Liệu Anh Còn Nhớ?

Chương 3

Author: Lục Lạc Nhi

Beta – or: Mèo Suni

Cô gái bước ngang qua dãy hành lang dài hun hút, tiếng gót giày va vào đá hoa cương vang lên khô khốc. Ánh mắt của cô ta chưa giây phút nào rời khỏi màn hình liên lạc, cuộc đối thoại giữa hai người vẫn đang tiếp diễn. “Gris, cô không tuân lệnh ta.’’ Giọng nói không mang theo chút độ ấm của người bên kia khiến cô gái rùng mình, bước chân vững vàng bỗng loạn nhịp. Cô ta bình ổn lại tâm trạng, không nhanh không chậm trả lời người kia: “Tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo thưa ngài.’’ 

Màn hình trước mặt cô gái chỉ hiện thị duy nhất một màu đen, nếu không phải nghe thấy tiếng thở của anh, cô sợ rằng mình đang tự độc thoại. Dường như người đó đang rất khó chịu, anh không có thời gian để nói chuyện với cô: “Cô có 20 giây.’’ Gris thở nhẹ một hơi, vội vàng sắp xếp từ ngữ trong đầu, nhanh chóng trả lời: “Khu VII của Selima đã phái người đến Leem. Bọn họ đang tìm kiếm ngài.’’ Thông tin này rất quan trọng với cô, nó đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của ngài chấp chính. Nhưng hình như chỉ có cô là gấp gáp, người bên kia vẫn không có phản ứng gì.

Gris chờ lâu đến mức tưởng rằng đường truyền đã bị ngắt, thì tiếng nói của người kia lại lại vang lên lần nữa: “Là ai?’’ Anh đang hỏi Gris người được cử đi là ai, cô lập tức đáp: “Tần Ngôn.’’ Anh lặp lại: “Là học trò của Gia Luận.’’ Gris nghe thấy sự thích thú trong giọng điệu của anh. “Xin hãy cẩn thận thưa ngài, theo kết quả điều tra, Tần Ngôn là người có hai sức mạnh. Anh ta còn được Gia Luận trực tiếp chọn làm người nối nghiệp, chuẩn bị tiếp quản khu VII.’’

Sau khi nghe Gris báo cáo xong, người bên kia không nói gì thêm, giữa màn hình bỗng nhiên loé lên vài tia sáng. Gris không thể nhìn rõ quang cảnh bên kia, nhưng cô có thể thấy được thứ chất lỏng màu xanh óng ánh bên trong bề mặt thủy tinh trong suốt. “Ngài chấp chính, tình trạng sức khỏe của ngài...’’ Gris lo lắng lên tiếng, nếu cô đoán không lầm chất lỏng màu xanh kia chính là thuốc ức chế gen đột biến được các chuyên gia công bố trong hội nghị tuần trước. Nhưng nó chỉ mới dừng lại ở mức độ thử nghiệm lâm sàng, còn chưa được tiến hành thử nghiệm trên người. Vì sao thứ thuốc này lại nằm trong tay ngài sĩ quan chấp chính? Chẳng lẽ tình trạng của ngài ấy đã tồi tệ đến mức, bắt buộc phải thử đến cả phương pháp không an toàn này ư?

“Griselda, không có lần sau.’’ Trước sự bàng hoàng của Gris, tín hiệu bị ngắt, cô gái không ngừng nói vào thiết bị liên lạc: “Ngài chấp chính, ngài chấp chính!’’ Nhưng trả lời cô gái chỉ có những tiếng bíp bíp vô cảm, kết nối đã hoàn toàn ngừng lại. Gris sững sờ, ngài chấp chính đã gọi đầy đủ tên cô, biểu thị cho sự tức giận của ngài. 

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh, thiết bị liên lạc mở ra kết nối đa chiều, nhiều màn hình nhỏ hiển thị trước mặt cô: “Tìm hiểu xem phía bên Selima có hành động gì? Liên hệ với viện nghiên cứu lấy kết quả thử nghiệm thuốc ức chế gen đột biến cho tôi. Nhớ kỹ, tôi muốn tất cả tư liệu liên quan đến nó, một chữ cũng không được bỏ qua. Tổ chức một cuộc gặp gỡ với Đế quốc Lani ngay lập tức, tôi sẽ đích thân tham dự. Không cần biết các cậu dùng lý do gì, giờ này ngày mai tôi phải ở Leem.’’

Sau khi đưa ra một loạt mệnh lệnh với các bộ phận liên quan, Gris tắt thiết bị liên lạc. Tốc độ di chuyển của cô gái nhanh hơn trước, chiếc váy bút chì bó sát không làm cản bước chân cô. Ngược lại càng làm tăng thêm sự duyên dáng cho Gris, cô gái trẻ đẩy cánh cửa phòng họp, nhanh chóng tiến vào. Mọi người có mặt trong phòng đã đến từ sớm chờ đợi Gris, cô nhìn quanh một lượt. Gris ngồi vào vị trí chủ tọa, đôi chân vắt chéo trên ghế, hai bàn tay đan vào nhau, ngẩng cao đầu nhìn bọn họ: “Cuộc họp bắt đầu!’’

Trong khi tin tức Liên bang Amory muốn tổ chức một buổi gặp gỡ với Đế quốc Lani được truyền đến, thì Tử Khuynh đã rời khỏi cung Aquene. Quốc vương có vẻ thất vọng khi Tử Khuynh từ chối tham gia buổi gặp gỡ này, với tư cách là người thừa kế ngai vàng ông vẫn muốn cô có nhiều cơ hội tiếp xúc với giới chính trị. Nhưng Tử Khuynh đã nhanh chóng cho ông một câu trả lời xác đáng: “Phụ vương, con rất muốn tham dự, nhưng con đang ở cách thủ đô rất xa, chắc không thể trở về kịp.’’

Quốc vương cau mày nhìn cô, Tử Khuynh mặc trên người một chiếc váy dài màu xanh ngọc, chất vải mềm mại phủ lên da thịt trắng mịn. Đai lưng bằng vàng với họa tiết hoa diên vĩ uốn lượn quanh eo. Mái tóc thường được tết gọn nay xõa dài sau vai, trên đầu còn đeo một chiếc vòng khảm đá tinh tế. “Con đang ở đâu?’’ Ông hỏi cô, đồng thời cũng liếc mắt về phía trợ lý bên cạnh, anh ta nhanh chóng cúi đầu rời khỏi căn phòng. Quốc vương muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao Tử Khuynh lại rời cung Aquene mà không báo trước, và cả việc Tần Ngôn chỉ để lại một lời nhắn rồi bỏ đi. “Núi Delbert.’’ Tử Khuynh nhìn khung cảnh bên ngoài chiếc xe, dãy núi Delbert đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

Quốc vương nghe được câu trả lời của cô, khẽ im lặng. Núi Delbert là nơi an nghỉ của mẹ con bé. “Bỗng nhiên con rất nhớ bà ấy.’’ Tử Khuynh tựa đầu vào cửa sổ ngắm dải mây trắng bao bọc núi Delbert, ánh mặt trời như dát vàng lên sườn núi, khiến nó lấp lánh giữa rừng xanh. 

Nhìn cô như thế, trái tim ông lại nhói đau, không chỉ có Tử Khuynh nhớ bà ấy, mà ngay cả ông cũng chưa từng quên: “Đến thăm nàng cũng tốt, chắc Meliora cũng đang nhớ con. Gửi đến nàng lời chào của ta, không cần trở về gấp đâu. Lần sau đừng đi đâu khi chưa báo với ta một tiếng, Tử Khuynh.’’

Tử Khuynh cười khẽ, đưa mắt nhìn ông: “Phụ vương, con sẽ chuyển lời đến bà.’’ Trước sự vui vẻ của con gái, quốc vương cũng mỉm cười theo, bàn tay ông giơ cao đặt lên màn hình, ngang bờ má của Tử Khuynh: “Con chính là bản sao hoàn hảo của nàng.’’ Tình cảm mãnh liệt trong đôi mắt của ông nói cho Tử Khuynh biết, qua bóng dáng của mình, quốc vương đang nhìn thấy một người khác. Nhưng Tử Khuynh lại không lấy làm phiền lòng về điều này, người kia không phải là mẹ của cô ư? 

“Rõ ràng là ngài đang khen bà ấy đẹp, lại còn dùng con làm vật thế thân. Phụ vương, ngài thật bất công.’’ Cô gái nhỏ giả vờ tức giận, đôi má ửng hồng đầy sức sống. Điệu bộ của Tử Khuynh chọc cười quốc vương, ông khoát tay với cô: “Được rồi, được rồi, ta nói không lại con. Đi đi, đừng ở đây làm ông già như ta tức chết nữa.’’ 

Tử Khuynh cười như không cười, nhìn cha cô ngắt liên lạc, ông vẫn luôn nhớ đến mẹ cô. Ông ấy cưới rất nhiều người vợ, nhưng chỉ có Meliora là đặc biệt. Không vì mục đích chính trị, hay những mối quan hệ có lợi đôi bên, tình yêu ông dành cho Meliora là duy nhất.

Chiếc xe nhanh chóng đến trạm gác dưới núi Delbert, với giấy thông hành đã chuẩn bị sẵn, Tử Khuynh không gặp bất kỳ khó khăn nào. Người quản lý ở đây đón tiếp cô vô cùng chu đáo, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị cho cô. Vì Delbert là nơi an nghỉ của vương phi Meliora, cho nên từ lâu hoàng gia đã ban hành các lệnh cấm đặc biệt liên quan đến khu vực này. Ngoài lệnh cấm không được tiếp cận, quốc vương còn cho xây dựng một khu nghỉ dưỡng dưới chân núi nhằm phục vụ cho các mục đích viếng thăm hay nghỉ ngơi của hoàng gia.

Tử Khuynh đứng gần cửa sổ, quan sát địa hình xung quanh núi Delbert. Lăng mộ của Meliora được xây dựng ở một nơi luôn tràn ngập ánh sáng, bao quanh nó là các dải đá màu sapphire nổi bật. Chỉ cần mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng sẽ lập tức bao trùm lăng mộ của bà. Vào ngày nắng rực rỡ nhất mùa hạ, Meliora đã gặp quốc vương ở đây. Tử Khuynh dứt mình ra khỏi những cảm xúc về mẹ, cô gái nhỏ âm thầm tính toán.

Lần đầu tiên Ly Châu và Lăng Cảnh Bình gặp nhau là ở Delbert, đây chính là địa điểm đầu tiên cô cho người tiến hành điều tra. Kết quả thu về lại không mấy khả quan, một nơi như thế này người ngoài còn không dễ tiếp cận, chứ đừng nói là trú ẩn lâu dài. Nhưng cô vẫn phải đích thân đến lần nữa, tín hiệu truyền về từ máy định vị cô gài vào thiết bị liên lạc của Tần Ngôn xuất hiện lần cuối ở đây. 

Nhưng Tử Khuynh vẫn lo lắng Tần Ngôn có thể vứt bỏ thiết bị liên lạc tùy thân để khiến cô mất dấu. Hoặc anh đã làm cách nào đó lách qua được chương trình cài sẵn của máy định vị để lừa cô đến Delbert. Kế hoạch này cô không hề nắm chắc, chỉ dựa vào trực giác của mình mà làm. Tử Khuynh thở dài một tiếng, bí mật anh đang che giấu đến bao giờ mới có thể thẳng thắng nói với cô. 

Sắc trời dần chuyển tối, sau khi Tử Khuynh dùng xong bữa tối, lấy lý do muốn đi thăm lăng mộ mà rời khỏi khu nghỉ dưỡng. Ngay từ đầu người quản lý đã phản đối hành động này của Tử Khuynh, nhưng cô lại kiên quyết muốn đi một mình. Buộc người quản lý phải nhân nhượng, tuy nhiên ông ta chỉ đồng ý khi cô mang theo hai người máy an ninh. Dù sao thì so với người bình thường, người máy có trí tuệ vẫn có tính riêng tư hơn. Tử Khuynh chấp nhận lời đề nghị của ông ta, dẫn theo hai người máy tiến về phía lăng mộ.

Tử Khuynh thong thả bước trên con đường lát đá dẫn thẳng lên sườn núi, phía cuối con đường này chính là chỗ mẹ cô an nghỉ. Hai người máy theo sát Tử Khuynh, những đôi mắt màu đỏ liên tục quét về phía cánh rừng hai bên. Mặt trăng đã lên cao, để những vệt sáng bạc đọng lại trên mặt đất, phủ lên khu rừng ở núi Delbert. Càng lên cao không khí trên núi càng loãng, Tử Khuynh có chút tức ngực, cô nghiến răng oán hận. Nếu không phải tại tên Lăng Cảnh Bình thích trốn kia, cô đâu phải lặn lội leo lên núi lúc trời tối thế này.

Người máy nhận ra nhịp tim của cô thay đổi, vội vàng lên tiếng: “Điện hạ, người cần nghỉ ngơi.’’ Nhưng Tử Khuynh không thể dừng lại, thời gian một ngày sắp hết, nếu cô không thể tìm thấy Lăng Cảnh Bình thì coi như mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Tình trạng hóa thú của một người thể năng cấp S rất đáng sợ, nghĩ đến việc anh ta sẽ giết rất nhiều người nếu không có ai ngăn lại, cô đã thấy rùng mình. Ngăn cản Ly Châu gặp Lăng Cảnh Bình, đồng nghĩa với việc cô phải thay thế Ly Châu giúp Lăng Cảnh Bình thoát khỏi tình trạng hóa thú.

Tử Khuynh lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, người máy xem xét các chỉ số sinh tồn của Tử Khuynh, sau đó tiếp tục đi theo cô. Ba người đi thêm một đoạn nữa thì một âm thanh vang lên khiến người máy chú ý. Tiếng động kia rất nhỏ, người có thể năng thấp như cô thì không nghe thấy. Nhưng đôi tai của người máy lại khác, họ có thể nghe được cả tiếng chuột gặm trong phạm vi bán kính 3 km. Huống chi âm thanh này phát ra từ cánh rừng bên trái, mà thứ đó hình như đang tiến về phía họ. Bỗng nhiên cô cảm thấy bầu không khí sau lưng mình trở nên kỳ lạ, Tử Khuynh xoay đầu đã thấy người máy rút vũ khí ra.

“Điện hạ, có thứ gì đó đang đến. Nếu chúng tôi thất thủ xin ngài hãy chạy thật nhanh. Tôi đã liên lạc với khu nghỉ dưỡng, bọn họ đang đến đây.’’ Một trong hai người máy dặn dò Tử Khuynh, anh ta đưa cho cô một khẩu súng nhỏ, dạy Tử Khuynh cách sử dụng. Nhìn vẻ căng thẳng của hai người máy, cô nghĩ thứ kia chắc không thể là người. Có lẽ là hình dạng hóa thú của Lăng Cảnh Bình, cô vất vả tìm kiếm anh lâu như thế, cuối cùng anh cũng đã chịu xuất hiện.

Tử Khuynh gật đầu với họ, sức chiến đấu của người máy có thể sánh với người thể năng cấp B. Nhưng Tử Khuynh biết rất rõ dù sức chiến đấu có mạnh hơn nữa, hai người máy này cũng không phải là đối thủ của Lăng Cảnh Bình trong hình dạng hóa thú. Tử Khuynh lặng lẽ chạm vào chiếc nhẫn bạc, sử dụng quyền hạn cao nhất mà quốc vương đã đưa cho cô.

Người máy ở Đế quốc Lani cũng được xếp vào chế độ quân nhân, mà người có quyền ra lệnh cho quân đội chính là quốc vương. Biết rõ phía trước rất nguy hiểm, Tử Khuynh càng không thể để họ làm mồi nhử tan xác dưới nanh vuốt của Lăng Cảnh Bình được.

“Ta dùng thân phận người thừa kế, ra lệnh cho hai người phải quay về khu nghỉ dưỡng. Lập tức thi hành!’’ Tử Khuynh vừa dứt lời, hai người máy đang đứng chắn trước mặt cô nhanh chóng quay người lại, trong đôi mắt màu đỏ rực là sự kinh hãi. Nhưng mệnh lệnh vừa được ban dùng mã lệnh cao nhất của quân đội, bọn họ không thể không làm theo. 

“Công chúa, người hãy chờ chúng tôi.’’ Hai người máy đứng thẳng, giơ tay chào Tử Khuynh rồi vội vàng men theo đường lát đá xuống núi. Tốc độ của người máy nhanh hơn con người rất nhiều, chẳng mấy chốc cô đã không nhìn thấy họ đâu.

Tử Khuynh nắm chặt khẩu súng trong tay, rời khỏi con đường chính, từng bước tiến sâu vào rừng. Ánh trăng đêm nay rất sáng, Tử Khuynh không cần đến đèn pin vẫn có thể nhìn thấy đường đi. Khoảng cách tối đa người máy có thể nghe được là 3 km, chứng tỏ Lăng Cảnh Bình chỉ ở đâu đó xung quanh khu vực này. Tử Khuynh cố gắng di chuyển thật chậm, căng đôi tai lắng nghe tình hình, tiếng côn trùng rả rích, tiếng xào xạc của lá cây, ngay cả tiếng thở của mình cô cũng nghe thấy. Nhưng tuyệt nhiên cô lại không tìm thấy bất cứ một dấu hiệu nào của một con vật khổng lồ. 

Bỗng nhiên, một cơn gió từ phía bắc thổi đến bay qua chỗ Tử Khuynh, cô ngửi được mùi máu phảng phất đâu đây. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Tử Khuynh càng di chuyển thận trọng hơn nữa, dùng những phiến lá dày làm tấm chắn, giấu mình đằng sau những cái cây to. Men theo hướng gió, Tử Khuynh dần rời xa con đường cũ, tiến vào một khu vực tối như hũ nút, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua tán lá rậm rạp. Tử Khuynh bắt buộc phải bật đèn pin trên thiết bị liên lạc, cô giơ cao bàn tay chiếu xung quanh một lượt.

Phạm vi chiếu sáng xa nhất của đèn chỉ được 10 m, Tử Khuynh cố gắng nheo mắt tìm thật kỹ từng khu vực một. Dò dẫm từng bước trong đêm tối, bất chợt cô đạp phải thứ gì đó sền sệt, Tử Khuynh giật mình dừng lại. Cô chiếu đèn xuống chân mình, dưới ánh đèn của thiết bị liên lạc, thứ sền sệt cô đạp phải hóa ra là máu. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối mặt với hiện thực cô vẫn sợ hãi. 

Tử Khuynh lập tức lùi lại vài bước, đánh rơi khẩu súng nhỏ trên tay, cô che kín miệng để ngăn tiếng hét của bản thân. Từ chỗ cô đứng khi nãy chạy dọc lên đỉnh núi, là những mảnh vụn của xác chết rải rác khắp nơi. Lăng Cảnh Bình đã bạo phát gene đột biến, hóa thú hoàn toàn rồi tấn công con người, những người này rất có thể là thuộc hạ của anh ta. 

Một hình ảnh lóe lên trong đầu Tử Khuynh, Tần Ngôn, anh cũng đi tìm Lăng Cảnh Bình, giờ này anh đang ở đâu, có phải đã bị Lăng Cảnh Bình giết chết rồi không? Những suy nghĩ đáng sợ cứ bủa vây Tử Khuynh, cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là phải mau chóng tìm thấy Tần Ngôn, Tử Khuynh chạy nhanh lên đỉnh núi. 

Cố gắng để bản thân không nhìn vào những thi thể bị xé nát, ngăn cơn buồn nôn xộc đến với mình. Thiết bị liên lạc bỗng lóe sáng, vang lên những tiếng bíp bíp thật dài, Tử Khuynh biết người của khu nghỉ dưỡng đã đến. Họ đang cố gắng liên lạc với cô, nhưng cô không thể trả lời, trước mắt cô chỉ có một mục tiêu duy nhất, tìm thấy Tần Ngôn.

