Không ai biết tháng vừa qua, Lâm Tư Dật đã sống trong tâm trạng thế nào.
Chính anh là người nói ra hai chữ chia tay, như thể tự tay cầm dao rạch mạnh một nhát vào ngực mình. Máu chảy đầm đìa, đau đến mức sống không nổi.
Bề ngoài có vẻ lạnh lùng dứt khoát, nhưng sau lưng lại luôn dõi theo từng động tĩnh của Chu Lai. Dù rõ ràng hành vi ấy vừa hèn mọn vừa thấp kém, anh vẫn hoàn toàn không thể kiềm chế được bản thân.
Lâm Tư Dật rất rõ, so với biết bao người đàn ông xuất sắc ngoài kia, anh không hề thích hợp với cô.
Anh giống như một con rối gỗ không trái tim, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan thành từng mảnh.
Mà sợi dây điều khiển anh không gì khác ngoài tất cả những gì liên quan đến cô.
Trước đó không lâu, dòng trạng thái quay thưởng xe Mercedes mà Chu Lai chia sẻ trên Weibo đã kết thúc. Bài viết ấy đạt đến con số hơn một triệu lượt chia sẻ, người trúng thưởng là một cô bé. Chu Lai đã đích thân đi cùng cô bé đến nhận xe, toàn bộ quá trình được ghi lại và đăng tải lên mạng, thậm chí còn lên cả top tìm kiếm.
Có người nói là nội bộ thao túng, có người lại nghi ngờ là chiêu trò quảng bá. Nhưng dù thế nào đi nữa, sau lần chia sẻ trúng thưởng ấy, Chu Lai đã có thêm gần một triệu người theo dõi, trở thành một trường hợp điển hình trong giới marketing. Từ đó, không ít blogger bắt đầu bắt chước phương thức của cô, tổ chức các đợt quay thưởng với phần thưởng giá trị cao để thu hút sự chú ý.
Một ngày trước khi Chu Lai chia sẻ bài viết đó, Lâm Tư Dật khi đang lướt Weibo của cô thì vô tình ấn thích bài đăng. Anh hoảng loạn xóa ngay dấu thích, sợ bị phát hiện.
Nhưng sau khi gỡ thích xong, anh mới sực nhận ra Chu Lai hoàn toàn không biết anh là ai.
Anh dùng tài khoản tên “Sao Thủy không có nước” để âm thầm đồng hành cùng cô suốt bao năm.
Anh đã nhìn cô từ lúc chỉ có vài chục người theo dõi, cho đến khi trở thành một người có hàng triệu người theo dõi.
Lâm Tư Dật thật lòng cảm thấy vui mừng cho cô.
Nhưng Chu Lai chưa bao giờ biết người đứng sau “Sao Thủy không có nước” là ai cả.
Khi số lượng người theo dõi của cô vượt mốc ba trăm nghìn, Chu Lai đã được xem như một gương mặt có tiếng. Mỗi lần cô đăng bài đều có vô số bình luận. Và lúc đó, tài khoản “Thủy Tinh Không Có Nước” đã bị nhấn chìm trong biển bình luận ấy, nhỏ bé đến mức chẳng đáng chú ý.
Cho đến một ngày, tài khoản của Lâm Tư Dật bỗng nhiên có thêm một người theo dõi. Anh nhấp vào xem, bất ngờ phát hiện đó lại chính là Chu Lai.
Thì ra, cô vẫn chưa từng quên người bạn đồng hành năm xưa ấy. Họ theo dõi lẫn nhau, trở thành bạn bè trên mạng.
Lâm Tư Dật cố kìm nén niềm vui và hồi hộp dâng trào trong lòng, tiếp tục đóng vai một cư dân mạng bình thường không mấy nổi bật, thường xuyên trò chuyện cùng cô. Cô tưởng anh là một cô gái, vì thế hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Anh vẫn luôn biết bản thân giống như một kẻ hèn hạ đang lén lút dõi theo cô. Nhớ cô, khát khao được đến gần cô, nhưng lại chẳng dám tiến thêm một bước.
Cho đến một tháng trước, sau một thời gian dài im lặng không liên lạc, Chu Lai bỗng gửi tin nhắn cho tài khoản “Sao Thủy không có nước”.
Cô – một tài khoản có tick vàng nhắn: [Sao Thủy, tớ lỡ tay làm vỡ quả cầu pha lê rồi.]
Hôm đó là mùng Chín tháng Giêng, cô vừa từ thành phố C quay về thành phố H. Hôm sau ngày chia tay, Chu Lai ôm món quà anh tặng đêm giao thừa lên lầu, định sắp xếp từng món vào tủ trưng bày. Nhưng lúc đang đặt quả cầu lên kệ thì lỡ tay làm rơi.
Quả cầu thủy tinh rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan tành. Mảnh vụn và chất lỏng bên trong văng ra đầy sàn, thế mà dưới ánh đèn lại trông đẹp lạ lùng.
Chu Lai ngồi xổm dọn những mảnh vụn suốt một lúc lâu.
Trong lúc đang gom mảnh vỡ, hình ảnh lần đầu Lâm Tư Dật đến nhà cô bỗng hiện về. Khi đó cô cũng vô tình làm vỡ một chiếc cốc, còn anh thì lập tức cúi người dọn dẹp gọn gàng, không cho cô lại gần nửa bước.
Chỉ một chút lơ đễnh thôi, ngón tay cô bị mảnh thủy tinh cứa trúng, máu đỏ tươi rịn ra.
Lâm Tư Dật không hề biết, quả cầu pha lê anh tự tay làm ấy có ý nghĩa lớn đến thế nào với cô.
Nhưng không thể phủ nhận, lần đầu bước vào nhà cô, nhìn thấy quả cầu được đặt ở vị trí đặc biệt như vậy, anh đã rất bất ngờ, lại càng vui mừng.
Anh chưa bao giờ dám hy vọng bản thân có thể có vị trí gì đặc biệt trong lòng cô. Nhưng khi thật sự trở thành một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, anh lại thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Sau này khi đã ở bên nhau, có một lần anh cố ý hỏi cô: “Quả cầu pha lê đó quan trọng với em lắm à?”
Chu Lai nhướn mày, đáp: “Dĩ nhiên rồi, đó là món quà do một người hâm mộ tự tay làm tặng em, đồng hành cùng em suốt bao năm nên rất có ý nghĩa.”
Lâm Tư Dật nở nụ cười mãn nguyện. Chỉ cần sự tồn tại của anh có giá trị với cô, thì với anh như thế đã là đủ.
Mà việc quả cầu vỡ tan, dường như cũng là một điềm báo cho sự đổ vỡ của một mối quan hệ nào đó.
Ban đầu anh không định hồi âm tin nhắn của Chu Lai, nhưng khi đó chức năng “đã đọc” trên hệ thống khiến cô biết anh đã xem tin.
Chu Lai có lẽ thấy anh đọc mà không trả lời nên lại nhắn: [Cậu đang bận à?]
Lâm Tư Dật nhìn tin nhắn, vẫn im lặng.
Cô tiếp tục: [Xin lỗi, có phải tớ làm phiền cậu rồi không?]
Cuối cùng, anh không kìm được, đáp lại: [Không, cậu không làm phiền.]
Chu Lai: [Tớ xin lỗi, tớ đã không giữ gìn tốt quả cầu pha lê ấy.]
Sao Thủy không có nước: [Có lẽ giờ cậu đã không còn cần đến nó nữa.]
Chu Lai: [Không, nó rất quan trọng với tớ!]
Sao Thủy không có nước: [Chỉ là một món đồ trang trí thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.]
Chu Lai: [Cả cậu cũng nghĩ như vậy sao?]
[Nhưng… tớ thật sự cảm thấy rất buồn.]
[Rất rất buồn.]
Internet có thể kéo gần những con người xa xôi nhất trên thế giới, nhưng dù vậy Lâm Tư Dật cuối cùng vẫn chẳng thể tàn nhẫn được.
Anh tự an ủi mình: dù sao trong thế giới mạng, cô cũng không biết anh là ai, vậy thì họ vẫn có thể trò chuyện như xưa.
Lúc cô buồn bã nhất, anh ít ra còn có thể ở đó, an ủi được đôi phần.
Khi cô hoang mang, bối rối, anh có thể đưa ra vài lời khuyên.
Khi cô vui vẻ, đắc ý, anh có thể cùng cô sẻ chia niềm hạnh phúc đó…
Giữa họ, chỉ là hai người bạn trên mạng vô cùng bình thường, không dính dáng gì đến tình yêu, có thể mãi mãi giữ liên lạc như vậy.
Nửa tiếng sau, Lâm Tư Dật lại trả lời tin nhắn của Chu Lai.
Tài khoản “Sao Thủy không có nước”:
[Tớ làm lại một cái khác cho cậu được không?]
[Đừng buồn nữa mà.]
Chu Lai gửi lại một biểu cảm mặt cười.
[Nếu cậu không bận, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?]
[Được.]
[Cậu có thích chàng trai nào không?]
[Hiện tại thì chưa.]
[Thế thì tốt.]
[Còn cậu thì sao?]
[Haiz, không nhắc đến nữa thì hơn.]
[Ừm.]
Lâm Tư Dật từng có một hy vọng hão huyền: liệu cô ấy cũng thích anh chứ?
Nhưng dần dần, anh học được cách buông bỏ. Chỉ cần anh thích cô là đủ rồi, không cần hồi đáp.
Đêm đó họ nói rất nhiều chuyện, suốt cả cuộc trò chuyện, Chu Lai không hề nhắc đến chuyện chia tay. Anh cũng chưa từng ép cô nói gì, sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô vẫn như trước, không coi anh là cái thùng rác trút nỗi buồn, mà là một người bạn tri kỷ đáng tin.
Sau đó, Lâm Tư Dật giới thiệu cho Chu Lai một bộ phim tài liệu mà anh từng xem vào năm tư đại học. Nhận xét của anh khiến cô rất hứng thú, hôm sau liền xem xong toàn bộ, rồi còn chia sẻ lại cảm nhận của mình.
Đó là một bộ phim tài liệu ghi lại cuộc sống của một cặp vợ chồng không sinh con trong tuổi già. Chỉ đơn giản là những lát cắt cuộc sống thường ngày của hai cụ già.
Họ không giàu có, nhưng có một khu vườn nhỏ, một chú chó, một mảnh đất của riêng mình, và một khoảng sân đầy hoa cỏ.
Phim bắt đầu bằng một buổi sáng thường nhật: cụ ông sau khi tỉnh dậy liền đưa tay véo mũi cụ bà, cụ bà giận dỗi hất tay ông ra, miệng càu nhàu: “Tôi còn chưa chết đâu nhé!”
Họ cùng nhau rời giường, bởi vì tuổi già nên từng cử động đều chậm chạp. Cụ ông cao hơn cụ bà, luôn trêu bà là “nấm lùn”. Cụ bà thì luôn trừng mắt lườm cụ ông, đôi khi còn nghịch ngợm lấy gậy đập nhẹ vào lưng ông…
Cuộc sống của hai người tuy bình dị, nhưng tràn ngập ấm áp.
Thế nhưng ở phần cuối của phim, cụ ông vì bệnh mà qua đời, để lại cụ bà một mình cô đơn trên đời.
Cụ bà lặng lẽ hồi tưởng lại những năm tháng đã qua. Từ lần đầu gặp gỡ, yêu nhau, rồi cùng nhau quyết định không sinh con, sống đời bình dị bên nhau.
