Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 26

Chu Lai tỉnh giấc vào lúc trưa muộn. Đêm qua cô ngủ say như chết, một nửa là nhờ công của Lâm Tư Dật, song anh lại không nằm chung giường với cô.

Sau khi trở về tối hôm qua, Lâm Tư Dật không vội vã rời đi. Anh ân cần đỡ Chu Lai lên giường như dỗ một đứa trẻ, kéo chăn đắp cho cô, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng. Dù vậy, anh vẫn giữ khoảng cách đúng mực, chỉ đứng nghiêng người bên giường, chưa từng đặt lưng lên chiếc đệm của cô – lịch thiệp và tinh tế đến từng chi tiết.

Ban đầu, Chu Lai còn cố tỉnh táo, tò mò muốn xem anh sẽ làm gì. Nhưng dần dần, cô chìm đắm trong sự dịu dàng ấy, không thể thoát ra. Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác mình như em bé sơ sinh được bao bọc, còn Lâm Tư Dật thì ấm áp đến lạ kỳ. Anh còn lẩm nhẩm giai điệu nào đó – có lẽ là bài hát ru bằng phương ngữ – nhẹ nhàng khẽ chạm vào trái tim cô.

Không phải tình cảm nam nữ thông thường, Chu Lai cảm thấy mình đang phụ thuộc vào sự ấm áp của anh. Cô thậm chí còn mỉm cười ngọt ngào nghĩ: Nếu sau này Lâm Tư Dật làm bố, chắc chắn sẽ là người bố kiên nhẫn nhất thế gian.

Rồi cô chìm vào giấc ngủ say nồng.

Chu Lai cũng không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào. Hay là Lâm Tư Dật cho mình uống thuốc mê?

Giờ đây, ngồi trên giường, cô cảm thấy trống trải, lòng lâng lâng nhớ lại từng chi tiết đêm qua. Mình đúng là giỏi thật, dụ được người ta lên tận phòng rồi lại ngủ ngon lành.

Lâm Tư Dật đã rời đi từ khi nào? Sau khi cô chìm vào giấc ngủ, anh lặng lẽ ra về. Nhưng trước khi đi, anh thấy đống hộp và túi bưu kiện bừa bộn nơi hành lang, liền cất công dọn dẹp. Chu Lai vốn đang bán hàng online, bày la liệt khắp nơi, anh sợ cô ngủ dậy sẽ vấp phải nên cẩn thận thu xếp gọn gàng. Anh biết chỗ để chổi và cây lau nhà, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi rồi mới yên tâm ra về.

Vì thế, khi tỉnh dậy, Chu Lai thấy căn phòng gọn gàng sạch sẽ, ngay cả thùng rác cũng đã được anh đem đi đổ.

Đây rốt cuộc là người đàn ông kỳ lạ thế nào vậy?

Trái tim cô như có ngàn con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn Lâm Tư Dật đứng ngay trước mặt để cô… cắn một phát cho hả giận.

Đêm qua, Lâm Tư Dật đi bộ từ chỗ Chu Lai về ký túc xá, mất chưa đầy một tiếng. Gió đêm lạnh buốt lúc ba giờ sáng cũng không thể dập tắt ngọn lửa đang cháy trong lòng anh.

Anh vốn là người chậm chạp, cần thời gian để tiêu hóa mọi thứ. Tất cả với anh vẫn như giấc mơ, tựa màn sương dày đặc trong đêm tối, khiến anh hoang mang không thôi.

Hôm nay là thứ Hai, đã 12 giờ 20 phút trưa.

Chu Lai không do dự, lấy điện thoại nhắn ngay cho Lâm Tư Dật: “Anh đang làm gì thế?”

Lâm Tư Dật trả lời nhanh chóng, kèm theo một bức ảnh – ga tàu điện thành phố H.

Chu Lai: “Anh ra ga làm gì vậy?”

Lâm Tư Dật: “Về nhà một chuyến. Anh đang trên tàu rồi.”

Chu Lai choáng váng.

Cô lập tức gọi điện, chất vấn: “Lâm Tư Dật, anh gọi cái này là gì? Tối qua còn ôm ấp hôn hít, sáng nay đi không một lời báo trước?”

