Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 395

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ nghe câu đó xong, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Chân cô còn chưa đặt xuống, đã bị một bàn tay nắm chặt mắt cá chân. Cô giật mình cúi đầu nhìn, chưa kịp định hình đã bị một làn gió mạnh thổi về phía người. Trong không khí chỉ có một ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt, trên sàn mặt đất nứt ra, mà ở giữa khe nứt có một bàn tay khô queo, đây cũng chính là bàn tay đang nắm lấy cổ chân cô không buông.

Nếu bảo rằng cô không bị dọa, thì chắc chắn là nói dối. Nếu ai rơi vào trường hợp giống cô, cho dù có dũng cảm đến đâu thì cũng sẽ bị giật mình. Diệp Từ không ngoại lệ, vì vậy bật ra một tiếng kêu sợ hãi, chỉ là thân thể của cô phản xạ nhanh hơn suy nghĩ nhiều. Từ lúc bị bắt lấy, cô đã rút một con dao găm ra, giờ phút này đã đâm về phía bàn tay giữ chặt cô.

Mà bàn tay kia dường như là một vật sống, bị Diệp Từ đâm liên tục rất mạnh như vậy thì bị đau nên buông cổ chân cô ra, rút về dưới khe nứt của đất. Diệp Từ lúc này cả người lảo đảo, suýt chút nữa là té ngửa trên mặt đất. Nơi này rất nguy hiểm không thể ở lâu được, trong đầu cô bật ra một suy nghĩ như vậy. Dứt lời, cô lập tức đứng dậy xoay người chạy đi.

Tốc độ của cô cực nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn. Lúc cô vừa chạy đi không được bao lâu, cánh tay cô đã bị giữ chặt kéo về.

Diệp Từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người giữ tay mình là một người ăn mày. Bộ dáng của nhóc kia vẫn không thay đổi mấy, chỉ là cánh tay của nhóc rất mạnh mẽ. Diệp Từ muốn thoát cách nào cũng không được. Cô không thể vẫy vùng đi được, cứ bị thằng nhóc kéo về sau. Mà lúc này, phía sau có một cánh cửa mở ra, rất kì lạ, Diệp Từ không ngừng vung dao găm đâm về phía người ăn mày. Nhóc lúc này nở nụ cười quái dị.

"Một chiêu dùng hai lần sẽ vô dụng, Bạch Tinh Linh"

Dứt lời, nhóc buông lỏng tay. Toàn bộ thân thể Diệp Từ mất đà lao đi, sau đó bị cánh cửa phía sau hút mất, sau đó...

Không có sau đó, toàn bộ không gian như tan biến. Không còn bất cứ gì xảy ra cả, như thể sàn chưa nứt ra, cửa chưa mở ra. Mà ở trong quán nhỏ trước giờ không có gì hết, không hề có Diệp Từ. Cũng không có tên ăn mày nọ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

*

Diệp Từ cảm giác được cả thân thể như mất trọng lượng trôi nổi trong không trung. Tốc độ của cô ngày càng nhanh, Diệp Từ không thể cử động được, chỉ có thể đợi lực hút này giảm bớt, chờ đợi đến khi rơi xuống hết.

Khi tốc độ rơi của cô càng lúc càng nhanh, Diệp Từ nghĩ mình sắp chết thì thân thể cô lại bắt đầu dừng lại, rồi ngừng luôn giữa không trung. Vì không thể thừa nhận được lực cản đột ngột này, thân thể cô ức chế, trong miệng cũng có hương vị mặn mặn quen thuộc từ cổ họng trào ra ngoài.

Cho dù như vậy, cô vẫn không thể nhìn thấy gì phía trước cả. Phía trước tối đen như mực, khi bị cánh cửa kia hút vào luôn luôn thế này. Thứ duy nhất cô có thể thấy được, chính là hiển thị bảng trạng thái của chính mình. Bên trên bảng trạng thái, sinh mệnh của cô rất rất thấp.

Cấp bậc của Diệp Từ hiện tại hơn 10000 đơn bị, hiện tại chỉ còn hai vạch đơn vị. Nếu có ai chạm nhẹ vào, cũng đủ khiến cô nằm thi luôn. Cô rất muốn lấy từ túi ra một bình máu để hồi lại HP, mong muốn bổ sung lại lượng máu dọa người lúc này. Nhưng hệ thống một lần nữa cho cô một thau nước lạnh, báo hiệu rằng nhân vật không thể làm bất cứ động tác nào lúc này.

Được rồi, hệ thống báo cô không thể làm gì, chẳng khác nào thông báo cho cô biết cô lúc nào chẳng khác "cá nằm trên thớt" người khác muốn làm gì làm đúng không?

Diệp Từ dừng khoảng năm giây, thì thân thể tiếp tục rơi xuống. Lần này thân thể cô chẳng còn gì đỡ nữa, rơi thẳng xuống va chạm vào nền đất cứng dưới lưng. Vì vậy mà cột máu đáng thương chỉ còn hai vạch của cô lại rơi mất thêm một gạch nữa.

Nhìn thấy giá trị sinh mệnh kia, Diệp Từ chỉ biết yên lặng gào thét.

"Ngươi muội! Muốn giết thì giết muốn chém thì chém. Không cần hành hạ nhau như vậy! Ta cũng không phải phạm tội gì lớn, có cần lăng trì xẻo thịt như vậy hay không!"

"Bạch Tinh Linh, cảm thấy vui không?"

Trong lúc Diệp Từ còn đang phẫn nộ, tiếng nói mà Diệp Từ hận không thể đập chết chủ nhân vang lên. Mà theo giọng nói ấy, một chút ánh sáng rọi vào người cô. Diệp Từ hé mắt nhìn, chỉ thấy người ăn mày đưa mình đến nơi này ngồi chòm hỏm ở một nơi không xa chỗ cô. Đang nhìn cô cười khà khà rất đáng khinh. Cô cảm thấy đau đầu, hệ thống không báo hiệu cô không được thao tác nhân vật. Vì vậy cô mở một bình máu rồi nốc vào. Thấy máu của mình dần dần hồi lại, trong lòng an tâm một chút. Tiếp theo cô đứng dậy, vào một tư thế phòng ngự rồi mới hỏi người ăn mày.

"Cậu là ai?"

Người ăn mày cười tà, không nói lời nào. Giọng cười rất quái dị, âm thanh cứ như có dao nhỏ cứa vào da thịt, khiến người ta cảm thẩy sợ hãi.

Diệp Từ hít sâu một hơi, không muốn không gian ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân. Cô quyết định không hỏi gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn người ăn mày. Mất bình tĩnh sẽ mất đi nhiều cơ hội.

Người ăn mày nhìn Diệp Từ, ánh mắt rất kì lạ. Giống như thợ săn đang nhìn con mồi của hắn. Cảm giác này khiến cô cảm thấy không thoải mái, cứ như bị nắm trong tay vậy.

"Mục đích của cậu là gì?"

Diệp Từ nhìn người ăn mày rất lâu, cuối cùng cũng hỏi.

"Mục đích?"

Người ăn mày cười khà khà.

"Bạch Tinh Linh, là cô thật không hiểu hay giả vờ không hiểu?"

Nhóc nói xong đứng lên, đưa hai tay lên hô một tiếng. Một làn khói đen từ sau lưng cậu nhóc bắt đầu biến hóa, chui ra từ cơ thể nhóc ăn mày. Cuối cùng hóa thành hình tượng ma quỷ tựa như trong thần thoại phương tây.

Sau khi biến hóa xong, nhóc ăn mày ngửa đầu thở ra một làn khói đen, cánh vỗ vỗ rồi bay lên. Móng vuốt vươn về phía Diệp Từ.

"Ta là thủ hạ của đại vương Naga. Bạch Tinh Linh, giới thiệu như vậy cô đã biết mục đích của ta chưa?"

Hiểu được, tất nhiên là hiểu được rồi.

Diệp Từ trầm ngâm, tốc độ này quả là nhanh thật nhanh. Cô vừa trở lại Trung Bộ Đại Lục không bao lâu, nanh vuốt của Naga đã tìm đến cửa rồi. Xem ra những ngày tháng về sau sống không dễ dàng chút nào. Diệp Từ nhìn thấy đối phương, quan sát một chút lại trầm mặc. Ngoan ngoãn đi thôi, một trăm năm mươi cấp.

Cấp bậc này nếu như tự mình đánh, thì Diệp Từ hết đường phản kháng. Cứ nằm trên đất chết đi cho rảnh nợ. Cho dù cô triệu hồi hết cái gì Lão Tam Lão Lục vẫn không chống cự được một chiêu, không đỡ nổi một kích của tên kia.

Đây là chênh lệch cấp bậc, chênh lệch cấp bậc đó...

"Nếu ta bảo không?"

Biết là cấp bậc không bằng người ta, nên cho dù không thể đánh được thì cũng không thể thua khí thế được. Diệp Từ biết sớm muộn cũng chết, nên cũng mặc kệ, quyết chiến đến cùng.

Người ăn mày, không, La Nạp Nhĩ nghe thấy vậy quan sát tư thế đến chết không sờn của Diệp Từ cười ha hả.

"Bạch Tinh Linh, cô làm ra dáng vẻ này là muốn chống lại ta à?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cô cảm thấy với sức mạnh kiến hôi của mình đủ sức chống lại ta ư?"

La Nạp Nhĩ nói xong, móng vuốt thật lớn chụp về Diệp Từ. Sau đó, hắn ra khép lại móng nói đầy khinh miệt.

"Cô phải biết rằng, nếu ta muốn bóp chết cô đơn giản như giết một con kiến vậy"

"Thì sao chứ?"

Diệp Từ không thủ thế nữa, thoải mái nhìn La Nạp Nhĩ.

"Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, thứ ngươi muốn ta tuyệt đối không giao ra"

Con ngươi của La Nạp Nhĩ co rút lại, biết là rất tức giận. Nhưng, hắn không giống như ác ma bình thường bùng nổ ra. Mà ngược lại, hắn tạm dừng một chút, sau đó cười rộ lên. Một đôi cánh rất lớn vỗ mạnh, mang theo đó là rất nhiều đất đá rơi xuống, cứ thế mà bay lại gần Diệp Từ.

Cô vẫn đứng yên tại chỗ không di chuyển, cũng không bị thương gì cả. Chỉ có ánh mắt của La Nạp Nhĩ lượn lờ trên người cô mà thôi.

"Bạch Tinh Linh, cô nghĩ thì hay lắm, nhưng thực tế không dễ dàng đâu"

La Nạp Nhĩ bay đến đối diện với Diệp Từ.

"Người mạo hiểm không sợ chết"

Diệp Từ thản nhiên nói, đúng vậy, cô chết vài lần cũng chẳng sao. Mất một ít kinh nghiệm mà thôi. Với tốc độ luyện cấp của cô quả thật không có gì đáng sợ lắm.

La Nạp Nhĩ dường như biết Diệp Từ sẽ cự tuyệt, vì vậy không tức giận mấy. Tiếp tục lung lạc cô.

"Bạch Tinh Linh, không cần nghĩ mình cao thượng vĩ đại như vậy. Cô chẳng qua là người mạo hiểm tệ nhất mà thôi. Cô xem đi, toàn bộ Anh Hùng Thành có ai quan tâm cô không? Cô còn chấp nhận vì họ cố gắng làm gì? Chẳng lẽ cô không rõ ràng hiện tại cô chỉ thích hợp làm bạn với người như ta sao?"

Diệp Từ hơi sửng sốt. Cô không ngờ rằng, NPC này thông minh đến độ biết dùng cả tên đỏ của cô để uy hiếp cô.

"Sao? Còn lo lắng nữa không? Nếu như cô đem đồ đưa ra, ta đảm bảo không những không ai có thể tổn thương cô. Mà còn mở ra một cánh cửa cho cô, nơi đó có được sức mạnh mà cả thế giới này ao ước. Mà tất cả sức mạnh đó, không cần cô trả giá gì cả. Chỉ cần đưa đồ vật không liên quan gì đến cô đưa cho ta mà thôi"

La Nạp Nhĩ trong lúc nói ra, đôi mắt khẽ cong cong, cực kì dụ dỗ.

Diệp Từ nheo mắt, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này. Theo như lời La Nạp Nhĩ nếu cô giao ra Mãnh Độc Tên giao ra thì sẽ là người chơi đầu tiên thuộc ma tộc! Ở trong trò chơi chưa từng có điều lệ như vậy, đời trước không đời này càng không. Cho nên Diệp Từ cũng không rõ điều này có được hay không nữa. Nếu như ma tộc thật sự tồn tại, người chơi có thể gia nhập vậy hiện tại cô có rất nhiều lợi ích. Vấn đề là, La Nạp Nhĩ lừa cô thì sao?

Nếu đem Mãnh Độc Chi Tên giao ra, đây không phải là dừng luôn việc thăm dò Tinh Linh Vương luôn à? Có nghĩa là đời này cô đừng hòng đủ năm mũi tên để làm xong nhiệm vụ? Đây không phải là lựa chọn hay đâu.

"Sao rồi, Bạch Tinh Linh? Cô không khát vọng mạnh mẽ sao? So với tất cả mọi người trở nên mạnh mẽ?"

La Nạp Nhĩ hình như không kiềm chế được, hắn như thể nhìn thấu được Diệp Từ, vì vậy con ngươi càng lúc càng kì lạ.

Diệp Từ nhìn La Nạp Nhĩ, nở nụ cười.

"Nếu ta vẫn từ chối?"

"Tinh Linh ngu xuẩn!"

La Nạp Nhĩ cuối cùng tức giận, hắn hét lớn một tiếng. Lúc Diệp Từ chưa kịp phản kháng chụp chết cô. Sau đó bên cạnh thi thể của Diệp Từ phẫn nộ kêu gào.

"Ngươi cho rằng người mạo hiểm có khả năng sống lại vĩnh viễn mà ta không còn cách nào à? Bạch Tinh Linh, hôm nay ngươi cự tuyệt La Nạp Nhĩ, từ nay về sau ngươi sẽ bị quân đoàn Naga vô hạn truy sát. Đến khi ngươi biến mất thì thôi!"

La Nạp Nhĩ kêu gào xong thì bay càng lúc càng xa. Mà hệ thống bắt đầu thông báo với Diệp Từ.

"Bạn tử vong ở nơi không xác định được, không thể sống lại trực tiếp. Chỉ có thể chọn mộ địa sống lại. Hệ thống sẽ chọn cho bạn một mộ địa ngẫu nhiên, xác nhận có không?

Diệp Từ nhìn thấy cửa sổ xác nhận, nhưng chỉ có một ô xác nhận mà thôi. Cô đen mặt đồng ý, đây là chuyện vớ vẫn gì vậy. Hệ thống đã ép cô xác nhận còn hỏi cô vô nghĩa làm gì trời?

Diệp Từ cũng không biết tại sao cô lại từ chối La Nạp Nhĩ. Nếu như tính cách của cô, thật sự lời của La Nạp Nhĩ rất có dụ hoặc. Có khả năng sẽ thăm dò được điểm khác của trò chơi, có được năng lực trước giờ chưa từng thấy. Đây là điều khiến người chơi khó lòng dứt bỏ. Nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng cô vẫn không hối hận, ở trong thời điểm cô do dự kia, cô chợt nghĩ có năng lực mạnh mẽ thì thế nào? Giống như Naga, như Tinh Linh Vương Doul thì sao? Cuối cùng vẫn phải chết đi, nhưng cuối cùng vẫn mai táng ở nơi không biết, liệu còn ai nhớ tới không?

Trong lúc này, cô thật sự muốn biết về chuyện xưa của Tinh Linh Doul. Nghĩ đến thật nực cười, cô vì một chuyện cũ mà buông tha cho việc sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng cô vẫn không hối hận.

Sau khi cô xác nhận xong, trước mặt trở nên sáng ngời. Cô nhìn thấy mình đã ngồi trên một ngôi mộ, xung quanh bốn phía thật xa lạ. Cô không rõ đây là đâu, cũng không biết tình trạng của mình sao nữa. Diệp Từ không quan tâm nhiều như vậy, cô lựa chọn sống lại.

Có một ánh sáng xuyên đến, chớp mắt cô lại thấy được thế giới đủ màu sắc. Bản đồ này có nhạc dạo tên Trần bì, bản đồ tên là Xích Cao, đất có màu đỏ như máu, trên trời cũng có màu đỏ hồng như hoàng hôn. Đây là bản đồ không đẹp mấy, trái lại màu đỏ kì dị lại khiến cho người ta không cảm thấy yên bình chút nào.

Diệp Từ còn đang xác nhận cấp bậc của bản đồ, chợt nghe thấy một tiếng nói vang lên. Mà giọng nói này, có hóa thành tro chắc cô cũng không quên được.

Trong giọng nói có một chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui mừng cùng trêu ghẹo.

"Aiz... Anh nói đây là duyên phận à, sống lại ngẫu nhiên cũng có thể gặp được người quen nha, em nói phải không, Tiểu Công Tử?"
Bình Luận (0)
Comment