Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 343

Edit: Kang

Diệp Từ nhìn Lưu Niên, cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm, hoặc chính là đầu óc vừa bị chạm mạch, nếu không, tại sao lời vừa rồi của Lưu Niên khiến cô không hiểu một chút nào?

Lưu Niên chỉ lẳng lặng dựa vào song sắt phía xa nhìn Diệp Từ. Bây giờ biểu tình trên mặt cô thật sự rất thú vị, Lưu Niên đột nhiên cảm giác rất mới mẻ, dường như anh quen Công Tử U đã rất lâu rồi nhưng đến lúc này mới nhìn thấy loại biểu tình này trên mặt cô.

Từ lần đầu tiên thấy cô, cô tự tin và kiêu ngạo, dường như trong mắt cô, trên đời này không có gì là khó khăn, chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô cố gắng, tất cả đều có thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Đại khái chính do loại tư thê snhinf đời bằng nửa con mắt này khiến anh không thể không động tâm, anh nghĩ, thực ra anh và Công Tử U là cùng một loại người.

Tất cả mọi người đều nói,hai người ở chung với nhau là để bù trừ cho nhau, thế nhưng anh lại nghĩ ngược lại, anh muốn thử xem xem, nếu hai người giống nhau như một người trong gương 1 người ngoài gương ở cùng nhau sẽ phát sinh tình huống ra sao?

Từ trước đến nay Lưu Niên vốn không tin vào số mạng, từ khi bắt đầu hiểu chuyện cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy.

Cho nên, thời điểm đối diện với Công Tử U, vô luận cô bày ra thái độ gì, cự tuyệt cũng được, giễu cợt cũng được, chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ chinh cô, hoặc là… Anh nhìn biểu tình không thể tin nổi của Công Tử U, mỉm cười, hoặc là, bị cô chinh phục.

Công Tử U bây giờ, trên khuôn mặt ít nhiều mang nét ngơ ngác của phái nữ. Lông mày cô hơi nhướng lên, mô cô cũng hé ra một khe nhỏ, trong mắt lại chứa đựng thần thái dụ người khác tìm tòi. Loại biểu tình hoàn toàn xa lạ với tính cách của Công Tử U, thế nhưng, lại hài hòa một cách kinh khủng.

Lưu Niên cứ như vậy nhìn Công Tử U, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, chỉ cần cứ nhìn cô như vậy, từng lỗ chân lông trên người anh như đều được ngâm nước ấm vậy.

"Anh nói gì?" Diệp Từ nghĩ một hồi, quả thực cảm thấy hình như Lưu Niên nói sai, hoặc là chính là mình nghe lầm, cho nên, cô đã làm ra một chuyện khiến mình vô cùng hối hận. Cô lại hỏi lại một lần nữa...

"Sao vậy? Tiểu Công Tử không nghe rõ sao?" Cặp mắt sắc bén của Lưu Niên lúc này hơi vểnh lên, lộ ra một loại dịu dàng hiến thấy. Anh cũng không chờ Diệp Từ trả lời, liền trực tiếp đáp: "Tôi nói là, em có muốn làm cho quan hệ của chúng ta thân thiết hơn loại quan hệ khô khan chán ngắt của 2 game thủ đại lục đối địch không?"

"Khô khan? Chán ngắt?" Diệp Từ lẩm bẩm nhắc lại lời của Lưu Niên, anh nhấn mạnh khi nói về mối quan hệ của 2 người, đuôi lông mày xinh đẹp của cô càng ngày càng nhướng lên.

"Chẳng lẽ em thấy không đúng?" Lưu Niên nhún vai, "Chẳng lẽ em không thấy cái loại quan hệ vừa giáp mặt đã đánh đánh giết giết này thực sự rất không thú vị sao??"

"Hừ, anh là người Tây Đại Lục, tôi là người Đông Đại Lục, trong mắt tôi anh chính là điểm vinh Dự, cũng vậy, trong mắt anh tôi cũng chính là điểm Vinh Dự, gặp mặt liền đánh đánh giết giết không phải là chuyện rất bình thường sao?? Làm sao biết không thú vị chứ?" Diệp Từ mặc dù hơi chậm lụt chuyện tình cảm thế nhưng không phải cô không biết gì. Đối với Lưu Niên…trong lòng cô khẽ động, thế nhưng rất nhanh liền chuyển đề tài.

Cô đang sợ gì chứ.

Diệp Từ tỉnh rụi hít một hơi, ai biết được, dù sao theo bản năng cô rất không muốn đề cập tới vấn đề này cùng Lưu Niên, tựa hồ, một khi nói tới cái vần đề kia cô liền gặp hạn.

Chẳng qua, Lưu Niên cũng sẽ không bị Diệp Từ tỉnh rụi đánh trống lảng mà buông tha. Anh híp mắt, dĩ nhiên biết Diệp Từ đang tận lực tránh điều gì, mặc dù cô làm được thần không biết quỷ không hay, thế nhưng, đối thủ của cô lại không phải một người dễ bị lừa. Nếu như anh cố ý dây dưa, vậy thì ai cũng đừng nghĩ nửa đường đánh trống lảng trước mặt anh, cho dù là Công Tử U cũng không thể.

Huống chi, cái vấn đề này đối với Lưu Niên mà nói chính là tình thế bắt buộc, anh tuyệt đối không cho phép Công Tử U đánh trống lảng. Chớ trách anh quá nóng lòng, chỉ vì cơ hội như vậy, hoàn cảnh như vậy sẽ không có lần thứ 2 nữa.

7 giờ thoáng cái sẽ qua, khi hai người rời khỏi phòng giam, không ai có thể biết sẽ phát sinh chuyện gì. Lưu Niên đột nhiên cảm giác được thời gian của mình còn lại rất ít, thế nhưng vừa nhắm mắt, bên tai, trong đầu đều là hình ảnh của Chiến Sĩ mặc bản giáp đó, là nụ cười ôn nhu nhưng đầy khiêu khích đó của anh ta, là phong thái khiêm tốn nhã nhặn nhưng lại lắng đọng không ai bì nổi đó.

Anh cũng không sợ khiêu chiến, cũng không sợ đối thủ, từ trước đến nay cũng chưa từng sợ. Đó là bởi vì anh làm bất cứ chuyện gì cũng phải tuyệt đối nắm chắc mới thực hiện, thế nhưng, trong cuộc sống này thứ không thiếu nhất chính là những việc ngoài ý muốn.

Đó chính là Công Tử U.

Bởi vì Công Tử U, anh bắt đầu kiêng kỵ Chiến Sĩ bản giáp đó, bởi vì Công Tử U, anh bắt đầu kiêng kỵ người đàn ông gọi cô là "Tiểu Từ ". 

Không bởi vì gì khác, chỉ vì, đối với Công Tử U, anh hoàn toàn không hề nắm chắc.

Thế nhưng, chuyện anh đang đối mặt hiện tại không hề giống những chuyện khác, anh căn bản không thể đợi đến khi nắm chắc Công Tử U mới nói ra những lời này, nếu quả thật ngày đó đến, nói không chừng sẽ không còn tác dụng nữa.

Lưu Niên không thể đợi được đến lúc đó.

Thật ra thì, nếu như, người đàn ông đó không xuất hiện, anh không ngại có thể tiếp tục chờ, đợi sau khi mình mọc rễ nảy mầm trong lòng Công Tử U sẽ chậm chậm từng bước từng bước tới. Thế nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện, điều này khiến cho Luu Niên bỗng dưng ý thức được một điều, anh hoàn toàn không hiểu Công Tử U, anh cứ như vậy vì mình động tâm mà tự mặc định Công Tử U là độc thân, bên người Công Tử U không có người đàn ông nào khác, Công Tử U sớm muộn cũng sẽ là của anh.

Anh ý thức được, dường như mình đã sai ngay từ điểm xuất phát rồi.

Hóa ra, từ trước tới nay Công Tử U không giống như anh nghĩ, hóa ra Công Tử U vẫn luôn cách anh quá xa, xa đến mức anh phải hao hết khí lực toàn thân mới có thể chạm tới.

Những điều ấy khiến Lưu Niên trở nên nóng nảy nmootj cách khoogn thể tự chủ, mà đây loại nóng nảy khiến cho Lưu Niên mất đi sự bình tĩnh và lý ttris mà anh vốn lấy làm kiêu ngạo nhất. Anh tựa vào song sắt của phòng giam, lẳng lặng nhìn Công Tử U, hít một hơi thật sâu.

Thật ra thì,làm người không thể luôn quá lý trí, không thể luôn quá lãnh tĩnh.

Anh mới hai mươi lăm tuổi, anh cần nhiệt huyết thuộc về lứa tuổi này, anh cũng cần những xung doodongj thuộc về lứa tuổi này. Mà mục tiêu của hết thảy những cảm xúc mạnh mẽ và xung động này chỉ cần là Công Tử U, như vậy dù không còn là chính bản thân mình nữa thì cũng có sao đâu?

Lưu Niên khẽ nâng khóe miệng, hai cánh tay của anh ôm ở trước ngực, ngón tay linh xảo khẽ gõ lên cánh tay. Sau đó anh híp mắt lại: "Tiểu Công Tử, đây không phải vấn đề chúng ta đang thảo luận."

Diệp Từ ngẩn người, sau đó không nói gì, hít một hơi thật sâu, quay đầu đi chỗ khác, nhìn nền đất của phòng giam, giống như trên đó có bức bích họa đẹp nhất thế giới, cứ nhìn như vậy một hồi là có thể nâng cao khả năng giám định nghệ thuật của mình.

"Tuổi tôi không lớn lắm, còn chưa tới mức vừa nói đã quên." Lưu Niên khẽ mỉm cười. Dáng vẻ Diệp Từ cúi đầu không nói lời nào rất an tĩnh, cô ngồi ở chỗ đó, vóc người nhỏ nhắn nhìn qua có chút ốm yếu, cũng không nhìn ra được trong thân thể cô có bao nhiêu sức mạnh có thể bộc pphats bất cứ lúc nào.

"Tôi nhớ, tôi vừa mới hỏi, chúng ta có phải hay không hẳn là nên đem quan hệ tiến thêm một bước nữa. Mà không phải là Sau khi game thủ Đông Đại Lục và Tây Đại Lục gặp mặt sau thì phải làm sao, đúng không."

Lưu Niên cũng không có đến gần Diệp Từ, anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng Diệp Từ nhưng cảm thấy trong phòng giam không lớn lắm này, lại có một loại áp khí không thể đối diện cứ thế lan tràn, ép tới khiến cho cô cảm thấy hít thở cũng là một loại xa xỉ.

Cô dùng sức lui về phía vách tường, tựa hồ, chỉ có như vậy mới giúp cô tránh đi loại khí tức này của Lưu Niên, thế nhưng, dù cô có lui về sau thì dường như tác dụng cũng không quá lớn, bởi vì, vô luận cô trốn tới nơi nào, cacsi loại khí tức chỉ thuộc về Lưu Niên đó vẫn cứ không hề kiêng kị áp xuống, không đuổi đi được.

(Kang: Ka đang nhiệt tình thả hoocmon dụ tình =))))))))))))

Sự yên lặng của Diệp Từ vẫn không khiến Lưu Niên gấp gáp, anh cứ nhìn Diệp Từ như vâyk, khẽ mỉm cười, lẳng lặng nói mấy lời trăng gió không liên quan. Giống như anh đang tự lẩm bẩm 1 mình, thế nhưng thanh âm kia dù rất nhỏ nhưng lại giống như con trùng nhỏ chui vào trong lỗ tai cô.

Anh nói, thật ra như vậy rất tốt, ít nhất có được yên bình hiếm khi.

Anh nói, sau này dù như thế nào, cũng không ai biết được, nếu cái gì cũng biết, vậy tương lai kia còn điều gì để mong đợi.

Anh nói, sẽ làm đến cùng, nhất lãm chúng sơn tiểu, thêm một người thì có sao.

(Kang: Nhất lãm chúng sơn tiểu: nhìn quanh những ngọn núi nhỏ, ờ, ta cũng không hiểu lắm nên ko dám dịch bừa, chỉ có thể giữ lại nguyên tác.)

Anh nói,...

Cũng không biết anh đã nói bao lâu, Lưu Niên rốt cuộc ngừng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Công Tử U. Ánh mắt kia sâu thẳm mà yên tĩnh, khiến Diệp Từ cả người sợ hãi, cô rốt cuộc ngồi không yên nữa, xoay đầu lại đón lấy ánh mắt anh, thô thanh thô khí nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Tôi? Tôi không muốn thế nào cả." Lưu Niên nhún vai: "Chỉ cần em trả lời vấn đề của tôi là được rồi."

Diệp Từ á khẩu, cuối cùng chỉ có thể bình tĩnh nhìn Lưu Niên: "Nếu như, tôi nói, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta bây giờ rất tốt thì sao?"

Câu trả lời của Diệp Từ hiển nhiên nằm trong dự liệu của Lưu Niên, anh gật đầu một cái, sau đó mỉm cười: "Xem ra, Tiểu Công Tử đối với sự “quan tâm” của vô số game thủ vẫn vô cùng hưởng thụ, đã như vậy, chúng ta cứ giữ mối quan hệ như vậy thôi."

Câu trả lời của Lưu Niên khiến Diệp Từ thoáng sửng sốt, anh ta nói cái gì? Cô khi nào thì thấy hưởng thụ với sự “quan tâm” của vô số game thủ hả! Tại sao qua cái miệng của anh ta, tất cả mọi chuyện tự dưng lại đổi cái ngoắt thế hả! Không đúng, không đúng, đây không phải là trọng tâm vẫn đề, trọng tâm của vấn đề là, theo như anh ta nói, nếu cứ tiếp tục giữ mối quan hệ như bây giờ, có phải hay không sau này những việc vây xem gian tình như thế này sẽ vẫn tiếp tục xuất hiện?

Diệp Từ nhất thời cảm thấy da đầu một trận tê dại, cô cả giận nói: "Lưu Niên, anh có thể đừng vô sỉ như vậy nữa hay không?"

"Tôi vô sỉ?" Lưu Niên khẽ nhưỡng lông mày, rồi sau đó lại gật đầu: "Được, em nói tôi vô sỉ, vậy tôi liền vô sỉ là được, mặc dù tôi không biết tôi vô sỉ ở chỗ nào."

"Anh đang uy hiếp nếu như tôi vẫn giữ mối quan hệ đối địch thì tình huống như hôm nay vẫn sẽ tiếp tục tái diễn nữa ư??" Diệp Từ híp mắt cười lạnh nói: "Đời này tôi ghét nhất chính là bị uy hiếp, càng đừng nói đến bị một kẻ như anh uy hiếp."

Lưu Niên lắc đầu liên tục: "Sao lại gọi là uy hiếp chứ? Hơn nữa, tình huống như hôm nay sao có thể lại xuất hiện chứ?" Anh thấp giọng cười: "Từ trước tới giờ tôi khoong bao giờ té ngã ở một nơi, cho nên, lần sau vô luận chúng ta có làm gì, tôi cũng sẽ để người khác chụp lén."

(Kang: *Đổ máu mũi* hảo soái. May mà cái mặt k đẹp, nếu mặt k xấu thì hẳn k đã bị ta trước giết sau quăng xác uy cẩu.)

