Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 59

Sau khi ăn tối ở căn tin đại học Z, Chu Lai không nán lại lâu. Cô cũng không để Lâm Tư Dật tiễn mình ra đến cổng trường, chỉ nhẹ nhàng nói lời tạm biệt rồi quay người rời đi.

Cô xử sự cứ như giữa hai người thật sự chỉ là bạn bè bình thường.

Lâm Tư Dật đứng lặng nhìn theo bóng lưng cô rất lâu, cho đến khi chiếc xe thể thao màu hồng của cô khuất dần khỏi con đường chính, anh mới quay về ký túc xá.

Đi ngang qua gốc cây anh đào trước ký túc, anh đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu đứng yên tại chỗ, lặng lẽ ngắm hoa.

Trong lòng anh rối bời. Rõ ràng biết bản thân nên giữ khoảng cách với cô, thế nhưng lại chẳng cách nào ngăn được sự cuốn hút mãnh liệt đó.

Nói là làm bạn bè bình thường, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, làm sao anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt của một người bạn.

Lâm Tư Dật giờ đây càng lúc càng mơ hồ. Anh không biết, rốt cuộc phải làm gì mới là đúng.

Cắt đứt thì dễ, khó là ngừng thương và không quay đầu lại.

Anh cứ thế đứng dưới tán cây anh đào, đầu óc trống rỗng, trong khoảnh khắc ấy, thậm chí chẳng thể suy nghĩ được điều gì.

Mùa này, hoa nở rồi tàn. Một vài cánh anh đào phớt hồng rơi lên vai anh. Anh cúi người, nhặt lấy một cánh hoa dưới đất đặt trong lòng bàn tay. Anh bỗng nhớ đến cảnh cô cũng từng ngồi nơi đây nhặt hoa. Có lẽ cô rất yêu những khoảnh khắc cánh hoa rơi như thế này.

Mặt đất dưới gốc cây phủ đầy sắc hồng, tất cả bỗng trở nên dịu dàng đến lạ thường.

Vừa lúc đó, Trần Tư Viễn từ sân bóng trở về, bắt gặp dáng vẻ đang trầm ngâm của Lâm Tư Dật, bèn tò mò hỏi: “Ê, đang suy ngẫm gì thế?”

Lâm Tư Dật khẽ lắc đầu.

Chỉ là… anh đang ngẩn người thôi.

Trần Tư Viễn bật cười, vẻ mặt không có ý tốt: “Ghê thật nha, Lâm Tư Dật, bạn gái cậu đúng là xinh thật đấy.”

Tối nay, khi Chu Lai xuất hiện ở sân bóng, đã khiến không ít người xôn xao bàn tán.

Có người nhận ra cô là KOL trên Weibo, bảo lượng người theo dõi cô chẳng thua kém gì minh tinh.

Có người nói ngoài đời cô còn xinh hơn trên mạng rất nhiều, ai cũng nói Lâm Tư Dật có phúc lớn.

Cũng có người tò mò, không biết một cô gái nổi tiếng như Chu Lai đã làm cách nào chinh phục được một người đàn ông vừa tài giỏi vừa khí chất như Lâm Tư Dật – người luôn sống điềm đạm và kín tiếng.

Khi ấy, hai người sóng bước trong ánh hoàng hôn, cứ như cảnh trong một bộ phim thanh xuân vườn trường, khiến người ta ghen tị đến ngẩn ngơ.

Lâm Tư Dật chỉ nhàn nhạt đáp: “Không còn là bạn gái nữa rồi.”

Trần Tư Viễn sửng sốt: “Ý gì vậy? Giận nhau à?”

“Không phải,” Lâm Tư Dật ngừng một nhịp, rồi nói, “Bọn em chỉ là bạn bè bình thường.”

Trần Tư Viễn chau mày: “Anh nhìn hai người không giống kiểu quan hệ ‘bình thường’ cho lắm.”

Giữa người với người, khí chất và mối liên kết là điều rất vi diệu, có những người chỉ cần đứng cạnh nhau đã thấy khác biệt.

Anh ấy tưởng Lâm Tư Dật chỉ đang giận dỗi với người yêu, liền vỗ vai anh, cười nói: “Cậu đấy, nghĩ nhiều quá. Làm nghiên cứu thì cần cẩn trọng, nhưng tình cảm thì không thể như thế.”

“Vậy thì phải như thế nào?”

“Con gái là sinh vật cảm tính. Đa phần điều họ cần không phải là vật chất, mà là một tấm chân tình.”

Trần Tư Viễn chậm rãi kể: “Vợ cũ của anh từng nói, hồi yêu nhau anh sẵn sàng vòng nửa thành phố để mua cho cô ấy món ăn vặt yêu thích. Nhưng cưới rồi thì anh chẳng còn quan tâm mấy. Trước kia theo đuổi, anh cố gắng đủ đường khiến cô ấy vui. Sau này vì công việc, đến một nụ cười anh cũng chẳng còn dư dả để trao. Anh cứ nghĩ cô ấy giận vì anh không mua được cái vòng cổ, nhưng thật ra… thứ cô ấy muốn chưa bao giờ là món vòng ấy cả.”

Lâm Tư Dật thông minh, chỉ cần nghe đến đó là đã hiểu rõ hết thảy.

Thật ra sau này, anh cũng từng nghĩ… Anh muốn một điều gì đó vĩnh viễn, nhưng anh có thể dùng gì để trao cho cô một “mãi mãi”?

Một chiếc váy cưới Vera Wang, một cặp nhẫn Harry Winston, một chiếc túi Hermès…

Có lẽ anh chẳng thể trao nổi bất cứ thứ gì trong số ấy.

Điều duy nhất anh có thể làm, dường như… chỉ là thích cô.

Nhưng “thích” lại là thứ rẻ mạt nhất trên đời này.

Đối với mối tình này, Lâm Tư Dật chưa bao giờ dám kỳ vọng điều gì. Trong khoảng thời gian mờ mịt đơn phương ấy, cô đột nhiên bước vào cuộc đời anh, thắp sáng thế giới anh đang sống. Sau khi bên nhau, trái tim cô độc ấy dường như được rót vào dòng máu mới, bắt đầu đập mạnh trở lại.

Thế mà chính anh… lại tự tay dập tắt ngọn đèn ấy.

Lên đến tầng, mỗi người trở về phòng mình.

Trên bàn học của Lâm Tư Dật, có một phong thư đựng trong bao giấy màu nâu nằm yên lặng.

Anh bật đèn bàn, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, ánh đèn vàng dịu bao trùm lấy anh. Anh nhẹ nhàng mở phong thư đã vượt ngàn dặm mới đến được tay mình.

Là lá thư chung của ba đứa trẻ anh từng tài trợ.

Từ năm nhất thạc sĩ, mỗi học kỳ Lâm Tư Dật đều trích một phần tiền học bổng và thu nhập từ việc làm thêm để hỗ trợ ba em nhỏ vùng sâu vùng xa từ sinh hoạt phí đến học phí. Thậm chí anh còn từng tự mình đến tận nơi thăm ba đứa trẻ ấy.

Kỳ thực, Lâm Tư Dật cũng may mắn. Trong suốt những năm đại học ở khoa Nông nghiệp, anh được hưởng nhiều chính sách hỗ trợ, mỗi năm đều nhận được học bổng từ doanh nghiệp và các quỹ từ thiện. Anh tiết kiệm, tự đi làm thêm, từng chút gom góp chi phí học cao học.

Nhớ lại quãng đường ấy, anh luôn biết ơn tất cả những người đã giúp đỡ mình – từ doanh nghiệp, thầy cô đến bạn bè. Họ là ánh sáng soi đường cho anh.

Ban đầu, anh không định học tiếp lên tiến sĩ. Nhưng có lẽ ông trời thương anh nên sau này anh giành được bằng sáng chế cho một công trình nghiên cứu. Từ đó tiền bạc cũng thoải mái hơn, anh mới có thể toàn tâm theo đuổi học thuật.

Và dù có thế nào, Lâm Tư Dật vẫn không quên tiếp tục giúp đỡ những người khác.

Ngọn đèn đã được truyền đi. Anh nghĩ, khi mình nhận được ánh sáng ấm áp ấy, thì cũng có thể trao lại ánh sáng đó cho những người giống như mình.

Lâm Tư Dật đọc xong bức thư, trong lòng ấm áp, khóe môi khẽ cong. Anh rút ra một tờ giấy viết thư, nghiêm túc ngồi xuống, cẩn thận bắt đầu viết thư hồi đáp.

Với năng lực hiện tại, anh chưa thể giúp được quá nhiều người. Nhưng đối với Lâm Tư Dật mà nói, chỉ cần có thể soi sáng được cho một người thôi, anh cũng đã thấy đủ.

Và anh hiểu rõ, ở phương diện này, Chu Lai giỏi hơn anh rất nhiều.

Người con gái anh thích, vẫn luôn là người xuất sắc như thế.

Mấy năm qua, trong lúc kiếm tiền, Chu Lai chưa bao giờ quên làm từ thiện. Cô từng quyên góp xây dựng một trường tiểu học hy vọng, từng đi dạy học ở vùng sâu vùng xa, còn quyên tặng hàng vạn chiếc cặp sách và bút viết cho trẻ em nghèo.

Có thời gian, cô từng bị đối thủ mua tài khoản ảo để bôi nhọ, nói rằng cô lợi dụng việc làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi.

Chu Lai vốn chẳng mấy khi tranh cãi trên mạng, vậy mà lần ấy cô đã viết một dòng trạng thái trên Weibo:Nếu thật sự có thể lợi dụng việc từ thiện để lăng xê bản thân, vậy thì tôi mong mọi người đều làm vậy, như thế có lẽ sẽ giúp được thêm nhiều đứa trẻ ở vùng sâu vùng xa.

Lâm Tư Dật khi đó, ngoài việc âm thầm ấn “thích”, hình như chẳng thể giúp được gì cho cô.

***

Tại quán bar Time.

Tiếng nhạc dồn dập vang lên trong không gian náo nhiệt của sàn nhảy, nơi ánh đèn và ly rượu hòa vào nhau, lấp lánh lay động. Khói thuốc và mùi rượu quyện lại thành một thứ không khí hỗn tạp, nồng nàn. Những chàng trai cô gái trẻ tuổi lướt qua nhau trong những va chạm mập mờ, ánh mắt và cử chỉ đều mang theo vài phần men say..

Chu Lai ngồi đó, buồn chán nhìn bartender lắc chiếc Cobbler Shaker, rồi một ly cocktail màu hồng sủi bọt được đẩy tới trước mặt cô.

Cô không uống nhiều, chỉ nhấp môi từng chút một với mỗi loại, chủ yếu để thưởng thức cách người ta pha chế rượu với đủ sắc màu và kiểu dáng khác nhau.

Thiếu gia Thiệu Uy trêu: “Chu Lai, chị đúng là rảnh rỗi quá mức rồi đấy.”

Chu Lai liếc mắt: “Này, nhớ lời em nói nhé, đến lúc đó phải đến nhà chị chơi.”

Thiệu Uy cười nhạt: “Lai Lai, nhà chị thì có gì vui chứ? Sao không đến nhà em?”

Chu Lai lập tức hứng thú: “Nhà em cũng được đó.”

Chẳng phải chỉ “được” mà là quá được.

