Liệt Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 4

“Bây giờ AI cái gì mà không làm được chứ? Cái này cũng nhìn không ra hả?”

Cảnh sát Tiểu Lý bên bộ phận kỹ thuật không dám nổi nóng ngay tại chỗ, nhưng trong giọng điệu vẫn lộ ra chút khó chịu.

“Chậc, bớt nói hai câu đi!”

Sếp Ngụy bực bội phẩy tay, Tiểu Lý bĩu môi, mặt hậm hực cầm ly trà ra ngoài lấy nước.

Trong văn phòng, một chiếc ghế xoay đặt sát bên bàn làm việc, Từ Chiêu Lâm mặt mày tái nhợt, ngồi đó như thể vừa sống sót sau một trận đại nạn.

Hai mắt anh nhắm chặt, thần sắc hoảng loạn.

“Nháo cả buổi trời hóa ra chỉ là một phen hú vía, cậu căng thẳng cái gì chứ? Chưa nhìn kỹ đã kêu la ầm ĩ! Đã bốn mươi tuổi rồi, để đám trẻ con nó cười cho!”

“Chỉ là mấy thằng thanh niên ăn no rửng mỡ, sùng bái mấy cái thuyết cấm phá thai của phương Tây thôi! Làm như hội tà giáo ấy! Cậu cũng tin thật sao? Thời buổi này, rò rỉ thông tin cá nhân có gì lạ đâu? Tùy tiện là có thể ghép ảnh di ảnh cho cậu ngay, ngay cả tôi cũng nhìn ra là giả, cậu lại nhìn không ra?”

Thấy Tiểu Lý đã đi xa, sếp Ngụy liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, bắt đầu trút hết lời oán trách lên Từ Chiêu Lâm.

Nhưng anh chẳng buồn để ý, chỉ mở mắt ra, đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía ấy của anh, sếp Ngụy tức đến mức chỉ biết thở dài, giọng điệu vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa thương hại: “Chẳng phải cậu nói không cần người ta nữa sao? Sao chỉ mới có tí gió thổi cỏ lay đã cuống lên như mất mạng vậy? Tôi thấy là người ta không cần cậu thì có!”

Nói xong, ông ấy khẽ ho một tiếng, xác nhận bên ngoài không có ai rồi mới thấp giọng lẩm bẩm với Từ Chiêu Lâm: “Nhớ vợ rồi thì đi đón cô ấy về đi. Con cái cũng có rồi, cô ấy còn có thể chạy đi đâu được nữa?”

Từ Chiêu Lâm nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại đầy cay đắng: “Cô ấy không giống những người khác.”

Anh nhớ lại cuộc gọi từ bệnh viện ở Lan Châu hôm đó.

Cô ta đã lâu lắm rồi chưa vui vẻ đến vậy.

Mà lý do cô ta vui vẻ lại là vì đã nghĩ ra cách giết đứa con của họ. Cô ta muốn mổ bụng, lấy bào thai con của hai người ra, đợi đến khi thai nhi có hình hài rõ ràng rồi gửi cái xác đầy máu ấy cho anh.

Tự tay gi.ết ch.ết con mình, lại có thể khiến một người mẹ cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Cô ta đã trở thành như thế này từ khi nào? Thật là vì bị bệnh sao? Hay bản chất cô ta vốn đã như vậy?

Hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Từ Chiêu Lâm không muốn nhìn thấy con gái mình.

Con bé quá giống Bạch Tuyết. Chớp chớp mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ xíu mở ra, nở nụ cười ngọt ngào như một liều thuốc độc.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười ấy là trong một quán mì bò bẩn thỉu chật chội ở Lan Châu. Lúc đó, anh cố tình nhấn nhá âm cuối để trêu cô ta, nhưng phát âm quá tệ, lại vô tình khiến cô ta bật cười.

Anh thừa nhận, lúc ấy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đưa cô ta về nhà, phá hỏng cô ta, làm cô ta khóc, khiến cô ta không bao giờ cười được nữa.

Anh muốn làm một thợ săn từng bước dồn ép con mồi, nhưng đêm đó, cô ta lại chủ động dâng mình vào lòng anh. Điều này làm anh mất hết hứng thú.

Hóa ra cô ta cũng chẳng khác gì những người đàn bà bề ngoài thì thanh thuần nhưng bên trong lại ph.óng đ.ãng mà anh từng gặp. Chỉ cần đàn ông giúp một việc nhỏ là có thể c.ởi quần áo lên giường với họ. Anh thấy ghê tởm, cũng thấy chán nản.

Anh không có thói quen xóa WeChat của phụ nữ. Chỉ là mất hứng liên lạc mà thôi.

Mà cô ta cũng biết điều, tự động biến mất.

“Cậu Từ! Báo cáo giám định thương tích có rồi đây!”

Anh Triệu cầm xấp giấy trong tay, nhướng mày đầy ẩn ý: “Lại có cớ gặp gỡ cô tình nhân nhỏ rồi nhỉ?”

Mọi người trong đội đều đã quen với việc này. Bọn họ chỉ mơ hồ biết rằng dạo gần đây anh có vẻ hứng thú với một cô gái nhỏ từ nơi khác đến. Dù sao anh cũng chẳng nghiêm túc, mọi người chỉ đùa cợt vài câu, chẳng ai bận tâm.

“Xin lỗi nhé, lần này tôi bỏ cuộc rồi.”

Anh dựa lưng vào sofa của anh Triệu, nhún vai đầy ung dung. Câu này lập tức đổi lại một lời nguyền rủa đầy căm phẫn từ một thanh niên độc thân quá lứa: “Anh Từ à, coi chừng báo ứng đó…”

Năm ấy, Thượng Hải không chỉ có một trận tuyết rơi. Ngay trước Tết, tuyết lại rơi thêm một trận lớn nữa. Một người sinh ra và lớn lên ở miền Nam như anh, đúng là hiếm khi thấy tuyết.

Anh ngậm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn những bông tuyết trắng phủ đầy trên những cành cây khô. Con đường vắng lặng như được trải lên một tấm thảm trắng xóa. Những người qua lại đều vội vã, tóc và vai phủ đầy tuyết, khiến họ trông có phần già nua và cô đơn.

Tuyết trắng.

Bạch Tuyết.

Cô ta là người phương Bắc, chắc đã nhìn thấy nhiều tuyết lắm rồi. Ngay cả tên cũng đơn giản đến vậy—Tuyết. Bảo sao… Cô ta thật sự rất đẹp.

Trên đường về nhà sau giờ tan làm, anh thấy một nhóm trẻ con đang đắp người tuyết. Mấy đứa nhóc làm mãi mà chẳng ra hình thù gì. Anh đạp thắng, đậu xe bên đường, rồi sải bước đi tới: “Tránh ra! Xem mấy đứa đắp cái thứ gì thế này?”

Giọng điệu miền Nam cố gắng kéo âm cuối theo kiểu miền Bắc, nhưng vô cùng vụng về. Lập tức, một tràng cười nhạo vang lên từ lũ trẻ. Anh đã luyện tập rất lâu, vậy mà vẫn không ra dáng chút nào… Khỉ thật! Một người miền Nam học cái giọng Bắc làm gì chứ?

Anh cầm lấy xẻng xúc tuyết, hất lên mấy cái, nhanh chóng đắp được một ụ tuyết lớn.

Ném găng tay đi, anh trực tiếp dùng tay nén chặt tuyết, nhanh chóng nặn ra một cái đầu tròn trịa.

“Chú ơi, mắt của người tuyết đâu?”

Mấy đứa trẻ từ chế giễu chuyển thành cái đuôi nhỏ, vây quanh anh, nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Anh cũng không hiểu sao mình lại lên cơn, giơ tay bứt hai cái cúc áo trên áo khoác của mình xuống. Vừa khéo cúc áo màu đen, tròn vo. Khi gắn lên đầu người tuyết, trông cứ như nó sẽ chớp mắt với anh bất cứ lúc nào, cái miệng nhỏ hé ra, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

“Woa! Người tuyết đáng yêu quá!” Lũ trẻ vừa cười vừa reo lên, vỗ tay bôm bốp. Anh thừa nhận bản thân mình cũng có chút lâng lâng. Anh lại tháo chiếc khăn quàng cổ trên người xuống, quấn lên cổ người tuyết.

“Chú ơi, sao chú lại quàng khăn đỏ vậy? Càng làm chú đen hơn đó!”

“Bớt nói nhảm đi! Năm tuổi của chú đó!”

Năm tuổi. Món quà đầu tiên sau mười năm xa cách mà mẹ gửi từ Úc về cho anh, lại là một chiếc khăn quàng đỏ của năm tuổi.

Anh đi xa mấy bước, rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh người tuyết. Chụp xong, cảm thấy có chút thành tựu, liền đổi ngay làm ảnh đại diện WeChat.

Có lẽ vì tâm trạng tốt, có lẽ vì quá lâu không làm. Tối đó, h.am m.uốn của anh dâng cao, lái xe một đoạn đường rất xa để đến nhà của một người phụ nữ.

Dừng xe trước tòa chung cư thấp bé, anh không thèm để ý đến những ánh mắt cảnh giác của cư dân, nghênh ngang bước tới.

Người phụ nữ đó ở tòa 19. Nhưng khi đi ngang qua tòa 3, anh lại vô thức ngẩng đầu nhìn lên. Trên ban công tầng sáu, mấy chậu cây đã héo rũ, gục đầu xuống. Giống như con nhóc hay nhăn nhó kia. Mỗi lần nhìn thấy anh là lại trưng ra bộ mặt u sầu. Kể cả khi nhờ anh giúp đỡ, cũng là cái bộ dạng nửa sống nửa chết, cực chẳng đã.

Cô ta đi rồi? Rời khỏi Thượng Hải, đến nơi khác?

“Rầm!”

Anh kéo mạnh cánh cổng sắt nặng nề. Trong cầu thang tối tăm bốc lên mùi đất ẩm. Bỗng dưng, anh không còn lý lẽ chính đáng như khi nãy nữa. Đứng yên một hồi, anh nhìn xuống chiếc khăn quàng trong tay. Tuyết trên khăn tan ra, vừa lạnh vừa ướt. Nếu đeo lên cho cô ta, chắc chắn cô ta sẽ cau mày, không vui.

Nhưng anh vẫn lên lầu, gõ cửa. Không ai đáp lại cả.

Trên cánh cửa sắt cũ kỹ vẫn còn dán hóa đơn tiền điện, tiền nước, phí quản lý. Cái khu ổ chuột này còn dám thu phí quản lý?

Anh hừ lạnh một tiếng, rút điện thoại ra, mở Alipay, nhập từng số tài khoản trên hóa đơn, thanh toán từng khoản.

Đi thật rồi sao? Có quay về không cũng không ai biết. Từ lần đầu nhìn thấy cô ta, anh đã có cảm giác cô ta là kẻ không nơi nương tựa, xách theo một cái vali nhỏ, phiêu bạt khắp nơi, tùy tiện chui rúc đâu đó cũng có thể miễn cưỡng ngủ qua đêm.

Nhưng tất cả đều không liên quan đến anh.

Dù sao thì mấy cái hóa đơn này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ xem như anh làm tròn nghĩa vụ chủ nhà đi.

Hôm đó, anh lại thất hẹn với cô bạn gái tòa 19. Chính anh cũng không hiểu tại sao hai lần định tìm cô ấy đều bỏ dở giữa chừng.

Có lẽ vì cô ấy không phải kiểu anh thích. Cô ấy tên Lưu Quyên, người như tên, nhạt nhẽo vô vị. Chỉ có làn da trắng trẻo xem như tạm được, mặt tròn trịa, gầy gò, vóc dáng chẳng có gì hấp dẫn. Lên giường cũng nhạt nhẽo. Tóc dài đến tận eo, thẳng tuột như một tô mì nước lạt nhách.

“Xin lỗi, đột xuất có việc.”

“Không sao.”

Đầu dây bên kia, Lưu Quyên khẽ cười, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, điềm đạm như mọi khi.

“Nhưng… anh thật sự định đến tìm em sao? Từ chỗ anh làm qua đây cũng không gần, mà từ nhà anh thì còn xa hơn nữa đó!”

“Dĩ nhiên là tìm em rồi, anh rất thích em mà.”

Anh chẳng có chút hứng thú nào, tùy tiện buông một câu cho có lệ rồi cúp máy. Anh thấy hơi mệt. Hôm nay cố tình tan làm sớm, nhưng bây giờ đã mười giờ đêm, anh vẫn còn đang lái xe về nhà. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tuyết bay tán loạn. Anh lại đi ngang qua người tuyết mà mình đã đắp cùng bọn trẻ hồi chiều. Nó vẫn mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn anh cười.

Anh dừng xe bên đường, chậm rãi bước đến bên người tuyết, cẩn thận quấn lại chiếc khăn quàng đỏ lên cổ nó.

Dù sao… cô ta cũng không còn cơ hội để đeo nữa.

Đêm Giao thừa anh vẫn một mình, từ nhỏ đến lớn, năm nào cũng vậy. Đàn ông mà, cũng chẳng có gì lạ. Anh từng nghĩ đến việc cùng một cô bạn gái nào đó trải qua một cái Tết như những cặp đôi bình thường. Nhưng vấn đề là, trong cái ngày lễ mà cả nước tưng bừng hân hoan ấy, anh lại chẳng có lấy một chút h.am m.uốn.

Không có h.am m.uốn mà phải ở cùng phụ nữ trong một không gian kín. Đối với anh, điều đó còn khổ sở hơn cả cực hình.

Anh lười biếng luộc một ít sủi cảo. Người phương Bắc thích ăn sủi cảo. Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy—vỏ bánh quá dày, nhai không nổi, cũng chẳng ngon.

Chậc, đúng là khó ăn thật. Anh ăn được vài cái liền mang xuống cho lũ chó hoang dưới lầu.

Ở trung tâm Thượng Hải không được đốt pháo, nhưng vẫn có vài tiếng pháo lẻ tẻ vang lên từ những nơi xa xôi. Pháo hoa cũng vậy. Rất xa, rất nhỏ, màu sắc nhạt nhòa, lóe lên một chút rồi nhanh chóng tắt ngúm.

Anh không có thói quen xem chương trình Gala Xuân, vì ghét ồn ào. Anh bật màn hình chiếu lên xem một bộ phim.

Một bộ phim tình cảm dài dòng lê thê. Thật đúng là chịu đủ rồi! Tình yêu là cái quái gì?

Không phải chỉ là thỏa mãn tì.nh d.ục thôi sao? Thỏa mãn thì yêu. Không thỏa mãn thì hết yêu. Cần gì phải quay một bộ phim dài hai tiếng đồng hồ về nó?

Anh lắc đầu đầy bất lực, đổi sang xem Fast & Furious.

Đúng 0 giờ. Khu chung cư vẫn tĩnh lặng như chết. Tết ở Thượng Hải chẳng có gì thú vị. Chỉ có những tiếng pháo mơ hồ từ vùng ngoại ô xa xôi, những bông pháo hoa tranh nhau nở rộ trên bầu trời quá đỗi xa vời.

Đồng nghiệp, bạn bè đều có gia đình. Giờ này chẳng ai rảnh rỗi đi uống rượu với anh cả. Ngoài mẹ ra, anh cũng chẳng có người thân nào để trò chuyện. Mà mẹ anh từ lúc anh trưởng thành đã như trút được gánh nặng, lập tức khăn gói sang Úc rồi.

Điện thoại réo rắt một lúc, rồi cũng nhanh chóng im bặt. Sau 0 giờ, không còn ai nhớ đến anh nữa. Anh cầm điện thoại lên, lật xem lại các tin nhắn. Mấy lời chúc Tết gửi hàng loạt đúng là nực cười. Người gửi chẳng có chút thành ý, người nhận cũng thừa biết là chẳng có thành ý, vậy mà ai nấy vẫn cứ hăng hái gửi đi không biết chán.

Ở cuối danh sách trò chuyện, có một khung chat im lìm. Ảnh đại diện là một con bướm xanh. Tin nhắn cuối cùng còn lưu lại, đã từ giữa mùa hè nóng nhất của Thượng Hải mấy tháng trước: “Bà ấy đưa gia đình đến xin lỗi tôi rồi, tôi nghĩ… bỏ qua thôi.”

Nửa tiếng sau, anh trả lời: “Tùy cô.”

Rồi tận nửa ngày sau, lúc 11 giờ khuya, cô ta lặng lẽ nhắn ba chữ: “Cảm ơn anh.”

Lần đó, anh phản hồi rất nhanh. Lúc ấy, anh đang ở trong phòng thẩm vấn, đối mặt với một tên tội phạm cứng họng, nhất quyết không hé nửa lời.

“Cảm ơn thế nào đây?”

“Mời anh ăn cơm.”

Dù đã gần nửa năm trôi qua, nhưng khi nhìn lại dòng chữ đó, anh vẫn không nhịn được mà muốn bật cười. Nhưng ngẫm kỹ lại thì, cô ta nói cũng không sai. Một cô gái nhỏ từ nơi khác đến Thượng Hải làm việc, ngoài mời một bữa cơm, thì còn có thể cảm ơn anh thế nào đây?

Tiếng pháo Tết xa vời ngoài kia chẳng liên quan gì đến anh. Anh ở nơi này gõ vào khung chat bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”

Cũng may, cô ta chưa chặn anh. Còn nhắn lại bốn chữ tương tự, kèm theo một icon cười.

Anh gọi điện cho cô ta. Giọng cô ta khàn đặc, có chút nghèn nghẹn như vừa khóc xong. Anh định hỏi tại sao lại khóc, nhưng đến miệng rồi lại thành một câu trách móc:

“Bên cô ồn quá, cô đang ở đâu vậy?”

Cô ta nói mình đang ở quê.

Anh muốn hỏi có quay lại Thượng Hải không, khi nào về. Nhưng cuối cùng, lại biến thành một câu trêu chọc bông đùa: “Tôi đến nhận quà cảm ơn mà cô đã hứa.”

Cô chính là món quà của tôi.

Cô ta im lặng. Anh biết cô ta đang hối hận.

Nhưng anh muốn nói là, hối hận cũng không sao. Anh không phải kiểu đàn ông chỉ muốn lên giường với cô ta. Chờ cô ta về Thượng Hải, anh muốn cùng cô ta đi Disneyland xem pháo hoa, muốn cùng cô ta xem một bộ phim tình cảm nhàm chán, hoặc chỉ đơn giản là cùng nhau nói chuyện cũng đã là rất tốt rồi.

“Anh thích tôi không?” Câu hỏi của cô ta bị tiếng pháo át mất. Nhưng anh nghe rất rõ.

Anh chỉ giả vờ như không nghe thấy. Anh từng nói câu này với quá nhiều người phụ nữ. Nhưng đêm hôm đó, anh lại không nói nên lời.

Anh ra sân bay đón cô ta. Nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô ta lấp ló trong đám đông, anh lập tức ôm chặt cô ta vào lòng. Nhưng cô ta chỉ ngẩn người, môi tái nhợt vì hoảng hốt.

Cô ta run rẩy, lắp bắp chỉ nói một câu: “Tôi muốn làm ở nhà mình, được không?”

Cô ta không xem trọng bản thân, cũng không xem trọng anh.

Cô ta tự coi mình như một khúc xương thừa, coi anh như một con chó hoang lang bạt, ném mình vào lòng anh, chỉ muốn tống khứ anh đi thật nhanh.

Trước khi tiến vào cơ thể cô ta, anh đã cho cô ta một cơ hội cuối cùng. Nhưng cô ta vẫn cứng đầu, vẫn quyết tâm đem sự trinh trắng của mình trao cho một gã đàn ông mới gặp chưa được mấy lần, lớn hơn cô ta mười tuổi, có đời tư hỗn loạn.

Đáng đời cô ta. Cũng đáng đời anh.

Đó là trải nghiệm tệ hại nhất của anh. Không thể dùng từ nhàm chán để diễn tả. Cô ta giống như một con cá chết bị ném lên thớt, vô hồn, khô cứng, kháng cự.

Cơ thể cô ta từ chối anh.

Chưa bao giờ anh cảm thấy bại trận như lúc đó. Anh chỉ muốn mặc quần áo vào rồi đi thẳng, không bao giờ gặp lại cô ta nữa. Nhưng cô ta khóc. Chỉ khi anh ôm cô ta vào lòng, cô ta mới ngừng run rẩy.

Hôm sau trời chưa sáng anh đã lặng lẽ rời đi, như một con chó hoang thất thểu.

“Anh Từ, anh vừa thất tình hả?”

Đôi khi, Từ Chiêu Lâm cảm thấy trị an ở Thượng Hải quá tốt. Nếu không, sao mấy thằng ranh này nhàn rỗi đến mức cả sáng chỉ lo bâu lấy anh mà chọc ngoáy?

“Biến!”

Anh đá mạnh một cú. Không biết là trúng ai, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Cuối cùng, tai anh cũng được yên tĩnh.

“Thôi nào, thương xót cho anh Từ của các cậu đi! Cậu ấy không phải thất tình đâu… Cậu ấy đang yêu đó!”

Những năm đó, sếp Ngụy vẫn chưa lên đội trưởng, vẫn còn dư dả thời gian mà chống cằm, cầm tách trà, cười cười nói nói với đám đàn em.

Từ Chiêu Lâm bị chọc tức đến mức muốn phát điên. Anh vứt phịch bộ cảnh phục trùm trên đầu xuống, lao thẳng ra ngoài. Trong nhà vệ sinh, anh vốc nước vỗ mạnh lên mặt, đứng trước gương, nhìn mình, người không ra người, ma không ra ma. Chính trong giây phút ấy, anh đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất đời mình.

Anh vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Cô ta mặc bộ đồng phục xám, cả khuôn mặt cũng xám xịt, những sợi tóc lòa xòa trước trán rủ xuống gò má, đôi mắt tròn xoe trợn lớn, sững sờ nhìn anh sải bước dài đến trước mặt mình. Khoảng cách gần đến mức anh có thể nhìn thấy những đốm tàn nhang mờ mờ trên làn da trắng của cô ta, có thể ngửi được hương thơm tự nhiên từ cơ thể, một mùi hương không giống bất kỳ loại nước hoa nào.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Giọng nói vang dội của anh dội khắp sảnh ngân hàng. Mặt cô ta đỏ đến mức giống như một quả cà chua chín nẫu. Đồng nghiệp xung quanh hưng phấn xì xào bàn tán về cặp đôi kỳ lạ này:

Người đàn ông—cao lớn, dữ dằn.

Người phụ nữ—nhỏ bé, nhút nhát.

Người đàn ông—kiên định, không do dự.

Người phụ nữ—lập lờ, phân vân.

Cô ta hỏi anh tại sao lại cưới cô ta. Anh đã sớm cho cô ta câu trả lời rồi, chẳng phải sao?

Một gã đàn ông cặn bã suốt nửa cuộc đời, mở miệng nói với cô ta rằng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Còn có lời tỏ tình nào chân thành hơn thế nữa?

Tối hôm đó trên xe của anh xuất hiện thêm một cô gái nhỏ đầy hoảng hốt, cùng với toàn bộ hành lý của cô ta.

“Từ từ, em thực sự không chịu nổi nữa… Anh xong chưa vậy…”

Trong bóng tối, tiếng khóc nức nở đầy yếu đuối của cô ta không khiến anh mềm lòng. Hai lần, hay ba lần, đối với một người lần đầu trải nghiệm như cô ta, đúng là có phần quá sức. Nhưng anh đã ba mươi tư tuổi rồi, vài năm nữa có muốn cũng không còn sức nữa. Anh đã lãng phí quá nhiều năm tháng, giờ anh muốn trút hết mọi h.am m.uốn và sinh lực lên cô ta.

“Gọi chồng đi.” Vừa dứt lời, cả hai đều sững lại.

Anh lấy hết can đảm, ghé sát tai cô ta, khẽ thì thầm: “Ý anh là, anh đã cắt đứt hoàn toàn với những người phụ nữ khác. Em có muốn ở bên anh không?”

……….

“Ba yêu mẹ, mẹ yêu ba!”

Cô bé năm tuổi, Trân Trân, thích thú với trò chơi chữ này, ngồi vung vẩy đôi chân nhỏ, lắc lư cái đầu.

Từ Chiêu Lâm ôm con gái vào lòng, nhanh nhẹn chia tóc cô bé thành hai phần, khéo léo tết thành hai bím. Mái tóc của cô bé đen mượt, dày dặn, giống hệt mẹ nó.

“Sai rồi, Trân Trân phải nói là: Ba yêu mẹ, mẹ yêu Trân Trân.”

Trân Trân im lặng, quay lưng về phía anh. Hai cha con lặng người trong chốc lát.

“Mẹ không yêu ba sao?” Cô bé quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh.

“Mẹ yêu Trân Trân hơn mà!” Anh tránh ánh mắt con gái, cười trả lời.

Anh không nói sai. Ít nhất, cô ta đã từng cố gắng yêu thương Trân Trân.

“Trân Tuyết! Từ Trân Tuyết! Mau lên nào!”

Trên đường đưa con gái đến trường mẫu giáo, Từ Chiêu Lâm nghe thấy đám bạn nhỏ ríu rít gọi con bé từ xa. Trân Trân rất hòa đồng, được nhiều bạn yêu quý, điểm này khác hoàn toàn với mẹ bé. Nghĩ vậy, anh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

“Cảnh sát Từ, vẫn như cũ chứ?”

“Ừ, vẫn như cũ, cảm ơn.”

Trên đường đến sở cảnh sát có một quán ăn sáng. Quẩy và bánh nếp chiên là món chủ đạo ở đây, ngày nào anh cũng ghé ăn.

Anh chọn một bàn gần tường. Vừa ăn, anh vừa đọc tin tức hoặc xem bóng rổ. Nhưng hôm nay chẳng có gì đáng chú ý, anh tiện tay mở ứng dụng tiểu thuyết. Trong giá sách toàn là những câu chuyện tình cảm sướt mướt mà Bạch Tuyết viết.

“Chậc chậc chậc…” Anh lướt qua với vẻ mặt đầy chán ghét, nhưng khi nhìn kỹ hơn, hóa ra con bé này có không ít fan hâm mộ.

Bình luận sôi nổi vô cùng:

“Đồ đàn ông ngoại tình đáng chết!”

“Nữ chính nhất định phải tỏa sáng một mình!”

“Chúc nam phụ và tiểu tam trói chặt nhau! Mong nữ chính tìm được tình yêu đích thực!”

“Nam chính đâu rồi? Mau xuất hiện đi, gấp lắm rồi!”

Hừ, Từ Chiêu Lâm bật cười. Từ khi nào mà ai ai cũng đứng trên đỉnh cao đạo đức vậy? Nếu những người này có đá trong tay, chắc giờ anh đã bị ném cho tan xác rồi.

“Sao anh không chết đi?”

Nếu là bảy năm trước, anh thề có chết cũng không tin được rằng Bạch Tuyết sẽ nói với anh câu này. Cũng như anh không thể tin rằng, mình lại có thể làm tổn thương cô theo cách tàn nhẫn như vậy.

Anh nghĩ, có lẽ anh hận Bạch Tuyết nhiều hơn là yêu cô ta. Cô ta thà yêu một người mãi mãi không thuộc về mình, còn hơn dành cho anh một ánh nhìn. Những gì cô ta muốn, anh đều cho: tiền, nhà, xe… Nhưng cô ta vẫn cảm thấy sống với anh là một sự giày vò, đến mức tinh thần cô ta ngày càng suy sụp.

Người đàn ông đó có yêu cô ta không? Nực cười! Sau khi sinh Trân Trân, cô ta không hồi phục tốt, bệnh tật dày vò khiến tình trạng cô ta càng tệ. Những lúc anh ở nhà, anh luôn phải theo sau lau dọn những vệt nước tiểu nhỏ giọt trên sàn. Người đàn ông đó có thể chấp nhận một người phụ nữ cả thể xác lẫn tinh thần đều rệu rã như cô ta không?

Không ai yêu Bạch Tuyết hơn Từ Chiêu Lâm.

Và cũng không ai hận Bạch Tuyết hơn anh.

Đêm bị phát hiện ngoại tình, anh đã vô cùng thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô ta.

Nhưng khi cô ta lê lết ra ngoài với đôi chân đẫm máu, anh chợt nghĩ, có lẽ mình thực sự đáng chết. Một cái chết thê thảm nhất có thể.

Đang mải nghĩ, anh nhận được thông báo cập nhật chương mới.

Cuốn tiểu thuyết mới nhất của Bạch Tuyết vừa có chương mới. Nữ chính đến một vùng hẻo lánh hơn cả Lan Châu, nơi đầy gió cát mịt mù, những khu dân cư thấp bé, xập xệ. Người dân khoác trên mình những chiếc áo chống gió dày cộp. Ở đó có một trạm y tế quân đội tồi tàn.

Sau khi vô tình bị sảy thai, nữ chính gặp lại người quen cũ, một bác sĩ quân y. Anh ta cũng nhận ra nữ chính.

“Con người chỉ có một đời. Nếu không thể ở bên người mình yêu, tôi thà kết thúc cuộc đời này.”

Đó là câu kết thúc chương. Ngày cập nhật là hôm kia, cũng chính là ngày anh nhận được tin nhắn có kèm “di ảnh” của cô ta.

Dù bức ảnh đó đã được chứng minh là chỉnh sửa, Từ Chiêu Lâm vẫn muốn gọi cho cô ta một lần nữa. Không phải để hỏi xem cô ta đã tìm thấy tình yêu hay chưa. Cũng không phải để nhắc về đứa con trong bụng cô ta. Chỉ là muốn xác nhận lần cuối rằng cô ta vẫn an toàn. Chỉ vậy thôi.

Anh ngước mắt nhìn dòng người tấp nập trên phố, chợt nhớ đến lời trêu chọc của anh Triệu bảy năm trước: “Từ Chiêu Lâm này, cẩn thận kẻo có ngày bị báo ứng đó!”

Ha, quả nhiên, lời đó đã thành sự thật.

Anh gọi điện. Nhưng đáp lại anh chỉ là giọng nói vô hồn của tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau…”

Bình Luận (0)
Comment