Liêu Nhàn

Chương 10


Sự cố khó xử liên quan đến ngân sách tu sửa vừa mới xảy ra lúc sáng kia khiến cho Ôn Chủy Vũ nhận ra ngay cả những kiến thức kinh doanh cơ bản, thông thường nhất mà cô cũng không nắm rõ.

Cô kinh doanh phòng tranh, ở trước mặt chị họ mình làm chút chuyện xấu hổ thì cũng chẳng sao, nhưng đổi lại ở trước mặt người ngoài, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Vì cẩn thận, cho nên Ôn Chủy Vũ không dám tùy tiện đi tìm mấy vị lão tiền bối mời họ vẽ bản thảo.

Cô viết danh sách ra trước, tự mình sắp xếp quá trình đến thăm viếng nhà người ta, sau đó đi ra nhà kho nhỏ lục tìm trà, mực, rượu, bút,...!mang theo làm quà.

Đến khi chạng vạng tối, Ôn Nho lão tiên sinh ra ngoài từ buổi sớm cũng đã trở về, vừa bước vào phòng khách thì liền nhìn thấy trên bàn trà chất đầy một đống hộp to hộp nhỏ, trên hộp quà còn dán tờ giấy nhỏ, mà Ôn Chủy Vũ thì đang nhoài người bận bịu cái gì đó bên cạnh bàn trà.

Ôn Nho lão tiên sinh tò mò bước đến bên Ôn Chủy Vũ, thò đầu xem thử, hỏi: "Bận gì thế?" Mắt liếc thấy hộp trà Vũ Tiền Long Tỉnh ông hằng trân quý, lòng đau như cắt nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhìn mấy chiếc hộp ấy hết một lượt, kiểm tra từng cái tên được dán lên đấy, lập tức sáng tỏ, đứa cháu gái này của ông đang lên danh sách quà biếu đây mà.

Ví dụ như, Tiếu Sơn tiên sinh thích uống trà, thích độc nhất mỗi trà Long Tỉnh, thế nên cháu gái bảo bối của ông bới ra hộp trà Vũ Tiền Long Tỉnh mà ông cất giấu bấy lâu; Quy Hạc Sơn Nhân thích sưu tầm nghiên mực, cháu gái ông lục lọi tìm ra được cái nghiên Long Vĩ.

Ôn Nho lão tiên sinh mở hộp quà, lấy nghiên mực Long Vĩ ở bên trong ra săm soi, sau đó lại đặt vào, tim đau đến mức "xoẹt" một tiếng.

Mấy năm gần đây, nghiên Long Vĩ cũng đắt giá theo thời, lúc xưa ông mua cái nghiên này tốn hết mấy ngàn, bây giờ dựa theo giá thị trường, cầm theo hai trăm ngàn chưa chắc đã mua được.

Ôn Chủy Vũ thấy Ôn Nho lão tiên sinh trở về, vội vàng đưa danh sách tên cùng quà cáp mình đã chuẩn bị xong cho Ôn Nho lão tiên sinh xem.

Cô nói rõ dự định của mình cho ông nội: "Lần này đến cửa nhờ vả người ta đâu thể đi tay không, nên con muốn dựa vào sở thích của mấy ông mấy bác rồi mang kèm theo một lá thư tay qua đó, nội thấy danh sách quà biếu này có hợp không? Nội giúp con xem thử danh sách này với."
Ôn Nho lão tiên sinh lật danh sách ra, nhìn thấy trên đó liệt kê một dọc những cái tên dài loằng ngoằng bỗng có chút choáng váng.

Ông trợn to mắt nhìn Ôn Chủy Vũ, nghi rằng cháu gái ông đang chuẩn bị đi thăm hết đất Giang Nam này.

Những cái tên nằm trong danh sách kia đều là những người đứng đầu hiệp hội mĩ thuật.

Trong đó, người có giá tranh thấp nhất cũng lên tới vài nghìn tệ một mét vuông, đắt nhất là mấy trăm nghìn.

