Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Khi về đến Vĩnh An, đêm đã rất khuya, Đội trưởng Vương đi bàn giao phạm nhân trước, Tuyên Cơ dẫn Thịnh Linh Uyên về nhà mình.
Vĩnh An không giống với những vùng ấm áp như Đông Xuyên, Du Dương, nó nằm gần phương bắc, lúc này đã tiến vào đợt rét đậm, trời cũng tối rất sớm. Trong bóng đêm, sương khói mịt mù bay đầy đường, khói xe, hơi người và mùi thức ăn hòa vào nhau bốc ra từ trong tủ kính của các quán nhỏ ven đường.
Càng lạnh thì khói lửa càng có sức sống, giống như nóng lòng muốn đấu một trận với giá lạnh vậy.
Tuyên Cơ không đi đường lớn mà băng qua hẻm nhỏ, hắn đã một thời gian rất dài không về nhà, phải mua vài thứ để lấp đầy tủ lạnh. Quán nhỏ trong ngóc ngách nào cũng có thể bị hắn tìm ra, mua một kí bánh ngọt tiệm này, lại mua ít trái cây từ tiệm kia, chỉ chốc lát, trên tay hắn đã treo một đống túi lớn túi bé, dọc đường vừa mua vừa tán gẫu, tán gẫu xong luôn có thể được tặng thêm một ít, nhìn có vẻ với ai cũng rất thân.
“Giống người hơn cả người.” Thịnh Linh Uyên chăm chú nhìn bóng lưng hắn, nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng hắn không tin đây là bản tính của Tuyên Cơ, bởi vì Xích Uyên không phải là nơi có thể mọc lên hoa mặt trời.
Sinh ra ở nơi sâu trong Xích Uyên, vừa mở mắt đã bị ép tiếp nhận truyền thừa dài lâu của tổ tiên, biết được mình đã được định trước là sẽ đồng sinh cộng tử với nơi quỷ quái này, hắn có thể sống tốt mỗi ngày không tạp niệm, đến thời điểm nên hi sinh thì thản nhiên đi chết sao?
Dù cho chẳng phải là Bồ Tát phổ độ chúng sinh?
Thứ lệch khỏi trạng thái bình thường quá nhiều, bất kể là quá tối tăm hay quá tốt đẹp, đều là không bình thường.
Thịnh Linh Uyên đa tâm, đa nghi, thường thì nếu hắn cảm thấy có điều gì không bình thường thì hắn sẽ lập tức quay đầu đi Xích Uyên, bới tung nơi phong ấn xương chu tước năm ấy, nhất định phải thăm dò rõ mộ tổ của Tuyên Cơ mấy cân mấy lạng mới được.
Nhưng kỳ lạ là, hắn không hề làm vậy, còn tự dưng chấp nhận thân phận kiếm linh, theo tiểu yêu này trở về Vĩnh An.
Thịnh Linh Uyên trước nay không phải là người qua loa cho xong, hắn nhìn kỹ mình, cảm thấy mình như một người lang thang mấy ngày mấy đêm không tìm được chỗ ngủ, có lẽ là đã mệt đến độ tâm khí đều sắp tắt rồi, nhìn thấy một mái hiên là lập tức muốn vào vùi đầu ngủ một giấc, cũng mặc kệ có phải hắc điếm hay không… nếu không sẽ chẳng cách nào giải thích được sự mệt mỏi nước chảy bèo trôi này.
“Tòa nhà phía trước chính là nhà ta thuê, hơi nhỏ, nhưng vị trí cũng tiện.” Tuyên Cơ nói xong, phát hiện mình đã nói lời ngu ngốc, một người ngày xưa không đi làm không quẹt thẻ, “vị trí” là cái gì, có ăn được không?
Càng đến gần cửa nhà, Tuyên Cơ càng trở nên bối rối, như thể Thịnh Linh Uyên sẽ chấm điểm cho nhà hắn vậy. Xét thấy bài tập mà bạn trước nộp là Độ Lăng cung rộng lớn hùng vĩ, hắn có xác suất cao không đạt yêu cầu.
Thịnh Linh Uyên gật đầu, “Đến thăm rồi.”
“À… đúng đúng.” Tuyên Cơ bấy giờ mới nhớ ra, lúc ở trong thân kiếm, Thịnh Linh Uyên đã đến nhà hắn rồi. Vừa nghĩ đến đây, hắn càng hoảng hơn, cố gắng nhớ lại xem lần đó mình có làm chuyện gì xấu mặt người đọc sách hay không, ví dụ như trần truồng cạy chân chẳng hạn… sau lưng lại rịn một lớp mồ hôi mỏng, không cẩn thận lỡ miệng, “Không có hơn ba ngàn tám trăm mẫu, ngài chịu tạm nhé.”
Thịnh Linh Uyên nghi hoặc nhướng mày, “Làm sao ngươi biết Độ Lăng cung ba ngàn tám trăm mẫu? Sao, thay đổi triều đại nhiều năm rồi mà Độ Lăng cung vẫn chưa bị dỡ à?”
Tuyên Cơ suýt nữa cắn lưỡi, quay lưng về phía hắn, cố gắng định thần lại, nói linh tinh: “… Tư liệu lịch sử.”
Thịnh Linh Uyên không phải là người sẽ quan tâm danh tiếng khi còn sống và sau khi đã chết, thậm chí gia quốc hưng suy, vương triều thay đổi, hắn cũng không hứng thú muốn biết lắm – dù sao khi hắn còn sống, những việc nên làm đều đã làm rồi – dẫu hậu nhân bịa cho hắn một đống chuyện yêu đương máu chó đầm đìa, hắn nghe xong tối đa là dở khóc dở cười một lúc, hơi bực, nhưng còn chưa đến mức tức giận.
Nghe câu trả lời này, Thịnh Linh Uyên quả nhiên không gặng hỏi nữa, hắn đổi một vấn đề càng nhói tim hơn.
Thịnh Linh Uyên hỏi: “Tộc ngươi truyền thừa ba ngàn năm, ngoại trừ mớ bòng bong của Xích Uyên, một chút của cải cũng không để lại cho ngươi à?”
Sao còn để hậu bối thuê nhà trọ ở nhân gian? Thật tội nghiệp.
Tuyên Cơ: “…”
Còn biết nói gì đây.
Thịnh Linh Uyên lại cảm khái: “Hơn ba mươi thế hệ, tâm tính này… quả thật là khá tương tự.”
Lại không một kẻ nào đáng tin cậy, đúng là cha nào con nấy mà.
Tuyên Cơ giả vờ không hiểu ý nằm ngoài lời của hắn, cố gắng cứu vãn thể diện, “Nhà thuê cũng rất tốt, muốn chuyển nhà có thể đi bất cứ lúc nào, tự do. Nhà bên này đều mới xây, cách âm cũng ổn, phòng ngủ cũng đủ rộng. Nhà ở bây giờ rất kín đáo, hẳn rất thích hợp với ngài, chẳng phải có quy định không cho kẻ sống ở lại tẩm điện…”
Bà ngoại nó, lại lỡ miệng rồi!
“Cũng là tư liệu lịch sử.” Không đợi Thịnh Linh Uyên hỏi hắn làm sao biết quy định trong tẩm điện của mình, Tuyên Cơ đã gượng gạo nói sang chuyện khác, “bệ hạ, uống trà sữa trân châu không?”
Hai ta đều bớt nói vài câu đi!
Lần này, hắn nhớ chọn loại thanh đạm không đường, quả nhiên, bệ hạ nếm thử một ngụm không nói gì, xem ra là có thể vào miệng. Năm phút sau, mỗi người cầm một ly trà sữa đi lên lầu.
“Trong nhà… ừm, hơi lộn xộn, dạo này nhà không có ai.” Tuyên Cơ đã quen mang đôi cánh cháy rực sau lưng, buổi tối hôm nay chưa từng nóng toát mồ hôi, sau khi vào nhà trước hết luống cuống tay chân dọn dẹp một chỗ có thể ngồi cho Thịnh Linh Uyên, nhìn quanh bốn phía, nhất thời không biết nên bắt đầu quét dọn từ đâu.
Nói một cách công bằng, Tuyên Cơ không phải là người lôi thôi, mức độ sạch sẽ trong nhà hắn có thể vượt qua khoảng 90% thanh niên độc thân, tính cả nam lẫn nữ, nhưng chắc chắn không thể so sánh với hoàng cung mỗi ngày có một đám người thay phiên quét dọn.
Hắn giống một con quỷ nghèo bất ngờ nhặt được đá quý, không biết giấu như thế nào thì tốt, tìm hết toàn thân, cảm thấy bất kể đặt ở túi nào cũng là khinh nhờn vật báu, rất hoang mang bối rối. Chất đống đồ ăn vặt mua trên đường trước mặt Thịnh Linh Uyên, Tuyên Cơ như bận chuyện không đâu, xoay vòng vòng trong nhà, mấy lần vướng phải robot quét rác.
Một lát sau, lại cảm thấy trong nhà yên tĩnh phát hoảng, đặc biệt là hễ quay đầu còn luôn có thể gặp ánh mắt xem xét của Thịnh Linh Uyên.
“Ta dọn dẹp một chút, dọn xong sẽ làm cơm tối, xong ngay thôi.” Tuyên Cơ bật ti vi, muốn gỡ ánh mắt khiến hắn như ngồi trên chông ra khỏi người, “Nếu chán, có thể…”
Trên ti vi vang lên giọng nói ngân dài của một giáo sư già: “Mối quan hệ giữa Vũ Đế Thịnh Tiêu và Trần hoàng hậu…”
Tuyên Cơ suýt nữa bị tiếng ông cụ làm trẹo chân, quay đầu nhìn lại –
Diễn đàn lịch sử: Sóng gió Đại Tề.
Tuyên Cơ: “…”
Chương trình dở hơi gì vậy!
“Ấy, đừng tắt, không sao,” không phụ sự mong đợi, ti vi quả nhiên thu hút ánh mắt Thịnh Linh Uyên, “để ta nghe xem ông ta nói gì.”
“Đây là… chương trình giải trí, không nghiêm túc không đứng đắn, chỉ toàn nói vớ nói vẩn,” Tuyên Cơ vừa tính số dư thẻ tín dụng tháng này của mình còn đủ mua một cái ti vi mới hay không, vừa chắp tay sau người, định cho anh ti vi một cái chết êm ái, “không có gì hay…”
Hắn còn chưa kịp ra tay, Thịnh Linh Uyên đã vẫy tay với hắn một cái. Tuyên Cơ không đề phòng, cảm thấy vạt áo trước bị cái gì đó lôi mạnh, lảo đảo hai bước về phía trước, tránh khỏi màn hình ti vi.
“Đã ở nhà thuê rồi, hãy biết xót đồ chút đi.” Thịnh Linh Uyên lại khoát tay, thả vạt áo trước của Tuyên Cơ ra, đuổi hắn đi, “Làm việc của ngươi đi.”
Chuyên gia lớn tuổi trên ti vi đang liệt kê các quan điểm chủ yếu của học giới, mưa xuân bắn tung tóe.
Có quan điểm nói khi sinh Vũ Đế, Trần hoàng hậu bị khó sinh, vốn đã không thích hắn, lại vì nguyên nhân chính trị phức tạp khiến con trưởng lỡ mất ngôi vua, mà Trần hoàng hậu thiên vị con cả hơn, bấy giờ mới dẫn đến huynh đệ trở mặt, mẫu tử bất hòa – linh cảm có lẽ đến từ
Trịnh Bá khắc Đoàn tại Yên[1].
Còn có quan điểm nói tham vọng quyền lực của Trần hoàng hậu quá lớn, luôn muốn khống chế ấu tử, tự mình lâm triều nghe chính sự, mà thiếu niên thiên tử lớn lên trong chinh chiến, vây cánh vững dần, bấy giờ mới dẫn đến mẫu tử bất hòa.
Cách nói vớ vẩn nhất là, sinh hoạt cá nhân của Trần hoàng hậu tương đối phong phú, nuôi trai khắp nơi, còn gian díu với đế sư Đan Ly, Vũ Đế cần lật đổ Đan Ly, mẹ ruột cản chân cản tay, đành phải xử lý cả thể.
Thịnh Linh Uyên nghe mà há hốc miệng, vội vàng uống một hớp trà sữa cho bớt sợ.
Trần hoàng hậu… thái hậu lúc còn trẻ tuổi đã có khuôn mặt khiến người ta thấy mà khiếp sợ, mặt ngựa, mười bốn như bốn mươi, dường như cả đời chưa từng cười, coi thập phương sắc tướng chỉ là bùn đất. Sau khi Bình Đế chết, bà ta trở thành quả phụ, dẫn cô nhi ngược xuôi tứ phương, một lần nữa tụ lại lực lượng nhân tộc. Nếu không có một tướng mạo “bản sắc anh hùng” nữa hiệp trợ, việc này không khỏi cũng quá gian nan.
Cho đến năm Khải Chính đầu tiên, thái hậu đã ngoài sáu mươi, mặc dù mặt ngựa hơi co lại, nhưng mép tóc cũng nhổ trại lui binh theo, lãnh thổ chưa hề thu nhỏ, vẫn rất đỗi hùng vĩ.
Thịnh Linh Uyên cũng lần đầu nghe nói thái hậu trong cuộc sống riêng háo sắc như vậy.
Chuyên gia lớn tuổi: “Năm xưa còn có một phỏng đoán, nói Vũ Đế căn bản không phải là con ruột của hoàng hậu…”
Thịnh Linh Uyên khựng lại.
Chuyên gia lớn tuổi lắc đầu nói: “Cái này chủ yếu là bị một số phim truyền hình ảnh hưởng, thật ra không có tư liệu lịch sử làm căn cứ.”
Tuyên Cơ ở bên cạnh nghe thế, bắp chân bị chuột rút. Ký ức của hắn còn chưa đầy đủ lắm, hắn chết sớm, khi ở trong thiên ma kiếm lại phụ thuộc vào thị giác của Thịnh Linh Uyên, thành thử cũng không nói chắc được Trần hoàng hậu rốt cuộc có phải là mẹ ruột hay không.
Đó là một người phụ nữ rất cao to, luôn mặc trang phục lộng lẫy, vải rất cứng, bên trên có những hình nạm và thêu rườm rà, giống như mảnh sắt trên khôi giáp, người lạ chớ tới gần. Khi Thịnh Linh Uyên còn nhỏ, thái độ của bà ta đối với ấu tử mất đi mà tìm lại được luôn là giải quyết việc công – bắt hắn đứng cách một mét nói chuyện, chưa từng ôm hắn, thậm chí không chịu sờ đầu hắn. Những lời hỏi han thường ngày giữa hai mẹ con hệt như dân làm việc trong thế giới ngầm giao lưu, hai mươi năm như một ngày, ngôn ngữ qua lại, dấu chấm câu cũng chưa từng thay đổi.
Tính tình hai mẹ con đều là vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, hơn nữa giai đoạn sau chính kiến không hợp cũng là thật, chuyện đoạt quyền giam lỏng… hắn nhớ Thịnh Linh Uyên quả thật từng làm.
Nhưng… hắn cũng nhớ rõ trái tim vừa sợ hãi vừa khát khao của Thịnh Linh Uyên đối với bà ta.
Cuối cùng vì đâu mà đi đến bước không thể cứu vãn?
Âm thanh trên ti vi đã đổi thành tiếng huyên náo, Tuyên Cơ định thần lại, phát hiện Thịnh Linh Uyên không biết học được kỹ năng chuyển kênh từ đâu, đã chuyển sang một chương trình dân tộc. Những chiêng trống vang trời đó dường như rất hợp lòng hắn, hắn như một cụ già sợ ồn ào lại thích náo nhiệt, vừa khéo phù hợp xem người khác náo nhiệt qua màn hình, vì thế xem ngon lành.
Tuyên Cơ lơ đãng đi vào bếp, kiểm tra hạn sử dụng của “đồ dự trữ” trong tủ lạnh. Hơi lạnh thốc vào mặt, hắn thất thần, nhớ mang máng Độ Lăng cung hình như cũng có một nơi hơi lạnh cóng người như vậy… là ở đâu ấy nhỉ?
Đúng rồi, là Trường Minh điện của Trần hoàng hậu – khi đó đã là thái hậu.
Nghe nói thái hậu sợ nóng, bên dưới Trường Minh điện có một hầm băng, trong điện luôn âm u lạnh lẽo, bốc mùi mốc meo không biết đến từ đâu, hệt như một cỗ quan tài vậy.
Khi đó, thiên ma kiếm đã vỡ nát, Tuyên Cơ không ai nhìn thấy bị bắt đi theo phía sau Thịnh Linh Uyên, nhìn hắn đanh mặt xông thẳng vào Trường Minh điện.
“Bệ hạ, bệ hạ dừng bước, thái hậu đang thay đồ, không tiện gặp…”
“Cút!” Thịnh Linh Uyên không buồn liếc nhìn, phẩy tay áo một cái, lão ma ma kia lập tức bay đi, đập thẳng lên cột nhà.
Tuyên Cơ rất hiếm khi thấy hắn thô bạo như vậy, kế đó nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân vội vã, một nhóm đới đao thị vệ chạy vào theo hắn. Dưới chân Thịnh Linh Uyên bốc ra sương đen, gạch đại điện bị hắn đạp vỡ cái rắc, “Lục soát!”
Lão ma ma quỳ rạp dưới đất, lớn tiếng mắng: “Đây là tẩm điện của thái hậu, há cho phép các ngươi vô pháp vô thiên như vậy! Bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn thí mẫu hay sao?”
“Bệ hạ, trong tẩm điện không có một bóng người.”
“Bệ hạ, trong thư phòng không có.”
Thịnh Linh Uyên cau mày. Tuyên Cơ mặc dù không biết Thịnh Linh Uyên đang tìm gì, bỗng nhiên lại cảm thấy dưới chân có thứ gì đó, rất yếu ớt, nhưng chung một nguồn với hắn, vội nói: “Phía dưới! Có phải dưới cái hầm băng kia không?”
Không biết là Thịnh Linh Uyên mơ hồ nghe thấy, hay là tâm linh tương thông với hắn, Tuyên Cơ vừa dứt lời, ánh mắt Thịnh Linh Uyên tức thì dừng trên gạch, “Lục soát băng điện.”
Thị vệ sửng sốt, giọng lão ma ma kia đã đổi điệu: “Thịnh Tiêu, ngươi dám! Ngươi là loài cầm thú gì? Chẳng lẽ thật sự là thiên ma giáng thế, không có tâm can sao!”
“Ta nói, lục, soát, băng, điện!” Thịnh Linh Uyên không buồn liếc mắt, đi đến cửa băng điện, “Ồn quá, cho bà ta câm miệng.”
Đới đao thị vệ bịt miệng lão ma ma kia, vung đao chém xuống, cứa cổ bà ta. Việc này dường như đã mở màn cho sự đổ máu của Trường Minh điện. Trong băng điện lạnh cóng người, thị vệ của Trường Minh điện tập trung hết tại đây, tạo thành bức tường người. Thịnh Linh Uyên chỉ nói một câu: “Kẻ nào cản đường, giết!”, tẩm cung yên tĩnh của thái hậu lập tức trở thành địa ngục.
Cho đến khi thấy rõ cách bày biện trong băng điện, Tuyên Cơ mới biết thì ra đây không phải là hầm băng bình thường, bên trong được bài trí thành linh đường, một cỗ quan tài nằm ngang chính giữa, trên đặt linh vị – Ninh vương Thịnh Duy.
Là đại ca đồng phụ đồng mẫu của Thịnh Tiêu.
Tuyên Cơ rùng mình, Trần thái hậu đặt quan tài con trưởng trong hầm băng tẩm cung của mình!
Cả Độ Lăng cung rộng lớn này, có còn người nào bình thường không?
Một bà cụ lưng còng, quần áo lộng lẫy đứng trước quan tài, thong thả quay người lại, “Ngươi làm gì thế?”
Thịnh Linh Uyên rốt cuộc thay đổi lời hỏi han quanh năm như một kia, “Đứa trẻ đâu?”
Trần thái hậu chậm rãi quay người lại, dường như là ở trong hầm băng quá lâu, mặt bà ta đã tê cóng, toát ra một nụ cười gằn cứng ngắc tái xanh, “Nghiệt chủng kia? Chết rồi.”
“Bệ hạ,” một thị vệ chạy tới, nhỏ giọng nói, “trong băng điện không có.”
Thịnh Linh Uyên: “Tìm tiếp! Ta đã nhỏ một giọt máu trong tim lên người Đồng Nhi, muốn động đến nó không dễ dàng như vậy.”
“Bệ hạ, thái hậu…”
Đúng lúc này, Tuyên Cơ một lần nữa bắt được chút mùi quen thuộc kia, “Hình như ở trong quan tài…”
Hắn còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đã tiến lên một bước.
“Thịnh Tiêu, ngươi muốn làm gì? Đây là tiên thân của đại ca ngươi! Ngươi dám bất kính với người đã khuất!”
“Bà hại cốt nhục của hắn trước quan tài hắn.” Thịnh Linh Uyên quay đầu lại, “Nếu hắn ở dưới suối vàng biết được, bà đoán hắn muốn bóp chết ai?”
Nói xong, Thịnh Linh Uyên trực tiếp cho thị vệ bắt Trần thái hậu, sau đó dùng một tay “mời” thi thể Ninh vương ra.
Dưới gối thi thể lại có một chốt điều khiển nho nhỏ, sau khi vặn, quan tài mở ra từ chính giữa, để lộ một mật đạo bên dưới. Hơi nóng lập tức ùa lên, bên trong xen lẫn tiếng khóc thê thảm của một đứa trẻ.
Thịnh Linh Uyên thoạt đầu lui lại một bước, sau đó xông thẳng vào.
Sương đen bọc trên người hắn như khôi giáp, bị ngọn lửa đốt đi lại sinh ra, ngọn lửa gần như màu trắng, mức độ gần với ly hỏa của chu tước, chính giữa đang thiêu một đứa trẻ sơ sinh.
Trên người đứa trẻ kia có một lớp màng bảo vệ, đã sắp bị ngọn lửa liếm rách. Thịnh Linh Uyên bế nó lên, mật thất khiến tiếng rít the thé của Trần thái hậu bị phóng to lên vô số lần, “Nghiệt chủng! Nó là nghiệt chủng giống ngươi! Lũ làm bẩn huyết thống nhân tộc các ngươi không chết hết, thì lửa Xích Uyên mãi mãi không dập tắt được!”
[1] Điển tích Trung Quốc, kể về chuyện Cơ Đoàn khởi binh giành ngôi với anh trai là Trịnh Trang công, bị Trịnh Trang công mang quân đánh đuổi, cuối cùng bị đàn áp ở ấp Yên.