Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 107

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Thân thể Thịnh Linh Uyên là một kỳ tích nhân tạo – hắn là thiên ma có được một phần tư máu chu tước, mà máu chu tước vốn là khắc tinh lớn nhất của ma vật.

Hắn tựa như một Nam Minh cốc có thể nói cười, thần điểu đậu trong biển lửa.

Hắn là người tuyết cháy rực, tảng băng sôi trào.

Luyện ra một thiên ma như vậy, có thể nói là cực hạn trí tuệ của cổ nhân rồi. Kết quả chính hắn phung phí của trời, không biết quý trọng một chút nào, thẳng tay xé toạc “áo trời” kín mối, thế nên bây giờ mặc dù là thân thể nguyên đai nguyên kiện, lại luôn có phản ứng tương tự “thải ghép”.

Mà nguyên lý của cấm thuật Thề Non Hẹn Biển Tuyên Cơ dùng trên người hắn là thông qua mối liên hệ nào đó, phục chế vết thương trên người Thịnh Linh Uyên sang bên mình. Sao chép dán phải có môi giới, “môi giới” liên kết giữa hai người họ chính là huyết thống đều thuộc về tộc chu tước của hai người.

Cấm thuật tương tự có thể dùng giữa hai con người, nhưng một mèo một chó thì mất đi hiệu lực, nếu là hai giống loài vốn đã khắc nhau thì không chỉ mất đi hiệu lực, mà còn có thể mất mạng.

Khi Thịnh Linh Uyên có máu chu tước, hắn và Tuyên Cơ có thể tạm xem như thuộc tình huống thứ nhất. Bỏ đi máu chu tước, “thiên địch” như hai người họ sẽ nhảy qua loại thứ hai, đến thẳng loại thứ ba.

Hàng ngàn hàng vạn “sợi chỉ” trong cấm thuật Thề Non Hẹn Biển đều được rút ra từ trong tim Tuyên Cơ, hắn có thể cảm nhận được những sợi chỉ quấn trong bách hài Thịnh Linh Uyên đang bị nhổ tận gốc, kể cả “nền móng” bên dưới… không phải hù dọa hắn.

Thịnh Linh Uyên chưa bao giờ phô trương thanh thế hù dọa ai.

Tuyên Cơ sợ tái mặt, giọng nói lạc điệu: “Dừng tay!”

Hắn đưa tay chộp, sợi tơ ẩn hình trong mười ngón hiện ra, siết các ngón tay ứ máu. Hắn hoài công muốn dùng thứ này trói Thịnh Linh Uyên, nhưng “chỉ” vốn được khâu trên huyết mạch chu tước, khi huyết mạch kia dần dần bị chủ nhân bài xích, Tuyên Cơ dẫu nắm chặt đến đâu cũng chỉ là nắm một khúc gỗ nổi giữa dòng nước chảy xiết, chẳng làm nên chuyện gì.

Không biết hắn đau đến mức nào, chỉ thấy đầu gối Thịnh Linh Uyên mềm nhũn, vịn tường quỳ một gối xuống đất. Nhưng nét mặt hắn không hề toát vẻ đau đớn – khi hắn nhảy xuống Xích Uyên, khi xé âm trầm tế chịu lôi hình, biểu cảm trên khuôn mặt hắn cũng không vương nét đau đớn nào.

Kẻ điên này còn trả lại nguyên vẹn câu nói ban nãy của Tuyên Cơ: “Ngươi… ngươi có giỏi, thì… thì khâu lại… lên thân thiên ma của ta lần nữa.”

“Thịnh Linh Uyên, ngươi là cái hạng đốn mạt gì vậy?!” Tuyên Cơ nắm lấy ngực hắn, “Ngươi…”

Khí Thịnh Linh Uyên hít vào chỉ có thể đến cổ, không đi xuống tiếp được. Không có hơi thở đỡ sẽ rất khó phát ra tiếng, vì thế giọng hắn nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng chữ nào tròn chữ nấy.

Hắn nói: “Ngươi mới ngày đầu biết ta?”

Cái gì mà “ngươi không đến tháo, ta sẽ không đi đâu hết”, trước kia Tuyên Cơ cảm thấy người khác đều ngu ngốc, bị miệng lưỡi ngon ngọt Thịnh Linh Uyên làm cho mụ mị đầu óc, nay mới phát hiện mình thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm, cũng chẳng tỉnh táo đến đâu.

Không còn máu chu tước, Thịnh Linh Uyên sẽ lại biến thành kẻ điếc, kẻ mù đoạn tuyệt thất tình, mất hết thanh sắc. Rõ ràng mới mấy hôm trước, hắn còn khen ngợi mùi vị nhân gian, nếm vừa chăm chú vừa cảm kích, khiến kẻ ngoài cuộc sinh ra ảo giác rằng hắn vừa lòng thỏa ý, quý trọng thực tại lắm.

Kết quả thì sao, chẳng phải nói bỏ là bỏ, còn không thèm nhìn lấy một cái.

“Đừng như vậy, ngươi… ngươi đừng như vậy, dừng tay!”

Thịnh Linh Uyên cười khẩy.

Tuyên Cơ cuống quýt kéo mớ chỉ màu lửa quấn quanh, nhưng “đầu chỉ” quá nhiều. Năm ấy, hắn thiết kế cấm thuật này là tự mình mò mẫm lung tung, không nghĩ đến ứng dụng thực tế, lần đó chỉ là nổi điên mà ảo tưởng rằng phải quấn chết đối phương như nhện, không ngờ sẽ có một ngày phải gỡ ra.

Vì thế “cắt không đứt, gỡ rối thêm”, càng cuống lên càng không tìm được mối.

Tuyên Cơ rốt cuộc suy sụp: “Ta cầu xin ngươi… Linh Uyên, đừng như vậy… cầu xin ngươi…”

Thịnh Linh Uyên cảm thấy có thứ gì đó ấm áp rơi vào cổ áo, hắn bỗng chốc sửng sốt, khó khăn giơ tay lên, chạm phải một chút ẩm ướt.

Nụ cười mỉm lạnh băng và chế nhạo của hắn bị sự ngỡ ngàng xô tan, hắn ngần ngừ vặn mặt Tuyên Cơ lên, lại rụt tay về như bị phỏng.

Tuyên Cơ… khóc rồi.

Không phải một chút rưng rưng vành mắt đỏ lên, có thể dựa vào trợn mắt để nuốt về. Cũng không như lúc nhỏ, gào đinh tai nhức óc trong thức hải của hắn.

Nước mắt ấy kìm nén mà lặng lẽ, đầu vai căng lên như đúc bằng thép, chỉ có tay không ngừng run rẩy.

Thịnh Linh Uyên sững sờ.

Kể từ khoảnh khắc hắn biết Thề Non Hẹn Biển là đơn phương, lửa trong lòng càng dằn càng bùng cao, tạp âm “ong ong” trong đầu chưa từng ngừng lại, còn không có chỗ trút ra. Hắn vừa không biết chửi đổng, cũng không biết đập nồi đập bát.

Hắn luôn đứng bên rìa bùng nổ. Nhưng chớp mắt này, lửa giận của hắn đã bị những giọt nước mắt chấn động lòng người ấy dập tắt, lý trí chầm chậm quay lại, hắn hơi bối rối.

Một ý nghĩ xa lạ “từ không sinh có”, Thịnh Linh Uyên nghĩ: “Mình khiến hắn đau lòng rồi ư?”

Dây chỉ màu lửa trong cấm thuật trải khắp nơi, sắp chôn vùi cả hai người họ. Thịnh Linh Uyên giơ tay, dường như muốn sờ vai lưng Tuyên Cơ, rồi lại không dám đặt lên. Đương lúc hắn do dự, thân thể hắn đột nhiên được buông lỏng, trói buộc ẩn hình nào đó đã rời khỏi.

Dây chỉ quấn khắp người, trải khắp đất hóa thành ánh lửa, chui về cơ thể Tuyên Cơ.

Cấm thuật đã bị chủ nhân phá giải.

Tuyên Cơ chợt quay mặt định đi. Xuất phát từ bản năng, bàn tay đang giơ của Thịnh Linh Uyên nhanh chóng đặt xuống, đè hắn lại.

“Giải rồi.” Để giọng mình ổn định một chút, Tuyên Cơ hạ giọng rất thấp, “Thần thất lễ, có thể cáo lui chưa?”

Thịnh Linh Uyên há miệng.

Tuyên Cơ nghiêng người hất tay hắn ra, lui lại nửa bước: “Bệ hạ nói ‘bất luân, bất nghĩa, không biết điều, quá khó coi’, quả thật là khó coi, để ngài nói trúng rồi.”

Hắn thô lỗ chùi mặt, lảo đảo lui một bước nữa, dựa lên sofa phòng khách, quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, càng khiến căn phòng nhỏ của biệt thự u ám tịch liêu.

Tuyên Cơ muốn nhấc chân bỏ đi, thật sự không muốn nhìn kẻ điên kia thêm một lần nào nữa. Nhưng phải đi đâu đây? Hắn không biết, đôi chân như đã khảm vào sàn nhà rồi.

Hai người này kẻ thì huyên thuyên có hạng, một thì miệng ba tấc lưỡi, mà suốt một hồi lâu chẳng ai nói năng gì.

Rõ ràng thời niên thiếu nói không hết chuyện, có thể thao thao bất tuyệt… Thảo nào trên đời lại có cách nói “bãi bể nương dâu”, thì ra biển cả thật sự sẽ cạn khô.

Tuyên Cơ phá tan sự yên lặng, hắn khẽ hỏi với giọng mũi rất nặng: “Ngươi có biết đá niết bàn thực thụ là như thế nào không?”

Thịnh Linh Uyên co chân lại, ngồi dựa bên tường: “Đá niết bàn thực thụ sẽ khiến ngươi giống như chuyển thế, sẽ không cố gắng xóa đi ký ức trước kia của ngươi, nhưng chuyện cũ tựa như câu chuyện ngày bé đọc trong sách, nghe thấy trong thoại bản, thỉnh thoảng khi nói với người khác, có thể ngươi sẽ hơi xúc động, chốc lát là quên ngay.”

“Ta không tưởng tượng được.” Tuyên Cơ chầm chậm lắc đầu, “Giống như ngươi sau khi loại bỏ thất tình à?”

Thịnh Linh Uyên: “Không, đá niết bàn sẽ không khiến người ta chịu nỗi khổ loại bỏ thất tình…”

“Ngươi mà cũng biết khổ.” Tuyên Cơ quay sang hắn, ngắt lời, “Ta còn tưởng ngươi thật sự điên đến mức không biết tốt xấu, chỉ thích tự hành hạ mình chứ. Ngươi cho rằng chuyện cũ trước kia đều là thứ liên lụy, là vết sẹo cũ, chỉ cần quên hết tất cả là về sau có thể vô tâm vô tư sống tốt, bởi vì đây chính là cảm nhận của bản thân ngươi.”

Có lẽ là bị nước mắt trên mặt hắn dọa, Thịnh Linh Uyên nhất thời quên từ.

“Vậy ngươi có biết, người khác có thể không giống với những gì ngươi nghĩ không? Bệ hạ, ngươi có biết trên đời, ngoại trừ thiên tử thánh minh, chúng sinh thiếu linh hồn, đoản trí tuệ bọn ta cũng có suy nghĩ không? Thứ ngươi không muốn, ta muốn, vỡ nát ba mươi lăm lần, thậm chí mười ngàn lần ta cũng sẵn lòng, dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy ta nên quên, ta phải quên?

“Ta muốn có một ngôi nhà, trả góp ở Vĩnh An, hoặc cứ tìm chỗ trong Xích Uyên tự mình dựng một căn, ở đâu cũng được. Phòng ngủ có thể rất nhỏ, kê được một chiếc giường đôi là đủ, nhưng phải có một phòng bếp lớn, như vậy, ta có thể ngày ngày lên mạng, hô bè gọi bạn, khoe họ xem ta nấu ăn, khoe xong tắt mạng, chỉ cho mình ngươi ăn. Ta muốn mỗi sớm thức dậy nhìn thấy ngươi, cảm thấy hôm nay bất kể làm gì đều có ý nghĩa… cho dù là quét dọn vệ sinh. Ta muốn hễ lúc nào rảnh thì đi chơi khắp nơi, ngươi bằng lòng đi cùng ta thì đi, lười nhúc nhích thì cứ ở nhà chờ ta; như vậy ta vừa ra khỏi cửa sẽ nóng ruột nóng gan, trên đường lúc nào cũng như mang theo nhiệm vụ, ta phải vắt óc suy tính tìm thứ mới mẻ đem về cho ngươi, không đem về được thì phải cố gắng ăn một món ra vị của hai người, để trở về kể cho ngươi nghe… Dẫu cho tương lai kế hoạch có thay đổi, không thực hiện được, nhưng giờ chỉ cần nghĩ thôi, trông mong thôi là ta cũng có thể vui vẻ trước, ngươi dựa vào đâu…”

Không biết Thịnh Linh Uyên nghe vào bao nhiêu, hắn bỗng nhiên nói một câu không rõ ý: “Ta sợ.”

Câu trước không khớp câu sau, cũng không biết đang trả lời câu hỏi nào của Tuyên Cơ.

Tuyên Cơ ngừng bặt, nhất thời cho rằng mình đã nghe lầm, không khỏi nín thở: “Ngươi nói gì?”

Thịnh Linh Uyên im lặng rất lâu, yết hầu khẽ nhúc nhích. Hắn như một kẻ nhu nhược tìm đến cái chết, đứng trước vách đá muốn nhảy, nhưng năm lần bảy lượt do dự.

Tuyên Cơ mơ hồ cảm thấy, dường như mình đập bậy đập bạ thế nào mà mở hé được con trai ngàn năm ra, lỡ mất lần này sẽ không bao giờ có cơ hội thăm dò nội tình nữa.

Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhanh trí, buột miệng gọi một tiếng: “Linh Uyên ca ca.”

Thịnh Linh Uyên ấn ngực, vai lưng chùng xuống. Câu này như một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

“… Khi ấy đã có thể nhìn thấy Câu Nguyệt lâu, ta nghe thấy có tướng sĩ không phải trực lấy ca thay rượu, hát chuyện cố hương bằng âm điệu đậm nét vùng miền.” Mỗi một chữ Thịnh Linh Uyên nói ra đều rất khó khăn, không rõ ràng, nhưng Tuyên Cơ vừa nghe đã hiểu. Hắn đang nói đến đêm trước ngày nhân tộc hãm thành, đánh vào yêu đô.

“Ta nghĩ, chờ kết thúc họa chiến tranh, dăm ba năm… dù thế nào cũng đủ để ta bình định thiên hạ rồi, đến lúc ấy cứ để ca ta làm Hoàng đế. Tuy rằng sức khỏe hắn không tốt, nhưng làm việc cẩn thận chu đáo, nhân ái, biết lắng nghe, tốt hơn ta. Ta chỉ biết đánh trận và lộng quyền, không có kiên nhẫn với kinh tế, dân sinh… Khi ấy ta không biết mình là thân thiên ma, cũng không biết ta… không phải con ruột của bà ấy, chỉ cho rằng bản tính mình không được mẫu thân thích, xa thơm gần thối, đại khái đến lúc đó ta đi rồi, bà ấy cũng sẽ nhớ ta thôi. Ta muốn dẫn ngươi về Đông Xuyên, Đông Xuyên bị hủy vì ta, ta muốn trồng lại hoa đào ở nơi bị lửa đốt cháy, tập hợp người cũ của vu tộc… ca ta trước nay thân cận với tộc vu nhân, hắn sẽ giúp ta. Đến lúc ấy, cuộc đời ta chỉ còn lại hai việc: một là xây dựng lại Đông Xuyên, hai là chờ ngươi lớn lên.”

Tuyên Cơ vô thức đi đến trước mặt hắn, đứng ngược sáng, ngũ quan mơ hồ không rõ.

“Ta muốn cố gắng sống lâu một chút, chờ ngươi tu ra thực thể.” Thịnh Linh Uyên nheo mắt nhìn hắn, “Đến lúc ấy, có lẽ râu ta đã mọc thành chòm, tóc đã bạc phơ rồi, những tơ tưởng xa vời năm xưa cũng phải phai nhạt, gặp lại ngươi, không biết sẽ có cảm giác gì. Ta không tưởng tượng được người già rồi sẽ thành thế nào, chỉ có thể phỏng đoán lung tung.”

Hắn cũng từng có chờ mong đối với tương lai, bất kể lớn hay nhỏ.

“Nhưng nói trước bước không qua,” tiếng Thịnh Linh Uyên gần như vừa rời khỏi môi đã bị chôn vùi, nhẹ đến độ không thể nghe thấy, “không dám nữa.”
Bình Luận (0)
Comment