Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 64

Ánh sáng lờ mờ, nhạc nền rùng rợn, những hình ảnh đẫm máu từ màn hình LCD của tivi hắt lên từng ngóc ngách trong phòng, phảng phất một bầu không khí kỳ quái đến lạnh người.

Chu Lai chẳng có thú vui gì to tát, chỉ là thích lặng lẽ một mình xem phim kinh dị. Không những không sợ, cô thậm chí còn có chút khác người. Mỗi lần thấy cảnh máu me rợn người, lại chăm chú nghiền ngẫm, say mê tìm ra những chi tiết phi lý ẩn sau từng khung hình.

Lúc này đây, bộ phim đã bước vào đoạn đẫm máu nhất.

Âm thanh rùng rợn vang vọng không ngừng trong căn phòng. Chu Lai vùi sâu mặt vào ngực Lâm Tư Dật, suốt từ lúc ấy đến giờ vẫn chưa từng ngẩng lên.

Anh cũng không đẩy cô ra, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc mới bước vào. Anh tưởng cô sợ, nên nhẹ nhàng dỗ dành từng chút một.

Cả hai vẫn đứng ở cửa phòng. Lưng Chu Lai tựa vào cánh cửa, còn thân hình cao lớn của Lâm Tư Dật thì chắn trọn phía trước cô.

Hơi thở của họ chầm chậm hòa quyện vào nhau, mùi hương quen thuộc lặng lẽ lan ra, âm thầm lôi cuốn lấy đối phương.

Cả hai đều dè dặt, như sợ chỉ cần lay động nhẹ thôi cũng sẽ phá vỡ sự yên tĩnh đẹp đẽ này, cũng như không nỡ buông tay người đang ở trước mặt.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Chu Lai vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên họ ở chung trong một căn phòng, bầu không khí giữa hai người khi ấy chỉ toàn sự ngượng ngập.

Khi đó, trong mắt cô, Lâm Tư Dật là một người lạnh lùng đến mức không thể chạm tới. Suốt cả buổi anh chẳng nói một lời, sắc mặt băng giá như mùa đông.

Cô không thể đoán nổi anh đang nghĩ gì. Nhưng có một điều không thể phủ nhận: anh khiến cô bị thu hút sâu sắc.

Giống hệt như bây giờ.

Bất chợt, cô cất giọng, âm thanh trầm thấp như lạc trong lồng ngực: “Lâm Tư Dật, lần đó ở quán bar Time, khi tụi mình chơi trò chơi… sao anh lại đồng ý vào phòng với em?”

Cổ họng Lâm Tư Dật khẽ động, anh hơi mím môi, giọng trầm ấm vang lên: “Anh không biết nữa… hình như anh chẳng thể từ chối bất cứ lời mời nào từ em.”

Tim Chu Lai khẽ run lên, một cảm giác tê dại ngọt ngào lan khắp toàn thân.

Cô không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói ấy, chỉ đơn thuần nghĩ rằng có lẽ anh động lòng trắc ẩn với một người bạn cũ tình cờ gặp lại sau nhiều năm.

“Lâm Tư Dật…”

Cô từ từ ngẩng đầu lên từ lồng ngực anh, cùng lúc đó, anh cũng cúi đầu nhìn xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, như hai cực của nam châm hút chặt lấy nhau không rời.

Anh vẫn nhẹ giọng đáp lại, như sợ làm cô giật mình, ánh nhìn cũng nhu hòa đến lạ.

Chu Lai gom hết dũng khí, thì thầm hỏi: “Trong lòng anh… còn có em không?”

Anh cảm thấy cổ họng mình khô rát, như mất hết sức lực mới thốt nên lời: “Có.”

Hai tay Chu Lai lúc này chạm vào vạt áo anh, rồi nhẹ nhàng men theo đó mà ôm lấy eo anh.

Cô rúc sâu vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt, cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa từ cơ thể anh.

