Liệp Lang Đảo

Chương 24

“Tướng quân, kho số 1 mẫu 108 thất bại”. Một người mặc đồng phục trắng bước vào phòng quan sát.

“Đã thấy, sau khi tập hợp số liệu rồi đưa đến cho tôi, phản ứng cụ thể như thế nào?”.

Kho nuôi cấy chiếm gần một nửa diện tích tầng thấp nhất của cơ sở nghiên cứu xây dựng dưới đáy biển, nó được chia thành bốn khu, bên trong là kho hàng mẫu được xếp gọn gàng như tổ ong, ở giữa còn có một thiết bị nuôi cấy phôi thai khổng lồ, hơn mười ống dẫn trong suốt với kích thước khác nhau hướng về phía xung quanh để chuyển những chất lỏng đủ màu sắc.

Nơi đây là tương lai của AS, là tương lai của nhân loại, Borle tin chắc rằng nghiên cứu này có thể thay đổi bố cục của thế giới, nhân loại không còn phải hứng chịu những bất lợi của môi trường và khan hiếm tài nguyên, một lần nữa họ sẽ trở thành người nắm giữ tinh cầu này.

“Số 108 không đủ sức chịu đựng trong môi trường thiếu oxy cực thấp, rối loại máu gây ra tình trạng thiếu oxy máu”. Người bên cạnh trả lời.

Những người này đều được đào tạo để chọn ra từ quân đội liên bang, do quân liên bang địa phương trực tiếp chỉ huy. Bọn họ không được tự do lựa chọn công việc, đây là cuộc thí nghiệm thực có tính bảo mật cao độ, trong mắt người đời, Sở nghiên cứu là một nơi không hề tồn tại, trong tài liệu cũng không hề có vết tích nào về nó, vì vậy từ lúc những người này đặt chân vào Sở nghiên cứu khổng lồ dưới đáy biển, bọn họ cũng đã biến mất trong cuộc sống của bạn bè thân thích, mà lí do biến mất chỉ có một, đã chết.

Mọi thứ ở nơi này, kiến trúc, nhân viên công tác, tất cả những gì bọn họ làm ra đều không tồn tại.

“Tình hình tiêm cấy của mẫu C3 thế nào?”. Bowler rót cho mình một ly nước màu lam nhạt, loại nước này có thể cung cấp cho con người năng lực lớn trong một thời gian ngắn, đối với Borle mà nói, có thể duy trì cơ thể vận hành cao độ trong một tháng là sự hỗ trợ quan trọng để đẩy nhanh tiến độ công việc của hắn.

“Tình hình không ổn định, khả năng chịu đựng của các mẫu C3 không giống nhau”, người nọ dừng một chút, “Nhưng có một mẫu có chút đặc biệt, Thượng tá nói tiếp tục theo dõi một đêm rồi mới báo cáo với ngài”.

“Mẫu nào?”. Bowler đặt ly xuống.

“Mẫu mới 207 được đưa tới từ tòa thành mấy ngày trước, nó thoạt nhìn rất yếu, ban đầu không ôm hi vọng nhiều lắm nhưng hiệu quả có chút bất ngờ, mẫu này vốn đã an toàn sau 48 giờ thích ứng với việc ướp lạnh”.

“Vậy sao”, thông tin này khiến Bowler có hơi kích động, hắn xoay người, “Đại não đâu?”.

“Bộ nhớ và thần kinh vận động bị phá hư nghiêm trọng, nhưng không gây cản trở đến hành động, tình huống này chưa từng xuất hiện trên những mẫu trước đây của chúng ta… vì thế Thượng tá Hà Khải cho rằng cần tiếp tục quan sát”.

“Cứ làm theo như Thượng tá nói”. Bowler gật đầu.

Trong phòng quan sát chỉ còn lại một mình Bowler, hắn ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trước kho nuôi cấy, sau nửa tiếng đồng hồ, hắn nhấn nút gọi Hà Khải: “Thượng tá, tôi muốn biết quan điểm của cậu về mẫu 207”.

“207 không có bộ nhớ nên không thể tiếp thu mệnh lệnh, thần kinh vận động bị phá hủy nhưng vẫn có thể hành động, đối với chúng ta mà nói việc này cũng không có ích, hành động của nó càng giống như chuyển động máy móc của cơ thể”, Hà Khải trầm mặc mấy giây, “Tôi nghĩ mẫu này đã thất bại, thưa Tướng quân”.

“Không, không, Thượng tá”. Bowler lắc đầu, “Lời này không thể nói sớm như vậy, tôi cần các cậu kiểm tra mức độ 207 đóng chức năng vận động trong thời gian ngắn nhất có thể, nó có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa”.

“Tướng quân, việc này đi ngược lại với ý tưởng nghiên cứu ban đầu của chúng ta, mẫu số 207…”. Hà Khải hít sâu một hơi, đã kiểm soát được giọng nói của mình, “Mẫu 207 chỉ là một người vô dụng”.

Bowler nhíu mày, suy nghĩ này của Hà Khải thật khiến cho người khác khó chịu, mặc dù mục tiêu của bọn họ là nhân loại hoàn toàn xinh đẹp, nhưng dạng “người vô dụng” vận động máy móc này cũng có thể đóng một vai trò rất lớn, hắn nhấn mạnh: “Thượng tá, hãy làm theo lời tôi nói”.

Mấy phút sau, Hà Khải mới đáp lại một câu: “Đã rõ”.



Sa Tả gặp được Trình Khản trong phòng mục sư, Trình Khản vẫn như trước không có gì thay đổi, khi thấy cậu bước vào, anh ta mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Sa Tả”.

“Ừ”. Sa Tả nhìn mục sư và Lily Ca đứng trong phòng, lời muốn nói cũng không nói ra miệng, chỉ gật đầu với Trình Khản, “Rất lâu rồi sao?”.

“Với tôi mà nói thì đã đủ lâu”. Trình Khản đứng lên từ trên ghế của mục sư, “Nếu như cậu thuận tiện, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu”.

Sau khi mục sư và Lily Ca nghe xong những lời này liền xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng Trình Khản lại vẫy tay, “Không, tôi sẽ cùng Sa Tả đi dạo quanh đây”.

“Vậy cũng tốt”. Mục sư dừng chân, mỉm cười, ông đã quá quen với việc Trình Khản luôn cẩn thận như thế.

Sa Tả yên lặng đi theo phía sau Trình Khản, mãi đến khi rời khỏi nơi cư trú của Tự Do thành đi tới cạnh vách núi, Trình Khản mới dừng lại, anh xoay người nhìn Sa Tả: “Cậu có thắc mắc gì cần tôi giải đáp hay không?”.

“Có rất nhiều”, Sa Tả suy nghĩ một chút, trong gió rét Trình Khản trông rất điềm tĩnh và trầm ổn, cậu thực sự không thể thấy anh ta và cái “***g ấp trứng” dưới thềm lục địa kia có liên quan gì với nhau, “Nhưng nó phụ thuộc vào việc anh sẵn sàng nói ra bao nhiêu sự thật, nếu anh không dự định nói thật, tôi cũng không cần phải hỏi”.

Trình Khản mỉm cười, lúc mới lên đảo, tâm trạng của đứa bé này thoạt nhìn vẫn còn rất hỗn loạn, hiện tại đã bắt đầu có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng bắt đầu tin tưởng lựa chọn.

Đối với Sa Tả mà nói, điều này có thể làm cậu ta càng thêm thích ứng với hoàn cảnh trên đảo, nhưng với Trình Khản mà nói đây không phải là chuyện gì tốt, anh gật đầu: “Nếu nhất định phải nói thật thì hiện tại tôi chỉ có thể trả lời cậu ba vấn đề, nếu cậu muốn hỏi có thể hỏi ngay bây giờ”.

“Được”, Sa Tả kéo áo, so với nhiệt độ dưới nước và đường hầm dung nham thì không khí rét mướt ở vách đá khiến cậu có chút chịu không nổi, “Tôi bị lưu đày không phải là chuyện ngoài ý muốn đúng chứ?”.

“Đúng vậy, việc này đã được quyết định và sớm sắp xếp ổn thỏa”. Trình Khản không do dự, anh thẳng thắn trả lời vấn đề đầu tiên của cậu.

Mặc dù Sa Tả đã loáng thoáng biết được đáp án nhưng khi Trình Khản khẳng định suy đoán của cậu lần nữa, cậu vẫn chưa thể chấp nhận, đặc biệt là câu đã sớm sắp xếp ổn thỏa kia, nó khiến cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình tựa hồ không có bất kì ý nghĩa gì.

“Naga dẫn tôi đi xem thế giới dưới nước, ở đó tôi nhìn thấy được vài thứ, Naga nói đó là sào huyệt ác ma, nếu tôi đoán không sai, nơi đó chính là căn cứ thí nghiệm dưới đáy biển của AS?”.

“Đúng vậy, A-dam hoàn mỹ”. Trình Khản khoanh tay, lần này vẫn trả lời rất thẳng thắn.

Sa Tả có phần kinh ngạc, cậu từng nghe nói qua A-dam hoàn mỹ, nhưng ngoại trừ biết đó là kế hoạch cải tạo nhân loại đã bị đình chỉ hơn một trăm năm, cậu không còn biết gì cả, cậu thật không ngờ cái kế hoạch này vẫn đang tiến hành như cũ, hơn nữa nhìn từ thiết bị thông gió dưới đáy biển kia có thể đoán quy mô của nó vô cùng lớn.

Cậu không nói gì trong một thời gian dài, tất cả sự sống trên đảo Liệp Lang tựa hồ cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, Sa Tả ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ sậm, đây thực sự là một thế giới điên cuồng vô vọng.

“Ba mẹ tôi”, Sa Tả thu lại đường nhìn từ trên bầu trời, cậu nhìn Trình Khản: “Ba mẹ của tôi ở AS, họ là ba mẹ ruột của tôi sao?”.

“Không phải”, lần này Trình Khản không trả lời thẳng thẳn như hai lần trước, anh do dự rồi lại bổ sung một câu, “Nhưng họ rất yêu thương cậu”.

“Cám ơn”. Giọng nói Sa Tả lặng xuống.

“Tôi nghĩ cậu sẽ hỏi đến cái bùa hộ mệnh tôi đưa cho cậu”. Trình Khản xoay người nhìn xuống khe nứt sâu dưới chân.

“Vốn là muốn hỏi nhưng nó đã bị Naga cắn vụn, vô luận là cái gì cũng đã không còn ảnh hưởng đến tôi, đã thế tôi cũng không dự định hỏi về nó”. Sa Tả ngồi xổm xuống vách đá, lúc này Naga không ở gần đây, sau khi đưa cậu về Tự Do thành, Naga đã rời đi theo hướng ngược lại.

“Sa Tả”. Trình Khản cũng ngồi xổm xuống, “Tôi sẽ không tổn thương đến cậu”.

“Việc này tự tôi sẽ nhận định”. Sa Tả nhìn anh ta, Naga nói Trình Khản vốn từng làm việc cho cái ***g ấp trứng kia, mặc dù Naga dùng từ “vốn từng” nhưng với sự nhận biết của cậu đối với cái kế hoạch điên cuồng A-dam hoàn mỹ kia, cậu không định tin tưởng lời Trình Khản nói một cách dễ dàng như vậy. “Hôm nay anh tìm tôi là vì muốn cho tôi hỏi những vấn đề kia sao?”.

“Là tâm sự thôi”, Trình Khản mỉm cười, “Sa Tả, mọi chuyện không tồi tệ như cậu nghĩ”.

“Tôi không nghĩ mọi chuyện tồi tệ bao nhiêu”, Sa Tả đứng lên, vỗ vỗ cái quần dính bụi, “Chân tướng là gì, tôi không thể biết được tình hình thật sự, nhưng những điều này không quan trọng, tôi sẽ không bị bất cứ người nào thao túng”.

“Tự tin như vậy?”. Trình Khản đưa tay quạt bụi bay tới mặt mình, Sa Tả cố ý vỗ quần vài cái khiến cho mặt của anh đầy bụi.

“Ừ”, Sa Tả đột nhiên mỉm cười, “Tôi mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, không phải sao?”.

Trình Khản không nói gì, chỉ nhìn mặt Sa Tả, sức mạnh của người thanh niên này vẫn chưa bị kích phát, nhưng cậu ta đã ý thức được bản thân không giống với người bình thường, đồng thời cũng hiểu rõ loại năng lực này có ý nghĩa như thế nào.

Đối với Sở nghiên cứu mà nói, cậu ta và Naga, người nào càng có ích hơn, người nào càng vướng tay chân hơn?

“Nói cho anh biết một bí mật, tôi vừa mới ra quyết định”, Sa Tả chậm rãi đi trở về vài bước, quay đầu nhìn Trình Khản, “Vô luận dùng cách thức gì, tôi muốn quay về AS”.

Tối hôm đó, Sa Tả ngủ rất sâu, đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà cậu có được kể từ khi lên đảo, mặc dù cậu không biết cuối cùng mình sẽ ra sao, Naga sẽ ra sao, cái Sở nghiên cứu kia là một bí ẩn, nhưng chí ít cậu đã bóc được một góc nhỏ của sự thật bị ẩn dấu, ít nhất sẽ không lại mù mịt với những chuyện trước mắt.

Sáng sớm thức dậy, cậu nhìn thấy Kiệt Tu. Kiệt Tu đang đứng trước cửa sổ, nghiêm túc hí hoáy với mấy bụi cỏ nhỏ của cậu ta, lúc Kiệt Tu nghe thấy tiếng Sa Tả rời giường thì mới quay đầu lại: “Ngủ ngon không?”.

“Ngon lắm”, Sa Tả gật đầu, có lẽ mấy ngày nay Kiệt Tu không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt cậu ta hơi hốc hác, “Tôi nghe Lily Ca nói cậu bị giam giữ?”.

“Ừ, không có việc gì đâu”. Kiệt Tu mỉm cười, “Ba ngày thôi”.

Sa Tả thay quần áo đi tới bên cạnh Kiệt Tu, do dự nói: “Nếu như có thể, cậu dẫn tôi đi xem địa đạo của Tự Do thành được không?”.

Kiệt Tu có hơi kinh ngạc, Sa Tả trước sau vẫn không chịu dung nhập vào Tự Do thành, nay lại đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, Kiệt Tu sửng sốt một lúc rồi mới trả lời: “Có thể, có điều có một số công trình chỉ có một bộ phận đội viên cũ của đội chiến đấu mới có thể tiếp xúc, tôi cần cậu bảo mật tuyệt đối”.

“Cậu có thể không cho tôi xem những thứ kia”. Sa Tả mỉm cười, cậu chỉ là không muốn tiếp tục tách rời khỏi hòn đảo này, vô luận là Tự Do thành hay là tòa thành kia, chỉ có thể tiếp xúc với khoảng cách gần, cậu mới có thể hiểu rõ hơn về hòn đảo này và người dân trên đảo.

“Mục sư nói cậu có thể biết”, Kiệt Tu mặc áo khoác vào, “Đi thôi”.

Sa Tả cảm thấy từ trên thực lực mà nói, Tự Do thành vẫn thua kém tòa thành, cậu có hơi nghi hoặc làm sao Tự Do thành có thể sống sót qua những trận xung đột mà vừa nhìn đã liền thấy mạnh yếu chênh lệch rất nhiều, cậu vốn tưởng rằng bởi vì tòa thành chưa xuất toàn lực để đối phó với Tự Do thành, tựa hồ chỉ là quấy rối liên tiếp.

Đến khi tận mắt chứng kiến địa đạo giấu bên dưới hắc nham có bao nhiêu rắc rối phức tạp, cậu mới hiểu rằng Tự Do thành không hề yếu sức như biểu hiện bên ngoài. Có một phần của địa đạo trông như khu dự trữ, nơi xa nhất thậm chí kéo dài đến dưới biển, địa đạo đan xen ở mặt bên của vách đá có rất nhiều lối ra, tất cả đều được che dấu phía sau dây leo.

“Có vũ khí dự trữ không?”. Sa Tả đi theo Kiệt Tu xoay chuyển qua tầng tầng lớp lớp địa đạo đã có chút mơ hồ, nếu như để cậu tự đi vào thì phỏng chừng trước khi chết đói vẫn chưa tìm được đường ra ngoài, cho dù có thể tìm được đường ra nhưng cũng có thể đã chết trong những cái bẫy phức tạp và cơ quan trong địa đạo.

“Có, nhưng không nhiều lắm”. Kiệt Tu mỉm cười vỗ vào vách đá cứng rắn bên cạnh, “Nếu như có thể dùng nham thạch chế tạo vũ khí thì lập tức sẽ có rất nhiều”.

Sa Tả cũng cười, không nói gì thêm, cậu lên đảo đã được vài ngày, nhìn thấy được cũng chỉ có nham thạch và một ít thực vật kì lạ, hòn đảo này hoang vắng đến nỗi khiến người khác phải nghĩ rằng không một ai có thể sống sót tại nơi này, nếu như đảo Liệp Lang có tài nguyên phong phú, đoán chừng AS cũng sẽ không cải tạo nó và hai hòn đảo khác trở thành ngục giam và khu vực lưu đày.

Sa Tả cuối cùng cũng không biết rõ địa đạo có bao nhiêu tầng, Kiệt Tu tựa hồ cũng không hiểu rõ toàn bộ địa đạo. Khu vực mặt đất của Tự Do thành rất đơn giản, thậm chí có hơi đơn sơ, nhưng hệ thống giao thông ngầm lại khiến người khác khiếp sợ, loại trên dưới khác biệt to lớn thế này khiến Sa Tả nhớ tới Alhagi sparsifolia (*). Phần trên mặt đất của chủng loại bụi cây này chỉ cao có nửa mét, nhưng bộ rễ khổng lồ và phức tạp của nó có thể chiếm cứ lòng đất đến hai ba trăm mét vuông.

(*) Alhagi sparsifolia là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu.

Hình minh họa:

W020120627397720382299

Lúc Sa Tả đi theo Kiệt Tu chuyển lộ trình lên mặt đất, cậu nhìn thấy có vài địa đạo vẫn kéo dài xuống phía dưới, có thể nhìn được có rất nhiều ngã ba, đường vào địa đạo được vài đội viên trong đội chiến đấu canh giữ, địa đạo nối thẳng vào sâu bên trong lòng đất khiến cậu khó hiểu, cậu muốn xuống xem một chút.

“Nơi này chỉ có mục sư mới có thể vào”. Kiệt Tu ngăn cậu lại, “Chỉ có duy nhất mục sư”.

“Quên đi”. Sa Tả không tiếp tục đi tới mặc dù cậu rất tò mò, đó là trụ sở bí mật của Tự Do thành sao?

“Chỉ có nơi này mới có quy định như thế”, Kiệt Tu có phần ngại ngùng với việc ngăn cản Sa Tả, rồi lại giải thích, “Vẫn luôn như vậy”.

“Vẫn luôn? Mục sư cũng đã hơn ba mươi rồi đi”. Sa Tả ngẩn người.

“Không phải chỉ có mình ông ấy là mục sư, từ ngày Tự Do thành hiện diện, mục sư đã xuất hiện, mục sư là lãnh đạo của Tự Do thành”.

“À, là như vậy sao”. Sa Tả gật đầu, hóa ra mục sư không phải tên riêng mà là một chức vụ, về phần tại sao lại dùng xưng hô như thế, cậu không có hỏi. Có lẽ tên gọi mục sư này sẽ khiến người ta liên hệ tới tôn giáo, mà thứ cần nhất trên hòn đảo này chính là tín ngưỡng, vô luận tín ngưỡng là gì, bóng tối hay tự do.

Vài ngày tiếp theo, Sa Tả đều đi loanh quanh trong Tự Do thành, trừ bỏ việc nghe ngóng các loại thiết kế phòng ngự của nơi này, cậu còn theo Lily Ca đi xem cây trồng của họ. Việc trồng thực vật trên đảo vô cùng khó khăn, cứ nhìn mấy bụi cỏ gầy yếu của Kiệt Tu là biết, thực vật ở Tự Do thành đều rất nhỏ gầy, có vài loại Sa Tả không thể nhận ra, Lily Ca nói sản lượng cũng rất thấp, bọn họ cũng có trồng một ít khoai sọ trong một vùng đất trũng bên cạnh vách đá ngoài Tự Do thành nhưng thu hoạch cũng không nhiều.

Điều này khiến cho Sa Tả nhớ tới cái bánh khoai sọ của Naga, những thứ đó có thể dễ dàng dự trữ trong một thời gian dài.

“Thịt mà chúng tôi ăn đều dựa vào đi săn, nuôi nhốt động vật quá khó khăn, nhân công thiếu, lại không có không gian thích hợp, nếu như người của tòa thành đến cướp thì chúng tôi sẽ tổn thất rất lớn”. Lily Ca nhìn người đang tưới nước cho khoai sọ mà thở dài.

“Đi săn?”. Từ lúc lên đảo, ngoại trừ Đức Lạp Khố thì Sa Tả không hề nhìn thấy những động vật khác.

“Ừ, động vật sẽ không hoạt động trên đất trống, chúng nó đều sống trong đầm lầy, đất rừng và thung lũng, có đôi khi đội săn thú phải đi hơn mười ngày mới quay về”. Lily Ca chỉ vào rặng núi phía xa, “Bọn họ đã đi vào cuối tuần trước, tới nay cũng được mấy ngày, hẳn là đã trở về rồi, không biết thu hoạch như thế nào”.

Sa Tả đang muốn nói với Lily Ca rằng chuyến đi săn tiếp theo cậu có thể đi theo giúp đỡ, bỗng nhiên phía Tự Do thành truyền đến một trận ồn ào.

“Đã trở về rồi!”. Lily Caquay đầu lắng nghe, đột nhiên kích động, “Tôi đã nói đi mấy ngày sẽ trở lại mà! Đi xem thôi!”.

Sa Tả rất có hứng thú với việc còn có thể săn bắn được động vật gì trên hòn đảo này, thế là chạy một mạch theo Lily Ca về Tự Do thành.

Nhưng chỉ vừa mới đi qua quảng trường, cậu liền ngây ngẩn cả người, Lily Ca cũng dừng bước, vài giây sau tựa như điên lên mà vọt tới đám người trước mặt, giọng nói có chút run rẩy quát to: “Đã xảy ra chuyện gì!”.

Sa Tả bước nhanh qua, cậu nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, lớp da trên cổ một người bị rách sâu, cả người đầy máu nằm trên con đường tiến vào Tự Do thành, chiếc xe máy đi săn ngã cạnh người nọ, việc quan trọng nhất là chỉ có một mình người này, trong những người đi săn bắn, chỉ có một người này đã trở về.

“Có chuyện gì rồi? Bạch Nha! Có chuyện gì rồi?”. Lily Ca quỳ xuống, đây là đứa nhỏ trong đội chiến đấu, nó còn rất nhỏ và vẫn luôn đi theo Kiệt Tu học tập, đây là lần đầu tiên nó ra ngoài săn thú.

Bạch Nha ngã trên mặt đất với tư thế vặn vẹo, khi Lily Ca đang muốn di chuyển cơ thể Bạch Nha để nó nằm thoải mái hơn một chút thì Sa Tả đã đè tay cô lại.

“Trước tiên đừng di chuyển”, Sa Tả thấy Bạch Nha uốn lưng một góc rất lớn, có thể cột sống đã bị thương, “Có bác sĩ không?”.

“Có người đi gọi mục sư rồi”. Trong đám người vây quanh có người trả lời, bọn họ đều có chút kinh hoảng, người của bọn họ ra ngoài săn thú, cho dù đụng phải người của tòa thành cũng không có khả năng chỉ có một người trở về, huống hồ còn bị thương nghiêm trọng như vậy.

“Là một người… kỳ quái”. Bạch Nha đột nhiên thở hổn hển lên tiếng, máu tuôn ra từ trong miệng, giọng nói vô cùng yếu ớt, “Rất nguy hiểm, phải cẩn thận”.

“Một? Chỉ có một? Là người nào?”. Lily Ca giật mình, đội ngũ đi săn thông thường có đến hai ba mươi người, trên tay còn có vũ khí, làm sao một người có thể có được sức mạnh cường đại để đối phó với hai ba mươi người chứ?

“Những người khác đâu?”. Sa Tả ngồi xổm xuống hỏi khẽ.

Bạch Nha khó khăn phun ra hai chữ: “Đã chết”.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment