Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 70

Chu Lai gọi mãi vẫn không liên lạc được với Lâm Tư Dật, gọi thế nào cũng không thông.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra mình dường như chẳng hiểu gì về anh cả. Cô không biết cách liên lạc với người thân của anh, đến ông bà ngoại của anh cũng chỉ từng thấy qua ảnh.

Đầu óc cô rối tung, chưa bao giờ rối đến thế.

Chu Lai lập tức đặt chuyến bay gần nhất, chuẩn bị bay thẳng từ Thành phố B về Thành phố C. Hơn ba ngàn cây số, gần như đi vòng nửa nước, nhưng cô nhất định phải tìm được anh ngay lập tức, phải hỏi cho rõ mọi chuyện.

Phương Tinh khuyên cô: “Ai mà chẳng từng yêu ai đó lúc còn trẻ, chuyện này đều có thể thông cảm được.”

Chu Lai cúi đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho Lâm Tư Dật, vành mắt đỏ hoe: “Nhưng tao không thể thông cảm. Anh ấy giấu tao. Ngay cả chuyện hình xăm trên người cũng không nói với tao. Lâm Tư Dật chết chắc rồi! Tao nói thật đó! Anh ấy chết chắc rồi!”

Phương Tinh không khuyên nổi cô, trong lòng còn trách mình lỡ lời.

Chu Lai cầm túi, chạy ra ngoài gọi xe đến sân bay, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Lát nữa khi mày gặp Alexander một mình, nhớ hỏi giúp tao mấy câu hỏi đã chuẩn bị.”

Phương Tinh gật đầu: “Yên tâm. Nhưng… mày thật sự muốn đi tìm Lâm Tư Dật ngay bây giờ à?”

“Rất chắc chắn. Xin lỗi, không còn sớm nữa, tao phải đi thôi.”

Phương Tinh cũng hiểu. Dù là ai rơi vào tình huống này cũng sẽ thấy không cam tâm.

Chuyện này phải kể từ hơn một tháng trước, khi Chu Lai và Lâm Tư Dật vừa làm lành. Hôm đó, Phương Tinh ngồi trò chuyện với Thiệu Uy ở quán bar, vô tình nhắc đến hai người họ. Thiệu Uy lúc ấy uống hơi nhiều, nói năng không chừng mực, vừa nhắc đến Lâm Tư Dật đã đầy vẻ ngưỡng mộ, rồi thở dài: “Anh Lâm ngầu lắm, anh ấy xăm tên cô gái mình yêu suốt mười năm lên người!”

Phương Tinh vừa nghe liền thấy không ổn, vội truy hỏi kỹ hơn. Thiệu Uy lè nhè kể lại: “Lúc chơi bóng có lần thấy hình xăm của anh Lâm, hỏi bâng quơ một câu, anh ấy bảo là tên cô gái mình thích…”

Nhưng điều này không phải là trọng tâm. Điều quan trọng là, lần đó hình xăm trên thắt lưng của Lâm Tư Dật bị trêu là “yêu tinh phương nào,” khiến người vốn luôn ôn hòa như anh lần đầu tiên nổi giận với bạn học.

Thiệu Uy nói: “Em chưa từng thấy anh Lâm nổi giận như thế, lần đó thật sự khiến em choáng váng. Anh ấy có thể đùa với mọi chuyện, nhưng tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm cô ấy dù chỉ một lời.”

Có thể thấy, cô gái ấy đối với anh quan trọng đến nhường nào.

***

Nghe xong, Chu Lai cứng đờ cả người.

Ghen tuông và bất an như một cơn sóng lớn nhấn chìm cô trong tích tắc. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại đau lòng đến thế.

Như thể có một thùng nước đá dội từ đầu xuống, lạnh buốt tận xương. Cô chỉ còn biết dùng ý chí để giữ vững hình tượng, để bản thân trông không quá mất mặt.

Ngoài kia nắng gắt chói chang, ánh mặt trời ở thành phố B như những mũi kim đâm vào da.

Vé máy bay cô đặt là chuyến lúc 12 giờ 30 trưa. Bây giờ đã hơn 11 giờ, kịp ra sân bay là vừa vặn giờ lên máy bay.

Suốt thời gian này, tất cả tin nhắn cô gửi cho Lâm Tư Dật đều không có hồi âm, kể cả cuộc gọi.

Bình thường, cô vẫn có thể hiểu được sự “mất tích” đột ngột của anh do tín hiệu điện thoại không ổn, ở những vùng núi thường xuyên không liên lạc được. Lâm Tư Dật cũng từng nói với cô điều đó. Có khi anh còn chẳng mang theo điện thoại khi lên núi làm việc.

Sáng sớm nay, vào lúc 5 giờ, anh đã nhắn cho cô rằng hôm nay sẽ rất bận, có thể không kịp trả lời tin nhắn ngay.

Chu Lai còn nhớ mình tỉnh dậy, vui vẻ gửi lại một sticker đáng yêu bày tỏ sự thông cảm.

Nhưng lúc này, cô không thể bình tĩnh nổi, trong lòng bứt rứt lạ thường.

Ý nghĩ cứ dồn dập kéo tới. Mười năm qua, rốt cuộc anh thích ai? Có phải là cô bạn cùng bàn hồi trước không nhỉ? Đúng rồi, tên là Thẩm Thư Dư.

Hồi lớp 10, cô và Thẩm Thư Dư khá thân, sau này dần dần xa cách, nhiều năm không còn liên lạc.

Trên máy bay, khi được tiếp viên nhắc nhở, Chu Lai mới chịu dừng việc lục tìm thông tin về Thẩm Thư Dư… Thẩm Thư Dư đã kết hôn rồi, còn có một cậu con trai đáng yêu…

Chuyến bay kéo dài hai tiếng rưỡi, dự kiến đến thành phố C vào ba giờ chiều.

Trước khi lên máy bay, Chu Lai đã nhờ trợ lý Bách Hoa Hoa liên hệ sẵn xe. Chỉ cần máy bay hạ cánh, cô sẽ lập tức lên đường đến quê nhà của Lâm Tư Dật.

Sau này, mỗi lần nhớ lại ngày hôm đó, cô đều không khỏi kinh ngạc vì hành động của mình. Cô mang theo một bụng tức giận, cả hành trình đều bực bội vì không liên lạc được với anh, suốt chuyến bay mặt cô lạnh như băng khiến ai cũng lảng xa.

Vừa đặt chân xuống sân bay, cô lập tức gọi cho tài xế. Xe chạy đường cao tốc rồi rẽ vào đường tắt, chưa đến một tiếng rưỡi đã tới làng Đại Dữ.

Khi cô một lần nữa đứng trên mảnh đất này, vừa đúng bốn giờ rưỡi chiều.

Chỉ vài ngày nữa là đến hạ chí, thời tiết đã nóng đến mức phải mặc đồ cộc tay, ban ngày dài hơn đêm, ánh nắng càng lúc càng gay gắt.

Nhiệt độ hôm nay lên đến 31 độ C, nắng gắt như thiêu đốt.

Chu Lai mặc một chiếc áo thun sọc mỏng tay ngắn và quần dài vải nhẹ, trong máy bay và ô tô đều bật điều hòa nên giờ lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, cả người như ngâm trong hơi lạnh.

Suốt cả hành trình, cô chẳng còn phân biệt rõ mình đang mang tâm trạng gì. Mãi đến khi bất ngờ đứng trong sân nhà Lâm Tư Dật, cô mới sực nhận ra cô đến đây mà chẳng mang theo quà ra mắt, lại sắp đối mặt với ông bà của anh, thật chẳng ra thể thống gì.

Trong sân lúc đó không có ai, nhưng cổng lớn vẫn mở sẵn…

Tết năm ngoái, Chu Lai từng lén vào sân sau nhà Lâm Tư Dật rồi chuồn vào phòng anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến sân trước.

Cô ngẩn người đứng tại chỗ, vừa liếc mắt đã thấy hai cây anh đào trước cổng tươi tốt sum suê. Ngẩng đầu nhìn sang bên, cả khu vườn ngập tràn hoa nở rộ đập vào mắt.

Chu Lai không biết phải dùng từ gì để miêu tả khung cảnh trước mặt. Đôi mắt dường như chẳng thể chứa nổi vẻ đẹp ấy. Muôn hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, bố cục hài hòa. Căn nhà gỗ toát lên vẻ giản dị mà thanh nhã, nền sân rải đầy sỏi cuội, ngay ngắn gọn gàng. Trong sân có những cánh bướm không tên lượn lờ, thác nước từ hòn non bộ nhỏ róc rách tuôn rơi…

Vốn từ hạn hẹp không đủ để diễn tả sự tinh xảo như được bàn tay trời nắn nót kia. Mọi thứ đều đẹp đến vừa vặn, không thừa không thiếu.

Anh từng ôm cô, thủ thỉ kể về quê hương của mình, kể rằng anh yêu cuộc sống nơi thôn quê, không vội vàng tất bật, không phải chen chúc trong dòng người giờ cao điểm, ai ai cũng sống ung dung, thanh thản.

Chu Lai khi ấy chẳng thể tưởng tượng được. Cô lớn lên giữa phố xá ồn ào náo nhiệt, mang theo định kiến rằng cuộc sống nông thôn hẳn là nhàm chán và đơn điệu.

Vậy mà chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, cô đã tự phủ định mọi thành kiến của mình.

Thì ra những gì anh nói đều là thật. Nhà của anh… đẹp đến khó tin. So với những ồn ào nơi phố thị, nơi đây giống như chốn thần tiên trần thế khiến người ta chẳng nỡ rời đi, nhìn một lần mà ngẩn ngơ, không tài nào trấn tĩnh lại được.

Chu Lai thoáng chốc quên mất cả lý do mình đến đây.

Xung quanh yên tĩnh, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua tấm kính chiếu lên vai cô. Cái lạnh trong người cũng dần tan biến, lòng bàn tay bắt đầu ấm lại.

Đột nhiên, cô nghe thấy có người gọi tên mình khẽ khàng: “Chu Lai? Là cháu Chu Lai đấy à?”

Cô đang nghiêng người, quay đầu lại thì nhìn thấy một bà lão mập mạp đứng ngay cổng. Chính là bà ngoại của Lâm Tư Dật.

Đây là lần đầu tiên Chu Lai gặp bà trực tiếp, trước giờ chỉ từng thấy ảnh qua điện thoại.

Bà ngoại ánh mắt hiền hậu, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui: “Đúng là cháu rồi! Con bé này, sao lại đến đây vậy? Mau mau vào nhà đi!”

Chu Lai có phần bất ngờ: “Bà… biết cháu sao ạ?”

“Biết chứ, sao lại không? Cháu là Chu Lai mà.”

Bà nắm lấy tay cô, ánh mắt trìu mến như đang nhìn cháu gái ruột của mình: “A Dật từng cho bà xem ảnh của cháu. Bà nhìn ảnh của cháu mỗi ngày, ngày nào cũng mong cháu sẽ đến.”

Sự thân thiết đầy tự nhiên ấy không khiến người ta cảm thấy ngại ngùng, trái lại vô cùng chân thành, khiến tim Chu Lai bất giác ấm áp hẳn lên.

Cả chặng đường mệt nhoài, những giận dỗi trong lòng như cũng được gột sạch. Không cần Lâm Tư Dật giải thích, cô đã âm thầm tự hóa giải hết thảy trong lòng. Cô thậm chí còn tìm một cái cớ thay anh, ai mà chưa từng thích một người chứ? Chỉ cần bây giờ anh yêu cô, thế là đủ rồi.

Chu Lai cảm thấy sống mũi cay cay, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, Lâm Tư Dật đâu rồi ạ?”

“Nó lên núi rồi!”

