Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 440

Edit: An Hạ

Nguồn: ba long.us

Nhà phát hành đưa một bảng câu hỏi khảo sát, để điều tra xem thử người chơi có hài lòng với trò chơi hay không, ngoài ra có yêu cầu kiến nghị gì với Vận Mệnh hay không, vì bảng câu hỏi đã mở ra thì phải điền, nên Diệp Từ đành chọn mấy đáp án qua loa cho có. Cô trước giờ không thích làm điều tra gì đó, huống hồ cô biết rõ Vọng Giang Nam sẽ ngày càng khiến Vận Mệnh phát triển hoàn mĩ, cô không cần làm điều dư thừa kiến nghị gì hết.

Diệp Từ vẫn luôn nghĩ mình đúng, cho đến khi vào Anh Hùng Thành mới bắt đầu hối hận. Tại sao cô không điền ở phần kiến nghị là “có thể trò chuyện riêng với người chơi ở đại lục đối địch” hả? Làm cho cô có việc muốn tìm Lưu Niên còn phải thông qua Nguyệt Thanh Khâu, một chút riêng tư cũng không có…

Trong lúc cô nói yêu cầu của mình cho Nguyệt Thanh Khâu, trên mặt anh ta liền lộ ra một loại bát quái đến tận cùng. Chẳng qua anh ta cố gắng kiềm chế, nhìn Diệp Từ suy nghĩ một chút, cuối cùng không dám hỏi gì cả. Mà cho dù Nguyệt Thanh Khâu có hỏi, Diệp Từ chưa chắc sẽ trả lời đừng nói anh ta không hỏi gì. Như vậy khiến trên mặt anh nghẹn muốn chết mà không xả ra được. Diệp Từ thấy vậy cũng làm như không thấy.

“Vậy, vậy cô muốn chờ anh ta ở đâu?”

Nguyệt Thanh Khâu xoa tay xoa chân nửa ngày cũng không dám hỏi về đề tài mình hứng thú, chỉ có thể thay đổi câu hỏi khác mà thôi.

“Tây Bộ Thành Mèo Hoang Tửu Quán”

Diệp Từ không thèm nghĩ đã trả lời, đây là nơi cô luôn đặt chân đến khi vào Anh Hùng Thành, bởi vì ở đó có thể thăm dò được một số bí mật của NPC. Nguyệt Thanh Khâu nghe xong gật đầu, sau đó liên lạc với người ở Tây Bộ Đại Lục để truyền lời, tiếp theo anh ta nhìn theo Diệp Từ chuẩn bị rời đi nịnh nọt cười.

“Đại thần Công Tử, gần đây cô sống rất điệu thấp nha. Thông báo của thế giới đã rất lâu không thấy tên cô, đấu trường cũng không thấy cô đứng đầu bảng, ngay cả thủ sát phó bản cô cũng không tham gia… cô điệu thấp như vậy làm tôi cảm thấy không quen nha…”

Diệp Từ hơi nhướng mày, nhìn Nguyệt Thanh Khâu đang than thở mới nói một câu.

“Nói tiếng người”

Với những người khác, Nguyệt Thanh Khâu chỉ nhìn bẳng nửa con mắt. Nhưng với Công Tử U khi nào anh cũng bày ra bộ dáng lấy lòng, nên nghe thấy cô không chút bận tâm đánh gãy mặt mũi của anh, anh cũng chỉ đành sờ sờ mũi khép nép nói.

“Tôi là muốn hỏi gần đây cô bận chuyện gì vậy, vì người của tôi tìm cô ở đâu cũng không thấy…”

Diệp Từ ha ha nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Nguyệt Thanh Khâu cười nói.

“Tôi hỏi này, đây là do anh tò mò, hay có ai muốn mua tọa độ của tôi?”

“Tất nhiên là tò mò rồi, tôi chỉ thấy người của mình không dò ra vị trí của cô, chuyện này cũng khó quá đi”

Nguyệt Thanh Khâu hừ hừ mũi, tỏ vẻ mình sẽ không làm chuyện bán đứng bạn bè kiểu này. Diệp Từ gật gật đầu, xem như hiểu cách nói của anh. Cô suy nghĩ một chút, sau đó hàm súc nói.

“Tôi ở một mê cung hết sức thần bí”

“Có gì tốt sao?”

Nguyệt Thanh Khâu nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, xoa xoa tay cũng nhanh hơn trước. Diệp Từ nhớ đến Thần Điện rách nát, thôn trang tiêu điều kia… Nếu không phải Vọng Giang Nam cho mình Đạo Bảo Ca Bố Lâm thì thật không có thứ gì ngon lành cả. Vì vậy lắc đầu.

