Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 11

“Nhìn ánh sáng trong tay tôi.” Bàn tay bác sĩ, với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai không bị thương của cô. Những ngón tay thon dài ấy cách một lớp vải bệnh nhân, cô không cảm nhận được hơi ấm, nhưng cũng không hề lạnh lẽo. Phòng bệnh quá yên tĩnh, vị bác sĩ đó đứng rất gần, cô có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay anh ấy lướt nhẹ trên vải, và cả hơi thở gần như không tồn tại.

Cô nhìn ánh sáng trong tay anh ấy chậm rãi di chuyển, qua lại, qua lại. Cuối cùng, một tiếng cạch vang lên, ánh sáng vụt tắt. Đôi mắt cô mất hai giây để thích nghi với bóng tối, rồi gương mặt anh ấy lại hiện lên trước mắt.

Ánh nắng ngoài cửa sổ lạnh lẽo, trời đã mưa nhiều ngày, dù mặt trời có ló dạng thì cũng chẳng đủ sức sống. Những tấm rèm che giữa các giường bệnh đổ bóng lờ mờ, bao bọc lấy cả hai người.

“Cô còn thấy đau không?” Bác sĩ ra hiệu bảo cô mở cúc áo để lộ vết thương. Đôi tay thon dài khéo léo vén lớp băng gạc lên, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không hề chạm vào da cô. Ánh mắt anh ấy không mang theo sự hỏi han hay quan tâm, bình thản đến mức không chút cảm xúc. Nhưng có lẽ vì đường nét đôi mắt anh ấy quá mềm mại, như một đường kẻ mực đen vẽ thành nét cong trôi chảy đầy tao nhã, nên dù không cười, anh ấy vẫn toát lên vẻ dịu dàng, như làn nước thu lấp lánh gợn sóng.

“Đau.” Cô ngửa đầu, không chút do dự mà trả lời.

Lần này, vị bác sĩ ấy cười. Đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết.

“Thính giác đã hồi phục tốt.” Anh ấy giúp cô dán lại băng gạc cẩn thận, hơi thở phả lên cổ cô, âm ấm và nhột nhột. Nhưng rất nhanh, anh ấy đứng thẳng dậy, bước đến xe đẩy dụng cụ y tế, tháo găng tay cao su ra. Không có nhẫn cưới.

“Bệnh nhân nào cũng sợ đau, nhưng thực ra, đau đớn là dấu hiệu của sự sống, là một điều tốt.” Anh ấy mở vòi nước làm ướt tay, ấn chai nước rửa tay hai lần, vừa rửa tay vừa quay đầu lại cười với cô: “Điều tốt hơn nữa là đứa trẻ không sao cả, rất khỏe mạnh.”

Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng mình. Nó vẫn còn đó, bám chặt trong t.ử c.ung cô, bám riết lấy máu thịt cô, không chịu buông. Như một âm hồn bất tán.

Trái tim cô nặng như một tảng đá lớn, bịch một tiếng rơi xuống nước, chìm thẳng xuống đáy biển sâu.

Bác sĩ đi đến trước mặt cô, nụ cười có phần nhạt đi, thanh nhã, đó là từ duy nhất cô có thể nghĩ đến. Giọng nói của anh ấy như suối nguồn, trong trẻo mà sâu lắng, “Vết thương hồi phục cũng tốt lắm, sau khi xuất viện nhớ đừng để dính nước. Còn nữa, nhất định phải kiêng khem nghiêm ngặt, đồ tanh, đồ cay k.ích th.ích đều không được ăn.”

Nói xong, anh ấy lại bước đến gần hơn, lần nữa nở nụ cười rạng rỡ như ban nãy: “Chúc mừng cô đã tai qua nạn khỏi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Tôi…” Cô cúi đầu, mất mát nhìn bụng mình.

“Tôi chưa thể về nhà, tôi phải…”

“Phải đến Thượng Hải sao?”

Anh ấy tựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng đút vào túi áo blouse trắng, ánh mắt đầy sự cảm thông dịu dàng.

“Ừm.” Cô khom lưng, hai tay đặt lên đầu gối. Cô quá nhỏ bé, chân không chạm tới đất, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình để lộ một bên vai gầy guộc. Cô cúi đầu thấp đến mức gần như chạm vào bụng mình, khẽ gật đầu một cách vô hồn, “Họ muốn tôi hợp tác điều tra.”

Anh ấy nhìn cô trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ ổn cả thôi. Dù có đau đớn, có mệt mỏi đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc.”

Anh ấy cười.

“Nhưng bị ép buộc thế này không phải ai cũng muốn trải nghiệm. Cứ coi như là vẽ một dấu chấm hết cho quá khứ đi.”

Nói xong, anh ấy tháo khẩu trang xuống. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, so với chỉ nhìn bằng mắt, nụ cười của anh ấy lúc này lại càng có phần trẻ trung, rạng rỡ hơn, “Con đường phía trước luôn mới mẻ. Cứ đi rồi sẽ biết thôi.”

“Tôi…” Cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ. Anh ấy đã đi ra đến cửa, nghe tiếng cô gọi thì khẽ dừng lại.

Bước chân của anh ấy nhẹ đến mức không một tiếng động. Hết thảy, mọi thứ đều khác biệt hoàn toàn.

“Sao vậy?”

Sinh linh trong bụng cô khẽ động đậy, lật người, rồi nhẹ nhàng đạp cô một cái.

“Tôi có thể đến gặp anh nữa không, bác sĩ Tiêu?” Cô biết câu hỏi này có phần đường đột. Nhưng cô cảm thấy nếu mình không nói ngay lúc này, thì sẽ không còn cơ hội nữa. Cô đã do dự quá nhiều lần rồi, cả cuộc đời cô đều chìm trong do dự, để rồi bỏ lỡ hết thảy. Lần này, cô không muốn bỏ lỡ nữa.

Thế nhưng, nét cau mày và ánh mắt cảnh giác, cự tuyệt mà cô tưởng tượng lại không xuất hiện. Anh ấy mỉm cười, dịu dàng hơn bất cứ nụ cười nào trước đó.

“Tất nhiên rồi, cô còn phải quay lại tái khám mà.”

………..

“Cô Bạch, bên này.” Bạch Tuyết đứng trước tòa nhà khoa ngoại, như một hồn ma lơ lửng giữa không trung, nhẹ bẫng, bồng bềnh. Ngẩng đầu lên nhìn trời, tâm trí cô trống rỗng suốt một lúc lâu.

Ngoài bệnh viện, ánh mặt trời rực rỡ hơn cô tưởng tượng, rực đến chói mắt. Cô phải giơ tay che ánh sáng mới có thể nhìn rõ chiếc xe cảnh sát đỗ dưới bậc thang.

Vẫn là viên cảnh sát trẻ tuổi quen thuộc đó. Phải chớp mắt mấy lần cô mới nhìn rõ mặt anh ta. Cô vịn eo, chậm rãi bước xuống bậc thềm. Viên cảnh sát nhanh chóng tiến lên vài bước đỡ lấy cô. Cô thấy bảng số hiệu trên ngực anh ta, nhưng đầu óc cô lại quá chậm chạp với những con số, trong khoảnh khắc dời mắt đi, cô đã quên mất số đầu tiên là gì.

“Xin lỗi, tôi hơi lạnh.” Cô ngồi vào ghế sau, khẽ mở miệng, làm cho viên cảnh sát giật nảy mình, như thể cô vừa bật dậy từ trong quan tài.

“Ồ!” Anh ta vội vàng quay lại nhìn cô một cái, “Tôi bật điều hòa ấm cho cô nhé?”

Nói rồi, anh ta nhanh chóng xoay tay vặn nút, luồng không khí ấm áp nhanh chóng lan tỏa, xua tan cái lạnh buốt trên tay chân Bạch Tuyết.

Giữa tháng mười, hay cuối tháng mười rồi nhỉ? Bạch Tuyết có chút ngẩn ngơ. Cô không biết mình đã ở trong bệnh viện bao lâu. Mỗi ngày ăn cơm theo suất bệnh nhân, ăn xong lại ngủ li bì. Ngủ một giấc là nửa ngày, ngày và đêm đảo lộn, đến điện thoại cũng chẳng thèm xem. Cái thứ điện thoại đó ấy à, không xem cũng chả làm sao, ngày vẫn trôi qua như cũ, mặt trời vẫn mọc rồi lặn.

