Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 19

“Tuyết ở Lan Châu vậy mà lại tạnh rồi, chẳng phải nói sẽ còn rơi suốt cả tuần sao?” Bạch Tuyết đứng trước gương toàn thân trong phòng khách sạn, đánh giá bộ dạng ăn mặc của mình, quần thể thao bụi bặm, áo thun xám rộng thùng thình, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xanh đậm có cổ lông, trông thật chẳng đẹp đẽ gì.

Từ Chiêu Lâm đứng trong phòng tắm phía sau cô, đang đánh răng trước gương, cúi người nhổ bọt kem đánh răng ra, rồi đứng thẳng dậy quay đầu nhìn cô một cái, “Nhìn bộ dạng em thế này, mong tuyết rơi tiếp lắm hay gì?”

“Ừ đó.” Bạch Tuyết gật đầu, “Hồi nhỏ mỗi lần đến mùa đông là tôi đều sốt, ho không dứt, Lan Châu ô nhiễm nặng lắm, có tuyết thì không khí sẽ tốt hơn.”

“Biết vậy mà còn cứ khăng khăng đòi về, đúng là chịu em luôn.”

Từ Chiêu Lâm theo thói quen rửa sạch bàn chải trong ly thủy tinh, cúi người vốc nước lạnh lên mặt, ra sức rửa hai bên má.

Bạch Tuyết nhìn anh rửa mặt qua gương, bỗng nảy ra ý xấu, xoay người bước tới tựa vào khung cửa phòng tắm, cười toe toét, tay xoa nhẹ ngón áp út của mình, “Haizz… Vì tìm kiếm người yêu, chút đau đớn này có là gì đâu?”

Từ Chiêu Lâm đang lấy tay che mặt bỗng khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục động tác rửa mặt, vốc thêm vài lần nước rồi tắt vòi, đứng thẳng người, đưa tay lau qua mặt, vừa lau vừa nhìn vào gương với vẻ nửa cười nửa không, liếc mắt nhìn Bạch Tuyết đang cố tình khiêu khích.

“Vậy thì chúc công chúa Bạch Tuyết sớm tìm được bạch mã hoàng tử của mình nhé.”

Bạch Tuyết nghe vậy thì thờ ơ nhún vai, đôi mày liễu mảnh khảnh nhướn cao, “Xin lỗi nhé, tôi tìm được rồi, chỉ còn thiếu bước chạy đến thôi!”

Nói xong cô quay người rời đi, mặc lại chiếc áo khoác vắt trên vai, thu dọn đồ trên bàn vào túi, tiếng lạch cạch vang lên rất lớn.

“Vậy chúc nhà văn nhỏ của chúng ta thành công trên hành trình ấy.”

Từ Chiêu Lâm vừa nói xong, bên ngoài liền yên tĩnh lại. Anh đợi một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, bèn ló đầu ra khỏi phòng tắm, thấy Bạch Tuyết đang quay lưng về phía mình, cúi người chậm rãi lấy một chiếc kẹp tóc cá mập từ trong túi ra, sau đó đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô gom đống tóc dài như tảo biển xõa trên vai lên và dùng kẹp tóc kẹp lại, rồi tiếp tục ngắm nhìn bên ngoài một lúc, lúc quay lại, gương mặt cô nở nụ cười nhẹ nhõm, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên mặt cô, trong suốt như ngọc trai, làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mao mạch dưới da.

“Màn hình điện thoại của tôi vỡ rồi, lúc đầu tính xài tạm thêm một thời gian nữa, nhưng nó lag quá chịu không nổi. Giờ còn sớm, thời tiết cũng đẹp, tôi đi mua điện thoại mới đây, bye bye.”

Nói xong, Bạch Tuyết khoác túi chéo lên người, nhét điện thoại cũ và dây sạc vào túi áo khoác, kéo khóa áo lên tận cổ, cúi đầu đi ra khỏi phòng mà không hề nhìn Từ Chiêu Lâm đang đứng trong phòng tắm lấy một cái.

Hành lang khách sạn buổi sáng đã đông đúc hơn tối qua, vài cánh cửa đã mở, một chiếc xe đẩy dọn phòng dựng trước cửa một căn phòng, khi đi ngang qua, Bạch Tuyết thấy rèm cửa mở toang, ánh sáng tràn vào, cô lao công đang tung tấm drap trắng tinh lên giường, dưới chân là đống drap và vỏ gối bẩn.

“Thật sự giặt sạch sao?” Bạch Tuyết lẩm bẩm.

Chăn ga gối đệm khách sạn đều trắng tinh, nhưng những chất dịch, lông tóc, tế bào chết vẫn còn sót lại… tất cả ấn tượng sạch sẽ chỉ là ảo giác tự an ủi mà thôi.

Cô rẽ một góc, bỏ lại căn phòng đó phía sau, bấm thang máy xuống tầng dưới.

7, 6, 5… 1, thang máy mở cửa, hương mì bò hầm của Khang Sư Phụ nồng nặc ập vào chỉ trong nháy mắt, nhưng Bạch Tuyết không hề thấy đói, chỉ thấy buồn nôn, dạ dày như bốc cháy, cảm giác đau rát từ mũi lên đến thực quản vẫn còn.

Một chiếc xe buýt nhỏ đậu trước cửa, bác tài đeo kính đen chán chường ngả người lên vô lăng lướt Douyin, bật nhạc nền to đến rung trời.

Giờ vẫn còn sớm, trong xe chỉ có một cặp đôi trẻ ngồi kề nhau, mỗi người mải mê chơi điện thoại riêng. Bạch Tuyết tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đặt túi lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, yên tâm tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Bác tài thấy không còn ai lên nữa, lười biếng ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái thật dài, mở nắp ly trà đặc pha từ sáng, ngửa cổ uống mấy ngụm, đặt ly xuống rồi lầm bầm: “Đi thôi.”

Bụng Bạch Tuyết khẽ động đậy, giống hệt mấy hôm trước trong phòng bệnh, đứa bé trong bụng cô trở mình, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đá một cú khiến cả tim cô cũng run lên.

“Chậc.” Cú động thai này làm toàn thân cô khó chịu, cô ngồi thẳng dậy, vô tình nhìn ra ngoài xe, thấy người đàn ông đứng hút thuốc ở cửa khách sạn. Anh nheo mắt, đôi mắt một mí vốn hẹp dài càng thêm sắc lạnh, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, lại khoác nguyên bộ đồ đen, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen. Một nhóm thiếu nữ ríu rít bước ra, vừa thấy anh đứng lù lù ở bậc thềm với vẻ mặt âm trầm và điếu thuốc kẹp nơi khóe miệng, lập tức nín bặt tiếng cười, vừa đẩy vừa kéo nhau né tránh anh, lỉnh kỉnh chạy lên xe.

Người đàn ông nhìn theo bọn họ như nhìn một bầy cua chạy loạn, rồi thu ánh mắt lại, một tay đút túi quần, một tay ném điếu thuốc xuống đất dập tắt.

“Anh lên không?” Bác tài thấy anh chẳng có ý định lên xe, nhíu mày khó chịu, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không phải kẻ dễ dây vào, nên giọng vẫn khá hòa nhã. Người đàn ông xoay lại lắc đầu, phất tay ra hiệu “đi đi”.

Bác tài cũng không khách sáo, lập tức đạp ga cho xe lăn bánh. Bạch Tuyết nhìn bóng dáng người đàn ông ấy càng lúc càng xa, cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Từ khách sạn tới sân bay không xa, nhưng chiếc xe cũ kỹ này lắc lư chao đảo suốt đường đi, cứ như bánh xe sắp rơi ra đến nơi. Bạch Tuyết phải dựa lưng dán sát vào ghế mới chịu nổi, vất vả lắm mới đến nơi, người cô cũng rã rời, như sắp tan ra theo cái xe nát ấy.

Cô theo sau cặp đôi trẻ xuống xe, mấy cô gái trẻ vẫn vây lấy bác tài ríu rít hỏi đường, ai nói cũng nhanh, tới nỗi chính mình còn nghe không hiểu mình đang hỏi gì, khiến bác tài phát bực, mặt lạnh tanh không thèm trả lời nữa.

Bạch Tuyết hít một hơi khí trời trong lành, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, đứng tại chỗ chỉnh lại hơi thở rồi đi vào nhà ga.

“Mua điện thoại gì bây giờ?” Bạch Tuyết đã lâu rồi không nghĩ tới vấn đề này. Có một thời gian cô từng điên cuồng mê đắm các sản phẩm điện tử, mỗi khi Huawei hay iPhone ra mắt sản phẩm mới, cô nhất định phải mua một cái về chơi thử. Nhưng cuối cùng… Cô lôi chiếc iPhone7 cũ kỹ trong túi áo khoác ra — đúng vậy, cô từng mua một chiếc iPhone13, nhưng dùng được vài hôm đã bán đi, quay lại mua iPhone7 dùng đến giờ.

“iPhone7 vẫn là nhất mà.” Cô đứng giữa đám đông qua lại trong nhà ga, tỉ mỉ ngắm nghía chiếc điện thoại cũ nát của mình. Tay cô nhỏ, và cô rất thích cái nút home tròn tròn ấy. “Nhưng giờ thì biết đi đâu mà kiếm iPhone7 đây?”

Đừng nói iPhone7, đến cửa hàng iPhone gần đây nhất cũng xa lắc. Cô nhét điện thoại lại vào túi, chậm rãi dạo một vòng rồi mới đi tới khu vực an ninh. Giờ này, chỉ lác đác vài người xếp hàng thưa thớt, các nhân viên mặc đồng phục đen còn có thời gian vừa làm vừa tán gẫu.

Qua cửa kiểm tra an ninh xong, Bạch Tuyết mới cảm thấy lòng mình bình ổn lại đôi chút. Vẫn là cổng lên máy bay hôm qua, dãy ghế dài trước cửa sổ kính khổng lồ đã có vài người ngồi chờ. Một người đàn ông trung niên đeo kính đang gấp gáp gọi điện thoại, mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, túi công văn vứt bên cạnh, chùm chìa khóa lớn treo ở thắt lưng kêu leng keng theo từng cử động vung tay. Ngoài ông ta ra, phần lớn hành khách khác đều mệt mỏi, có người đã cau mày nhắm mắt chợp mắt rồi.

Đây tuyệt đối không phải là một chuyến hành trình dễ chịu. Bạch Tuyết lững thững bước tới, ánh nắng chói chang khiến mắt cô đau nhức. Cô đứng yên tại chỗ, chớp mắt vài cái để xoa dịu cảm giác căng tức, vòng qua mấy người ngồi phía trước, đi tới hàng ghế cuối cùng, chọn một chỗ ngồi cách xa cửa sổ nhất.

Cô ngồi một lát, cố gắng xoay người tránh ánh nắng chiếu vào, nhưng có lẽ buồn ngủ cũng lây lan, hoặc có thể cô thực sự quá mệt mỏi, giữa ban ngày rực rỡ mà cô lại bị cơn buồn ngủ như sóng thần nhấn chìm. Mí mắt nặng trĩu, mọi thứ trong tầm mắt mơ hồ đều không thể khiến não bộ cô phản ứng. Hai tay cô đặt trong túi áo khoác, lòng bàn tay rung lên vài lần cô mới nhận ra là điện thoại đang reo.

Điện thoại mắc kẹt trong túi, cô nhắm mắt, lần mò hồi lâu mới kéo được cả điện thoại lẫn túi áo ra ngoài, mở khoá màn hình, là một tin nhắn báo tiền vào tài khoản. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số một lúc, rồi đứng dậy bước lên hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.

“Ý anh là gì đây?”

“Haiz…” Người đàn ông cau mày, nhắm mắt dưỡng thần, khẽ thở dài.

“Xem ra câu ‘có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ’ vẫn rất đúng với đám trí thức coi trời bằng vung nhỉ.”

Nói xong, anh mở mắt, quay đầu nhìn cô, “Phải trả tiền mới gặp được em, đúng không?”

Bạch Tuyết trừng mắt nhìn anh, “Tôi hỏi anh, ý anh là gì?”

Từ Chiêu Lâm khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Chẳng phải chính em nói, muốn ngủ với em thì phải trả thêm phí sao?” Giọng anh không nhỏ, khiến cặp vợ chồng ngồi gần đó đang trò chuyện cũng im bặt, đồng thời quay sang nhìn họ với ánh mắt hoảng hốt.

Từ Chiêu Lâm nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết đỏ bừng lên, khóe miệng nhếch lên không kìm được, anh cúi đầu, ghé sát vào cô thì thầm: “Hoặc có lẽ nhà văn nhỏ chỉ nói cho vui thôi, giữa vợ chồng với nhau ngủ chung cũng chẳng cần phải khách sáo như vậy nhỉ?”

Mặt Bạch Tuyết lúc đỏ lúc trắng, tức đến nghiến răng ken két, gằn từng chữ: “Tôi, không, phải, là, vợ, anh!”

Âm lượng còn lớn hơn Từ Chiêu Lâm, khiến cặp vợ chồng kia suýt rớt cằm, lại nhìn cái bụng đã nhô cao của cô, trong đầu lập tức có ý định gọi cảnh sát.

“Được rồi được rồi, biết rồi.” Từ Chiêu Lâm lấy mu bàn tay cọ cọ lên khuôn mặt nóng rực của cô, “Đói chưa? Đi ăn chút gì đi? Hoặc em không muốn ăn, thì cũng ngồi ăn cùng anh được mà.”

Từ Chiêu Lâm đứng dậy, nhìn Bạch Tuyết đang thụt cổ rụt đầu, cả khuôn mặt nhỏ rúc vào cổ áo như con rùa nhỏ, vỗ vỗ vai cô để trấn an, “Đừng giận nữa, đợi đưa em tới Lan Châu rồi, anh sẽ đi nơi khác. Bây giờ thì cùng anh ăn bữa cuối, sau này em sẽ không phải nhìn thấy anh nữa.”

Bạch Tuyết ngẩng mặt từ cổ áo lên, chớp chớp đôi mắt không cảm xúc, “Lão già, anh đen quá, còn có nếp nhăn, tóc bạc nữa, xấu chết đi được.”

Nói xong cô đứng lên đi trước.

“Ừ, anh xấu, lại còn già, em chê anh, không muốn nuôi dưỡng anh lúc tuổi già đúng không.” Từ Chiêu Lâm nhét hai tay vào túi quần, lững thững theo sau cô, “Vậy thì anh chỉ biết trơ mắt nhìn em lao vào vòng tay người khác thôi!”

Bạch Tuyết bắt chước anh, hai tay đút túi, đi lững thững phía trước, “Anh phải hiểu rõ, chính anh phạm lỗi, tự mình đánh mất cơ hội để tôi chăm sóc lúc về già!”

Nói xong cô quay đầu lại, khinh khỉnh nhếch miệng đánh giá anh từ đầu đến chân, “Đàn ông cặn bã thì già hay trẻ cũng vẫn là cặn bã.”

Từ Chiêu Lâm bật cười, nhanh bước đi ngang hàng với cô, “Nhà văn nhỏ không biết đấy thôi, anh đây ngoài việc từng cặn bã với em, thì chưa từng cặn bã với ai khác.”

“Hừ.” Bạch Tuyết cười lạnh, “Anh đúng là thanh bạch ghê nhỉ, chẳng lẽ 108 vị ‘tướng quân’ kia cũng là tôi phát bệnh tưởng tượng ra à?”

Từ Chiêu Lâm ngửa đầu cười lớn, “108 vị tướng cơ đấy, nếu thật thì chắc anh kiệt sức chết rồi!”

Đi được một lúc, Bạch Tuyết thấy nóng, tháo túi ném cho Từ Chiêu Lâm, kéo khoá áo khoác ra, “Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tử tế gì, làm tổn thương người ta mà còn mặt dày tự hào mình chưa từng cặn bã, nếu tôi là bạn gái cũ của anh, chết rồi cũng phải trở về đòi mạng anh.”

“Đã thỏa thuận rõ rồi thì sao tính là cặn bã?” Từ Chiêu Lâm bị cô mắng cũng không tức, ngoan ngoãn đeo túi chéo lên người, nắm lấy tay cô kéo vào một cửa hàng egg bomb, tìm được một bàn tròn nhỏ ngồi xuống, vẫn như thường lệ, Bạch Tuyết ngồi ghế sofa, còn anh ngồi ghế đơn.

“Trong mắt anh, lừa dối mới là cặn bã. Còn nếu hai bên tự nguyện, không ai làm phiền ai, vậy thì tính là cặn bã gì?”

Từ Chiêu Lâm vừa nói vừa rút điện thoại quét mã trên bàn, sau đó xoay điện thoại về phía Bạch Tuyết, “Xem em muốn ăn gì đi.”

“Lần đầu tiên tôi thấy có người đem đời sống bê bối của mình tô vẽ thành tốt đẹp như anh.” Bạch Tuyết không buồn tranh luận vấn đề tam quan với anh nữa, thêm vào đó bụng cũng đang đói cồn cào, cô cau mày khó chịu lướt thực đơn trong điện thoại, chọn một suất burger Angus bò nguyên chất đặc biệt và một ly cà phê, ngẩng đầu đẩy điện thoại lại cho Từ Chiêu Lâm, “Thế thôi.”

Suốt lúc đó, Từ Chiêu Lâm vẫn nhìn cô, thấy cô cau chặt mày như thể thực đơn cũng có thù với mình.

“Lang bạt khắp nơi, vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình.” Anh cầm điện thoại quét qua mấy món, chọn một phần big full combo burger.

“Đôi khi không muốn về nhà thì ngủ tạm ở ký túc xá, hoặc nằm co ro trong xe một đêm, muốn làm tình với ai thì gọi điện hỏi người ta có rảnh không, đến nhà họ vui vẻ một trận, xong hút điếu thuốc, tắm rửa, ngủ một giấc, hôm sau lại tiếp tục cuộc sống như bình thường.”

Từ Chiêu Lâm vừa nói vừa thanh toán xong, ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Tuyết lạnh mặt nhìn mình, hai tay đặt trên bàn như sẵn sàng nhấc ly nước hất vào mặt anh. Anh sững người, dựa lưng vào ghế cười nhìn cô, “Sự thật khó nghe lắm à?”

“Cuộc sống của anh phong lưu như vậy, sao còn đi phá hoại tôi?”

Từ Chiêu Lâm thu lại nụ cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới.

“Bởi vì anh muốn có một gia đình với em. Anh muốn, cùng em, xây dựng một gia đình. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, em còn không hiểu sao?”

“Xin chào, burger Angus và big full combo cùng cà phê của quý khách đây ạ!”

Từ Chiêu Lâm đứng dậy đi lấy đồ ăn, chẳng mấy chốc bưng về hai tay, đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ, rồi ngồi xuống lại với nụ cười tươi rói.

“Thế nào, nhà văn nhỏ, lời thú nhận của một gã cặn bã thế này, em có hài lòng không?”

“Không hài lòng.” Bạch Tuyết cắn một miếng burger, lớp giấy bọc mỏng thấm đầy dầu, vụn trứng và vụn bánh mì rơi vãi đầy bàn. Cô tựa lưng vào sofa, nhìn dòng người tấp nập trong nhà ga sân bay, trước cổng lên máy bay người ngày càng đông.

Cô cảm thấy hơi khô miệng, quay đầu cầm ly cà phê nhấp một ngụm, mắt không rời Từ Chiêu Lâm, nhai kỹ nuốt xuống hết mới mở miệng lần nữa: “Anh đã tránh né vấn đề quan trọng nhất.”

Cô lẩm bẩm rồi tiếp tục cắm cúi chiến đấu với chiếc burger Angus bò trong tay, má phồng lên cao, nghẹn đến mức phải uống cà phê liên tục, hai người đều cắm đầu ăn như đang thi đấu ăn nhanh, ai cũng không nói gì.

“Chút nữa anh đi đâu?” Nhưng tiếc là trong cuộc thi ăn trong im lặng này, Bạch Tuyết nhanh chóng ăn đến mức không nuốt nổi nữa. Cô cầm burger còn một phần ba, lúng búng hỏi.

“Bạch Ngân.” Từ Chiêu Lâm ăn xong miếng cuối cùng, cầm lấy chiếc burger đã bị cô bóp nhũn nát, hai miếng ăn sạch.

“Đi Bạch Ngân làm gì?” Bạch Tuyết khó hiểu nhìn anh, ôm ly cà phê nhấp một ngụm, “Tội phạm chạy trốn đến đó à? Xa vậy? Lại còn trùng hợp cũng ở Cam Túc.”

Từ Chiêu Lâm lau miệng, dựa lưng vào ghế, “Chưa gọi là tội phạm, mới là nghi phạm thôi. Là một kẻ lớn lên ở cô nhi viện Bạch Ngân, lần trước người phụ nữ đâm em cũng là trẻ mồ côi được nơi đó nuôi dưỡng.”

“Người đó…” Bạch Tuyết bĩu môi, cảm thấy mùi phô mai đầy miệng giờ cũng biến thành tanh nồng mùi máu, “Thật sự đáng sợ, cô ta còn sờ bụng tôi rồi ném một thai nhi chết lên người tôi, ‘bịch’ một tiếng, dính nhớp nhớp, lạnh toát, toàn thân dính đầy máu đen và dịch nhầy, cả tóc cũng đã mọc rồi.”

Nói xong cô nhìn Từ Chiêu Lâm, “Sao anh chẳng có phản ứng gì vậy?”

“Vì bây giờ em vẫn còn sống, vẫn đứng trước mặt anh, thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.” Từ Chiêu Lâm nhai xong, lấy khăn giấy lau miệng, cầm ly cà phê của cô lên tu một hơi dài, mặt không biểu cảm nhìn cô.

“Hứ.” Bạch Tuyết giễu cợt nhìn ánh mắt thản nhiên của anh, “Nếu tôi chết thì sao? Nhìn thái độ hiện giờ của anh, tôi không tin anh sẽ buồn lâu đâu, nếu có buồn cũng chỉ một thời gian thôi.”

“Không có ‘nếu’, Bạch Tuyết.” Từ Chiêu Lâm đẩy ly cà phê về trước mặt cô, dựa lưng vào ghế, không cười, “Nhìn về phía trước đi.”

“Được.” Bạch Tuyết mím môi gật đầu, cúi đầu nhìn giọt nước đọng lại lăn trên thành ly nhựa, “Vậy để tôi nói cho anh nghe ‘nếu’ của tôi.” Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh, “Nếu anh chết, dù là đột tử hay già chết, bệnh chết, tôi sẽ rất đau lòng, cực kỳ cực kỳ đau lòng. Đau lòng đến mức nào ư? Tôi từng xem một bộ phim truyền hình, nữ chính là cảnh sát, hy sinh rồi. Nam chính là một người kiểu như ẩn cư, cổ quái, bị mọi người ghét bỏ, nói anh ta lạnh lùng vô cảm. Anh ta thậm chí không đến dự tang lễ của nữ chính, nhưng một ngày nọ khi đang uống trà ở nhà, anh ta bỗng nhiên ho ra máu.”

“Từ Chiêu Lâm, đó là ‘nếu’ của tôi. Dù anh đã làm tổn thương tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng nếu anh chết, tim tôi vẫn sẽ đau đớn, thật đó.”

Từ Chiêu Lâm nghiêm túc nghe cô nói xong, rồi “phụt” cười ra tiếng, càng cười càng thấy buồn cười. Cười xong, anh tiện tay ném khăn giấy lau lau mặt bàn, “Anh còn tưởng là câu chuyện tình yêu vĩ đại gì, hóa ra chỉ là… ho ra một ngụm máu?”

Anh lau bàn xong, ngửa người tựa ghế, cười rạng rỡ nhìn cô, “Đã bàn về ‘nếu’, thì để anh nói cho em nghe ‘nếu’ của anh. Nếu hôm đó em bị đâm chết, anh sẽ ăn mặc chỉnh tề dự đám tang em, giao hết tài sản cho dì Lương, nhờ mẹ anh chăm sóc Trân Trân — mẹ anh dù có thế nào, chuyện này anh vẫn tin bà ấy. Sau đó, anh sẽ đến trước mộ em, tự kết liễu đời mình.”

Nói xong, anh gật đầu với cô, “Những gì anh hứa thì anh sẽ làm, chuyện này em nên có chút lòng tin ở anh.”

“Haiz…” Anh chống cằm thở dài, “Đây chính là lý do tại sao anh không muốn lập gia đình. Một khi đã làm chồng, thì phải làm tới cùng, không có lựa chọn, không có ‘nếu’. Gánh nặng lớn như vậy, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.”

“Giờ thì anh khỏi phải sợ rồi.” Bạch Tuyết nhún vai, “Anh đã không còn là chồ…”

Nói đến đây, cô như chợt hiểu ra điều gì, nghiêng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc, “Vậy nên anh ngoại tình là để thoát khỏi thân phận người chồng, ít nhất là thoát khỏi thân phận chồng của Bạch Tuyết, đúng không? Gánh nặng quá lớn, muốn quay về làm tên cặn bã tự do?”

“Ê? Nghe cũng có lý đó.” Từ Chiêu Lâm cười càng vui vẻ.

“Được như ý rồi, vui không hả đồ cặn bã?” Bạch Tuyết cầm ly cà phê định uống, nhưng nghĩ lại cái ly này vừa bị tên cặn bã uống qua, cô theo phản xạ nhăn mặt, đặt ly xuống, “Rồi sao? Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh đi Bạch Ngân làm gì?”

Từ Chiêu Lâm rút một tờ giấy, lau vết cà phê trên miệng ly mình đã uống, “Vì giữa nghi phạm và người phụ nữ đâm em còn có những người khác, thậm chí có thể không chỉ một. Từ Bạch Ngân tới Lan Châu rồi tới Thượng Hải, một đứa lùn bị bệnh tật và một giáo viên đại học thì lấy đâu ra sức giết được nhiều người như vậy? Hơn nữa… mặc dù các vụ giết người đều rất tàn nhẫn, nhưng em biết đó, giết người vì kích động và giết người b.ệnh h.oạn là hai chuyện rất khác nhau.”

Từ Chiêu Lâm vừa nói vừa đưa tay lau vết sốt mayonnaise dính bên môi Bạch Tuyết, “Dù sao thì vụ này giờ thuộc quản lý của đội ba do sếp Kim phụ trách, đội hai bọn anh cũng chẳng có việc gì. Sếp Ngụy còn ép anh phải nghỉ phép, nên rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì, tiện thể đi xem cái cô nhi viện đó thế nào, nuôi ra cả ổ thần kinh.”

Bạch Tuyết nhìn anh, đợi anh nói xong, mặt không biểu cảm trầm ngâm một lúc lâu, “Giết người vì kích động và giết người vì b.ệnh h.oạn khác nhau thế nào?”

“Nghe làm gì, lại dọa em sợ.” Từ Chiêu Lâm đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay ôm eo cô. Bạch Tuyết lúc này toàn tâm toàn ý nghe chuyện, hoàn toàn không ý thức được hành động của anh bây giờ rất không hợp hoàn cảnh, chỉ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao mặt anh lại vừa đen vừa đỏ, ánh mắt còn trốn tránh.

“Có chuyện gì vậy? Anh cứ lề mề mãi, nói nhanh đi, tôi muốn nghe.”

Từ Chiêu Lâm nhìn Bạch Tuyết với vẻ mặt chán nản, như thể trên mặt cô hiện lên bốn chữ to đùng: không biết lãng mạn.

“Ừ thì…” Anh thở dài một hơi, “Giết người vì kích động đơn giản là có thể thấy rõ sự thù hận và bùng phát cảm xúc, hiện trường rất đẫm máu và hỗn loạn, nhưng chính vì vậy lại dễ để lại sơ hở. Còn giết người vì b.ệnh h.oạn thì khác, rất lạnh lùng, có trật tự, tại hiện trường rất khó tìm được sơ hở, cũng khó nhận ra tội phạm bị bệnh ở điểm nào.”

“Ý anh nói tên biến thái coi phụ nữ như gà luộc mà chặt ra đó à?” Bạch Tuyết nghiêm túc nghe xong liền tự phân loại ngay, vẻ mặt đầy chán ghét, chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình, đem đồng loại chặt ra từng mảnh, trên đời này chỉ có loài người mới làm ra chuyện ghê tởm như vậy.

“Ừm!” Từ Chiêu Lâm gật đầu tán thưởng một cách khoa trương, “Thông minh!”

Bạch Tuyết cảm thấy anh đang xúc phạm trí thông minh của mình, bĩu môi khinh bỉ, “Bị bệnh gì, chuyện đó dễ hiểu thôi mà? Bất lực chứ gì!”

Đời này Từ Chiêu Lâm không ngờ có ngày mình sẽ nghe được từ “bất lực” thốt ra từ miệng Bạch Tuyết một cách tự nhiên đến vậy, còn tưởng mình nghe nhầm.

“Em vừa nói gì?”

Bạch Tuyết nhìn anh đầy khó hiểu, “Quá đơn giản còn gì, không thể dùng cơ thể để xâm nhập thì chỉ còn cách dùng dao thôi! Bản chất của gi.ao h.ợp chẳng phải là chiếm đoạt và thống trị sao? Không coi người khác là con người, coi như gà luộc mà chặt, vừa nghêu ngao hát vừa thong thả chặt, cũng là một kiểu giày vò, bù đắp lòng tự tôn thiếu hụt. Nói trắng ra thì đều do tự ti, tôi nói đúng không?”

“Em…” Từ Chiêu Lâm nhìn người phụ nữ đang rúc trong lòng mình, cảm giác hơi bất an, “Những điều này em đọc ở đâu ra vậy?”

“Tôi cũng không nhớ nữa.” Bạch Tuyết nép vào lòng anh thêm một chút, “Có lẽ là trong phim Mỹ hoặc tiểu thuyết về tâm lý tội phạm. Nhưng thật ra tôi không thích xem mấy thứ đáng sợ đó, xem xong ban đêm hay gặp ác mộng. Không nhớ rõ xem ở đâu… chắc là tình cờ đọc được.”

Cô có chút thất vọng, thất vọng vì trí nhớ của mình đã tệ đến mức này.

“Dù sao thì… nghe anh nói vậy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là lý do đó, mà nghe cũng hợp lý đúng không?” Cô đầy mong chờ ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Lâm.

Nhưng Từ Chiêu Lâm lại chỉ cảm thấy tuyệt vọng, vì trong đôi mắt trong veo kia chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có những đứa trẻ chưa vướng bụi trần mới có ánh mắt như vậy.

Nếu cô cứ tiếp tục bệnh thế này, sẽ có một ngày, không chỉ những ký ức đau thương bị cô lãng quên, mà cả những kỷ niệm đẹp đẽ giữa họ cũng sẽ biến mất theo, ngay cả cái tên Từ Chiêu Lâm cũng sẽ bị cô xóa khỏi trí nhớ, như một tấm ảnh bị ngọn lửa âm ỉ thiêu rụi từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn, tan biến vào hư không.

Bình Luận (0)
Comment