Bạch Tuyết trở về Lan Châu vào tháng Mười, vừa ổn định chỗ ở thì đón trận bão cát dữ dội nhất trong năm.
Bên ngoài, cát vàng cuộn lên mịt mù, gió bấc gào rú. Bên trong, cô cúi xuống chiếc bàn trà thấp, ăn ly mì ăn liền thứ ba trong ngày, đôi mắt mệt mỏi vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Đài CCTV6 đang chiếu một bộ phim tình cảm cũ rích của đại lục, nam chính có khuôn mặt lớn đến mức sắp tràn khỏi màn hình, nữ chính thì đánh dày cả nửa cân phấn cũng không che được mụn trên trán, gào khóc cả buổi mà vẫn không rơi được một giọt nước mắt nào.
Gió ngoài cửa sổ quá lớn, cô theo phản xạ quay đầu nhìn ra, lớp kính vuông bị cát bụi phủ kín, kín đến mức người chưa từng đến Lan Châu có lẽ sẽ nghĩ mình bị chôn sống.
Hồi nhỏ, cô rất thích kiểu thời tiết này. Những người sống trung dung thường hay thích những điều cực đoan. Cô có thể chống cằm nằm bò bên bệ cửa sổ cả một buổi chiều, chăm chú nhìn cát vàng len qua khe cửa, từng chút một tích lại trên bệ gạch trắng thành một đống nhỏ. Cũng thích dùng ngón tay vẽ lên đó một bông hoa, hoặc một khuôn mặt cười, cho đến khi mẹ cô giận dữ lôi cô xuống, vừa càu nhàu vừa lấy khăn lau sạch những hình vẽ trên cát, rồi chỉ tay vào mặt cô mà mắng: “Nhìn đi! Vừa lau nhà xong mà giờ để cát bẩn khắp nơi! Không giúp được gì thì tránh qua một bên!”
Mẹ cô là người Thượng Hải, sống ở Lan Châu hơn nửa đời người, khẩu âm đã thay đổi, khẩu vị cũng khác xưa, chỉ có tính sạch sẽ di truyền từ bà ngoại là chưa bao giờ thay đổi. Bạch Tuyết hay Bạch Kiến Quốc, ai dám làm bẩn nhà thì phải hứng chịu cơn thịnh nộ sấm sét của bà ấy.
Suốt thời niên thiếu, Bạch Tuyết không ngừng đấu tranh với mẹ. Nhưng giờ đây, khi đã bước qua tuổi ba mươi, cô tuyệt vọng nhận ra mình ngày càng giống mẹ. Không chỉ về ngoại hình và dáng người, mà ngay cả tính cách dễ cáu kỉnh khi nhìn thấy thứ bẩn cũng giống hệt.
Cô ném chiếc nĩa nhựa xuống, lao ra ban công. Tiếng cát rào rạo dưới chân khiến cô bực bội. Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, cô đã kiểm tra kỹ, nhưng khung cửa quá kém, chỉ trong lúc cô ăn nửa ly mì, ban công và phòng khách đã ngập đầy cát bụi.
“Chết tiệt!”
Bạch Tuyết khẽ nguyền rủa, lần đầu tiên hối hận vì đã bỏ ba trăm ngàn để mua lại căn nhà gắn bó suốt mười tám năm của mình.
Chủ cũ đã cho thuê nơi này từ lâu. Bộ sofa gỗ đỏ mà mẹ cô quý nhất đã bị thay bằng chiếc sofa gỗ ép rẻ tiền, tỏa ra mùi hắc khó chịu. Giường đôi rộng rãi bằng gỗ thật bị đổi thành hai chiếc giường đơn mỏng manh, chỉ cần lắc nhẹ là kêu cọt kẹt như sắp sụp.
Bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại rằng cô phải tránh xa tất cả những người và sự việc có thể gợi lại ký ức. Nhưng cô như bị ma ám, nghỉ việc, ly hôn, dứt khoát đến mức không mang theo nổi một bộ quần áo, chỉ cầm theo căn cước công dân, điện thoại và một chiếc thẻ ngân hàng rồi trở về Lan Châu.
Cô muốn tìm gì? Chính cô cũng không rõ. Vào một ngày khi vừa tròn hai mươi chín tuổi, đột nhiên cô lại nhớ về người đó, một chàng trai mà cô chỉ gặp thoáng qua một lần vào mười hai năm trước.
Anh ấy hơn cô một tuổi. Năm nay ba mươi mốt tuổi rồi. Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi không thể chưa kết hôn. Nếu anh ấy còn ở Lan Châu, lúc này hẳn đang vội vã chạy về nhà trong cơn bão cát, phủi bụi trên người, mặc kệ người mình yêu bĩu môi ghét bỏ mà ôm lấy cô ấy cười ranh mãnh. Nếu đã có con, anh ấy sẽ bế con lên vai xoay vòng, đứa trẻ cười khanh khách, người vợ sẽ giận dỗi kêu anh ấy dừng lại để ăn cơm…
Vậy thì, cô trở về đây để làm gì?
Cô vào nhà vệ sinh, lôi chiếc chổi và hốt rác phủ đầy bụi ra, mở vòi nước ngâm cây lau nhà đã khô cứng như đá. Trong lúc dọn dẹp cát bụi đầy sàn, cô liên tục nghĩ về câu hỏi không lời giải đáp này.
Từ tuần trước khi dọn đến đây, cô đã lần lượt vứt hết đống đồ đạc cũ kỹ đi, chỉ còn lại một chiếc bàn trà, một cái tivi màu cũ kỹ, và những bức tường chi chít nét vẽ nguệch ngoạc của bút màu.
Cô đặt cây lau nhà xuống, đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn đống màu sắc lộn xộn trên tường. Cô nghĩ, đời mình cũng giống bức tường này, không thể nào quay về trạng thái ban đầu được nữa.
Cô không thể tìm thấy anh ấy. Thậm chí, ngay cả chính mình, cô cũng chẳng thể tìm thấy nữa.
Điện thoại trên bàn trà đổ chuông, giai điệu du dương nhưng khi vang lên trong căn phòng trống trải lại đặc biệt chói tai, làm tim cô giật thót.
Là ai gọi? Cô đã xóa sạch bạn bè bên Thượng Hải trên WeChat từ lâu. Mẹ cô cũng đã đoạn tuyệt với cô. Trước khi rời đi, cô thậm chí đã ném SIM của nhà mạng Liên Thông xuống sông Hoàng Phố, giờ dùng số mới của nhà mạng Di Động ở Lan Châu…
Cô đứng chần chừ tại chỗ, nhưng khi chuông reo lần thứ hai, vẫn đi đến nhìn màn hình.
Là một dãy số quen thuộc. Trí nhớ cô ngày càng kém, nhưng dãy số này, cô có thể đọc ngược một cách trôi chảy.
“Alo.”
Bên kia là một khoảng lặng dài.
Cô nghĩ có thể bão cát đã làm tín hiệu kém, đang định bước ra ban công thì giọng nói trầm khàn truyền qua loa điện thoại: “Cô đến nơi rồi?”
“Ừ.”
“Mua nhà xong rồi sao? Nhà ở quê cả chục năm không có ai ở, cô ở quen không?”
“Ừ.”
Bảy năm yêu, năm năm hôn nhân, Từ Chiêu Lâm luôn chiều theo thói quen ngôn ngữ của cô mà nói tiếng phổ thông. Giờ ly hôn rồi, không ai cần phải chiều ai nữa, cô thấy anh ta nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
“Tìm thấy người đó chưa?”
Lần này đến lượt cô im lặng. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông ấy trước mặt Từ Chiêu Lâm. Ngay cả trong tiểu thuyết của cô, người ấy cũng chỉ xuất hiện một hai lần với tư cách nhân vật phụ hoặc người qua đường.
Đây chính là điều khiến cô e sợ Từ Chiêu Lâm. Anh ta như cầm một lưỡi dao vô hình, chỉ cần vài nhát là xé toang những lời nói dối hoa mỹ, đâm thẳng vào lòng cô.
Từ Chiêu Lâm không nhận được câu trả lời từ Bạch Tuyết, nhưng dường như anh ta cũng không mong đợi một câu trả lời. Sau một, hai giây im lặng, anh ta tiếp tục nói: “Con gái muốn nói chuyện với cô một chút.”
Bạch Tuyết muốn từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh từ đầu dây bên kia: “Mẹ ơi!”
Lòng bàn tay cô lập tức ướt đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập. Con gái cô hoàn toàn không thừa hưởng tính cách trầm lặng, u uất của mẹ mà giống hệt một nữ hướng đạo sinh—mạnh mẽ, quyết đoán, đi đến đâu cũng gây ồn ào trước tiên. Tính tình con bé rất nóng nảy, vô tư, chẳng có chút kiên nhẫn nào, giống hệt như ba nó.
“Mẹ? Sao mẹ không nói gì? Ba và con đều nhớ mẹ lắm! Khi nào mẹ về Thượng Hải?”
