Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 31

Bạn trai hôn bạn gái vốn là điều hết sức bình thường.

Lâm Tư Dật, tất nhiên có quyền ấy. Không chỉ thế, anh còn có quyền làm nhiều điều khác nữa.

Chu Lai khúc khích cười, nhẹ nhàng nói: “Lần sau muốn hôn em thì cứ tự nhiên, đừng khách sáo hỏi ý kiến nữa nhé?”

Lâm Tư Dật ngượng ngùng gật đầu, đôi mắt cong như lưỡi liềm: “Ừm.”

Anh giống hệt chú thú nhỏ lông tơ mềm mại, như chỉ cần thêm một cái vẫy đuôi nữa là sẽ lộ hết bản tính thật trước mặt cô.

Sao lại có người đáng yêu đến thế? Dù trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy trước anh.

Trái tim Chu Lai từ lâu bị Lâm Tư Dật khuấy động đến điên đảo. Cô chui vào lòng anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh lên nhìn, trong đôi mắt long lanh chỉ có mỗi bóng hình anh.

Cô như đóa hồng rực rỡ kiêu sa, lại tựa búp sen e ấp chưa nở, dáng vẻ nào cũng khiến lòng người si mê.

Lâm Tư Dật không thể kháng cự nổi Chu Lai như thế.

Lý trí nhắc nhở không nên lợi dụng cô, nhưng ánh mắt ấy nhìn anh đầy chiều chuộng, khiến anh muốn buông bỏ tất cả.

Đợi hoài không thấy động tĩnh, Chu Lai sốt ruột thúc giục: “Bé ngoan, sao vẫn chưa chịu hôn em?”

Cô chẳng ngại bộc lộ khao khát. Khi muốn được hôn thì sẽ nằng nặc đòi cho bằng được.

Hai người ôm nhau chặt đến không còn khe hở.

Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc này, Chu Lai mới lộ ra chút dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ. Thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay anh, như đóa hoa mỏng manh dưới bàn tay ấm áp, tưởng chừng chỉ cần hơi siết nhẹ sẽ vỡ tan như sương mai.

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng vén mái tóc bên tai cô, đặt nụ hôn ấm áp lên trán.

Chu Lai rùng mình.

Những nụ hôn dịu dàng này còn làm tim rung động hơn cả sự cuồng nhiệt thường tình. Trong chốc lát, cô như hóa thành thú cưng ngoan hiền, khao khát được chủ nhân vu.ốt ve.

Thấy Chu Lai không chống cự, Lâm Tư Dật nhẹ nhàng nâng gương mặt cô, lần lượt đặt những nụ hôn ấm áp lên chân mày, sống mũi, đầu mũi, bờ môi. Anh dùng đôi môi mềm mại thay cho ngón tay, từ từ phác họa từng đường nét khuôn mặt cô.

Trước mắt anh, cô tựa như em bé sơ sinh mềm mại, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh không rời.

“Chu Lai.” Anh khẽ gọi tên cô, chỉ đơn giản muốn được gọi tên cô thôi.

“Chu Lai.”

“Chu Lai.”

Chu Lai cũng nhẹ giọng đáp lại, khóe môi cong lên đầy hạnh phúc: “Gì thế anh?”

Lâm Tư Dật thì thầm: “Anh chỉ muốn gọi em thôi.”

Trước đây anh chưa từng dám đường hoàng chính chính gọi tên cô như thế.

Hai chữ “Chu Lai” vốn là cấm kỵ, đủ khiến anh rối loạn cả tâm can.

Không dám gọi, cũng không dám nghe. Chỉ cần nghe thấy âm tiết tương tự, anh cũng có thể thất thần cả ngày dài.

Lâm Tư Dật vốn luôn tự hào về khả năng tập trung của mình. Khi đọc sách, trong mắt anh chỉ có dòng chữ. Dù xung quanh ồn ào đến đâu, anh vẫn chuyên tâm hoàn toàn. Có lần ở thư viện, đang chăm chú tra cứu tài liệu, bỗng nghe bên tai có người nhẹ giọng nói “Chu Lai”, anh lập tức như bị giật khỏi trang sách, vô thức quay đầu tìm kiếm.

Dù biết không thể là cô, anh vẫn không kìm được lòng mà ngoảnh lại nhìn.

Hồi tốt nghiệp cấp ba, khi điền nguyện vọng, Lâm Tư Dật vô tình biết được Chu Lai sẽ đến thành phố H, liền không do dự chọn trường đại học ở đó.

Anh biết hai người khó có cơ hội gặp gỡ, nhưng chỉ cần được ở gần cô một chút, những ngày tháng tầm thường bỗng tràn đầy hy vọng.

Chu Lai không hiểu, cô cũng không biết đôi mắt tưởng chừng bình lặng kia che giấu biết bao bí mật. Cô chỉ cảm thấy mình yêu anh đến điên cuồng.

“Anh lúc này trông ngoan quá đi.”

“Ngoan ở chỗ nào?”

Giọng nói khàn khàn của Lâm Tư Dật vừa dứt, dường như để chứng minh bản tính tiềm ẩn, anh bỗng dùng sức cắn nhẹ vào môi dưới của Chu Lai rồi m.út.

Hơi đau, nhưng càng thêm kí.ch thí.ch.

Ánh đèn phòng khách không biết từ lúc nào đã trở nên mờ ảo, thổi bùng thêm không khí rực cháy.

Chu Lai mềm nhũn như nước trong lòng anh, bất giác rên lên một tiếng. Âm thanh ngọt ngào vang lên giữa phòng khách yên tĩnh.

Cô giật mình, vội bịt miệng, không hiểu sao mình lại phát ra thứ âm thanh đáng xấu hổ đến thế.

Lâm Tư Dật tưởng mình làm cô đau, liền nhẹ giọng xin lỗi, trong giọng nói ẩn chứa nụ cười: “Em muốn cắn lại không?”

“Có!”

Anh để mặc cô ngậm môi mình, nói không rõ lời: “Chu Lai, cắn mạnh vào.”

Anh muốn cảm nhận cô.

Dù là đau đớn hay ngọt ngào, ít nhất cũng rất chân thật.

Chu Lai đâu nỡ thật sự cắn anh, thậm chí còn sợ làm anh đau. Ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ, niềm vui từ nụ hôn đã vượt qua tất cả.

Lâm Tư Dật bị Chu Lai ép phải dựa lưng vào sofa, gáy tựa lên thành ghế, đón nhận nụ hôn nồng cháy của cô.

Anh ngồi dạng hai chân, chiều chuộng để mặc cô muốn làm gì với anh cũng được. Đường cong của anh mềm mại và đẹp mắt đến kỳ lạ.

Chu Lai có thể cảm nhận rõ sự thay đổi nhiệt độ trên cơ thể Lâm Tư Dật, hay có lẽ còn nhiều biến chuyển khác nữa.

Trong khoảnh khắc này, cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi. Tay cô nắm chặt vạt áo anh, nhắm mắt chờ đợi.

Dáng người Chu Lai vốn đã rất đẹp, bàn tay Lâm Tư Dật áp lên lưng cô, xoa nhẹ vài cái nhưng không dám vượt quá giới hạn.

Như đang đứng trên ranh giới tội lỗi, chỉ cần thêm một bước nữa sẽ thành tội phạm.

Sau một hồi hôn nhau, Lâm Tư Dật vòng tay ôm eo Chu Lai, gục mặt vào bờ vai cô, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp.

Không thể tiếp tục nữa, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được lòng tham muốn nhiều hơn.

Trong tình cảm, con gái luôn là người chịu thiệt thòi nhiều hơn.

Lâm Tư Dật hiểu rõ mình đã nhận được quá đủ rồi.

Không biết bao lâu sau, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Lai thì thầm: “Muộn rồi đấy.”

Chu Lai vẫn còn mơ màng, ngơ ngác nhìn anh không hiểu.

Nhưng không ngờ, Lâm Tư Dật lại nói muốn về ký túc xá.

Như sét đánh ngang tai, Chu Lai mở to mắt, không tin nổi: “Anh nói anh muốn về ký túc xá bây giờ?”

Lâm Tư Dật bị cô chất vấn mà thấy lòng nặng trĩu.

Thời gian đã khuya, việc rời đi vốn dĩ là đương nhiên, nhưng từ miệng cô nói ra lại như anh đã làm một chuyện hết sức tội lỗi.

Anh vốn chưa từng nghĩ đến chuyện ở lại.

Trường không xa lắm, đi bộ hay bắt xe đều được. Dù tối nay họ đã chính thức thành đôi, nhưng không có nghĩa anh có thể ở lại.

Với Lâm Tư Dật, giữ khoảng cách và ranh giới trong bất kỳ mối quan hệ nào đều vô cùng quan trọng. Dù giờ là bạn trai Chu Lai, anh cũng không muốn can thiệp quá sâu vào cuộc sống cô.

Anh sợ cô sẽ chán.

Chu Lai không hiểu anh đang nghĩ gì.

Thành thật mà nói, cô luôn cảm thấy mình không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh. Trước đây vậy, bây giờ vẫn thế. Có lẽ chính điều đó khiến cô say đắm anh đến thế.

Nhưng giờ họ đã là người yêu rồi, cảm giác này khiến Chu Lai bất an.

Cô buông anh ra, cau mày sâu hơn.

Lâm Tư Dật thoáng hoảng hốt, vội nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn anh về à?”

Chu Lai nhíu mày: “Lâm Tư Dật! Anh dám nhắc đến chuyện về thử xem!”

Đúng là…

Khiến cô mê muội rồi lại muốn đứng dậy ra về?

Nói thật, Chu Lai muốn được ôm anh ngủ, hay thậm chí làm những chuyện thăng hoa hơn nữa.

Nhưng khi biết anh không hề có ý định đó, cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức tối.

Giận đến đỏ cả mặt.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, rõ ràng Lâm Tư Dật cũng biết cô đang nổi giận.

Anh im lặng không dám nhắc đến chuyện rời đi dưới ánh mắt sắc lẹm của cô.

Anh muốn nắm tay cô nhưng bị cô né tránh; anh dùng ngón tay khẽ kéo vạt áo, bị cô hất ra; anh gọi tên cô, cô làm ngơ.

Chu Lai hậm hực rời khỏi vòng tay anh, thân thể anh đột nhiên trống trải, lòng cũng thấy thiếu vắng lạ thường. Như một kết cục đã được định sẵn, chỉ là đến quá bất ngờ.

“Chu Lai…” Giọng Lâm Tư Dật nghe thật tội nghiệp.

Cô cố nén sự mềm lòng, không ngoảnh lại, thẳng bước vào phòng: “Đừng gọi em! Muốn đi thì đi! Em không giữ đâu!”

***

Lâm Tư Dật bước đến cửa phòng Chu Lai gõ nhẹ, nhưng cô cố tình làm ngơ.

Chu Lai ngồi trên giường ôm gối, coi nó như anh mà đấm mấy cái thật mạnh.

Đúng là đồ ngốc!

Cô suýt nữa đã tự c.ởi đồ trước mặt anh mà anh vẫn có thể ngồi yên bất động.

Thật không thể hiểu nổi!

Chu Lai cầm điện thoại không biết trút giận vào đâu, đành nhắn tin làm phiền Phương Tinh.

Giờ này đêm khuya, chỉ có Phương Tinh là cú đêm chính hiệu mới có thể lập tức trả lời tin nhắn của cô.

Tối nay Phương Tinh cũng thấy chuyện trang phục đôi trên cửa hàng của Chu Lai nên hỏi thăm cô đã xử lý thế nào.

Chu Lai bảo không có vấn đề gì lớn, mọi thứ đã ổn. Chỉ còn vài chi tiết nhỏ cần đến xưởng vào ngày mai, tối muộn thế này cũng chẳng làm được gì.

Phương Tinh: “Giờ mày phát điên là vì chuyện gì?”

Chu Lai: “Mày nhiều kinh nghiệm, tao hỏi cái này.”

Phương Tinh: “Gì?”

Chu Lai: “Đàn ông trong trường hợp nào sẽ từ chối phụ nữ?”

Phương Tinh gần như lập tức hiểu ra: “Bạn Lâm từ chối mày à?”

Chu Lai nhất quyết không thừa nhận: “Tao đang hỏi về đàn ông nói chung, mày nhắc đến Lâm Tư Dật làm gì?”

Phương Tinh: “Chẳng phải mày đang mùi mẫn với cậu ta sao?”

Lúc này Phương Tinh vẫn chưa biết Chu Lai và Lâm Tư Dật đã chính thức thành đôi, đương nhiên nghĩ hai người vẫn đang trong giai đoạn lơ lửng.

Mới hơn mười hai giờ đêm, cuộc sống về đêm của giới trẻ mới chỉ bắt đầu. Những lúc trước, Phương Tinh vẫn thường ra ngoài “săn mồi”. Cô sống phóng khoáng hơn Chu Lai rất nhiều, luôn đề cao chủ nghĩa hưởng lạc. Dù bề ngoài Chu Lai quyến rũ, nhưng cách hành xử lại không táo bạo như Phương Tinh. Vì thế Phương Tinh luôn khích lệ cô thử những điều mới mẻ.

Phương Tinh lại gửi tin nhắn thoại rủ Chu Lai đi chơi: “Thiệu Uy nói quán bar mới mời ca sĩ đến hát, đẹp trai lắm, đi không?”

Chu Lai nào có tâm trạng: “Không đi!”

Phương Tinh không ép, liền gửi luôn ảnh chàng ca sĩ mới cho Chu Lai, mời cô nhận xét.

Chu Lai mở ảnh xem qua.

Không ngoan bằng Lâm Tư Dật, cũng chẳng đáng yêu bằng anh, chẳng có gì đặc biệt.

Giờ trong mắt cô không còn chỗ cho đàn ông nào khác.

Chẳng người đàn ông nào có thể sánh bằng anh cả.

Nhận ra mình dành cho Lâm Tư Dật tình cảm nồng nhiệt đến thế, Chu Lai cũng giật mình.

Cô giờ chẳng khác nào thiếu nữ ngốc nghếch trong tình yêu, bướng bỉnh vô lý đến khó hiểu.

Tự bản thân cũng thấy chán ghét chính mình.

Ngay lúc đó, như thấu hiểu tâm can, Chu Lai nhận được tin nhắn từ Lâm Tư Dật.

Lâm Ngoan Ngoãn: “Đừng giận nữa nhé?”

Đã có bậc thang lui về, Chu Lai đương nhiên thuận theo bước xuống.

Cơn giận của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Không lâu sau, cô lại nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ anh thật sự bỏ đi.

Nhưng Lâm Tư Dật vẫn ở đó.

Anh không dám đi, sợ một khi rời khỏi sẽ mất hết tư cách quay lại.

Nhà Chu Lai rất rộng, dù có ngủ tạm trên sofa cũng không thành vấn đề.

Giờ cô có đuổi anh cũng nhất quyết không đi nữa.

Lâm Tư Dật đứng ngay trước cửa phòng Chu Lai, dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần. Anh ngẩng nhẹ đầu, ánh mắt vô định nhìn những hoa văn trên cánh cửa.

Chẳng mấy chốc, Chu Lai mở cửa, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau không chớp.

Lâm Tư Dật nhoẻn miệng cười với cô, ấm áp như mặt trời.

Chu Lai cảm thấy có lỗi nhưng vẫn cố ra vẻ: “Anh cười cái gì?”

Lâm Tư Dật khẳng định: “Em đang giận anh.”

Trông anh thậm chí có vẻ vui.

Chu Lai nhíu mày.

Người này có bị điên không?

Cô giận mà anh còn cười được?

“Chu Lai, anh muốn ôm em.”

Lần này Lâm Tư Dật không xin phép nữa, anh nói như một lời thông báo.

Ngay sau đó, Chu Lai bị anh kéo vào lòng. Bóng hình cao lớn của anh lập tức bao trọn lấy cô, trong vòng tay ấy cô nhỏ bé như một tinh linh.

Không ai có thể từ chối Lâm Tư Dật dịu dàng như thế. Anh như một chú mèo lớn, cọ má vào tóc cô rồi khẽ dỗ dành.

Anh vui vì trước kia cô chưa từng để anh vào mắt, nhưng giờ đây cô sẵn sàng chia sẻ mọi cảm xúc với anh.

Khoảnh khắc này, anh như thật sự bước vào cuộc sống của cô, ảnh hưởng đến từng hỉ nộ ái ố của cô.

Lâm Tư Dật nói: “Những điểm anh chưa tốt, anh sẽ từ từ sửa, được không?”

Làm gì có điểm nào không tốt chứ, thực ra anh đã làm rất tốt rồi.

Cơn giận của Chu Lai tan biến, chỉ còn lại sự tự vấn: Tại sao lại giận anh chứ?

Cuối cùng chỉ là tự mình làm khổ mình.

Lâm Tư Dật không động thanh động sắc, nhưng lại khiến cô không thể thoát ra.

Không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng trong mối tình này.

***

Sau một hồi giận dỗi lặt vặt, thời gian đã thực sự khuya.

Lúc này, trong lòng Chu Lai nào còn những ý nghĩ linh tinh nữa. Cô biết hôm nay Lâm Tư Dật đã vất vả đi đường xa, nên cũng muốn anh được nghỉ ngơi sớm.

Nhà cô rộng, ngoài phòng ngủ, phòng làm việc và phòng sách ra còn có hai phòng khách, tha hồ để anh chọn chỗ ngủ.

Tất nhiên, nếu Lâm Tư Dật muốn lên giường cô, cô cũng rất hoan nghênh.

Nhưng xem tình hình hiện tại, Lâm Tư Dật bảo thủ hơn cô tưởng rất nhiều. Có lẽ trong thời gian ngắn, cô chưa thể “tấn công” được anh.

Chu Lai tìm cho anh bộ đồ ngủ, bàn chải đánh răng và khăn tắm. Trước đây, bạn bè cũng thường qua nhà cô ngủ lại, nhưng chưa bao giờ cô chu đáo đến thế.

Thực ra, nếu Chu Lai thật lòng với ai, cô sẵn sàng cho đi hết mình. Cô không mong nhận lại gì, chỉ cần thấy đối phương vui vẻ, trong lòng cô đã ngọt như mật ong. Giống như khi làm từ thiện vậy. Trước đây, cô từng quyên góp xây một ngôi trường hi vọng, chẳng mong được đền đáp, chỉ cần nhìn thấy lũ trẻ vui vẻ đến trường là cô đã thấy mãn nguyện. Cảm giác ấy còn hạnh phúc hơn cả khi cô ký được hợp đồng trăm triệu.

Trong nhà có sẵn đồ dùng nam giới, đợt trước xưởng thiết kế phát triển sản phẩm trang phục đôi nên cô mang về rất nhiều mẫu thử – cốc, bàn chải, khăn mặt, quần áo đôi.

Lâm Tư Dật ôm đồ đạc Chu Lai đưa, dưới ánh mắt không che giấu của cô, đành phải bước vào phòng tắm.

Chu Lai vẫn đứng đó, mắt to nhìn chằm chằm, như thể còn thiếu thứ gì.

Tai Lâm Tư Dật ửng đỏ, anh hỏi: “Còn gì nữa không?”

Chu Lai chớp mắt: “Không có.”

Lâm Tư Dật gật đầu chậm rãi, bỗng nghiêm túc hỏi: “Chu Lai, em muốn xem anh tắm không?”

Chu Lai giật mình, lập tức đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Bình Luận (0)
Comment