Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 352

Edit: Nhung Trầm

Nguồn: banlong.us

Trong ấn tượng của Diệp Từ, đây là lần đầu tiên Lưu Niên có vẻ mặt như vậy.

Đối với Diệp Từ, người này tựa hồ không có lúc nào nghiêm chỉnh, mọi thời khắc luôn làm người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt có những lúc anh quá mức tùy hứng làm cho bản tính hiếu thắng của cô nổi lên khiêu chiến, cô chỉ hận không thể đem anh ra lột da lóc xương.

Nhưng trong giờ phút này, khi anh nghiêm chỉnh nói chuyện với mình, Diệp Từ bỗng có một cảm giác kì diệu. Đây là Lưu Niên sao? Đây là cái tên lưu manh mặt dày kia sao?

Đây là tên khốn kiếp vô liêm sỉ đó hả?

Nhất định là cô có vấn đề, vì thế nên mới tạo ra loại ảo giác kì lạ này.

Mà không chỉ riêng mình Diệp Từ lạ lùng, ngay cả Lưu Niên đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Từ cũng cảm thấy mới mẻ. Đại khái có thể xem như Công Tử U chưa bao giờ trải qua tình huống quái đản như vậy trong đời, Lưu Niên không khỏi buồn cười, chẳng lẽ mình đường hoàng nói chuyện lại làm cô kinh ngạc đến vậy?

" Anh muốn nói gì?" Diệp Từ sửng sốt một lúc rồi chậm rãi nói, nhân tiện rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay Lưu Niên. Cô không muốn liên quan gì đến anh cả. Chỉ cần là chuyện có anh dính vào, cô chắc chắn sẽ bị xui xẻo. Hết bị nhìn ngó, đến chỉ trỏ, lại còn đủ thể loại đồn đại nhảm nhí khắp nơi. Mặc dù Diệp Từ muốn mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đối với việc nổi tiếng thì lại không hứng thú. Có câu nói rất hay là, người sợ nổi danh, heo sợ mập. Bất cứ chuyện gì quá mức đều mang lại vô số phiền phức.

Diệp Từ là người rất ghét phiền phức.

Nhưng từ khi gặp Lưu Niên, phiền phức cứ vây quanh cô.

Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như biết trước hậu quả của ngày hôm nay, cô sẽ không chủ động tìm Lưu Niên thách đấu. Từ lần đó trở đi, hai người tạo thành một mối nghiệt duyên. Mà những tin đồn thất thiệt giữa mình và hắn rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào vậy?

Diệp Từ không nghĩ ra nổi.

Lưu Niên nhìn khuôn mặt bình thản của Diệp Từ, lại nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, đôi môi hiện ra một độ cong nhàn nhạt. Độ cong dừng lại đó, không nhìn ra vui buồn, càng không thế đoán được nội tâm của Lưu Niên. Lúc này, anh hoàn toàn trầm tĩnh, phảng phất tựa như một hồ sâu không thấy đáy.

Diệp Từ cảm thấy ưu điểm của mình là tính nhẫn nại rất cao. Vì thế, đối với sự yên tĩnh của Lưu Niên, Diệp Từ cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cô chỉ lẳng lặng ngồi đó, tựa như một chiếc giếng cổ nhìn Lưu Niên, không nóng không vội, cũng không thúc giục anh mở lời.

Nhất thời, cả hai người rơi vào tình cảnh yên lặng hiếm thấy. Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh dịu dàng như nước của Lưu Niên vang lên.

"Mọi sự trên đời này, nếu như em có kinh nghiệm thì sẽ có rất nhiều thuận lợi. Giống như đánh phó bản vậy. Nếu như em lần đầu tiên khai hoang, thì rất có thể sẽ bị diệt đoàn, đoàn thể hỗn loạn rối tinh rối mù lên. Nhưng nếu như em đã có kinh nghiệm rồi, thì sẽ đánh rất dễ dàng, tốc độ và tiến trình đều rất nhanh. Đạo lý này em hiểu chứ?"

Lưu Niên vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, chỉ có điều vẻ mặt lại không bình tĩnh như giọng nói

Diệp Từ gật gù. Diệp Từ không biết người khác nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng riêng bản thân cô thì nhận thức rất rõ. Cô là một người trọng sinh, vì thế khi đánh phó bản, cô có thể biết được những kĩ xảo mà không ai biết được. Vì thế, từ lúc Open Beta đến nay, cô luôn vô địch trong quá trình đánh phó bản. Tới khi có phiên bản mới cô có chút chán nản, không còn đi đánh phó bản nữa.

Chỉ có điều, Diệp Từ kì quái nghĩ, chẳng lẽ Lưu Niên muốn thảo luận kinh nghiệm đánh phó bản với mình? Nhìn sắc mặt thì có lẽ là không phải, nhưng sao lời nói lại đề cập đến chuyện này. Nàng nhất thời bị Lưu Niên làm cho hồ đồ, nhưng vẫn gật gù " Uhm, đạo lý này tôi biết, không những thế còn rất kinh nghiệm". Lưu Niên cũng có thể xem là hiểu rõ Diệp Từ, cô chỉ nói hiểu rõ về việc đánh phó bản chứ không có nghĩa là hiểu rõ ý tứ ngoài lề của anh, nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm gật gù "Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi." Sau đó anh lại bắt đầu trầm tư, không biết là anh muốn nói gì, anh vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ ban nãy cúi đầu im lặng, khiến Diệp Từ không hiểu làm sao.

Diệp Từ không hiểu ra sao, suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không mở miệng hỏi. Nếu Lưu Niên đã không nói lời nào, cô cũng không cần thiết phải nói nhiều làm gì.

Hai người tiếp tục trầm mặc một hồi, sau đó âm thanh của Lưu Niên vang lên " Có điều, anh cảm thấy mặc dù khai hoang phó bản sẽ gặp vô số phiền phức, thế nhưng đó cũng là thời điểm thú vị nhất. Lúc đó tất cả mọi người đều thiếu kinh nghiệm, nên mọi phản ứng đều vô cùng chân thật và quý giá. Ngược lại, nếu như đoàn đội đã quen thuộc với phó bản đó rồi, thì những chuyện tình xảy ra trong phó bản sẽ không còn ngạc nhiên nữa, không còn cảm xúc mãnh liệt". Nói đến đây, anh lại nhìn Diệp Từ " Em có hiểu cảm giác này không..."

Diệp Từ nghiêm túc suy nghĩ, kỳ thực đúng là có chuyện như vậy. Cô hiện tại không muốn đi phó bản cũng có một phần nguyên nhân là những phó bản hiện nay không có tính khiêu chiến với cô, không có cảm giác mới mẻ, hoàn toàn không giống với cảm giác đánh phó bản của cuộc đời trước. Lúc đó những cảm xúc mãnh liệt của việc khai hoang phó bản lưu dấu ấn khó phai trong cô. Vì thế, nên cô mới thích đi mạo hiểm, Vận Mệnh là một thế giới rộng lớn, có nhiều nơi cô chưa từng đặt chân đến.

"Ừ, đúng là như vậy". Đối với vấn đề Lưu Niên đề cập, Diệp Từ lĩnh hội hoàn toàn, gật gù. Có thể nói thời điểm chơi game vui nhất chính là lúc làm người mới.

Chỉ tiếc lúc mình còn là người mới, gặp quá nhiều cam go, trong ký ức chỉ toàn là những sự việc cay đắng, lạnh lẽo, những sự việc vui vẻ đã không còn nhớ nữa.

"Vì thế, em hiểu lời anh nói chưa." Lưu Niên nhìn Diệp Từ, nín thở, sau cùng rốt cuộc hỏi một câu dường như rất liên quan tới vẻ mặt của anh, nhưng dường như lại vô cùng mơ hồ.

Diệp Từ nhìn Lưu Niên từ trên xuống dưới, gật gù " Tôi hiểu rồi."

Khi nghe Diệp Từ xác nhận là đã hiểu ý mình, Lưu Niên dường như cất được tảng đá trong lòng mình xuống, anh thở phào nhẹ nhõm " Ý của anh có làm em hốt hoảng không?" Lưu Niên nháy mắt với Diệp Từ. Anh hình như đang nói về chuyện phó bản, mà sao ý tứ lại giống như không nói về việc đó, rốt cuộc là có ý gì? Diệp Từ trầm ngâm một lúc, sau đó rụt rè hỏi " Không phải anh muốn thảo luận về chuyện làm sao để đánh phó bản cho thú vị, làm sao để có cảm giác mới mẻ à?"

Lưu Niên câm nín, anh chăm chú nhìn Diệp Từ, bỗng nhiên chỉ muốn đâm đầu ngay vào tường. Năng lực phân tích của cô kém vậy sao, không đúng cô rất thông minh. Lúc cô cùng Apsalom mặc cả, anh đã nhận ra cô là một người có rất nhiều mưu kế, cực kì thông minh, năng lực phân tích nhất định không thể kém được. Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ mình nói quá mơ hồ? Anh cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, còn lấy ví dụ vô cùng đơn giản dễ hiểu, sao cô lại có thể nghĩ thành ý khác cơ chứ?

Chẳng lẽ, cô muốn anh nói một cách trắng trợn về chuyện này sao?

Anh thật sự không có kinh nghiệm, nếu anh trách cô, không biết cô có giận không? Anh và cô khó khăn lắm mới có giây phút hòa bình, nếu bây giờ anh lỡ nói sai điều gì... Lưu Niên chưa từng trải qua chuyện này, trông trước trông sau, sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng cố gắng nén giận lại. Anh hơi nhíu lông mày, nhìn như có chút giận. Diệp Từ thì lại vô cùng bình thản nhìn Lưu Niên, người này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Trong phòng giam hiện ra một bầu không khí kì quái. Nếu như trước đây chỉ có an tĩnh, thì bây giờ xen lẫn trong sự an tĩnh đó là một cảm giác bất an và căng thẳng không tả được.

Qua một khoảng thời gian, Lưu Niên hắng giọng, bộ dáng như đang báo cáo công việc. Nhưng khuôn mặt anh thì lại không có chút biểu hiện gì, miệng đã không còn nụ cười, mím môi, khẽ nhíu mày, ánh mắt thâm trầm. Diệp Từ ở bên cạnh cảm thấy vô cùng kì quái, rốt cuộc là có chuyện gì.

"Anh", Lưu Niên vừa nói được chữ thứ nhất liền dừng lại, sau đó một hồi lâu lại tiếp tục nói " Hôm qua, chuyện kia, anh hoàn toàn thật lòng". Chuyện ngày hôm qua? Diệp Từ nghĩ ngay đến hiệp định quái dị kia, nàng hơi mất tự nhiên cười. Thật sự là thật lòng. Nếu như anh chỉ muốn chơi đùa, thì bị khóa với anh một năm, thật sự là quá bi thảm mà.

Tuy rằng nàng nghĩ vậy, nhưng giọng điệu cũng không vui mừng gì, chỉ rầu rĩ hừ một tiếng, tính toán làm sao để trả lời anh.

"Có lẽ, cách làm của anh không được tốt lắm". Lưu Niên cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Từ, cẩn thận dùng từ thích hợp, chỉ sợ mình sơ ý làm cho cô không thèm chú ý đến anh nữa. "Việc này cũng đem lại cho em nhiều phiền phức không cần thiết, nhưng thật sự anh không hề có ý xấu".

"Nói như vậy là anh làm đúng hả? " Diệp Từ nghe đến đó cau mày " Anh bây giờ tính làm gì đây? Đánh một cái lại xoa một cái à? Anh cho là tôi quá hiền muốn làm sao cũng được à?

Nàng rõ ràng vẫn tính toán chuyện hôm qua mà. Lưu Niên nắm lấy tóc, anh thật sự không muốn mối quan hệ của hai người vừa bắt đầu đã tràn đầy mùi thuốc súng như vậy. Hơn nữa, mối quan hệ của hai người không phải tự nhiên hình thành mà là nhờ tờ hiệp ước kia. Nhìn thế nào cũng khó tự nhiên được.

"Nếu như đây là việc anh muốn nói, thì quên đi, tôi không muốn nghe. Sau này chúng ta vẫn là thân ai nấy lo đi". Diệp Từ suy nghĩ một chút, cảm thấy nói vậy hình như hơi quá, nhưng nếu không nói thì lại không thể giải tỏa được mối hận trong lòng, cứ thế dứt khoát.
Bình Luận (0)
Comment