Bà đáp: “Hôm nay nó bận trên đó cả ngày, đến cơm trưa cũng chẳng xuống ăn, là ông già nhà này mang lên cho nó đó.”

“Cháu muốn gặp anh ấy.”

“Được được, bà dẫn cháu lên núi!”

Bà ngoại không hỏi thêm lý do, khuôn mặt tròn trĩnh luôn nở nụ cười, bàn tay béo mềm nắm lấy tay Chu Lai, ấm áp mà dịu dàng.

Mặt trời chiếu rực, càng lên cao càng khiến người ta đổ mồ hôi không ngớt. Bà đã lớn tuổi, thân hình lại tròn trịa, còn có bệnh tim, nên chỉ đi được một đoạn đã phải dừng lại nghỉ thở d.ốc giữa đường.

Chu Lai sốt ruột, liền hỏi đường đi tiếp. Bà nói sắp tới rồi, chỉ ở phía trước thôi.

Đường lên núi phần lớn đã được lát xi măng, thỉnh thoảng có vài bậc thang, đi không quá khó. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy từng hàng cây ăn trái mọc thẳng tắp nối dài đến tận chân trời.

Bà nói trên núi giờ vẫn còn nhiều người, đi hết đoạn đường này rồi leo vài bậc thang nữa là sẽ thấy A Dật.

Chu Lai dìu bà ngồi xuống tảng đá ven đường nghỉ ngơi, rồi quyết định tự mình đi tiếp.

Bà gật đầu cười, nói: “Đi đi, lên tới đỉnh gọi một tiếng là nó nghe thấy ngay.”

Đường núi bằng phẳng, lại không có nguy hiểm gì, hơn nữa người trong làng đều thân quen, chỉ cần gọi là có người đáp lại.

Chu Lai giờ chẳng còn tâm trí nào để ngắm cảnh. Nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn thấy màu xanh ngập tràn khắp sườn đồi, đồng ruộng có người đang cày cấy, hoa dại, cây cỏ, suối trong róc rách. Một con trâu nước đang cúi đầu nhởn nhơ gặm cỏ, khiến cô cũng không nhịn được mà quay lại nhìn thêm lần nữa.

Từ con đường xi măng đi tới cuối, trước mặt đã là bậc đá. Những bậc đá ấy xếp bằng từng phiến, dưới chân bước lên có chút gồ ghề thô ráp.

Gió mát thổi tới, trời xanh cao vợi, giữa nơi non nước hòa sắc, từng tiếng chim hót, côn trùng rì rào như được phóng đại, nghe rõ mồn một.

Một làn gió nhẹ lướt qua mặt, Chu Lai nheo mắt, giơ tay che nắng chiếu vào trán.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước, cô đã nhìn thấy nhóm người phía trước đang làm việc.

Vài người cúi lưng, tay cầm công cụ mà cô không biết tên, bận rộn bên cạnh những cây ăn trái.

Chỉ một ánh mắt, cô đã nhìn thấy anh.

Lâm Tư Dật mặc một bộ áo dài quần dài màu đen, dính đầy bùn đất, đầu đội nón lá tre, tay cầm một chiếc cuốc.

Chu Lai đứng yên một chỗ, nhẹ nhàng gọi: “Lâm Tư Dật.”

Tiếng gọi rất khẽ, gần như không ai nghe thấy.

Vậy mà anh lại quay đầu lại.

Thực ra Lâm Tư Dật cũng không nghe thấy tiếng gọi, chỉ là theo bản năng mà quay đầu. Anh không thể ngờ được rằng Chu Lai lại thực sự đến tìm mình.

Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào cô gái mặc váy đứng cách đó không xa, Lâm Tư Dật cứ ngỡ bản thân đang hoa mắt. Anh đứng lặng người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng.

Mãi đến khi một chú bác bên cạnh nhắc nhở: “A Dật, cô gái này là ai thế? Tìm cháu à?”

Lúc ấy, Lâm Tư Dật  như bừng tỉnh từ giấc mộng. Anh chẳng kịp nói gì nhiều, vội buông cuốc, gần như lao thẳng về phía Chu Lai, thở hổn hển nhìn cô.

Không thể tin nổi, thật sự không thể tin nổi.

Trời biết, mới đêm kia thôi, anh còn mơ thấy Chu Lai đến nhà mình. Vậy mà bây giờ, cô lại thực sự xuất hiện trước mặt anh.

Đây có tính là giấc mơ thành sự thật không?

“Chu Lai, Chu Lai.” Lâm Tư Dật  cũng chẳng màng tay mình bẩn hay không, theo phản xạ liền đưa tay nâng lấy khuôn mặt cô, ngắm thật kỹ bạn gái nửa tháng chưa gặp, ánh mắt đầy phấn khích: “Sao em lại đến đây? Sao em lại đến vậy?”

Chu Lai nghiêm mặt, môi mím chặt, thình lình vung tay hất phăng đôi bàn tay lấm lem của anh ra.

Lâm Tư Dật  chỉ biết ngơ ngác cười, bị đẩy ra cũng chẳng giận, ngược lại còn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tay anh bẩn.”

Anh định kéo cô sang bên cạnh, nhưng cô lại đứng yên không động đậy, tức giận đến mức chẳng buồn nhúc nhích.

“Sao thế?” Lâm Tư Dật  lo lắng hỏi.

Chu Lai trừng mắt nhìn anh, sống mũi cay xè, lớn tiếng chất vấn: “Lâm Tư Dật , anh có một người con gái thầm thích suốt mười năm đúng không? Rốt cuộc là ai?”

Lâm Tư Dật  dường như lập tức hiểu ra điều gì, tim anh đập dồn dập.

Bí mật mà anh đã giấu kín trong lòng suốt bao nhiêu năm nay, vốn chẳng định nói ra với Chu Lai.

Việc anh thầm yêu cô, là một đoạn hành trình vừa dài vừa cô đơn, nhưng cũng là điều anh chưa từng nghĩ cần người khác thấu hiểu.

Lâm Tư Dật  không vội vàng giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa sức mạnh và cảm xúc khổng lồ. Cuối cùng, anh chỉ dịu dàng, đầy quyến luyến mà ngắm cô.

Gương mặt trắng trẻo lấm tấm mồ hôi lấp lánh dưới nắng, không rõ là vì ánh mặt trời hay vì hồi hộp mà má anh ửng hồng nhẹ.

Chu Lai bắt đầu sốt ruột, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Ánh nắng gay gắt làm má cô ửng đỏ. Lâm Tư Dật vội gỡ chiếc nón rơm trên đầu mình, đội lên cho cô. Anh hiểu da cô mỏng manh, dễ dị ứng, không thể để cô phơi nắng lâu được.

“Là em.”

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng thở ra, “Chu Lai, người anh thầm yêu suốt mười năm… chính là em.”

Chu Lai sững sờ.

Cô tưởng anh nói đùa hoặc chỉ là lời nói qua loa, làm sao cô dám tin đây?

“Hình xăm…”

Giọng cô khàn khàn: “Anh chưa từng nói ý nghĩa hình xăm ở eo anh là gì.”

Lâm Tư Dật vén áo, kéo tay cô đặt lên eo mình: “Đó là tên em. Anh tự thiết kế chữ ‘Chu Lai’ bằng chữ La tinh, viết rất đẹp.”

Đôi mắt Chu Lai nhòe lệ, mờ đi không nhìn rõ nữa.

Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, chẳng thốt nên lời.

Lâm Tư Dật mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đến ngốc nghếch, anh ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

“Chu Lai, đừng khóc nữa được không? Là anh sai rồi, anh không nói với em sớm hơn.”

Anh khẽ nói: “Anh thích em từ thời cấp ba rồi, em tin không?”

Chu Lai khóc nấc không thành tiếng, nhưng trong lòng hoàn toàn tin anh.

Lâm Tư Dật vẫn cười, như một chàng trai ngốc nghếch áp trán vào trán cô: “Xin lỗi, anh có hơi tự đắc quá rồi.”

Cuối cùng Chu Lai run rẩy giơ tay nắm chặt vạt áo anh, nức nở nói: “Lâm Tư Dật, em phải làm sao đây? Em muốn hôn anh.”

“Chính em đã từng nói rồi, khi muốn hôn thì cứ chủ động. Bạn gái hôn bạn trai là chuyện đương nhiên.”

Chu Lai cười trong nước mắt. Cô nhớ rõ mình đã nói vậy. Nhưng nhìn quanh, thấy có người đang nhìn, cô lại ngại ngùng.

Lâm Tư Dật liền ôm lấy gáy cô, chủ động hôn lên môi cô, trao trọn vẹn tình cảm nồng nàn và sự chiều chuộng.

Nắng vẫn chói chang rực rỡ chiếu sáng hai người đang yêu nhau.

Chu Lai không muốn kìm nén nữa. Dù có người nhìn thấy, cô vẫn muốn hôn anh thật sâu, ôm chặt lấy anh như vừa trải qua kiếp nạn, dùng hết sức giữ lấy người trong lòng, không muốn buông tay.

Lâm Tư Dật dịu dàng đáp lại cô, anh đã sớm đạt được giấc mơ của mình.

Với anh, tình yêu thầm kín dành cho Chu Lai đã thấm sâu trong từng tế bào. Anh vốn là một kẻ vô danh, giờ đây lại là nhân vật chính, người mà cô vượt núi băng rừng tìm đến để hỏi một câu trả lời.

Từ lúc Chu Lai nhẹ nhàng gọi anh “bé ngoan,” anh đã hoàn toàn quy phục. Anh là tín đồ trung thành nhất của cô.

Mấy chú làm vườn gần đó thấy đôi trẻ ôm hôn nhau, còn cảm thấy ngại, tự động rút lui.

Không biết họ đã hôn nhau bao lâu, đến khi nhẹ nhàng buông ra, một tia nắng len qua khoảng trống giữa họ.

Lâm Tư Dật vẫn cười, đôi mắt trong veo nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng và hạnh phúc.

Đôi mắt Chu Lai đỏ hoe, hiếm khi cô khóc trước mặt anh như vậy. Tất cả cảm xúc bị dồn nén bấy lâu giờ tuôn trào, cô không thể kìm lòng mà khóc.

Lâm Tư Dật ôm lấy cô: “Đừng khóc nữa được không? Anh dẫn em đi xem một thứ.”

Chu Lai khịt mũi: “Xem gì vậy?”

Lâm Tư Dật nắm tay cô, vừa đi được một đoạn thì dừng lại trước hai cây non.

Chúng còn thấp, chỉ ngang eo Chu Lai, nhưng thân cây đã phủ đầy lá xanh mướt.

“Đây là hai cây cherry,” anh hơi kiêu ngạo nói, “Anh trồng riêng cho em. Sau này có quả, không bán, để dành hết cho em ăn.”

Chỉ một lần, Chu Lai tình cờ nói thích anh đào, chưa từng nghĩ Lâm Tư Dật lại trồng cho cô hai cây.

Anh không phải người làm khoảnh khắc lãng mạn, nhưng luôn khiến cô cảm thấy ngọt ngào và ấm áp từng giây từng phút.

Chu Lai chăm chú nhìn hai cây, tò mò hỏi: “Nhỏ thế này, bao lâu mới ra quả?”

“Em có tin không? Thực ra mùa xuân năm nay đã có quả rồi, trên một cây có hai quả nhỏ đỏ như ngón út.”

Chu Lai không dám tin: “Thật sao?”

“Ừ, nhưng quả nhỏ, chua lắm. Phải đợi ba năm nữa cây mới lớn và ra nhiều quả hơn.”

Ban đầu mỗi cây chỉ có khoảng hơn chục quả, theo thời gian cây cao lớn hơn, ra nhiều quả ngọt hơn.

Lâm Tư Dật giới thiệu chăm chú như một nhà nghiên cứu khoa học.

Chu Lai lặng lẽ nghe, không nói gì.

Lâm Tư Dật nhìn cô, hỏi: “Sao im lặng vậy?”

Chu Lai bất ngờ nhón chân, hôn lên môi anh.

Bạn gái hôn bạn trai, điều đó quá đỗi tự nhiên.

***

Chiều tà, làng vang lên tiếng phát thanh. Chu Lai ngồi trong sân nhà Lâm Tư Dật, nghe một bài hát cô thường nghe lúc còn đi học:

“Chờ đến ngày trời sáng,

Cho tôi tấm ảnh lén chụp khi tôi ngắm biển được không?

Tôi thích mái tóc bay trong gió,

Và ánh mắt nhìn xa xăm dù trời mưa…”

Tay trong tay với Lâm Tư Dật, cô thong thả xuống núi, ánh nắng ban ngày chuyển dần sang hoàng hôn.

Tâm trạng Chu Lai nhẹ nhàng hơn nhiều, bên cạnh là ông bà ngoại Lâm Tư Dật bao quanh.

Lâm Tư Dật bận suốt ngày trên núi, giờ mới lên tầng tắm rửa. Anh từng lo Chu Lai ngại ngùng khi gặp ông bà nên muốn dẫn cô lên trên, nhưng cô nói thế không đúng lễ phép.

Ông bà ngoại thật thà chất phác, lần đầu gặp cô gái của cháu trai, bẽn lẽn e dè, sợ không chu đáo.

Ông bà mỉm cười, lấy hoa quả trong vườn cho cô, rót nước đầy cốc.

Lần đầu Chu Lai thấy ngại ngùng đến vậy, ngồi im lặng, vốn nói nhiều giờ chẳng biết nói gì.

Bỗng một con muỗi đốt cổ chân cô. Chu Lai gãi, vết đỏ nhanh xuất hiện trên da trắng.

Bà ngoại nói với ông ngoại: “Nhang muỗi đâu? Lấy cho cháu nhanh lên.”

Ông ngoại đáp: “Ừ, tôi lấy ngay.”

Bà thoa thuốc cho Chu Lai, ánh mắt đầy thương cảm: “Đốt đau rồi hả?”

Chu Lai lắc đầu: “Chỉ hơi ngứa thôi.”

“Xịt thuốc vào là hết, lát nữa không ngứa nữa đâu.”

Lâm Tư Dật thay quần áo xuống tầng, ngay lập tức nắm tay cô.

Anh lái chiếc bán tải cũ, nói muốn đưa cô đi một nơi.

Chu Lai không hỏi, lịch sự từ biệt ông bà ngoại, lên ghế phụ.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, họ đến nơi thì trời đã tối hẳn.

Lâm Tư Dật dẫn Chu Lai đến trường cũ – trường trung học C.

Bảo vệ dường như quen anh, mỉm cười cho anh vào trong trường.

Tối thứ bảy, sân trường yên tĩnh không có học sinh học thêm.

Lâm Tư Dật đậu xe, nắm tay Chu Lai, dắt cô đi quanh sân trường thân quen.

Nhiều năm qua, trường không thay đổi nhiều, chỉ có vài dấu hiệu sửa sang, nhưng ban đêm không rõ.

Ký ức hiện về rõ ràng trong đầu họ, mỗi bước chân như in dấu quá khứ.

Cuối cùng Lâm Tư Dật dẫn Chu Lai đến sân vận động.

Gió nhẹ thổi, Chu Lai cảm nhận ký ức kéo về tuổi trẻ.

Ngày ấy cô còn ngây thơ, chẳng hiểu gì, hay bất chấp hậu quả và đầy kiêu ngạo.

Còn Lâm Tư Dật?

Chu Lai quay lại nhìn anh bên cạnh.

Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành thành người đàn ông, ngước mắt nhìn trời sao, gương mặt sắc nét.

Cô nhớ lại hình ảnh anh ngày trước: chăm chỉ học, nghiêm túc làm bài, cười lớn, cẩn thận…

Tuổi trẻ đã qua, mọi thứ thành ký ức tiếc nuối.

Chu Lai tự trách mình, sao không nhận ra anh sớm hơn?

Cô không chỉ không nhận ra mà còn thường bắt nạt anh, làm anh khóc.

Nước mắt cô lại trào, mũi cay xè, giọng nghẹn ngào: “Lâm Tư Dật, sao anh không nói với em? Dù kết quả thế nào, trọn vẹn hay không, ít nhất em sẽ không tiếc nuối.”

“Không cần tiếc nuối đâu,” Lâm Tư Dật thừa nhận, “Yêu em nhiều quá nên không dám nói. Sinh nhật 18 tuổi, anh ngước nhìn sao trời, ước mong chúng ta sẽ trở thành bạn…”

Chu Lai không kìm được, lao vào lòng anh, khóc nức nở.

Cô dường như muốn trút hết nước mắt của 26 năm qua.

Nhưng không sao, tất cả đều xứng đáng. So với tất cả anh làm, cô chẳng là gì cả.

Chu Lai run run nói: “Bạn bè thì sao đủ?”

Lâm Tư Dật dịu dàng ôm cô, vuốt nhẹ lưng: “Thực ra anh cũng từng mơ tưởng không thực tế, nghĩ em cũng thích anh.”

“Em thích anh! Em thích anh!” Chu Lai ngẩng đầu, cố nói to, muốn chứng minh: “Lâm Tư Dật, em thích anh!”

“Anh biết, anh biết hết rồi.”

Lâm Tư Dật hôn lên môi cô, có lẽ vì cảm xúc cô, mắt anh cũng rưng rưng.

Anh không ngờ mình lại khóc, hôm nay anh vui lắm, đặc biệt khi gặp cô.

“Chu Lai, anh biết em thích anh… Cảm ơn em đã thích anh.”

Bỗng pháo hoa rộn ràng nổ trên trời, những chùm pháo sáng rực rỡ nở bung.

Lâm Tư Dật ôm Chu Lai, nhìn pháo hoa lộng lẫy, thì thầm bên tai: “Anh định đợi sinh nhật em mới tặng, nhưng hình như không đợi nổi.”

Chu Lai đỏ mắt ngước nhìn bầu trời.

Bầu trời đêm thẳm, tên cô sáng rực — CHU LAI, cũng là chữ xăm trên eo Lâm Tư Dật.

Lâm Tư Dật nói anh không phải người lãng mạn, nhưng anh làm nhiều hơn nói.

Yêu cô suốt mười năm, âm thầm bên đời cô.

Gió lớn nổi lên, anh siết chặt vòng tay quanh Chu Lai, cúi đầu hôn cô say đắm.

Chiều tháng 6 năm 2005. Hoàng hôn rực rỡ, con đường chính trong trường phủ bóng liễu mềm mại.

Lâm Tư Dật ôm một chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống bãi cỏ, vu.ốt ve nó.

Không lâu sau, Chu Lai tới, mang thức ăn cho mèo. Gió thổi tung tà áo cô, cô quay lại, thấy bóng dáng rộng lớn của Lâm Tư Dật khuất dần bên cây anh đào.

Ngày ấy, anh cẩn thận tránh né cô gái mình thích, giấu kín niềm vui trong lòng.

Đó là tháng 6 năm 2015. Mười năm sau, họ đã trở thành cặp đôi thân thiết nhất.

Trong tương lai, Lâm Tư Dật sẽ cố gắng hơn nữa để cưới người con gái anh yêu.

Mười năm tới, anh sẽ yêu cô nhiều hơn.

Cả đời này, Lâm Tư Dật chỉ dành trọn tình yêu cho Chu Lai.

***

Lâm Tư Dật từng có một mơ ước hoang đường:

Liệu cô ấy cũng sẽ thích anh chứ?”

Sau này Chu Lai nói với Lâm Tư Dật:

Không phải là hoang đường. Vì chắc chắn, nhất định, và cô sẽ yêu anh thật lòng.

Bình Luận (0)
Comment