Liệp Lang Đảo

Chương 5

Người được Trình Khản gọi là Naga không hề nhìn bọn họ, Trình Khản cũng không nói thêm gì.

Naga đem hai con dao ba cạnh nhặt được bên cạnh thi thể nguyên trụ dân nhét vào giày, sau đó đưa chân đến dưới thân thi thể khêu một cái, thi thể dễ dàng bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất.

Con Đức Lạp Khố phía sau lưng lập tức chạy tới, trước khi thi thể rơi xuống đất đã nhanh chóng dùng cái mỏ như cái kẹp thép gắp lại, sau đó mạnh mẽ vung đầu, nện thi thể lên mặt đất, lúc này mới lần nữa gắp thi thể lên.

Sa Tả cố nén cảm giác buồn nôn nhìn theo Đức Lạp Khố chậm rãi đi sau lưng Naga về cạnh bên xe, cuộc nói chuyện giữa Trình Khản và người đàn ông này rất đơn giản, nhưng lượng thông tin đủ làm đầu óc cậu xoay chuyển điên cuồng.

Hai người kia quen biết nhau, Trình Khản nhất định từng đến đảo Liệp Lang, hơn nữa không chỉ một lần, câu “Anh lại tỉnh” của Naga khiến cậu không hiểu, lại? tỉnh?

Naga khởi động xe, khi xe máy nổ vang, Trình Khản mới hỏi tiếp một câu: “Bọn họ vẫn ở chỗ cũ chứ?”.

“Không biết”. Naga ngửa mặt, khuôn mặt của hắn vẫn như cũ giấu trong bóng tối, không nhìn thấy biểu tình, nhưng khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt rất rõ ràng.

Trình Khản không hỏi thêm, anh biết mình sẽ nhận được câu trả lời này.

Xe máy và Đức Lạp Khố dần dần biến mất trong tầm mắt, âm thanh cũng dần dần biến mất, Sa Tả mới quay đầu nhìn Trình Khản: “Ai vậy?”.

“Naga”. Trình Khản thoát khỏi tâm trạng háo hức trước đó, quay về trạng thái lạnh lùng, trả lời có lệ.

“Cái tên này kì quá”. Ca Luân ngồi xổm dưới đất, hắn không biết mình còn có thể nói gì, trong thời gian ngắn mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn nhìn Côn Bố đang dần mất đi sức sống và sinh mệnh, trong đầu hiện tại rất hỗn loạn.

“Naga là thổ ngữ, ngôn ngữ của nguyên trụ dân, nghĩa là ác ma đến từ biển sâu”, Trình Khản chỉnh lại cái túi sau lưng, khom lưng sờ vào cổ Côn Bố, “Đi thôi, gã chết rồi”.

Nguyên trụ dân còn có ngôn ngữ?

Hơn nữa còn là ác ma đến từ biển sâu?

Đến từ biển sâu không phải là cá sao, cá có thể lên bờ, còn có thể lái mô-tô, khi nào lại tân tiến đến thế.

Sa Tả không hỏi tiếp vì rõ ràng Trình Khản không muốn nói nhiều về Naga, nhưng Ca Luân rất tò mò, hỏi cả nửa ngày, cuối cùng Trình Khản chỉ nói một câu: “Có một số việc biết được thì cũng không có lợi gì, làm sao sống sót ở nơi này mới là quan trọng nhất”.

Trước khi tiến vào rừng, Sa Tả cảm giác cánh rừng này không quá lớn, mất một đến hai tiếng đồng hồ là có thể băng qua, nhưng cậu không ngờ rằng thẳng đến khi trời tối, bọn họ vẫn chưa ra đến bìa rừng.

“Tôi không đi nổi nữa”. Ca Luân thở hồng hộc theo phía sau, thể lực của hắn rất kém, tựa như toàn bộ người ở AS đều có tố chất không tốt lắm, càng không phải nói đến Ca Luân là người sinh trưởng trong khu bình dân.

So sánh với Sa Tả, cậu rất may mắn được trải qua khóa huấn luyện bí mật do cha mẹ sắp xếp. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng ít nhất hiện tại cậu không thấy mệt mỏi.

Nhưng sau khi trời tối, đảo Liệp Lang mang đến cảm giác đè nén mãnh liệt hơn, xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ thiết bị chiếu sáng trên tay thì không còn nguồn sáng nào khác.

Ánh sáng từ thiết bị chiếu sáng không đủ chiếu xuyên qua làn sương mù dày đặc mang theo hơi ẩm, trái lại làm tăng thêm cảm giác kinh dị.

Sa Tả ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.

Khi còn nhỏ, mẹ từng nói với cậu rằng bên ngoài AS không có nơi bị ô nhiễm ánh sáng trường kỳ nên vẫn có thể nhìn thấy trăng và sao. Cậu vẫn trộm hi vọng một ngày nào đó có thể đến được địa phương bên ngoài AS để ngắm sao.

Nhưng bây giờ, nơi này cách AS rất xa, trông như một hòn đảo biệt lập hoang dã, bầu trời đêm vẫn là khoảng không đen kịt.

Vẫn không nhìn thấy, Sa Tả nhìn lên bầu trời một hồi, không khỏi thất vọng.

“Nghỉ ngơi chút đi”. Trình Khản ngồi xuống một gốc cây, tắt thiết bị chiếu sáng trong tay.

Sa Tả ném ba lô xuống đất rồi ngồi dựa vào thân cây, cậu kéo khóa giày chống rét ra một chút. Ca Luân hơi do dự, hắn không muốn ngồi một mình, nhưng lại không dám ngồi cạnh Trình Khản, cuối cùng quyết định ngồi cạnh Sa Tả.

Ban đêm ở đảo Liệp Lang rất yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu vang, không có tiếng chim hót, ngay cả tiếng sóng biển cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng hô hấp của ba người liên tục lặp lại trong màn đêm tĩnh mịch.

Ba người trầm mặc ngồi đó, mỗi người đều có nỗi lòng riêng.

Qua một hồi, Trình Khản kéo lại quần áo, vỗ vỗ vào ba lô rồi nằm xuống: “Tranh thủ ngủ một lát đi”.

“Nếu đang ngủ mà có cái gì đó đến thì phải làm sao?”. Ca Luân không dám ngủ, lại nhích sang bên cạnh Sa Tả.

Sa Tả có hơi mệt, trước đây cậu nuôi thói quen ngủ rất ngon, hiện tại tinh thần có chút thả lỏng, cơn mệt mỏi lập tức tìm đến, đối với việc Trình Khản không trả lời câu hỏi lo lắng của Ca Luân, Sa Tả mỉm cười trong bóng tối: “Có cái gì đến đi nữa thì dù có tỉnh ngủ cũng không làm được gì”.

Trình Khản nằm xuống không bao lâu thì phát ra tiếng ngáy khe khẽ, Sa Tả cũng nhắm mắt lại, thật sự cậu không làm được như Trình Khản, cứ nằm xuống rồi ngủ, nên chỉ có thể dựa vào thân cây chợp mắt một lát.

Không lâu sau đó, cơn buồn ngủ đã ập tới. Trong mơ màng, cậu cảm thấy Ca Luân nhích lại gần, tay hắn đưa vào trong túi áo của cậu, cầm lấy tay cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Cậu lạnh không?”.

“Vẫn còn chịu được”. Sa Tả rút tay ra, tay của Ca Luân có hơi lạnh, cậu đoán chừng hắn ta đang rất lạnh, cậu không ngại Ca Luân đặt tay vào túi áo của cậu để sưởi ấm, nhưng cậu không có thói quen bị người lạ nắm tay.

Tay Ca Luân rất nhanh cầm lấy tay cậu rồi nắm chặt, ngón tay của hắn ngắt một cái trên mu bàn tay cậu: “Da tay cậu mịn quá”.

Sa Tả mở mắt, tuy cậu có chút mơ màng nhưng giọng nói của Ca Luân trầm thấp gần như nghe không rõ, nhưng cậu vẫn có thể nghe được mùi vị khiêu khích từ động tác và giọng nói của hắn.

Sa Tả kéo tay Ca Luân ra khỏi túi áo, cậu không hiểu vì sao Ca Luân rõ ràng đang rất sợ nhưng hiện tại còn cố ý làm loại chuyện này: “Anh không còn sợ sao?”

“Ôi”, Ca Luân khẽ thở dài, hắn lại muốn đưa tay vào trong túi áo Sa Tả, “Phân tán lực chú ý một chút, hơn nữa cậu…rất dễ khiến người khác nảy sinh loại suy nghĩ này”.

“Tôi không có loại suy nghĩ này với anh”. Sa Tả nhíu mày, AS kiểm soát rất nghiêm khắc đối với việc sinh sản, vì vậy mấy trăm năm qua, mọi người đã trở nên lãnh đạm đối với việc sinh sản vì mục đích, giới tính không còn là phạm vi suy xét, nhưng Sa Tả không thể chấp nhận hành vi mờ ám của một người xa lạ.

“Thật vậy chăng? Vậy cậu có bạn hay không…”. Ca Luân không hề để ý thái độ của Sa Ta, bàn tay trực tiếp đặt lên người cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Động tác này khiến Sa Tả không chịu được, cậu đứng thẳng người lên, nắm cánh tay Ca Luân hất hắn văng ra ngoài: “Cách xa tôi một chút”.

“Đụng có một chút mà phản ứng mạnh vậy!”. Ca Luân bị hất ngã cách đó hai mét, buồn bực ngồi bò dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, xung quanh đen kịt làm tim hắn đập nhanh, hắn nhanh chóng lò mò trở về cạnh Sa Tả, phần cánh tay bị Sa Tả nắm khi nãy vẫn còn đau âm ỉ: “Còn nói là chưa từng huấn luyện qua?”.

Sa Tả không lên tiếng, cậu xốc cái túi lên, ném tới phía Trình Khản rồi ngồi xuống cạnh anh ta, Ca Luân sợ Trình Khản nên không dám tới gần, nhỏ giọng lầm bầm tựa như độc thoại gì đó, ngồi dựa vào thân cây, không có hành động khác nữa.

“Trai tân sao? Phản ứng mạnh thế này!”. Trình Khản vẫn nằm im không nhúc nhích đột nhiên khẽ cười.

Sa Tả khẳng định người này đã sớm tỉnh giấc, không, anh ta căn bản không hề ngủ, người này y hệt một con cáo già, cậu tức giận nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy anh sờ hắn đi”.

“Quá gầy, không có hứng thú”. Trình Khản vẫn mỉm cười.

Sa Tả không nói nữa, cậu không muốn nói chuyện với Trình Khản, cũng không muốn có mối quan hệ thân thiết với anh ta.

Bí mật của Trình Khản, cậu không muốn tìm đáp án, cũng không muốn dính dáng đến chuyện gì đó phức tạp, giống như câu nói trước đó của Trình Khản, có một số việc không biết thì sẽ tốt hơn.

“Tôi tặng cậu một thứ”. Trình Khản trở mình ngồi dậy, tháo xuống một vật trên cổ đưa tới.

“Cái gì vậy?”. Sa Tả không thấy rõ, chỉ sờ ra được một sợi dây bằng da, bên trên treo một cái khuyên nhỏ, cái khuyên có hình lập phương làm từ kim loại, xấp xỉ đầu ngón tay, rất nhẵn nhụi: “Tặng tôi làm gì?”.

“Cầm đi, không hại cậu đâu”. Trình Khản nhét sợi dây vào trong tay cậu, lại nằm xuống: “Là bùa hộ mệnh”.

“Bùa hộ mệnh của anh thì tặng tôi làm gì?”. Sa Tả không có thói quen tùy tiện nhận đồ của người khác, huống chi đây còn là bùa hộ mệnh tùy thân của Trình Khản, tuy rằng cậu không tin vào cái gì phòng thân hay không phòng thân, nhưng vẫn không thể nhận được.

“Tôi là loại người cho dù có bùa hộ mệnh đi nữa thì cũng không che chở được gì”, Trình Khản thở dài, giọng nói có chút cô đơn, “Giữ đi”.

Sa Tả không nói nữa, ngón tay sờ sờ vào cái khuyên nhỏ, cuối cùng vẫn đeo vào cổ mình. Không hiểu vì sao, toàn thân Trình Khản từ trên xuống dưới đều tràn ngập nghi vấn, nhưng lại luôn khiến cậu nảy sinh cảm giác có thể tín nhiệm.

Khoảng thời gian tiếp theo mọi người đều rất im lặng, Sa Tả một lần nữa trở về trạng thái mơ mơ màng màng.

Trong khoảng thời gian này, thần kinh của cậu lúc nào cũng căng chặt, cậu tự hỏi vì sao bản thân lại gặp chuyện như vậy để rồi liên tục giết người, đối với cuộc sống chưa từng biết sợ hãi, lo lắng, đối với cha mẹ không còn được gặp lại, đối với việc rời khỏi môi trường quen thuộc không bao giờ có thể trở về, sự tuyệt vọng bất lực vẫn luôn hành hạ cậu.

Hiện tại mới lên đảo thì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngược lại cậu đột nhiên trở nên kiên cường hơn.

