Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 397

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ ngẩn người, sau đó cong cong khóe môi.

"Hào phóng như vậy? Tôi không trả đâu"

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Từ cũng không khách khí chấp nhận giao dịch. Cô đến bây giờ chưa bao giờ là người dối trá, nếu trong tình huống mình hết sạch tiếp viện, chẳng những cô sẽ bị phiền toái, mà Lưu Niên tổ đội cùng cô cũng sẽ gặp vấn đề lớn. Ai biết quân đoàn Naga này đến khi nào mới có thể kết thúc chứ?

Lưu Niên nhìn thấy Diệp Từ nhận giao dịch xong thì an tâm ngồi cạnh người cô. Thở dài một hơi. Như là vô tình lại như hữu ý nhẹ giọng than thở cạnh cô.

"Của anh là của em, của em vẫn là của em"

(*** thê nô vô cùng... *thở dài*)

Diệp Từ tưởng mình nghe nhầm, sợ là mình tự tưởng tượng ra. Dựa theo quan hệ hiện tại của hai người, những lời nói kiểu này không thể có mới đúng. Vì vậy cô hơi kinh ngạc nhìn về Lưu Niên hỏi lại.

"Anh nói gì?"

Lưu Niên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Từ hỏi ngược lại.

"Nói gì là nói gì?"

Diệp Từ trừng mắt nhìn anh, bắt đầu nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không? Chắc vậy rồi, lời anh nói chắc chắn cô nghe nhầm thôi. Vì vậy, cô nhún vai không sao cả.

"Không có gì"

Sau đó quay đầu đi, bắt đầu kiểm tra lại vật phẩm trong túi mình. Đặt những gì Lưu Niên giao dịch vào ô kĩ năng dùng nhanh. Lưu Niên lẳng lặng quan sát Diệp Từ, cũng không biết đang có suy nghĩ gì. Tuy rằng anh đang nhìn cô, nhưng tâm trí không biết đã phiêu lãng nơi nào. Một lúc sau, anh đột nhiên nói.

"Em thích kinh hỉ không?"

"Anh hỏi tôi à?"

Diệp Từ đang bổ sung tên, nghe được giọng nói của Lưu Niên thì dừng việc đang làm lại, chỉ vào bản thân mình hỏi anh chắc chắn.

"Tất nhiên rồi, chỗ này ngoài anh và em ra còn ai khác sao?"

Diệp Từ nhìn Lưu Niên từ trên xuống dưới rồi dùng ánh mắt rất kì quái nhìn anh, quyết định nói thật lòng.

"Tôi biết nơi này ngoài chúng ta thì không còn ai, chẳng qua quan hệ giữa chúng ta không thân đến mức nói những chuyện này"

Diệp Từ trả lời khiến Lưu Niên buồn bực cực kì. Trong lời nói của cô, ẩn ý đã rõ ràng quan hệ của hai người. Mà đây là kết quả Lưu Niên không mong muốn nhất. Huống hồ, Lưu Niên cảm thấy họ đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau, quan hệ phải có cải thiện chứ. Nhưng với Công Tử U dường như không có chuyện gì cả, đáng lẽ bình thường thì con gái gặp phải chuyện tình cảm không phản đối thì sẽ dần dần xác định quan hệ à? Đến khi gặp cô thì mọi chuyện thật kì lạ, không biết phải nói làm sao.

Trong lòng Lưu Niên cảm thấy bi ai, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài. Chỉ là hơi mỉm cười.

"Dù sao chúng ta phải đợi quái đến, đang nhàn rỗi, nên nói chuyện cho đỡ buồn cũng được mà"

Với cách nói của Lưu Niên, Diệp Từ cũng chẳng nghi ngờ gì, cô cúi đầu tiếp tục điều chỉnh vật phẩm tiếp tế, thản nhiên nói.

"Tôi không thích kinh hỉ"

"Vì sao?"

"Bởi vì kinh hỉ, nếu quá khả năng chịu đựng sẽ trở thành kinh hách"

Diệp Từ đặt mũi tên cuối cùng vào ô, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Niên.

"Chẳng lẽ anh không biết, trên thế giới này có nhiều chuyện vì kinh hỉ mà biến thành rối tinh rối mù à?"

Lưu Niên sờ sờ chóp mũi, có vẻ như có chút bất đắc dĩ. Mặc dù không cam lòng, nhưng anh không phủ nhận được lời của Diệp Từ nói. Trong lúc anh đang định nói thêm gì đó, hệ thống lại báo hiệu đợt quái thứ ba binh đoàn Naga đến. Anh chỉ đành gác lại chuyện này, lập tức đứng bật dậy. Đây không phải lúc tâm sự, hiện tại quan trọng nhất là đánh nhau với binh đoàn Naga.

