thạch, cho nên Công Hội hơi có chút tầm nhìn xa trông rộng, bây giờ đều sẽ không bán khoáng thạch cao cấp, hơn nữa còn cất giấu toàn bộ, chờ đến lúc sẽ lợi dụng.

Hôm nay nhìn từ điểm Tàng Long phát hiện, nhóm Người lùn Hắc Thiết nhất định phát hiện ra khoáng sản gì đó, nhưng nếu Molly là NPC bình thường, dù phát hiện khoáng sản đi nữa, game thủ trò chuyện với cô, cô cũng sẽ không mặc kệ. Nói như vậy, Molly chỉ có hai tình huống. Một là, đây là một BUG râu ria nhỏ. Nếu đã vậy, liền chẳng có chuyện to tát gì, dù sao loại BUG này không ảnh hưởng đại cục, thông báo lên cũng chưa chắc được xử lý. Còn tình huống thứ hai lại không như vậy…

Tình huống thứ hai chính là, đây là một nhiệm vụ cần game thủ khởi động, đã đến bước nào đó, nhiệm vụ tự động thiết lập khóa. Nếu là thế, loại chuyện này không thể không suy xét, rốt cuộc là game thủ dạng gì và đã khởi động nhiệm vụ gì? Nếu là khoáng sản thông thường, có thể là nhiệm vụ khóa không?

Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Thiên Khỏa Vạn Giáng quét qua rất nhiều câu hỏi, rồi anh đột nhiên cảm thấy kích động. Anh ngẩng đầu nói với Tàng Long: “Anh lập tức báo BUG với CSKH của Vận Mệnh ngay.”

“BUG gì?”

“Báo BUG Molly không phản ứng anh, anh hỏi có phải tổ thiết kế không thiết lập đối thoại hay không.” Thiên Khỏa Vạn Giáng biết câu hỏi như vậy muốn đạt được đáp án chính xác rất khó, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu Vận Mệnh phủ nhận đây là BUG, vậy tất cả đáp án chỉ về tình huống hai, anh liền phái người luôn nhìn chằm chằm nơi đó, khiến người muốn đi làm nhiệm vụ chỉ cần vừa xuất hiện mở nhiệm vụ xong, liền lập tức giết chết, vậy Công Hội Thiết Huyết của bọn anh có thể nhận nhiệm vụ đó, không biết sẽ đạt được phần thưởng thế nào.

“Vâng.” Tuy Tàng Long không biết tại sao Thiên Khỏa Vạn Giáng lại phân phó anh làm vậy, nhưng anh vẫn thông báo BUG, có điều anh được đến đáp án từ chỗ CSKH lại là ‘đó có khả năng là một BUG nhỏ’, đã thông báo với tổ thiết kế, tổ thiết kế sẽ đi điều chỉnh và sửa chữa, đồng thời còn thưởng cho Tàng Long 100 kim tệ để cảm ơn sự cẩn thận của anh.

Thiên Khỏa Vạn Giáng nghe được đáp án này, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, dù gì chuyện nhỏ kiểu này không nhất định sẽ được bên CSKH chú ý. Chỉ là, tuy đáp án của CSKH mơ hồ, nhưng đối với Thiên Khỏa Vạn Giáng, lại có một phương hướng xuất hiện mờ ảo tại trước mặt anh, cứ như có vô số đầu mối đều đã chỉ về tình huống hai.

Tàng Long thực sự cảm thấy đứng ngồi không yên, trong đầu Thiên Khỏa Vạn Giáng rốt cuộc đang nghĩ gì, anh không hề biết. Hiện tại anh ấy càng im lặng ngồi yên tại chỗ, khiến Tàng Long càng không biết phải làm sao, chỉ ngồi trên ghế cực câu nệ, cẩn thận nhìn Thiên Khỏa Vạn Giáng, chờ mệnh lệnh cuối cùng của anh.

Lại suy nghĩ một hồi, Thiên Khỏa Vạn Giáng cuối cùng cũng nhớ ra còn có một người trong phòng hội nghị Công Hội, anh lộ ra nụ cười áy náy với Tàng Long: “Ngại quá, bản thân tôi một khi đã lâm vào suy nghĩ thì không hề chú tâm tới tình huống xung quanh, để anh đợi lâu.”

“Đâu có, đâu có, Vạn Giáng lão đại, anh cứ tiếp tục.” Lời nói áy náy của Thiên Khỏa Vạn Giáng khiến Tàng Long càng cảm thấy được sủng mà sợ, anh vội đứng dậy, liên tục xua tay.

“Tin tức này quá quan trọng, lát nữa tôi sẽ thông báo bên tài vụ thưởng cho anh hai tháng tiền lương, hi vọng sau này anh sẽ tiếp tục chú ý các tình huống như thế.” Thiên Khỏa Vạn Giáng mỉm cười, đối với người ở từng lớp cấp cao như anh, hai tháng tiền lương của hội viên hạng ba thật sự là chuyện không đáng nhắc tới gì, có điều đối phương nhất định phải được thưởng. Vì sau khi bị phạt, có phần thưởng thích đáng, mới cảm thấy bản thân được xem trọng, dễ thu phục lòng người hơn.

Quả nhiên, lúc nghe được tin tức này ánh mắt đang thất kinh của Tàng Long lập tức hưng phấn hẳn, tuy anh che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Thiên Khỏa Vạn Giáng phát hiện. Anh hết sức hài lòng, phất tay: “Đi luyện cấp đi, đừng phát sinh xung đột với bất kỳ thành viên nào nữa, đại trượng phu co được dãn được.”

“Vâng, Vạn Giáng lão đại, tôi hiểu.” Tàng Long kích động đứng lên. Đây mới đúng là thế sự khó liệu, mới vừa bị trừ một tháng tiền lương, nay được thưởng những hai tháng liền, thật sự quá tốt.

“Chuyện này, anh đừng kể thêm với bất kỳ ai.” Thiên Khỏa Vạn Giáng đương nhiên sẽ dặn dò Tàng Long.

“Vâng, vâng, tôi biết, vậy thôi, Vạn Giáng lão đại tôi đi luyện cấp, không quấy rầy anh nữa.” Tàng Long cười hết sức vui vẻ, hưng phấn đến mức không che dấu nổi, dứt lời liền đi ra khỏi phòng.

Thiên Khỏa Vạn Giáng chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh Tàng Long biến mất sau cánh cửa, lập tức liên lạc Thiên Sơn Tà Dương, báo chuyện này cho anh ta một phen. Gần đây bất kể Thiên Sơn Tà Dương ở ngoài đời hay trong game đều đấu đến độ ngươi sống ta chết với Liễu Sơ Cuồng, vì thế phần lớn việc trong Công Hội đều giao cho thủ hạ tâm phúc đi làm, chỉ có chuyện đặc biệt trọng yếu mới báo cho anh. Mà chính anh lại dẫn một đoàn Tinh Anh ngâm mình trong các loại phó bản, kiếm trang bị, vì lợi ích công hội mà xuất ra rất nhiều nỗ lực.

Nhận được tin tức của Thiên Khỏa Vạn Giáng, Thiên Sơn Tà Dương cân nhắc một chút, tuy suy xét của Thiên Khỏa Vạn Giáng rất kỹ càng, nhưng điều này không phù hợp với nguyên tắc làm việc của Thiên Sơn Tà Dương. Tuy lòng Thiên Sơn Tà Dương không rộng, nhưng làm việc vẫn tương đối mạnh mẽ, những chuyện nhỏ anh đều giao cho Linh Hào Tỳ Sương. Bọn họ một người thô ráp một người tinh tế, vậy mà phối hợp rất thuận lợi, bây giờ Linh Hào Tỳ Sương bị lão gia tử phân cho Liễu Sơ Cuồng, vốn Thiên Sơn Tà Dương còn cho rằng mình sắp gay go rồi, ai dè đầu óc nhẵn nhụi của Thiên Khỏa Vạn Giáng không hề kém Linh Hào Tỳ Sương, hơn nữa còn theo anh nhiều năm không thay đổi, anh càng yên tâm giao mọi việc cho anh ta.

Đối mặt với tin tức của Thiên Khỏa Vạn Giáng, Thiên Sơn Tà Dương chỉ nghĩ nghĩ, sau đó mới nói: “Việc này giờ còn chưa có đầu mối, anh nhìn lo liệu đi, nếu quả thật có tình huống hay biến đổi quan trọng, kể với tôi lần nữa, chuyện còn lại anh cứ làm chủ.”

Thiên Khỏa Vạn Giáng đã chiếm được sự cho phép của Thiên Sơn Tà Dương liền tốt hơn nhiều, anh lập tức bắt đầu bảo đoàn Đạo Tặc đi điều tra khu vực Tàng Long cung cấp, tiến hành tìm tòi toàn diện, nhìn xem có game thủ đi làm nhiệm vụ này hay không, sau đó lại an bài hàng loạt thợ mỏ cao cấp chuẩn bị đến tọa độ đó, thử xem rốt cuộc ở đó có thể đào ra khoáng thạch gì.

So sánh với động tác của Công Hội Thiết Huyết, động tác của Thiên Thiên Hướng Thượng không lớn lắm. Tuy danh tiếng Thiên Thiên Hướng Thượng lớn, nhưng so về mặt quy mô, dù sao bọn họ cũng không phải đối thủ của công hội Thiết Huyết, huống chi lần này Công Hội Thiết Huyết đã bắt đầu điều tra, Thiên Thiên Hướng Thượng phải cẩn thận hơn.

Nếu đã đem việc của Bí Ngân Mạch Khoáng giao cho Cập Thì Vũ, Diệp Từ sẽ không đoán mò về vấn đề đó. Lòng nghi ngờ của Diệp Từ nặng thật, nhưng chỉ cần cô tin tưởng cũng quyết định dùng người nọ, thì sẽ không nghi người nọ nữa, chính như câu “dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người”.

Việc này liền tạm hạ màn.

Diệp Từ lại không cách nào hoàn toàn yên tâm, giờ trong tay cô cần làm hai việc, đầu tiên là giao nhiệm vụ cấp sử thi, hai là đến chỗ nhiệm vụ của Bí Ngân Mạch Khoáng ở Nam Bắc Đại Lục. Bây giờ bên Nam Đại Lục hẳn là chưa có ai phát hiện sự tồn tại của Bí Ngân Mạch Khoáng, nhưng nếu cô không nhanh chân làm Tiền Trí Nhiệm Vụ, chỉ sợ chờ đến lúc mọi người đều đến cấp 50, Tiền Trí Nhiệm Vụ của Bí Ngân Mạch Khoáng sẽ không còn là bí mật. Huống chi, cô muốn Bắc Đại Lục vẫn tương đối nguy hiểm. Về phần nhiệm vụ cấp sử thi, vốn chẳng quy định thời gian, kéo dài thêm một lúc mới giao, chắc sẽ không xuất hiện vấn đề đặc biệt.

Đã quyết định chủ ý rồi, Diệp Từ liền xuất phát đi Nam Đại Lục.

Hắc Mai Thế Giới và Hiệp Khách Đảo tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ sau một ngày, Diệp Từ sẽ lại đến Nam Đại Lục lần nữa, nhưng Diệp Từ vẫn hết sức cẩn thận, dù sao cô đã bị theo dõi một lần, điều này không đồng nghĩa cô sẽ không bị theo dõi lần thứ hai. Vì thế, Kim Châm Lừa Gạt liền trở thành một trong những đạo cụ không thể thiếu của Diệp Từ ở khi hành tẩu trên Nam Đại Lục. Ở Nam Đại Lục, bởi vì là khu Liên Minh, nên thời gian sử dụng của Kim Châm Lừa Gạt khá dài, có thể lên đến 3 tiếng, thời gian phục hồi vẫn là một ngày.

Lợi dụng thời gian này, Diệp Từ thuận lợi đến Truyền Tống Thạch ngay cửa Cụ Phong Thành, lấy hình tượng một nam Thợ săn nghênh ngang đi vào địa bàn Nam Đại Lục. Khi từ Tây Đại Lục về, Diệp Từ đã không còn nuôi chút hi vọng nào với con Hồng Mã cũ nữa, quá chậm, nên trước lúc rời khỏi Đông Đại Lục, cô đến chỗ trại ngựa một chuyến, chọn một con ngựa màu nâu nhạt có sức bật không sai, con ngựa này không có chỗ xuất chúng gì, trong đông đảo game thủ cũng cực bình thường, có thể nói phổ thông đến mức chỗ nào cũng thấy, tốc độ di động đương nhiên thua Lão Tứ những 200%, nhưng dù gì cũng tới 110, là thớt ngựa thuộc loại hình thực dụng kinh tế mà đại bộ phần game thủ trên các Đại Lục đều thích.

Cưỡi thớt ngựa như vậy đi ở đâu đều không khiến người ta chú ý, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Diệp Từ chọn nó.

Quả nhiên, lúc ngụy trang như vậy, Diệp Từ không bị game thủ Nam Đại Lục theo dõi nữa, trong mắt các game thủ, cô chỉ là một Thợ săn thông thường, thậm chí có chút rác rưởi ở Nam Đại Lục, thật sự không đáng để bất cứ ai chú ý. Cũng chính vì loại không đáng để chú ý này, khiến Diệp Từ thuận lợi tới Karo Bình Nguyên của Đại Lục đó.

Karo Bình Nguyên là một thảo nguyên mênh mông bát ngát, có điều ở góc Tây Bắc Bình Nguyên có các dãy núi nối liền không ngừng, đó chính là dãy núi chính trong hệ núi của Nam Đại Lục, cũng là nơi sản sinh ra Bí Ngân của Nam Đại Lục. Trên Karo Bình Nguyên có rất nhiều Thực Nhân Tộc du đãng, dáng người của bọn họ khôi ngô cao to, cao hơn gấp 2 – 3 lần game thủ thông thường, cơ bắp vạm vỡ, tính cách bạo lực khát máu, chẳng qua chỉ số thông minh lại vô cùng thấp, cơ bản không khác gì động vật bậc thấp. Level của bọn họ đều trên 60, cũng không thuộc dạng khó đối phó, chỉ cần cẩn thận, hơn nữa có Lão Tứ hỗ trợ, Diệp Từ một lần đối phó năm sáu con không thành vấn đề.

Theo kinh nghiệm của bản thân tại Đông Đại Lục, Diệp Từ không có tốn bao nhiêu thời gian đã tìm ra Người lùn Hắc Thiết trong doanh địa Karo, đồng thời thành công mở ra nhiệm vụ Bí Ngân Mạch Khoáng. Bây giờ Karo Bình Nguyên còn không có game thủ đến luyện cấp, không phải vì hạn chế level, mà hơn phân nửa quái ở đây du đãng một mình, tốc độ đổi mới chậm, cần dựa vào Pháp sư xoát quái, vậy hiệu suất thật sự rất thấp, nếu một mình tới luyện, xác xuất tự bạo của quái ở đây lại cao, rất có khả năng không kiếm được cả tiền thuốc men, quá lỗ vốn. Vì thế trừ game thủ trên lv 50 tới đây làm nhiệm vụ ra, các game thủ khác căn bản không hề chọn nơi này để luyện cấp.

Chính vì chuyện tốt như vậy, Diệp Từ mới thuận lợi làm Tiền Trí Nhiệm Vụ ở Karo Bình Nguyên, đại khái tốn mất 1 ngày rưỡi, đã làm xong Tiền Trí Nhiệm Vụ Bí Ngân Mạch Khoáng của Nam Đại Lục, nhìn Người lùn Hắc Thiết bắt đầu thăm dò Mạch Khoáng, cô liền yên tâm rời khỏi Karo Bình Nguyên.

Muốn đến Bắc Đại Lục hết sức đơn giản, chí ít không cần không phiền phức như lúc đến Tây Đại Lục. Chỉ cần tới bến tàu Hắc Nê Thành nộp một khoản kim tệ nhất định, sau đó đi thuyền, là có thể thuận lợi đến Bắc Bình Nguyên – đó cũng là bản đồ trung lập. .

Chính vì Đông Đại Lục và Bắc Đại Lục liền nhau, hơn nữa hai bến tàu đều bị vây ở bản đồ trung lập, vì vậy game thủ của hai Đại Lục tại bản đồ này nhiều vô cùng. Nếu muốn đi Bắc Đại Lục phải qua bến tàu Hắc Nê Thành, vậy cũng tiện thể đến Hắc Nê Thành giao nhiệm vụ.

Đến Hắc Nê Thành, lần trước bị game thủ Đông Đại Lục truy sát, game thủ Bắc Đại Lục bớt kiêu ngạo không ít, chẳng qua vẫn có rất nhiều người lưu lại. Binh lính ở Hắc Nê Thành tuyệt đối không tùy tiện công kích bất kỳ game thủ nào, dù sao nơi này là khu trung lập, trừ phi có người cố ý đánh nhau trong thành bọn họ mới phải chịu sự trừng phạt nghiêm trọng và bị theo dõi nghiêm khắc, Hắc Nê Thành thật sự rất phồn hoa, cứ như một Thành phố lớn vậy.

Diệp Từ vì điệu thấp nên không triệu hồi Lão Tứ, mà cưỡi ngựa vào thành, hơn nữa nhờ tác dụng của Kim Châm Lừa Gạt, khiến game thủ xung quanh căn bản không thể biết người cực kỳ bình thường này lại là Công Tử U – Vương L của Đông Đại Lục. Thuận lợi tới đại sảnh Phòng Thị Chính của Hắc Nê Thành, Diệp Từ tìm Thị Trưởng Rada.

Từ trước đến nay, cảm giác Rada đưa cho Diệp Từ đều là xa cách vạn dặm, bất kể danh vọng của cô ở Hắc Nê Thành đạt đến mức nào, loại xa cách này vẫn luôn tồn tại. Không chỉ thế, không biết vì sao, Diệp Từ luôn có cảm giác hết sức kỳ quái đối với Rada, loại cảm giác này cứ như mình bị người ta mưu hại, hoặc nên nói là một loại lừa dối và ẩn dấu có ý thức.

Tuy Rada vẫn luôn khách khí với Diệp Từ, cũng rất thân thiết, thế nhưng loại cảm giác này thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Vì thế, Diệp Từ đã thử Rada mấy lần, chẳng qua đều vô công, Diệp Từ không tiếp tục làm loại chuyện không có ý nghĩa này nữa.

Diệp Từ đến, đối với Rada hiển nhiên là ngoài ý muốn, ông nhìn Diệp Từ còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, sửng sốt một hồi, mới vội vàng đứng lên, thi lễ với cô: “Người bạn tôn kính của tôi, cô đã về rồi, xin nhận sự thành kính này của tôi.”

Câu này vừa nói xong, Diệp Từ chợt nghe thấy hệ thống nhắc nhở, danh vọng của cô tại Hắc Nê Thành đã đạt đến tôn kính, cao hơn thân mật một cấp, mà NPC vốn đối với cô khá ôn hòa giờ biến thành đầy kính cẩn, nghe lời. Đây là ưu điểm của danh vọng, danh vọng của một người ở một thành phố nhất định càng cao, nhận được thứ tốt càng nhiều. Như sự tôn kính của Npc đều là việc nhỏ, càng quan trọng đó là… mua đồ được giảm giá, còn có thể nhận được nhiều nhiệm vụ hơn. Hơn nữa, danh vọng ở Thành Phố này gắn liền với danh vọng của các Đại Lục, ví như danh vọng ở các thành phố của Diệp Từ đạt đến mức nhất định sẽ lập tức thúc đẩy danh vọng của cô tại Đông Đại Lục vượt qua mức thân mật đạt đến mức tôn kính.

Nếu danh vọng game thủ ở Đại Lục có thể đạt đến mức tôn kính, có thể đến chỗ Nghị Viện Đại Lục đổi một chức quan nhỏ, danh vọng càng cao, chức quan đổi được càng to, đây tuyệt đối là cám dỗ cực lớn đối với bất kỳ game thủ nào. Dù sao có thể kiếm được một cái ghế ở Nghị Viện Đại Lục đối với bất kì công hội hay bản thân ai cũng là chuyện cực tốt.

“Rada thị trưởng, đây là bức thư Our Tuci bảo tôi chuyển giao cho Thành chủ Moore.” Diệp Từ lấy một phong thư từ trong ngực ra, đây là lúc cô trả nhiệm vụ, Our Tuci cho cô nhiệm vụ vật phẩm.

“Có thể nhận được hồi âm của Địa Tinh Our Tuci Đại sư, đây vốn là chuyện hết sức quang vinh, Công Tử U tôn kính, tôi rất bất ngờ, cô cư nhiên có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi bày tỏ lòng tôn kính và lời chúc mừng tới cô.” Rada không có tiếp nhận nhiệm vụ vật phẩm từ tay Diệp Từ như ban đầu, mà cười híp mắt nghễnh lên nhìn Diệp Từ, nói rất khách khí.

Diệp Từ thấy Rada không nhận bức thư, thầm biết chuyện này không đơn giản.

Quả nhiên, Rada nhanh chóng nói tiếp: “Công Tử U Tôn kính, tôi nghĩ Thành chủ Moore càng muốn đích thân nhận bức thư này từ tay cô, mời cô đi theo tôi.”

Diệp Từ nhướng nhướng mày, lại đi gặp Moore? Thành chủ thần bí “kiến vĩ bất kiến thủ” nọ, người thống trị cao nhất bản đồ trung lập? Thật thú vị, lúc cô muốn gặp người này, nhiều lần không cho gặp, đợi lúc cô chẳng cần, cư nhiên đơn giản như vậy liền được gặp? Đây thật đúng là… Haizz.

Đi theo Rada, Diệp Từ đi qua một hành lang sau đại sảnh phòng Thị Chính, xuyên qua một hoa viên xinh đẹp, cuối cùng đi tới trước mặt một tòa tháp cao vút tại trung tâm Hắc Nê Thành. Trong tòa tháp có một cái tháp cực kỳ cao, cho dù đứng trên Ưu Thương Chiểu Trạch cũng không thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của tòa thành này, ở trong Thành phố thì càng khỏi phải nói, nó đã trở thành một tòa công trình kiến trúc tương tự địa danh.

Vốn Diệp Từ còn cho rằng đây là một tòa tháp ma pháp, có điều sau này mới biết, đây là tòa thành của Moore.

Tòa thành này không lớn hơn tòa thành của thành chủ Saca Siegel ở Hồng Hồ Thành, nhưng binh lính đóng quân ở đây nhiều hơn binh lính ở tòa thành của Saca Siegel rất nhiều. Diệp Từ theo sau Rada, bước đi trong tòa thành, thỉnh thoảng phóng ra Trinh Sát Thuật lên người bọn lính hành lễ với bọn cô. Không xem thì thôi, vừa xem liền bị dọa. Kinh thật, level thấp nhất cũng tới 120, mà binh lính mặc áo giáp tinh xảo level càng cao cấp, những 156 còn là Tinh Anh. Xem ra, nếu chỉ muốn dựa vào năng lực bản thân để vào tòa thành này là chuyện không thể.

Rất nhanh, Diệp Từ liền theo Rada tới Đại Điện của tòa thành, Đại Điện này tuy không quá hoa lệ, nhưng tất cả binh lính canh giữ bên trong đều trên cấp 160 và còn trên cả Tinh Anh, áo giáp trên người lấp la lấp lánh, bảo kiếm trong tay càng khiến người ta cảm thấy kinh hoảng.

Phía giữa Đại Điện, nơi đó có một chiếc ghế cao cao, có một người đang ngồi dựa sát vào. Ông mặc một áo choàng dài đen, trên áo dài có hoa văn chuyển động, vừa nhìn chỉ biết đó là một trang bị cực phẩm đỉnh cấp, tuy Trinh Sát Thuật không thể đoán ra áo choàng này thuộc phẩm chất gì, chẳng qua Diệp Từ nghĩ, ít nhất nó cũng phải là Thần cấp. Tóc và râu của ông đã bạc trắng, trên mặt cũng có chút nếp nhăn, vừa nhìn liền cho người ta cảm giác ông đã già rồi. Tay ông thon dài, khớp xương hơi nhô ra, nắm chặt một cây pháp trượng làm từ Hắc Xà Mộc, trên pháp trượng có một viên bảo thạch trong suốt, to chừng ba nắm đấm tay người lớn, nó đang phát ra ánh sáng chói mắt.

Moore ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, tựa như đang ngủ. Diệp Từ ẩn ẩn cảm thấy quanh Moore có một loại khí tức rất kì lạ, nhưng tỉ mỉ cảm nhận lại không phát hiện ra gì, thử mấy lần, cuối cùng đành bỏ qua. Loại khí tức đó có vẻ đã biến mất gần hết, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.

Kiếp trước, Moore chưa từng xuất hiện trong phạm vi có game thủ, xuất hiện càng nhiều hơn là trong sách báo và tư liệu mà nhà sản xuất cung cấp, vì thế trước khi tới đây, Diệp Từ còn cho rằng Moore thuộc chức nghiệp cận chiến, dù sao trong Vận Mệnh, NPC được chỉ định làm thành chủ cơ bản đều là chức nghiệp cận chiến. Nhưng ai có thể nghĩ tới, Moore lại là Pháp sư, còn là một Pháp sư già quá mức quy định… Đây thật đúng là quá ngoài ý muốn.

“Thành chủ đại nhân tôn kính của tôi, bạn tốt của chúng ta – Công Tử U đã trở về, cô ấy mang tin tốt của Địa Tinh về cho ông.” Rada đứng trong Đại Điện, hành một lễ với Moore đang ngồi trên ghế, sau đó nói nhẹ.

Moore từ từ mở mắt, trong đôi con ngươi như mang theo lưỡi kiếm sắc bén phóng thẳng về phía Diệp Từ đứng phía sau Rada. Diệp Từ cũng bị kinh hoảng bởi ánh mắt lợi hại ấy, xem ra cô sai thái quá, cô còn tưởng rằng Moore là một ông lão chẳng có ích gì, mới cần nhiều người bảo vệ như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy, căn bản không phải.

Khuôn mặt của ông tuy đã già nhưng nhờ sự nổi bật từ đôi mắt, lại có một loại tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, không chỉ thế, dưới ánh mắt đó, Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy trên người cô sinh ra áp lực khôn cùng, đó là một loại chấn nhiếp đến từ cường giả.

Loại áp lực này Diệp Từ chưa từng phát hiện ở bất kỳ một NPC nào, nhưng đối mặt Moore, cô cảm thấy. Vì thế, cơ hồ là Moore giương mắt xem cô, cô cũng bắt đầu nhìn nhận lại phán đoán của mình về ông.

“Ha, cô chính là Công Tử U?”

“Vâng, thành chủ Moore tôn kính.” Đối với loại NPC siêu cấp này, bọn họ có chỉ số thông minh rất cao, có thể thông qua động tác và ngữ khí của game thủ đoán ra sự đánh giá của chính game thủ đối với bản thân họ, nhờ đó đưa ra phản ứng tương đương, nên loại NPC này tuyệt đối không cùng một cấp bậc với Npc chạy đầy đường, Diệp Từ càng phải cẩn thận và khiêm tốn hơn.

Cô một mực cung kính hành lễ với Moore, đây là lễ tiết cao nhất mà game thủ dành cho Npc, biểu đạt kính ý cao nhất, Diệp Từ ít khi sử dụng cách thi lễ này, chỉ khi đối mặt với Npc có cấp bậc như Moore mới sử dụng, vì để tăng độ hảo cảm của NPC cho cô.

“Tôi luôn nghe tên của cô từ chỗ Rada, nhưng đây là lần đầu gặp mặt.” Moore đánh giá Diệp Từ từ trên xuống dưới: “Sau khi Doll rời khỏi, đã rất nhiều năm tôi chưa từng trông thấy Tinh Linh có tinh thần như thế.”

Diệp Từ vội vã khiêm tốn: “Tất cả Tinh Linh đều lấy bệ hạ Doll làm mục tiêu, hy vọng có thể trở thành anh hùng như ông ấy.”

“Nên thế.” Moore gật đầu: “Chỉ có điều, sau khi Doll đi, Tinh Linh càng ngày càng suy bại, thật khiến người ta đau lòng.” Nói đến chỗ này trên mặt Moore lóe lên một tia ưu thương: “Chẳng qua, sinh thời có thể trông thấy Tinh Linh như cô, tôi nghĩ tộc Tinh Linh nhất định sẽ có ngày quật khởi.”

Moore có vẻ không vội bàn chuyện của Địa Tinh, mà bàn việc nhà cùng Diệp Từ, cô cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ từng câu chữ của Moore mới trả lời, vì thế cả bầu không khí vẫn duy trì hết sức tốt đẹp. Cứ vậy tào lao một hồi, Diệp Từ rốt cuộc tìm được cơ hội giao bức thư Our Tuci cho mình đưa vào tay Moore.

Moore nhận lấy lá thư từ tay Rada, chỉ cúi đầu im lặng nhìn huy hiệu trên phong thư, sau đó giơ tay lên xua xua, nói với Rada và các binh lính khác: “Tất cả lui xuống, tôi cần đơn độc nói với Tinh Linh này một việc.”

Tất cả binh sĩ và Rada đương nhiên không thể cãi lời Moore, lập tức cúi đầu, một mực cung kính rời Đại Điện. Cước bộ của bọn họ cực nhẹ, nhưng khôi giáp ma sát lên mặt sàn vẫn để lại thanh âm nhỏ, thanh âm đó biến mất ngay sau tiếng cánh cửa bị đóng lại.

Lúc này, Moore mới là người nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, chỉ cần Moore không mở miệng, Diệp Từ tuyệt đối không dám mở miệng trước. Dù sao, hiện tại Moore mới là người tuyên bố bước tiếp theo của nhiệm vụ cấp sử thi. Đứng trước mặt Moore, chỉ thấy ông hết sức an tĩnh, chỉ nhẹ nhàng mở thư ra, yên lặng đọc.

Trong khoảng thời gian này Diệp Từ không có chuyện gì làm, chỉ có thể an tĩnh đợi Moore. Qua một lát, Moore buông thư xuống, nhìn Diệp Từ nói: “Our Tuci nói, cô đã làm một việc lớn cho Ốc Tác Khoa, là việc lớn dạng gì?”

Diệp Từ có chút kỳ quái, việc này đã được truyền trên Kênh thế giới, NPC và game thủ cơ bản đều biết, giờ Moore tự dưng hỏi, rốt cuộc ông đang kiểm tra cô, hay vì nguyên nhân gì khác? Diệp Từ không hiểu, chẳng qua cô vẫn thành thật trả lời Moore, kể đơn giản chuyện ở Ốc Tác Khoa với Moore một lần.

Trên mặt Moore lộ ra biểu tình rất bất ngờ: “Sao? Cô nói Ốc Tác Khoa đã bị Mitchell hủy hết.”

Biểu hiện của Moore cũng khiến Diệp Từ bất ngờ không kém, thoạt nhìn Moore thật sự không biết việc này, cô nói: “Chuyện này hình như có rất nhiều người biết, sao thành chủ đại nhân Moore lại không biết?”

Vấn đề này khiến Moore nao nao, sau đó, trên mặt ông xuất một sự ưu thương trước nay chưa từng có, ông nhìn Diệp Từ, qua một lúc mới nói: “Tinh Linh, cô đã chiếm được sự tán thành của DoLan Đạo Tặc, cũng nhận được sự tôn trọng của Địa Tinh, càng tìm được thuốc tốt chữa bệnh cho tôi, không biết cô có hứng thú nghe chuyện xưa của tôi hay không?”

“Vinh hạnh tột độ, tôi nguyện ý chăm chú lắng nghe.” Đây là điều kiện mở nhiệm vụ, Diệp Từ lập tức cung kính hồi đáp.

Moore trầm mặc, vẻ mặt của ông thoạt nhìn vừa đau khổ lại mê mang, tựa như đang nhớ lại một chuyện mà ông chẳng muốn nhớ lại gì cả. Qua thật lâu, ông mới nói từ từ: “Lúc tôi còn trẻ, khi đó Majia Đại Lục vẫn chưa chia cắt thành 5 phần như bây giờ.”

Năm phần? Majia Đại Lục không phải chỉ bốn thôi sao? Thứ 5 ở đâu cơ chứ?

Tai Diệp Từ khẽ động, là cô nghe lầm? Hay Moore nói sai, đột nhiên, cô phản ứng kịp.

Moore cẩn thận quan sát vẻ mặt của Diệp Từ, sau đó nhẹ mỉm cười: “Cô nhất định đang nghĩ, bây giờ Majia Đại Lục không phải chỉ có bốn? Sao lại có đến 5 phần?”

Kỳ thực Diệp Từ đã nghĩ đến đáp án, chẳng qua, cô vẫn cung kính trả lời: “Ý của thành chủ Moore là có Trung Đại Lục ở nơi cực xa xôi, đúng không?”

“Ha? Xem ra cô biết cũng không ít?” Diệp Từ trả lời khiến Moore có chút kinh hỉ, ông không ngờ Tinh Linh này thông minh hơn cả tưởng tượng của mình nữa.

“Tôi chỉ xem qua ở Quốc Lập thư viện.” Diệp Từ đương nhiên sẽ không nói với Moore, đây là chuyện tất cả game thủ đều biết, cô phải thay đổi cách nói khác để NPC có thể dễ tiếp nhận hơn.
Bình Luận (0)
Comment