Tất cả mọi lo lắng và sợ hãi của bản thân đều trở thành sự thật, ngược lại cậu không hề có cảm giác gì.

Có lẽ cậu đã chết lặng thích ứng với sự kích động này…

Mặc kệ như thế nào, đã lên đảo thì sợ hãi có ích lợi gì, càng sợ hãi thì càng nhanh chết, Sa Tả suy nghĩ miên man, không bao lâu ngủ thiếp đi.

Cậu rất ít khi nằm mơ, vậy mà hôm nay lại mơ thấy một giấc mơ kì quái, tiếng rít của Đức Lạp Khố, sinh vật kì dị như nguyên trụ dân, té vào vũng máu của Côn Bố…

Vô số bóng người và âm thanh hỗn loạn vây quanh cậu, hệt như một cái máy chiếu phim xoay tròn cao tốc, từng loạt hình ảnh tấn công tới tấp khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.

Giữa hoảng loạn cậu còn nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của Ca Luân.

Cậu mê man nhíu mày, thằng cha này vừa đụng một cái liền có chuyện, lần này lại la hét gì đây?

Nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra, có vấn đề, âm thanh này nghe rất rõ, sát ngay bên tai, không phải âm thanh truyền đến từ trong mơ.

Đã xảy ra chuyện!

Sa Tả mở choàng mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền có người đập mạnh vào ót cậu, lập tức một loạt sao hiện lên trước mắt, toàn thân xụi lơ, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Cậu cảm thấy cơ thể bị người nào đó nhấc lên rồi khiêng trên vai, bụng bị cấn đến cảm thấy buồn nôn, cùng lúc đó, cậu ngửi thấy một mùi hôi thối.

Mùi hôi thối này không phải lần đầu cậu ngửi thấy, đây mùi tanh tưởi phát ra từ thứ gì đó bị thối rữa, cách đây không lâu cậu đã được ngửi thấy.

Là nguyên trụ dân!

Sa Tả muốn giãy dụa, nhưng bàn tay vừa chạm đến khối u lớn trên người người này, cậu liền thấy buồn nôn rút tay lại.

Sau khi bị đập sau gáy khiến tay chân cậu đến bây giờ vẫn còn xụi lơ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng ngoại trừ bóng tối và vài cái bóng mơ hồ lay lắc, cậu không nhìn thấy gì nữa.

“Trình…”. Cậu cắn răng muốn gọi tên Trình Khản, nhưng không đợi cậu gọi chữ thứ hai, người khiêng cậu phát ra tiếng thở dốc rất quen thuộc, đột nhiên chạy thật nhanh.

Tốc độ bỗng gia tăng khiến Sa Tả bị choáng, hàm răng va vào đầu lưỡi, đau đến mức sắp rơi cả nước mắt.

Nguyên trụ dân khiêng cậu chạy băng băng trong rừng cứ như có thiết bị định vị trong bóng tối, cây cối đan xen chằng chịt và những hố bùn phía trước mặt tựa hồ không tồn tại.

Gió mạnh thổi vù vù bên tai tựa như lưỡi dao sắc bén, cậu không nói chuyện cũng không mở mắt được.

Xung quanh khẳng định còn có những nguyên trụ dân khác, cậu có thể nghe được âm thanh không ngừng truyền tới từ cổ họng, giống như bọn họ đang trao đổi, nhưng cậu không thể đoán ra Trình Khản và Ca Luân đang ở nơi nào, hay là bọn họ cũng giống như mình, đã không thể phát ra âm thanh nào.

Loại tốc độ chạy băng băng kéo dài không lâu, Sa Tả bị treo ngược trên thân người nhìn thấy được phía trước mơ hồ có vài ánh lửa bập bùng.

Đây là quần cư của nguyên trụ dân sao?

Nhưng lại không giống, nếu là quần cư thì tại sao chỉ có lác đác vài ánh lửa như thế?

Người khiêng cậu khi đến gần nơi phát ra ánh lửa thì thả chậm tốc độ, Sa Tả nương theo chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy, cố ngẩng đầu quan sát xung quanh, cậu phát hiện bên cạnh còn có bốn, năm nguyên trụ dân, một người trong đó khiêng Ca Luân, nhưng cánh tay Ca Luân buông thỏng, hình như chỉ ngất đi thôi.

Không nhìn thấy Trình Khản.

Cậu cố gắng rướn người nhìn mấy nguyên trụ dân bên cạnh, trừ bỏ cậu và Ca Luân, trên vai bọn họ không có ai khác.

Không thấy Trình Khản.

Đã chạy thoát? Trốn đi? Hay là bị bỏ lại?

Bất luận là chạy thoát hay trốn đi thì tựa hồ cũng không có khả năng, tốc độ của nguyên trụ dân cao hơn người bình thường bọn họ rất nhiều, hơn nữa bọn họ ở ngoài sáng, nguyên trụ dân ở trong tối…Có lẽ Trình Khản không phải là mục tiêu của những nguyên trụ dân này?

Sa Tả không có thời gian để tự hỏi rằng Trình Khản đang ở nơi nào, theo sự di động của nguyên trụ dân đang khiêng cậu, cậu đã có thể thấy rõ tình huống xung quanh đám lửa, sự bất an trong lòng khuếch trương đến cực hạn.

Trong ánh lửa bập bùng, một cửa động đen như mực hiện ra trước mắt cậu.

Miệng hang rất nhỏ, dây leo dài mọc đầy phía trên cao, thòng xuống dưới mặt đất gần như hoàn toàn che khuất cửa động, nếu như không phải đã đến trước cửa động, cậu căn bản không phát hiện nơi này có một hang động.

Không đợi Sa Tả nhìn rõ tình hình xung quang cửa động, người khiêng cậu đã khom lưng chui vào bên trong.

Tầm nhìn của Sa Tả lần thứ hai bị bóng đêm che khuất, cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán, đây là một con đường nghiêng xuống phía dưới, nó không phải là đường thẳng, mà là cách vài bước sẽ có một khúc rẽ, mỗi lần quẹo vào cậu đều có cảm giác gió thổi ngang qua mặt, lối đi này tựa hồ có vô số nhánh rẽ.

Dần dần đi sâu vào trong, Sa Tả cảm giác địa thế lại bắt đầu từ từ nâng lên cao, đồng thời cậu bắt đầu nghe được rất nhiều âm thanh trầm thấp, số lượng nguyên trụ dân đang gia tăng, loại âm thanh từ đầu đến cuối vẫn nghe không hiểu cứ vờn quanh tai khiến cho người khác vừa buồn bực vừa bất an.

Xem ra nơi này mới thật sự là quần cư của nguyên trụ dân.

Vừa mới đặt chân lên đảo thì nguyên trụ dân đã bắt đầu theo dõi bọn họ, mục đích ban đầu và hiện tại đều giống nhau, đó là phải bắt bọn họ đến nơi này.

Nhưng tại sao bọn họ lại muốn bắt người?

Ăn thịt người?

Sa Tả lập tức tự áp chế loại suy nghĩ kinh khủng này.

Chuyện ăn thịt người có được ghi lại trong kho dữ liệu, nó đã từng xuất hiện vào mấy năm đầu của cuộc đại biến cùng với hơn một trăm năm Thủy kỉ. Đây là hậu quả đáng sợ của việc rối loạn trật tự xã hội và tốc độ tăng trưởng dân số cùng với tỷ lệ phân bổ nguồn lực đã gây ra sự mất cân bằng nghiêm trọng, nhưng những chuyện này đã trôi qua rất lâu, trong đầu của Sa Tả thì tất cả chỉ tồn tại trong kho dữ liệu lịch sử mà thôi.

Hơn nữa Sa Tả cho rằng, nếu như đơn giản là ăn thịt, vậy thì có thể trực tiếp giết chết bọn họ rồi ăn luôn tại chỗ, còn nếu muốn đem thức ăn về chia sẻ thì có thể khiêng thi thể là được rồi, không cần hao tâm tổn phí để bắt sống.

Ngay khi Sa Tả cảm thấy mình sắp chết đi vì đầu tụ huyết não do hướng xuống phía dưới, thì người khiêng cậu rẽ vào ngã rẽ phía trước, phía trước xuất hiện một cửa động.

Sa Tả hơi kinh ngạc, cậu vẫn cho là quần cư của nguyên trụ dân có thể ở nơi nào đó dưới đất, thật không ngờ chui vào đây hồi lâu vậy mà có thể đi ra khỏi cũng từ con đường này.

Khi ra khỏi con đường, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chết lặng.

Trước mặt bọn họ không còn đường đi, mà là một dãy núi đá thẳng tắp, nhìn từ góc độ của Sa Tả, chính là vách đá dựng đứng.

Nguyên trụ dân nhấc cậu từ trên vai xuống rồi ném vào trên vách đá chiều rộng chưa tới một mét, Sa Tả cảm thấy choáng đầu vô cùng, cậu nghiến răng nhanh chóng lui về phía sau, lưng dán chặt vào vách đá, đồng thời cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình.

Đây là một sơn cốc khổng lồ được bao quanh bởi dãy núi đá màu đen.

Sơn cốc cũng không tính là quá sâu, từ nơi bọn họ đứng có thể nhìn thấy đáy cốc, cao khoảng năm sáu chục mét, nhưng đáy cốc rất rộng, có một khe nứt đi thông ra ngoài cốc. Trên vách đá có không ít dây leo đã từng thấy trước đó, kích cỡ lớn đến kinh ngạc, giống như con rắn khổng lồ vặn vẹo rũ xuống đáy cốc.

Tình hình dưới đáy cốc lại làm cho Sa Tả kinh sợ nhất, nguyên trụ dân đứng đầy bên cạnh mười mấy đống lửa, đang ngửa đầu nhìn lên phía trên, rất nhiều nguyên trụ dân mặc trên người loại quần áo chống rét được phân phát cho các phạm nhân, có một số đã cũ, nhưng có một số còn mới tinh…

Trán Sa Tả toát mồ hôi lạnh, cậu không dám nghĩ chủ nhân của những bộ quần áo này đã đi về nơi nào.

Ca Luân vừa tỉnh lại cũng bị ném xuống đất, té ngã bên cạnh Sa Tả, môi hắn trắng bệch, cả người run rẩy, hắn nắm lấy cánh tay Sa Tả, run rẩy hỏi: “Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra…”.

“Tôi không biết”, Sa Tả rút tay ra, loại run này sẽ truyền nhiễm, thiếu chút nữa cậu cũng run rẩy theo Ca Luân, “Có thấy Trình Khản ở đâu không?”.

“Sớm bỏ chạy rồi! Hắn ta đã sớm không thấy tăm hơi đâu!”. Ca Luân đột nhiên có chút kích động, “Tôi nghe thấy âm thanh của bọn này thì liền tỉnh giấc, lúc đó Trình Khản cũng đã chạy đâu không thấy bóng dáng!”.

Lời nói của Ca Luân khiến tâm trạng Sa Tả chùng xuống, Trình Khản bỏ lại bọn họ rồi chạy trốn một mình sao?

Một nguyên trụ dân đi tới, trong tay cầm một nhánh cây nhỏ, đột nhiên cúi người xuống, nắm lấy hai chân Sa Tả, không đợi Sa Tả giãy dụa liền dùng nhánh cây nhỏ trói chặt hai chân cậu, sau đó đưa nhánh cây nhỏ về phía trước, nửa người Sa Tả cứ như vậy mà bị nhấc lên.

Khi người này kéo sợi dây lôi cậu đến mép vách đá thì Sa Tả mới nhìn thấy một thứ khiến cho cậu hoảng sợ ______ một sợi dây leo được dẫn từ trên vách đá xuống dưới đáy cốc, nó được kéo căng tạo thành một cái đường trượt nghiêng.

Cậu rất nhanh hiểu được mình sắp bị treo ngược trên sợi dây leo này rồi trượt xuống đáy cốc.

“Các người điên rồi!”. Sa Tả không thể chịu được, thét to một tiếng.

Cậu nhìn đầu cùng của sợi dây, nơi đó có mười mấy nguyên trụ dân đang đứng chờ, giữa cự li năm sáu chục mét không có một vật giảm xóc nào, đầu cùng chỉ có một tảng dây leo quấn chặt vào nhau tựa như ván cửa, nếu trực tiếp đụng vào thứ này thì có khả năng sẽ bị gãy xương.

Không ai để ý đến lời kêu gào của Sa Tả, cành cây trên chân cậu đã được cố định vào dây leo, một nguyên trụ dân đi đến đẩy mạnh cậu một cái, cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người cứ như vậy đong đưa trượt ra bên ngoài, trong nháy mắt treo lơ lửng giữa không trung trượt nhanh về tảng dây leo phía đáy cốc.

Sa Tả không biết mình đụng phải thứ đó rồi trước mắt mới tối sầm, hay là trước khi đụng vào thì đã ngất xỉu, nói chung cậu hoàn toàn không hề cảm giác được xương cốt bị đụng nát thì trước mắt đã tối sầm, sau đó mất đi tri giác.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment