Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 82

Năm đầu tiên của hôn nhân thường được gọi là “năm cưới giấy”, bởi đó là giai đoạn hai người chuyển từ tình nhân sang thân phận gia đình. Trong quá trình sống chung, những va chạm là điều khó tránh. Tình cảm khi ấy mong manh như tờ giấy, chỉ cần một chút xô xát cũng có thể rách nát.

Nhưng giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật thì dường như không có giai đoạn “mài giũa” đó. Dù sao thì hai người cũng đã sống chung một năm trước khi kết hôn, yêu nhau hai năm, tình cảm đã sớm bền chặt. Chính bởi vì khoảng thời gian sống thử ấy đã đem lại cho cô cảm giác ấm áp, cảm giác của một mái ấm thực sự nên Chu Lai mới háo hức bước vào hành trình kế tiếp cùng anh.

Ngẫm lại mới thấy, cô và Lâm Tư Dật gần như chưa từng cãi nhau lần nào. Tính cách của Lâm Dật ôn hòa bao dung. Đối với những lúc cô bướng bỉnh ngông cuồng, anh luôn nhẫn nại chịu đựng, chưa từng phủ định cô một câu. Mà Chu Lai lại càng không có lý do gì để nổi nóng với anh. Mỗi ngày ôm chồng hôn hít chưa đủ, lấy đâu ra thời gian mà gây gổ?

Năm đầu tiên sau kết hôn, mối quan hệ của họ lại càng ngọt ngào hơn trước. Dù là trong tình cảm, cuộc sống hay công việc, cả hai đều hết lòng thấu hiểu và cảm thông cho nhau.

Bắt đầu từ năm 2018, ngành livestream trong nước phát triển bùng nổ. Chu Lai cũng dần dần gây dựng được một đội ngũ dưới trướng mình, thỉnh thoảng chính cô cũng xuất hiện trên sóng trực tiếp.

Dẫu sao Chu Lai cũng là KOL với hàng chục triệu người theo dõi, thế mà không ngờ trong buổi phát sóng, phần bình luận lại liên tục bị spam bởi ba chữ: “Thầy Lâm ơi, Thầy Lâm ơi…”

Thật ra, đám cưới của Chu Lai và Lâm Tư Dật từng lên cả hot search trên Weibo. Lúc đó, dư luận chia làm hai phe. Một bên thì bối rối: “Gì vậy trời? Giờ ai cũng có thể lên hot search à?”, còn phe kia thì gửi tới họ những lời chúc phúc chân thành.

Với tư cách là một trong những KOL đời đầu của Weibo, Chu Lai luôn giữ hình tượng kín tiếng, không chiêu trò, nên rất được lòng công chúng. Cô chưa từng dùng chuyện tình cảm để tạo chủ đề hay gây sốt, dù phần lớn người hâm mộ đều biết cô đang yêu, nhưng tin kết hôn được tung ra đột ngột như vậy vẫn khiến không ít người bất ngờ.

Sau khi ảnh cưới và video hôn lễ được lan truyền, cư dân mạng mới ngỡ ngàng nhận ra chồng của Chu Lai chẳng phải ai xa lạ, chính là “thầy giáo đại học đẹp trai nhất” từng nổi tiếng một thời – Lâm Tư Dật. Một người là livestream nổi tiếng, một người là giáo viên cao lãnh, sự kết hợp tưởng chừng chẳng hề liên quan lại hóa ra lại là định mệnh, khiến ai cũng không khỏi ngạc nhiên.

Người hâm mộ bắt đầu lần lại dòng thời gian của cả hai, rồi phát hiện thì ra họ từng là bạn cùng lớp hồi cấp ba. Có người còn “đào” ra được chuyện trước đây Lâm Tư Dật từng làm mẫu ảnh cho cửa hàng Taobao của Chu Lai nữa cơ!

Những người theo lâu năm theo dõi Chu Lai không nhịn được mà kéo nhau đi hóng chuyện tình yêu. Thế là một “tiểu thuyết ngôn tình dài hàng trăm nghìn chữ” được truyền miệng: nào là tình cảm thời thanh xuân, xa cách nhiều năm rồi trùng phùng… Mặc dù có phần cũ mèm, nhưng nhan sắc trời cho và sự kết đôi giữa họ vẫn khiến thiên hạ không khỏi ngưỡng mộ.

Để tránh tin đồn đi quá xa, một ngày nọ Chu Lai mở livestream để tâm sự cùng fan về chuyện tình cảm của mình.

Tính cách của cô thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, chẳng giấu giếm điều gì. Cô kể rằng lúc đầu tiếp cận Lâm Tư Dật hoàn toàn là vì “ngoại hình làm mê muội”, ai ngờ về sau mới phát hiện thầy Lâm đã thầm mến cô suốt nhiều năm. Một câu chuyện cảm động đến rơi lệ, bị cô kể lại như một màn tấu hài.

Tình yêu của người khác mãi mãi là ngọt ngào nhất.

Hôm đó, một đoạn phát sóng của Chu Lai được người hâm mộ cắt ghép lại, nhanh chóng trở thành clip ngắn hot trên mạng.

Trong video, Chu Lai đang tẩy trang. Cô dựng điện thoại trên bồn rửa mặt, vừa tẩy trang vừa tranh thủ trả lời bình luận: “Không phải em không cho mọi người gặp thầy Lâm đâu… Chỉ là tối nay anh ấy hiếm hoi mới có một buổi xã giao, thật sự không có nhà.”

Nào ngờ cô vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng Lâm Tư Dật vừa trở về từ bữa tiệc gọi vọng vào:
“Vợ ơi, bé cưng ơi, em ở đâu rồi…? Anh say mất rồi…”

Lâm Tư Dật… say rượu ư? Chuyện này đúng là khiến Chu Lai bất ngờ. Bao nhiêu năm bên nhau, cô chưa từng thấy anh say xỉn đến thế. Nhất là với một người nghiêm khắc, tự kỷ luật như anh.

Chu Lai vội đáp lại, nói mình đang tẩy trang.

Anh ậm ừ than thở: “Sao anh tìm hoài không thấy em vậy…”

Giọng anh khàn khàn, nghe mà thấy thương hết biết.

Chu Lai lúc ấy hoàn toàn quên mất mình đang phát sóng, vội vàng rửa sạch lớp bọt trên mặt, chuẩn bị bước ra thì cửa phòng tắm đã bị Lâm Tư Dật đẩy ra.

Anh thật sự say rồi. Da mặt đỏ ửng như thể uống không ít. Hoàn toàn không ý thức được điện thoại đang livestream, anh chẳng nghĩ ngợi gì đã bước tới ôm chặt lấy cô, còn dụi mặt vào cổ cô thân mật cọ cọ.

Mặc dù camera điện thoại không thể so với máy quay chuyên nghiệp, nhưng cả hai đang đối diện với ống kính, từng hành động cử chỉ đều lọt vào mắt người hâm mộ rõ mồn một.

Lâm Tư Dật lúc say chẳng khác gì một cậu trai lớn nũng nịu, hai tay ôm chặt lấy cô không chịu buông, còn vùi mặt vào ngực cô r.ên rỉ: “Bé cưng ơi, vợ ơi… anh đau đầu quá… em hôn anh một cái được không…”

Chu Lai bị dáng vẻ của anh làm cho mềm lòng muốn chết, cô nâng mặt anh lên, nhìn gương mặt ửng hồng mà cố tình trêu chọc: “Say rồi mà còn muốn được hôn? Anh nằm mơ đấy à!”

Khuôn mặt anh bị cô bóp đến méo xệch, môi đỏ bị chu môi ra, uể oải nói: “Muốn hôn mà…”

Không những không chiều anh, Chu Lai còn giả vờ nghiêm khắc: “Ai cho anh uống say hả? Chẳng phải nói sẽ về sớm sao? Anh biết bây giờ mấy giờ chưa?”

Anh chàng cao lớn ấy cụp mắt nhìn cô với vẻ vô tội: “Anh sai rồi…”

Vừa nói vừa như chú cún con không xương, ngoan ngoãn rúc vào lòng cô không chịu rời.

Fan đang xem livestream thì gần như bùng nổ, dòng bình luận lúc đó điên cuồng hiện lên:

[Aaaaaaa! Cái này thật sự là cho tụi em xem sao trời!]

[Thầy Lâm đáng yêu quá mức rồi!]

[Trời ơi, cưng quá đi mất…]

[Muốn kết hôn ghê gớm luôn á!]

[Ngọt chết người ta luôn…]

Một Lâm Tư Dật đang say rượu, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lạnh lùng từng nổi tiếng trên mạng trước kia.

Lâm Tư Dật trước mặt người ngoài lạnh lùng bao nhiêu, thì trước mặt Chu Lai lại quấn quýt bấy nhiêu. Chính sự tương phản đó khiến người xem livestream cũng phải ngứa ngáy trong lòng.

Đoạn video ngắn ấy nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội. Dù là người biết hay không biết đến Chu Lai và Lâm Tư Dật, lần này ai nấy cũng đều phải “ăn cơm chó” no nê.

[Thì ra đàn ông say rượu lại có thể đáng yêu đến vậy.]

[Làm sao mới có thể có một ông chồng giống hệt như thế này?]

[Tim tôi tan chảy mất rồi.]

[Không ngờ anh lại là người như vậy đấy, thầy Lâm!]

Mãi đến sau đó, Chu Lai mới sực nhớ ra mình vẫn đang livestream. Cô vội vàng tắt máy, không kịp nói lời chào tạm biệt nào với người hâm mộ, chỉ lo chăm sóc người chồng đang say khướt của mình.

Lâm Tư Dật sau một hồi mè nheo đòi ôm ấp, rồi cũng không bám lấy Chu Lai nữa, lảo đảo đi về phía sofa, nửa nằm xuống, một tay gác lên má, dáng vẻ rõ ràng là “chớ có ai lại gần tôi!”.

Chiếc áo sơ mi trên người anh hơi xộc xệch, vài chiếc cúc đã bung ra, mày thì nhíu chặt, nhìn là biết rất khó chịu.

Chu Lai vừa xót xa vừa buồn cười. Cô pha cho anh một cốc nước mật ong, lại lục lọi tìm thuốc giải rượu, quay lại ngồi xuống bên cạnh: “Uống không được bao nhiêu mà cũng dám say bí tỉ thế này à? Anh đúng là giỏi thật đấy.”

Lâm Tư Dật vẫn nghiêng người dựa vào sofa, người đàn ông cao lớn nghiêm túc ngày thường giờ phút này lại trở nên vô hại đến lạ.

Chu Lai lấy khăn nóng định lau mặt cho anh, vừa mới đưa tay đến gần, anh đã theo phản xạ hất tay cô ra, giọng lạnh lùng không chút khách sáo: “Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”

Chu Lai sửng sốt.

Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, cứ tưởng anh đang nổi giận với mình.

Mà đúng thật, người luôn dịu dàng như anh, khi nổi cáu lên lại khiến người ta giật mình.

Thế nhưng giây sau, Lâm Tư Dật lại buông một câu khiến người ta muốn cười lăn: “Trừ vợ yêu ra, ai cũng không được chạm vào tôi.”

Anh vẫn còn nhớ rõ, Chu Lai từng nói anh là của riêng cô.

Chu Lai nghe anh lảm nhảm trong cơn say, cũng hiểu là anh đang nói mơ. Cô ghé sát vào thì thầm: “Thầy Lâm ơi, vợ anh là ai thế?”

“Chu Lai.” Anh nhắm mắt lại, thản nhiên trả lời.

Chu Lai bật cười trêu chọc: “Ồ, còn nhớ rõ vợ mình tên là Chu Lai cơ à?”

Lâm Tư Dật nghe vậy liền khẽ mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, bỗng mỉm cười ngốc nghếch, như thể đang cảm khái, lại có chút ngại ngùng: “Vợ anh là Chu Lai, là người mà anh yêu nhất, nhất, nhất trên đời.”

Dù là lời trong cơn say, thì trái tim Chu Lai vẫn bị đánh úp một cách mềm nhũn. Cô bày trò, cố ý thử anh: “Thế… có muốn yêu em một cái không? Em còn dịu dàng hơn cả vợ anh đấy.”

Lâm Tư Dật lập tức phản đối, không hề do dự: “Không cần! Anh phải về nhà.”

Chu Lai cười khẽ: “Chưa muộn mà, mới có mười hai giờ thôi. Anh à, đêm còn dài mà.”

Lâm Tư Dật lại lẩm bẩm: “Anh phải về nhà… vợ yêu mà giận thì chết mất…”

Chu Lai nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Này, trong lòng anh em hay giận đến vậy à?”

“Anh không muốn làm cô ấy giận…”

Chu Lai thật sự không nhịn được nữa, cúi xuống định hôn anh một cái. Ai ngờ anh vẫn cảnh giác như trước, đưa tay ra đẩy cô ra.

Cô đành bất lực nâng mặt anh lên, nghiêm túc hỏi: “Lâm Tư Dật, nhìn cho rõ này, em là ai?”

Lâm Tư Dật căn bản không thèm nhìn, chỉ giơ tay muốn gạt cô đi.

Chu Lai hoàn toàn bị anh đánh bại, chẳng thèm để ý đến sự phản kháng nữa, dùng khăn nóng lau mặt cho anh.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tư Dật bị cô lau đến tỉnh táo lại. Anh mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt, thoáng mơ hồ rồi khẽ gọi: “Vợ ơi?”

Chu Lai trêu: “Cuối cùng cũng nhớ ra em là vợ anh rồi à?”

Lâm Tư Dật hơi vô tội nói: “Anh say mất rồi…”

Chu Lai cười cười: “Biết rồi, biết rồi, anh nói đến cả trăm lần rồi đấy.”

Lâm Tư Dật khẽ dùng ngón tay dài miết vào lòng bàn tay Chu Lai, cụp mắt xuống, vẻ mặt như đang nhận lỗi: “Hôm nay anh với đàn anh bàn chuyện vườn trái cây rất vui, tụi anh chuẩn bị livestream bán hàng… nên không để ý uống hơi quá. Em đừng giận, được không?”

Chu Lai làm gì còn giận gì nữa, cô sắp yêu chết anh đến nơi rồi.

Lâm Tư Dật như đứa trẻ mở rộng hai tay, nhỏ giọng: “Cho anh ôm một cái được không?”

Chu Lai cũng chẳng làm bộ làm tịch, bước tới ôm cổ anh, ngồi gọn vào lòng anh.

Lâm Tư Dật vòng tay ôm eo cô, vùi mặt vào ngực cô cọ cọ, khẽ nói: “Muốn hôn hôn…”

“Rồi rồi, hôn thì hôn.”

Một nụ hôn da diết như hòa tan cả không khí, trong hơi thở của Lâm Tư Dật còn vương lại vị rượu nhẹ và mùi bạc hà, khiến người ta khó lòng chống đỡ. Chu Lai cũng giống như say rượu, mềm nhũn rúc vào lòng anh, tay vu.ốt ve mái tóc ngắn nơi gáy anh.

Lâm Tư Dật như một con sư tử lớn ngoan ngoãn, để mặc Chu Lai xoa đầu mình, ngọt ngào làm nũng: “Vợ ơi, anh yêu em lắm lắm luôn.”

“Lắm là bao nhiêu?”

“Là rất rất rất yêu!”

“Rất rất rất yêu là yêu đến mức nào?”

“Chính là… rất rất rất yêu!”

Chu Lai không nhịn được bật cười, cúi đầu hôn “chụt” một cái lên môi anh.

“Ừm nha.”

Tình yêu của anh, cô đều biết.

Cũng giống như vậy, cô cũng yêu anh, yêu anh, yêu anh biết bao nhiêu.

***

Nhưng mà, dù có yêu nhau đến đâu, cũng như răng với lưỡi. Thân thiết là thế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc răng vô tình cắn phải lưỡi.

Cuối cùng thì, sau một năm ba tháng năm ngày kết hôn, giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng xảy ra một chút xích mích. Mà nói là “xích mích” cũng không hẳn, đến cả cãi nhau cũng không nổi.

Chu Lai thì thật lòng muốn cãi nhau với anh một trận ra trò, nhưng tính cách của thầy Lâm là thế, có chuyện lớn đến đâu cũng giấu trong lòng tự mình tiêu hóa. Anh biết lời nói lúc đang tức giận có thể làm tổn thương người khác, mà anh thì lại chẳng nỡ làm cô tổn thương, dù chỉ một chút.

Lý do khiến hai người giận dỗi, là vì Chu Lai đi xăm mình.

Thật ra cô đã muốn xăm từ lâu, đặc biệt là khi nhìn thấy hình xăm quyến rũ nơi thắt lưng của Lâm Tư Dật, ý nghĩ đó trong cô ngày càng mạnh mẽ. Thế rồi trong một phút bốc đồng, cô bước vào tiệm xăm, xăm dòng tên tiếng Anh của anh ở đúng vị trí tương tự trên cơ thể mình.

Trời mới biết việc xăm mình đau đến thế nào!

Chu Lai đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vậy mà cơn đau khi kim chạm vào da vẫn khiến cô – một người hiếm khi rơi nước mắt khóc đến đẫm lệ. Mỗi nét kim trên da như một lần chịu cực hình.

Da cô lại thuộc dạng nhạy cảm, đến khi xăm xong, phần eo nơi ấy đã sưng đỏ một mảng.

Cô cứ tưởng sau khi trải qua ngần ấy đau đớn rồi về nhà khoe với Lâm Tư Dật, anh sẽ ôm cô vào lòng dỗ dành một trận. Nhưng không ngờ anh lại nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, thậm chí như đang giận.

Khi vén áo cô lên, thấy tên mình được khắc lên làn da đỏ ửng ấy, trong lòng anh trào dâng trăm mối cảm xúc. Nhưng điều anh lo lắng nhất, là sau này cô sẽ hối hận vì chuyện này.

Chu Lai bĩu môi làm nũng: “Thầy Lâm ơi, đau quá à, xăm mình thật sự siêu siêu siêu đau luôn ấy!”

Lâm Tư Dật lườm cô một cái, chẳng những không dỗ dành, mà còn lạnh giọng buông một câu: “Đáng đời.”

“Anh bảo em đáng đời á?”

“Ừ. Đáng đời.”

Chu Lai lúc đó đã bắt đầu khó chịu.

Cô cứ tưởng mình xăm tên anh lên người, ít nhất anh cũng sẽ cảm động phần nào. Vậy mà không cảm động thì thôi, lại còn giận cô nữa?

“Sao anh lại không biết điều thế chứ?” Chu Lai bực dọc nhìn anh, “Em xăm tên anh thì có gì không được?”

“Không được.”

Lâm Tư Dật chăm chú nhìn dòng chữ trên eo cô, sau đó kéo áo cô xuống ngay ngắn rồi quay người rời vào thư phòng, chẳng nói thêm lời nào.

Chu Lai ngồi lại một mình trong phòng, như bị mây mù bao phủ, từ hơi buồn chuyển hẳn sang giận thật sự.

Phụ nữ là vậy đó, Chu Lai cũng không ngoại lệ. Trước mặt Lâm Tư Dật, cô đã quen được nuông chiều. Mà anh là chồng cô, không dựa dẫm vào anh, chẳng lẽ còn biết làm nũng với ai?

Giận đến mức không chịu nổi, Chu Lai chân trần chạy bịch bịch đến thư phòng, định bụng cãi nhau cho hả giận. Nhưng Lâm Tư Dật lại nói: “Mai anh phải đi công tác, lát nữa còn chuẩn bị tài liệu với hành lý, em đi ngủ trước đi.”

“Anh đi đâu công tác vậy?”

“Thành phố B.”

“Ờ.”

Anh đã nói vậy rồi, Chu Lai cũng chẳng thể cứ tiếp tục vô lý. Cô quay về phòng, nằm xuống giường, lăn qua lăn lại rồi bất ngờ ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện Lâm Tư Dật đã nằm cạnh bên.

Đã gần rạng sáng, nhưng anh vẫn chưa ngủ. Tựa lưng vào đầu giường đọc sách, sống mũi thẳng tắp đeo một cặp kính gọng mảnh, vẻ mặt tập trung vô cùng.

Cơn giận trong lòng Chu Lai nhờ một giấc ngủ cũng tan đi không ít. Cô rúc vào bên anh, khẽ hỏi: “Anh thật sự không thích việc em đi xăm hả?”

“Thật ra em đã muốn từ trước rồi, hôm nay đi ngang tiệm xăm không kiềm được, lại thấy chẳng có ai, nên em xăm luôn.”

Lâm Tư Dật nghe vậy liền đặt sách xuống, nghiêm túc nói với cô: “Thật ra anh không có quyền can thiệp em làm gì. Chỉ là… anh thấy em làm vậy hơi thiếu suy nghĩ.”

“Sao lại thiếu suy nghĩ? Thân em thì em muốn xăm gì chẳng được. Xăm tên anh là nể mặt anh đấy!”

“Anh không cần mặt mũi. Em không cần phải làm vậy.” Lâm Tư Dật vẫn giữ gương mặt lạnh băng như thường lệ.

“Lâm Tư Dật!” Chu Lai vốn vừa nguôi ngoai, nghe vậy lửa giận lại bùng lên.

Cô lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nói: “Sao anh lại cứng đầu như thế hả? Em thật sự không thể nói lý với anh! Xăm thì xăm chứ sao! Mai sau có hối hận thì kệ em, cũng không liên quan tới anh!”

“Không liên quan đến anh thật sao?”

“Đúng! Không liên quan! Việc của em thì anh đừng xen vào!” Chu Lai vừa nói vừa đá anh một cái, “Anh đừng ngủ ở giường em nữa! Nhìn anh là thấy ghét!”

Lâm Tư Dật bắt lấy chân cô, nghiêm túc nói: “Đừng nói mấy lời như vậy. Anh nghe thấy thì thật sự rất khó chịu.”

Chu Lai thì vô lý đến cùng: “Kệ anh chứ! Em không muốn thấy anh tí nào luôn!”

Và rồi Lâm Tư Dật thật sự rời khỏi giường, sang phòng khách ngủ suốt đêm.

Thật ra, anh cũng không ngủ được bao lâu, trở mình mãi vẫn trằn trọc, cuối cùng sau ba tiếng đồng hồ liền thức dậy, ra sân bay sớm.

Sáng hôm sau khi Chu Lai thức dậy, Lâm Tư Dật đã đi công tác. Trước khi đi anh có để lại cho cô một tin nhắn ngắn, nhưng lúc ấy cô vẫn đang ngủ nên hoàn toàn không biết.

Chuyến công tác của anh kéo dài gần ba ngày. Ngoài tin nhắn báo lịch trình buổi sáng hôm đi, anh không gửi thêm bất cứ tin nào cho cô nữa.

Chu Lai cũng bướng bỉnh chẳng kém, lại bận rộn mấy hôm nay nên cố tình không liên lạc với Lâm Tư Dật.

Ai ngờ hai người họ lại thực sự chiến tranh lạnh suốt ba ngày trời, không ai chủ động nhắn một câu.

Ngày thứ tư, Lâm Tư Dật trở về nhà, người còn vương đầy hơi sương gió lạnh sau chuyến công tác xa.

Mỗi lần đi xa, dù là gần hay xa, anh đều có thói quen mua cho cô chút gì đó mang về. Không hẳn là quà cáp gì to tát, chỉ đơn giản là vì trong lòng anh luôn có cô.

Lần này cũng vậy, dù cả hai đang giận dỗi, Lâm Tư Dật vẫn mua vài món đặc sản địa phương, Mấy gói đồ ăn vặt nho nhỏ đem về cho Chu Lai.

Thế nhưng, dù như vậy, anh vẫn không chủ động nói chuyện với cô.

Chu Lai vốn là người thẳng thắn, thật ra ngay khi trông thấy anh, cơn giận trong lòng cô cũng đã tan biến từ lâu. Nghĩ lại, tối đó cô nói chuyện cũng hơi quá, chẳng qua là nổi cơn bướng bỉnh vu vơ thôi.

Vì thế tối hôm đó, cô cố ý lượn qua lượn lại trước mặt anh, cố tình gọi: “Thầy Lâm nè, Lâm ngoan ngoãn, ông xã ơi~”

Gương mặt Lâm Tư Dật vẫn lạnh như băng, chỉ thờ ơ đáp lại: “Có chuyện gì không?”

“Anh còn đang chiến tranh lạnh với em đấy à?”

“Không có.” Lâm Tư Dật cúi đầu tiếp tục lật sách, đã mười phút trôi qua mà anh vẫn dừng ở trang đầu tiên.

Chu Lai nghiêng người kề sát anh, giọng mềm mại nũng nịu: “Rõ ràng là có mà… Anh lạnh lùng với em thế kia… Người ta cãi nhau thì chồng phải dỗ vợ chứ… Anh thật xấu!”

Lâm Tư Dật gập sách lại, nghiêm túc nhìn cô: “Là em nói không muốn thấy mặt anh.”

“Em nói thế bao giờ chứ?”

“Hôm đó em nói.” Anh nhớ rất rõ từng lời.

Chu Lai chui đầu vào lòng anh: “Thầy Lâm, anh thù dai vậy hả?”

Lâm Tư Dật không cho cô chui vào lòng, nghiêm giọng: “Em nói nhìn thấy anh là ghét.”

Chu Lai chớp mắt: “Chỉ là lúc đó giận quá nên nói linh tinh thôi mà, anh đừng để bụng nha~”

“Đừng làm nũng.” Anh cảnh cáo. “Như vậy là phạm luật.”

Lâm Tư Dật nhìn cô, giọng nhẹ đi nhưng vẫn nghiêm: “Trong lòng anh vẫn thấy không thoải mái.”

“Vậy thì anh phải nói ra chứ, anh không nói sao em biết được? Mình đã hứa rồi mà, có chuyện gì cũng không được giấu trong lòng…”

Vừa nói, không hiểu sao cô lại lén chui vào lòng anh thành công. Tuy anh vẫn giữ mặt lạnh, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vẻ cô đơn lặng lẽ nơi ánh mắt anh.

Chu Lai đâu biết, mấy ngày anh đi công tác, trong đầu cứ quanh quẩn mãi những lời hôm đó cô nói.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau kể từ khi yêu nhau, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng lại để lại trong lòng Lâm Tư Dật một vết xước khó lành.

Anh biết cô chỉ nói trong lúc tức giận thôi.

Nhưng anh vẫn giận, giận vì cô cứ cố tình hay buông những lời như thế.

Anh thực sự sợ rằng một ngày nào đó, cô sẽ thực sự… ghét anh.

Chu Lai tất nhiên cũng biết anh đang giận. Cô có hơi chột dạ, liền rúc rích trong lòng anh, giọng nũng nịu: “Anh đừng giận nữa mà… Giận hại sức khỏe lắm đó, hay là anh mắng em đi?”

Lâm Tư Dật thẳng thắn: “Anh vẫn còn hơi giận. Nhưng em không cần cố làm gì để lấy lòng anh.”

Nghe thấy anh đã mềm lòng một chút, Chu Lai lập tức tiếp chiêu: “Cười một cái đi mà, ngoan nào~”

“Không muốn cười.”

“Vậy phải làm sao anh mới chịu cười?” Chu Lai ghé sát, trán chạm trán, mũi cọ vào mũi anh.

Cô dỗ dành: “Cho em hôn một cái nhé?”

Lâm Tư Dật quay mặt đi, như cậu con trai nhỏ đang hờn dỗi: “Không.”

Chu Lai lại nổi máu diễn: “Thật là, sao anh giận lên cũng đáng yêu thế không biết?”

Lâm Tư Dật: “……”

Chu Lai tiếp tục:

“Dưa hấu dưa gang dưa hami,

Em sai rồi, bé ngốc à tha em đi~”

Lâm Tư Dật: “……”

Chu Lai lè lưỡi: “Anh mà còn không để ý đến em, thì em thành bánh bao chó không thèm luôn đó!”

Lâm Tư Dật vẫn im lặng.

Anh biết nói gì đây? Cơn giận nào còn nữa chứ. Đối với cô, anh hoàn toàn không có cách nào để giận lâu được.

Chu Lai tung đòn cuối: “Anh còn giận nữa là em hôn thật đó nha!”

Nói xong liền hôn nhẹ lên môi anh một cái, ghé sát tai anh thì thầm: “Nếu anh hết giận, em sẽ mặc bộ anh thích nhất, phối với tất đen và giày cao gót, nhảy múa thoát y cho anh xem, chịu không?”

Lâm Tư Dật thẳng thừng trả lời: “Chịu.”

Chu Lai: “???”

Cô có thể nói là… cô hối hận không?

Nhưng Lâm Tư Dật hoàn toàn không cho cô cơ hội rút lại lời. Một tay anh siết eo cô, tay còn lại giữ lấy cằm cô, dùng nụ hôn sâu bịt lại cái miệng nhỏ cứ ríu rít mãi của cô.

Bình Luận (0)
Comment