Viên cảnh sát trẻ Trương Cảnh Phong không biết vì áy náy hay vì điều gì khác, cảm thấy tinh thần của cô đã tốt hơn, và trông cũng thuận mắt hơn. Anh ta lại không chắc chắn lắm, bèn nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu.

Ừ, đúng là khá hơn thật. Quầng thâm dưới mắt đã biến mất, người cũng không còn phảng phất mùi thuốc lá bạc hà. Hình như còn có da có thịt hơn chút, gương mặt tròn trịa, đầy đặn, trắng nõn đến mức phát sáng.

Môi cô nhỏ, tựa như cánh hoa anh đào, bây giờ cũng đã trở lại sắc hồng khỏe mạnh. Đôi mắt to, lấp lánh như được phủ một lớp lông tơ, chớp chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Có vẻ như cô đặc biệt hứng thú với cây đa ven đường, cứ nhìn mãi không chớp mắt.

Ừm… nói cô là cô vợ bé nhỏ ngoan ngoãn nhà ai đó cũng không phải không có lý.

“Anh đi máy bay với tôi chứ?” Cô nhìn cây đa một lúc, đèn xanh sáng lên, xe khởi động, cô đột nhiên thu ánh mắt lại, buột miệng hỏi.

“Hả? Không, không phải tôi!” Trương Cảnh Phong có cảm giác vành tai mình hơi nóng lên, lại vội nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy lạ vì sao cô lại chẳng biết gì hết vậy?

“Chồng cô đến đón cô rồi, anh ấy không nói với cô sao?”

“Chồng tôi…” Bạch Tuyết tựa vào lưng ghế, ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua, hòa thành những mảng màu hỗn tạp. Cô cảm thấy đã lâu rồi mình không nghĩ về anh ta. Những ngày tháng vô lo vô nghĩ này thật rực rỡ. Bóng dáng cao gầy khoác áo blouse trắng kia cũng rực rỡ. Nhưng vừa nghĩ đến anh ta, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, bước nhanh về phía cô, từng bước áp sát, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.

Phải, là bao phủ. Một kiểu bao phủ khiến ánh sáng rút lui, mây mù kéo đến dày đặc.

Kèm theo đó là cơn đau nhức xé da xé thịt nơi bả vai, là chất dịch bẩn thỉu của người phụ nữ xa lạ dây lên ga giường trong đêm đông Thượng Hải ẩm ướt lạnh lẽo. Là cái cách anh ta vừa ăn mì xong vừa lau miệng, cười cợt nhìn cô: “Có thai rồi thì chỉ có thể cưới cô thôi.”

Tất cả những điều đó dồn ép cô đến mức không thở nổi.

Mọi thứ liên quan đến anh ta đều khiến cô nhớ đến câu văn trong sách giáo khoa:

“Những đám mây đen bao phủ thành phố.”

“Đúng vậy, hình như sáng nay anh ấy đã đến sân bay rồi. Cô vừa đến là có thể gặp anh ấy ngay.”

Trương Cảnh Phong muốn giúp cô vui lên, nhưng ánh sáng trong mắt cô gần như lập tức vụt tắt, trở nên xám xịt.

“Sao anh ta không tự đến?” Dù gì cũng phải gặp anh ta, vậy sao không để cô gặp ngay từ khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần? Như thế thì giờ đây, cô đã không phải dằn vặt thế này.

Chết không đáng sợ, đáng sợ là cái quá trình chờ đợi cái chết, dài đằng đẵng, dày vò từng giây từng phút.

“Anh ấy…” Trương Cảnh Phong cười khổ.

“Anh ấy do dự rất lâu trong điện thoại, cuối cùng vẫn nói rằng, đừng để cô vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy anh ấy. Sợ cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ cô không vui.”

“Vậy thì tốt nhất là đừng bao giờ để tôi phải nhìn thấy anh ta.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang tự nói với chính mình. Ánh nắng chợt biến mất, bầu trời trở nên lạnh lẽo, trắng xám.

Từ trung tâm thành phố đến sân bay Trung Xuyên là một vùng hoang vu, những dãy núi màu vàng đất kéo dài vô tận, thực sự chỉ có đất khô cằn, không chút cỏ xanh. Đây chính là cảnh sắc nguyên thủy nhất của thành phố miền Tây này. Nhưng Bạch Tuyết thích nơi này, thậm chí còn thích hơn khu trung tâm thành phố. Những lần về quê ăn Tết trước đây, cô luôn ngồi trên xe khách, dán mắt vào cửa sổ mà nhìn suốt dọc đường.

Hôm nay, cô không chỉ có thể nhìn cả quãng đường, mà còn ngồi trong xe cảnh sát uy nghiêm. Hồi nhỏ, cô từng sùng bái các chú cảnh sát. Ba cô có một người bạn làm cảnh sát, mỗi lần ông ấy đến nhà, luôn quen ngồi trên chiếc ghế sofa đơn quay lưng về phía cô. Mái tóc đen, cắt ngắn. Từ góc độ của cô, có thể thấy rõ từng biến đổi trên cơ mặt khi ông ấy nói cười. Giọng nói ông ấy vang rền. Cô sẽ nấp sau góc cửa phòng ngủ, lén nhìn ông ấy, nhìn bộ cảnh phục treo trên giá ở cửa, nhìn chiếc mũ cảnh sát đặt trên bàn trà. Trong lòng thầm nghĩ: Liệu có khi nào chú ấy đột nhiên quay lại, nhìn thấy mình, rồi cười nói: “Ồ! Anh Bạch, đây là con gái anh hả?”

Nhưng bây giờ… Hiện thực luôn tàn nhẫn nghiền nát những giấc mơ trẻ thơ ngây dại.

Cô chẳng còn chút tâm trạng nào nữa. Dứt khoát thu ánh mắt lại, tựa vào lưng ghế, đờ đẫn nhìn trần xe.

“Đến nơi rồi.” Giọng nói của Trương Cảnh Phong kéo cô ra khỏi dòng ký ức xa xăm. Tim cô đập điên cuồng. Cô thật sự muốn nhân lúc còn chưa nhìn thấy anh ta, mở cửa xe nhảy xuống, chạy trốn càng xa càng tốt.

Nhưng cô vẫn thấy anh ta.

Qua kính chắn gió, cô thấy anh ta đứng giữa biển người. Những dòng người qua lại tấp nập quanh anh ta, nhưng anh ta vẫn là người nổi bật nhất. Cao lớn, toàn thân đen kịt, làn da cũng ngăm đen. Anh ta đứng nghiêng, hút thuốc, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như mắt chim ưng lặng lẽ lướt qua từng gương mặt người đi đường.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta đột ngột quay đầu lại. Ánh mắt lập tức khóa chặt lấy cô. Cô thậm chí không kịp né tránh. Sững sờ hai giây, cô cảm giác tim mình ngừng đập. Đôi chân lạnh buốt đến mức không thể cử động, vội vàng cúi đầu xuống, lòng bàn tay lạnh như băng túa đầy mồ hôi.

“Cô Bạch?” Trương Cảnh Phong khẽ gọi cô một tiếng. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, khóe mắt thoáng thấy bóng người mặc áo sơ mi đen chắn ngay trước cửa xe, chặn hết ánh sáng xung quanh cô. Không mở cửa, cũng không gọi cô. Chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ cô tự mình bước xuống.

“Đến nơi rồi, cô Bạch, chồng cô đến đón cô rồi.” Trương Cảnh Phong vốn là người vô tư, nhưng lúc này cũng mơ hồ cảm nhận được sự chống cự của người phụ nữ nhỏ bé ngồi ghế sau đối với người đàn ông bên ngoài. Anh ta có chút đồng cảm, nhưng cũng không biết nên đồng cảm với ai.

Nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước cửa xe, đôi tay bối rối giấu ra sau lưng, rồi lại nghĩ đến hình ảnh chàng trai trẻ tr.ần tr.ụi mà mình đã vô tình thấy trong nhà cô hôm đó…

Haizz… cô vợ bé nhỏ đã có lòng hướng về người khác rồi! Tội nghiệp ông chồng già…

“Cảm ơn anh cảnh sát, vất vả cho anh rồi.” Cuối cùng, Bạch Tuyết vẫn chọn cách đối mặt với số phận. Bác sĩ Tiêu đã nói, dù đau đớn, dù mệt mỏi, tất cả rồi cũng sẽ qua đi.

Con đường phía trước là con đường mới, cứ bước tiếp thôi.

Cô chào tạm biệt Trương Cảnh Phong, mở cửa xe bước xuống. Nhìn theo chiếc xe cảnh sát rời đi, cô chợt thấy quyến luyến viên cảnh sát mà mình mới gặp đúng ba lần này. Anh ta cũng rất nhẹ nhàng, lịch sự với cô. Cô muốn đi theo anh ta. Đi đâu cũng được, chỉ cần không ở lại đây.

“Đi thôi.” Người phía sau cất tiếng. Có lẽ vì hút thuốc lâu năm, giọng anh ta khàn và trầm. Chỉ mới hơn một tháng không gặp, trong thời gian đó cũng đã gọi điện vài lần, vậy mà giọng nói này lại trở nên xa lạ như ký ức từ rất lâu rồi.

Cô không quay đầu lại. Cảm giác có một thứ gì đó đặt lên vai, ấm áp lan tỏa. Cô theo phản xạ cúi xuống nhìn, là một chiếc áo khoác nhung cổ lông màu xanh đậm. Lớp lông mềm mại đung đưa theo gió, lướt qua cằm cô, nhột nhột, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

“Đi thôi.” Anh ta lặp lại.

Cô xoay người, ngước đầu nhìn anh ta. Dưới ánh mặt trời, nét phong trần hằn rõ trên gương mặt anh ta. Đôi mắt sắc như lưỡi dao giờ đây đã có thêm nếp nhăn nơi đuôi mắt. Mái tóc ngắn, đen, cứng, đã điểm vài sợi bạc. Sống mũi cao thẳng khiến hốc mắt anh ta trông càng sâu hơn. Nếp nhăn hai bên cánh mũi đã hiện rõ, còn nụ cười vô thức nơi khóe môi càng làm đường nét ấy thêm sâu.

Anh ta chạm mắt cô trong chớp nhoáng, rồi nhanh chóng dời đi, ánh nhìn rơi xuống bờ vai cô.

“Còn đau không?”

“Không đau nữa.” Cô lùi một bước, tay siết chặt trong ống tay áo, môi bị cắn đến trắng bệch, “Đi thôi.”

———

Editor: Hai người họ gặp lại nhau rồi, truyện đã rẽ sang một cách nhìn khác, nên từ giờ mình sẽ đổi lại cách gọi của các nhân vật nha mọi người.

———

Thủ tục check-in hoàn tất nhanh chóng. Từ Chiêu Lâm đứng trước quầy check-in tự động in vé, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tuyết.

Cô đứng xa xa, mắt dõi theo dãy núi hoang vu phía ngoài khung cửa sổ lớn của sân bay. Nhìn nghiêng, đôi môi nhỏ của cô hơi hé mở, gò má đầy đặn nhô lên.

Cô đang cười.

“Còn sớm, ngồi một lát đi.”

Qua cửa kiểm tra an ninh, cả hai tìm chỗ ngồi gần cổng lên máy bay. Từ Chiêu Lâm ngồi sát bên cô, hai chân vắt chéo, dựa vào ghế, ánh mắt dõi theo dòng người hối hả trong sân bay, không nhìn cô. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, Hồng Song Hỷ, loại anh thường hút. Mùi thuốc mạnh xộc thẳng vào mũi, rất bá đạo. Cùng với hơi ấm từ người anh, chúng quấn chặt lấy cô, kéo cô trở về nơi mà cô đã quyết tâm chạy trốn.

Cả ngày hôm nay, ánh mặt trời vẫn yếu ớt. Nhưng đến hoàng hôn, nó bỗng rực lên như muốn thiêu rụi chút sinh mệnh còn sót lại. Sắc đỏ của ánh tà dương xuyên qua mây, loang lổ như vệt máu. Bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm bi thương, như một người anh hùng quyết liệt chặt đứt cánh tay của mình để sinh tồn. Nhưng dù gì, hoàng hôn cũng chỉ là hoàng hôn. Nơi giao hòa với màn đêm đã trở nên u ám, chết chóc, một màu cam tàn lụi.