Ôn Nho lão sinh bất chợt lo lắng, chuyện buôn bán còn chưa phất lên thì cháu gái của ông đã tiêu sạch hết tiền.

Ông dằn lại chua xót ở trong lòng, hỏi trước một câu: "Con định dùng bao nhiêu tiền để mua tranh?"
Ông mang danh sách tên và quà tặng ra đối chiếu một chút, phát hiện cháu gái ông thế nhưng lại nắm rõ sở thích của hơn quá nửa người trong số họ, những người ấy, đều là những người mà ông đã từng dắt Ôn Chủy Vũ đi gặp gỡ chào hỏi qua, còn số ít những người còn lại, bởi vì Ôn Chủy Vũ chưa từng tiếp xúc với họ nên cũng không biết người ta thích gì.

Ôn Chủy Vũ nói: "Con đã nghĩ rồi, con đi đặt tranh chưa hẳn người ta đồng ý vẽ cho con, chắc sẽ có chuyến chạy vạy không công.


Danh sách dài như thế, có thể đặt mua được một nửa cũng không tệ lắm, đó là còn giữ lại thể diện cho lão tiên sinh ngài đây.

Con đặt trước một bức, nếu đặt được thì tốt, còn như không đặt được thì mình tặng người ta chút quà biếu này, để lại ấn tượng tốt, đợi sau này mở phòng tranh lại qua đó gửi thiệp mời, họ đã từ chối con một lần rồi lỡ như ngại từ chối con lần thứ hai thì sao, thêm cả việc thấy đồng nghiệp tham dự cũng nhiều, nói không chừng tới lúc phòng tranh của con khai trương, bọn họ cũng sẽ đến phải không nội? Ngộ nhỡ bị từ chối tận hai lần thì sau khi khai trương con vẫn có thể đi tìm bọn họ đặt tranh thêm lần nữa, điều đấy sẽ chứng minh được thành ý của con.

Đúng không? Mở phòng tranh, dù thế nào cũng phải bán tranh, đặt nhiều quá cũng không sợ, không sợ nhiều tranh chỉ sợ không có tranh để bán.

Tranh phải đặt nhiều, mua nhiều một chút, giữ lại trong tiệm bán hoặc mang đi triển lãm, đấu giá dưới danh nghĩa của phòng tranh đều được cả.

Có tiếng là tranh của họa sĩ lớn, không sợ bán không được."
Ôn Nho lão tiên sinh "chà" một tiếng, nói Ôn Chủy Vũ: "Đại tiểu thư mơ thật đẹp."
Ôn Chủy Vũ thấp thỏm: "Ý là phải để cho lão tiên sinh ngài mất thêm ít máu." Sau trận lục lọi này của cô, chút đồ sưu tầm không mấy giá trị còn sót lại của ông nội lại vơi đi cả đống.

Cô bồi tiếp: "Bất quá con sẽ ghi lại số tiền này vào sổ sách của phòng tranh, sau này trả lại cho nội."
Ôn Nho lão tiên sinh thấy cháu gái nhà mình biết ghi tiền tính sổ, trái tim già nua đang đau sợ bỗng cảm thấy được an ủi đôi chút.

Ông ngắm nghía chiếc nghiên Long Vĩ của mình, nghĩ nghĩ suy suy, trông cậy nói với Ôn Chủy Vũ: "Được, cứ làm như vậy đi." Sau đó nhìn lại danh sách tên và quà biếu rồi đứng dậy tiến về phía phòng ăn.