Nửa đầu bộ phim, Chu Lai xem mà cứ tưởng như đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn. Dù hai nhân vật chính đều đã ngoài tám mươi tuổi, nhưng cách họ đối xử với nhau vô cùng ngọt ngào, khiến nụ cười trên môi cô không thể tắt.
Nhưng khi cảnh quay chuyển đến khoảnh khắc cụ ông lìa đời, nước mắt của cô như vỡ bờ.
Cuối cùng, vì bộ phim ấy mà Chu Lai khóc đến sưng mắt, cả đêm tâm trạng không thể bình tĩnh lại.
Ba giờ sáng, cô gửi tin nhắn cho “Sao Thủy không có nước”: [Cậu xem bộ phim đó có khóc không?]
Bất ngờ, anh lập tức trả lời: [Ừ, có khóc.]
Lần đầu tiên Lâm Tư Dật xem bộ phim ấy là vào năm tư, lần thứ hai là chỉ mới vài hôm trước.
Lần đầu xem, khi hình ảnh đám cưới thời trẻ của hai cụ hiện lên, nước mắt anh lặng lẽ rơi. Anh cảm động không lời vì tình yêu của họ kéo dài từ đôi mươi đến tận bạc đầu. Điều đó khiến anh nhớ đến ông bà ngoại của mình, và càng khao khát một tương lai như thế.
Lần thứ hai, khi đoạn hai cụ đùa nghịch buổi sáng vừa xuất hiện, anh đã không kiềm được nước mắt. Anh ôm trán, gần như khóc suốt cả bộ phim, lặng lẽ, nhưng sâu sắc.
Lâm Tư Dật vốn không phải người dễ xúc động, chỉ là anh có một khả năng thấu cảm đặc biệt sâu sắc. Khi xem lại lần nữa, anh chợt nhận ra nhiều chi tiết mà lần đầu đã vô tình bỏ qua.
Vì anh cũng từng có một giấc mộng xa vời. Liệu có một ngày nào đó, khi đã già nua bạc tóc, anh và Chu Lai cũng có thể nắm tay nhau mà cười đùa như thế, đi cùng nhau suốt đời suốt kiếp.
Anh từng nghĩ, mối liên hệ giữa anh và Chu Lai, từ nay về sau sẽ chỉ là hai người bạn mạng không biết tên thật của nhau.
Thời gian gần đây, Chu Lai vẫn thường trò chuyện với “Sao Thủy không có nước” trên Weibo, nhưng chưa một lần chủ động liên lạc với anh ngoài đời thực.
Thế mà chính điều đó lại khiến Lâm Tư Dật thấy ghen với chính mình.
Hôm nay, vừa từ làng Đại Dữ quay lại thành phố H, việc đầu tiên anh làm sau khi về ký túc xá là liên hệ chuyển phát nội thành, gửi lại chiếc vòng tay mà Chu Lai đã tặng một cách nguyên vẹn.
Anh không ngờ hành động đó lại khiến Chu Lai phản ứng dữ dội đến thế.
Cô dường như, giận đến cực độ.
Nhưng điều anh lo nhất, vẫn là sức khỏe của cô.
***
Trong phòng khách tĩnh lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Chu Lai cuộn mình trên ghế sofa, mắt nhắm, chân mày khẽ nhíu lại.
Cô dường như đã thiếp đi, nhưng giấc ngủ lại không hề yên ổn.
Đã hơn một tháng không gặp, khoảnh khắc này đối với Lâm Tư Dật thật chẳng chân thực chút nào.
Anh rất muốn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Chu Lai, như khi xưa… nhưng lý trí đã kịp ngăn lại.
Lâm Tư Dật quỳ một gối xuống đất, khẽ cúi người lại gần cô, nhẹ nhàng gọi tên: “Chu Lai.”
Chu Lai nhanh chóng mở mắt, ánh nhìn đầy trách móc hướng về anh như một chú mèo con bị bỏ rơi.
Cô mở miệng, câu đầu tiên không phải nói về tình trạng cơ thể mình, mà lại là: “Anh đến để lấy đồ à?”
Chu Lai gắng gượng ngồi dậy, chỉ tay về phía tủ trưng bày không xa, giọng yếu ớt nói với Lâm Tư Dật:
“Đều ở đó cả, anh tự đi mà lấy! Tôi nhìn thấy là ngứa mắt!”
Lâm Tư Dật nghiêng đầu nhìn tủ, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là quả cầu pha lê mà anh đã làm lại không lâu trước đó.
Hôm ấy Chu Lai nhận được quả cầu, còn chụp ảnh gửi cho anh, trông cô khi đó rất vui vẻ.
Lâm Tư Dật thầm nghĩ, nếu thật sự phải lấy lại hết đồ đạc, liệu có thể chừa lại quả cầu pha lê này không. Vì cô đâu biết là do anh gửi.
Chu Lai bất ngờ đưa tay đẩy vai anh: “Lâm Tư Dật, anh thật sự định lấy đi hết à?”
Ban đầu dạ dày cô đã bớt đau rồi, nhưng không hiểu có phải vì bị vẻ ngốc nghếch của anh chọc tức hay không, cơn đau lại bắt đầu dồn lên.
Lâm Tư Dật cũng nhận ra sắc mặt Chu Lai bỗng chốc tái nhợt, anh lo lắng hỏi: “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
Chu Lai gạt tay anh ra, cứng đầu nói: “Không cần anh đưa! Chúng ta chẳng phải đã chia tay rồi sao? Không phải anh không muốn dính dáng gì đến tôi nữa à? Vậy còn tới nhà tôi làm gì? Anh cứ để tôi đau chết đi! Tôi sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến anh cả!”
Cô chất vấn dồn dập.
Nhưng Lâm Tư Dật vẫn điềm tĩnh đáp: “Cho dù giờ phút này em là một người xa lạ, anh cũng không thể mặc kệ.”
Trái tim Chu Lai chợt lạnh đi một nhịp.
Lâm Tư Dật không tiếp tục thuyết phục cô, mà trực tiếp đi vào phòng thay đồ, lấy một chiếc áo khoác dày, rồi quay lại phòng khách khoác lên người cô.
Chu Lai không phối hợp chút nào, nhưng cơ thể cô thực sự đang rất khó chịu.
Lâm Tư Dật ôm ngang người cô lên, bế thẳng xuống lầu.
Ban đầu Chu Lai còn r.ên rỉ kháng cự, nhưng một khi đã nằm trong vòng tay anh, cô lại ngoan ngoãn trở nên im lặng.
Cô tham lam hít hà hương quen thuộc trên người anh. Mùi táo xanh dịu nhẹ hơi chua, giờ còn lẫn thêm hương thuốc lá xa lạ.
“Lâm Tư Dật, anh hút thuốc rồi à?” Chu Lai hỏi.
Lâm Tư Dật mím môi, không trả lời.
Chu Lai bỗng nói: “Không ngờ mùi thuốc lá trên người anh lại dễ chịu như vậy.”
Lâm Tư Dật nghiêm giọng: “Đừng nói nữa.”
Chu Lai lại ngoan ngoãn im lặng.
Trước cổng khu dân cư.
Người tài xế chở Lâm Tư Dật lúc nãy vẫn chưa rời đi, thấy anh bế một cô gái đi ra, vội vàng bấm còi, đánh xe tới gần.
“Tôi đoán cậu kiểu gì cũng sẽ quay xuống.” Bác tài cười, còn xuống xe mở cửa sau giúp.
Lâm Tư Dật lễ phép cảm ơn.
Trên đường, Chu Lai cố tình rúc vào lòng Lâm Tư Dật r.ên rỉ. Ban đầu anh còn chỉnh lại tư thế cho cô ngồi nghiêm chỉnh, nhưng thấy cô thật sự rất khó chịu nên đành nhượng bộ.
Bác tài nói nhiều, vui vẻ bảo: “Cô gái này à, bạn trai cô lúc nãy lo lắng gần chết, suýt chút nữa khiến tôi vượt đèn đỏ luôn đấy.”
Chưa kịp để Lâm Tư Dật giải thích rằng anh không còn là bạn trai cô nữa, Chu Lai đã lên tiếng trước: “Anh ấy có nói xấu tôi không?”
Bác tài cười hề hề: “Không không, không hề nói xấu cô.”
Chu Lai hừ nhẹ một tiếng: “Thế còn tạm được!”
Lâm Tư Dật ngồi bên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Không ngờ bác tài lại tiếp tục nói: “Nhưng mà này, dù công việc có bận cỡ nào thì cũng phải ăn uống đúng giờ đúng bữa, chứ trẻ mà đã phá sức thế này, về già chỉ có mà hối hận. Bạn trai cô nói điều khiến cậu ta lo nhất là chuyện ăn uống của cô đấy…”
Lâm Tư Dật vội vàng ngắt lời: “Bác ơi, phía trước có phải rẽ trái không ạ?”
Bác tài làm nghề hai chục năm, sao chịu để bị nghi ngờ, lập tức nói: “Sao mà rẽ trái được? Muốn tới Bệnh viện Nhân dân số Một thì phải đi thẳng, rẽ trái là đi một vòng xa tít luôn đấy!”
Lâm Tư Dật bình tĩnh đáp: “Vậy ạ, cháu từ nơi khác tới, không rành đường.”
Bác tài nói ngay: “Tôi đoán cậu là người ngoài mà, nghe giọng là biết liền. Người ở đây nói chuyện không có phân biệt bằng trắc gì cả, còn cậu thì nói tiếng phổ thông chuẩn quá, nghe hay thật đấy!”
Lâm Tư Dật chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn cảm nhận được đôi mắt nai to tròn của Chu Lai đang chăm chú nhìn mình, nhưng anh không dám quay đầu, không dám đối diện với ánh mắt ấy.
Chẳng bao lâu sau, xe đến trước cổng bệnh viện.
Lâm Tư Dật trả tiền rồi xuống xe, tiếp đó Chu Lai cũng lồm cồm bước xuống. Anh theo phản xạ đưa tay đỡ, nhưng cô lại giận dỗi hất tay anh ra.
Đoạn đường vào bệnh viện, không biết vì sao Chu Lai lại tức giận, sải bước đi thẳng phía trước, Lâm Tư Dật lặng lẽ đi theo sau nửa bước.
Bình thường mỗi khi đi viện đều có trợ lý Bách Hoa Hoa đi cùng lo liệu mọi thứ, nên Chu Lai vừa bước vào là đã choáng váng, huống hồ lại là ban đêm, càng không định hướng nổi.
Cô giống như một con ruồi mất đầu, mà lại là một con ruồi vô cùng cứng đầu.
Cuối cùng, khi Chu Lai bắt đầu hoang mang, Lâm Tư Dật kéo nhẹ tay cô, nhắc nhở: “Phòng cấp cứu ở bên trái.”
Chu Lai dừng bước, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đêm nay Lâm Tư Dật dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn trông nhợt nhạt, dưới mắt lộ rõ quầng thâm, cả người trông cực kỳ yếu ớt.
Cô giận dữ nhìn anh: “Lâm Tư Dật!”
Tim Lâm Tư Dật khẽ khựng lại một nhịp, chờ đợi sự phán xét.
Chu Lai từng bước tiến tới, ép anh lùi từng chút một, giọng nói kiên định và chắc nịch: “Lâm Tư Dật, rõ ràng là anh vẫn còn rất quan tâm đến em!”