Diệp Từ nghe được câu này, cả khuôn mặt nhất thời giống như là bị lửa thiêu, trong đầu cô không thể tự chủ lại nhớ tới một màn ở vườn hoa tử đằng. Mà Lưu Niên, dường như còn muốn đem chuyện này tái diễn lần nữa...

Nga, không không không, Diệp Từ đột nhiên cảm giác sắp nghẹt thở rồi.

Cô đứng phắt dậy, vọt về phía Lưu Niên, cuối cùng dừng chỗ không xa Lưu Niên, giơ ngón tay chỉa Lưu Niên nói: "Tôi đã nói với anh, tôi ghét nhất bị uy hiếp, tôi đã nói với anh, tôi ghét anh, tôi cũng đã nói với anh, tôi không muốn có tí chút liên quan nào tới anh! Còn cái gì mà kéo gần quan hệ, tốt nhất là không có chút quan hệ nào!"

Lưu Niên nhìn dáng vẻ cả vú lấp miệng em của Diệp Từ, nghe âm thanh phập phồng kia của cô, không biết tại sao, anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua sót.

Quả nhiên là bị cự tuyệt rồi.

Mặc dù ban đầu cũng đã làm xongcông tác chuẩn bị, nhưng sau khi thực sự bị cự tuyệt, loại cảm giác đó vẫn rất không tốt. Anh cúi đầu xuống, chấp nhận xoa xoa lỗ mũi. Bất quá rất nhanh thu lại nỗi chua sót trong lòng, ngẩng đầu lên, nhún vai, không thèm để ý Diệp Từ.

"Quả nhiên là bị cự tuyệt." Lưu Niên mỉm cười. Nụ cười của anh ôn hòa không chút lệ khí, nhìn đỡ hơn cái hình tượng lưu manh mọi khi nhiều lắm. Lưu Niên như vậy khiến cho Diệp Từ có chút xa lạ, cô chậm rãi thả tay xuống, nhìn Lưu Niên thở ra một hơi: "Cự tuyệt cái gì?"

"Sao? Em nhìn không ra? Tôi đang đeo đuổi em đó!?" Lưu Niên thở dài, sau đó ung dung nhún vai, mặc dù biểu hiện rất không có vấn đề, ít nhiều khiến người khác cảm thấy anh khoong sao cả.

Chẳng qua lời anh nói khiến cho Diệp Từ không thể nào trả lời, không, phải nói rằng, Diệp Từ vốn dĩ không biết trả lời như thế nào. Đây là tình trạng mà 2 kiếp mấy thập niên trong đời cô chưa bao giờ gặp phải. Nếu như nói, Lưu Niên bây giờ là một Boss, như vậy Diệp Từ bây giờ không có chút biện pháp nào đẩy ngã tên Boss này.

Cô muốn dùng nụ cười để hòa hoãn bầu không khí một chút, nhưng là, lúc này cười lên hình như không quá thích hợp. Cô muốn nói gì đó, nhưng là lúc này nói gì mớicó thể bớt lúng túng chứ? Càng xoắn xuýt như vậy. Diệp Từ lại càng hoang mang.

Loại chuyện này rốt cuộc nên giải quyết như thế nào?

Diệp Từ bỗng nhiên quỷ thần xui khiến hắng giọng, giơ tay lên, nhạt nhẽo vỗ một cái lên bả vai Lưu Niên, sau đó nhạt nhẽo cười, giống như một người anh em, an ủi anh: "Thật ra thì, chuyện theo đuổi này, chỉ cần có quá trình là được, kết quả có trọng yếu hay không cũng không quá quan trọng, anh nói có đúng hay không? Cáp cáp cáp cáp..."

Trời, cô rốt cuộc đang nói gì! Diệp Từ nhìn Lưu Niên kia khẽ nhướng chân mày, mồ hôi chảy ướt lưng...
Bình Luận (0)
Comment