Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 67

Trong phòng khách, máy chiếu đang phát một bộ phim mà Chu Lai hết lời giới thiệu cho Lâm Tư Dật xem.

Trên màn hình là những hình ảnh ấm áp của mùa đông. Một đôi vợ chồng đã ngoài tám mươi tuổi đang trải qua một ngày tưởng chừng như bình thường nhưng lại ngập tràn lãng mạn. Không có bộ lọc cầu kỳ, chỉ là một căn nhà nông thôn giản dị, quanh nhà trồng đầy hoa.

Bộ phim mang tên Nhật ký thời gian, là do một người hâm mộ tên “Sao Thủy không có nước” giới thiệu cho Chu Lai. Sau khi xem xong, tâm trạng cô vẫn chẳng thể bình tĩnh lại. Vì vậy, cô háo hức như được khoe báu vật mà kéo Lâm Tư Dật cùng xem.

Lúc ăn cơm, cô còn nhắc đến người hâm mộ ấy, mang theo đôi chút cảm khái nói với anh: “Cô ấy khiến em có cảm giác rất có học thức, rất có gu. Thường hay giới thiệu sách hay, nhạc hay cho em, mà quan trọng là… khẩu vị và sở thích của bọn em lại rất hợp nhau.”

Lâm Tư Dật khẽ cong môi, mỉm cười, gắp cho cô ít rau xanh rồi nhắc: “Ăn thêm chút rau đi.”

Chu Lai ăn một cách thích thú, miệng nhồm nhoàm vẫn không quên lẩm bẩm: “Thật ra em cũng muốn gặp cô ấy lắm, nhưng cô ấy luôn từ chối, mà địa chỉ trên Weibo lại là ở nước ngoài.”

“Ừ.”

“Thật ra giữ chút khoảng cách thế này cũng hay, anh thấy sao?”

“Ừ, cũng tốt.”

Chu Lai đang nhai một viên thịt viên, má phồng lên, bỗng dưng nói: “Lâm Tư Dật, không biết có phải em đa nghi quá không, nhưng có lúc em lại cảm thấy cô ấy ở rất gần em, gần lắm.”

Lâm Tư Dật khựng lại, tay đang cầm thìa dừng giữa không trung.

Thật ra anh chưa từng nghĩ sẽ giấu cô, chỉ là mượn thân phận một người hâm mộ để ở bên cô suốt ngần ấy năm, mọi chuyện đã thành thói quen.

Nhưng Chu Lai thì hoàn toàn vô tâm, nói xong lại không nghĩ ngợi gì nữa, cúi đầu tiếp tục húp canh.

Lâm Tư Dật suy nghĩ một lát, rồi nhẹ giọng gọi: “Chu Lai.”

Cô ngẩng đầu lên khi nghe gọi, khóe miệng còn vương một hạt cơm.

Lời sắp nói ra lại nghẹn nơi cổ họng. Cuối cùng, anh đưa tay gạt hạt cơm nơi khóe môi cô rồi bỏ vào miệng mình.

Thôi, để lần sau lại nói vậy.

Sau bữa trưa, Chu Lai chủ động mở lại bộ phim tài liệu, kéo Lâm Tư Dật cuộn vào sofa cùng nhau tận hưởng buổi chiều nhàn nhã.

Rèm cửa kéo kín, ánh sáng từ màn chiếu phủ lên cả căn phòng. Cảnh tượng ấy khiến người ta quên đi hết thảy những ồn ào ngoài kia, chỉ còn lại sự dịu dàng và thơm ngát.

Lâm Tư Dật không nói nhiều, tựa người lên sofa lặng lẽ xem phim. Chu Lai thì nằm ngả người, đầu gối lên đùi anh, say sưa xem lại một lần nữa.

Chỉ là cô rất thích tiết lộ tình tiết phim. Vừa đến đoạn ông lão bắt đầu lộ dấu hiệu sức khỏe yếu, cô đã không nhịn được mà nói: “Em nói anh nghe nhé, ông cụ mất trước bà cụ đó.”

Lâm Tư Dật chỉ khẽ “ừm” một tiếng, lòng bàn tay vẫn nhẹ nhàng vu.ốt ve má cô, như đang vuốt một báu vật lâu ngày mới tìm lại được, luyến tiếc chẳng muốn rời tay.

Xem thêm chút nữa, Chu Lai lại không kìm được: “Đoạn sau cảm động lắm, ông cụ chuẩn bị một bó hoa dại cho bà cụ, lãng mạn lắm luôn.”

Lâm Tư Dật cúi đầu hôn nhẹ lên má cô.

Chu Lai bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi anh: “Lâm ngoan ngoãn, có phải vườn nhà anh còn đẹp hơn cả trong phim này không?”

“Ừ.”

“Tiếc ghê, đợt Tết em về mà chẳng được ngắm kỹ. Lần sau nhất định phải tham quan cho đã đời.”

Lâm Tư Dật lại cúi đầu, lần này hôn lên môi cô, cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.”

Chu Lai bật cười, nhéo nhẹ hông anh: “Mau nghiêm túc xem phim đi, phim này thật sự rất hay đó.”

Lâm Tư Dật khẽ gật đầu, chỉ là vừa gật xong một giây, giây sau đã cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi rồi xâm chiếm lấy hơi thở.

Chu Lai ban đầu còn phản kháng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị anh hôn đến choáng váng, không còn sức chống cự.

Lúc đầu cô còn nằm trên đùi anh, chẳng hiểu sao lát sau lại ngồi trên người anh lúc nào không hay.

Dạo gần đây thời tiết ấm dần, ở nhà cô cũng ăn mặc đơn giản. Cô chỉ một chiếc váy ngủ mỏng manh, càng khiến Lâm Tư Dật có cớ tùy ý làm điều “xấu xa”.

Anh không biết đã lấy từ ngăn kéo bàn trà ra lúc nào một chiếc bao nhỏ bằng giấy bạc, đặt vào tay cô. Rất đáng ghét, cứ dựa vào sofa, một tay gác lên thành ghế, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ánh mắt vừa trêu chọc vừa quyến luyến nhìn cô.

Mỗi khi động tình, ánh mắt anh như loài dã thú đang rình mồi, lười nhác nhưng sắc bén, nhìn cô không rời lấy một khắc.

Suốt kỳ nghỉ lễ 1/5, hai người chỉ ở lì trong phòng, không đi đâu cả, cũng chẳng muốn đi đâu.

Ba bữa một ngày, Lâm Tư Dật đều chuẩn bị chu toàn. Anh luôn cảm thấy cô quá gầy, thậm chí đôi khi còn không dám dùng quá nhiều sức với cô.

May mà cô rất thích đồ anh nấu, mỗi lần đều ăn rất ngon miệng, khiến anh có cảm giác thành tựu rõ rệt.

Lâm Tư Dật hình như chẳng bao giờ biết mệt, còn cô thì dường như cũng chẳng bao giờ “đủ”.

Mới nghỉ trưa chưa được bao lâu sau bữa trưa, Lâm Tư Dật lại có vẻ lên tinh thần. Nhưng anh chẳng bao giờ thừa nhận, ngược lại còn trêu chọc: “Bé cưng à, lúc nãy em uống nước làm ướt quần anh rồi đấy.”

Chu Lai cúi xuống nhìn, thấy trên quần xám của anh đúng là có một vệt sẫm màu.

“Ướt rồi à? Vậy thì… không mặc nữa là xong.”

Cô cầm lấy bao giấy bạc từ tay anh, thành thục xé mở, cứ như đã làm hàng nghìn lần, tay nghề ngày càng điêu luyện.

Lâm Tư Dật bỗng bật cười khẽ, giọng trầm ấm: “Không phải em nói muốn xem phim tài liệu cùng anh sao?”

Chu Lai ngồi trên người anh, thở dài một hơi: “Anh tự xem đi, em xem rồi.”

Bộ phim tài liệu vẫn đang chiếu, từ mùa xuân sang hè, rồi lại trở về đông.

Có lẽ nơi quay phim xa rời thành phố ồn ã, nên mới mang một vẻ đẹp cô tịch đến thế.

Lâm Tư Dật bỗng vòng tay ôm lấy cô, đổi một tư thế khác, áp sát phía sau lưng cô, giọng trầm khàn thì thầm: “Hồi nãy em nói là muốn xem cùng anh đấy.”

Tư thế ấy khiến cô quay lưng lại tựa vào lòng anh, cả hai cùng nhìn được màn hình trước mặt.

Chu Lai chống tay lên thành ghế sofa, đầu ngón tay vì dùng lực mà trở nên trắng bệch.

Lâm Tư Dật cầm lấy điều khiển, tăng âm lượng bộ phim. Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, lan tỏa khắp căn phòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh trong phòng khách rộng lớn không chỉ còn là tiếng nhạc nữa…

Anh cắn nhẹ vành tai cô, khẽ m.út, dịu dàng thì thầm: “Trong sân nhà anh có hai cây anh đào, còn có rất nhiều loài hoa đẹp, những chú bướm và ong bị hương hoa hấp dẫn kéo đến. Mùa hè mát rượi, mùa đông thì ấm áp vô cùng.”

Lúc này, làm sao mà đầu óc Chu Lại nghe lọt được mấy lời Lâm Tư Dật đang nói chứ, cô chỉ biết cắn chặt môi mình.

Lâm Tư Dật muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền đưa tay nâng mặt cô lên, để cô nghiêng đầu về phía mình.

Thấy đôi mắt trong veo ấy ánh lên sắc nước, anh không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ, thì thầm: “Em kể tiếp đi, ông cụ và bà cụ sau đó sẽ thế nào nữa?”

Chu Lại lắp bắp từng từ, giọng đã rối loạn: “Ông cụ… tổ chức sinh nhật… cho bà cụ…”

“Ừ, rồi sao nữa?”

Chu Lại hoàn toàn không nghĩ nổi thêm gì nữa, hai tay cô siết chặt lấy cánh tay anh đang ôm ngang eo mình, ngón tay gần như muốn bấu sâu vào da thịt anh.

Lúc sờ đến cổ tay trống trơn của anh, không biết cô nghĩ tới điều gì, bất ngờ cau mày, cúi đầu cắn mạnh một cái.

Lâm Tư Dật không giận mà còn bật cười, làm bộ ngây thơ hỏi: “Sao lại cắn anh?”

“Vì anh không ngoan.”

“Anh không ngoan chỗ nào?”

“Không đeo vòng tay em tặng.”

Lâm Tư Dật suýt nữa thì quên mất chuyện ấy.

Anh hôn sâu lên tấm lưng trần của cô, giọng khàn khàn, đầy áy náy: “Xin lỗi.”

Đến khi bộ phim tài liệu phát xong, Lâm Tư Dật mới chịu buông Chu Lại ra.

Cô quỳ rạp dưới đất, hai chân mềm nhũn, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp quà được gói kỹ lưỡng.

Cô lườm anh một cái đầy trách móc rồi hỏi: “Cho anh thêm một cơ hội nữa đấy, có lấy không? Không thì em ném vào thùng rác bây giờ.”

Lâm Tư Dật đáp ngay: “Lấy.”

Anh không còn giữ dáng vẻ lạnh lùng như lúc xem phim tài liệu nữa, ngoan ngoãn đưa cổ tay ra.

Trên cổ tay trắng trẻo kia vẫn hằn rõ hai hàng dấu răng, nhìn mà thấy rợn người.

Chu Lại cắn anh hai lần, lần đầu không mạnh, nhưng lần sau thì do Lâm Tư Dật tự chuốc lấy. Nếu không phải anh cố tình làm cô rơi vào cảnh khó xử, thì cô đã không trả đũa như vậy.

Chiếc vòng tay cuối cùng cũng được đeo lên cổ tay trắng ngần của anh, vừa khít, y như trong tưởng tượng của Chu Lại ngày nào.

Những ngày sau đó ngọt ngào đến mức tưởng chừng như đang ngâm mình trong hũ mật. Mỗi sáng tỉnh dậy, Chu Lại có cảm giác mình đang nằm trên đám mây bồng bềnh, mỗi ngày đều tràn ngập mong chờ.

Cô gần như lúc nào cũng bám lấy Lâm Tư Dật. Ăn cơm anh bế, đi vệ sinh anh cũng bế.

Cả hai quấn quýt lấy nhau, xem phim, đùa giỡn, những sinh hoạt thường ngày tưởng như rất đỗi bình thường, lại trở nên vô cùng ấm áp và thú vị.

Sau kỳ nghỉ lễ 1/5, chuyện ở trường của Lâm Tư Dật bắt đầu bận rộn đến mức chân không chạm đất. Chu Lại bên này cũng không khá hơn, khi bộ sưu tập đồ hè vừa ra mắt, cô phải chuẩn bị cho đợt khuyến mãi giữa năm.

Lâm Tư Dật không còn ngày nào cũng đến nhà Chu Lại nữa, đôi khi tối muộn còn phải quay về trường.

Chu Lại cũng thường xuyên đi công tác xa, tham gia các sự kiện, hoặc đến nhà máy để khảo sát.

Hai người hiện giờ thực sự chẳng còn chút khoảng cách nào nữa. Sau khi hóa giải hiểu lầm lần trước, tình cảm lại càng thêm khăng khít.

Giữa tháng 5, Chu Lại có chuyến công tác đến Thành phố G, lại mấy ngày không gặp Lâm Tư Dật.

Dù không gặp, nhưng cả hai đều dính lấy điện thoại, hễ rảnh là lại nhắn tin, gọi video cho nhau.

Lâm Tư Dật gần đây còn có một thói quen mới là luôn chia sẻ với Chu Lại những điều mình thấy được trong ngày.

Ví dụ như: một đám mây hình chú cừu lững lờ trôi trên trời, một bông hoa dại nở rộ bên vệ đường, hay cầu vồng bảy sắc sau cơn mưa…

Trước đây, Lâm Tư Dật là kiểu người thích sống một mình, yên tĩnh, trầm lặng. Khi tốt nghiệp đại học, anh được tuyển thẳng lên học cao học tại trường cũ. Năm ấy, anh một mình ngồi tàu hơn 40 tiếng để đến Vân Nam. Đó là một chuyến đi xa gần như xa xỉ với anh – anh ở trọ trong một homestay gần hồ Nhĩ Hải. Trời đẹp, anh cứ đi bộ lang thang rồi chụp rất nhiều ảnh bằng chiếc điện thoại gần đầy.

Có một đêm khuya, anh gửi cho Chu Lại một tấm ảnh bình minh, dùng danh nghĩa một người hâm mộ là “Sao Thủy không có nước” để nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Chỉ là, tin nhắn đó đã bị chìm trong hàng vạn tin nhắn khác, mãi nửa năm sau Chu Lại mới nhìn thấy.

Tối hôm qua ở khách sạn, Chu Lại đột nhiên nhớ đến chuyện Lâm Tư Dật chuẩn bị đi du học. Cô không giấu trong lòng mà hỏi thẳng anh về dự định.

Trùng hợp thay, anh cũng định nói với cô về chuyện này. Hai người đúng là tâm ý tương thông.

Lâm Tư Dật nói rất thật lòn đúng là anh đã đưa ra quyết định này, nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ gạt bỏ cô ra khỏi tương lai của mình.

Thời gian đi trao đổi cũng không dài, chỉ khoảng một năm. Trong thời gian đó, hễ rảnh anh sẽ quay về gặp cô.

Thời nay giao thông thuận tiện, ra nước ngoài cũng chẳng khác gì sang tỉnh bên cạnh, chẳng có gì to tát.

Bỏ qua chuyện đi du học, Lâm Tư Dật thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện kết hôn sau này.

Chu Lại thực lòng ủng hộ anh, còn đắc ý nói: “Có một cô bạn gái tâm lý như em, anh có phải thấy mình kiếp trước thắp hương nhiều lắm không?”

Lâm Tư Dật bật cười: “Không chỉ là thắp hương đâu.”

Anh nghĩ, chắc kiếp trước mình phải cứu cả ngân hà, mới có thể gặp được và yêu cô.

Chu Lại cũng chẳng bao giờ đặt ra giả thuyết kiểu: “Nếu sau này ở nước ngoài anh phải lòng một cô gái tóc vàng mắt xanh thì sao?”

Với tình yêu này, không hiểu sao cô luôn cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Sau mười mấy ngày bận rộn liên tục, Chu Lại cố ý thu xếp về lại vào đúng ngày 20 tháng 5. Vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến Đại học Z.

Cô quá quen đường rồi, thẳng tiến đến ký túc xá của Lâm Tư Dật, định bụng cho anh một bất ngờ. Nhưng không may, anh vẫn đang trong phòng thí nghiệm.

Chu Lại gọi điện cho anh, còn dịu dàng bảo anh đừng vội, cô có thể tự chơi điện thoại chờ.

Bận rộn là điều không tránh khỏi, cô cũng không vô lý đến mức ép anh lập tức chạy về gặp mình.

Lâm Tư Dật đúng là không thoát ra được, vừa hay đàn anh Trần Tư Viễn sắp quay về phòng nên nhờ anh mang chìa khóa ký túc xá đưa cho Chu Lại.

Lần đầu tiên Trần Tư Viễn nhìn thấy Chu Lại ở khoảng cách gần như vậy, liền cảm thấy cô gái trước mặt đẹp như búp bê.

Anh lịch sự trò chuyện vài câu rồi đưa chìa khóa cho cô.

Chu Lại nhắn WeChat cho Lâm Tư Dật: [Em lấy được chìa khóa rồi nè~]

Lâm Tư Dật: [Anh cần khoảng nửa tiếng nữa. Em cứ ở ký túc xá chờ anh nhé.]

Chu Lại: [Ừ ừ~ Moah~~]

Lâm Tư Dật: [Nếu đói thì trong tủ lạnh có sandwich với nước hoa quả đấy.]

Chu Lại: [Anh đừng lo cho em, làm việc đi~]

Lần gần nhất Chu Lại đến ký túc xá của Lâm Tư Dật có lẽ là chuyện của năm ngoái rồi.

Mọi thứ nơi đây vẫn y nguyên, sạch sẽ, gọn gàng, mang đậm mùi hương quen thuộc thuộc về riêng anh.

Cô đặt túi lên bàn, vô thức nghía mấy món đồ nhỏ trên bàn.

Không nhịn được, cô lại nhắn cho Lâm Tư Dật: [Em nghịch đồ của anh được không?]

Lâm Tư Dật: [Muốn nghịch gì thì cứ nghịch.]

Chu Lại: [Hehe, vậy em không khách sáo nha~]

Đối với Lâm Tư Dật, cô luôn đầy tò mò. Cô sờ tới mấy món đồ lặt vặt trên bàn, còn cầm kính lúp lên soi từng chỗ.

Khi mở ngăn kéo bàn học, cô liền nhìn thấy chiếc điện thoại cũ của Lâm Tư Dật.

Dù là mẫu cũ, nhưng máy vẫn rất mới, đủ thấy anh giữ gìn cẩn thận. Nếu không phải camera hỏng, khiến hai người không thể gọi video, chắc anh còn dùng tiếp. Lâm Tư Dật là người tiết kiệm, nhưng khi cần tiêu cũng không ngại tiêu.

Cô nhẹ nhàng ấn thử nút nguồn – màn hình bất ngờ sáng lên.

Một chiếc điện thoại cũ, mà pin lại đầy.

Tò mò nổi lên, cô lấy điện thoại ra xem.

Có mật khẩu. Cô thử nhập sinh nhật Lâm Tư Dật – 0820. Sai.

Rảnh rỗi quá nên cô bấm đại ngày sinh của mình – 0111. Máy mở.

Chu Lại lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô không ngờ chỉ nhập chơi chơi ngày sinh của mình mà lại đúng.
Từ trước đến nay, Lâm Tư Dật chưa từng giấu giếm gì trước mặt cô. Tối hôm mua điện thoại mới, anh còn cầm tay cô lưu vân tay mở khóa, để cô có thể dùng bất cứ lúc nào.

Chu Lại nhiều khi cảm thấy Lâm Tư Dật thật lạ, lặng lẽ làm đủ thứ việc, chẳng nói lời nào.
Đợi đến lúc cô phát hiện ra thì tim như đánh trống dồn dập.

Mở khóa xong, trên màn hình chỉ có đúng một ứng dụng: Weibo.

Toàn bộ màn hình, chỉ có mỗi cái đó. Không còn gì khác.

Chu Lại bình thường không có thói quen xem trộm điện thoại anh, cũng không rõ anh có dùng Weibo không. Cô cũng chẳng ép buộc anh phải theo dõi tài khoản của mình. Dù sao thì Weibo bây giờ cũng chẳng còn tốt đẹp gì, những gì cô chia sẻ đều là đã chọn lọc kỹ càng.

Không ngờ Lâm Tư Dật lại có dùng Weibo – điều này khiến cô hơi bất ngờ. Cô cứ nghĩ người như anh, mê nghiên cứu học thuật, chắc chẳng màng đến mấy thứ mạng xã hội.

Cô mở app, giao diện hiện ra toàn là tin tức liên quan đến cô.

Kéo xuống dưới, cũng chỉ toàn là cập nhật của cô.

Chu Lại tủm tỉm: “Chà chà~ Lâm ngoan ngoãn à, không ngờ anh lại âm thầm theo dõi em cơ đấy. Giỏi đấy!”

Cô mở trang cá nhân, định xem tên tài khoản Weibo của anh để lén theo dõi lại.

Chỉ là, vừa nhìn thấy, đầu óc Chu Lại như nổ tung. Tim đập loạn, ngón tay run rẩy.

Tên tài khoản: Sao Thủy không có nước

Nhìn cái ảnh đại diện quá đỗi quen thuộc ấy, đầu cô ong ong.

Sao Thủy không có nước
Sao Thủy không có nước
Sao Thủy không có nước

Chu Lại chỉ thấy như thể mình sắp phát điên.

Bình Luận (0)
Comment