Tiếng gào thét điên dại của dã thú bị thương vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh. Tử Khuynh dừng chân, chuyển hướng lao về phía phát ra tiếng gầm, chắc chắn Tần Ngôn đang ở đó. Vì dùng hết sức để chạy, suýt nữa cô đã không dừng lại kịp. Xuyên qua hàng cây, Tử Khuynh nhìn thấy bóng dáng hai kẻ đang vật lộn. Cây cối xung quanh gãy nát không nhìn ra hình dạng, con báo đen to lớn không ngừng công kích người đàn ông trước mặt.

Hàm răng ghê rợn liên tục nhe ra, cắn từng phát lớn về phía Tần Ngôn. Móng vuốt rạch ngang một đường lên ngực người kia, khiến anh ta phải lùi lại. Nó bị thương khá nặng, phần bụng dưới đã bị rạch nát, máu và nội tạng cứ thế trào ra. Nhưng dường như con thú không hề bận tâm, con ngươi màu vàng nhuốm đầy dã tính. Bây giờ thứ duy nhất nó để ý chính là xé xác kẻ đã làm nó bị thương thế này.

Tuy Tần Ngôn khiến con thú bị thương, nhưng bản thân anh ta cũng rất chật vật. Tay trái đã bị cắn nát không thể cử động được, từ đầu đến chân không có chỗ nào không có máu. Từng giọt máu thi nhau rơi xuống, thấm đẫm mặt đất dưới chân anh ta. Xung quanh anh là những con dao bén nhọn lơ lửng trong không khí, sẵn sàng lao về phía con báo để bảo vệ chủ nhân. 

Vết thương do con báo gây ra rất sâu, kéo dài từ ngực trái xuống dưới bụng. Dưới ánh trăng loang lổ, Tử Khuynh còn có thể nhìn thấy xương sườn của Tần Ngôn bên dưới lớp da bị rạch nát. Cô sợ đến mức ngừng thở, với vết thương như thế này mà anh vẫn muốn tiếp tục chiến đấu ư?

Con báo đang gầm ghè Tần Ngôn thì chợt phát hiện ra có người vừa đến, nó đánh hơi trong không khí được mùi của cô. Sự tập trung bị phân tán, nó quay ngoắt người ghiềm cơ thể sát đất, nhe hàm răng dính đầy máu về phía Tử Khuynh. Nhận ra hành động bất thường của con báo, Tần Ngôn nhanh chóng nhìn theo hướng con báo chuẩn bị lao đến. 

Bóng dáng nhỏ bé lọt vào đôi mắt của Tần Ngôn, có thứ gì đó vừa rơi xuống vỡ vụn trong lòng anh: “Tử Khuynh, em mau chạy đi.’’ Tần Ngôn chỉ kịp hét lên, rồi di chuyển bằng một tốc độ không tưởng, chắn trước mặt Tử Khuynh. Đồng thời những con dao khi nãy đều bay về phía con báo, đâm sâu vào những vị trí trọng yếu. “Grào!’’ Con báo rống lên một tiếng rồi lao đến, nhưng bị đánh bật sang một bên, cả cơ thể nặng nề ngã xuống mặt đất.

Tử Khuynh đứng sau Tần Ngôn nhìn những việc vừa xảy ra chưa đến mấy giây, nhưng lại là những giây phút sinh tử. Chân Tử Khuynh mềm nhũn, suýt nữa là quỳ xuống đất, khi con báo lao đến cô cứ nghĩ lần này thì mình chết chắc rồi. Tần Ngôn nhanh tay bắt lấy thắt lưng Tử Khuynh, anh không dám ôm cô vào lòng, sợ rằng máu trên người mình sẽ làm bẩn quần áo cô. Anh không biết cô làm cách nào tìm được chỗ này, nhưng việc cô xuất hiện ở đây đã khiến anh đứng tim. Tử Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay run rẩy vươn ra muốn chạm vào vết thương của Tần Ngôn: “Tần Ngôn, vết thương của anh.’’ 

Tần Ngôn biết bộ dạng của mình lúc này rất dọa người, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, truyền đến cảm giác đau buốt: “Tôi là người thể năng cấp A. Em mau rời khỏi đây, tôi sẽ đến tìm em sau.’’ Anh vừa dứt lời đã buông Tử Khuynh ra, đẩy cô về phía con đường an toàn, anh muốn cô nhanh chóng rời khỏi nơi này. 

Con báo chỉ bị choáng váng một thời gian, nếu cô còn ở đây, Tần Ngôn không biết mình còn có thể bảo vệ cô hay không. Thể lực của anh đã bị tiêu hao quá nhiều, chiêu vừa rồi là muốn kết liễu con báo. Nhưng không ngờ cô lại xuất hiện, anh chỉ có thể đánh nó ra xa. Việc ấy đã khiến sức mạnh tinh thần mà Tần Ngôn cố gắng tích trữ hoàn toàn cạn kiệt.

Tử Khuynh nửa muốn đi nửa muốn ở lại, cô biết mình đang làm vướng chân Tần Ngôn, thế nhưng khi cô còn đang chần chừ thì bóng đen sau lưng Tần Ngôn chợt động đậy. Nhìn dáng vẻ của Tần Ngôn bây giờ, cô biết anh đã dùng hết năng lượng tinh thần, đối đầu với Lăng Cảnh Bình đang bạo phát là tự tìm con đường chết. 

Đừng quên chênh lệch thể năng giữa hai người bọn họ, một người là cấp A, một người cấp S. Dù Tần Ngôn có sức mạnh hệ tinh thần cũng không phải là đối thủ của Lăng Cảnh Bình, chỉ cần cô rời khỏi đây, Tần Ngôn chắc chắn sẽ liều mạng với Lăng Cảnh Bình. 

Tử Khuynh nghiến răng kích hoạt sóng xung kích trên chiếc nhẫn, phóng về phía Tần Ngôn một luồng điện khiến anh phải nghiêng người né tránh. Thời khắc Tần Ngôn lách người, con báo cũng lao đến. Dường như nó đã dùng hết sức mình vào đợt tấn công này. Cho nên khi Tần Ngôn di chuyển, nó cũng không kịp chuyển hướng, cứ thế bổ nhào vào Tử Khuynh. 

Đến khi Tần Ngôn phát hiện ra con báo, thì mọi việc đã quá muộn. Anh gọi tên cô trong tuyệt vọng: “Tử Khuynh!’’ Những chiếc răng nanh xuyên qua da thịt, gặm chặt bả vai của cô, chiếc váy màu xanh ngọc bắt đầu nhuốm máu. 

Khi máu của Tử Khuynh chảy đầy trong miệng con vật, cả cơ thể con báo chợt dừng lại, con ngươi màu vàng bàng hoàng mở lớn. Nó nhận ra chuyện nó vừa làm, nhìn cô gái bị nó cắn đang từ từ kiệt sức vì mất máu. Rồi lại nhìn xung quanh một lượt, sự đau đớn hằn sâu trong đôi mắt con báo, nó buông Tử Khuynh ra rồi ngẩng đầu lên trời gầm to một tiếng. 

Sự bất lực và khổ sở không hề che giấu, có lẽ con báo đã lấy lại được ý thức của mình. Nó nhận ra cô gái vừa là nạn nhân dưới hàm răng của nó đang tiến gần hơn với cái chết. Qua đôi tai thú, nó có thể nghe thấy nhịp đập hỗn loạn của cô gái kia, từng nhịp từng nhịp chậm dần.

Nó mặc kệ những đòn công kích không ngừng của Tần Ngôn, bỏ qua cả vết thương đang chảy máu trên người mình. Một cách cẩn thận nó ngậm lấy thắt lưng của Tử Khuynh, dùng hết sức lực chạy sâu vào rừng. Tử Khuynh không thể làm gì để thoát khỏi hàm răng của con báo, chỉ có thể tận lực nhịn đau mặc cho nó lôi cô đi. 

Cơ thể Tử Khuynh đong đưa như chiếc lá rách, nghiêng ngả theo tốc độ kinh người của con báo, máu trong cơ thể vẫn không ngừng chảy ra. Cơn đau xé thịt nơi bả vai vượt quá sức chịu đựng của cô gái, ý thức của Tử Khuynh mất đi, cô chìm vào cơn hôn mê. 

Tần Ngôn điên cuồng đuổi theo con báo, mặc kệ vết thương đang dần rách lớn. Trong đôi mắt của Tần Ngôn hằn đầy những tia máu, sự chết chóc bao trùm lấy anh. Nhìn thấy cơ thể Tử Khuynh bị con báo ngoạm lấy, kéo cô chạy trốn vào rừng. Anh thật sự đã nổi sát khí, năng lượng trong cơ thể anh giao động mãnh liệt.

Không ai có thể mang cô đi cả, không ai được phép làm tổn thương cô. Nguồn năng lượng bùng cháy lên lần nữa báo hiệu Tần Ngôn sắp đột phá lên cấp S, chợt có một viên đạn bay đến ghim thẳng vào người anh. Quá trình chuyển hóa vẫn tiếp tục, nhưng cơ thể Tần Ngôn đã quỵ xuống, trước khi đôi mắt kia nhắm lại, chỉ nhìn thấy hình bóng của Tử Khuynh.

Đến khi Tần Ngôn hoàn toàn bất tỉnh, một cô gái trẻ với mái tóc màu nâu nhạt bước đến, ra hiệu cho đồng đội: “Mạc Khâm, mau giúp tôi đưa thiếu tướng lên phi thuyền.’’ Chàng trai vội vàng giúp cô gái, vừa dìu Tần Ngôn anh vừa đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh: “Sona, cậu tính không giúp công chúa ư? Nếu thiếu tướng tỉnh lại chắc chắn sẽ rất tức giận đấy.’’ 

Sona chỉ tập trung vào những vết thương trên người Tần Ngôn, nghe Mạc Khâm nhắc đến công chúa, sự chán ghét hiện lên trong đôi mắt cô ta: “Khi chúng ta đến, Lăng Cảnh Bình đã khôi phục lại ý thức, hắn ta sẽ không làm hại công chúa. Đến thiếu tướng còn không đánh lại hắn, cậu nghĩ hai người chúng ta sẽ có cơ hội ư?’’

Mạc Khâm cảm thấy lời Sona nói rất có lý, nhưng anh vẫn thắc mắc một điều: “Chẳng phải thiếu tướng đã giao cho cậu xử lý máy định vị rồi sao?’’ Câu hỏi của Mạc Khâm khiến Sona chột dạ, cô gái cúi đầu ghim lên vết thương những tấm băng lớn nhằm cầm máu: “Tôi đã xử lý rồi, có thể chỉ là trùng hợp. Đừng nói những câu thừa thải nữa, đi mau lên.’’ 

Nghe thế Mạc Khâm cũng không truy hỏi nữa, tình trạng của Tần Ngôn rất tệ, anh chỉ có thể mau chóng đưa Tần Ngôn về phi thuyền. Lúc bọn họ đến, người của Lani cũng đang tìm kiếm Tử Khuynh, nếu Sona không đánh lạc hướng thì có lẽ quân lính đã sớm đến được đây. 

Nhưng trong lòng Mạc Khâm lại có cảm giác không yên, Lăng Cảnh Bình là người thế nào bọn họ còn chưa rõ hay sao? Nếu công chúa có chuyện, thiếu tướng sẽ không tha cho họ. Mạc Khâm suy nghĩ một chút rồi bật thiết bị liên lạc, nhẹ giọng nói một câu: “Công chúa bị Lăng Cảnh Bình mang đi, hai cậu hãy xử lý tình hình, tôi và Sona sẽ đưa thiếu tướng về Selima.’’ 

Người bên kia không nói gì, chỉ nhanh chóng ngắt đường truyền, Mạc Khâm nhìn thiết bị liên lạc một chút rồi thở dài. Tác phong làm việc của hai người kia trước giờ vẫn thế, không chừa cho người khác chút mặt mũi nào. Sona không ngờ rằng Mạc Khâm lại liên lạc với hai người còn lại, cô ta khó chịu ra mặt: “Mạc Khâm, cậu cũng quản hơi nhiều rồi đấy. Sự an toàn của ngài thiếu tướng phải được đặt lên đầu. Không thể vì một cô công chúa mà bảo hai người họ ở lại Leem.’’

Nếu Mạc Khâm còn không nghe ra thái độ thù địch của Sona dành cho Tử Khuynh thì anh ta chính là kẻ ngốc. Mạc Khâm mở cửa phi thuyền, hàng chân mày khẽ cau lại: “Sophoronia, là thuộc hạ của thiếu tướng cậu phải biết giới hạn của ngài là ở đâu.’’ Lời nhắc nhở của anh mang theo ý tốt, nhưng lọt vào tai Sona thì lại trở thành đòn cảnh cáo. Cô ta hừ mũi: “Việc của tôi không đến lượt cậu lên tiếng.’’ Mạc Khâm không biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào, anh liếc mắt nhìn cô một chút rồi chọn cách im lặng. 

Lúc phi thuyền của Tần Ngôn cất cánh rời khỏi Leem, thì ở bên này con báo đen đã rũ bỏ bộ dạng hóa thú, trở lại hình dáng con người. Làn da màu nâu đồng khỏe mạnh, cơ bắp vô cùng săn chắc, lồng ngực vạm vỡ sáng bóng. Cả cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân, những vết thương đáng sợ trên người không ngừng rỉ máu. Trên tay anh ta chính là Tử Khuynh đã hôn mê, con ngươi hoàng kim đã dần trở lại màu đen thuần túy. Dựa vào tín hiệu phát ra từ thiết bị liên lạc, anh ta nhanh chóng đến được chỗ hẹn. Từ đầu đến cuối vòng tay của anh chưa hề buông lỏng, cẩn thận ôm chặt Tử Khuynh vào lòng.

Vừa thấy người cô mong ngóng, Gris đã mặc kệ việc mình đang đi giày cao gót, mà chạy ngay về phía người kia. Nhưng khi nhận ra tình trạng của anh, mọi sự vui mừng trong ánh mắt cô gái bị dập tắt: “Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi. Mau đến đây cho tôi, ngài chấp chính bị thương.’’ 

Bác sĩ ở phía sau lưng Gris nhanh chóng tiến lại, nhưng anh đã tránh ra, vòng tay chợt hạ xuống để lộ cơ thể nhỏ bé của Tử Khuynh: “Xem cô ấy trước!’’ Đối diện với mệnh lệnh của ngài chấp chính vị bác sĩ không thể không làm trái lòng mình, xem xét tình hình của Tử Khuynh.

Đồng thời Lăng Cảnh Bình cũng tháo chiếc nhẫn bạc và vòng đá của Tử Khuynh, ném cho người đàn ông đang tiến lại gần: “Thái Thành, tìm hiểu cho ta.’’ Thái Thành nhận lệnh, hơi khom người trước Lăng Cảnh Bình rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Ánh mắt của Gris dừng lại ở cô gái được Lăng Cảnh Bình ôm trong lòng: “Ngài chấp chính, cô gái này…’’ Nhưng Lăng Cảnh Bình không trả lời nghi vấn của cô ta, mà trực tiếp ra lệnh: “Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ.’’ Những thuộc hạ cúi đầu vâng lệnh anh, bắt tay làm việc, thu dọn xác người, tẩy rửa máu tươi trên mặt đất. 

Gris bất động đứng cạnh Lăng Cảnh Bình, cô không thể hiểu được, tại sao ngài chấp chính lại có thể bỏ mặc vết thương của mình như thế. Cô ta cắn môi, cố gắng khiến Lăng Cảnh Bình chú ý: “Xin ngài hãy để bác sĩ kiểm tra cơ thể đi, vết thương của ngài rất nặng.’’ 

Lăng Cảnh Bình liếc mắt nhìn cô ta, dường như anh không để tâm đến lời khuyên vừa rồi, chỉ nói: “Griselda, ta đã nói không có lần sau.’’ Sát khí nổi lên trong đôi mắt của Lăng Cảnh Bình, nếu không phải Gris là một thuộc hạ trung thành, thì với việc hai lần không tuân lệnh anh, cô ta đã không còn cơ hội để sống. 

Nhận ra Lăng Cảnh Bình đang tức giận, Gris không thể không thu lại tâm tư, cô ta lùi lại phía sau vài bước, cúi đầu trước Lăng Cảnh Bình: “Ngài chấp chính, tôi nguyện chấp nhận mọi hình phạt.’’ Lăng Cảnh Bình lại nhìn chằm chằm vào Tử Khuynh, vết thương của cô được bác sĩ chăm sóc rất cẩn thận, máu đã được cầm, miệng vết thương đang được khâu.

“Giao lại cho Thái Thành rồi trở về căn cứ.’’ Lăng Cảnh Bình đưa tay ngăn hành động của bác sĩ, chân mày khẽ cau lại: “Nhẹ tay một chút.’’ Cơ thể của Tử Khuynh co giật dưới từng mũi khâu của bác sĩ, nhưng họ lại không thể dùng thuốc giảm đau cho cô. 

Vị bác sĩ kia đã nhận ra tình trạng khác thường của Tử Khuynh, các dấu hiệu cho thấy cô đang bước vào giai đoạn thức tỉnh sức mạnh tinh thần. Đối với người đang thức tỉnh, cơ thể họ giống như trẻ con vừa chào đời, vô cùng yếu ớt và mẫn cảm với những thứ xung quanh. Nếu bác sĩ dùng thuốc giảm đau lúc này, ngược lại sẽ khiến Tử Khuynh sốc phản vệ, làm tình hình của cô tệ hơn.

“Ngài chấp chính, tôi đã nhẹ tay hết sức rồi, nhưng không thể dùng thuốc giảm đau, cô ấy chỉ có thể cố gắng chịu đựng.’’ Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, hành động vừa rồi của Lăng Cảnh Bình đã dọa ông thót tim. Lăng Cảnh Bình nghe bác sĩ nói vậy, không chần chừ mà ngồi xuống bên cạnh cô, đặt tay trái của mình lên vai Tử Khuynh. 

Ánh sáng phát ra từ tay của Lăng Cảnh Bình truyền qua cơ thể cô, từ từ xoa dịu các cơ đang căng cứng của Tử Khuynh. Lúc này, bác sĩ mới tiếp tục công việc, nhưng Tử Khuynh đã không còn co giật vì những cơn đau nữa. Lăng Cảnh Bình cũng là người sở hữu hai sức mạnh, không giống như Tần Ngôn chỉ vừa mới bộc phát cách đây 3 năm, anh ta chính là người có sức mạnh tinh thần thiên bẩm.

Gris ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Cảnh Bình, lúc này anh ta lại không rảnh rỗi mà để mắt đến cô. Mọi sự chú ý đều dành cho Tử Khuynh, vì thế Lăng Cảnh Bình đã bỏ qua ngọn lửa đố kỵ vừa bùng lên trong mắt cô gái. Gris xoay lưng bước đi, những thuộc hạ của cô cũng định đi theo nhưng Gris đã quát: “Ngài chấp chính còn ở đây, các cậu theo tôi làm gì?’’ 

Bọn họ nhìn nhau lộ vẻ bất đắc dĩ, họ là người của cô, nếu cô không ở đây, họ còn ở lại làm gì. Gót giày đạp lên lá khô phát ra những tiếng xào xạc, Gris không ngừng lại, bóng lưng thẳng tắp kiên định đến lạnh người: “Thái Thành, tôi giao mọi thứ lại cho anh, giúp tôi chăm sóc ngài chấp chính.’’

Người đàn ông đi ngược chiều khẽ gật đầu với cô, trên tay anh ta đang cầm hai thứ. Vết máu khô đọng lại trên chiếc vòng tạo cảm giác không lành, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó đã gặp nạn. “Cô yên tâm, trở về căn cứ đi.’’ Tâm trạng của Lăng Cảnh Bình không tốt, lúc này Gris có ở lại cũng không giải quyết được gì. Với hiểu biết của Thái Thành về Lăng Cảnh Bình, anh sẽ không trách phạt Gris quá mức nặng nề.

Thái Thành đưa mắt nhìn những thuộc hạ đang tính rời đi cùng với Gris, anh lạnh giọng: “Tạo phản ư?’’ Những người kia bị dọa sợ, vội vàng nghiêm người chào anh, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí của mình. 

Anh ta tiến về phía Lăng Cảnh Bình, cẩn thận đưa hai món đồ cho anh: “Ngài chấp chính, tôi đã xác minh thân phận của cô ta.’’ Lăng Cảnh Bình liếc mắt nhìn chiếc vòng trên tay Thái Thanh một chút, rồi lại chuyển về phía Tử Khuynh đang nằm trong lòng mình. Bác sĩ đã hoàn thành việc chữa trị cho cô, bây giờ họ đang bận rộn chăm sóc vết thương cho anh. 

“Nói đi!’’ Mặc dù anh sớm đã có suy đoán của mình, nhưng Lăng Cảnh Bình vẫn muốn nghe xem. Trong ký ức hóa thú của anh, khi Tử Khuynh vừa xuất hiện, mùi hương mà anh đánh hơi được rất thuần khiết, giống như hương hoa đồng nội vừa bừng nở đầu hè. Còn có mùi vị đến từ máu của cô, ngọt ngào đến mức khiến anh thức tỉnh từ cơn cuồng loạn, trở lại là chính mình.

Thái Thành đã hiểu tại sao thái độ của Gris lại kỳ lạ đến thế, liếc nhìn người con gái mảnh mai kia một chút. Lý do khiến Lăng Cảnh Bình có thể thoát khỏi tình trạng hóa thú chắc cũng liên quan đến cô. Theo thông tin anh thu được từ thiết bị liên lạc tùy thân và kết quả giám định vòng đá đeo trên đầu cô gái. Thái Thành có thể đưa ra kết luận: “Cô gái này thuộc hoàng tộc Lani, tên là Mộc Lan Tử Khuynh. Nhưng tôi theo tôi nhớ, công chúa của Lani là Mộc Lan Ly Châu. Vậy Tử Khuynh này ở đâu ra đây?’’ 

Mộc Lan Tử Khuynh, Lăng Cảnh Bình chợt nhớ đến lúc Tần Ngôn đánh anh ra khỏi người cô, Tần Ngôn cũng đã gọi cô là Tử Khuynh: “Eirian!’’ Mái tóc trắng xinh đẹp xõa dọc theo tay anh, làn da tái nhợt vì mất máu không che lấp được vẻ rạng rỡ của cô. Thái Thành khó hiểu nhìn Lăng Cảnh Bình: “Ngài chấp chính, ngài đang gọi ai vậy?’’ 

Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra, cái tên Eirian kia dùng để gọi ai. Ánh mắt của Lăng Cảnh Bình không rời khỏi Tử Khuynh, anh cẩn thận lồng chiếc nhẫn vào ngón trỏ của cô. Bác sĩ đã xử lý xong những vết thương trên người Lăng Cảnh Bình, may mắn anh là người có thể năng cấp S, nếu là người khác e rằng đã mất mạng từ lâu. 

“Chúng ta về Amory.’’ Lăng Cảnh Bình để một nữ y tá đỡ lấy Tử Khuynh, trong khi anh nhận lấy áo choàng do bác sĩ đưa đến, khoác lên người che đi cơ thể đầy vẻ nam tính. Sau đó lại ngay lập tức bế lấy Tử Khuynh, bao bọc cô gái vào tấm chăn lông mềm mại. Nội tâm của Thái Thành cực kỳ phức tạp, dường như quan chấp chính của anh muốn đưa cả cô gái này theo: “Ngài muốn đưa Tử…Eirian theo sao? Cô ta…Eirian có thể là công chúa của Lani. Nếu chúng ta đoạt người ngay trên hành tinh mẹ của họ, sẽ châm ngòi chiến tranh giữa Selima và Amory thưa ngài.’’

Lăng Cảnh Bình chỉ im lặng nhìn anh ta, ánh mắt của Lăng Cảnh Bình rất quỷ dị, giống như đấu tranh rất lâu cuối cùng mới buông một câu: “Lani cần bao nhiêu tài nguyên để trao đổi?’’ Lời này của anh khiến Thái Thành suýt chút nữa là suy sụp, ngài chấp chính nghĩ rằng chỉ cần ngài muốn thì Lani sẽ chịu trao đổi ư. Công chúa của một nước, không phải là món hàng để định giá, cha người ta còn sống sờ sờ, mà ngài thấy hứng thú thì đã muốn bắt người.

Thái Thành âm thầm lau mồ hôi trên trán, phản đối: “Nếu ngài muốn đưa Eirian theo cũng không thể dùng cách này được.’’ Lăng Cảnh Bình cau mày, Thái Thành biết anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, liền vội vàng nói: “Lăng Cảnh Bình, ngài là một quý ông của Liên bang Amory. Mà một quý ông thì không thể thô lỗ như thế với một cô gái. Chỉ cần ngài chịu chờ đợi, tôi nhất định sẽ danh chính ngôn thuận đón Eirian về Amory cho ngài.’’ Thái độ của anh đối với Lăng Cảnh Bình giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chưa lớn vậy, mà đứa trẻ này lại vô cùng cứng đầu luôn khiến anh phải phiền lòng. 

“Ba ngày.’’ Lăng Cảnh Bình ngẫm nghĩ những lời Thái Thành nói, rồi lại nhìn Tử Khuynh trong lòng mình, ba ngày chính là quãng thời gian dài nhất anh có thể chờ đợi. Thái Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ba ngày là đủ, anh nhất định sẽ không làm em trai mình thất vọng. Những lời này anh chỉ có thể nói trong lòng, nếu để Lăng Cảnh Bình nghe thấy, không biết Thái Thành sẽ bị chỉnh thành cái gì.  

Lăng Cảnh Bình để đoàn người Thái Thành lại phía sau, bản thân anh lại đưa Tử Khuynh về khu nghỉ dưỡng. Đặt cô tựa vào tảng đá lớn sạch sẽ, tạo vài tiếng động thu hút sự chú ý của lính bảo an. Lăng Cảnh Bình nhảy lên núp dưới tán cây rậm rạp, anh ngồi yên quan sát mọi chuyện. 

Nhìn lính bảo an tìm thấy Tử Khuynh, cẩn thận đưa cô trở về phòng, sắp xếp để bác sĩ kiểm tra tình hình của cô. Lăng Cảnh Bình đợi đến khi tình hình ở khu nghỉ dưỡng bắt đầu lắng xuống, mới dần dần tiếp cận căn phòng Tử Khuynh đang ngủ. Anh đứng bên giường ngắm người con gái đã khiến anh để tâm đến, sự xuất hiện của cô ngày hôm nay giống như ánh trăng chiếu rọi giữa bóng đêm vậy.

Trong lúc Lăng Cảnh Bình có thời gian ở bên Tử Khuynh, thì Thái Thành lại đang phải đối mặt với cơn giận dữ của quốc vương Lani. Chuyện anh đang làm cũng không phải việc đàng hoàng gì cho lắm, cho nên Thái Thành chỉ có thể im lặng chịu đựng. Dùng sự an nguy của con gái để ép một người cha đồng ý giao con gái cho bọn họ, ngay cả Thái Thành cũng cảm thấy mất mặt. Nhưng anh ta không thể không làm thế, vì tương lai yên bình của Amory và Selima, nhất định phải đưa được Eirian về Amory.

“Bệ hạ, tôi biết việc mình cầu xin là điều không thể. Nhưng ngài cũng biết nếu bí mật của công chúa bị phát hiện, không chỉ riêng công chúa gặp nguy hiểm. Vương phi Meliora qua đời như thế nào chắc ngài còn nhớ rất rõ, ngài muốn nhìn thấy công chúa giống như vương phi sao?’’ Bí mật Thái Thành dùng để uy hiếp quốc vương Lani chính là việc Tử Khuynh có thể khiến người hóa thú trở lại hình dáng con người. Dù anh chưa biết chính xác là điều gì làm Tử Khuynh có năng lực này nhưng chính Lăng Cảnh Bình lại là ví dụ sống động nhất. 

Quốc vương ngồi trên ngai cao đối mặt với anh, làm sao ông lại quên được lý do khiến mẹ của Tử Khuynh qua đời. Vì bà ấy mang trong mình sức mạnh tinh thần to lớn, nên đã trở thành đối tượng kết hôn lý tưởng được rất nhiều người khao khát. Mà phần đông trong số họ chỉ vì muốn đảm bảo đời sau của mình có được gene ưu tú nhất. Hành tinh Aquene của Meliora bị tàn phá do chiến tranh, bà phải rời bỏ hành tinh của mình mà sống lang bang khắp thiên hà GBH87. Meliora luôn phải trốn chạy trong sợ hãi, bà không muốn bản thân trở thành món đồ chơi trong tay đám đàn ông đó.

Giống như cuộc đời của Meliora đã được định sẵn chỉ toàn bất hạnh, thời gian bà ở bên cạnh ông không nhiều. Bạo phát sức mạnh tinh thần không kiểm soát, khiến các cơ quan nội tạng trong cơ thể bị hoại tử. Meliora trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của ông, trước khi bà nhắm mắt chỉ có một tâm nguyện: “Thượng Kỳ, em giao con gái lại cho ngài, hãy yêu thương con bé luôn cả phần của em nữa.’’ Lúc đó ông đã nghĩ, giá như ông gặp bà sớm hơn một chút, rất có thể Meliora đã không phải khổ sở như vậy.

Nay Tử Khuynh lại có năng lực khiến người hóa thú hồi tỉnh, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ giống như Meliora năm đó sao? Trở thành miếng mồi ngon để người khác tranh giành, nếu tất cả đều tấn công Đế quốc Lani, liệu Leem có trở thành Aquene thứ hai hay không? Quốc vương chống tay lên trán, xoa xoa thái dương của mình, điều gì mới là tốt nhất cho Tử Khuynh? Đế quốc Lani không thể một mình chống lại cả thiên hà, cũng giống như ông không đủ năng lực bảo hộ Tử Khuynh.

Cuộc đàm phán đã kéo dài đến ngày thứ ba, nhưng đôi bên vẫn chưa thể cho nhau một câu trả lời xác đáng. Thái Thành có chút nóng ruột, nếu còn tiếp tục Lăng Cảnh Bình sẽ không đủ kiên nhẫn để chờ nữa. “ Giấu Eirian đi là bảo vệ sao?’’ Thái Thành sửng sốt đến nổi đứng bật dậy, ngài chấp chính của anh làm gì ở đây? Lăng Cảnh Bình mặc quân phục của Liên bang Amory, trên vai khoác một tấm áo choàng màu bạc, anh từng bước đến gần Thái Thành.

Thái Thành chỉ có thể nhường chỗ cho anh, Lăng Cảnh Bình ngồi xuống đối diện với quốc vương: “Ta hỏi đó là cách ngài bảo vệ cô ấy ư?’’ Quốc vương cũng bất ngờ trước sự có mặt của Lăng Cảnh Bình, nhưng ông không thể hiểu được Eirian trong lời anh nói muốn nhắc đến ai. Nhìn vẻ mặt của quốc vương, Thái Thành cảm thấy không chỉ có mình là chậm hiểu, vội vàng hắng giọng giải thích: “Ngài chấp chính đang muốn nhắc đến công chúa Tử Khuynh.’’ Quốc vương đen mặt, người đàn ông này dám đặt tên cho con gái của ông.

“Nói cho cùng chuyện này có liên quan đến Tử Khuynh, ta sẽ không tùy tiện quyết định. Nếu con bé đồng ý đi với các người, ta cũng sẽ đồng ý. Nhưng nếu con bé từ chối, thì dù các người có dùng vũ lực ta cũng không để các người mang Tử Khuynh đi.’’ Quốc vương đáp lời Lăng Cảnh Bình, ông thật sự không thể nghĩ thông suốt, nhưng ông biết Tử Khuynh sẽ muốn tự quyết định chuyện này.

Dường như Lăng Cảnh Bình chỉ chờ mỗi câu nói ấy, anh ta mỉm cười đắc thắng, nhanh chóng kết nối với Tử Khuynh. Thông qua thiết bị liên lạc Lăng Cảnh Bình dịu dàng hỏi: “Eirian, Liên bang Amory có lời mời em gia nhập học viện quân sự Clitus, em sẽ chấp nhận chứ?’’ Tử Khuynh ở bên kia có chút bất đắc dĩ, cô có thể từ chối không? Bản thân cô hiện giờ đang ở trên phi thuyền của Lăng Cảnh Bình, xung quanh luôn có binh lính canh gác 24/24. Cô có cơ hội để từ chối à? Tử Khuynh thật sự muốn cắn người.

Tử Khuynh thở dài trả lời Lăng Cảnh Bình: “Tôi chấp nhận.’’ Cô nghe được tiếng cười đầy thỏa mãn của Lăng Cảnh Bình, bỗng nhiên cô có một dự cảm chẳng lành. Ngay lập tức giọng nói của Lăng Cảnh Bình vang lên đã khiến Tử Khuynh chứng thực cảm giác của mình: “Bệ hạ, Eirian đồng ý.’’ Trước khi cô kịp phản ứng thì Lăng Cảnh Bình đã ngắt kết nối, Tử Khuynh liên tục hét vào thiết bị liên lạc: “Lăng Cảnh Bình, anh đợi đã. Lăng Cảnh Bình!’’
Bình Luận (0)
Comment