Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 382

Edit: Nhung Trầm

Nguồn: balong.us

Tại thời điểm Diệp Từ điều khiển Lão Lục bay giữa không trung, không ngừng phun ra luồng khí tàn sát người chơi Thịnh Thế, Khinh Phong ở trụ sở công hội Đông Đại Lục vừa nhận được tin.

Đối với điều này, anh có vẻ hơi bất ngờ.

"Cậu nói cái gì? Lô Vĩ? Ở bầu trời Liệt Ma Tê xuất hiện một con Rồng?" Khi nghe tin này, Khinh Phong chỉ cảm thấy có lẽ là mình đã nghe lầm, chắc là Lô Vĩ Phiêu Phiêu nói không được rõ ràng nên anh mới nghe lầm gì đó.

"Đúng vậy, xuất hiện một con Rồng, hơn nữa...." Lô Vĩ Phiêu Phiêu không tiếp tục nói hết, chỉ hít một hơi dài "Thủ lĩnh, anh còn nhớ trước khi chúng ta tiến vào game, có xem qua diễn đàn về những sự kiện lớn xảy ra trong Vận Mệnh không?"

"Ý cậu có phải là... " Khinh Phong hơi ngừng lại, sau đó ngay lập tức rõ ràng Lô Vĩ Phiêu Phiêu đang nói về điều gì "Ý cậu có phải là bài post nói về việc Rồng xuất hiện ở Ưu Thương Đàm Đông Đại Lục không?

"Đúng vậy, chính là bài đó"

Lô Vĩ Phiêu Phiêu nhảy xuống khỏi tảng đá nham thạch, khom lưng bắt đầu chạy trốn, bởi vì anh đã thấy con Rồng màu lam kia đang bay về phía mình. Trong lòng anh có chút lo lắng, con Rồng này cũng không phải là phun khí bình thường! Nếu như nói về hơi thở của Rồng, bình thường người ta sẽ nghĩ đến lửa, chứ không phải là độc, ít ra lửa còn có thể tránh được, còn nếu như là độc thì sẽ tràn ngập hết tất cả mọi nơi. Mặc dù bây giờ chính mình đã đạt cấp 37. Thế nhưng rõ ràng là đẳng cấp con Rồng này cao hơn mình rất nhiều, nếu như dính phải độc của nó, chỉ sợ mình chỉ có thể trụ được vài giây.

Cũng không biết có phải do Lô Vĩ Phiêu Phiêu cầu xin trời phật có tác dụng hay không, hay là do Diệp Từ cảm thấy cứ thả Long Tức hoài cũng có chút chán ngấy, nên cô điều khiển Lão Lục hơi hơi thấp xuống, sau đó nhấp vào kĩ năng Càn Quét.

Những người chơi Thịnh Thế tuy rằng chỉ có hơn hai mươi cấp, thế nhưng con người không phải là động vật ngu si, trải qua mấy lần bị Long Tức tàn sát, vừa nhìn thấy con Rồng bay về phía của mình, toàn bộ đều vắt chân lên cổ mà chạy. Thế nhưng, tốc độ người chơi làm sao địch lại nổi tốc độ của Rồng đây?

Dựa theo hạn chế tốc độ của Vận Mệnh, một người chơi có tốc độ bình thường là 2.0, nếu như đang chạy trốn thì tốc độ là 5.0, nếu như sử dụng vật cưỡi có thể tăng thêm 60% thì có thể đạt tới 8.0. Tuy nhiên tốc độ của thú cưỡi phi hành thì chậm nhất đã là 12.0, còn nhanh nhất có thể đạt tới 24.0. Lão Lục vừa mới tiến giai, hiện tại chỉ mới là sinh vật cấp bảy, đồng thời cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, vì thế nên tốc độ phi hành của nó cũng không có quá nhanh, chỉ đạt 16.0. Tuy nhiên với tốc độ này thì người chơi có mọc ra thêm hai chân nữa cũng không thể nào trốn thoát nổi.

Vì thế nên cho dù người chơi có chạy trốn như thế nào đi nữa, Diệp Từ cưỡi trên lưng Lão Lục, muốn đuổi theo họ chỉ là việc nhỏ như con thỏ. Cô nhắm ngay vào những người chơi đang chạy tứ tán kia, đem Lão Lục bay đến trước mặt bọn họ, phóng thích kĩ năng Càn Quét. (^^ Hôm trước dịch là Quét Ngang, nhưng có vẻ tên này thích hợp hơn.)

Chỉ thấy Lão Lục mở rộng cánh, một khối thịt khổng lồ giương ra, nương theo tiếng rồng ngâm vang lên, toàn bộ bụi đất mịt mù bị cuốn lên, hóa thành hai dòng không khí lớn bắt đầu xoay tròn, xoay tròn, sau đó nhập thành một luồng hướng về phía những người chơi đang chạy trốn kia. Tất cả những người chơi trên con đường cơn lốc đi qua đều có chung một kết quả: bị cuốn lên, quăng tới nơi cách đó khoảng hơn 60 mét, sau đó té xuống.

Từ độ cao này té xuống, người có thể sống sót cũng không có mấy ai, hơn nữa việc bị ngã chết còn khủng khiếp hơn việc bị độc chết gấp nhiều lần, ít ra bị độc chết cũng không đau đớn nhiều, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết tràn ngập khắp mặt đất.

Diệp Từ không muốn mình bị bại lộ nên vừa khi phóng thích xong kĩ năng Càn Quét thì lập tức kéo Lão Lục bay cao lên hướng về chỗ khác, nơi những người chơi Thịnh Thế đang chạy tới.

"Anh nhớ là trong bài post đó, cảnh tượng rất khốc liệt, chỉ cần là nơi con Hồng Long đó bay tới thì đều là thây chất đầy đồng căn bản không có người sống sót." Khinh Phong nhíu mày "Ỡ chỗ cậu cũng xuất hiện Rồng, đừng nói là cũng có cảnh tượng như vậy..."

Khinh Phong còn chưa nói xong, cũng chưa kịp nghe Lô Vĩ hồi đáp, thì liền nghe một trận âm thanh ào ào thổi vào trong tai nghe. Thanh âm mạnh mẽ như thế truyền vào tai Khinh Phong, khiến anh có thể tưởng tượng được quang cảnh ở đó có thể khốc liệt, mạnh mẽ cỡ nào.

Chân mày Khinh Phong nhíu lại, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành, lập tức lớn tiếng gọi: "Lô Vĩ, Lô Vĩ! Bên cậu đã xảy ra chuyện gì!"

Hoa Thương đang ở bên cạnh cũng phát hiện có chuyện xảy ra, cô đứng lên lo lắng nhìn Khinh Phong, đôi lông mày đẹp đẽ cũng nhẹ nhẹ nhíu lại.

Khinh Phong gọi cả nữa ngày, cũng không nhận được bất kì hồi đáp nào của Lô Vĩ Phiêu Phiêu, anh lập tức đứng lên, sắc mặt tái nhợt, anh trăm phần trăm khẳng định, bên phía Lô Vĩ Phiêu Phiêu đã có chuyện xảy ra. Lần hành động này có mục tiêu quá lớn, không thích hợp để điều động người chơi cao cấp, vì thế nên lần hành động này chỉ có thể để Lô Vĩ Phiêu Phiêu hoạt động một mình. Hiện tại rõ ràng là bên phía Lô Vĩ Phiêu Phiêu đang xảy ra vấn đề, tạm thời không thể nào trả lời anh được, như vậy chẳng khác nào trực tiếp cắt đứt đường liên lạc giữ anh với phía bên kia, khiến anh không thể nào nắm bắt được tình huống hiện tại. Sao anh có thể không lo lắng được.

"Có chuyện gì vậy?" Hoa Thương nhìn Khinh Phong đầy lo lắng.

"Bên phía của Lô Vĩ xảy ra chuyện rồi."

"Chuyện gì?" Hoa Thương vừa nghe đến việc bên phía của Lô Vĩ Phiêu Phiêu có chuyện xảy ra, lông mày càng nhăn chặt lại.

"Hồi nãy cậu ta nói với anh là ở phía chân trời Liệt Ma Tê xuất hiện một con Rồng, sau đó thì chưa kịp nói rõ ràng, toàn bộ thông tin liền bị gián đoạn." Khinh Phong trầm mặt im lặng nữa ngày mới chậm rãi trả lời.

"Rồng?"

Hoa Thương là người chơi cao cấp của Thịnh Thế, cũng là vợ của Khinh Phong, bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm nên những điều Khinh Phong đang nghĩ cô cũng ngay lập tức nghĩ đến. Cô nhớ lại thời điểm trước khi bọn họ tiến vào Vận Mệnh có xem xét về một bài post về những sự kiện lớn của Vận Mệnh. Trong đó có một bài nói về việc Hồng Long xuất hiện ở Ưu Thương Đàm Đông Đại Lục. Ở đó cũng post rất nhiều hình ảnh, toàn bộ đều là hình trắng đen. Có thể thấy được là những người chụp ảnh này đều đã chết.

Nếu như bây giờ ở Liệt Ma Tê cũng xuất hiện một con Rồng, chỉ sợ cũng không còn sót nổi một ngọn cỏ. Nghĩ tới đây, Hoa Thương bắt đầu cảm thấy đau đầu, bọn họ đã điều đi 8 vạn người chơi, có điều tất cả đều là người chơi mới. Người chơi cao cấp cũng chưa chắc đỡ nổi công kích của con Rồng kia, thì không cần nói đến những người này nữa, chỉ sợ là tử thương vô số.

"Lần này chỉ sợ là thương vong vô cùng nặng nề." Khinh Phong ngồi xuống, anh nhẹ đặt tay xoa xoa huyệt thái dương, có thể nhìn ra được là anh đang hết sức nén giận.

Hoa Thương hơi sững sờ sau đó an ủi anh " Cứ nhìn xem trước đã. Chẳng phải trước khi quyết định việc này, chúng ta cũng đã chắc chắn rằng lần này sẽ phải tử thương vô số hay sao. Khinh Phong anh thử nghĩ xem, cách này khiến cho chúng ta tử thương nặng nề, nhưng những người chơi của Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không chắc toàn thân sống sót qua khỏi. Còn có tòa thành kia nữa, chỉ sợ cũng không giữ được. Anh xem, chúng ta dùng 8 vạn người mới đổi lấy nhiều mạng tinh anh của đối phương, tòa thành cả mười triệu kia cũng bị công phá. Đặc biệt là sau đó chúng ta có thể cạnh tranh quyền xây dựng trở lại. Như vậy tuy rằng thua thiệt, thế nhưng cũng không có gì đáng tiếc, không phải sao?"

Khinh Phong mở mắt quay đầu nhìn Hoa Thương, nhìn nụ cười dịu dàng của cô, không nhịn được thở ra một hơi. Anh đưa tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại không xương của Hoa Thương, khóe miệng hiện ra độ cong nhẹ: "Hi vọng chuyện tình sẽ xảy ra như vậy."

Tuy anh trả lời vậy, nhưng cảm giác bất an trong lòng kia cũng không hoàn toàn tiêu tan, trái lại càng ngày càng lớn hơn, mãnh liệt hơn.

Có thật là giống như Hoa Thương nói không? Con Rồng kia thật sự là Rồng hoang sao? Đó vẫn là con Hồng Long từng bay qua Ưu Thương Đàm phải không? Thật sự là vậy sao? Tại sao anh lại luôn cảm thấy bất an thế này?

Anh trầm mặc hồi lâu, Khinh Phong bỗng dưng nói với Hoa Thương

"Hoa Thương, lần trước có bao nhiêu cao cấp sủng vật tinh thạch trong hội đấu giá được mua một lần vậy?"

Câu hỏi không đầu không đuôi của Khinh Phong nhất thời khiến Hoa Thương không kịp phản ứng, không biết anh có ý gì, chỉ có thể dựa theo câu hỏi của anh mà trả lời. "Hình như lần đó có người mua cùng lúc năm viên..." Lời này vừa nói ra, cô bỗng dưng hiểu được ý của Khinh Phong, miệng hơi mở ra, ánh mắt toát ra thần sắc kinh hãi, "Khinh Phong, ý anh chẳng lẽ là..."

"Anh chỉ suy đoán thôi, cũng không dám khẳng định." Sắc mặt của Khinh Phong càng lúc càng nghiêm trọng. Mí mắt anh thõng xuống "Lần trước giáp mặt với Công Tử U, em có nói là cô ta dùng áo choàng để che đi sủng vật gì đó phải không?"

"Phải..." Sắc mặt của Hoa Thương ngày càng tái nhợt, cô hiểu Khinh Phong nhất, nên ý tứ của anh cô cũng vô cùng rõ ràng.

"Em có cảm thấy tại sao Công Tử U đem sủng vật đi luyện cấp, nhưng lại ẩn đi không muốn bị em nhìn thấy không?" Sắc mặt Khinh Phong lại càng đen thêm vài phần.

Hoa Thương một chữ cũng không thể đáp lại, chỉ có thể ngẩn người tại đó, môi run rẩy không biết nói gì, nội tâm của cô tràn đầy bất an, loại bất an này khiến cho cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Đây là bản năng của con người, khi gặp phải chuyện mà mình không thể nào nắm bắt nổi, không tránh khỏi bị hoảng loạn. Cho dù là Hoa Thương cũng không thoát được quy luật này.

"Công Tử U..." Khinh Phong ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài, dùng một âm thanh nhỏ đến nỗi không ai có thể nghe được nói "Là người của Thiên Thiên Hướng Thượng..."

"Khinh Phong! Mọi chuyện chưa chắc đã là như vậy, hoặc sự tình cũng không đến nổi nát bét như anh nghĩ đâu!" Hoa Thương nuốt từng ngụm từng ngụm, tuy rằng chính cô cũng không tin nổi ý nghĩ không có tính thuyết phục này, nhưng cô vẫn cố gắng nói ra để an ủi Khinh Phong.

Khinh Phong không nói gì, vẻ mặt của Hoa Thương cũng đã nói rõ là sự xuất hiện của con Rồng này không phải là ngẫu nhiên rồi.

Ngay lúc này, Lô Vĩ Phiêu Phiêu cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn "Thủ lĩnh, thủ lĩnh, anh vẫn còn ở đó chứ?" Âm thanh của anh khàn khàn, cứ như vừa trải qua một trường tàn sát máu tanh, đầy bất đắc dĩ và mệt mỏi.

"Ngay đây. Lô Vĩ, sao hồi nãy lại bị gián đoạn liên lạc với cậu vậy?" Khinh Phong tuy rằng đã phán đoán ra tình huống xấu nhất có thể xảy ra, thế nhưng trong lòng anh vẫn chất chứa một tia may mắn, hi vọng mọi chuyện sẽ không xảy ra như tưởng tượng của bản thân.

"Đệt! Con Rồng kia không biết tại sao lại đột nhiên không phun Long Tức nữa mà đổi sang quạt cánh, may là em trốn dưới tảng đá, cố gắng ôm chặt mới không bị thổi bay lên trời!" Lô Vĩ Phiêu Phiêu vừa nói chuyện vừa ho khan, xem ra lần bão cát này rất lớn, khiến cho miệng anh lấp đầy đất cát.

Khinh Phong im lặng một chút, lát sau mới hỏi "Lô Vĩ, trên mình con Rồng có người không?"

Lô Vĩ Phiêu Phiêu nghe Khinh Phong nói vậy cảm thấy có chút kì quái, bất quá vẫn hướng đầu về phía xa xa nơi có một con Rồng màu lam nhạt đang bay "Không thấy được rõ ràng, bản đồ nơi này có tầm nhìn không cao, mây phủ đầy trời, căn bản là không thấy được có người ở phía trên hay không?

"Thật sao?" Khinh Phong hơi cúi đầu, trầm tư chốc lát, sau đó mới nói "Con Rồng đó chỉ tấn công người chơi bên phía chúng ta hay là sao?"

"Anh chờ em một chút, em còn đang ở phía sau tảng đá đây, để em bò lên phía trên xem thế nào mới biết được. Con Rồng này mới hiện ra có ba phút nên tạm thời em cũng chưa xác định được."

Lô Vĩ Phiêu Phiêu vừa nói vừa bò lên phía trên tảng đá, nhìn về phía xa "Con Rồng đang bay về phía hệ thống phòng thủ thành phố, là nơi chiến đấu kịch liệt nhất giữa ta và người của Thiên Thiên Hướng Thượng."Anh vừa nói, vừa cười trên sự đau khổ của người khác "Khà khà, em xem lần này Thiên Thiên Hướng Thượng sẽ bị tổn thất nặng nề. Bọn họ là công hội nhỏ, lại không có hỗ trợ về tài chính, lần này xây dựng hệ thống xem ra đã rút hết cả vốn liếng, nếu như bị con Rồng này phá hủy, có lẽ công hội cũng sẽ sụp đổ."

Nghe được Lô Vĩ Phiêu Phiêu nói vậy, Khinh Phong cũng trở nên hưng phấn "Chuyện ra sao! Không phải con Rồng kia công kích khác biệt sao? Nó cũng công kích người chơi của Thiên Thiên Hướng Thượng phải không?"

"Chính vậy!" Lô Vĩ Phiêu Phiêu đứng ngoài quan sát, nheo mắt nhìn con Rồng lam nhạt kia há miệng phun ra một làn lửa hướng về người chơi của cả hai bên!

"Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều! Không phải là Công Tử U? Nó không phải là sủng vật?" Khinh Phong nhất thời hưng phấn, loại hưng phấn này khiến cho bản thân anh có chút kích động, đột nhiên đứng bật dậy nói, "Trời không phụ người!"

Phía bên kia Khinh Phong đang hưng phấn chưa từng thấy, còn bên này sắc mặt của Lô Vĩ Phiêu Phiêu càng lúc càng trở nên khó coi.

Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao con Rồng kia vừa phun ra một làn lửa, thì người chơi Thịnh Thế lập tức xuất hiện lổ hổng, còn phía người người chơi bên Thiên Thiên Hướng Thượng vẫn tiếp tục thi triển kĩ năng tàn sát mặt trận, không có một chút dị tượng xảy ra.

Lẽ nào....

Trong đầu Lô Vĩ Phiêu Phiêu bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh nhìn lại thấy con Rồng kia đang quay đầu phía người người chơi của Thịnh Thế đang chạy tán loạn, phun ra một làn khí. Lập tức cả hàng ngàn hàng vạn gà con hóa thành một mảnh xác chết tràn ngập khắp chiến trường, sau đó biến thành vô số bạch quang biến mất....

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment