Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm

Chương 3

Đệ đệ ngoan ngoãn đến trường học.

Những đứa trẻ thường dụ dỗ đệ đệ đi bắt cá, bẫy chim, nghịch ngợm thì đều bị Liễu di nương đuổi ra xa.

"Thật là mơ mộng hão huyền! Chẳng lẽ nghĩ thằng nhóc ấy có thể thi đỗ công danh cho bà sao?"

Tiếng cười lớn vang lên, vỏ hạt dưa rơi vãi khắp nơi.

"Dù sau này nó có thi đỗ, thì cũng chẳng liên quan gì đến một bà kế mẫu độc ác, suốt ngày đánh đuổi nó khắp phố!"

"Phải đó!"

Ta xách chậu nước giặt đồ, hất mạnh ra ngoài, khiến bọn họ phải tìm một chỗ xa hơn để tụ tập.

Liễu di nương từ tiệm thịt trở về, mang theo một ít sườn non mỡ màng, nấu cho ta và đệ một nồi mì sườn hầm đậu đũa với măng.

Đệ đệ vừa ăn vừa cười, để lộ cái răng sún: "Di nương, lâu lắm rồi con mới được ăn ngon thế này, cho con thêm một bát nữa!"

"Thằng nhóc thối, nói cứ như bình thường ta bạc đãi ngươi vậy!"

Bà lại từ đống lửa lấy ra ba củ khoai lang đỏ, cả nhà chúng ta vui vẻ ăn cùng nhau.

Khoai mềm dẻo, ngọt thơm.

Hương vị ấy giống hệt năm ta lên năm, khi bà vừa bước chân vào nhà này, đã nướng cho ta ăn.

Khi đệ đệ lên tám, việc học hành dần đi vào nề nếp, tiên sinh thường xuyên khen ngợi, khiến ta và Liễu di nương rất đỗi vui mừng.

Trong năm năm học nghệ, ta không chỉ trở nên thành thạo kỹ năng thêu, mà còn biết đọc chữ, học tính toán.

Chưởng quỹ cô cô trong xưởng thêu thường xuyên tán thưởng tay nghề của ta. Có khi tiếp đãi những thương nhân phương xa, bà cũng mang ta theo, vừa để ta trình bày về chất liệu và kỹ thuật, vừa muốn ta học cách quan sát những cuộc đối thoại thương mại của bà.

Cô cô dặn dò: "Con đường của con còn rất dài, sẽ gặp đủ loại người, đối mặt với nhiều chuyện. Nhớ kỹ, làm nghề thêu thì không được nóng vội; làm người thì không được tự ti.

"Chúng ta là người làm nghề thêu, đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết. Đã làm ra được sản phẩm tốt, thì phải biết nâng cao giá trị của mình."

Ta lặng lẽ ghi nhớ lời dạy của cô cô.

"Nha đầu, không hay rồi! Mau về tiệm thịt mà xem!"

Một vị đại thẩm nhà hàng xóm hốt hoảng kéo ta từ xưởng thêu về.

Ta vừa về đến nơi, đã nghe giọng cữu mẫu: "Nha đầu về rồi à! Để con bé tự chọn đi!"

Cữu mẫu kéo biểu ca đến trước mặt ta: "Con ơi, cữu mẫu thương con tội nghiệp, với hoàn cảnh này, chỉ e khó mà lấy được ai tử tế.”

"Ta đã bàn với cữu cữu của con rồi, con gả về nhà ta, của hồi môn thì cứ mang theo gia sản của phụ thân con để lại.

"Còn sính lễ... chúng ta đều là người một nhà mà…"

Ta thầm mắng: [Đúng là một con bọ hung, suốt ngày đẩy phân mà còn mơ tưởng chiếm gia sản!]

“Lá gan lớn nhỉ! Tính toán kiểu này đúng là đụng vào lưỡi d.a.o mổ lợn của lão nương ta rồi! Các ngươi vẫn còn ý đồ muốn cướp gia sản của nhà ta sao? Có giỏi thì soi gương tự nhìn lại bản thân mình đi! Cái mặt dày mang từ trong bụng mẹ chui ra, giờ già đến thế rồi mà vẫn còn nguyên vẹn! Hôm nay, lão nương không lột nó xuống thì không phải họ Liễu!"

Lưỡi d.a.o mổ lợn trong tay Liễu di nương vang lên tiếng "keng keng" sắc lạnh.

Liễu di nương đã không còn là Liễu di nương của năm xưa, con d.a.o trong tay bà giờ đây không còn chỉ để chặt thịt, mà là để đối đầu với lòng người.

Ta vội ôm lấy bà, chắn trước mặt, lo sợ bà vì nóng giận mà gây ra chuyện lớn.

"Biểu ca, huynh nghĩ sao về chuyện này?"

Khi mẫu thân còn sống, biểu ca thường xuyên qua lại, đối xử với ta rất tốt. Nhưng thứ tình cảm đó không đủ để khiến ta đồng ý gả cho huynh ấy.

"Ta..." Huynh ấy ấp úng, mặt đỏ bừng.

Ta hiểu rõ ý tứ, liền nói: "Biểu ca, muội sẽ không gả cho huynh."

Cữu mẫu nổi đóa: "Cái con nha đầu này thật không có chút lương tâm nào! Con trai ta chẳng phải vì cứu ngươi lúc nhỏ mà thành ra tàn tật thế này sao? Giờ thành ra như vậy, nó làm sao tìm được vợ nữa!"

"Biểu ca, huynh từ nhỏ đã đối tốt với muội, muội đều ghi nhớ. Muội hiểu huynh đã chịu khổ thế nào, càng không dám quên ơn cứu mạng.”

"Giờ đây, huynh cũng đến tuổi lấy vợ. Muội thân cô thế cô, chỉ có một mảnh ruộng tốt là do phụ thân để lại. Muội xin tặng lại huynh, mong rằng huynh sớm tìm được ý trung nhân, sống cuộc đời viên mãn."

"Nha đầu, không cần như vậy! Hơn nữa, còn bản thân muội…" Biểu ca nói, bất chấp cữu mẫu kéo tay ngăn lại. Huynh ấy liếc nhìn Liễu di nương, ánh mắt phức tạp.

"Biểu ca, huynh nhận đi, như vậy muội mới yên lòng. Đợi đến khi muội xuất giá, di nương nhất định sẽ chuẩn bị của hồi môn cho muội."

Tiễn họ rời đi, Liễu di nương mặt lạnh nhìn ta: "Con lớn rồi, cũng biết tự quyết định rồi. Một mảnh ruộng tốt như thế, chỉ cần cho thuê thôi cũng đủ nuôi sống cả nhà. Vậy mà con lại đem tặng đi." 
Bình Luận (0)
Comment