Thiệu Uy đúng chuẩn thiếu gia nhà giàu, chẳng phải loại danh nghĩa suông. Nhà anh ta có một căn biệt thự ở khu Đông Thành, phần lớn thời gian đều bỏ trống. Trong nhà đầy đủ mọi tiện nghi giải trí, có hồ bơi ngoài trời, có cả một bãi cỏ rộng lớn. Thi thoảng anh sẽ rủ bạn bè tới đó chơi, dù dạo này trời lạnh, phần lớn mọi người chỉ tụ tập xông hơi.

“Nhớ rủ cả Lâm Tư Dật.” Chu Lai nói.

Thiệu Uy nhướng mày, giọng lười biếng: “Tự chị rủ đi.”

“Chị với anh ấy chia tay rồi mà.”

“Vậy còn rủ anh ấy làm gì?”

“Vì chị còn muốn quay lại anh ấy chứ sao.”

Thiệu Uy: “…”

Thật không hiểu nổi, mà cũng chẳng dám phản bác.

Chu Lai là kiểu con gái nhìn ngoài thì nhỏ nhắn, nhưng thật ra rất mạnh mẽ.

Thiệu Uy vẫn còn nhớ như in, có lần cả đám đang ăn ở quán ven đường, thấy một gã đàn ông bên cạnh có hành vi sàm sỡ. Chu Lai không nói không rằng, vớ luôn chai rượu đập thẳng vào đầu hắn.

Mọi người khi ấy sợ xanh mặt, nhắc nhở: “Chu Lai, chị không nghĩ tới hậu quả sao? Nhỡ đâu gã đó nổi điên đánh chị thì sao? Mặt mũi chị bầm dập thì sao? Chưa kể mất tay mất chân thì làm sao!”

Chu Lai tỉnh bơ: “Chị không quan tâm. Chị ghét nhất là thấy con gái bị ức hiếp. Chết thì chết, chị nhìn thôi đã chướng mắt.”

Nói thật, nếu Thiệu Uy phải nói ra, thì Lâm Tư Dật và Chu Lai thật sự khá giống nhau. Đừng nhìn Lâm Tư Dật lúc nào cũng điềm đạm trầm lặng, chỉ là chưa ai từng thấy anh nổi giận thôi.

Nhưng Thiệu Uy thì từng thấy rồi.

Bên cạnh, Phương Tinh nhìn Chu Lai, cười đầy ẩn ý: “Chiêu này gọi là gì? Dụ rắn rời hang à?”

Chu Lai lắc đầu: “Mày không biết ba mươi sáu kế gì đâu, chỉ thấy cách này vui thôi. Lâm Tư Dật chẳng phải muốn chơi trò ‘bạn bè bình thường’ à? Tao đây chiều theo anh ấy.”

Cô biết rõ, Lâm Tư Dật để tâm đến cô đến phát điên nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dửng dưng.

Thiệu Uy thò đầu: “Chà chà, chị đang đùa giỡn tình cảm của anh Lâm nhà em đấy!”

Chu Lai không khách khí, vỗ vào đầu tóc dựng của Thiệu Uy: “Sao? Có ý kiến à?”

Thiệu Uy làm ra vẻ tội nghiệp: “Hừ! Chị chờ đấy, em phải đi méc anh Lâm mới được!”

Chu Lai hất cằm: “Đi đi, giờ đi luôn cũng được.”

Thiệu Uy tất nhiên đâu dám thật sự đi méc. Đứa nào đứa nấy cũng mạnh mẽ như hổ báo, ai mà dám dây vào cho rước họa vào thân?

***

Dù đã hẹn trước, nhưng người thất hẹn lại là Chu Lai.

Cuối tháng Tư, các hoạt động thời trang liên tục mời cô tham dự. Chu Lai bận tối mắt tối mũi, gần như không có thời gian thở.

Tần suất cô xuất hiện trên Weibo ngày càng nhiều, lượng người theo dõi cũng tăng vọt. Trong thời gian này, cô còn tham gia chụp hình cho một bìa tạp chí, mà tạp chí này trước nay chỉ dành cho các ngôi sao hạng A, một KOL như cô được lên bìa đúng là lần đầu tiên.

Thời gian trôi như bay, mới đó đã bước sang tháng 5. Chu Lai lại phải bắt đầu chuẩn bị cho bộ sưu tập mùa thu, bận đến mức chân không chạm đất.

Khoảng thời gian này, số lần cô chủ động tìm Lâm Tư Dật cũng thưa dần. Cô bận đến mức chẳng còn sức để trêu chọc đàn ông. Mà chỉ cần cô không chủ động, Lâm Tư Dật cũng chưa từng nhắn cho cô trước.

Đôi khi, Chu Lai cũng tự hỏi: Liệu giữa cô và Lâm Tư Dật thật sự đã kết thúc rồi sao?

Dạo gần đây, nói thật lòng thì cô cũng thấy khá mệt mỏi. Cô chỉ muốn có một mối tình đơn giản, nhẹ nhàng, thế mà sao lại khó đến vậy?

Hay là… thôi vậy. Thời gian trôi qua rồi cô cũng sẽ quên anh thôi. Nhưng mỗi khi trở về nhà, khắp nơi đều là dấu vết, là hơi thở của Lâm Tư Dật, không sao xóa nhòa được.

Đến khi tháng 5 sang, Chu Lai bỗng nghe được một tin tức: Nghe nói tháng 9 này Lâm Tư Dật sẽ ra nước ngoài.

Tin đó như sét đánh giữa trời quang, bất ngờ giáng xuống lòng cô khiến Chu Lai mới nhận ra, thật ra cô chưa từng cam tâm buông tay để anh rời đi như vậy.

Trong lòng bỗng trở nên hoảng loạn.

Cuối cùng đến kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, Chu Lai cũng có chút thời gian rảnh. Cô bảo Thiệu Uy sắp xếp – nhấn mạnh: PHẢI MỜI CẢ LÂM TƯ DẬT.

Thiệu Uy vốn đầu óc linh hoạt, liền thuê trọn một căn homestay hai ngày ở ngoại ô thành phố H, phong cảnh đẹp, thời tiết cũng dễ chịu.

Anh ta quay video lại homestay rồi gửi cho Chu Lai, giới thiệu từng góc ngách.

Chu Lai cảm thấy khá ổn, thế là quyết định dứt khoát cứ thế mà làm.

Lúc này thời tiết đã bắt đầu ấm lên, ban ngày nhiệt độ cao nhất cũng lên đến 25, 26 độ.

Lần trước vì chụp ảnh tạp chí, Chu Lai đã cắt mái thưa, khiến gương mặt trông nhỏ nhắn và trẻ trung hơn hẳn. Cô diện trang phục nhẹ nhàng – áo crop top bên trong kết hợp cùng áo khoác ngoài, để lộ vòng eo thon thả, còn phía dưới là chiếc quần dài rộng rãi phủ kín, tạo nên tổng thể vừa tinh tế vừa cuốn hút.

Lần cuối Phương Tinh gặp Chu Lai là ở quán bar, lần này gặp lại liền sửng sốt: “Không phải chứ! Thất tình mà mày gầy đến mức này á?!”

Chu Lai đáp lại một câu: “Cút!”

Chỉ là thất tình thôi mà, cô đâu đến mức sống không bằng chết như vậy.

Mấy tháng qua, Chu Lai rõ ràng đã gầy hẳn đi. Chủ yếu là vì bận rộn. Dù cố gắng duy trì chế độ ăn ba bữa cân đối, cô vẫn hạn chế đồ dầu mỡ và chủ yếu ăn rau xanh.

Nhưng mà gầy cũng có cái lợi – lên hình đúng là cực kỳ ăn ảnh. Không ít nhiếp ảnh gia hợp tác đều khen ngợi khí chất cô thể hiện trước ống kính.

Phương Tinh tốt bụng nhắc nhở: “Lâm Tư Dật đến rồi đó.”

Tim Chu Lai khẽ lệch một nhịp.

Cô tự hỏi: Lần này có tính là màn “đuổi theo chồng đến tận nghĩa địa” không?

Rõ ràng là người ta hờ hững, chẳng mảy may quan tâm cô, thế mà cô vẫn cứ phải mặt dày lao đến.

Thế gian này thiếu gì đàn ông, tại sao cô Chu Lai lại cứ phải treo cổ trên một cái cây thế này?

Nhưng khi vừa bước vào cửa, từ xa trông thấy bóng lưng của Lâm Tư Dật, Chu Lai liền biết trái tim mình không thể lừa dối được nữa.

Thích một người, đúng là thứ cảm xúc chẳng theo một chút lý lẽ nào.

Lâm Tư Dật lúc này đang ngồi quay lưng lại với cô trên chiếc sofa màu kem.

Căn homestay này được thiết kế theo phong cách Nhật Bản tối giản, có hai tầng. Tầng một là phòng khách, bếp và một bàn bi-a. Bước ra khỏi phòng khách là khoảng sân nhỏ với bãi cỏ, xích đu, một chiếc bàn dài đủ chỗ cho mười người, còn có cả bếp nướng và các thiết bị giải trí khác.

Tầng hai ngoài các phòng ngủ còn có một phòng chiếu phim, bên trong có máy chiếu và vài chiếc đệm lớn đặt trên sàn.

Trời đẹp, nắng sáng chiếu qua ô cửa sổ rọi lên người Lâm Tư Dật. Anh tựa người lười biếng trên sofa, xem tivi đang phát sóng kênh CCTV-7, chuyên về nông nghiệp và quân sự.

Chu Lai thực sự muốn bật cười. Thời buổi này còn có người đàn ông xem kênh nông nghiệp, có phải kỳ quặc lắm không?

Thế mà cô lại cứ thích cái kiểu kỳ quặc này.

Cô cũng là một kẻ kỳ quặc.

Nghe có tiếng động, Lâm Tư Dật nghiêng đầu liếc nhìn. Tóc anh giờ đã dài ra đôi chút, vẫn giữ kiểu cắt sát da đầu. Làn da không sáng hơn là bao, nhưng vẻ ngoài lại có phần khiến người ta nhầm tưởng – trông vừa “gian”, vừa hơi bụi bặm.

Chu Lai cảm thấy từ sau khi chia tay, phong cách của Lâm Tư Dật dường như cũng thay đổi hẳn. Trước đây là kiểu thư sinh mặt trắng, giờ thì có chút phóng khoáng, hoang dã và ung dung. Thậm chí anh còn học cách hút thuốc.

Cô vẫn không thể quên được ngày hôm đó, khi hai người cãi nhau, anh khóc nức nở trong phòng khách sạn. Hình ảnh ấy đối lập hoàn toàn với dáng vẻ điềm nhiên bây giờ.

Ánh mắt chạm nhau, thấy Chu Lai, Lâm Tư Dật chủ động khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Còn Chu Lai chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không cười, cũng không đáp lại, ánh mắt có phần khó gần.

Không biết vì sao, mà lúc này trong phòng khách chỉ còn hai người họ, những người khác đều đang bận chuyện gì đó, cứ như cố tình để lại không gian riêng cho cả hai.

Chu Lai bỗng nhiên có suy nghĩ kỳ quặc, cô muốn thấy Lâm Tư Dật khóc.

Rất muốn làm anh khóc, muốn xé rách cái vỏ bọc bình tĩnh kia của anh.

Muốn nghe anh nấc nghẹn, run rẩy bật khóc.

Bình Luận (0)
Comment