“Trân Trân…” Bạch Tuyết khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ.
Trân Trân—viên ngọc quý, nhưng cô biết rõ con bé không phải báu vật gì cả. Cô đã từng thử yêu thương con bé bằng cách hy sinh bản thân như những bà mẹ khác. Nhưng mỗi khi nhìn vào gương, thấy quầng thâm dưới mắt, những nốt mụn do rối loạn nội tiết, nếp nhăn sâu hoắm bên khóe miệng, vùng da bụng nhăn nheo như chiếc túi vải cũ, thứ dâng lên trong lòng cô không phải tình yêu mà là sự hối hận và tuyệt vọng.
Thế nhưng, con gái cô lại có tính cách rực lửa, cố chấp đòi hỏi tình thương của mẹ, khiến cô muốn trốn cũng không thoát được.
“Mẹ sẽ sớm về thôi, con vẫn ổn chứ?”
“Dạ tốt lắm ạ! Con ăn rất ngoan, còn bị cháy nắng nữa, đen giống hệt ba!”
Nghe mẹ nói sẽ sớm quay về, Trân Trân vui sướng cười khanh khách. Bạch Tuyết nghe thấy giọng nói dịu dàng của Từ Chiêu Lâm:
“Con ngoan, đi chơi đi con.”
Cô có thôi thúc muốn cúp máy, vì linh cảm rằng cuộc trò chuyện sắp tới sẽ khiến cô nghẹt thở hơn.
Quả nhiên, khi giọng Từ Chiêu Lâm vang lên lần nữa, anh ta đã đổi sang tiếng phổ thông chuẩn xác: “Cô lừa con bé là sẽ sớm về sao?”
Giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng chữ lừa lại được anh ta nhấn mạnh. Như mọi khi, anh ta đứng trên cao phán xét sự ích kỷ và thói quen nói dối của cô. Nhưng cô không phải tội phạm trong phòng thẩm vấn, cũng không phải là người phản bội hôn nhân trước, ít nhất là về mặt thể xác.
Cô nhìn ly mì trên bàn trà đã hút hết nước, trương phình lên thành một đống hỗn độn. Trên sàn nhà mới lau lại bắt đầu phủ đầy bụi cát. Cảm xúc đang chìm lặng như mặt hồ chết bỗng sôi trào, máu nóng dồn lên não. Cô đáp trả bằng giọng điệu lạnh lẽo, sắc bén, không chút nể nang: “Anh chẳng phải cũng không nói với Trân Trân là chúng ta đã ly hôn sao? Anh chẳng phải cũng đã lừa tôi rằng con đàn bà đó chỉ là một nhân chứng thôi sao?”
Khi bệnh tình của Bạch Tuyết nghiêm trọng nhất, Từ Chiêu Lâm đã ngoại tình, đến giờ cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao Từ Chiêu Lâm lại dẫn người đàn bà dơ bẩn đó về nhà.
Khoảng thời gian đó cô xin nghỉ bệnh dài ngày, hầu như ngày nào cũng ở nhà không ra ngoài, lần duy nhất ra ngoài là để đến khu Hoàng Phố thăm con gái. Mẹ cô ở đó chăm sóc Trân Trân giùm cô, cô đến chỉ để ăn bữa tối, chơi với Trân Trân một lúc, tuyệt đối không ở lại qua đêm.
Nhưng trong suốt một thời gian dài sau đó, cô luôn mơ thấy cái đêm lạnh lẽo ấy lặp đi lặp lại.
Cô trở về từ Hoàng Phố, bước ra khỏi thang máy, đi đến cửa nhà mình. Ngón tay tê cứng vì lạnh, loay hoay mãi vẫn không cắm được chìa khóa vào ổ. Từ bên trong, tiếng rê.n rỉ hoan lạc của một người phụ nữ vang lên, dù qua cánh cửa sắt dày vẫn như muốn xuyên thủng màng nhĩ cô.
Cuối cùng, cô mở được cửa.
Cô mở rộng cửa ra, tay xách giày cao gót, bước vào căn phòng tối om ấy. Đôi chân đi tất lụa dẫm lên sàn nhà lạnh buốt. Cô lướt qua phòng dành cho khách, cánh cửa vẫn đóng chặt như mọi khi, yên lặng không một tiếng động.
Nhưng phòng ngủ chính, nơi cô và Từ Chiêu Lâm vẫn ngủ, có khi còn cùng với Trân Trân nữa, căn phòng mà ngày cưới họ đã đi dạo rã rời ở IKEA mới tìm được chiếc giường ưng ý nhất, vừa đẹp vừa chắc chắn.
Thế mà giờ đây, cô lại nghe thấy tiếng giường cọt kẹt, từng nhịp một, nặng nề và dồn dập, hòa với tiếng thở d.ốc thô bạo của người đàn ông.
Cô đứng ở cửa. Người đàn ông trên giường nhìn lên, đôi mắt dài hẹp tối đen, lạnh lẽo và hung ác. Người phụ nữ bên dưới mềm nhũn, không còn động tĩnh, trông như đã ngất đi.
Anh ta nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười khiêu khích: “Về sớm vậy?”
Chiếc giày cao gót trong tay cô rơi xuống đất đánh cạch một tiếng.
Cô đứng ngây ra đó, trơ mắt nhìn anh ta chậm rãi mặc quần áo, bình thản đi ra sofa ngoài phòng khách hút thuốc.
Người phụ nữ trên giường rất nhanh đã tỉnh lại, vừa xoa đầu oán trách Từ Chiêu Lâm quá thô bạo, vừa liếc cô bằng ánh mắt khinh khỉnh. Cô ta bĩu môi, tặc lưỡi một tiếng đầy khó chịu, rồi nhặt quần áo trên sàn đi vào phòng tắm.
Tấm ga giường nhàu nhĩ, còn vương lại những vết tích khiến người ta ghê tởm…
“Nên tôi đã đưa hết tiền cho cô rồi còn gì, nếu không thì cô lấy đâu ra tiền mua lại nhà tổ?”
“Còn con gái… cô đã không cần nó, thì đừng nói dối nó nữa.”
Giọng anh ta hơi nghẹn lại, có lẽ do đang ngậm điếu thuốc. Bạch Tuyết nghe thấy tiếng bật lửa xẹt một cái, rồi một tiếng thở dài rất khẽ.
“Nhẹ nhõm lắm đúng không, Bạch Tuyết? Cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mà bỏ đi, không cần lo lắng, không cần vướng bận, cũng chẳng ai trách cô.”
Nhẹ nhõm sao?
Công việc chán chường, cuộc hôn nhân vô vị, đứa con gái chỉ biết mè nheo mỗi khi không vừa ý, người mẹ chỉ toàn nhìn thấy khuyết điểm của cô, bà mẹ chồng ở Thượng Hải luôn dùng ánh mắt nghi hoặc lạnh lùng dò xét gương mặt cô dù cô đã giải thích cả trăm lần rằng mình không phải người dân tộc thiểu số…
Cô đã lần lượt vứt bỏ tất cả, như dọn sạch đống đồ cũ, mỗi thứ bỏ đi một chút, lòng cô lại nhẹ đi một phần.
Chỉ có Từ Chiêu Lâm—anh ta luôn dễ dàng lần ra dấu vết của cô. Anh ta là người đầu tiên biết số điện thoại của cô ở Lan Châu. Anh ta biết rõ cô về đây làm gì.
Thượng Hải cách Lan Châu 1.200 km, vậy mà thái độ của anh ta cứ như cô chỉ vừa sang đảo Sùng Minh một chuyến.
Anh ta không tìm cô, không phải vì không tìm được, mà là vì không muốn tìm.
“Nhẹ nhõm chứ, đương nhiên là nhẹ nhõm. Nếu anh không gọi đến thì còn nhẹ nhõm hơn.”
Cô bật loa ngoài, quăng điện thoại lên sofa, rút ra một điếu thuốc lá nữ từ hộp trên bàn trà, tìm bật lửa trong túi quần. Cũng may hôm qua đi siêu thị cô đã mua một cái bật lửa nhựa.
Cô vội vã châm thuốc, hương bạc hà mát lạnh lan tỏa, thấm vào tận phổi rồi tan dần qua đường mũi.
Từ Chiêu Lâm đợi cô rít xong hơi đầu tiên mới cất giọng: “Yên tâm, sẽ không làm phiền cô nữa.”
Ngay cả lời từ biệt của anh ta cũng không có chút luyến tiếc, chỉ như một đối tác hết hạn hợp đồng, thản nhiên nói: Hợp tác vui vẻ.
Cô sững người, tim lại một lần nữa trĩu nặng như mọi khi. Đầu lọc thuốc cháy tàn lặng lẽ rơi xuống đất.
“Sao? Luyến tiếc rồi?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, sau nửa giây im lặng, giọng anh ta chợt trở nên dịu dàng: “Hút ít thôi. Đừng để đến lúc chưa tìm được người thương, bản thân đã mắc ung thư phổi trước rồi.”