Thời gian ba ngày trôi qua thật mau.
Thời gian ba ngày này, phu thê Trì Tĩnh đều đem thời gian ra bồi bên cạnh nữ nhi, thường thường đem một ít điều hữu dụng của bản thân ra chỉ nàng, cũng mặc kệ nàng có phải còn nhỏ tuổi hay không, căn bản không thể nhớ nhiều như vậy.
Trì An tự nhiên đem những lời dặn dò của phụ mẫu ghi nhớ hết, càng là như vậy, trong lòng nàng càng cảm thấy kỳ quái, giống như phụ thân và nương biết rõ, chuyến đi này của nàng, mạo hiểm vạn phần, khả năng không về được nữa. Đây là kết luận của nàng từ thái độ của phụ mẫu, sự thật là thế nào, hiện thời nàng vẫn không biết.
Trừ chuyện đó ra, Trì Tĩnh cũng đem khẩu quyết của 《 Hỗn Nguyên Tâm Kinh 》dạy cho nàng, giúp nàng nhớ rõ từng chữ, hơn nữa còn dặn dò nàng, nhất định phải từng giờ từng phút tu luyện, không thể lười biếng.
Ở thế giới đầu, Trì An khi đó đã là “Trì An”, đã sớm đem khẩu quyết của 《 Hỗn Nguyên Tâm Kinh 》 nhớ kỹ, chỉ là bộ công pháp này nhìn thì dễ hiểu, nhưng tu luyện thì vô cùng khó khăn, càng về sau càng khó để đạt được đột phá.
Cho nên đến bây giờ, hiểu biết của nàng đối với 《 Hỗn Nguyên Tâm Kinh 》còn rất nông, cần phải có nhiều thời gian để tìm hiểu.
Dù có bao nhiêu không muốn, ba ngày sau, phu thê Trì Tĩnh vẫn chuẩn bị tốt hành lý cho nữ nhi, đưa nàng đến tận sườn núi cách thành mười dặm.
Nơi đó có một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài mộc mạc chờ sẵn, trong đoàn hộ tống là những nam nhân mặc quan phục, lưng đeo bội kiếm mà ngày đó Trì An đã gặp.
Nhìn thấy phu thê Trì Tĩnh tự mình đưa nữ nhi đến đây, trên mặt nam nhân dẫn đầu lộ vẻ vừa lòng, khách khí mà gọi Trì Tĩnh một tiếng “Trì thiên sư”.
Trì Tĩnh miễn cưỡng đáp lời: “Úy đại nhân, tiểu nữ xin giao lại cho ngài, mong ngài bảo đảm nàng an toàn đến kinh.”
Úy đại nhân cười nói: “Đây là chức trách của tại hạ, chắc chắn đưa đến nơi bình an.”
Lâm thị nghe nói như thế, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa là khóc thành tiếng, vội cúi thấp mặt, che giấu thần sắc trên mặt.
Trì An được phụ thân ôm, bộ dáng ngoan ngoãn, kỳ thật đang âm thầm đánh giá vị “Úy đại nhân” kia, đây là một nam nhân tầm hai mươi tuổi, vóc người cao lớn, ngũ quan cũng không quá xuất sắc, chân mày lạnh lẽo, thoạt nhìn không phải là người dễ ở chung.
Khi hắn cười nói là “chức trách”, nụ cười có chút cổ quái, mà phụ thân nàng cũng theo bản năng mà ôm chặt nàng.
Trì An càng thêm chắc chắn chuyến đi này lành ít dữ nhiều.
Nhưng phụ mẫu nàng cũng không nói thêm gì, chỉ có thể đem khuê nữ tiễn đi, Trì An tự nhiên cũng không có biện pháp làm gì khác.
Có lẽ thấy phu thê Trì Tĩnh thức thời như thế, vị Úy đại nhân kia khó mà có được lòng tốt, cho phép phu thê Trì Tĩnh cùng nữ nhi sắp sửa phải đi xa một mình nói lời từ biệt riêng.
Trì Tĩnh ôm nữ nhi qua một bên, đặt nàng đứng trên đất, cúi người nhìn thẳng nàng, vuốt ve khuôn mặt non nớt của nàng, sau một lúc lâu mới nói: “An An, những gì phụ mẫu nói với con trong ba ngày qua, đều nhớ kỹ sao?”
Trì An ngoan ngoãn gật đầu.
Trì Tĩnh sờ sờ nàng đầu, cười nói một tiếng ngoan, trong mắt khó nén được vẻ không thể bỏ và sầu lo.
Lâm thị nhịn không được ôm nàng vào ngực, đôi mắt đè trên vai nữ nhi, Trì An cảm giác bả vai áo có chút ướt.
Lâm thị chỉ mất khống chế trong nháy mắt, vì muốn tốt cho nữ nhi, nàng cũng không có làm ra biểu tình thống hận khôngthể bỏ, thực nhanh chóng thu liễm biểu tình trên mặt, mỉm cười nói với nữ nhi: “An An, nương chuẩn bị cho con túi đồ nhỏ, con phải luôn để bên người, không cho bất kỳ ai chạm vào nó, biết không? Chờ sau này khi gặp phải nguy hiểm, con mới có thể dùng nó, nó sẽ phù hộ con bình an.”
Trì An tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
“Về sau, phụ thân và nương không thể ở bên cạnh con, con nhất định phải sống thật tốt.”
Trì An vẫn như cũ gật đầu.
Phu thê Trì Tĩnh dặn dò vài câu, cũng không có cọ tới cọ lui, sau đó dắt nàng qua xe ngựa, nói với Úy đại nhân: “Úy đại nhân, tiểu nữ giao lại cho ngài.”
nói xong, đồng thời đem tay Trì An giao cho Úy đại nhân, cũng giao qua một túi tiền nhỏ.
Úy đại nhân mặt không đổi sắc tiếp nhận, bế Trì An lên đặt vào trong xe ngựa, sau khi từ biệt phu thê Trì Tĩnh, liền xoay người lên ngựa, một đám người ngựa lập tức rời đi.
Trì An ghé vào cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, dõi theo phụ mẫu vẫn còn đứng dưới tàng cây cạnh sườn núi nhìn theo nàng, mẫu thân Lâm thị khóc ngã vào lòng phụ thân, thân ảnh hai người hiu quạnh giữa khung cảnh thiên nhiên, có vẻ vô cùng bi thương.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa, Trì An mới lùi người về.
Khi buông mành, nàng liếc nhìn vị Úy đại nhân kia một cái, đúng lúc hắn cũng nhìn qua, cặp mắt đen nhánh thâm thúy sắc bén như chim ưng, hiển nhiên là một nam nhân vô cùng khôn khéo. Điều khiến Trì An để ý chính là, trên người hắn sát khí tận trời, có thể thấy được đỉnh đầu dính máu, là một nam nhân lãnh khốc.
Người như vậy, nếu không có năng lực đi chọc hắn, tốt nhất nên ngoan ngoãn trước mặt hắn, không nên sử dụng chiêu trò gì.
Cho nên suốt thời gian di chuyển, Trì An luôn biểu hiện thật ngoan, dù cả ngày nghẹn trong xe, trừ bỏ giải quyết nhu cầu sinh lý bên ngoài, Trì An không hề kêu lên một tiếng.
Cho đến chạng vạng, bọn họ đã đi đến thành Thanh Châu.
Thành Thanh Châu có một bến tàu rất lớn, bọn họ muốn ngồi thuyền từ nơi này vào kinh.
Xe ngựa ngừng ở bến tàu, tiếp theo Úy đại nhân tự mình ôm Trì An từ trên xe ngựa xuống, có lẽ thấy tay chân nàng ngắn, cũng không để nàng tự mình đi, mà ôm nàng đi đến con thuyền quan lớn neo sẵn ở bến.
Bến tàu thành Thanh Châu vô cùng phồn hoa, đây là trạm trung chuyển giữa Giang Nam và Tây Nam, nên dù là mùa Đông, vẫn có người đến người đi như thường, thật náo nhiệt.
trên bến tàu đã có nha dịch mở đường, sớm có người chờ tiếp ứng bọn họ.
Quan viên tiếp ứng bọn họ vô cùng ân cần, tuy hắn đối với Úy đại nhân phi thường cung kính, Trì An vẫn có thể nhìn ra hắncó chút sợ hãi Úy đại nhân.
Vị quan viên kia thấy Úy đại nhân ôm Trì An, cho rằng tiểu cô nương này có gì bất đồng, nên vội hỏi: “Đại nhân, không biết tiểu cô nương đây là…”
“Lưu đại nhân, lòng hiếu kỳ vẫn đừng nên quá nhiều, chuyến này Úy mỗ vì Hoàng thượng làm việc, các vị biết quá nhiều cũng không có chỗ tốt.” Úy đại nhân lãnh đạm nói, một đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Lưu đại nhân sợ đến mức các cơ trên mặt đều run run, miễng cưỡng cười một tiếng, biết lần này vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa, lập tức không dám nói lung tung chuyện khác, chỉ ân cần thăm hỏi mà thôi.
Úy đại nhân cũng không phải loại người cùng người khác nói cười vô nghĩa, nói thẳng: “Thời gian không còn sớm, Lưu đại nhân nên trở về đi!”
Lưu đại nhân xoa xoa tay, cười nói: “Khó được Úy đại nhân trên đường đi qua nơi đây, không bằng ở lâu thêm một đêm? Nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai lại lên đường…”
“Được rồi!” Úy đại nhân không còn kiên nhẫn, nói: “Chúng ta là vì Hoàng thượng làm việc, làm sao có nhiều thời gian để hưởng thụ? Lưu đại nhân vẫn nên im miệng thì tốt hơn.”
Lưu đại nhân tức khắc thưa dạ không dám nói thêm gì nữa.
Úy đại nhân ôm Trì An lên thuyền.
Trì An quay đầu lại nhìn Lưu đại nhân, thấy hắn và một vị sư gia bên cạnh nói nhỏ vài câu, sắc mặt hắn có chút khó coi, nhìn về phía đám người Úy đại nhân ánh mắt mang theo thống hận và sợ hãi.
Trì An mặt không đổi sắc mà thu hết thảy vào mắt, rất nhanh rũ mí mắt xuống, ngoan ngoãn để Úy đại nhân ôm vào trong khoang thuyền.
Sau khi tiến vào, Trì An phát hiện, trong khoang thuyền còn có một vài hài tử nữa, nhìn ra có khoảng hai mươi người, tuổi táckhông đồng nhất, lớn nhất mười hai mười ba tuổi, nhỏ nhất cũng bảy tám tuổi, Trì An phát hiện, hình như mình là nhỏ nhất trong đám hài tử.
Khi thấy Úy đại nhân tiến vào, một đám hài tử sôi nổi đứng lên, vẻ mặt khẩn trương mang theo chút sợ hãi.
Úy đại nhân đem Trì An để xuống, nói với bọn họ: “Đây là tiểu cô nương Trì gia Hoài Lăng, các ngươi phải ở chung với nàng cho tốt.”
một đám hài tử liếc mắt nhìn Trì An một cái, đồng thanh dạ một tiếng.
Úy đại nhân không nói gì nữa, xoay người rời khỏi khoang thuyền.
Nhóm hài tử trong khoang nhìn theo hắn rời đi, sau đó tầm mắt rơi trên người Trì An, những đôi mắt đó, mang theo đề phòng, lẫn tò mò, nhìn kỹ hơn, còn có hâm mộ.
Trì An ôm gói đồ nhỏ nương nàng đã thu thập cho mình, ngơ ngác mà đứng một chỗ, giống như không biết làm sao bây giờ.
Sau đó có hai đứa nhỏ nhìn nàng, bước qua dẫn nàng đến ngồi cùng một chỗ.
Hai đứa nhỏ này một đứa là nam hài chín tuổi, đứa còn lại là nữ hài tám tuổi, đều là hài tử có khuôn mặt lanh lợi.
Nam hài chín tuổi nói: “Trì muội muội, huynh là Bùi Cảnh Tuấn, trong nhà đứng thứ năm, Trì thúc thúc hẳn có nhắc qua huynh.”
Nữ hài tám tuổi nói: “Tỷ là Mao Nhân, trong nhà đứng hàng thứ ba, muội là muội muội nhà Trì thúc thúc, về sau cùng tỷ ởmột khoang, được không?”
Trì An nhìn bọn họ, ngọt ngào kêu một tiếng Ngũ ca, Nhân tỷ tỷ.
Hai người này chính là người của hai gia tộc đuổi ma xứng danh cùng Trì gia ở Giang Nam – Mao gia và Bùi gia, hai gia tộc này xưa nay đều có quan hệ tốt với Trì gia, trước khi đi, phụ mẫu đều đã căn dặn qua bọn họ, về sau phải chiếu cố lẫn nhau.
Trì An cũng nghe phụ mẫu nhắc qua bọn họ, cho nên nghe được bọn họ giới thiệu xong, cũng không cự tuyệt ở cùng bọn họ.
Ngồi ở giữa, Trì An quan sát những hài tử còn lại trong khoang thuyền, phát hiện trên người bọn họ mang theo một ít linh khí, bùa chú linh tinh, đã biết bọn họ cũng là con cháu của những thế gia đuổi ma khác. Xem ra, vị Úy đại nhân chuyến này hạ Giang Nam, là phụng hoàng mệnh đem những hài tử của các thế gia đuổi ma vào kinh, nhưng không biết vào kinh để làm gì.
Trì An mới vừa cung Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân giới thiệu xong, đã nghe được tiếng nhổ neo ngoài khoang, tiếp theo, cảnh vật ngoài cửa sổ chậm rãi lui về phía sau, ánh chiều tà từng chút một xâm nhập vào khoang thuyền.
Những hài tử khác cũng giống như bọn họ, tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện với nhau, có thể ngồi cùng nhau đều là người quen, tựa như Trì gia, Mao gia và Bùi gia đều là gia tộc thế giao.
“Trì muội muội mệt sao?” Mao Nhân săn sóc hỏi, vẻ mặt cũng tràn đầy tò mò.
“Chiều nay chúng ta cũng mới lên thuyền, muội là do Úy đại nhân mang đến, có phải Úy đại nhân rất dữ không?”
Bùi Cảnh Tuấn là đứa nhỏ có tâm tư, nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nói: “Nhân muội muội, Úy đại nhân không phải là người chúng ta có thể thảo luận.”
Mao Nhân nhìn hắn cười ngọt ngào, lại quay đầu lôi kéo Trì An nói chuyện.
Trì An chỉ là một đứa nhỏ, khi không muốn nói chuyện, chỉ cần làm ra vẻ ngây thơ là được, Mao Nhân cũng không có cưỡng cầu nàng nói gì, có thể nói thì vui sướng hơn, là một tiểu hài tử vô cùng lạc quan.
Sau đó không lâu, có nha hoàn bà tử mang thức ăn đã được chuẩn bị tốt, hầu hạ bọn nhỏ dùng cơm.
Vì đang ở trên thuyền, điều kiện ẩm thực cũng không phải quá tốt, đều là cơm tập thể, bọn nhỏ cũng không quá thèm ăn, ngay cả Bùi Cảnh Tuấn cũng là bộ dáng đầy tâm sự, chỉ có Mao Nhân ăn đến vui sướng, thường thường gắp đồ ăn cho Trì An, giống như một đại tỷ chiếu cố cho nàng.
Sau khi cơm nước xong, liền có nha hoàn dẫn bọn họ đi vào khoang thuyền nghỉ tạm.
Khoang cũng không lớn, hai người một gian, dĩ nhiên Trì An và Mao Nhân ở cùng một gian, có một nha hoàn chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho các nàng, hầu hạ các nàng nghỉ ngơi.
“Tỷ tỷ tên gọi là gì? Tỷ là người hầu hạ nơi này sao?” Mao Nhân là một đứa nhỏ nói ngọt, vừa ngoan ngoãn để cho nha hoàn hầu hạ rửa mặt, vừa tò mò hỏi.
Nha hoàn cười nói: “Nô tỳ là Thúy Vũ, là hạ nhân hầu hạ trên thuyền, hai vị cô nương có gì phân phó, về sau chỉ cần nói mộttiếng là được.” nói xong, nàng ta còn liếc nhìn Trì An một cái, có thể là nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, lại hỏi: “Buổi tối Trì cô nương ngủ một mình không sao chứ?”
Mao Nhân lập tức nhấc tay nói: “Ta có thể ngủ cùng An muội muội.”
Trì An cười tủm tỉm nhìn Thúy Vũ, không nói gì.
Sau khi Thúy Vũ hầu hạ các nàng thay áo ngủ, nhìn các nàng lên giường ngủ, mới đi ra ngoài.
Hai tiểu cô nương tuổi không kém bao nhiêu, nằm trên giường xa lạ, trong nhất thời cũng không ngủ được, Mao Nhân ríu rítnói, nói một hồi, đột nhiên thở dài, nói: “Tỷ nhớ nương và bọn tỷ muội.”
Trì An phụ họa ừ một tiếng.
“Bọn họ nói, lần này tỷ vào kinh là đi hưởng phúc, chỉ cần được lựa chọn, liền có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý,không cần phải vất vả tu luyện, không cần phải cùng yêu ma quỷ quái chiến đấu, không cần phải làm nghề nghiệp nguy hiểm, có thể giống người thường phú quý đến già. Cũng không biết là đi hưởng phúc gì, kỳ thật tỷ rất thích những việc như bắt quỷ trừ ma này, rất thú vị…”
Trì An cân nhắc lời nàng nói, nhỏ giọng hỏi hắn, “Nhân tỷ tỷ, tỷ biết đến lúc đó chúng ta bị ai lựa chọn không?”
“không biết, chắc là quý nhân trong kinh đi.” Mao Nhân cũng không thể khẳng định.
Trì An lại mặt không đổi sắc dò hỏi thêm vài câu, phát hiện tiểu cô nương Mao Nhân này hoàn toàn bị người nhà lừa dối, tựa như chuyến đi này là để hưởng phúc, căn bản không có nguy hiểm gì.
Ngoại trừ Mao Nhân, Trì An cũng quan sát những người khác, từ thái độ của Bùi Cảnh Tuấn đã biết, chuyến đi này không đơn giản, Bùi Cảnh Tuấn hiển nhiên là biết chút thực tế, cho nên hài tử chín tuổi này luôn lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột.
Rốt cuộc cũng chỉ là hài tử, tuy rằng ở địa phương xa lạ có chút sợ hãi, nhưng đã một ngày đường, rất nhanh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Những ngày kế tiếp, mọi người đều trải qua trên thuyền.
Thuyền đi được hai ngày, đã có hai đứa nhỏ bị say tàu, xuất hiện triệu chứng phát sốt nôn mửa vô cùng nghiêm trọng, Úy đại nhân phái đại phu trên thuyền khai dược, để cho bọn nhỏ ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, còn những hài tử khác, chỉ cần không cần chạy loạn, đều sẽ không hạn chế hành động của họ.
Nhưng Trì An phát hiện, đại đa số hài tử đều khá ngoan ngoãn, tình nguyện ở trong phòng tu luyện cũng không ra cửa làm loạn, Bùi Cảnh Tuấn cũng không ngoại lệ.
Mao Nhân không quen biết những người khác, cho nên thường xuyên lôi kéo Trì An đi tìm Bùi Cảnh Tuấn nói chuyện, bộ dáng vô ưu vô lo, làm cho Bùi Cảnh Tuấn rất nhiều lần mất kiên nhẫn mà quát lên, bảo nàng phải tu luyện cho tốt.
Mao Nhân ủy khuất mà nói: “Cảnh Tuấn ca, huynh thật hung dữ, khó có khi không có người nhà nhìn chằm chằm, không cần chăm chỉ như vậy.”
“Muội biết cái gì?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Cảnh Tuấn căng thẳng, có chút giận bộ dáng không tranh không lo này của nàng, “Muội lười biếng như vậy, cẩn thận về sau chết như thế nào cũng không biết.” nói xong, trên mặt hắn lộ ra sự phẫn nộ cũng kinh sợ đan xen nhau, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, tiếp tục nỗ lực luyện tập.
Mao Nhân bị thái độ của hắn làm tổn thương, tự mình trở về phòng.
Trì An ỷ vào tuổi nhỏ, nam nữ cùng phòng cũng không quá nghiêm khắc, ăn vạ trong phòng Bùi Cảnh Tuấn, lấy danh nghĩa tu luyện mà dò hỏi những chỗ mình chưa rõ. Bùi Cảnh Tuấn là thế hệ có tư chất ưu tú nhất của Bùi gia, mặc dù có chút cậy tài khinh người, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, có chút thích lên mặt dạy đời, thấy một đứa nhỏ như Trì An nghiêm trang đến thỉnh giáo, cũng vui vẻ chỉ nàng.
Trì An cũng nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về nguyên nhân bọn họ vào kinh.
Bùi Cảnh Tuấn làm sao là đối thủ với lão nương trong lớp tiểu hài tử như nàng, vài lần hỏi tới, những chuyện hắn biết đều bị Trì An hỏi ra không sai biệt lắm.
Lần này bọn họ vào kinh, xác thật là có quan hệ với trong cung, chính xác là do yêu phi trong cung gọi là Lan phi giày vò.
Lan phi là sủng phi của lão Hoàng đế, nghe nói nàng là một yêu phi, dùng yêu pháp mê hoặc lão Hoàng đế độc sủng nàng, sau đó lại hạ sinh một yêu nghiệt tiểu hoàng tử có đôi mắt khác thường, hiện là đương kim Thập Thất hoàng tử.
Thập Thất hoàng tử từ khi ra đời đã bệnh tật ốm yếu, ăn không ít dược liệu thượng hạng, nhưng vẫn không khởi sắc, thái y cũng không có cách với bệnh của hắn, quốc sư từng đoán rằng người này không sống đến thành niên.
Lão Hoàng đế là một người ngu ngốc vô năng, hắn vô cùng sủng ái Lan phi, tự nhiên không vui khi thấy ái phi thương tâm, đối với Thập Thất hoàng tử cũng thập phần sủng ái, hoàn toàn không để ý đến dị thường trên người hắn, tựa như thế nhânkhông ai nhìn thấy điểm tốt của hắn, ngay cả đại thần cũng rất bất đắc dĩ.
Lần này không biết Lan phi tìm ra yêu pháp nơi nào, thế nhưng phải dùng pháp thuật cổ để tục mệnh cho Thập Thất hoàng tử, vì thế Hoàng đế liền hạ chỉ cho người đến dân gian tìm những đệ tử ưu tú của thế gia vào kinh, tuyển ra người có sinh nhật tương xứng với con của Lan phi, gọi là người có duyên, dùng mệnh đổi mệnh, cấp Thập Thất hoàng tử kéo dài mệnh sống.
Cho nên, nhóm hài tử đến từ các gia tộc đuổi ma trong dân gian, kỳ thật đều là để đổi mệnh cho Thập Thất hoàng tử xui xẻo kia.
Biết rõ chuyện rồi, rốt cuộc Trì An cũng minh bạch vì sao phụ mẫu lại không tình nguyện như vậy, mà những hài tử khác trong khoang thuyền cũng thấp thỏm lo âu như thế.
Nhưng rất nhanh, Trì An có chút hoài nghi với những gì Bùi Cảnh Tuấn nói, nếu bọn họ thật sự được chọn vào kinh để đổi mệnh cho Thập Thất hoàng tử xui xẻo kia, thì tại sao phụ mẫu nàng lại nói nàng vào kinh để bồi một người?
Chỉ sợ là trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Tuy trong lòng có hoài nghi, nhưng Trì An phát hiện không đào thêm được thông tin gì từ Bùi Cảnh Tuấn, lại nhìn những hài tử khác, phỏng chừng cũng không biết nhiều lắm, nên cũng không tìm hiểu tiếp.
Thuyền đi được một tháng, cuối cùng cũng đến kinh thành.
Lúc này đã là tháng Chạp, mới vừa trải qua một trận tuyết rơi, kinh thành nơi nơi đếu là một màu trắng, đám hài tử trênthuyền giống như những tiểu động vật bị đẩy lên xe ngựa, đi đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Trạm dịch đã chuẩn bị tốt nước rửa mặt cùng quần áo sạch sẽ, một đám nha hoàn đã qua huấn luyện đến hầu hạ nhóm hài tử rửa mặt, đưa bọn họ đi tẩy sạch từ đầu đến chân, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại thay cho bọn họ quần áo mới tinh, tiếp theo dâng lên mỹ thực nóng hầm hập, cho bọn họ ăn no.
một đám hài tử giống như là được ăn buổi cuối, trăm mối lo mà ăn.
Sau khi cơm nước xong, một đám hài tử được mang đến phòng đã chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi, phòng ấm chăm yêm, còn có hương an thần, làm người ta dễ dàng vào giấc ngủ.
Trì An lại có chút ngủ không được.
Dọc đường đi, tin tức nàng thu thập được không nhiều lắm, không nói đám người Bùi Cảnh Tuấn cũng không có tin tức tỉ mỉ xác thật, chính những người hầu hạ trên thuyền, miệng vô cùng kín, căn bản không có biện pháp tìm hiểu gì. Còn vị Úy đại nhân kia, hắn chắc là biết gì đó, đáng tiếc người này quá mức khôn khéo, hơn nữa toàn thân toát ra sát khí, thần quỷ khó gần, nói chi là người thường.
Chỉ cần Úy đại nhân đứng một bên, những hài tử trên thuyền liền không nhịn được co rúm lại, nhìn cũng không dám nhìn.
Tuy Trì An có tâm muốn tìm hiểu, lại sợ Úy đại nhân nhìn ra cái gì, đành phải giả làm bé ngoan. Cũng vì như thế, đến tận bây giờ, đối với tương lai, nàng vẫn không có được tin tức gì hữu dụng.
Tuy trong lòng có ngàn tư vạn tưởng, nhưng thân thể tiểu hài tử khống chế không được, thời gian vừa đến, Trì An vẫn là ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một đám hài tử đã bị người gọi dậy.
Bọn nha hoàn hầu hạ bọn họ rửa mặt, cho bọn họ mặc vào trang phục xinh đẹp mới tinh ngày hôm qua, chờ sau khi ăn xong bữa sáng, liền dùng xe ngựa đặc chế đưa họ rời trạm dịch.
Trì An cùng vài hài tử khác ngồi chung một chiếc xe, vóc người nàng nhỏ bé, được Mao Nhân ôm vào ngực, nghĩ muốn xốc màn xe lên nhìn bên ngoài một chút cũng không làm được, đành phải làm ra vẻ bất an như những hài tử kia, ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Xe ngựa đi được chừng một canh giờ, trên đường dừng lại vài lần, hình như là qua trạm kiểm soát, cuối cùng cũng dừng lại.
một đám hài tử bị người đuổi xuống xe ngựa, những đứa nhỏ tuổi nhất, được những nam nhân mặt trắng không râu ôm xuống dưới.
Ngày hôm qua Trì An đã phát hiện ra, những nha hoàn được huấn luyện đều là cung nữ, mà những nam nhân mặt trắng này, phỏng chừng chính là thái giám.
Nơi này là hoàng cung.
Trì An nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy tin tức của Bùi Cảnh Tuấn có chút đúng, chuyến đi này của bọn họ thật sự là vào cung.
một đám người được đưa một cung điện, bởi vì là mùa Đông, trong cung được đốt địa long, cũng không quá lạnh, trongkhông khí quanh quẩn một mùi thơm lạ lùng, chung quanh là một nhóm thị vệ và cung nhân biểu tình nghiêm túc, trongkhông khí có chút áp lực, khiến đám hài tử im lặng như ve sầu vào Đông, co rúm được một chỗ, không dám nhìn lung tung.
Tuy không có người dạy bọn họ quy củ linh tinh, nhưng loại áp lực nghiêm túc trong hoàng cung, khiến mọi người theo bản năng không dám lỗ mãng, ngay cả Mao Nhân có chút ngốc nghếch lớn mật cũng an tĩnh đứng một chỗ.
Trong một mảnh an tĩnh, đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mãi cho đến khi cách đó không xa mới dừng lại.
Tiếp theo, một tiếng ho khan vang lên, sau đó cung nhân nhanh chóng bước đi, trong không khí phiêu đãng một mùi hương dược kỳ lạ, không có chua xót, ngược lại khiến người ta thần thanh khí sảnh, thực sự kỳ quái.
Có vài hài tử lớn mật, nhịn không được ngẩng đầu lên, tò mò mà nhìn theo.
Trì An cũng theo mọi người, tò mò ngẩn đầu, khi nhìn thấy nam hài bị vây quanh đám cung nhân, Trì An không nhịn được vui vẻ trong lòng.