Ông dùng xong bữa tối, cầm danh mục quà tặng của Ôn Chủy Vũ đi lên lầu, độ chừng một tiếng sau ông mang danh sách ấy đến tìm Ôn Chủy Vũ: "Giá cả nội đã viết vào đây cho con rồi, sau này tìm được đầu tư, nhớ trả khoản phí tổn này cho nội trước."
Ôn Chủy Vũ chăm chú nhìn vào danh sách ấy, cô liếc mắt thấy giá của chiếc nghiên mực kia, vội kêu lên: "Ông nội, con muốn đổi nghiên mực." Rồi xé tờ giấy nhỏ dán trên chiếc nghiên xuống, gói nó lại chuẩn bị cất vào nhà kho, cô chép miệng: "Lão tiên sinh chọn giúp con cái nghiên nào giá dưới năm mươi nghìn tệ nha."
Ôn Nho lão tiên sinh bình tĩnh đáp: "Cứ tặng cái này đi.

Lão già đó, nếu chọn ngay thứ không tốt thì chẳng lọt nổi vào mắt lão đâu."
Ôn Chủy Vũ nghĩ nghĩ, chuẩn bị tra đến loại trà lão tiên sinh thích nhất.

Nếu như lão tiên sinh không bằng lòng vẽ tranh cho cô, nghiên mực đắt vậy, cô sẽ không giao nó cho ông ấy, mà sẽ đổi quà thành loại trà giá vài nghìn tệ một cân.

Dùng thứ giá vài nghìn làm quà biếu thì vẫn coi như phải phép.

Cô nhờ ông nội giúp cô xem lại danh sách thêm lần nữa, sau khi xác nhận không có sơ suất gì bèn mượn điện thoại của Ôn Nho lão tiên sinh, mở danh bạ ra lục tìm số điện thoại.

Ôn Nho lão tiên sinh giao thiệp rộng rãi, mấy vị tiền bối được liệt kê trong danh sách kia và ông nội cô đều là họa sĩ thuộc cùng một hiệp hội nên có thể tìm được số điện thoại liên lạc với họ trong danh bạ điện thoại của lão tiên sinh.

Cô cẩn thận đối chiếu từng cái tên, biệt hiệu, rồi chép số điện thoại lên danh sách.

Nếu Ôn Chủy Vũ đánh liều gọi điện liên hệ với mấy vị tiền bối đó thì không thích hợp lắm nên cô nhờ Ôn Nho lão tiên sinh giúp cô làm trung gian, hẹn ngày giờ đến thăm hỏi qua điện thoại xong lại kêu ông nội cùng cô đi tìm tranh.

Cô mở phòng tranh làm ăn nhưng trong lòng luôn đặt một dấu chấm hỏi cực lớn đối với chính mình.


Sự hiện diện của Ôn Lê giống như một liều thuốc an thần, độ tin cậy trực tiếp tăng lên, đến độ cả hai có thể hợp tác với nhau.

Có giao tình và mặt mũi của ông nội, có vị thương nghiệp nhân sĩ tên Ôn Lê này làm cổ đông, việc đặt tranh trở nên suôn sẻ hơn mong đợi.

Hơn hai mươi bản hợp đồng nằm trong tay, thậm chí đến cả Ôn Chủy Vũ còn cảm thấy có chút khó tin.

Nhiều tranh của họa sĩ nổi tiếng như vậy, đủ cho cô mở một triển lãm tranh tầm cỡ.

Ôn Lê ngồi trên xe, sau khi trông thấy hợp đồng, há miệng đầy kinh ngạc nhìn Ôn Chủy Vũ, rất lâu sau mới mở lời: "Thật không uổng công chị đây cực khổ đi với em suốt một tuần." Cô véo véo gương mặt trắng tựa sứ xương của Ôn Chủy Vũ, bảo: "Đi, hôm nay chị mời em bữa cơm."
Lúc ăn cơm, Ôn Lê nói với Ôn Chuy Vũ, các cô có thể dựa vào mớ hợp đồng này để nâng giới hạn cổ phần thấp nhất lên 55%.

Ôn Chủy Vũ sửng sốt hỏi: "Lại tăng?"
Ôn Lê đáp: "Nước nổi thì bèo nổi, hợp tình hợp lí." Cô giương khóe môi cười một cái, mày hơi nhướng cao, lộ ra mấy phần xuân phong đắc ý(1): "Trên tay chúng ta phải giữ thêm 5% cổ phần thì mới có thể nắm chắc quyền được phát biểu, được ý kiến ở trong tay, đó mới là điều quan trọng nhất."
Ôn Chủy Vũ nghĩ tới mấy bức tranh đã đặt mua cùng chi phí phải bỏ ra, nhớ đến Ôn Lê là người sành sỏi công việc kinh doanh, quả thật tìm không ra lí do phản bác nào, thế nên cô gật đầu đồng ý.

Ôn Lê nói: "Được, theo chị đoán ông Mục chắc đã nhận được tin rồi, hai ngày này ông ấy hẳn sẽ đến tìm em.

Lúc đầu hai bên bàn tính chia cổ phần thành bốn sáu sao? Em bốn ông ấy sáu?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu.

Ôn Lê dứt khoát: "Năm năm, lúc đi thương lượng, thái độ phải cứng rắn thêm chút, có lẽ ông ta sẽ đồng ý.

Chia thành năm phần rưỡi và bốn phần rưỡi thì lần đàm phán này sẽ có chút khó nhằn.

Nếu ông Mục hẹn em bàn thêm lần nữa, cứ kêu chị."
Ôn Chủy Vũ gật đồng đồng ý.

Giá cả tăng chóng mặt như thế, cô cũng không biết nên nói với ông Mục ra sao, thật sự phải trông cậy vào Ôn Lê.

Qua bữa cơm, Ôn Lê đưa cô về nhà, tiện thể tìm ông nội cô để lấy chìa khóa căn lầu nhỏ được thuê làm phòng tranh ấy, chuẩn bị bắt tay vào tu sửa.

Sau khi tìm mấy vị lão tiền bối có tiếng trong nghề đặt tranh xong, Ôn Chủy Vũ lại tìm đến chỗ sư huynh muội của mình.

Huynh đệ tỷ muội đồng trang lứa đều thích liên lạc qua mạng internet hoặc dùng điện thoại.


Cô gọi video cho họ, thành công chốt được mấy đơn, nhưng do việc mở phòng tranh cần mang theo hợp đồng mua tranh đến để bàn chuyện phân chia cổ phần, nên vẫn phải lập hợp đồng, gọi chuyển phát nhanh gửi qua.

Tiết kiệm được thời gian chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm mấy sư huynh muội đặt tranh lẫn cả lập hợp đồng, hết thảy mất đến hai ngày mới làm xong.

Cô cảm thấy Ôn Lê quả thật có vài phần khả năng thần cơ diệu toán, chị nói "hai ngày này hẳn sẽ đến tìm em", kết quả vừa mới qua hai ngày, cô mới vừa đặt tranh từ mấy huynh đệ tỷ muội xong, Mục Yểu lão tiên sinh đã gọi điện cho cô, nói bằng lòng chia bốn sáu, khi nào bàn kí hợp đồng.

Ông Chủy Vũ không dám thuận theo, nói: "Ông Mục, chỗ con có vài thứ, con muốn ông xem qua trước rồi chúng ta mới bàn chuyện sau, chắc sẽ thích hợp hơn.

Không biết ngày nào ông tiện, con và chị họ Ôn Lê của con qua đó tìm ông?"
Mục Yểu lão tiên sinh hỏi: "Ôn Lê?"
Ôn Chủy Vũ đáp: "Dạ phải.

Ở bên này con và chị ấy đã bàn xong chuyện hợp tác rồi, con quyết định chia một nửa cổ phần của mình cho chị ấy.

Nếu như không có Ôn Lê, con nghĩ con sẽ không dám mở phòng tranh này."
Mục Yểu lão tiên sinh ở đầu dây bên kia trầm ngâm, qua mấy giây sau mới truyền đến tiếng thở dài nặng nề: "Aizzz!" Ông lên tiếng: "Tiểu Vũ à, bàn chuyện làm ăn sao có thể mỗi lần lại mỗi khác được?"
Ôn Chủy Vũ khéo léo đáp lời: "Trước khi lão tiền bối ngài đến, con chỉ có hai bàn tay trắng, lúc ấy lão tiền bối định chia cổ phần thành ông tám con hai, còn lo sợ con thua lỗ.

Sông có khúc, người có lúc, lão tiền bối xem thử đồ trong tay con xong, đợi đến khi trong lòng ông biết phải làm như thế nào thì chúng ta bàn lại, ông thấy sao?"
Ông Mục hít mấy hơi, gượng gạo tỏ vẻ hòa nhã: "Được thôi, con cũng không cần lặn lội vất vả, chiều mai ông qua đó tìm con."
Ôn Chủy Vũ nhận lời: "Dạ, vậy con và chị họ sẽ ở nhà đợi ông."
Sau khi Ôn Chủy Vũ và Mục Yểu lão tiên sinh kết thúc cuộc trò chuyện, cô lập tức gọi điện tìm Ôn Lê, nói với chị họ mình rằng ngày mai Mục Yểu lão tiên sinh đến bàn chuyện hợp tác.

Ôn Lê đáp: "Được, mai chị sẽ qua."
Ôn Lê đến trước giờ cơm trưa, dùng cơm tại nhà Ôn Chủy Vũ, còn mượn giường của cô đánh một giấc.

Vừa mới ngủ trưa dậy chưa được bao lâu thì Mục Yểu lão tiên sinh đã tới.

Ôn Lê mang xấp hợp đồng mua tranh do cô vất vả chạy hai vòng, tốn cả tuần trời mới kí được đưa cho Mục Yểu lão tiên sinh xem trước.

Đợi Mục Yểu lão tiên sinh cẩn thận lật xem hết hơn hai mươi bản hợp đồng kia, Ôn Lê lại cho ông Mục coi tiếp mấy tờ hợp đồng vừa được chuyển phát nhanh giao tới ban sáng của sư huynh sư muội Ôn Chủy Vũ.

Lúc này cô mới hỏi: "Lão tiên sinh cảm thấy mớ hợp đồng này đáng giá bao nhiêu?"
Sắc mặt Mục Yểu lão tiên sinh dần nghiêm trọng, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ chốc lát mới hỏi: "Bây giờ lại muốn bàn chuyện gì?"
Ôn Lê dựng thẳng năm ngón tay: "Mười triệu, bốn phần rưỡi cổ phần."
Chân mày của Mục Yểu lão tiên sinh chau lại, hỏi: "Bao nhiêu? Mười triệu đổi lấy bốn phần rưỡi cổ phần? Bốn phần rưỡi?" Ông đưa tay chỉ Ôn Chủy Vũ và Ôn Lê: "Mấy người chiếm năm phần rưỡi còn lại?" Sau đó trỏ ngón tay về phía mình hỏi: "Lão già này chỉ giữ có bốn phần hơn?" Biểu cảm như thể mình có nghe lầm hay không.

Ôn Lê gật đầu nói: "Phải." Cô thở dài một hơi, mặt mày đau khổ: "Ông Mục, nếu lúc trước ông không đến tìm Tiểu Vũ thì con thật sự không biết em ấy muốn mở phòng tranh, cũng không biết Tiểu Vũ có khả năng như vậy, không ấy..." Cô thất vọng xoa trán: "Nhưng làm người hay làm việc đều phải coi trọng thứ tự trước sau, nếu ông đã đến trước, con cũng chẳng có gì để nói.

Hay là, ông cân nhắc kỹ càng hơn xem?"
Mục Yểu lão tiên sinh suy nghĩ nửa ngày trời, trong lòng nặng trĩu: "Cô phải để cho tôi suy nghĩ thêm hai ngày nữa đã." Ông ngẫm tới ngẫm lui, lại hỏi: "Nếu như tôi muốn giữ hơn năm phần thì giá là bao nhiêu?"
Ôn Lê trả lời: "Ông Mục, ông biết nửa phần cổ phần này mang ý nghĩa gì mà, nửa phần này, bọn con không thể nhượng bộ."

Mục Yểu lão tiên sinh lại nghĩ thêm một lát, lại nặng nề thở dài một hơi, nói: "Tôi sẽ cân nhắc thêm." Ông không yên tâm hỏi: "Trong vòng hai ngày, sẽ không giở quẻ gì nữa chứ?"
"Không có tình huống đặc biệt thì sẽ không có khả năng."
Mục Yểu lão tiên sinh trợn tròn mắt, râu ria đều muốn vểnh lên: "Cái gì gọi là tình huống đặc biệt? Còn thay đổi nữa?"
Ôn Chủy Vũ rót cho Mục Yểu tiên sinh tách trà: "Ông Mục, ông uống trà." Cô nói rằng: "Mười triệu, bốn phần rưỡi cổ phần, thời gian này ông cứ xem xét, tụi con tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa.

Nếu như ông không đồng ý, tụi con lại lập kế hoạch khác.

Chúng con đợi câu trả lời của ông."
Mục Yểu lão tiên sinh nhận được lời cam đoan của Ôn Chủy Vũ, lúc này mới thở dài thườn thượt, lắc đầu, rời khỏi.

Ôn Chủy Vũ tiễn Mục Yểu lão tiên sinh ra đến cửa, sau khi tiễn ông ấy xong thì quay lại phòng khách.

Ôn Lê chống cằm uể oải nói: "Thở dài cái gì, chị đây mới là người muốn thở dài, ok? Bây giờ chị muốn đầu tư số tiền đó có được hay không?" Cô ai oán nhìn Ôn Chủy Vũ.

Ôn Chủy Vũ dỗ dành: "Chị có 27.5% cổ phần an ủi rồi, không cần than vãn nữa đâu."
Ôn Lê hỏi: "Ơ? Không phải cho chị 20% sao?"
Ôn Chủy Vũ ngồi xuống cạnh Ôn Lê, bảo: "Mỗi người một nửa, dễ tính sổ sách.

Giá là do chị nâng, đương nhiên phải cộng thêm cho chị."
Ôn Lê thấy cũng đúng.

Cô giơ ngón tay lên, nhẹ nâng cằm của Ôn Chủy Vũ: "Em bé nhà chúng ta cũng rất hiểu chuyện đó chứ." Rồi đứng dậy xách lấy túi của mình: "Được rồi, chị về trước đây." Cô lại căn dặn: "Hai mươi bản hợp đồng này của em chính là định hải thần châm(2), có chúng ở đây, dù có tốn kém mấy thì ông Mục cũng sẽ nhập cổ phần với em thôi.

Đợi ông ấy hai ngày đi, đến lúc đó mọi người cùng kí hợp đồng, chờ có tiền, em nên đi đăng ký và xin giấy phép kinh doanh thì hơn." Cô nói xong, vẫy vẫy tay với Ôn Chủy Vũ, rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Linh: Tôi đã không muốn nói chuyện nữa...!
- ---------
Chú thích:
(1) Xuân phong đắc ý (春风得意): Là thành ngữ Trung Quốc có xuất xứ từ bài Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao.

Ý chỉ sự vui mừng, đắc ý trước thành công của mình.

Có diễn giải khác cho rằng câu này chỉ sự thăng quan tiến chức thuận lợi, quan lộ hanh thông.

(2) Định hải thần châm (定海神针): Trong Tây Du Kí, Định hải thần châm là cột trụ to lớn bị bỏ không dưới đáy biển Hoa Đông, khi xưa từng được Đại Vũ dùng để trị thủy, về sau trở thành vũ khí của Tôn Ngộ Không – Gậy Như Ý.

Nghĩa bóng dùng để ám chỉ đến người hoặc thứ có khả năng ổn định tình hình, giải quyết vấn đề.

- ---------
Dạo này công việc bận rộn nên có thể rất lâu nữa tui mới đăng chương mới, mong mấy bạn thông cảm!.

Bình Luận (0)
Comment