Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 453

Edit: An Hạ

Sáng Thế Kỷ cho Diệp Từ mượn ba ngàn tinh anh, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ chia ra cho mỗi đoàn vài người. Họ được nhận sự rèn luyện của đoàn đội nghiêm ngặt ở công hội quả nhiên là không phải nói suông. Không những có công kích vô cùng mạnh, còn với thao tác kĩ thuật trong trò chơi và cả ý thức cá nhân đều có những lí giải chuẩn xác cho riêng mình. Bọn họ phân tán trong công hội, Thiên Thiên Hướng Thượng học được từ họ không ít ưu điểm. Một thời gian sau, Thiên Thiên Hướng Thượng nhìn chung thực lực tăng lên khá nhiều.

Ví dụ như trận chiến hiện tại này, làm một người chỉ huy Khinh Phong cảm giác được so với trận chiến trước, Thiên Thiên Hướng Thượng trở nên khó đối phó hơn nhiều. Trước kia rõ ràng bọn họ vẫn chừng đó người, nhưng sau lần đó lần này giao thủ thì ý thức chiến đấu của họ mạnh hơn rất nhiều.

Lần trước chủ yếu là do đánh nhau với acc nhỏ, ý thức chiến đấu cũng không có mấy tốt. Khinh Phong khi xem lại video chiến đấu thì phát hiện ra Thiên Thiên Hướng Thượng ý thức chiến đấu có vấn đề rất nghiêm trọng. Cho nên lợi dụng nhược điểm này anh đã làm nên rất nhiều chiến thuật.

Chỉ là trong trận chiến lần này anh mới phát hiện, những chiến thuật đó của mình bây giờ đối phó với Thiên Thiên Hướng Thượng không dùng được. Không biết bọn họ dùng phương pháp gì mà trong khoảng thời gian cực ngắn toàn bộ đoàn chủ lực và thành viên công hội ý thức đều đổi khác đi, chiến đấu có thể có tinh thần cải thiện rất nhiều như vậy. Tuy rằng hiện tại còn chưa so được với Thịnh Thế. Nhưng họ có cấp độ cao, cũng có thể san bằng ưu điểm của Thịnh Thế rồi. Vì vậy cho tới bây giờ chiến sự của hai bên vẫn đang bừng bừng khí thế.

Khinh Phong không còn cách nào khác phải chọn chiến thuật khác.

Hôm nay nghênh chiến Khinh Phong không phải ai khác, vẫn là Chân Thủy Vô Hương. Đây là lần đầu tiên Chân Thủy Vô Hương chỉ huy loại hình chiến đấu trên phạm vi lớn thế này. Tuy rằng anh luôn nghiên cứu về chiến trường chỉ huy, nhưng trước giờ chưa có điều kiện thực hành. Nghênh chiến lớn thế này vẫn là lần đầu tiên. Khó tránh được hồi hộp và khẩn trương. Bạch Mạch cũng biết anh lo lắng, nên những sai suất của anh rất là khoan dung. Nhưng Chân Thủy Vô Hương không cần điều đó, tinh thần luôn tập trung cao độ, một sai lầm nhỏ cũng không có.

Diệp Từ nghe Chân Thủy Vô Hương bắn tiếng mãnh liệt trên kênh chỉ huy. Tuy rằng cách thời đại của Chân Thủy Vô Hương một thời gian rất xa, nhưng đại thần không phải cũng từ tay mơ từng bước từng bước đi đến thời đại của mình hay sao. Cô vừa tham chiến, nên không rõ ràng với bố cục mà Chân Thủy Vô Hương dàn xếp. Nếu đánh bậy đánh bạ làm vỡ bố cục này, không tốt có thể quấy rầy tới tiết tấu chỉ huy của Chân Thủy Vô Hương. Như vậy thì mất nhiều hơn được.

Trận chiến này không quy định số người chiến đấu, đây là một trận chiến dã ngoại. Nếu chết thì sẽ bị rơi cấp, rơi trang bị.

Xét về tài lực, Thiên Thiên Hướng Thượng không bằng Thịnh Thế. Xét về dự trữ bồi dưỡng tinh anh, Thiên Thiên Hướng Thượng càng không bằng Thịnh Thế.

Cho nên hôm nay đánh nhau, Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ có thể thắng không thể nào thua được. Bởi vì Thiên Thiên Hướng Thượng căn bản là không thua không nổi. Vì Thiên Thiên Hướng Thượng không thể thua, Diệp Từ mới không thể theo chủ nghĩa anh hùng, cô phải đi phục tùng sự chỉ huy mà công hội an bài. Không ai rõ ràng sức mạnh của đoàn đội hơn Diệp Từ cả.

