Vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới tới bình minh.
Lúc này, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy từng hơi thở, bóng tối dày đặc đến mức giơ tay cũng không thấy nổi năm ngón.
Không ánh đèn rực rỡ, không tiếng người ồn ào. Chiếc xe đỗ bên vệ đường đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng mờ nhòe từ bảng điều khiển le lói rọi vào hai người đang ôm nhau ở hàng ghế sau.
Lâm Tư Dật ôm chặt Chu Lai, thân mật và lặng lẽ. Anh cởi áo khoác phủ lên người cô, một tay dịu dàng xoa lưng: “Ngủ một chút đi, lát nữa anh gọi.”
Chu Lai mệt lả, nằm vắt ngang trên đùi anh, hai chân co lên ghế, tay quàng qua eo, mặt dụi vào lồng ngực ấm áp.
Trong xe đã đủ ấm, nhưng hơi thở của anh lại càng ấm áp hơn. Mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và dịu nhẹ khiến cô vô thức áp mặt sát vào anh thêm chút nữa.
Tư thế này khiến cô nhớ đến thuở bé, cũng từng nép mình trong lòng mẹ như vậy, ngồi ở ghế sau, được mẹ ôm chặt, tay vỗ nhẹ lưng, miệng khe khẽ hát ru. Một giọng hát ngọt ngào thấm đẫm tình thương.
Khi đó, Chu Lai là báu vật trong lòng bố mẹ.
Có lẽ vì những ký ức êm đềm đó bất chợt ùa về, nên cơn buồn ngủ vốn đang kéo đến lại dần tan biến.
Cô nhắm mắt, tay siết chặt hơn vòng eo anh, như sợ một ngày nào đó anh cũng sẽ đột ngột biến mất, như mẹ năm xưa, để cô lại một mình giữa thế gian.
Lâm Tư Dật cũng không ngủ được. Cơn mệt mỏi đã qua, dư âm từ khoảnh khắc mãnh liệt vẫn còn nguyên vẹn.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, trong đầu như đang tua lại từng hình ảnh trong đêm.
Mỗi chi tiết đều như rượu lâu năm – cay nồng đầu lưỡi, nhưng thấm đẫm dư vị đến tận đáy tim. Có lẽ cả đời này, anh cũng sẽ chẳng thể quên.
Từ nhỏ anh đã không thích tiêu tiền vào những thứ rực rỡ nhưng chóng tàn như pháo hoa. Thế mà Chu Lai lại tặng anh màn pháo hoa đẹp nhất đời.
Chính cô là người đưa đến cho anh mọi điều tốt đẹp nhất: cô khiến anh biết thế nào là rung động, là yêu, là khát vọng muốn dùng cả đời để ở bên một người duy nhất.
Suốt đêm, cảm xúc trong lòng Lâm Tư Dật cứ cuộn trào lặng lẽ.
Anh thật lòng muốn đưa cô về nhà ngay lập tức, để ông bà có thể gặp người con gái duy nhất anh muốn cưới làm vợ.
Nghĩ đến đây, tim anh không khỏi run lên.
Nhưng lý trí kịp thời kéo anh về với thực tại. Đừng vội, cũng đừng hấp tấp.
Anh chợt nhận ra, mình đã quá tham lam rồi.
Đúng lúc ấy, Chu Lai khẽ gọi tên anh.
Anh cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Em không ngủ được…”
“Có chỗ nào thấy khó chịu không?” Anh lo lắng.
Chu Lai phụng phịu: “Bên dưới trống trơn… cảm giác lạ lắm… đều tại anh cả.”
Lâm Tư Dật bật cười, bất lực mà cưng chiều.
Trên người cô, quần áo vẫn gần như nguyên vẹn, nhưng chỉ cần kéo váy lên một chút là có thể thấy rõ cảnh hỗn độn bên trong.
Chiếc quần tất rách bươm vẫn còn vướng nơi mắt cá, còn chiếc q.uần l.ót đã bị anh nhét vào túi áo khoác.
“Em có mang theo đồ không?”
Chu Lai lắc đầu: “Em để hết ở khách sạn trong thành phố C rồi, cốp xe không còn chỗ.”
Anh gật gù: “Vậy đợi trời sáng, anh đưa em vào thị trấn mua thêm vài món nhé?”
“Ừm, đành vậy thôi…”
Cả hai vừa nói vừa cười. Không biết từ lúc nào, Lâm Tư Dật cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn dịu dàng ban đầu nhanh chóng trở nên sâu đậm, như có keo dính cuốn chặt hai người, không thể tách rời.
Hơi thở anh dồn dập, giọng khàn khàn bên tai: “Không ngủ được… hay là mình vận động chút?”
Chu Lai giật nảy mình né người: “Lâm Tư Dật! Em thật sự không còn chút sức nào đâu.”
“Để anh làm, em không cần nhúc nhích gì hết.”
“Em…” Chưa kịp nói hết câu, cô đã cảm nhận rõ sự xâm nhập nóng bỏng quen thuộc.
Anh khẽ cười, lại cúi xuống hôn cô, nụ hôn ngọt ngào như muốn nuốt trọn hơi thở.
Tưởng chỉ là chốc lát, nhưng hiển nhiên Chu Lai còn quá non nớt, không lường được hậu quả.
Lần này, Lâm Tư Dật lại càng kiên nhẫn và triền miên hơn trước, khiến cô vừa không thể mở miệng, vừa chẳng kêu thành tiếng.
Anh như chuyên gia dày dạn kinh nghiệm trong một lĩnh vực hoàn toàn mới, tỉ mỉ khám phá từng phản ứng nhỏ nhất trên người cô, tìm thấy trong đó niềm vui và đam mê vô hạn.
Còn cô gái nhỏ đáng thương, ngoài tiếng rên khe khẽ và giọt nước mắt rưng rưng, đến sức nắm tay anh cũng không còn.
Đến khi kết thúc, trời đã hửng sáng.
Lâm Tư Dật không vội, chậm rãi xử lý “tàn cuộc”. Anh dùng khăn ướt lau người cho cô thật cẩn thận, tháo chiếc quần tất rách ra, quấn áo khoác quanh đôi chân mảnh khảnh.
Chu Lai ngoan ngoãn tựa vào ghế, lần này thật sự buồn ngủ.
Anh bế cô qua ghế phụ, rồi mới về ghế lái.
Anh biết rõ có một nơi rất lý tưởng để ngắm bình minh.
Chiếc xe lao vút trong đêm nhạt dần, ánh đèn pha rọi sáng con đường phía trước.
Lên tới đỉnh núi, xung quanh trống trải, không xa là đỉnh trọc và vách đá dựng đứng.
Chu Lai đã ngủ thiếp. Trời chưa sáng hẳn, mặt trời chưa ló dạng, Lâm Tư Dật không đánh thức cô, chỉ lặng lẽ ngồi bên, chờ đợi.
Mãi đến khi tia sáng đầu tiên len qua rặng núi, anh nghiêng người, khẽ cọ trán mình vào cô, thì thầm: “Em ơi, mặt trời mọc rồi.”
Cửa xe hướng thẳng ra phía đông. Khi Chu Lai mở mắt, cả ngọn núi hiện rõ trước mặt. Nhưng thứ cuốn lấy ánh nhìn đầu tiên của cô lại là ánh sáng.
Ánh sáng ấm áp đang dần thay thế bóng tối, trời cao trong xanh, bình minh vừa hé. Mặt trời nhỏ xíu, như nửa vầng trăng mới nhô khỏi đỉnh núi, hình dạng chưa tròn trịa.
Chu Lai ngồi dậy, mắt chan chứa ánh bình minh, khe núi ánh vàng rực rỡ, rừng cây xanh mướt ngút ngàn.
Không gian cũng dần náo nhiệt, tiếng chim ríu rít vang lên đâu đó, cả thế giới như bừng tỉnh.
Mặt trời lên cao, ánh sáng rực rỡ trải dài qua đỉnh núi, len lỏi qua tán lá, rọi lên gương mặt Chu Lai.
Cô đang ngắm bình minh.
Còn Lâm Tư Dật thì ngắm cô.
Chu Lai để mặt mộc, chẳng chút son phấn, nhưng dưới nắng sớm, gương mặt như được phủ lên một lớp sáng dịu nhẹ.
Đôi mắt đen láy lúc này lấp lánh như hổ phách, phản chiếu ánh sáng như dát vàng.
Một lọn tóc nghịch ngợm rủ xuống bên thái dương, Lâm Tư Dật khẽ vén ra sau tai, ngón tay lướt qua vành tai cô, giọng nhẹ như gió sớm: “Đẹp không em?”
Chu Lai cười rạng rỡ, quay sang anh, gật đầu thật mạnh: “Đẹp lắm! Rất đẹp!”
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng làm mặt đất thêm phần ấm áp.
Lâm Tư Dật dịu dàng kể: “Hồi nhỏ, sáng nào anh cũng phải dậy sớm đi học, cứ thế vừa đi vừa nhìn mặt trời mọc từ từ cho tới khi nó lơ lửng giữa trời.”
Chu Lai ngưỡng mộ: “Nghe thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.”
Anh xoa đầu cô, khẽ cười: “Ừ, đúng là hạnh phúc.”
Anh không kể với cô rằng, ngày đó anh phải đi bộ hơn năm cây số tới trường.
Đường đất đỏ gồ ghề, trời nắng còn dễ đi, chứ mưa thì trơn trượt, lầy lội vô cùng.
Một sáng mưa, lúc còn học tiểu học, anh trượt chân ngã, người lấm bùn. Trên đường, anh bắt gặp một chú chó nhỏ bị xích dưới gốc cây, đang run rẩy dưới mưa.
Cậu bé tám chín tuổi khi ấy nghĩ thầm: “Nhóc đáng thương quá, ướt hết rồi. May mà hôm nay anh mang ô.”
Và thế là anh để lại ô cho chú chó, còn mình thì dầm mưa tới trường.
Hôm sau, anh cảm lạnh.
Nhưng kể từ đó, mỗi lần anh đi ngang, chú chó ấy đều mừng rỡ vẫy đuôi.
Sáu giờ mười lăm sáng, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng ấm áp khiến Chu Lai buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Lâm Tư Dật quay xe, lái về thị trấn.
Sáng mồng Một, đường phố còn vương xác pháo đỏ, không khí đượm sắc xuân.
Phố xá vắng vẻ, hầu hết hàng quán đóng cửa. Theo tục lệ, ngày đầu năm không ai quét dọn để tránh “quét lộc” hay rước “sao chổi” vào nhà.
Lâm Tư Dật dừng trước một tiệm tạp hóa nhỏ còn chưa mở cửa, quay sang nói: “Em ngồi đợi trong xe nhé, anh vào mua đồ.”
Chu Lai hơi ngượng: “Nhưng người ta chưa mở mà…”
“Anh quen, chỉ cần gọi một tiếng là được.”
Thật ra, bình thường Lâm Tư Dật rất ít khi làm phiền người khác, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Đúng như anh nói, người trong tiệm là chỗ quen biết. Nghe tiếng gọi, một người đàn ông từ tầng hai kéo rèm, mở cửa sổ nhìn xuống, bật cười nói:
“Tiểu Dật à, để anh ném chìa khóa xuống cho, em vào lấy đồ đi.”
Lâm Tư Dật ngẩng đầu lên, cười đùa:
“Anh không sợ em dọn sạch cả tiệm à?”
“Em mà dọn được thì cứ lấy hết luôn đi!” Người đàn ông cười ha hả, rồi tiện tay ném chìa khóa xuống dưới.
Lâm Tư Dật lại nói:
“Em sẽ thanh toán bằng mã quét nhé, lát nữa để chìa khóa lại trên bàn.”
“Khách sáo quá, để đó là được rồi.”
Chỉ một đoạn đối thoại ngắn, cũng đủ thấy mối quan hệ giữa họ thân thiết đến mức nào. Lâm Tư Dật là kiểu người khiến người khác dễ dàng đặt niềm tin, không cần phòng bị.
Anh cúi người nhặt chìa khóa, mở cửa vào trong. Đây là một tiệm tạp hóa nhỏ nhưng khá đầy đủ mọi thứ.
Chu Lai ngồi trong xe, tò mò đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh – một nơi xa lạ đối với cô.
Thị trấn nhỏ thôi, nhưng cái gì cũng có. Không có cao ốc chọc trời, chỉ có hai bên đường là hàng cây xanh mướt thẳng tắp. Hơi thở Tết vẫn còn vương lại đâu đây, trong không khí vẫn phảng phất mùi pháo nổ tàn.
Lâm Tư Dật chọn đủ những món cần mua, thanh toán đúng giá niêm yết, rồi khóa cửa lại, nhanh chóng quay về xe. Anh đưa túi đồ cho Chu Lai, sau đó khởi động xe.
Chu Lai mở túi ra xem, phát hiện ngoài những món đồ cô cần, còn có thêm vài loại đồ ăn vặt.
Lâm Tư Dật nói:
“Chắc em đói rồi nhỉ? Ăn tạm chút gì đi.”
Chu Lai mở nắp chai nước, uống một ngụm nhỏ, tiện miệng đáp:
“Trời cũng gần sáng rồi, chắc lát nữa em phải đi thôi.”
Lâm Tư Dật khựng lại giây lát:
“Đi sớm vậy sao?”
“Ừ, đâu thể ở mãi chỗ này được.”
Lâm Tư Dật gật đầu “ừ” một tiếng, rồi nói: “Anh đưa em về.”
Ban đầu Chu Lai còn định khách sáo từ chối, nhưng cả đêm qua cô gần như không chợp mắt, hai chân giờ vẫn còn mềm nhũn, e là không đủ sức tự lái xe xuống núi.
***
Dù rất muốn níu giữ thêm chút thời gian bên cô, nhưng sáng mùng Một Tết, đường núi yên ắng, không có lấy một chiếc xe, nên việc lái xe không gặp trở ngại gì.
Sợ Chu Lai bị say xe, Lâm Tư Dật lái rất cẩn thận. Đến đoạn cua cũng không phanh gấp mà từ từ đánh lái, giữ cho xe chạy êm ái nhất có thể.
Chu Lai chui xuống ghế sau định thay quần, khi lục ra được chiếc q.uần l.ót, cô còn cố ý giơ lên cho anh xem: “Thì ra anh thích kiểu này à?”
Chiếc quần màu đỏ tươi, viền ren mềm mại, kiểu dáng rõ ràng mô phỏng thiết kế của Victoria’s Secret.
Lâm Tư Dật vội giải thích: “Anh thấy chất lượng nó tốt thôi.”
“Thật không?” Chu Lai ghé sát lại gần, thì thầm bên tai anh: “Vậy anh thích kiểu nào? Lần sau em mặc thử cho anh xem nhé?”
Lỗ tai Lâm Tư Dật đỏ bừng: “Đều… đều thích hết.”
“Nếu bắt buộc phải chọn thì sao? Ren xuyên thấu? Quần chữ T? Ren trắng? Hay là họa tiết hoạt hình?”
Lâm Tư Dật chỉ muốn đưa tay bịt miệng cô lại: “Đừng nói nữa được không?”
Lái xe mà đầu óc bay đi nơi khác như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Chu Lai không trêu anh nữa, nhưng lúc lục ra bịch băng vệ sinh loại hằng ngày, cô vẫn ngạc nhiên hỏi: “Cái này anh mua làm gì vậy?”
Lâm Tư Dật không quay đầu lại, chỉ đáp: “Q.uần l.ót mới chưa giặt, em dùng tạm trước như vậy được không?”
Chu Lai bật cười, vừa mở bao bì vừa nói: “Lâm Tư Dật, anh lợi hại thật đấy, ngay cả miếng lót phụ nữ dùng cũng biết nữa hả?”
Vành tai Lâm Tư Dật đỏ lựng, khẽ “ừ” một tiếng.
Một người đàn ông lại am hiểu chuyện này như thế, nói ra thì quả thật hơi lạ.
Chu Lai vẫn tò mò hỏi tiếp: “Anh từng mua cho người khác rồi à?”
“Chưa từng.”
Anh chỉ từng mua cho cô một lần.
Mà nghĩ kỹ thì cũng đúng, chắc chắn Chu Lai chẳng nhớ được.
Hồi trung học, có một lần trường tổ chức thi đấu thể thao, Chu Lai tham gia chạy 800 mét, nhưng đang chạy thì đột nhiên ngất xỉu giữa sân. Khi đó Lâm Tư Dật đứng gần đó nhất, bị thầy giáo gọi lại, bảo cõng cô vào phòng y tế.
Trùng hợp thay, hôm đó Chu Lai đến kỳ. Trong phòng y tế không có ai, bác sĩ đành bảo Lâm Tư Dật đi tìm một bạn nữ mua băng vệ sinh giùm.
Ngay gần đó có một tiệm tạp hóa, Lâm Tư Dật chẳng hề ngại ngùng, liền đích thân đi mua. Nhưng đến nơi mới biết, băng vệ sinh có vô số loại: loại ban ngày, loại ban đêm, loại siêu thấm, loại dài,…
Mấy nam sinh đi ngang qua khu đó đều vội vã tránh như né tà, còn Lâm Tư Dật lại thẳng thắn hỏi bà chủ nên mua loại nào. Bà chủ rất nhiệt tình, giải thích tỉ mỉ: ban ngày dùng loại ban ngày, ban đêm dùng loại ban đêm, ít thì dùng loại hằng ngày, nhiều thì dùng loại siêu thấm.
Lâm Tư Dật nhanh chóng chọn loại ban ngày, trả tiền rồi quay về.
Khi quay lại phòng y tế, Chu Lai đang nằm truyền dịch. Lúc đi mua thì anh không ngại gì, nhưng lúc quay về lại thấy bối rối, chẳng dám gặp mặt cô. Anh đưa đồ cho bác sĩ xong thì lẳng lặng rời đi.
Kỳ lạ thật, những chuyện liên quan đến Chu Lai, dường như anh chưa từng quên.
***
Giữa đường, Lâm Tư Dật nhận được điện thoại của ông ngoại, hỏi cậu sáng sớm đã chạy đi đâu.
Lâm Tư Dật đáp là đi ngắm bình minh với bạn.
Ông ngoại hỏi có về ăn sáng không, anh nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Mất khoảng một tiếng rưỡi, anh đưa Chu Lai về đến khách sạn ở thành phố C. Dù đã đến nơi, anh vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Anh ở lại với em một lát nhé?”
Chu Lai vội vàng lắc đầu: “Em phải ngủ bù một giấc, anh mà ở đây em lại mất ngủ mất.”
Lâm Tư Dật cụp mắt, có phần bối rối: “Anh sẽ không làm gì em đâu.”
“Thôi đi.”
Chu Lai cười khẽ: “Mau về với ông bà ngoại đi. Tối qua anh mất tích cả đêm, hôm nay không thấy mặt chắc họ lo lắng lắm đấy.”
“Không sao đâu.”
“Đây là nơi em lớn lên mà, anh lo gì chứ? Năm nào Tết em chẳng về đây.”
Lâm Tư Dật nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Chu Lai ngáp một cái, vừa đẩy nhẹ anh vừa nói: “Đi đi, em ngủ xong còn phải ghé qua nhà nữa.”
Anh vốn định cố ở lại thêm một lúc, nhưng nghe cô nói muốn về nhà, thì cũng không nỡ níu kéo. Anh cũng mong cô về – về với mái nhà của mình, về với sự đoàn viên ấm áp.
Trước khi rời đi, anh ôm chặt cô một cái, lại hôn khẽ lên má cô mấy lần. Vừa sợ cô thấy anh phiền, vừa không nhịn được mà thì thầm: “Nếu em muốn gặp anh, anh sẽ đến ngay lập tức.”
Chu Lai bật cười: “Biết rồi mà, anh ngoan.”
***
Những ngày sau đó, Chu Lai vẫn ở lại thành phố C, có tranh thủ về nhà một chuyến.
Không ngờ, một khi đã về thì lại không rời đi được nữa.
Chu Cao Trì biết con gái về, vui như bắt được vàng, kiên quyết không cho cô quay lại khách sạn. Mùng Một Tết mà để con gái ở khách sạn thì ra thể thống gì?
Cậu em trai Trần Triệt cũng cứ quấn lấy chị không rời, thậm chí còn tặng cô một chiếc túi Hermès, bảo cô cứ yên tâm ở nhà.
Trần Diệp Phương lại sợ Chu Lai vì mình mà không muốn ở lại, nên suốt ngày cười nịnh, lại còn nấu hết món này đến món khác để lấy lòng con gái.
Chu Lai vốn không quen với sự nhiệt tình kiểu này, ban đầu còn định đi, nhưng cuối cùng lại mềm lòng vì thái độ của cả nhà. Thế là ở lại thêm mấy ngày.
Một hôm, khi Chu Lai đang cho cá ăn ở sân sau thì có một vị khách bất ngờ ghé chơi – là Quý Châu.
Anh xách theo đủ thứ quà Tết đến chúc Tết Chu Cao Trì.
Chu Lai không ngờ lại chạm mặt anh lúc vừa tiễn xong bố cô.
Hôm đó, khí trời se lạnh, Quý Châu ăn mặc giản dị, không còn vẻ trưởng thành nghiêm túc như lần trước trong bộ vest, nhìn trẻ trung hơn nhiều.
Dường như anh cũng không ngờ sẽ gặp Chu Lai, hơi bất ngờ bước đến, gõ nhẹ vào đầu cô: “Nhóc con, về nhà mà chẳng báo anh một tiếng à?”
Chu Lai đang ngồi xổm, xoa đầu mình: “Sao anh lại tới đây?”
“Em nói gì kỳ vậy? Anh không tới được à?”
“Được rồi được rồi, em nói sai, em nhận phạt.”
“Phạt thế nào đây?” Quý Châu nhướng mày.
Chu Lai làm mặt tỉnh bơ: “Em không biết đâu.”
“Vậy… ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Chu Lai ban đầu định từ chối, nhưng ở nhà cũng hơi buồn, bèn gật đầu: “Anh chờ em một lát, em lên thay đồ.”
“Ừ.” Quý Châu cầm lấy hũ thức ăn cho cá trong tay cô, vốc một nắm lớn thả vào hồ.
Hồ cá sát mặt đất, bên trong nuôi toàn cá rồng vàng, con nào cũng to mập, có con nặng đến cả chục ký. Chu Cao Trì làm ăn mê tín, chuyện nuôi cá cũng không qua loa.
Chu Lai vừa đi đến chân cầu thang liền quay đầu lại hét lên: “Đừng cho nữa! Tụi nó ăn sắp nổ bụng rồi đó!”
Kỷ Châu cười lớn, vui vẻ thả tay.
***
Trời đã về chiều, ra ngoài một lát rồi ăn tối cũng hợp lý.
Chu Lai không ngại dùng bữa cùng Quý Châu, cô luôn xem anh như một người anh trai thân thiết.
Chỉ là cô không ngờ, hình ảnh cô cùng một người đàn ông điển trai vừa cười vừa trò chuyện trong nhà hàng sang trọng lại bị một người hâm mộ vô tình chụp lại, đăng lên Weibo.
Dù chưa đến mức leo hot search, nhưng những ai theo dõi cô đều có thể nhìn thấy.
Tối đó, tin nhắn Lâm Tư Dật gửi đến không được trả lời như thường lệ.
Anh nằm trên giường, một tay gối đầu, trong lòng đang suy tính thời gian quay lại thành phố H. Chán nản, anh mở Weibo xem tin tức.
Chỉ lướt qua một cái, anh liền nhận ra người đàn ông trong ảnh chính là người hôm đó đưa Chu Lai về nhà.
Anh lập tức thoát khỏi app, chuyển sang WeChat, gõ một đoạn tin nhắn định hỏi Chu Lai người đó là ai.
Nhưng rất nhanh sau đó, từng chữ từng chữ anh đều xóa đi.
Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng.
Anh sợ… sợ rằng Chu Lai cũng giống như pháo hoa rực rỡ và xinh đẹp – chỉ lướt qua thế giới của anh, rồi vụt tắt, mãi mãi không trở lại.