“Lâm Tư Dật… khi ở bên em, có phải anh luôn cảm thấy không an toàn không?”

Cô rõ ràng cảm nhận được thân thể anh khẽ cứng lại trong chốc lát, rồi anh nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Cô chân thành nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

Anh vẫn dịu dàng vỗ lưng cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ đang dỗi. Anh bật cười khe khẽ: “Em xin lỗi gì chứ?”

“Em xin lỗi vì không thể cho anh cảm giác an toàn…”

“Không phải lỗi của em.”

Anh khẽ thở dài: “Là do anh chưa đủ bản lĩnh. Anh không thể đạt được những gì mình kỳ vọng, mà cảm giác an toàn vốn dĩ cũng không phải điều người khác có thể ban cho.”

Cảm giác an toàn là nhu cầu sâu thẳm về một chốn bình yên, một sự ổn định mà ai cũng khát khao.

Lâm Tư Dật từng mong có thể cùng Chu Lai đi đến mãi mãi. Nhưng giờ đây anh đã hiểu: mãi mãi không phải điều có thể hứa hẹn bằng lời.

Anh chưa từng chuẩn bị kỹ càng cho một “mãi mãi”, thì lấy tư cách gì đòi hỏi cô phải hoàn hảo không tì vết?

“Chu Lai, em không cần phải xin lỗi.”

“Lâm Tư Dật…”

Đầu mũi cô bỗng cay cay, giọng nói cũng run lên.

“Em nhớ anh nhiều lắm…”

Biết bao đêm mất ngủ, hình bóng anh luôn quanh quẩn trong tâm trí cô.
Hơi thở của anh, nụ hôn của anh, tiếng tim anh đập…

Chu Lai càng ôm chặt lấy Lâm Tư Dật, như thể sợ chỉ cần lơi tay là anh sẽ biến mất.

Lâm Tư Dật cúi đầu xuống, bàn tay vốn đặt sau lưng cô giờ khẽ lướt lên cổ, dịu dàng mà nồng cháy.

Ngay sau đó, Chu Lai chỉ cảm thấy một bóng đen ập tới, bao trùm toàn thân, không còn đường lui.

Rõ ràng cô đã ở trong vòng tay anh, vậy mà giây phút ấy, cô lại bất ngờ ngã vào anh một lần nữa.

Nụ hôn của anh như cơn bão cuồng loạn trút xuống, đôi môi anh khóa chặt lấy môi cô, cướp đi tất cả hơi thở.

Anh không dịu dàng, cũng chẳng thể dịu dàng nổi.

Những tháng ngày nhớ nhung không chỉ là của riêng cô, anh cũng điên cuồng khát khao cô như vậy.
Chỉ khi ôm cô thật chặt, hôn cô thật sâu, hấp thụ từng hơi thở của cô như hòa vào thân thể mình, anh mới cảm thấy bản thân đang thật sự sở hữu cô.

Chu Lai gần như theo phản xạ mở môi đón lấy anh, để mặc anh xâm chiếm không chút ngăn trở.

Cô bị anh nhấc bổng lên, ngã vào chiếc đệm mềm mại, đôi môi gắn chặt chưa từng rời.

Không biết từ lúc nào, hai tay cô đã vòng qua vai anh, tấm lưng mềm mại va vào cánh tay rắn chắc.

Cô bám chặt lấy anh, như thể trên thế gian này, chỉ có anh mới là điểm tựa duy nhất.

Trong căn phòng nhỏ, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Còn bộ phim kinh dị đang chiếu kia, cả hai đều hoàn toàn lãng quên.

Mười phút sao mà đủ được.

Trước đây, mỗi lần hai người họ hôn nhau đều quấn quýt đến nửa tiếng đồng hồ, ôm nhau chẳng nỡ rời. Dù có hôn bao nhiêu cũng thấy chưa đủ, chẳng thể nào thỏa mãn, đến mức chỉ mong có thể hòa tan đối phương vào thân thể mình, xâm chiếm từng tấc da tấc thịt.

Sau những nụ hôn điên cuồng mãnh liệt, như mặt biển cuồng nộ dần dần lặng sóng, chỉ còn lại dòng chảy ngầm âm ỉ sâu bên dưới. Lâm Tư Dật cũng trở nên dịu dàng hơn, ôm lấy cô, nhẹ nhàng li.ếm m.út dọc theo môi cô, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng cắn m.út.

Chu Lai tựa như một sinh vật biển tan ra thành nước, chỉ có thể mặc cho những con sóng cảm xúc đưa đẩy, để mặc anh tạo ra từng đợt triều dâng.

Không rõ đã qua bao lâu, Lâm Tư Dật mới chậm rãi rời khỏi môi cô, mang theo hơi thở nóng rực thì thầm khẽ khàng: “Chu Lai, hôn lại anh đi.”

Giọng nói trầm khàn, quyến rũ mà tha thiết, vài từ ngắn ngủi lại như lời tỏ tình dịu dàng nhất, từng chữ gõ mạnh vào màng nhĩ, khiến Chu Lai nổi hết da gà.

Chu Lai chậm rãi phản ứng lại, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, một lần nữa chủ động dâng môi mình lên.

Lần này, cô là người nắm quyền chủ động.

Cô như đứa trẻ tham ăn kẹo, cẩn thận khám phá từng tấc ngọt ngào trong môi lưỡi anh. Dần dần, cô bị cuốn sâu vào nụ hôn ấy, lực hút cũng mạnh dần. Đầu lưỡi cô, đôi môi cô gắt gao m.út lấy môi anh, lưỡi anh, đến mức hận không thể nuốt trọn lấy anh vào lòng. Nhưng vẫn không nhịn được, cô cắn nhẹ anh như mèo con nghịch ngợm.

Âm nhạc rùng rợn trên bức tường phía sau giờ lại như chất xúc tác, khiến hai người càng thêm cuồng nhiệt quấn quýt không rời.

Tất cả đều hỗn loạn.

Tóc Chu Lai rối bời, quần áo trên người Lâm Tư Dật xộc xệch, những chiếc gối ôm trên tấm đệm bị đá rơi lả tả xuống sàn.

Chu Lai không kiềm chế được phát ra tiếng rên khe khẽ, cô gọi anh bằng giọng dịu dàng như nũng nịu: “Bé cưng, em nhớ anh lắm…”

Vừa tách ra một chút, chỉ liếc mắt nhìn nhau thật sâu, họ lại tiếp tục dính lấy nhau.

Lâm Tư Dật khàn giọng đáp lời: “Chu Lai, anh cũng rất nhớ em…”

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vọng đến, đánh thức hai người đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng say.

Bên ngoài, giọng của Thiệu Uy vang lên: “Mười phút rồi, hai người ra được rồi đó!”

Lâm Tư Dật hít sâu một hơi, giọng khàn đặc như bị cát lấp: “Biết rồi.”

Cứ như thể chưa từng xảy ra điều gì, nhưng cũng lại như đã trải qua tất cả.

Thiệu Uy cười lém lỉnh: “Đừng để bọn tôi đợi lâu đấy nhé~”

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Đều là người lớn cả rồi, chuyện gì cũng hiểu cả.

Mà người mai mối cho trò chơi lần này chính là cô bạn thân nhất của Chu Lai – Phương Tinh.

Chính Phương Tinh là người đề xuất chơi trò này. Mà ông trời dường như cũng ngầm đứng về phía Chu Lai và Lâm Tư Dật, ngay ván đầu tiên đã chỉ ngay vào Chu Lai.

Thực ra, cho dù không có trò chơi làm chất xúc tác, thì hôm nay giữa họ cũng phải có một cái kết rõ ràng.

Chỉ là tất cả những gì đang diễn ra lúc này khiến người ta trở tay không kịp.

Chu Lai nằm trên đệm, mái tóc xõa dài, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Cô nhìn rõ Lâm Tư Dật đang ở ngay trước mặt mình, chỉ cách một cái nghiêng người.

Lâm Tư Dật chống tay bên cạnh cô, cố điều hòa lại hơi thở. Trong ánh sáng mờ hắt ra từ màn hình LCD, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi vệt ẩm ướt bên khóe môi cô.

Nụ hôn quá mãnh liệt khiến bờ môi của Chu Lai ửng hồng, cả khuôn mặt cô lúc này cũng đỏ bừng như thiếu dưỡng khí, ngay cả cổ cũng lấm tấm dấu hồng hồng bị anh để lại.

Nhưng Lâm Tư Dật cũng chẳng khá khẩm hơn.

Sau cơn cuồng nhiệt, anh lại như biến thành một chàng trai trẻ ngây ngô bị người ta chiếm đoạt, ánh mắt nhìn cô vô cùng trong sáng và vô tội.

“Chu Lai.”

Anh khẽ gọi tên cô, thời gian đã hết, hai người bọn họ nên ra ngoài rồi.

Chu Lai dường như vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt mơ màng khóa chặt lấy anh, như thể anh là con mồi mà cô sắp sửa nuốt gọn.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo xuống, rồi lại ngẩng đầu, tiếp tục nụ hôn đang dang dở khi nãy.

Lâm Tư Dật không chút do dự, hơi thở vừa bình ổn trong chốc lát lại bị xáo trộn bởi cô, một lần nữa chìm đắm vào nụ hôn nóng bỏng ấy.

Đôi môi lại lần nữa quấn quýt, không rời.

Trong căn phòng ấy, tiếng hôn thay thế cho nhạc phim kinh dị.

Chu Lai vẫn thấy chưa đủ, dù có hôn bao nhiêu cũng không thể phát tiết hết tâm trạng chất chứa trong lòng.

Cô xoay người, đè Lâm Tư Dật xuống đệm, để anh tiếp nhận toàn bộ sự cuồng nhiệt của cô.

Lâm Tư Dật nằm ngửa ra, hai tay nâng niu khuôn mặt Chu Lai.

Còn bàn tay của Chu Lai lại không có quy luật, cứ lướt khắp nơi. Bởi cô chỉ biết một điều, cô muốn nhiều hơn nữa.

“Chu Lai…”

Lâm Tư Dật vội vã lên tiếng ngăn cản, dù anh cũng đang lạc trong cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.

Chu Lai dường như chẳng nghe thấy gì, lại bịt miệng anh bằng môi mình, không cho anh nói.

Cô vẫn bá đạo và kiêu ngạo như trước, tất cả đều là vì anh dung túng.

Chính Lâm Tư Dật đã nuông chiều nên cô mới có thể kiêu ngạo như thế.

Chính sự dịu dàng của anh khiến cô nghiện đến mức không thể dứt ra.

Lâm Tư Dật cuối cùng đã hoàn toàn thỏa hiệp. Anh không thể kiểm soát được tình cảm của mình dành cho cô. Dù vĩnh viễn có xa đến đâu, anh chỉ biết một điều. Anh muốn ở bên cô.

Chu Lai lúc này toàn thân đều mềm nhũn, cuối cùng rúc vào lồng ngực anh, thở đều, ngón tay siết chặt lấy vạt áo anh, bướng bỉnh hỏi: “Lâm Tư Dật, rốt cuộc anh có muốn ở bên em không?”

“Muốn, anh muốn.”

Lâm Tư Dật thở dố.c, vành mắt hoe đỏ, “Chu Lai, anh đổi ý rồi. Anh muốn ở bên em.”

Chu Lai ngẩng đầu, rõ ràng thấy được đôi mắt đỏ hoe của anh, vừa xót xa lại vừa thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment