Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 84

Rạng sáng ngày 20 tháng 5 năm 2020, Chu Lai thuận lợi hạ sinh một bé gái nặng 3,15kg.

Từ giây phút ấy, mối quan hệ giữa cô và anh bước sang một ngưỡng cửa hoàn toàn mới. Họ đã trở thành cha mẹ.

Hôm đó, khi cô lâm bồn, bên ngoài phòng sinh là một hàng dài những gương mặt thân quen đang sốt ruột đợi chờ: bố ruột Chu Cao Trì, mẹ kế Trần Diệp Phương, em trai Trần Triệt, ông bà ngoại của Lâm Tư Dật, bạn thân Phương Tinh, trợ lý Bách Hoa Hoa… Ai cũng có mặt, duy chỉ thiếu mỗi anh.

Không ai biết Lâm Tư Dật đã biến mất đi đâu, cho đến khi Trần Triệt tìm thấy anh ngồi một mình trong phòng nghỉ trống trải.

Khi ấy, vành mắt anh đỏ hoe, những ngón tay gầy guộc đang lần từng hạt chuỗi Phật chậm rãi, miệng khẽ lẩm nhẩm lời khấn.

Ban đầu bác sĩ thông báo cô có thể sinh thường, nhưng đến phút cuối, vì thai nhi quay ngược nên buộc phải chuyển sang mổ.

Vốn không phải người tin vào tôn giáo, thế nhưng trong khoảnh khắc sinh tử ấy, anh như dốc cạn lòng thành để cầu khẩn mọi đức tin trên đời. Chỉ mong cô và con gái được bình an.

Trần Triệt vỗ vai an ủi: “Anh rể, yên tâm đi, bây giờ y học phát triển lắm rồi. Huống chi mình còn mời được bác sĩ sản khoa giỏi nhất cả Thành phố H, nhất định sẽ suôn sẻ.”

Lý trí anh hiểu tất cả, nhưng con tim lại chẳng thể nào ngăn nổi nỗi bất an. Ở những tháng cuối thai kỳ, anh đã không ít lần tự trách mình vì phút mềm lòng năm ấy. Lẽ ra anh không nên để cô mang thai, bởi nỗi đau mười tháng cưu mang đã đủ khiến anh như bị nghìn dao cắt vào tim, giờ lại còn phải đưa cô đi một chuyến đến cửa tử.

Khi Chu Lai được đẩy ra khỏi phòng mổ, cô đã ngủ thiếp đi. Lâm Tư Dật không buồn nhìn đứa trẻ, chỉ vội vã nhào đến bên giường bệnh, dịu dàng đặt tay lên gương mặt tái nhợt của cô.

Tựa như có tâm linh cảm ứng, cô chầm chậm mở mắt, thấy anh thì lập tức rưng rưng gọi: “Chồng ơi…”

Anh cúi sát xuống, giọng vội vã: “Anh đây, anh ở đây.”

Tưởng đâu cô sẽ nói điều gì cảm động, không ngờ lại nở nụ cười khẽ, vươn tay sờ mặt anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh rồi trêu: “Ôi, bé ngoan của em lại khóc nữa rồi…”

Cô vẫn còn hơi sức để đùa anh sao?

Trong giờ phút sinh tử ấy, làm sao anh có thể kiềm lòng trước những đợt sóng cảm xúc cuộn trào?

Lâm Tư Dật đau lòng vô hạn, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Cô lắc đầu: “Thuốc tê vẫn còn tác dụng, em chưa cảm thấy gì cả.”

Câu trả lời đó khiến anh ít nhiều yên tâm. Anh nắm chặt lấy tay cô, đan chặt mười ngón, không nỡ buông ra.

Trên đường đẩy cô về phòng bệnh, cô ríu rít không ngừng: “Thì ra sinh con cũng chẳng đáng sợ lắm đâu, bác sĩ còn kể chuyện cười cho em nghe trong lúc mổ nữa cơ. Huhu, bụng em giờ chắc có một vết sẹo to lắm nhỉ? Xấu xí chết đi được…”

Anh còn chưa kịp dỗ dành, cô đã tự mình tiếp lời: “Nhưng không sao, bác sĩ bảo có thể dùng laser để xóa, hơi mất công một chút. Với lại, em thấy có sẹo cũng ngầu mà, chứng tỏ em cũng là người từng vào sinh ra tử đấy! Em có bản lĩnh ghê chưa!”

“Em rất giỏi.” Lâm Tư Dật chân thành nói.

Không ai vĩ đại bằng một người mẹ. Sau này, anh thường ôm con gái nhỏ bé trong tay mà thầm nghĩ, một sinh mệnh ra đời thực sự chẳng dễ dàng gì.

Chuyện sinh thêm đứa nữa ư? Không bao giờ. Cả đời này, anh cũng không muốn để cô chịu thêm lần đau đớn nào nữa.

Cô vẫn chưa dừng lại: “Đúng không! Em thật sự rất lợi hại! Em vậy mà sinh ra được một con người sống sờ sờ luôn đó! Lâm Tư Dật, em đã thăng chức làm mẹ rồi đó nha!”

Những lời luyên thuyên đầy phấn khích của cô như từng đợt gió mát thổi tan hết mọi cuộn trào trong lòng anh trước cửa phòng sinh. Anh thậm chí còn lo cô nói nhiều quá sẽ mệt: “Hay là em ngủ một lát đi?”

Cô vừa nói vừa cười: “Em không buồn ngủ mà, hoàn toàn không. Nè, anh thấy con chưa? Con mình xấu ơi là xấu luôn đó!”

Lâm Tư Dật khựng lại một giây. Từ nãy đến giờ, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người cô, đến mức quên mất bản thân cũng đã lên chức ba.

Cùng lúc ấy, đám người vây quanh bé con mới sinh lại không ngừng xuýt xoa:

“Trời ơi, đáng yêu quá chừng!”

“Cái mũi y chang bố nó, sau này thể nào cũng cao thẳng tắp!”

“Đôi mắt giống mẹ, sáng long lanh luôn!”

“Mặt trái xoan, kiểu gương mặt đẹp nhất đấy.”

“Cái miệng giống ba.”

“Vầng trán thì giống mẹ.”

Mãi đến khi Chu Lai mệt quá thiếp đi, Lâm Tư Dật mới rón rén bước đến bên con gái.

Bé con nằm một mình trong nôi, gương mặt hồng hào mềm mại, môi chúm chím khẽ bặm lại, tay chân nhỏ xíu… Tất cả như một thế giới được thu nhỏ.

Anh bỗng thấy mình không dám chạm vào sinh linh bé bỏng ấy.

Anh từ từ quỳ một gối xuống, đưa ánh mắt ngang bằng với nôi em bé.

Một lúc rất lâu sau, anh mới dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nắm chặt của con, thì thầm dịu dàng như thủ thỉ: “Chào con, bố là Lâm Tư Dật, là bố của con đây.”

Dĩ nhiên, chẳng có hồi đáp nào cả.

Bé gái mới chào đời chẳng hề để tâm người đứng trước mặt là ai. Bởi với bé, điều quan trọng nhất lúc này chỉ là được ngủ ngon lành.

Sau khi sinh con, mỗi ngày nhiệm vụ duy nhất của cô là nghỉ ngơi cho tốt. Cô không cho con bú, cũng không cần tự mình chăm sóc, lại chẳng có bất kỳ áp lực tâm lý nào. Mấy ngày đầu còn ở bệnh viện, người tất bật ngược xuôi đều là anh: thay tã, cho bú đúng giờ, đưa đi kiểm tra, tiêm ngừa…

Đến khi chuyển vào trung tâm chăm sóc hậu sản, Chu Lai lại càng sống như tiên, suốt ngày nằm dài trên giường xem phim. Đến mức một lần, Chu Cao Trì ghé thăm, thấy con gái mình gác chân ăn cherry vừa xem phim vừa cười hí hửng, không khỏi lắc đầu than vãn: “Con nhìn lại mình đi, có chút nào giống một người mẹ không? Nếu không phải có Lâm Tư Dật ở đây chăm con, bố còn lo không biết đứa bé này sinh ra rồi phải làm sao cho phải. Haizz!”

Chu Lai chẳng hề xấu hổ, cười hí hửng nhìn bố mình: “Bố ghen tỵ với con vì con có ông chồng tốt như anh ấy đúng không?”

Chu Cao Trì bất lực thở dài: “Bố là thấy xót cho con rể ba thôi!”

“Bố! Sao bố lại bênh người ngoài thế hả!”

Chu Cao Trì thật sự không còn mặt mũi nhìn đứa con gái này nữa, dứt khoát quay lưng đi sang phòng bên cạnh tìm cháu ngoại cưng của mình.

Câu “cháu ngoại là tình yêu của ông bà” thật không sai chút nào khi áp vào ông. Trước đây, ông còn luôn miệng gọi “con gái ngoan” chạy theo Chu Lai không rời, vậy mà bây giờ nếu một ngày không được nhìn thấy cháu ngoại thì trong lòng liền bồn chồn không yên.

Lúc ấy, trong phòng trẻ, Lâm Tư Dật đang chuẩn bị pha sữa cho bé con.

Con gái chưa đầy tháng, cứ cách vài tiếng là phải cho bú một lần. Những việc này gần như đều do một tay anh – người làm cha đảm nhiệm.

Anh rót lượng nước ấm vừa đủ vào bình sữa thủy tinh, sau đó đong sữa bột theo tỉ lệ chuẩn rồi đậy nắp lại, hai tay nâng nhẹ bình sữa, lắc đều cho đến khi sữa tan hoàn toàn. Tiếp đó, anh nhẹ nhàng bế cô bé lên, đặt vào lòng mình và bắt đầu cho bú.

Chỉ cần đầu vú cao su vừa chạm đến môi, bé con liền phản xạ m.út lấy, chẳng mấy chốc, bình sữa đã trống trơn.

Chưa đầy mấy phút sau khi bú xong, tã của bé đã đầy. Lâm Tư Dật cẩn thận đặt con xuống giường, bắt đầu thay tã với dáng vẻ vô cùng thuần thục. Trong lúc ấy, anh còn vừa làm vừa khẽ khàng trêu chọc cô bé, giọng nói dịu dàng như nước: “Bé con, sao phân của con lại thối thế hả? Suýt nữa làm bố ngạt chết luôn rồi nè.”

Chu Cao Trì đứng bên cạnh xem hết quá trình, quả thực phải bái phục “tác phẩm” của cháu gái mình.

Thế nhưng Lâm Tư Dật lại hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn mỉm cười khi rửa mông và thay tã cho con gái bằng thái độ đầy kiên nhẫn và hài lòng.

Bé con cũng rất ngoan, suốt quá trình không khóc không nháo, chỉ nằm im líu ríu phát ra vài tiếng nhỏ nhỏ đáng yêu.

Một loạt các thao tác được anh thực hiện thành thục, không cần ai hỗ trợ. Chu Cao Trì đứng một bên gật gù hài lòng, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng yên tâm. Con gái ông đã giao cho một người đàn ông có trách nhiệm, lại biết yêu thương. Ông, thân là một người cha, cảm thấy hoàn toàn có thể yên lòng.

Tương lai, dưới sự giáo dục của Lâm Tư Dật, cháu gái ông có thể không cần học rộng biết nhiều, nhưng chắc chắn sẽ lạc quan yêu đời. Không cần xuất chúng, nhưng nhất định sẽ bình an mạnh khỏe.

***

Việc đặt tên cho bé con được giao cho Lâm Tư Dật – dù sao thì “thầy Lâm” cũng là người có học vấn cao nhất nhà.

Anh đề nghị để con gái mang họ Chu, nhập khẩu về nhà mẹ cũng hoàn toàn không gặp vấn đề gì. Chu Lai chấp nhận ngay không cần suy nghĩ, dù sao thì… con cũng là do cô sinh ra mà.

Tên của bé gái là Chu Thiên Dự.

Một lời hứa ngàn vàng, một đời dành trọn cho nhau.

Cả nhà đều vô cùng hài lòng với cái tên ấy, nhưng người hạnh phúc nhất không ai khác chính là Chu Lai.

Chu Lai từ lâu đã không thích tên của mình, cô còn làm nũng bảo Lâm Tư Dật đặt cho cô một cái tên khác thật hay để cô đi đổi tên luôn cho rồi.

Lâm Tư Dật chỉ nhìn cô mỉm cười nói: “Không cần đổi đâu. Tên của em… chính là họ của anh.”

Tên của cô – Chu Lai – có chữ cái đầu là CL, còn họ Lâm trong tên anh viết tắt là L. Ghép lại, vừa khớp với tên cô.

Chu Lai bật cười: “Lâm Tư Dật, anh đến cả chuyện này cũng nghĩ ra được hả?”

Anh nói: “Thật mà. Anh phát hiện ra điều đó từ hồi cấp ba cơ.”

“Cấp ba á?” Chu Lai nhướng mày, ánh mắt ranh mãnh, “Nếu anh không nói chắc em cũng quên rồi… hay là, anh kể lại cho em nghe chuyện anh thầm thích em hồi đó đi?”

“Không kể.”

“Kể đi mà~”

“Không.”

“Thật không kể hả? Thế thì tiếc ghê, em còn định tối nay mặc bộ đồ anh thích nhất cơ… nhưng nếu anh không chịu kể thì… thôi vậy~”

“…Kể!”

Dù đã làm bố, nhưng Lâm Tư Dật mỗi khi đối diện với Chu Lai vẫn thường đỏ mặt. Không phải vì ngại ngùng, mà bởi vì tình yêu anh dành cho cô vẫn luôn chân thành, tha thiết như ngày đầu tiên.

Tình cảm ấy, từ một thời thầm thương trộm nhớ, cuối cùng anh cũng đã được như ý nguyện.

Lâm Tư Dật yêu Chu Lai, và sẽ mãi mãi yêu cô như thế.

Bình Luận (0)
Comment