Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 74

Trời đẹp, mây xanh nước biếc, núi rừng hữu tình như tranh vẽ.

Quãng thời gian sống trên núi với Chu Lai là những ngày tháng hiếm hoi tĩnh lặng và đáng nhớ. Lâm Tư Dật đưa cô đi khắp nơi, để cô tận mắt thấy những điều mà nơi phố thị phồn hoa chưa từng cho cô cơ hội chạm đến. Môi trường nơi đây trong lành, xanh sạch, nhờ chính sách phát triển nông nghiệp hữu cơ nên gần như không hề có dấu hiệu của ô nhiễm.

Trong vô số điều khiến cô yêu thích, có lẽ ngôi nhà của anh là điều khiến cô lưu luyến nhất. Nghe ngoại anh kể, từng góc nhỏ trong ngôi nhà đều do chính tay anh lên ý tưởng, sắp xếp. Vườn hoa trước sân, chỉ cần liếc mắt đã thấy lòng dịu lại. Trong nhà thì sạch sẽ không tì vết, bước vào là thấy an yên. Nhà họ Lâm không dư dả gì, để dựng nên khu vườn đẹp đến vậy hẳn phải tốn không ít, thế nhưng mọi thứ đều do anh tự tay chăm chút. Từ việc chọn giống cây, xây lối đi, làm giàn hoa… ngoại trừ mua vật liệu thì gần như chẳng tốn chi phí gì.

Chu Lai từ lâu đã biết anh khéo tay, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy từng chi tiết ấy, cô mới cảm nhận được tấm lòng và sự tỉ mỉ của anh sâu sắc đến nhường nào.

Gần đây, anh lại lắp thêm một chiếc xích đu và dù lớn trên sân thượng. Ban ngày có thể nằm đón gió đọc sách, buổi tối thì ngửa đầu ngắm sao trời — thật sự là một không gian lý tưởng để sống chậm, sống sâu.

Tối hôm trước ngày rời đi, cô luyến tiếc mãi chẳng nỡ rời xa. Nếu không vướng công việc còn dang dở, có lẽ cô đã muốn ở lại nơi này mãi mãi. Nơi có anh, có người thân yêu thương anh, có cả núi đồi và vườn hoa rực rỡ như trong tranh. Khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy mình đã có cả thế giới.

Được anh đồng ý, cô chụp vài bức ảnh trong sân nhà đăng lên mạng xã hội. Không ngờ bài viết lại nhận được vô số lời khen, đặc biệt là đôi cây anh đào đứng sừng sững giữa sân, tán lá xum xuê, che mát cả khoảng trời trước cửa. Nghe nói hai cây ấy đã gần mười năm tuổi.

Không ít người hâm mộ cũng chú ý đến đôi anh đào ấy, khiến cô tò mò quay sang hỏi anh: “Anh trồng cây anh đào này là tình cờ thôi đúng không?”

Thật ra cô rất thích hoa anh đào, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng anh trồng chúng là vì cô.

Vậy mà anh lại nhẹ nhàng đáp: “Vì em thích.”

Lúc đó anh đang rửa máy phun thuốc, chẳng quay đầu lại, chỉ thản nhiên thốt lên như thể đang kể một điều hiển nhiên.

Cô ngạc nhiên, sững người: “Thật hả anh?”

“Ừ, hồi cấp ba biết em thích hoa anh đào, anh cũng bắt đầu thích. Sau này liền trồng hai cây trong sân. Lúc đó nghĩ, nếu có một ngày em đến đây, chắc chắn sẽ thích chúng.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hiền lành, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.

Với anh, mọi chuyện luôn nhẹ nhàng như vậy.

Anh chưa từng xem tình cảm đơn phương là điều đáng thương hay cần được đáp lại. Vì cô thích, nên anh cũng thích. Chỉ thế thôi.

Nghe đến đây, tim cô bỗng nghẹn lại. Nếu không tận mắt chứng kiến, thật sự cô chẳng dám tin rằng có người vẫn luôn đặt cô trong tim suốt mười năm như thế.

Không kiềm được, cô tiến đến ôm lấy anh, gọi khẽ một tiếng: “Anh ơi…”

Anh dịu dàng đáp lại, nhưng vì đang bận tay, nên chỉ khẽ nghiêng cằm chỉ sang một bên, bảo cô ra đó ngồi chờ một lát.

Cô chẳng chịu rời, chỉ ôm anh chặt hơn: “Ngày mai em đi rồi… Em chẳng muốn xa anh chút nào hết.”

Thật ra… anh cũng đâu khác gì cô.

Thế là anh dứt khoát bỏ dở công việc, rửa tay sạch sẽ, dành trọn buổi chiều còn lại cho cô.

Anh dắt cô đi dạo dưới ánh hoàng hôn, vừa đi vừa dặn dò: “Nhiều nhất một tuần nữa là anh xong việc, rồi sẽ qua với em.”

Cô ôm lấy eo anh, giọng nhỏ xíu: “Nhưng… nghĩ tới tháng 9 anh phải ra nước ngoài trao đổi, em lại thấy buồn.”

Giao thông tuy thuận tiện, nhưng một khi anh xuất ngoại, việc xa cách sẽ trở thành điều không thể tránh khỏi.

Bọn họ mới ở bên nhau chưa bao lâu, vậy mà đã phải đối mặt với thử thách lớn như thế.

Người ta bảo yêu xa vốn đã khó, huống chi là yêu xa xuyên biên giới. Chỉ nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng.

Anh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cố gắng về với em mỗi tháng một lần, được không?”

Cô phụng phịu chu môi: “Nếu em nói thế vẫn chưa đủ thì có quá đáng không?”

Anh mỉm cười lắc đầu, vòng tay ôm cô vào lòng, cằm tựa lên mái tóc mềm: “Không quá đáng đâu… vì anh cũng thấy thế.”

Anh lúc nào cũng tham lam thời gian được ở bên cô, mong có thể ôm cô mỗi ngày. Chỉ là vẫn cố kiềm chế, sợ cô thấy phiền.

Giờ cô chủ động dính lấy anh như thế này, trái tim anh bỗng như được lấp đầy.

Nghĩ đến việc phải xa nhau tròn một năm, lòng anh lại dâng lên cảm giác không nỡ. Đã từng thoáng qua ý nghĩ sẽ không đi nữa… nhưng em đã lập tức bác bỏ.

Cô rất ủng hộ việc anh ra nước ngoài. “Chỉ một năm thôi mà, rồi cũng sẽ nhanh qua thôi, đúng không anh?”

Anh không trả lời, chỉ cúi đầu, nâng mặt cô lên và trao cho cô một nụ hôn sâu.

Một năm, với anh, thật sự là rất dài. Nhưng vì tương lai, vì con đường phía trước được vững vàng hơn, anh buộc phải lựa chọn. Dẫu vậy, như lời đã hứa, anh sẽ không để khoảng cách ấy trở nên quá xa.

***

Sáng hôm sau, anh tự lái xe đưa cô ra sân bay. Cả hai đều quyến luyến chẳng nỡ rời nhau, nên đã dậy từ sớm, tranh thủ hẹn hò nốt một buổi sáng ngắn ngủi ở thành phố C.

Ông bà ngoại anh biết cô sắp rời đi, cứ liên tục nhét đủ thứ đặc sản vào tay. Cô ngại ngùng từ chối mãi, may mà có anh khéo léo nhận thay, nói sẽ mang qua sau vài ngày nữa. Vì biết cô đi một mình, xách theo nhiều đồ không tiện.

Tới Thành phố C là mười giờ sáng, cô còn phải vòng qua Thành phố B, chuyến bay cất cánh lúc hai giờ chiều.

Hẹn hò đơn giản cũng chẳng cần gì nhiều. Chỉ cần có anh, có em, cùng nhau ăn chút gì đó, dạo phố, nắm tay nhau đi một đoạn… thế là đủ.

Bỗng nhiên Chu Lai nổi hứng, muốn mua quà cho anh. Tất nhiên Lâm Tư Dật không chịu để cô bỏ tiền vì mình. Thu nhập anh không cao bằng cô, nhưng giờ anh cũng đâu phải không có tiền.

Giữa mùa hè oi ả, Chu Lai chợt hỏi: “Em muốn xem anh mặc vest, không biết trông sẽ thế nào?”

Lâm Tư Dật ngẫm nghĩ rồi thành thật đáp: “Anh chưa từng mặc vest chỉnh tề bao giờ.”

Đơn giản là vì chưa từng có dịp cần phải mặc.

Cô vừa nghe đã lập tức kéo anh vào trung tâm thương mại. Anh đành chiều theo, vì chỉ cần cô vui, thì anh nguyện làm tất cả.

Do muốn tiết kiệm, anh định chỉ xem các nhãn nội địa, không vào mấy thương hiệu xa xỉ. Nhưng Chu Lai nghĩ thầm, với dáng người như anh thì mặc đồ mấy chục nghìn thôi cũng có thể mang khí chất của hàng hiệu cao cấp.

Hai người bước vào một cửa hàng mang phong cách hơi “trung niên”, chuyên mấy bộ vest kiểu truyền thống. Vừa thấy Lâm Tư Dật bước vào, nhân viên đã dính lấy anh, miệng không ngừng khen ngợi.

Anh chỉ lặng lẽ nghe, nét mặt điềm đạm. Dưới sự giới thiệu của nhân viên, anh thử một bộ vest đen cổ điển, phối sơ mi trắng bên trong. Không cần cà vạt vì đã đủ lịch sự, lại không quá kiểu cách.

Từ khoảnh khắc anh bước ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Chu Lai chưa từng rời khỏi anh.

Vest đen cắt may chuẩn chỉnh, tôn lên vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon. Sơ mi trắng cài kín cổ khiến anh hơi khó chịu, anh đứng trước gương, gỡ một nút áo, liếc nhìn lại mình.

Lần đầu thấy anh mặc vest, chân Chu Lai như mềm nhũn.

Lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, đúng chuẩn nam chính ngôn tình bước ra từ phim ảnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương. Anh nhếch môi cười, không cố ra vẻ, nhưng phong thái ấy lại mang khí chất pha trộn giữa tri thức và ngông cuồng.

Cô chậm rãi bước đến, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn si mê.

Anh hơi lo: “Không đẹp à?”

Chu Lai vừa lắc đầu vừa gật đầu: “Đẹp… đẹp đến mức muốn chết.”

Anh cúi xuống, nghiêng đầu hỏi: “Vậy sao vẻ mặt em như bị sét đánh vậy?”

Cô cười khẽ, chẳng ngại ngần: “Không có gì… chỉ là suýt nữa bị anh làm cho mê mệt thôi.”

Tai anh đỏ bừng.

Chu Lai không trêu anh nữa, mà bắt đầu chọn thêm vài bộ vest khác. Cô muốn thấy anh trong mọi phiên bản. Từ vest trắng thanh thoát đến kiểu sân khấu đính kim tuyến.

Lâm Tư Dật rất ngoan, cô muốn thử gì, anh đều nghe lời.

Khi anh đang thay bộ cuối cùng, cô bất ngờ bước vào phòng thử. Không gian nhỏ, nhưng đủ cho hai người đứng sát bên nhau. Anh đang mặc sơ mi trắng, thấy cô bước vào thì sững người: “Sao thế?”

Chu Lai mỉm cười: “Không có gì… chỉ là muốn nhìn anh thay đồ thôi.”

Cô nhón chân, thì thầm bên tai anh: “Em muốn thấy anh mặc vest đen… rồi yêu em như khi ở trên núi.”

Anh như bị điện giật, cả người khựng lại, ánh mắt dao động: “Em… nghiêm túc à?”

“Rất nghiêm túc.”

Cô vừa thì thầm, vừa vẽ vòng tròn lên ngực áo sơ mi của anh.

Tay tìm lấy một chiếc cà vạt, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần: “Lâm Tư Dật… chỉ cần nhìn thấy anh thế này, em đã muốn được anh ôm rồi.”

Anh hoảng hốt, vội đưa tay bịt miệng em lại.

Nếu còn nghe thêm vài câu nữa… chắc chắn anh sẽ phát điên mất.

Bình Luận (0)
Comment