Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 309

Edit: Duyên

Thành phố F.

Mọi người đàn bận rộn trong khu chợ buôn bán, vô số người cũng đang khẩn trương làm công việc. Ở đây có quán nhỏ, người bán hàng rong rất nhiều, bán buôn số lượng cũng rất nhiều, trong chợ tràn ngập thanh âm huyên náo, một chút cũng không thể so với chợ bán thức ăn đầy yên tĩnh, thậm chí so với chợ bán thức ăn còn muốn náo nhiệt hơn.

Một chiếc ô tô có giá trị xa xỉ chậm rãi dừng lại trước một cửa hàng buôn bán trong hẻm nhỏ, người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau nhíu mày, giống như là cách cửa sổ xe, hắn cũng có thể ngửi được từng trận mùi mồ hôi bẩn từ trên người các công nhân đi tới đi lui bê ngoài. Hắn có chút không vui nhíu mày, từ bên trong túi âu phục lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng đè lên mũi, sau đó mới hỏi: "Chương Bình, anh xác nhận là ở chỗ này sao?"

"Đúng vậy, ông chủ, đúng là ở chỗ này." Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng nghiêng đầu nhìn về phía người trung niên này gật đầu, anh vô cùng tôn kính người trung niên này.

"Sao gặp ở chỗ này..." Người đàn ông trung niên xuyên qua cửa xe nhìn hoàn cảnh bên ngoài, quả thực dơ dáy bẩn thỉu rồi, đầu óc của hắn tràn đầy các nghi vấn, chẳng lẽ sẽ gặp được người mình muốn tìm chỗ này sao?

"Ông chủ, không phải ngài nói với chúng tôi đừng nhìn vẻ bên ngoài mà phán đoán sao? Bây giờ, tôi nghĩ nó đúng như vậy." Chương Bình mỉm cười, bước xuống xe trước.

Người đàn ông trung niên thở dài một hơi, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như thế, bằng không hắn thật đúng là không thuyết phục được bản thân.

Xuống xe, trong không khí tràn ngập các mùi làm người ta khó chịu, các sạp phơi khô, vô cùng kỳ quái, nhưng nếu ai ngửi được, liền có thể biết mùi vị như vậy tuyệt đối thuộc về những thành phố nơi hẻo lánh gần biên giới. Người đàn ông trung niên thở ra một hơi, đưa tay che mũi, hy vọng có thể ngăn chặn những mùi vị kia, nhưng làm như vậy hiển nhiên là phí công thôi, vốn không có cách nào có thể ngăn chặn mùi vị kia. Cuối cùng hắn đành phải thôi, lấy khăn tay lụa lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Chương Bình: "Anh dẫn đường đi."

Cùng với người đàn ông này cảm thấy không thoải mái, tất cả mọi người trong chợ cũng hiểu được chiếc xe này cùng hoàn cảnh nơi này là không hợp nhau. Không ít người đều buông xuống công việc trên tay, chỉ trỏ nhìn về phía chiếc xe, suy đoán giá cả xe, thuận tiện, cũng đúng dòn ngó người đàn ông trung niên vừa bước xuống xe, đang suy nghĩ người đàn ông cao sang như vậy tới đây làm chi a.

Chương Bình đóng cửa xe lại, cung kính gật đầu, sau đó mới quay lại nói với tài xế vài câu, liền dẫn người đàn ông đó đi đến một nhà lầu ba tầng nho nhỏ phía trước. Trong đây có rất nhiều lầu nhỏ, lầu một là một chuỗi cửa hàng, buôn bán lấy các loại hàng hoá, rượu kẹo trà, gạo và mì dầu bánh ngọt, tôm cá tươi, tạp hoá, nhiều loại đồ vật cái gì cần có đều có. Đầu đường còn có cửa hàng thời trang thậm chí còn mở nhạc rung trời, không ít ca sĩ nghiệp dư đều vui vẻ hát, phẩm chất cùng khu chợ này kết hợp với nhau lại vô cùng hoàn mỹ.

Người đàn ông trung niên có chút trở tay không kịp, mấy mươi năm nay trong cuộc đời của hắn, hiển nhiên là không có gặp qua hoàn cảnh như vậy. Bất quá tốt đẹp chính là gia thế cùng tu dưỡng lại để cho hắn rất nhanh bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng còn sợ hãi, nhưng mà ít nhất không có ngạc nhiên.

Đi theo phía sau Chương Bình, người đàn ông rất nhanh đi đến cầu thang nhỏ bước đến lầu ba. Cầu thang không rộng lắm, chỉ có thể chứa được hai người đàn ông nhỏ gầy cùng đi, trên mặt đất hiển nhiên là rất ít quét dọn, đủ loại giấy lộn cùng vỏ trái cây đều bị vứt, hai bên trên vách tường đã hiện đầy màu đen, vết bẩn màu vàng, nhìn không ra màu sắc vốn có, đủ loại áp phích, miếng quảng cáo rậm rạp chằng chịt dán trên tường, lại để cho nơi đây càng lộ ra đủ ý vị.

"Lầu hai lầu ba ở đây dùng để làm gì?" Người đàn ông rõ ràng không rõ với bố cục phân chia như vậy, thế là hỏi Chương Bình đang đi phía trước.

"Lầu hai cùng lầu ba bình thường là dùng để làm nhà kho cho các thuong nhân lầu một, hoặc là một ít công nhân bên ngoài thuê." Chương Bình vẫn nho nhã lễ độ, trả lời chi tiết cho người đàn ông.

"Ta còn tưởng rằng thành phố F phát triển như vậy sẽ không có xảy ra tình huống như vậy, hôm nay vừa thấy khiến ta..." Người đàn ông trung niên mỉm cười, giọng nói của hắn ngừng lại, những năm nay được học rất nhiều nhưng nơi đây lại khiến ông không biết dùng từ ngữ nào để hình dung.

"Kỳ thật những chỗ như vậy trong thành phố rất nhiều, tại ông chủ ít giao tiếp bên ngoài những nơi như vạy tự nhiên là sẽ không biết thôi." Chương Bình vô cùng lý giải nói.

"Còn có bao lâu mới đến?" Người đàn ông đi theo phía sau Chương Bình, phía trước cầu thang lộ ra một mảnh dơ bẩn, hắn thậm chí không dám dùng sức buông chân, sợ bụi bặm kia dính đầy lên giày da sáng bóng của hắn.

"Gần tới rồi, ở lầu ba."

Lầu ba vệ sinh rõ ràng tốt hơn nhiều so với hai lầu kia, trên mặt đất hiển nhiên là có người quét qua, mặc dù không hẳn sạch sẽ, ít nhất vỏ trái cây giấy mảnh cùng các loại đồ bỏ đi đã không thấy đâu, trên tường cũng ít nhiều cũng có thể nhìn ra màu sắc trắng vốn có, chẳng qua là những tấm quảng cáo kia vẫn không ít, vẫn bày đầy trên tường.

Giữa lầu hai và lầu ba có một cánh cửa sắt, làm bằng thép, mở một đường nhỏ, lộ ra chút thần bí, Chương Bình đầu tiên kéo cánh cửa kia ra đi vào, sau đó mới kêu người đàn ông kia đuổi kịp. Người đàn ông đánh giá bốn phía, cuối cùng vẫn đuổi kịp.

Cuối cùng lên tới lầu ba, thỉnh thoảng có gió thổi mát mẻ, lại để cho lầu ba không có mùi ị khác thường, chẳng qua góc đường âm nhạc àm ĩ kia vẫn còn quang quác quang quác vang không ngừng, để cho họ biết rằng họ vẫn lanh quanh khu chợ chưa từng rời xa. Người đàn ông đứng ở trên hành lang, nhìn ra bên ngoài, phát hiện cách đó không xa, dưới ánh mặt trời các tòa cao ốc đang hung hồn khí phách hiên ngang đứng vững, hắn nhớ tới, buổi sáng chính hắn vẫn đang họp ở nơi đó, rồi lại thật không ngờ, buổi chiều liền đi tới một nơi hoàn toàn trái ngược với nó. Hắn không khỏi nhếch miệng, đây đứng là thế sự vô lường.

"Cộp cộp cộp " một trận giày cao gót từ trong hành lang vang lên, dẫn tới sự chú ý của người đàn ông cùng Chương Bình, chỉ nhìn thấy từ trong phòng đầu tiên một người con gái trẻ tuổi mặc váy ngắn bước ra, hai chân cô thon dài thẳng tắp, cũng không giống như các cô gái khác thích mang tất chân, mà là cởi bỏ, cặp đùi trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta cảm thấy chói mắt. Cô mang mọt đôi giày cao gót gần một tấc, đang đi tới vòng eo nhẹ nhàng đong đưa, như là cành liễu bị gió nhẹ nhàng quét qua, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Trên khuôn mặt trắng nõn không có chút dấu vết của một người làm công nhân, kết hợp toàn bộ lại với nhau cho thấy cô rất tự tin với dáng vẻ và khuôn mặt của mình.

Lúc này, trong tay của cô bưng một chồng bát đũa cùng chén đĩa, nhìn là biết vừa mới ăn cơm chiều, cô đang dọn dẹp. Rất xa, cô đã nhìn thấy Chương Bình, thế là ngẩn người, hỏi: "Chương Bình tiên sinh sao?"

"Đúng vậy, là tôi, xin hỏi..." Chương Bình vô cùng lễ phép gật đầu, mỉm cười hỏi ngược lại.

Bất quá người con gái này hiển nhiên không có đặt câu hỏi của Chương Bình ở trong lòng, cô nhìn về phía một căn phòng nhỏ kêu lên: "Liễu Tử, đi rửa chén!"

Lập tức nghe được giọng nói một người thanh niên trẻ tuổi: "Ừ, lập tức đi ngay." Liền nhìn thấy một người thanh niên mặc quần jean màu trắng từ trong phòng đi ra, nhận lấy bát đũa trong tay cô gái, rất nhanh chạy tới phía sau người đàn ông trung niên. Anh còn rất trẻ, lanh lợi khôn ngoan, lúc đi ngang người đàn ông trung niên cũng không có dừng lại, chỉ liếc hắn một cái, thẳng tắp đi về phía mục tiêu của mình.

Cô gái mặc váy ngắn từ trong túi áo rút ra một tờ khăn ướt, vừa lau sạch tay, vừa đi về phía Chương Bình, mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên phía sau Chương Bình nói: "Thật xin lỗi, để cho Thư tiên sinh chê cười, tôi là Hoa Thương."

Bình Luận (0)
Comment