“Tôi đến làm nhiệm vụ, không có gì tốt cả”

“Vậy à, tiếc vậy…”

“Anh bao giờ bắt đầu buôn bán vậy?”

Diệp Từ nhíu mày hỏi Nguyệt Thanh Khâu. Nguyệt Thanh Khâu nghe xong bắt đầu thở dài.

“Buôn bán gì cũng đều làm, nhưng mà tôi so ra vẫn hơi kém đại thần cô, dưới tôi là bao nhiêu người muốn ăn cơm…”

Diệp Từ mới không thèm tin Nguyệt Thanh Khâu than nghèo kể khổ, mấy ngày nay có mối làm ăn hay không chẳng lẽ cô còn không biết hay sao?

“Gần đây có tin tức về Thịnh Thế không?”

“Gần đây họ rất bình thản, giống như những người chơi khác thôi. Đánh quái, luyện cấp, hạ phó bản. Giống như chẳng có gì đặc biệt, chỉ là họ vẫn tiếp tục để ý tin tức về Bí Ngân Mạch Khoáng ở Nam Bộ Đại Lục nên đến đây hỏi tôi là nhiệm vụ khóa của Nam Bộ Đại Lục là do người chơi nào nắm, xem chừng như họ nhất định phải có được Mạch Khoáng ở đây”

Diệp Từ nheo mắt, nhìn Nguyệt Thanh Khâu.

“Nam Bộ Đại Lục nhiệm vụ khóa do cá nhân nắm sao?”

Nguyệt Thanh Khâu nghe xong, mắt hơi mị mị, nhìn qua có chút mê mang.

“Nói đến việc này cũng thật kì lạ, tôi cho người điều tra rất lâu, Nam Bộ Đại Lục có Bí Ngân Mạch Khoáng, nhiệm vụ quả thật ở trong tay người chơi. Nhưng mà vẫn còn là bí ẩn, không biết người đó từ khi nào biết về Bí Ngân mà làm nhiệm vụ này, làm sao mà khóa lại được Bí Ngân Mạch Khoáng của Nam Bộ Đại Lục được? Sao vậy, cô cũng hứng thú với mạch khoáng bên đó à?”

Diệp Từ nghe xong mắt càng lúc càng mị, cô tinh tế quan sát Nguyệt Thanh Khâu, xác định mình không nói sai cái gì mới thâm sâu nói.

“Bí Ngân Mạch Khoáng à, tuy rằng Thiên Thiên Hướng Thượng có một mạch rồi, nhưng mà thêm một cái đâu ngại nhiều?”

Nguyệt Thanh Khâu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Diệp Từ.

“Tôi cảm thấy người kia đang chờ thời cơ, đợi đến khi Bí Ngân Mạch Khoáng lên tới giá đỉnh điểm sẽ đem ra bán tháo”

Diệp Từ bật cười ha hả, đứng dậy rời đi:

“Ai mà biết được, anh chú ý giúp tôi, nếu Thịnh Thế có tin tức gì thì tôi muốn biết đầu tiên”

“Chuyện này không thành vấn đề”

Nguyệt Thanh Khâu nhìn thấy Diệp Từ rời đi, gãi gãi tóc rồi cẩn thận vuốt vuốt bắt đầu nhận tình báo của người dưới. Vừa làm vừa lẩm bẩm không tự nhiên.

“Thật là kì lạ, rốt cuộc thì ai là người nắm được nhiệm vụ khóa vậy?”

****

Gần đây, phía Tây Anh Hùng Thành người càng lúc càng nhiều lên, vì vậy không tránh khỏi những tranh chấp. Trong hiện thực, tranh chấp xảy ra thì có rất nhiều thủ đoạn có thể giải quyết, còn trong trò chơi nhanh nhất là pk một trận là xong. Tuy rằng cách giải quyết này hơi dã man, nhưng vẫn là một biện pháp hữu hiệu. Phương thức này ngày càng phổ biến, khiến cho tên đỏ càng lúc càng nhiều, khiến cho người bên trong Tây thành càng lúc càng sinh sôi. Tuy rằng không đến mức phồn vinh như bên Đông thành kín người đông đúc đến nỗi không có chỗ chen, nhưng cũng đạt đến ồn ào náo nhiệt. Khiến cho Mèo Hoang Tửu Quán ở khu Tây Thành trong thời gian ngắn đã trở thành một nơi náo nhiệt nhất của Tây thành.

Diệp Từ choàng áo choàng đi vào Mèo Hoang Tửu Quán khộng gây ra chú ý mấy. Bởi vì tất cả mọi người đều là tên đỏ, cho nên người chơi ở đây toàn bộ đều mặc áo choàng. Tất cả mọi người như nhau, nên chẳng ai thèm liếc mắt nhìn ai một cái. Cô nhìn lại nhìn, chỗ nào cũng có người, chỉ còn một vài bàn cũ kĩ trong góc là không có người. Diệp Từ đành hướng chỗ đó đi qua, lướt qua người chơi và NPC rồi ngồi xuống.

Cô vừa mới ngồi, đã thấy một người phục vụ đến gần cô. Cô ấy mặc một bộ váy liền thân, màu đỏ đậm. Cổ áo khoét sâu xuống, lộ ra một phần lớn da thịt nõn nà. Trên đường đi, khiến không ít người chơi ghé mắt nhìn sang. Cô ấy đi đến cạnh Diệp Từ, đứng bên cạnh cô rồi bắt đầu chào hỏi.

“Chào Tinh Linh, lâu rồi không gặp, gần đây cô đi đâu vậy? Không lẽ là Đông Bộ Đại Lục sao?”

Người chơi mặc áo choàng thì người chơi khác sẽ không nhìn thấy được trạng thái của họ, nhưng không lừa được NPC. Cho nên Diệp Từ ngẩng đầu, nhìn người phục vụ một chút rồi mỉm cười.

“Chào, Jenny. Cô nhìn xem tôi thành ra vậy thì mấy NPC ngụy quân tử ở chỗ Đông Bộ sẽ chấp nhận tôi à?”

Jenny nở nụ cười ha hả, thoạt nhìn như vô tâm vô phế. Sau đó ghé vào bàn trước mặt Diệp Từ, ngực như muốn nhảy ra khỏi áo. Nếu Diệp Từ là đàn ông, nhìn sóng gió trước mặt như vậy mà không lau máu mũi mới là tài. Chỉ là cô là nữ, nên nhìn chẳng chẳng có cảm giác gì mấy. Cô móc ra mười đồng vàng ném lên bàn, hỏi Jenny.

“Gần đây có tin tức gì không?”

Jenny cầm lấy mười đồng vàng, cưởi ha hả rồi ghé sát vào tai Diệp Từ thì thầm.

“Cô có nhìn thấy hồ ly tinh trên vũ đài kia không, tuy cô ấy che giấu rất tốt, nhưng tôi biết cô ta có giao tiếp với Hắc Ám Thần Điện”

“Cô làm sao biết được?”

Diệp Từ ngẩng đầu nhìn về phía trung gian của tửu quán, trên sàn nhảy khi này đang có một vũ công. Mỹ diễm không gì sánh được đang nhảy múa, khiến cho rất nhiều người chơi và NPC chảy nước miếng. Lâu lâu còn huýt sao trêu ghẹo cô ấy, Diệp Từ rời mắt nhìn về phía Jenny.

“À, dưới rốn của cô ấy có một ấn kí của Hắc Ám Thần Điện. Đó là đặc điểm của những người thuộc Hắc Ám Thần Điện, thời gian tôi còn bị nhốt trong ngục của Thần Điện đã từng thấy ấn kí này rồi”

Jenny liếm liếm môi, nhìn Diệp Từ hỏi:

“Cô thật muốn tìm họ gây phiền toái sao?”

“Cũng định vậy”

Diệp Từ nhún vai, như thể với Jenny thì sao cũng được. Jenny nghe xong lại khẽ cong môi.

“Sau khi cô chết, có thể cho tôi vũ khí được không? Tôi cảm thấy đổi được rất nhiều tiền”

“Jenny, nếu tôi chết thì tôi có thể cho cô một số tiền. Nhưng vũ khí thì không được, tôi là Thợ Săn, Cung tên là một nửa của tôi đó”

Diệp Từ bỗng muốn đùa bỡn Jenny.

“ À, cảm giác vinh quang trước khi chết”

Jenny thở dài, đứng thẳng người rồi nói với Diệp Từ.

“Người như trước chưa?”

“Rồi đó”

Diệp Từ gật gật đầu, Jenny cũng không nhìn cô nữa, lắc lư eo nhỏ xoay người rời đi. Diệp Từ lại tiếp tục quan sát người vũ công trên sàn nhảy. Cô ấy nhìn như chủng tộc Thú Nhân, nhưng lại không giống như những Thú Nhân khác, lớn lên thật xinh đẹp. Trên người có một đuôi hồ ly, chẳng trách Jenny gọi cô ấy là hồ ly tinh. Diệp Từ nhìn dưới rốn cô, nhưng cô ấy đang mặc váy, che đi mất chỗ ấn kí cô muốn thấy. Diệp Từ khẽ nhướng mày, ngón tay xoa xoa cằm, khóe môi khẽ cười. Hắc Ám Thần Điện à…

“A ui, Công Tử U, phải cô không?”

Trong lúc Diệp Từ đang nhìn vũ công trên đài đến thất thần, thì một âm thanh quen thuộc vang lên. Cô ngẩng đầu đã thấy một người thuận thế ngồi xuống, rồi đưa tay cởi trùm đầu ra. Người này không phải Thu Thủy Bất Nhiễm Trần sao? Cô nhịn không được cười cười, bất đắc dĩ hỏi.

“Thu Thủy, sao anh biết là tôi?”

“À, nghe Jenny nói”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần chỉ chỉ người đang lắc lư mông Jenny đi lại giữa rừng người. Jenny thật ra là một NPC đặc biệt, cô cũng ở trong công hội Đạo Tặc, nhưng NPC của Đạo Tặc và người chơi trong công hội Đạo Tặc không giống nhau. Vì với công hội Đạo Tặc, chỉ cần đưa ra một ít tiền thì có thể moi được một số thông tin nhỏ từ họ. Có thể xem tin tức của bạn tốt, là một công hội mang lại rất nhiều lợi ích. Có điều, công hội này là tổ chức kín, không thể công khai nên chỉ trong Anh Hùng Thành mới tìm được vài người mà thôi. Trong nội thành Đông Bộ Đại Lục thì đừng hòng.

Có thể vì nguyên nhân này mà Mèo Hoang Tửu Quán có rất nhiều người đến đây không chừng. Diệp Từ hơi nhướng mày, không hỏi nhiều nữa, chỉ thở dài.

“Chẳng lẽ mỗi lần anh gặp Jenny đều hỏi chỗ của tôi à?”

“Dĩ nhiên rồi”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần dĩ nhiên gật gật.

“Tại sao?”

“Dĩ nhiên là tìm cô tổ đội giết người, thuận tiện làm nhiệm vụ luôn”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nói rất dõng dạc.

“Anh cảm thấy tôi làm không công phải không?”

Diệp Từ nhịn không được trợn trắng mắt, sau đó nhìn thấy tên của anh đỏ thẫm thì cười cười.

“Gần đây trầm mê giết người à?”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cười khà khà:

“Giết người so với làm nhiệm vụ thì kiếm tiền nhanh hơn mà. Cô biết đấy, tôi thiếu tiền”

Lí do này thật vĩ đại. Diệp Từ nhìn trần nhà, quả nhiên người ngốc thì không thể dùng ý nghĩ bình thường phân tích được. Chẳng lẽ anh ta không biết tên đỏ sẽ bị hạn chế rất nhiều, hơn nữa tẩy tên đỏ là một chuyện càng tốn tiền hơn hay sao? Lúc này, đồ ăn Diệp Từ kêu đã dọn lên. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn Diệp Từ, thản nhiên khuyến bảo.

“Cô gái nào cũng muốn giữ dáng, mấy đồ ăn nhiều chất béo thế này tuy không ngon nhưng lãng phí không tốt, vẫn là để tôi giúp cô đi”

Nói xong, liền kéo đồ ăn trước mặt Diệp Từ bắt đầu gặm. Diệp Từ nhìn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần một cái, đầu sổ đầu vạch đen. Cô bỗng ý thức một điều, sự kì lạ của Thu Thủy Bất Nhiễm Trần mới là khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cô này. Nếu thường xuyên ở gần anh ta, không chừng cô sẽ sớm gần mực thì đen mất thôi.

“Đúng rồi đúng rồi, cô ở đây làm gì vậy?”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần ăn gần nửa mâm đồ ăn, lúc này mới nhìn người đang ngồi đối diện với biểu tình vô cùng kì lạ hỏi Diệp Từ một câu như vậy.

“Chẳng lẽ là đợi ai?”

“Lâu lâu mới thấy anh nói đúng, tôi đang chờ người”

Diệp Từ giương mắt nhìn người đang đi vào bên trong cửa của Mèo Hoang Tửu Quán, anh cởi mũ trùm đầu, nhìn thoáng qua một lúc rồi nhanh chóng bước về phía cô.

“A à??? Vậy mà cô cũng có lúc chờ người à? Tôi cứ nghĩa rằng toàn người khác phải chờ cô chứ”

Thu Thủy Bất Nhiễm Trần ăn rất nhiều thịt, trong miệng vẫn còn nên nói cũng ậm ừ.

“Cô đang chờ ai?”

Diệp Từ khẽ cười, khóe môi lộ ra một tia gian trá cùng chế giễu cười, không thèm trả lời. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần vẫn đang nhìn cô, đến khi anh nhìn thấy một cánh tay mạnh mẽ chống lên mặt bàn bên cạnh mình, bả vai cũng bị người nào đó đè mạnh xuống. Anh đang tính quay đầu xem thử kẻ nào đáng chết như vậy, đã nghe một giọng nói ghê tởm vang lên, khiến anh giật mình một cái.

“Cô ấy đợi ta”
Bình Luận (0)
Comment