Dưới ánh chiều đỏ như máu, gương mặt góc cạnh phong trần và thân hình cao lớn trong bộ đồ đen của anh hiện lên một vẻ bi tráng, như thể đang bước vào cõi chết. Cảnh tượng ấy lại vô cùng phù hợp với anh. Bạch Tuyết nhìn anh hồi lâu. Nhưng anh chỉ thờ ơ quan sát dòng người tấp nập và nhân viên sân bay bận rộn, như thể cô không hề tồn tại.

“Chiếc áo này vẫn còn à.” Cô thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác. Ban đầu chỉ thấy quen mắt, sau đó mới nhớ ra, mấy hôm trước trời trở lạnh, cô còn hoài niệm về nó. Và cuối cùng, ký ức dẫn cô trở về con phố Võ Khang lạnh lẽo, nơi cô đứng lì trước ô kính cửa hàng, còn Từ Chiêu Lâm thì đứng bên cạnh, vừa mắng cô vừa kéo cô đi.

“Không phải anh đã bảo em khóa cửa, đừng mở cửa sao?” Từ Chiêu Lâm cuối cùng cũng lên tiếng. Anh vẫn nhìn dòng người phía trước, như thể không phải đang nói chuyện với cô.

Bạch Tuyết cúi đầu nhìn đầu gối mình. Bên tai, tiếng hét kinh hoàng của đám đông lại vang lên. Tiếng cười sắc nhọn của người phụ nữ ấy, và âm thanh trầm đục của viên đạn xuyên qua đầu kẻ đứng sau cô. Những mảng máu thịt dính lên mặt cô vẫn còn nóng hổi. Mùi tanh tưởi len lỏi vào khoang mũi, chui vào tận ngũ tạng. Trên bàn phẫu thuật, cô đã nôn mửa đến cạn cả dịch mật, nhưng mùi hôi đó vẫn như còn mắc kẹt trong dạ dày.

“Tôi quên mất.” Cô hít một hơi sâu, cố gắng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu.

“Quên khóa cửa. Ổ khóa đã gỉ, cũng lỏng lẻo rồi. Cô ta lấy một chiếc rìu, chiếc rìu bị cô ta bổ gãy, ổ khóa cũng rớt xuống.” Hình ảnh cánh cửa sắt rỉ sét từ từ bị phá tung lại hiện lên rõ ràng. Rõ ràng đến mức cô có thể ngửi thấy cả mùi bụi bặm bốc lên. Người phụ nữ ấy ném đứa bé đã chết vào lòng cô, mềm nhũn, ẩm ướt, nhớp nháp.

Từ Chiêu Lâm cuối cùng cũng quay đầu, im lặng nhìn cô. Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, đôi mắt anh cũng đỏ rực. Anh đặt tay lên đầu gối cô, hơi ấm trong lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến da thịt cô. Ngập ngừng một chút, cuối cùng anh vẫn nắm lấy tay cô.

“Không sao. Không sao rồi. Sau này sẽ không còn chuyện như thế nữa. Anh đảm bảo.”

Bạch Tuyết cúi đầu nhìn tay anh. Bàn tay to lớn, rám nắng, nóng rực, đang bao lấy một mảng da trắng nõn. Lòng bàn tay ấy thô ráp, vết chai nơi ngón cái nhẹ nhàng cọ xát.

Cô đột ngột hất tay anh ra.

“Không ở bên anh, thì sẽ không có chuyện gì cả.”

Lại rơi vào im lặng. Chỉ còn lại những âm thanh ồn ào của sân bay, và tiếng phát thanh lạnh lùng vô cảm.

“Từ Chiêu Lâm, đứa bé này vẫn ổn.” Bạch Tuyết quay sang nhìn anh, chăm chú quan sát.

“Anh muốn nó không?”

“Từ Chiêu Lâm, đứa bé này không bị gì cả.”

Bạch Tuyết quay đầu nhìn thẳng vào Từ Chiêu Lâm, ánh mắt sắc bén găm chặt lấy anh.

“Anh có muốn nó không?”

Từ Chiêu Lâm không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ quan sát cô, không hề tỏ ra bối rối, chỉ im lặng chờ cô nói tiếp.

“Tôi nhớ ra rồi, chuyện hôm đó tôi đã nói với anh, anh có câu trả lời chưa?” Bạch Tuyết nhếch môi cười, nụ cười mang theo sự độc ác cay nghiệt.

“Bỏ mẹ giữ con, chẳng phải đó là điều mà cảnh sát Từ đã muốn làm từ lâu rồi sao?”

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bụng mình.

“Lần này tôi ở bệnh viện khá lâu, ăn ngon ngủ yên, bụng lớn hơn trước rồi. Còn làm cả kiểm tra thai kỳ nữa, rất khỏe mạnh.”

Cô lại ngẩng đầu, giống như một con rắn độc nhỏ bé nhưng xinh đẹp, cánh môi đỏ mọng khẽ mấp máy, chậm rãi phun ra từng giọt nọc độc.

“Cảnh sát Từ, lần này anh lời to rồi.”

Cô thấy Từ Chiêu Lâm cười. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô trong lòng bàn tay. Những vết chai trên ngón tay anh khẽ lướt qua trán cô, nhẹ nhàng xoa dịu nếp nhăn giữa đôi mày nhíu chặt.

“Được thôi, em muốn bao nhiêu?”

Cô hừ lạnh một tiếng, dời mắt nhìn về phía dòng người tấp nập, cảm giác như đấm vào bông, chẳng có chút hứng thú nào.

“Tùy anh, tôi chỉ muốn xem vì đứa bé này anh có thể trả giá đến đâu.”

“Làm ăn cũng rộng rãi đấy nhỉ.”

Từ Chiêu Lâm cười càng rạng rỡ, buông tay khỏi mặt cô, ánh mắt hướng về phía những chiếc máy bay đang đậu trên đường băng, chờ cất cánh bay đến nơi xa.

“Rồi sao nữa? Bà chủ Bạch lấy được tiền thì tính định cư ở đâu đây?”

Bạch Tuyết không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về một hướng khác.

Dãy núi xếp chồng lên nhau phía xa xa.

Giữa hai dãy núi ấy, có một thành phố—quê hương cô.

Trong thành phố đó có một bệnh viện, không giống bệnh viện quân đội trong những cuốn tiểu thuyết cô viết, nhưng xét cho cùng, cũng chẳng khác là bao.

“Là nơi đó sao?”

Nghe anh hỏi, Bạch Tuyết quay đầu lại.

Từ Chiêu Lâm cũng đang nhìn về cùng một hướng với cô. Đôi mắt anh sắc bén, thâm trầm như mắt chim ưng, mang theo vẻ cô tịch, lạnh lẽo.

“Đã tìm thấy người đó chưa?”

“Chưa.” Bạch Tuyết vội dời ánh mắt, nhìn về một nơi khác.

Một gia đình bốn người lướt qua trước mặt họ, tiến về cổng lên máy bay. Người ba kéo một chiếc vali lớn, đeo chiếc balo phồng căng trên lưng, trước ngực còn địu một đứa bé đang say ngủ. Người mẹ thì dắt tay cô con gái nhỏ, cùng bước song song với anh ta. Cô bé mang trên lưng chiếc balo hình con vịt vàng, tóc tết hai bên đung đưa theo từng bước nhảy líu lo.

“Vậy à…”

Từ Chiêu Lâm khẽ cười, cùng Bạch Tuyết dõi theo gia đình đó bước vào cổng lên máy bay, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Anh rút điện thoại ra xem, năm giờ rồi.

Còn mười phút nữa, đến lượt họ lên máy bay.

“Đến cục rồi thì đừng căng thẳng. Họ hỏi gì, em nhớ được thì cứ nói, tình trạng của em họ đã biết, sẽ không làm khó đâu.”

“Nhưng nhớ kỹ một điều, tuyệt đối đừng nói dối. Dù là vì lý do gì, cũng không được nói dối.”

“Viên cảnh sát phụ trách họ Kim, em phải cẩn thận.” Từ Chiêu Lâm quay sang nhìn cô, lại mỉm cười.

Đôi mắt sắc như lưỡi dao thoáng chốc dịu lại, cong thành một vầng trăng khuyết đầy dịu dàng. Anh vén mấy sợi tóc rối lòa xòa trên trán cô, để lộ toàn bộ gương mặt, rồi nâng niu lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy bằng cả hai tay, như thể đang cầm trong tay một món báu vật vô giá.

“Anh ta không dễ lừa như anh đâu.”

Bình Luận (0)
Comment