Binh đoàn Naga không khác mấy so với lần đầu, chẳng qua là càng lúc càng nhiều thêm. Làm hai người đánh đến mệt mỏi. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Từ chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt. Mệt mỏi này không phải là độ mệt nhọc trong trò chơi, mà là từ tinh thần lan tràn ra. Sau khi đánh xong đợt thứ ba của binh đoàn Naga. Diệp Từ nằm luôn xuống tảng đá ở Xích Cao, thở hồng hộc.

Lưu Niên cũng không tốt mấy, anh nằm bên cạnh Diệp Từ. Thân thử thành chữ đại, dùng tư thế thoải mái nhất mà thở.

"Bản đồ này có màu khó chịu quá"

Hai người yên lặng nằm cạnh nhau nghỉ ngơi một lúc, Diệp Từ mới nói.

"Màu đỏ à?"

"Ừm"

Diệp Từ dùng tiếng mũi đáp lời anh, nom tiếng nói đã rất mệt mỏi rồi.

"Thật không dễ chịu"

"Màu đỏ thể hiện sự nhiệt thành, nhưng ở đây cứ thấy thấp thỏm"

Lưu Niên quan sát mấy đám mây màu rực rỡ trên đầu, thản nhiên đáp.

"Quả thật không thoải mái bằng xanh lục"

"Tôi cảm thấy mệt chết đi"

Diệp Từ nhắm hai mắt, để thế giới trước mặt mình không còn màu đỏ nữa.

"Thân thể hay tâm lí?"

"Đều mệt chết được"

Diệp Từ thở dài một hơi.

"Anh nghĩ còn bao nhiêu đợt quái?"

"Không biết nữa"

Giọng nói của Lưu Niên xen lẫn một chút mệt mỏi.

"Nếu mệt quá thì hạ tuyến nghỉ ngơi đi, không cần ngồi ngốc ở đây"

"Được"

Diệp Từ cũng không nói gì thêm, đáp ứng với Lưu Niên rồi xoay người logout. Trước giờ, Diệp Từ và anh chưa từng chung sống hòa bình như vậy. Mỗi khi họ gặp nhau không gian luôn có mùi thuốc súng và địch ý không rõ ràng. Cho dù lần đó hợp tác vẫn phải cảnh giác, mà thả lỏng như hôm nay là lần đầu tiên. Diệp Từ nghĩ rằng, Lưu Niên là một đối tượng tốt để nói chuyện phiếm. Ít nhất cô nói gì anh cũng hiểu, càng không có phản kháng lại. Đây là một điều rất tốt. Đôi lúc cô tin tưởng, Lưu Niên là người hiểu cô nhất, nếu không họ sẽ không dễ dàng nói chuyện như thế này. Chẳng qua là sự hiểu rõ này giữa họ, tỉ lệ rất nhỏ, vậy mà ăn ý đến sợ.

Đây là cách nói người ta thường nói, địch nhân là người hiểu bạn nhất chăng?

Đối địch phải không? Diệp Từ mỉm cười, có thể... cô và Lưu Niên là đối địch kì lạ nhất.

Lưu Niên quay đầu nhìn chỗ Diệp Từ mới logout, xuất thần một lúc lâu. Lúc này, một cảm giác mệt mỏi từ cơ thể khiến anh định thần lại. Đây là di chứng của việc đăng nhập trò chơi một thời gian dài khiến cơ thể không chịu được, vì vậy anh cũng hạ tuyến theo cô.

Diệp Từ ngủ một đêm, cảm thấy tinh thần và tinh lực đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất, lúc này mới đăng nhập trò chơi. Trong trò chơi, ở bản đồ Cao Xích lúc này không thấy Lưu Niên đâu. Diệp Từ đứng ở nơi hôm qua logout, tự hỏi có nên chờ Lưu Niên hay không. Cuối cùng vẫn quyết định ngồi chờ anh một chút. Những việc khác chưa tính, chỉ tính vụ tiếp tế thôi, hiện tại cô cũng chỉ có thể dựa vào Lưu Niên. Không biết khi nào anh mới login, cũng may Diệp Từ trước giờ luôn là người kiên nhẫn.

Chẳng qua là Diệp Từ chờ không lâu thì Lưu Niên đã vào trò chơi lại.

Diệp Từ đứng tại chỗ không rời đi là chuyện Lưu Niên không ngờ trước, qua phút ngạc nhiên ban đầu, anh nở nụ cười.

"Anh nghĩ em đi rồi chứ"

Diệp Từ nâng mắt nhìn Lưu Niên, bình tĩnh trả lời anh.

"Một, tôi không biết binh đoàn Naga còn xuất hiện không. Hai, nếu có thì một mình tôi không đánh lại, tôi không muốn lấy kinh nghiệm ra cược. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Tôi không có tiếp viện..."

Lưu Niên vừa nghe Diệp Từ nói, mỗi một lí do nụ cười anh có biên độ cong càng lớn, cuối cùng anh nở nụ cười.

"Làm sao? Tôi nói kì lắm à?"

Tự nhiên cười khiến Diệp Từ thấy hơi buồn bực, cô nhớ lại những gì mình vừa nói, dường như không có chỗ nào buồn cười mà. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy hình như mình nói sai cái gì rồi phải không?

Lưu Niên lắc đầu, vòng tay trước ngực.

"Không phải, anh thấy em là người con gái thẳng thắn nhất anh từng biết, không có chút ý tứ con gái nào"

"Vậy, anh thích quanh co lòng vòng à?"

Diệp Từ hơi nhíu mày nhìn Lưu Niên.

Lưu Niên chỉ mỉm cười không đáp, mất một lúc sau, anh mới nhìn Diệp Từ nói ra bằng giọng điệu tương tự cô lúc trước, bình tĩnh, lại như phân tích điều gì đó rất nghiêm túc.

"Anh thích sự thẳng thắn của em"

Dứt lời, anh cũng không chờ cô phản ứng đã xoay người đi về hướng khác, để lại cho Diệp Từ bóng lưng từ sau của anh.

"Đi đến Giáo Đường Phế Tích đi, nơi đó có chỗ tiếp tế cho chúng ta"

Lưu Niên nói rất bình tĩnh, giống như đây là chuyện bình thường nhất. Câu nói của anh cũng rất thản nhiên, lại khiến Diệp Từ sững sờ một chỗ. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Lưu Niên nói thích, nhưng không hiểu vì sao lời nói hôm nay lại khiến cô rung động lớn nhất. Khiến qua nửa ngày cô mới bình tĩnh lại. Đến khi Lưu Niên đi được vài bước, vẫn không thấy cô đuổi theo mới quay đầu nhìn lại.

"Làm sao vậy?"

Lúc này, Diệp Từ đã định thần lại. Cô nhìn sâu vào con ngươi hai màu đen trắng rõ ràng của Lưu Niên, hơi rũ mắt rồi hít sâu ổn định tâm tình. Cô bước vài bước, đến bên cạnh Lưu Niên mới ngẩng đầu, thần sắc trong đôi mắt đã bình thường trở lại.

"Tốc độ của anh bằng tôi à?"

Dứt lời, cô đã bắt đầu chạy đến Giáo Đường Phế Tích. Lưu Niên nghe xong thì có phần giật mình, thân ảnh của cô đã bắt đầu bôn chạy về phía Giáo Đường rồi, anh lúc này mới tăng tốc đuổi theo, khóe môi hiện ra một nụ cười.

Giáo Đường Phế Tích là một bản đồ ở trong Xích Cao. Cấp bậc không cao lắm, quái ở đây từ sáu mươi đến bảy mươi cấp. Quái còn hình người chiếm chủ yếu, nảy sinh quái mới cũng nhanh chóng. Được cho là bản đồ luyện cấp tốt nhất của người chơi Trung Bộ Đại Lục lúc này. Thế nhưng, đến đây luyện cấp cũng không dễ dàng. Ví dụ như muốn đến được đây phải tốn rất nhiều tiền, vả lại nó nằm ở giữa Trung Bộ Đại Lục, xung quanh có rất nhiều bản đồ quái cao cấp khác. Muốn bình an đến đây luyện cấp cũng là một vấn đề cần lưu ý.

Cho nên giờ phút này người chơi luyện cấp ở đây không nhiều, hầu hết đều là người chơi có công hội.

Vì nhóm NPC không quan tâm đến Diệp Từ, nên việc mua đồ tiếp viện đành giao hết cho Lưu Niên. Cô đứng bên cạnh doanh địa nhàm chán ngồi chờ, lúc cô cúi đầu quan sát một hòn đá dưới chân, đã nghe thấy giọng nói bên cạnh vang lên.

"Công Tử U? Quả nhiên là cô"

Diệp Từ ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, mắt khẽ nheo lại. Hôm nay là ngày gặp lại bạn cũ hay sao vậy...?
Bình Luận (0)
Comment