“Không phải…” Giọng anh vội vàng phản bác.

Anh đã nghĩ tới việc nói với cô về chuyến về quê, nhưng tối qua tình huống không thích hợp để đề cập. Sáng nay thu xếp đồ đạc, anh cũng phân vân có nên nhắn tin cho cô không, song lại sợ làm phiền.

Chu Lai bất chấp, lên giọng trách móc: “Anh đúng là quá đáng!”

Lâm Tư Dật ngập ngừng: “Bây giờ nói có được không?”

“Đương nhiên là không!”

Cô hậm hực: “Giờ anh đã lên tàu rồi, nói ra em cũng chẳng thể tiễn anh.”

“Không cần tiễn đâu.”

Anh nhẹ giọng: “Chỉ là đoạn đường ngắn thôi, anh sợ làm phiền em. Hôm nay trời lạnh, em lại hay mặc phong phanh.”

Chu Lai hỏi dồn: “Vậy bao giờ anh quay lại?”

Bây giờ còn một tháng nữa mới đến Tết, cô tưởng anh sẽ về sớm.

Kế hoạch về quê này Lâm Tư Dật đã lên từ đầu học kỳ. Ban đầu anh dự định sẽ không quay lại thành phố H trước Tết. Công việc học kỳ này anh đã hoàn thành trước, luận văn cũng có thể mang về nhà làm, nên định xử lý nốt việc ở trường rồi về quê tiếp tục nghiên cứu. Dĩ nhiên không phải để nghỉ ngơi vì ở nhà cũng có nhiều thí nghiệm cần làm. Khi xong xuôi cũng là lúc trường nghỉ Tết, anh thuận tiện đón năm mới ở quê rồi mới trở lại.

Theo kế hoạch ban đầu, Lâm Tư Dật sẽ về trường sớm sau Tết.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.

Chu Lai như đoán được điều gì, đột nhiên sốt ruột: “Lâm Tư Dật, anh không định nói gì với em sao?”

Anh chần chừ một chút, giọng dịu dàng khác thường: “Chu Lai, một tuần nữa anh sẽ về, được không?”

“Lâu thế… Một tuần cơ à?”

“Anh sẽ cố gắng về sớm hơn, được chứ?”

Chu Lai hơi hài lòng: “Vậy còn được!”

Lâm Tư Dật thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi em.”

“Xin lỗi vì điều gì?” Chu Lai hỏi lại.

Bên kia im lặng một lúc, cô nghe thấy tiếng thông báo đến ga trên tàu.

Chu Lai co mình trên sofa, một tay ôm gối, tay kia cầm điện thoại, hỏi Lâm Tư Dật: “Ôm em, hôn em, cắn em, xong rồi chẳng cho em danh phận gì, anh thấy có đáng xin lỗi không?”

Lâm Tư Dật bị trút lên đầu một đống tội danh vu vơ, hiếm khi lúng túng đến thế.

“Chu Lai, anh…”

Anh không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vượt quá giới hạn, không ngăn được mọi thứ đi xa hơn.

Tình cảm thầm kín của anh vốn là sự mong đợi lẫn e dè, chưa từng dám đòi hỏi điều gì. Dù Chu Lai chỉ coi anh như chú mèo để nghịch cho vui, anh cũng tự tìm cách bao biện cho cô.

Một con vật cưng thì có tư cách gì để đòi hỏi danh phận chứ?

Chu Lai khẽ “Hừm” một tiếng: “Đồ đàn ông bạc tình!”

Lâm Tư Dật gần như đồng thanh với cô: “Em có muốn làm bạn gái anh không?”

Chu Lai nghe không rõ, hỏi lại: “Lâm Tư Dật, anh vừa nói gì?”

Anh trả lời: “Đợi anh một chút.”

Anh cầm điện thoại ra khoang nối giữa các toa tàu, nơi không có ai qua lại.

Lâm Tư Dật đứng trên con tàu đang lao đi với vận tốc 230km/h, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, trong đầu hiện lên từng khoảnh khắc bên Chu Lai.

Phải thích em đến mức nào, mới có thể kìm nén được tình cảm này?

Mong gặp em, nhưng cũng sợ gặp em.

Mọi nguyên tắc và giới hạn trước mặt em đều tan thành số không.

Anh nghiêm túc mở lời: “Chu Lai, em có muốn làm bạn gái anh không?”

Chu Lai bật cười: “Như thế này mà đòi em làm bạn gái à? Vậy chẳng phải quá hời cho anh rồi sao!”

Trong lòng cô bỗng nhiên sáng rỡ như mây tan.

Chu Lai vốn đơn thuần và chậm hiểu trong chuyện tình cảm. Cô chỉ biết rằng lúc này, dopamine trong người đang tuôn trào, khiến cô vui sướng không cần biết hậu quả. Nhưng đâu đó vẫn cảm thấy có gì không ổn.

Cô thấy bạn bè xung quanh thay người yêu như thay áo, nhưng bản thân chưa từng hứng thú với chuyện này.

Lâm Tư Dật là một ngoại lệ.

Nhưng cũng không thể dễ dàng đồng ý như thế được.

***

Những ngày Lâm Tư Dật rời thành phố H, mọi thứ trở nên nhàm chán đến lạ.

Chu Lai trước đó bận tối mắt tối mũi, giờ lại rảnh rỗi đến mức vô nghề rồi công. Hai ngày nay cô loanh quanh ở studio, cảm giác như đang giết thời gian.

House Laura Studio đã đi vào quỹ đạo ổn định, mỗi người một việc rõ ràng. Đầu năm, studio còn khá hỗn loạn, ngành này thay đổi chóng mặt, tỷ lệ nhân viên nghỉ việc cũng cao. Nhiều người sau Tết là biến mất, phải vội vàng tuyển người thay thế.

Trong thế giới internet, không ai đoán trước được xu hướng tiếp theo.

Chu Lai luôn lạc quan về điều này. Hai năm qua cô đã kiếm bộn tiền, giờ có nghỉ ngơi cũng đủ sống sung túc cả đời.

Nhưng trên đời này, ai lại chê tiền nhiều?

Hơn nữa, studio còn cả trăm nhân viên đang trông chờ vào cô.

Còn gần một tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, nhưng với dân buôn online, từ 20 tháng Chạp bưu điện dần ngừng nhận hàng, cửa hàng cũng tạm đóng cửa. Mãi đến mùng 6 Tết, mọi thứ mới trở lại bình thường.

Nghĩa là thời gian làm việc thực tế chỉ còn khoảng 20 ngày.

Chu Lai ngồi tựa vào ghế, một tay chống cằm, mắt dán vào màn hình máy tính – nơi hiển thị hàng loạt ảnh chụp đã chỉnh sửa chờ duyệt.

Tình cờ thay, trong đó có bộ ảnh đôi cô chụp chung với Lâm Tư Dật lần trước.

Chu Lai bỗng hào hứng, cầm chuột xem từng tấm một.

Hiệu ứng bộ ảnh vượt xa mong đợi. Dù là lần đầu chụp hình nhưng Lâm Tư Dật lại rất có duyên với ống kính. Đặc biệt dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia Tưởng Tăng, chất lượng ảnh cực kỳ xuất sắc.

Cô đã không nhầm khi cho rằng Lâm Tư Dật rất hợp chụp hình. Trong thời đại ngập tràn KOL như hiện nay, nhan sắc của anh đủ tiêu chuẩn để làm nghề này.

Có một tấm, Chu Lai khoanh tay ôm cổ Lâm Tư Dật, hai người gần nhau đến mức như sắp hôn.

Chu Lai nhớ lại, hôm đó cô từng nói với anh rằng mình rất chuyên nghiệp. Câu nói nửa thật nửa đùa, tùy thuộc vào đối tượng chụp chung là ai.

Cô cũng nhớ lần đầu Lâm Tư Dật chủ động hôn cô, anh từng vẻ mặt ngây thơ trách cô “không chuyên nghiệp”.

Nghĩ đến đây, Chu Lai bật cười ngọt ngào, hai tay ôm mặt như thiếu nữ mới biết yêu.

Đúng lúc này, trợ lý Bách Hoa Hoa bước vào đưa vải mẫu, thấy cảnh tượng liền nheo mắt, giơ điện thoại chụp ngay khoảnh khắc “xuân thì” của sếp.

Chu Lai thấy vậy cũng không mắng, chỉ vẫy tay gọi anh ta lại xem ảnh.

“Hóa ra đang ngắm anh bạn Lâm của chúng ta mà cười ngốc thế này à.”

Bách Hoa Hoa làm điệu bộ mặt “Em hiểu hết”.

Chu Lai hỏi: ” Em thấy bộ này thế nào?”

Bách Hoa Hoa đánh giá khách quan: “Rất ổn, nhìn phát là bị thu hút ngay. Tưởng Tăng nói không cần chỉnh sửa gì thêm, hai người đẹp đôi quá!”

Chu Lai đương nhiên cũng rất hài lòng: “Còn gì nữa không?”

Bách Hoa Hoa lại nói: “Nói thật thì nhan sắc của hai người có phần lấn át cả bộ đồ đôi rồi.”

Chu Lai chờ chính là câu này: “Vậy em thấy chị với anh ấy có hợp không?”

Bách Hoa Hoa hỏi lại: “Hai người đã đến với nhau rồi à?”

Chu Lai thản nhiên: “Chưa.”

Nói chính xác thì giữa họ vẫn còn thiếu một nghi thức chính thức.

Chu Lai muốn đợi Lâm Tư Dật trở lại thành phố H, hai người sẽ trực tiếp xác định quan hệ.

Nhưng điều đó không ngăn cô trêu chọc, tán tỉnh anh.

Thấy biểu cảm của Chu Lai, Bách Hoa Hoa lại hiểu ra điều gì đó, mặt lộ vẻ “Tôi biết rồi”: “Em hiểu rồi.”

Chu Lai tùy hứng hỏi: “Em hiểu cái gì?”

Bách Hoa Hoa ngại nói thẳng.

Có những người lên giường với nhau nhưng chưa chắc đã trở thành người yêu. Có những người trong điện thoại đầy bạn bè, ai cũng có thể nhập nhằng. Thời đại ăn nhanh yêu vội, chuyện nam nữ như vậy rất bình thường.

Giới của họ nửa chân đạp vào showbiz, chứng kiến đủ thứ hỗn độn. Càng chứng kiến nhiều, càng khó tin vào thứ gọi là tình yêu.

Bách Hoa Hoa đoán Chu Lai hiện tại không xem trọng chuyện tình cảm lắm.

Trong công việc không tiện bàn chuyện riêng.

Chu Lai hơi chán nản, hỏi Bách Hoa Hoa: “Link đồ đôi đã làm xong chưa?”

“Xong rồi.” Bách Hoa Hoa trả lời trơn tru, “Bài đăng tuyên truyền trên Weibo cũng đã soạn xong.”

“Vậy tối nay 8 giờ đăng link lên nhé.”

Một phần trang phục xuân sẽ được ra mắt vào lúc này, cùng với loạt trang phục đông hoàn toàn mới.

Nhiều nơi vẫn giữ phong tục mặc quần áo mới vào năm mới. Cửa hàng trên Taobao ra mắt sản phẩm cũng là để nắm bắt tâm lý “đón mới tiễn cũ” của khách hàng.

Xế chiều, sau khi hoàn thành công việc, Chu Lai gửi cho Lâm Tư Dật một bức ảnh qua WeChat.

Cô hơi mong chờ phản ứng của anh.

Nhưng phải đợi rất lâu, mãi đến 5 giờ chiều mới nhận được hồi âm của Lâm Tư Dật.

Lâm Ngoan Ngoãn: “Đã nhận.”

Chu Lai ôm điện thoại cười bất lực, gửi ngay đoạn tin nhắn thoại: “Sao anh trả lời em muộn thế?”

Lần này Lâm Tư Dật trả lời rất nhanh, cũng bằng giọng nói: “Anh đang ở trên núi, tín hiệu không tốt, mãi mới tải được ảnh.”

Chu Lai nhấn vào đoạn tin nhắn thoại này, nghe đi nghe lại không dưới năm lần.

Giọng nói của Lâm Tư Dật trong tin nhắn thoại rất giống khi anh thì thầm bên tai cô – hơi thở gấp gáp, có chút vội vàng.

Cực kỳ dễ nghe, quyến rũ.

Chu Lai lại hỏi: “Anh lên núi làm gì vậy?”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Thu hoạch khoai lang.”

Chu Lai: “Khoai lang ăn đó hả?”

Lâm Tư Dật trong tin nhắn thoại khẽ cười: “Ừ.”

Anh nhớ lần trước cô cầm củ khoai lang ăn ngon lành trước cổng trường, nên hôm nay đặc biệt chọn những củ đẹp nhất, định mang về thành phố H cho cô.

Bọc khoai lang bằng giấy bạc, cho vào lò nướng khoảng 40 phút, loại khoai lang này sẽ chảy ra nước đường ngọt lịm bám trên vỏ, cực kỳ ngon. Không thua kém khoai lang mua ngoài tiệm, thậm chí còn ngon hơn.

Anh nghĩ, Chu Lai chắc sẽ rất thích.

Chu Lai còn muốn nói chuyện thêm với Lâm Tư Dật, không ngờ anh lại gửi thêm một câu: “Anh còn bận, lát nữa nói chuyện tiếp nhé?”

Đã nói vậy, Chu Lai đành đồng ý.

Cô gửi một biểu tượng dễ thương, lưu luyến nói lời tạm biệt.

Lâm Tư Dật trả lời bằng biểu tượng “Cười tạm biệt” nguyên bản nhất trong WeChat, suýt nữa khiến Chu Lai ngã khỏi ghế.

Biểu tượng này chỉ có một từ để miêu tả: Tuyệt vời!

Chu Lai cảm thấy rất cần phải giải thích cho Lâm Tư Dật hiểu rằng biểu tượng “Cười” và “Cười tạm biệt” này mang sắc thái mỉa mai quá mức.

***

Lâm Tư Dật bận không phải nói cho vui.

Về nhà khó khăn như vậy, anh chỉ muốn một mạch hoàn thành hết việc đồng áng, thậm chí không để ông bà động tay vào.

Hôm đó, Lâm Tư Dật về đến làng Đại Tự lúc 7 giờ tối.

Anh đi tàu cao tốc về thành phố C vào buổi chiều, từ thành phố C đổi xe về thị trấn, rồi từ thị trấn đổi xe về quê. Thời gian chờ đợi chiếm phần lớn, nhưng anh không hề sốt ruột.

Lâm Tư Dật mua hai thùng sữa tươi mang về nhà, anh đoán chắc ông bà lại tiếc tiền không dám mua sữa uống. Sữa giàu protein, canxi, sắt và các chất dinh dưỡng khác, rất có lợi cho sức khỏe người già.

Đường núi quanh co, xe chạy không nhanh được, hành trình vì thế cũng dài hơn.

Lâm Tư Dật đã quen với sự vất vả này, thuận theo nhịp xe đưa đẩy mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai ngày ở nhà, Lâm Tư Dật nhổ sạch cỏ dại bên hàng rào trước cửa, rồi bón phân lại. Lúc này đúng dịp Mộc Lan  nở hoa – loài hoa này có thời gian nở rất dài, thường từ tháng 10 đến tháng 3 năm sau. Lâm Tư Dật pha loãng phân hữu cơ 0.1%, bón vào đất, hơn 20 ngày sau mới cần chăm sóc lại.

Từ cây cỏ đến thức ăn, Lâm Tư Dật luôn xử lý mọi thứ một cách bài bản. Có lẽ điều này liên quan đến quá trình từ nhỏ được rèn giũa, khi cậu bé ngày ấy thường theo chân ông ngoại lên nương xuống ruộng, ngước nhìn bóng lưng cao lớn của ông gánh chiếc cuốc trên vai.

Chỉ có điều bây giờ, chiếc cuốc ấy đã nằm trên vai Lâm Tư Dật, còn ông ngoại trở thành cụ già nhỏ bé bước sau lưng cậu.

Anh đã trở thành người đàn ông đích thực.

Trước tiết Lập Hạ năm nay, Lâm Tư Dật cũng về nhà một chuyến. Cậu cày xới mảnh đất trống gần một mẫu sau núi, trồng giống khoai lang mật từ phòng thí nghiệm. Sau khi được cải tiến giống, nếu không có gì bất trắc, loại khoai này sẽ cho vị ngọt bùi, dẻo thơm hơn hẳn.

Ở quê Lâm Tư Dật, người ta còn gọi khoai lang là “sơn ngư”, sản lượng một mẫu thường đạt khoảng 1.500kg, năm được mùa có thể lên tới 2.000kg.

Thời kỳ đói kém, dân gian có câu “một vụ khoai bằng nửa năm lương thực”. Nhưng giờ đây cuộc sống đã no ấm, trồng nhiều khoai lang không còn để ăn mà chủ yếu làm thức ăn cho heo.

Sau nhà Lâm Tư Dật đang nuôi hai con heo đen, mới sáu tháng tuổi mà đã nặng gần 100kg.

100kg nghĩa là gì?

Nghĩa là đã đủ tiêu chuẩn xuất chuồng.

Lâm Tư Dật chợt nhớ đến con heo mini mà Chu Lai từng khoe, không khỏi bật cười.

Thu hoạch xong khoai, cho heo ăn xong, trời đã xế chiều.

Hôm qua vừa qua tiết Đại Hàn, tiết khí tiếp theo là Lập Xuân. Ở nông thôn, Lập Xuân mới thực sự là khởi đầu năm mới.

Hôm nay nắng gắt, dù đã đội nón che kỹ nhưng cổ Lâm Tư Dật vẫn ửng đỏ. Làn da cậu từ nhỏ đã nhạy cảm, trắng hơn người thường, chỉ cần tiếp xúc nắng một chút là đỏ ửng.

Lâm Tư Dật rửa tay sạch sẽ, lấy điện thoại chụp hình hai con heo đen trong chuồng gọn gàng, rồi gửi cho Chu Lai.

Nhận được ảnh, Chu Lai suýt cười vỡ bụng, lập tức phản hồi: “Sao anh lại gửi ảnh heo cho em thế!”

Lâm Tư Dật trả lời: “Heo nhà anh nuôi đấy, khá dễ thương.”

Chu Lai: “…”

Dễ thương chỗ nào cơ chứ?

Có lẽ hiểu được ý nghĩa trong những dấu chấm lửng của cô, Lâm Tư Dật hỏi ngược: “Em thấy không dễ thương à?”

Chu Lai miễn cưỡng đáp: “Không dễ thương bằng anh!”

Cô thực sự muốn cười đến chết vì Lâm Tư Dật.

Nhìn lại bây giờ, tính cách anh vẫn khá giống thời cấp ba.

Không ngờ Lâm Tư Dật lại tiếp tục chủ đề: “Anh dễ thương ở chỗ nào?”

Chu Lai: “Chỗ nào cũng dễ thương.”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Câu trả lời quá chung chung, em phải trả lời cụ thể.”

Chu Lai: “…”

Chu Lai: “Vậy để em suy nghĩ lại.”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Ừm.”

Chu Lai: “Giờ anh đang làm gì thế?”

Chờ một lúc không thấy hồi âm, có lẽ anh đã bận việc gì khác.

Chu Lai ôm chặt điện thoại, thỉnh thoảng lại mở ra xem. Cô nhận ra mình thật là điên rồ, sao lại có thể nhớ Lâm Tư Dật đến thế.

Vì nhớ anh, cô chủ động nhắn tin hỏi: “Sao anh không trả lời em?”

Nửa tiếng sau, Lâm Tư Dật mới hồi âm: “Xin lỗi, lúc nãy anh đang nấu cơm.”

Chu Lai bỗng hào hứng: “Anh biết nấu ăn à?”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Từ nhỏ đã biết rồi.”

Chu Lai: “Vậy em có cơ hội được nếm tay nghề của anh không?”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Có chứ.”

Lâm Ngoan Ngoãn: “Chỉ cần em muốn thì cơ hội luôn có.”

Chu Lai ôm điện thoại vào ngực, lòng xao xuyến không thể tả.

Cô nhận ra mình đã hoàn toàn sa lưới.

Lâm Tư Dật sao mà tuyệt vời đến thế này!!!

Bình Luận (0)
Comment