Chân Thủy Vô Hương vẫn chỉ huy dồi dào mãnh liệt như vậy, tuy là nghe rất nhiều lần rồi nhưng Diệp Từ vẫn không thể nhịn được cười. Cô nhân lúc Chân Thủy Vô Hương đang chỉ huy bánh xe tăng tốc, mật cho anh.

“Chân Thủy, tôi tới rồi, hiện tại đi đâu mới tốt?”

Với mật ngữ báo hiệu của Diệp Từ. Chân Thủy Vô Hương vẫn kinh ngạc một lúc.

“Làm sao rồi, sao cô lại tới đây?”

“Tôi không được tới đây hả?”

Diệp Từ nhịn không được thở dài, chẳng lẽ cô không tham gia hoạt động của công hội lâu lắm rồi sao. Vì sao mình tới tham gia hoạt động mỗi người trong công hội cứ như là tận thế tới nơi như vậy là sao.

“Không phải, tôi không có ý này”

Chân Thủy Vô Hương tất nhiên biết Diệp Từ đang ám chỉ điều gì, anh vội vàng phủ nhận.

“Ý tôi là cô đang đỏ, đi vào nơi này quá nguy hiểm rồi. Nếu như bị giết, bị bỏ tù thì không biết khi nào mới có thể ra ngoài đâu”

Hồng danh…. Diệp Từ nhìn hồng danh không còn cách nào tẩy được, thở dài một hơi.

“Đây cũng là vấn đề làm tôi đau đầu, vì vậy khi chạy tới đây tôi rất cẩn thận rồi. Không đến phạm vi tuần tra của vệ binh, chỉ cần chú ý một chút hẳn là không thành vấn đề”

“Vậy được rồi, cô vào đoàn ám sát đi. Chủ yếu đi đối phó với đoàn Mục Sư của đối phương. Bọn họ phòng thủ quả thực quá trâu bò rồi, giống như tường đồng vách sắt vậy. Tôi cho người vây công rất nhiều lần toàn bộ đều thất bại, cô cũng chạy tới đó đi thử đi”

Chân Thủy Vô Hương nói.

“Tạm thời không dẫn theo người, để tôi tự mình chạy qua xem. Nếu khi Khinh Phong biết tôi chạy đến tham chiến nhất định sẽ phòng ngừa tôi. Còn mang theo người, nếu như diệt đoàn chắc không tốt lắm đâu. Vẫn là một mình tôi thôi, đánh lén cũng dễ”

Diệp Từ nghe thấy Chân Thủy Vô Hương nói rồi tự mình đưa ra ý kiến của mình, hiện tại người chỉ huy là Chân Thủy Vô Hương không phải cô, nếu như anh khăng khăng muốn cô dẫn thêm người cô cũng sẽ phục tùng không ý kiến. Hợp tác thường thường bắt đầu từ phục tùng mệnh lệnh đầu tiên. Chân Thủy Vô Hương suy nghĩ một lúc rồi cũng đáp ứng thỉnh cầu của Diệp Từ. Nhưng bây giờ anh đang là tổng chỉ huy, không có cách nào nói nhiều với Diệp Từ. Chỉ là dặn cô nhất định phải cẩn thận, phải mang tình huống bên đó thông báo thường xuyên cho anh rồi vội vã đi chỉ huy rồi.

Diệp Từ mang theo Lão Tứ chạy trong đám người như bay, đang chạy thì giải tán Lão Tứ rồi ẩn nấp hành tung của mình. Cô đến nhanh đi cũng lẹ, biến mất không thấy tăm hơi đâu, khiến cho những người chú ý cũng chẳng thấy tung tích của cô đâu nữa.

Diệp Từ móc trong túi ra áo choàng rồi mang lên, đây mới là thứ dùng cho giết người cướp của nè. Không thấy được tên, không thấy được cấp bậc, che dấu hết thuộc tính của người chơi. Chỉ cần không cởi bỏ áo choàng, không cho đối phương nhìn thấy khuôn mặt mình. Là có thể im hơi lặng tiếng vào trong trận doanh của đối phương. Có đồ vật này, cô rất nhanh lướt qua hai đoàn đội, hướng tới mặt sau của Thịnh Thế phóng đi.

Mục Sư của Thịnh Thế phân bố rất rải rác, nhìn không theo quy luật nào cả. Chỉ là nếu có một chỉ huy có kinh nghiệm tới nhìn có thể thấy được bố cục này thật sự rất vi diệu. Có thể công kích, có thể lui về phòng thủ, hoàn toàn làm lọt trong vòng vây bảo vệ của Kỵ Sĩ và Pháp hệ. Đạo Tặc muốn vọt vào, thật sự là khó càng thêm khó.

Diệp Từ tới gần đoàn Mục Sư, đầu tiên là mở video ghi hình ra, cô muốn quay chụp lại toàn bộ bố cục của Thịnh Thế, tuy rằng bắt chước cũng không làm được chuyện lớn gì, nhưng từ đối thủ có thể tìm ra được chiến thuật của bản thân cũng là một điều hết sức bình thường.

Cô bước chân rất nhẹ nhàng, bắt đầu từ Mục Sư gần nhất. Nhẹ nhàng lách vào vòng phòng ngự của Kỵ Sĩ đưa tay chém xuống điểm yếu của đối phương. Cô có công kích mạnh, đối phó với Mục Sư thật sự là không thành vấn đề. Một nhát chém như vậy trong nháy mắt đã có thể kích sát đối phương. Không chỉ như vậy, Diệp Từ không ham chiến, một đoàn Mục Sư cô chỉ đối phó tầm hai người có trị liệu cao cấp mà thôi. Chỉ hơi lóe người qua, trong nháy mắt đã khiến đối phương ngã xuống, trong khi họ chưa kịp phản ứng cô lại tiềm hành đến một Mục Sư khác trong đoàn chạy đi.

Ở trong chiến đấu, dù bạn là chức nghiệp gì đi nữa thì cũng không tránh được thương vong. Cho dù Mục Sư được bảo hộ cũng sẽ có thương vong. Chẳng qua là tỉ lệ nhỏ đi rất nhiều mà thôi. Hơn nữa, đã mặc áo choàng thì người bị giết không thể phát hiện ra được ai là người giết cả. Cho nên, Diệp Từ đột kích đoàn Mục Sư, đối phương cũng không hề hoài nghi có người vào trong vòng bảo hộ của mình. Chỉ là sau khi Mục Sư chết rất nhiều, Khinh Phong đột nhiên ý thức được, tình trạng này nhất định là có người đánh lén!

“Có người đánh lén, bảo hộ đoàn phải nhanh chóng quan sát cẩn thận. Này tuyệt đối không phải là thương tổn bình thường, nhất định là có người đánh lén chúng ta. Nếu phát hiện ra liền giết chết, không cần biết tổn thất cái gì nhất định phải giết được tên đó!”

Khinh Phong trên kênh chỉ huy sát phạt nói.

Trong khi Khinh Phong nhanh chóng chỉ huy như vậy, vẫn có mấy Kỵ Sĩ báo cho anh là Mục Sư thương vong. Điều này làm Khinh Phong khó chịu, gương mặt càng lúc càng khó coi. Anh hỏi thử xem ai là người giết mấy mục sư này, thì Mục Sư đều nói là không thấy ai giết mình ở kênh gần. Khinh Phong liền ý thức được người này mặc áo choàng bí ẩn.

Áo choàng bí ấn trong trò chơi chỉ có 100 cái, toàn bộ ở Thịnh Thế. Nhưng trước kia có một lần ám sát người chơi cao cấp đã ném đi vài cái, hiện tại có người mặc cái này tới ám sát rồi. Hơn nữa lúc nảy Hoa Thương báo, có thể một trăm phần trăm khẳng định có thể biến mất nhanh chóng như vậy, vô hình vô dạng giết người chỉ có thể là Công Tử U. Trừ bỏ cô gái này, ở Thiên Thiên Hướng Thượng không có to gan lớn mật như vậy, càng không có ai tàn nhẫn độc ác, không hề quan tâm có ai mà đánh lén như cô ấy nữa.

“Mau bảo vệ đoàn Mục Sư cho tôi, đoàn ám sát mau tìm kiếm, bắt cho được người này”

Khinh Phong đã hơi hơi tức tối.

Diệp Từ lại thành công một lần nữa. Cô nhanh chóng ẩn người lách khỏi vòng bảo vệ đứng ở mặt sau nhìn mọi người. Kỵ Sĩ và Đạo Tặc đang tìm tòi người ám sát, phía trước loạn thành một đoàn. Trên môi hơi nở nụ cười, quay đầu liền hướng tới đoàn Mục Sư chạy đến. Mà ngay lúc này, bỗng có một bàn tay vươn tới giữ cánh tay cô. Diệp Từ cả kinh, người nào có thể lặng yên không một tiếng động đến gần như vậy mà cô không phát hiện? Cô kéo tay về, rút tay khỏi tay người đó, tay còn lại rút ra chủy thủ chuẩn bị đâm về phía người kia. 
Bình Luận (0)
Comment