Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 16

“Giấy đăng ký kết hôn với sổ hộ khẩu anh giữ phải không? Tôi chỉ mang theo chứng minh thư về thôi.” Bạch Tuyết ngồi trên xe lục lọi trong túi xách, bên trong đồ đạc quá nhiều, cô lục một hồi mới xác nhận chắc chắn rằng chứng minh thư vẫn còn.

“Ừ, anh mang hết rồi.” Từ Chiêu Lâm đặt hai tay lên vô-lăng, mắt nhìn về phía trước. Họ đúng lúc đụng phải giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ tắc cứng trên đường cao tốc. Dù trời âm u, nhưng ánh sáng ngoài trời không chút che chắn, chói chang đến nỗi không thể mở mắt.

Bạch Tuyết lặng lẽ gật đầu, hai tay đặt trên đầu gối, mệt mỏi nhìn chiếc xe minivan Wuling cũ kỹ màu xám bên cạnh, cửa kính xe phủ đầy vệt dầu bẩn vàng và bùn đất dơ bẩn, dày đặc đến mức chỉ lờ mờ thấy vài cái đầu người bên trong, có người đội mũ bảo hộ, có người không, chiếc xe ọp ẹp này bị nhồi chật kín người, lắc lư như sắp rã ra.

“Uống nước đi.” Từ Chiêu Lâm lấy một chai nước khoáng bên cửa xe đưa cho cô. Cô nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, nhăn mặt lại, “Nước ấm ngốt, khó uống quá.”

Rồi cô lẩm bẩm, vẻ ghét bỏ, đưa trả lại cho Từ Chiêu Lâm, nhỏ giọng lèm bèm: “Chắc anh uống rồi còn gì.”

Từ Chiêu Lâm không phản đối, nhận lại chai nước, ngửa cổ uống cạn một hơi, sau đó tiện tay nhét vỏ chai vào bên cửa, kéo ngăn để tay trung tâm ra, lấy kính râm đeo lên.

Bạch Tuyết chán nhìn chiếc xe minivan bên cạnh rồi, thu ánh mắt về, bắt đầu quan sát bên trong xe. Xe nhà mình mà cô chưa bao giờ thật sự để tâm, mỗi lần lên xe chỉ quăng túi, chai nước bừa bãi ra ghế sau, rồi điều chỉnh ghế lái ngả xuống thấp nhất để ngủ, hiếm hoi lắm mới lục ngăn trước ghế phụ kiếm được vài tờ khăn giấy hay một gói khăn ướt mang đi làm.

Nhưng hôm nay, đây là lần cuối cùng rồi.

Cô vặn cổ nhìn ra sau đầy khó nhọc, thấy ghế sau chất đống mấy bộ đồng phục bóng rổ số 16 có in tên đội cảnh sát, bên dưới ghế còn có quả bóng rổ lăn qua lăn lại theo nhịp xe. Cô nhìn sang Từ Chiêu Lâm đang chăm chú lái xe, nhấc mông nhích lên một chút, nhìn về phía cốp sau.

Một góc mền bông kẻ ô lòi ra, không có ga trải, trên đó chất thêm một cái gối ngả màu ố vàng. Cô nhíu mũi ghét bỏ, như thể ngửi thấy mùi hôi, chẳng buồn nhìn nữa.

“Đừng tìm nữa, ngoài em ra, chưa ai từng ngồi xe anh.” Từ Chiêu Lâm đột nhiên lên tiếng làm Bạch Tuyết giật mình, cô trừng mắt nhìn anh, rồi bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe môi nhếch lên cười lạnh: “Hừ, vậy cái con kia chắc tự đi bộ đến tận nhà đấy nhỉ?”

“Không biết, tiệm massage cách nhà hai con phố, chắc cô ta tự đi tới.”

Từ Chiêu Lâm nhìn gương chiếu hậu, đổi làn mượt mà.

“Hừ, lão già thối tha các anh đúng là lắm trò, chẳng khác gì cái tên kia, đều không phải thứ tử tế.” Bạch Tuyết nhìn ống tay áo thun xám của anh, còn dính vệt đỏ mờ mờ.

Từ Chiêu Lâm bật cười, liếc cô một cái.

“Em biết cũng nhiều nhỉ. Đôi khi em nhạy bén thật, tiếc là dễ bị cảm xúc chi phối, không hợp làm cảnh sát.” Anh thu lại nụ cười, ngừng một nhịp, “Nhưng làm nhà văn thì thừa sức.”

“Ừ, anh ta kể với tôi là anh đọc truyện tôi viết.” Bạch Tuyết lôi từ đâu ra một gói bánh quy, xé gói nhét vào miệng, vừa nói vừa nhồm nhoàm, vụn bánh bắn đầy xe.

“Hết hạn rồi còn gì!” Từ Chiêu Lâm giữ vô-lăng bằng tay trái, tay phải giật lấy bánh trong tay cô, cau mày xem rồi trả lại, mặt lại trở nên bình thản.

“Cậu ta kể với em nhiều nhỉ, bình thường cậu ta ít nói chuyện với phụ nữ lắm.”

Bạch Tuyết nuốt bánh xuống, quay đầu nhìn Từ Chiêu Lâm, cười khinh bỉ: “Không nói chuyện nhưng vẫn làm chuyện được chứ gì? Các anh đúng là lột tả triệt để cái gọi là vật hóa phụ nữ.”

Từ Chiêu Lâm vươn tay phủi vụn bánh ở khóe miệng cô, rồi vén tóc cô lên, vạch cổ áo kiểm tra miếng băng sáng nay vừa thay, may mà không bị thấm máu.

“Như anh đã nói, em không hợp làm cảnh sát. Em thấy được những điều người khác không thấy, đó là nhạy bén, nhưng em lại quá định kiến, sẽ làm lệch phán đoán. Những gì em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Ít nhất thì thằng nhóc đó không giống như em nghĩ.”

“Dù thế nào thì tôi cũng thấy cô ta ở trên giường anh.” Bạch Tuyết hất tay anh ra, ngửa đầu đổ nốt mấy vụn bánh còn sót lại vào miệng.

Từ Chiêu Lâm im lặng. Chiếc xe chầm chậm nhích từng chút giữa biển xe vô tận, đuôi xe đỏ rực như biển lửa dưới bầu trời âm u, thỉnh thoảng có tài xế nóng nảy bấm còi inh ỏi.

“Thằng đó đối xử với em tốt lắm hả?” Trong cơn ngái ngủ, Bạch Tuyết nghe tiếng Từ Chiêu Lâm hỏi, cô không buồn mở mắt, chỉ ừ mũi một tiếng.

“Mới mấy ngày mà đã tốt thế à?” Từ Chiêu Lâm cười khẩy, “Đừng để bị lừa đến thân bại danh liệt, lúc đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.”

“Liên quan gì tới anh?” Bạch Tuyết ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt, hai tay đặt lên bụng, trông chẳng khác gì một con kangaroo mang thai.

“Tất nhiên là không liên quan. Lúc đó anh đang có người đẹp làm bạn, còn ai nhớ đến em là ai nữa.”

“Cuối cùng cũng nói thật rồi.” Bạch Tuyết gật đầu hài lòng, “Xuống địa ngục không phải bị rút lưỡi nữa.”

Cô đợi một lúc không thấy Từ Chiêu Lâm trả lời, bèn nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái hơn định ngủ tiếp. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn cố gắng nói nốt những gì muốn nói, sợ lát nữa bận bịu lại quên.

“Cảm ơn anh nhé, Từ Chiêu Lâm. Đồ của tôi anh vẫn giữ lại, nếu không phải Trân Trân kể chắc tôi cũng chẳng biết. Nhưng tôi chỉ cần những thứ đó thôi, phần còn lại anh cứ vứt đi, hoặc cho vợ mới cũng được. Trong đó có mấy cái túi chưa gỡ tag, tôi phải nhờ người đặt mua, tốn của anh không ít tiền, xin lỗi nhé. Nhưng chắc cô ta sẽ thích, đối xử tốt với Trân Trân một chút là được. Chỉ vậy thôi.”

Một cú phanh gấp, nếu không nhờ dây an toàn, chắc Bạch Tuyết đã lăn thẳng từ ghế ngồi xuống đất. Cô hoảng hốt mở bừng mắt, thấy cửa ghế lái đã mở, Từ Chiêu Lâm đã đi tới đầu xe. Cô trơ mắt nhìn anh sải bước tới gần chiếc minivan Wuling cũ nát kia, đưa thẻ cảnh sát cho tài xế xem, rồi nói gì đó. Tài xế và phụ xe cúi gằm mặt xuống, lục tục mở cửa bước ra. Một lát sau, cửa hông xe bị kéo mở, từ bên trong lũ lượt nhảy ra một đám người vẻ mặt lấm lét. Lúc này Bạch Tuyết mới thấy rõ trong khoang xe còn một người đàn ông bị trói gô như con lợn, miệng nhét giẻ bẩn, mặt mũi bầm dập, bộ vest chỉnh tề rách tả tơi, dính đầy đất cát.

Chẳng bao lâu sau, tiếng còi hú chói tai của xe cảnh sát vang lên. Khi Bạch Tuyết còn đang ngơ ngác thì Từ Chiêu Lâm đã quay lại, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe lại, đạp ga lao đi. Bỏ lại đằng sau chiếc xe cũ nát còn mở cửa, những chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn đỏ xanh, những cảnh sát đang giải tán đám đông, những người lao động nghèo ôm đầu ngồi bệt dưới đất cùng đám người bu quanh xem náo nhiệt…

“Anh bị bệnh hả? Người ta đã bật tín hiệu rồi mà còn xen vào việc của người ta trong lúc đi làm thủ tục ly hôn? Huống chi, thằng cha đó mặc bảnh bao vậy mà còn nợ tiền công nhân, không đáng đời à?”

Xe đã rời khỏi nơi ồn ào, nhưng cơn buồn ngủ của Bạch Tuyết thì bay sạch. Cô thấy tất cả, nhưng lười can thiệp. Với đa phần chuyện đời, cô chẳng muốn để tâm. Mỗi người có số mệnh riêng, cô tin vào số mệnh, trời đất vô tình coi vạn vật như cỏ rác, chẳng ai thay đổi được số phận, chỉ có thể thuận theo.

Nhưng Từ Chiêu Lâm còn chẳng buồn liếc cô một cái, lạnh lùng đáp: “Đã thấy thì không thể giả vờ như không thấy. Sau này đừng có nhìn lung tung vào xe người khác, nghe chưa, nhắc cho em đấy. Thật sự có chuyện thì đừng trách anh không nhắc trước.”

Nói xong thì im bặt.

Vượt qua đoạn tắc đường, xe chạy nhanh hơn, gió lạnh ùa vào xe. Bạch Tuyết kéo cửa kính lên, Từ Chiêu Lâm cũng giơ tay bật điều hòa.

“Sắp tới rồi, đừng bật điều hòa, phí xăng.” Bạch Tuyết nói, vừa khoác áo khoác lên người, tay vuốt ve từng đường kim mũi chỉ trên cổ tay áo, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt.

“Anh còn nhớ cái áo này mua lúc nào không? Ai mua cho tôi?”

Cô cúi đầu vuốt ve lớp lông dày mềm trên cổ áo, mùi hương từ tiệm giặt khô vẫn còn, từng sợi lông mềm xốp như đuôi thú nhỏ, lượn lờ theo hơi ấm phả ra từ điều hòa.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy ai trả lời, cô thu lại ánh mắt yêu thích, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Từ Chiêu Lâm.

“Câm rồi à? Không nghe thấy tôi hỏi hả?”

“Quên rồi.” Từ Chiêu Lâm tháo kính râm vứt lên táp lô. Dưới ánh sáng ban ngày, con ngươi màu nâu của anh trở nên nhạt đi, giống như sói hoặc một loài dã thú nào đó.

Trong đầu Bạch Tuyết hiện lên một đôi mắt khác, đen láy như nước suối mùa đông, dịu dàng đắm say. Từ Chiêu Lâm là mùa đông lạnh buốt, còn người kia là suối nước nóng giữa mùa đông.

Con người luôn khao khát sự ấm áp.

Bạch Tuyết im lặng nhìn anh một lúc, rồi khẽ nói: “Ừ, biết rồi.” Nói xong liền quay đầu đi chỗ khác.

Bầu trời càng lúc càng u ám, Bạch Tuyết lo lắng cho hành trình tiếp theo, cô nóng lòng muốn tới nơi ấm áp ấy, rời xa mùa đông lạnh lẽo bên cạnh mình.

May mắn là xung quanh không còn nhiều xe nữa. Hai bên đường, những hàng cây long não vun vút trôi qua tầm mắt, tán lá xanh sẫm trong ánh sáng ảm đạm hóa thành màu đen nặng nề. Người đi đường lác đác, gương mặt ai nấy cũng u ám đờ đẫn như thời tiết.

“Lần cuối cùng hỏi em.” Người bên cạnh đột ngột lên tiếng, giọng rất nhỏ, lẫn trong tiếng động cơ và âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ.

“Hả?”

Bạch Tuyết cau mày, ngờ vực quay đầu lại. Xe họ vừa lướt qua một dòng chữ: “Trung tâm Dịch vụ Hành chính”, rồi đỗ lại bên vệ đường vắng người, dưới bóng râm của hàng cây long não. Tiếng ồn biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.

“Lần cuối cùng hỏi em, có muốn ở lại không?” Từ Chiêu Lâm tựa lưng vào ghế, lông mi dài khẽ run lên, hai tay chống lên đầu gối, chậm rãi nói từng chữ: “Từ giờ trở đi, em muốn viết gì thì viết, trong lòng có ai cũng được, chỉ cần cắt đứt với anh ta, anh sẽ xem như không biết. Em không muốn chăm con thì để anh và dì Lương chăm. Anh sẽ không làm chuyện tổn thương em nữa. Từ Chiêu Lâm anh nói được làm được. Được không?”

Bạch Tuyết không đáp, Từ Chiêu Lâm cũng không nhìn cô, chỉ đăm đăm nhìn vào tòa nhà trắng cách đó trăm mét.

“Chiếc áo này là anh mua cho em. Hôm đó em giận bỏ về nhà, anh xong việc quay lại tìm rồi mua cho em. Bạch Tuyết, anh biết mình không phải kiểu đàn ông em mong muốn. Em không nhớ được những điều tốt đẹp anh làm cho em cũng không sao. Từ Chiêu Lâm anh đời này cưới một người phụ nữ không yêu mình, từ hôm nay anh chấp nhận rồi. Nhưng nếu em nhất quyết ra đi, anh cũng có lòng tự trọng. Nên đây là lần cuối anh hỏi: em có muốn ở lại không?”

“Không muốn,” Bạch Tuyết ngắm nhìn tòa nhà hành chính thô kệch trước mặt, đáp tỉnh bơ, “Ngày cưới tôi đã không muốn rồi.”

Nói rồi, cô rút từ túi hồ sơ sau xe ra hai cuốn sổ đăng ký kết hôn, mở ra. Một tấm ảnh đen trắng, khuôn mặt họ tương phản rõ rệt, Từ Chiêu Lâm là người đàn ông da ngăm, năm đó trông vẫn còn trẻ trung, khí thế bừng bừng, chiếc áo sơ mi trắng kìm bớt phần ngang tàng, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt sắc bén cũng trở nên dịu dàng. Còn cô, thấp bé, bị anh kéo sát vào lòng.

Nụ cười của cô trong ảnh rất gượng gạo. Cô không vui. Ở đâu cô cũng không vui. Nhìn lại nụ cười gượng ép dưới sự kiên nhẫn chỉ dẫn của thợ chụp ảnh đó, cô thật sự thấy Bạch Tuyết cô là một người phụ nữ phiền phức.

Đêm trước ngày cưới, cô bỏ mặc Từ Chiêu Lâm trong quán mì, một mình lang thang khắp đường phố Thượng Hải. Điện thoại reo liên hồi. Cô chẳng biết Từ Chiêu Lâm đã tìm ra cô bằng cách nào. Cô chỉ nhớ mình ngồi co ro trong một tiệm trà sữa, trước mặt là ly trà sữa size L tràn ngập thạch dừa, trân châu, pudding, chưa uống một ngụm nào, người ướt sũng, cái cảm giác có một sinh linh trong bụng còn không rõ ràng bằng việc cô đang mắc tiểu.

“Xin chào quý khách…” Giọng chào mời ngọt ngào của nhân viên cửa hàng như một cánh diều đứt dây, bay mất hút, vì có một người đàn ông cao lớn ướt sũng từ đầu tới chân xông thẳng vào, tấm rèm châu trên cửa bị anh hất tung kêu “bốp” một tiếng, hai bước đã đến trước mặt cô. Anh đứng đó, nhìn xuống cô, những giọt nước trên lông mi theo mỗi cái chớp mắt mà rơi xuống, tóc ngắn cứng cáp của anh nhỏ nước tí tách, nước theo mặt chảy xuống cằm, nhỏ tong tong trên bàn…

Bạch Tuyết ôm gối, ngẩng đầu nhìn anh, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để anh nổi giận như vô số lần trước.

Nhưng anh chẳng nói gì khác, chỉ hỏi một câu: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”

Suy nghĩ kỹ chưa? Bạch Tuyết vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi trắng trong ảnh cưới, nơi cổ áo có thêu một bông tuyết sáu cánh.

“Từ Chiêu Lâm, tôi nghĩ kỹ rồi, ly hôn đi.”

“Lý do ly hôn là?” Cán bộ hòa giải nhận lại đơn ly hôn đã điền, cúi đầu hỏi mà không ngẩng lên.

“Do tình cảm không…”

“Là do tôi ngoại tình.”

Cán bộ hòa giải ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hai người, “Rốt cuộc là gì?” Nhưng nhìn thấy đằng sau họ là đám người đứng ngồi bồn chồn, chờ đợi sốt ruột, anh ta cũng nhanh chóng bỏ qua, “Không sao, thủ tục đều như nhau thôi.”

Thời buổi này, ly hôn còn náo nhiệt hơn kết hôn. Từ sáng sớm, phòng làm thủ tục đã xảy ra mấy vụ cãi vã chửi bới, đánh đấm như kẻ thù, quên sạch những ân ái từng có khi còn ngủ chung một giường.

Nhưng cặp đôi này còn đỡ. Đi vào cùng nhau, người đàn ông đỡ người phụ nữ, người phụ nữ rất gầy, mặc đồ rộng thùng thình, không để ý còn không nhận ra đang mang thai. Cả hai không gây ồn ào, chỉ lặng lẽ chờ, cô gái chống lưng ngồi xem màn hình gọi số, người đàn ông đứng gọi điện thoại, nhường ghế cho một người phụ nữ đang khóc. Cả hai đều có giáo dưỡng, chỉ là chẳng buồn nhìn nhau, như thể chỉ có một mình mình tồn tại.

Người đàn ông chắc cũng gần bốn mươi, cao lớn, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, lại mang sắc nâu nhạt, sống mũi cao, vẻ ngoài có phần dữ dội.

Người phụ nữ thì ngược lại, gương mặt tròn trĩnh, ngũ quan tròn tròn, trông như kiểu “em gái ngọt ngào”, nhưng ánh mắt lại âm u như người nghiện, quầng thâm nặng nề, ánh mắt lười biếng lạnh lẽo quét khắp phòng. Tóc cô dài và rối, kẹp sơ sài bằng kẹp cá mập, mũi hơi khoằm, lộ ra phần nào cá tính cứng cỏi.

Haiz… Dù sao thì, đàn ông ngoại tình khi vợ đang mang thai vẫn là hạng khốn. Cán bộ hòa giải cuối cùng cũng nhìn Từ Chiêu Lâm một lần nữa. Người đàn ông gật đầu tỏ ý thừa nhận, “Tôi ngoại tình.”

“Về quyền tài sản, quyền nuôi con không có tranh chấp chứ?”

Cả hai cùng đáp: “Không.”

“Muốn xin thời gian hòa giải ba mươi ngày không?”

Im lặng. Cán bộ gõ nắp bút lên mặt bàn, gõ đến lần thứ ba thì nói: “Từ ngày đăng ký ly hôn, trong vòng từ ngày thứ 31 đến ngày thứ 60 có thể quay lại để lấy giấy chứng nhận ly hôn.”

Rồi đậy nắp bút lại, đẩy trả lại giấy tờ tùy thân cho hai người.

“Nếu một bên không đến hoặc quá hạn thì coi như từ bỏ yêu cầu ly hôn, nhớ kỹ thời hạn.”

Lần đầu tiên người đàn ông quay sang nhìn người phụ nữ, như hai dòng thời gian song song giao nhau. “Đi thôi.”

Người phụ nữ không biểu cảm đứng dậy, lạnh lùng nói “Cảm ơn” với cán bộ hòa giải, khiến người ta có ảo giác như cô đang châm chọc. Nhưng nhìn kỹ mới thấy sự chân thành cứng nhắc trong ánh mắt cô, là sự vụng về không biết phải dùng nét mặt nào để nói “Cảm ơn”, khiến nhân viên nhà nước cũng cảm thấy ngại ngùng, khẽ gật đầu đáp “Không có gì”.

“Giờ đi đâu?” Từ Chiêu Lâm đứng dưới gốc cây long não trước cửa Trung tâm Dịch vụ Hành chính, quay lưng về phía Bạch Tuyết, châm một điếu thuốc.

“Sân bay.” Bạch Tuyết từ phía sau anh đi tới, không thèm nhìn anh, thẳng bước về phía trước, chăm chú nhìn vào điện thoại. “Tôi đã gọi Didi rồi, bốn giờ chiều bay, chắc vẫn kịp.”

Nói xong cô ngẩng đầu, quay lại nhìn anh đang đứng bên xe, nhíu mày hỏi: “Hoặc là anh chở tôi đi cũng được.”

“Xin lỗi.” Từ Chiêu Lâm ngậm điếu thuốc, nheo mắt lắc đầu, “Cô không còn là vợ tôi nữa.”

“Ồ.” Bạch Tuyết hiểu ý, gật đầu, lại cắm đầu vào điện thoại, vừa đi vừa lẩm bẩm ghi nhớ biển số xe: “Màu trắng, biển Thượng Hải A0***98…”

Xe tới, Bạch Tuyết mở cửa sau lên xe, xác nhận đuôi số điện thoại rồi đóng cửa lại, vừa kịp thấy xe của Từ Chiêu Lâm rồ ga quẹo gấp, biến mất nơi góc đường.

“Sân bay quốc tế Phố Đông hả?”

“Phải.”

“Được rồi! Thắt dây an toàn nha cô em!”

Tài xế Didi phấn khởi vì vớ được chuyến lớn, lúc này chưa đến giờ cao điểm, đường rất thông thoáng, vừa lái vừa ngân nga bài hát vui vẻ.

Chỉ tiếc rằng, cơn mưa lớn đã âm ỉ từ sáng cuối cùng cũng đổ xuống, cơn mưa như trút nước nhanh chóng dập tắt sự hào hứng của bác tài. Cửa kính xe mờ như màn nước, cần gạt mưa chẳng giúp ích được bao nhiêu. Thế giới bên ngoài hóa thành những vệt màu nhòe nhoẹt chảy dọc theo kính, cơn mưa dữ dội khiến chiếc xe chật vật lăn bánh.

Bạch Tuyết nhìn điện thoại, đã ba giờ. Cô bắt đầu hối hận, lẽ ra nên đặt vé muộn hơn. Nhưng may mắn thay, chẳng bao lâu sau, cô đã thấy dòng chữ đỏ rực “Sân bay quốc tế Phố Đông” hiện ra giữa màn mưa xám xịt, cực kỳ nổi bật.

“Ôi trời, cuối cùng cũng tới rồi.” Tài xế thở phào nhẹ nhõm, rồi quay đầu lại hỏi: “Cô bay đi đâu vậy? Với tình hình này, máy bay còn chưa chắc cất cánh được đâu!”

“Lan Châu.”

“Lan Châu á? Trời ạ, thế thì toi rồi, Lan Châu mấy hôm nay bão tuyết lớn lắm, cô biết không?”

“Không biết.” Bạch Tuyết không ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp, “Cảm ơn bác tài.”

Tiếng “Alipay nhận được thanh toán…” vang lên, bác tài còn định nói thêm gì đó, nhưng cô gái này đã như hồn ma lạc lối, mở cửa phóng thẳng vào màn mưa.

Dù vậy, Bạch Tuyết thực ra cũng không bị ướt nhiều. Chỉ cần băng qua một con đường hẹp là đã vào được nhà ga. Qua hai lớp kiểm tra an ninh đơn giản, khi bước vào sảnh làm thủ tục, đã là ba giờ rưỡi. Cô không kịp lau nước mưa trên mặt, tay trơn tuột mò mẫm trong túi xách, lấy ra chứng minh thư, vội vã đặt lên máy tự check-in in vé máy bay.

Tóc ướt dính bết vào mặt, cổ áo lông cũng bị mưa làm ướt đẫm, nặng trĩu. Cô ôm túi xách, chật vật lao qua cửa kiểm tra an ninh, băng qua từng băng chuyền dài dằng dặc, vượt qua biển người mênh mông trong sân bay Phố Đông rộng lớn, cuối cùng cũng đến cửa lên máy bay lúc ba giờ bốn mươi lăm phút. Người cô ướt sũng, nước mưa và mồ hôi hòa lẫn, cô đứng chết trân nhìn đám đông giận dữ chen chúc trước cửa lên máy bay, và trên màn hình lớn là dòng chữ đỏ chói: “Delayed” — chuyến bay bị hoãn.

Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Cô tránh xa đám đông, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống. Ghế kim loại lạnh buốt, vừa đặt mông xuống đã khiến cô run rẩy. Sân bay đã bật hệ thống sưởi, nhưng quần áo ướt sũng dính chặt vào người vẫn như những dụng cụ tra tấn lạnh lẽo, giày vò làn da mềm mại và khớp gối yếu ớt của cô.

Cô đành phải đứng dậy, ném túi xách nặng trịch vì thấm nước lên ghế, lấy khăn giấy lau khô tóc và phần lông tơ trên cổ áo. Tiếng cãi vã ở cửa lên máy bay càng lúc càng dữ dội, cuối cùng tất yếu dẫn đến những lời lẽ về “Nhà nước không quan tâm đến dân đen sống chết”.

“Chính là vì quan tâm đến sống chết của các người nên mới không cho bay đấy.” Bạch Tuyết đứng trong góc, dùng khăn giấy quấn lấy một lọn tóc, vừa vắt nước vừa lẩm bẩm, “Mà người các người đang mắng cũng là dân đen thôi.”

“Có lý đấy.” Bạch Tuyết quay đầu lại, không biết từ khi nào sau lưng cô đã có người ngồi xuống, chân bắt chữ ngũ, hai tay dang rộng tựa vào lưng ghế, ung dung quan sát đám đông hỗn loạn, “Xem ra hôm nay không bay nổi rồi.”

Nói xong anh ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết đang nghiêng đầu lạnh lùng nhìn mình, rồi cởi chiếc áo khoác da trải lên ghế bên cạnh, “Ngồi đi, xem bọn họ sắp xếp thế nào, dù sao chúng ta cũng không vội.”

“Sao anh lại ở đây?” Bạch Tuyết buông hai tay xuống bên người, khăn giấy rơi từ trên tóc xuống, đáp xuống mu bàn chân người đàn ông. Anh cúi xuống nhặt lên, vo thành cục lau vết bùn trên giày thể thao.

“Xin lỗi nhé, công vụ không tiện tiết lộ.”

“Anh đi Lan Châu công tác.” Bạch Tuyết chậm rãi nói, mắt vẫn chăm chú nhìn anh, hoàn toàn ngó lơ chiếc áo khoác da anh trải ra, cũng chẳng có ý định ngồi xuống.

“Ai nói tôi đi Lan Châu? Chỉ bay tới Lan Châu trước thôi, sau đó còn đi nơi khác.” Người đàn ông ngồi thẳng lên, ném cục giấy vào thùng rác cách đó không xa, rồi lại ngả người ra sau, tựa vào ghế cười nhìn cô, “Sao hả, tự mình đa tình rồi chứ gì?”

Bình Luận (0)
Comment