Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 103

Sau khi chọn xong chiếc giường ưng ý, Trần Nghị còn mua thêm nào là nệm, tủ đầu giường, tủ cuối giường cho đến cả tấm thảm trải sàn đắt tiền nhất.

 

Theo lời gợi ý của chuyên gia phối màu, hầu hết đồ đạc đều mang gam màu ấm áp, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh.

 

Rời khỏi cửa hàng nội thất, hai người đi sang tiệm hoa đối diện.

 

Tiệm hoa này có một cái tên khá thi vị, gọi là "Sống qua ngày".

 

Nghe tên, người ta dễ lầm tưởng đây là một hiệu sách hay một quán cà phê nhỏ xinh nào đó.

 

Thẩm Tiểu Khương đứng trước cửa tiệm, nhìn không gian ngập tràn hoa tươi mà bỗng thấy hơi bối rối.

 

Nên mua loại hoa hay cây cảnh nào cho nhà mình thì hợp nhỉ?

 

Cô cố gắng nhớ lại xem ngày trước mẹ Thẩm Lan Tâm thường thích mua những loại hoa cỏ gì.

 

Ba mặt của tiệm hoa đều được lắp kính trong suốt, dọc theo những bức tường kính ấy là vô số chậu cây cảnh cao lớn dùng để trang trí trong nhà.

 

Hầu hết chúng đều là những loại cây mà Thẩm Tiểu Khương không tài nào gọi nổi tên.

 

Cảm thấy bên cạnh mình trống đi một khoảng, cô vội quay đầu lại thì thấy Trần Nghị đang đứng lặng yên dưới một chậu cây cảnh rất lớn.

 

Những tán lá to bản, căng mọng một màu xanh thẫm, dưới ánh nắng lại càng thêm đậm đà, trông tràn trề sức sống. Một cành cây vươn dài, uốn lượn trên không trung thành một đường cong duyên dáng, tựa như một chiếc ô che mưa che nắng cho dáng hình mảnh mai đang đứng ở phía dưới.

 

Trần Nghị lặng ngắm những tán lá trên đầu, còn Thẩm Tiểu Khương thì ngắm nàng.

 

"Loại đó gọi là cây thiên điểu, còn bên cạnh là cây đuôi công, đều là những loại cây cảnh trong nhà khá dễ chăm sóc ạ," một cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu.

 

Thẩm Tiểu Khương gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi bóng hình của Trần Nghị.

 

Ánh nắng xuyên qua tường kính, len lỏi qua từng kẽ lá rồi rắc lên tà sườn xám màu xanh nước biển của nàng những vệt sáng lấp lánh. Hôm nay trời không quá nóng, Trần Nghị khoác bên ngoài một chiếc áo cardigan len cashmere màu trắng. Dưới ánh sáng chan hòa, cả người nàng toát lên một vẻ dịu dàng lạ thường.

 

Như bị một sức hút vô hình kéo đến, Thẩm Tiểu Khương nhẹ bước tới phía sau lưng Trần Nghị.

 

Cô vòng hai tay qua vai nàng, áp má phải của mình vào má trái của người thương, thì thầm: "Chị đang nhìn gì thế?"

 

Trần Nghị đặt tay mình lên cánh tay đang choàng qua vai của Thẩm Tiểu Khương, nàng nheo mắt cười: "Chị đang nghĩ, không biết lần cuối cùng mình đến tiệm hoa là khi nào."

 

"Lần cuối cùng..." Thẩm Tiểu Khương ngập ngừng.

 

Với tính chất công việc của Trần Nghị, làm gì có lúc nào cho nàng được thảnh thơi, nhàn nhã thế này.

 

Thẩm Tiểu Khương tựa cằm lên vai Trần Nghị, im lặng vài giây rồi bỗng cất tiếng cười trong trẻo: "Hay là, chúng ta mua một ít về trang trí nhà cửa đi, như vậy ngày nào chị cũng có thể ngắm được."

 

"Được."

 

Trần Nghị quay đầu lại, chóp mũi vô tình chạm vào chóp mũi của Thẩm Tiểu Khương.

 

Cả hai cùng bật cười.

 

Với sự giúp đỡ của nhân viên, họ chọn được mấy chậu cây xanh thân cao, lại mua thêm rất nhiều hoa tươi. Nổi bật nhất phải kể đến ba bó hồng lớn đủ màu đỏ, phấn, champagne và cả những đóa cẩm tú cầu được nhân viên đẩy ra bằng một chiếc xe nhỏ.

 

Nếu Thẩm Tiểu Khương không ngăn lại, có lẽ Trần Nghị thật sự sẽ mua luôn cả cái tiệm hoa này mất.

 

"Dì út, chúng ta thật sự muốn mua nhiều thế này sao?" Thẩm Tiểu Khương ghé sát vào tai Trần Nghị, hơi thở ấm nóng của cô phả nhẹ lên vành tai nàng.

 

Bị luồng khí nóng bất ngờ bao phủ, làn da trên tai Trần Nghị khẽ run lên, móng tay nàng bất giác bấm sâu vào những đường chỉ tay trong lòng bàn tay.

 

Nàng không trả lời ngay mà nghiêng đầu nhìn những lẵng hoa họ vừa mua đang được nhân viên đóng gói để chở đi.

 

"Ừm..." Ngón tay nàng cong lại, nắm thành một quả đấm nhỏ xinh, lỏng lẻo chống dưới cằm, "Chị thấy vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó."

 

"Vẫn thiếu à?" Thẩm Tiểu Khương chớp chớp mắt, nghiêng người qua trước mặt Trần Nghị, giọng hơi cao hơn một chút, "Vẫn mua nữa sao?"

 

Trần Nghị "ừm" một tiếng, rồi cảm thấy bên mép mình vướng víu thứ gì đó, nàng bèn đưa lưỡi ra l**m nhẹ.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương dán chặt lên gương mặt nàng, di chuyển theo từng cử động nhỏ nhất.

 

Bỗng nhiên, cổ họng cô như thắt lại, động tác nuốt nước bọt cũng trở nên cứng đờ.

 

"Chỗ này này chị," cô đưa tay chỉ.

 

Trần Nghị lại l**m thêm một lần nữa, nhưng vẫn không chạm tới.

 

Thẩm Tiểu Khương bèn giơ tay, dùng đầu ngón tay cẩn thận gỡ giúp nàng một sợi tóc vương trên khóe môi.

 

Đúng lúc ấy, một vạt nắng chiếu lên gương mặt cô, khiến Trần Nghị không nỡ dời mắt đi.

 

Mắt của Thẩm Tiểu Khương thật đẹp, môi của Thẩm Tiểu Khương thật đáng hôn.

 

"Dì út?" Thẩm Tiểu Khương gọi hai lần.

 

Cho đến khi cô huơ huơ ngón tay, ánh mắt của người đối diện mới định thần trở lại.

 

"Chị đang nghĩ gì thế?"

 

"Không có nghĩ gì cả."

 

Trần Nghị càng chối, Thẩm Tiểu Khương lại càng không muốn buông tha, "Hửm? Nói mau."

 

Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Khương liền dùng hai tay nắm lấy cổ tay Trần Nghị, rồi rướn người đến gần, cố ý hạ giọng: "Không nói, em sẽ hôn chị ngay tại đây đấy."

 

Cô vừa nói xong, chỉ thấy Trần Nghị bước một bước về phía mình, ngược lại còn kéo cổ tay cô về phía sau.

 

Môi của hai người, cứ thế dán chặt vào nhau.

 

Trong tiệm đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng mà Thẩm Tiểu Khương chưa từng nghe qua, giai điệu du dương tựa dòng suối nhỏ êm đềm chảy, có lúc ngập ngừng khi lướt qua những phiến đá, cành khô, rồi lại nhanh chóng tiếp tục hành trình đi tìm đóa hồng vừa vô tình lạc bước.

 

Cô gái ban nãy còn đang e dè, giờ đây đã bình tâm lại trong hơi thở mềm mại của Trần Nghị, và bắt đầu nghiêm túc đáp lại nụ hôn ấy.

 

Dù sao cũng là nơi công cộng, nụ hôn này rất ngọt ngào, nhưng cũng không kéo dài.

 

Khi hai người tách ra, ánh mắt cả hai đều long lanh ngấn nước, gương mặt cũng ửng hồng.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Nghị thoát khỏi cổ tay Thẩm Tiểu Khương, ngược lại nắm lấy cổ áo cô, quyến rũ nheo mắt, khẽ khàng nói từng chữ: "Bây giờ thì em đã biết, chị vừa nghĩ gì chưa?"

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn người trước mặt, rõ ràng chỉ bị nắm hờ, thế mà cô vẫn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thở nổi.

 

Giọng Trần Nghị rất nhẹ, động tác rất chậm, nhưng lại ẩn chứa một sức quyến rũ chết người, dụ dỗ Thẩm Tiểu Khương rơi vào chiếc bẫy mà con mồi đã giăng sẵn cho thợ săn, để rồi từng bước một sa vào vực sâu mà vẫn cam lòng.

 

Cô thừa nhận, mình đã hoàn toàn chìm đắm, cam tâm tình nguyện chìm đắm.

 

Có lẽ, cô vốn dĩ chẳng phải là thợ săn, mà người thợ săn thực sự lại là một người khác.

 

"Chủ tịch Trần, cẩm tú cầu màu xanh mà cô muốn đã bán hết rồi ạ..." Cô nhân viên ôm một chậu hoa, lóng ngóng xen vào thế giới của hai người.

 

Khi bắt gặp ánh mắt của Trần Nghị, cô gái như bị điểm huyệt, căng thẳng đến mức không dám động đậy.

 

Đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, muốn giả vờ nói chuyện với người khác thì cũng đã muộn.

 

Trần Nghị buông cổ áo Thẩm Tiểu Khương ra, chẳng hề tức giận, nàng bình tĩnh nói: "Bán hết rồi thì thôi, hình như chị biết mình còn thiếu thứ gì rồi."

 

Nửa câu đầu là nói với cô nhân viên, nửa câu sau là nói với Thẩm Tiểu Khương.

 

"Gì vậy?" Thẩm Tiểu Khương thắc mắc.

 

Trần Nghị đi tới trước mặt cô nhân viên, đưa tay phủi nhẹ những chiếc lá nhỏ tròn màu xanh mực trên chậu hoa.

 

"À, là cái này," Trần Nghị quay đầu, cười nhìn Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương ngây người ra, lý trí của cô sớm đã lạc lối trong nụ hôn chủ động của Trần Nghị mất rồi.

 

"Đây là cây gì?" Trần Nghị quay lại hỏi cô nhân viên.

 

Cô nhân viên từng thấy Trần Nghị trên TV, biết nàng là một nhân vật lớn rất lợi hại, nên khi nói chuyện vừa cẩn thận lại vừa sợ sệt.

 

"Dạ... đây là cây cá vàng treo, tuy không quý hiếm nhưng cũng không phải là loại thường gặp. Vì nó thuộc họ cây treo nên khá dễ chăm sóc, chỉ cần có ánh sáng, có nước, không cần bón phân cũng có thể ra hoa nhiều lần ạ."

 

Trong lúc cô nhân viên nói, Thẩm Tiểu Khương cũng đã bước tới bên cạnh Trần Nghị.

 

Cả hai cùng nhìn chậu cây nhỏ xinh trước mắt.

 

Những chiếc lá nhỏ tròn, bóng loáng màu xanh sẫm trông thật tươi tốt, tràn đầy sức sống, giữa những cành lá điểm xuyết mấy nụ hoa màu quýt, khiến tổng thể chậu cây trông đầy màu sắc và có chiều sâu hơn.

 

"Cá vàng... treo," nhìn là biết, Trần Nghị thật sự rất có hứng thú với cái cây nhỏ này.

 

Cô nhân viên nói tiếp: "Chị thấy những phiến lá màu quýt này không, thật ra nó không phải là lá, mà là hoa đấy ạ. Vì trông nó rất giống một chú cá vàng nhỏ, nên mới có cái tên này."

 

Trần Nghị nhìn chằm chằm vào những nụ hoa nhỏ màu quýt ấy, rồi bỗng bật cười.

 

Thẩm Tiểu Khương nghe tiếng liền nhìn sang nàng, rồi chậm rãi chớp mắt một cái thật mạnh.

 

Như có thần giao cách cảm, Trần Nghị cũng ngước lên nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Dễ thương y như em vậy."

 

Cô nhân viên đang ôm chậu cây, cổ tay run lên bần bật.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương lướt qua cô nhân viên rồi đến chậu cây cá vàng, cuối cùng dừng lại trong đôi mắt của Trần Nghị.

 

"Làm gì có," cô lí nhí một câu, nụ cười nửa miệng đầy ý tứ.

 

Trở lại bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị nhìn về phía cô nhân viên, nở một nụ cười hài lòng: "Được rồi, cây cá vàng treo này, cùng với những chậu cây tương tự nó, mỗi loại lấy cho tôi hai chậu nhé, cảm ơn."

 

"Tránh ra, tránh ra!" Một người đàn ông đẩy chiếc xe đẩy chân cao màu xanh lao về phía Thẩm Tiểu Khương.

 

Miệng thì hét "tránh ra", rõ ràng cũng đã thấy Thẩm Tiểu Khương đứng phía trước, vậy mà người đàn ông không hề có ý định giảm tốc độ.

 

Thật ra, trong tình huống bình thường, một chiếc xe đẩy chân cao gần như không có chút sát thương nào.

 

Nhưng trên chiếc xe này lại chất đầy những thùng giấy lớn dùng để chở hàng, bên ngoài một vài thùng còn đóng những tấm ván gỗ dày cui, lởm chởm. Nếu những thứ này mà va vào người khác, hậu quả thật khó lường.

 

Theo mấy tiếng "rầm rầm", những thùng giấy rơi hết xuống đất.

 

Làm vỡ tan mấy chậu hoa nhỏ bên cạnh.

 

Cùng lúc đó, Trần Nghị dang hai tay ra, che chắn cho Thẩm Tiểu Khương.

 

Tấm lưng của nàng, chỉ cách những thùng giấy đóng ván gỗ kia một khoảng cách rất ngắn.

 

Thẩm Tiểu Khương khàn giọng hít một hơi kinh hãi, ánh mắt lướt qua gương mặt Trần Nghị, lại bắt gặp trong đôi mắt ấy một nụ cười khiến người ta an lòng.

 

Một giây sau, hai người vịn vào nhau đứng vững.

 

Người đàn ông không hề nhận ra vấn đề của mình, vừa cúi xuống nhặt mấy thùng giấy, vừa làu bàu: "Ôi trời, cẩn thận một chút chứ, đã bảo tránh ra rồi mà."

 

Nụ cười trong mắt Trần Nghị chợt tắt, thay vào đó là một vẻ không vui.

 

Nàng buông tay Thẩm Tiểu Khương ra, quay người lạnh lùng nhìn người đàn ông.

 

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm, gã ngẩng đầu lên.

 

Gã liếc nhìn Trần Nghị một cách bất cần, "Không nói cô, tôi nói cô gái đằng sau cô ấy."

 

Dứt lời, ánh mắt gã rơi xuống gương mặt Thẩm Tiểu Khương.

 

Không đợi Trần Nghị nói gì, gã đàn ông lại oang oang hét về phía trước: "Không phải bảo phải chở hàng cho chủ tịch Trần sao, thùng của tôi đây, hàng đâu? Chẳng thấy hàng đâu, người cũng chẳng thấy đâu."

 

Trần Nghị nheo mắt, cười một tiếng âm trầm: "Người...ở đây này."

 

Gã đàn ông lôi từ trên xe đẩy ra một tờ đơn, vừa lật xem vừa ngờ vực nhìn Trần Nghị: "Cô nói gì?"

 

Trần Nghị lỏng lẻo khoanh tay, đầu hơi ngẩng lên, khóe mắt khóe môi đều ngậm một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi nói, thật đúng lúc, tôi, chính là chủ tịch Trần mà anh vừa nhắc tới."

 

Gã đàn ông không biết mặt mũi vị chủ tịch thương hội Nam Thành trông ra sao, nhưng gã biết lai lịch và thủ đoạn của người này, đắc tội với ai cũng được chứ không thể đắc tội với nàng.

 

"Trần... Trần Trần... chủ tịch Trần!" Gã đàn ông sợ đến run cả chân, lắp ba lắp bắp, nói không thành câu.

 

Trần Nghị hất cằm về phía gã, đôi mắt lười biếng chậm rãi chớp, vẻ ngoài trông có vẻ tùy ý, nhưng thực chất lại ẩn chứa sát khí, với vô số tia nhìn sắc lạnh có thể khiến người ta chết khiếp.

 

Nàng từ từ giơ tay lên, động tác vẫy tay về phía người đàn ông trông hệt như một cái cứa cổ.

 

Nhìn vào đôi con ngươi đang chầm chậm xoay tròn của nàng, gã đàn ông suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống.

 

"Xin lỗi cô ấy đi," Trần Nghị nói.

 

Gã không hiểu, "A?"

 

Trần Nghị lạnh lùng lặp lại: "Tôi nói...xin lỗi bạn gái của tôi."

 

Lời thì nói với gã đàn ông, nhưng ánh mắt nàng lại nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương.

 

"Không..không cần đâu..."

 

Thẩm Tiểu Khương còn chưa nói hết lời, gã đàn ông đã lập tức nói lớn một câu "Thành thật xin lỗi".

 

"Không sao, không sao đâu," Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười.

 

"Đi đi, không phải đang vội chở hàng sao," Trần Nghị quay người nghiêng đầu, tầm mắt hạ xuống, vẻ mặt ngạo mạn, giọng điệu bình thản, "Cẩn thận một chút."

 

Bốn chữ cuối cùng được nói ra rất chậm, cũng rất nặng, rõ ràng mang một ý nghĩa khác.

 

Rõ ràng là ánh mắt hiền hòa, giọng điệu hiền hòa, nhưng lại lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.

 

Ngay cả Thẩm Tiểu Khương đứng bên cạnh nhìn cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

 

"Những gì tôi vừa nói, cô đã ghi nhớ cả chứ?" Quay trở lại bên Thẩm Tiểu Khương, giọng của Trần Nghị với cô nhân viên đã dịu đi một chút.

 

Cô nhân viên chớp mắt lia lịa, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện khóe môi mình đang run lên.

 

Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

 

Thẩm Tiểu Khương dùng hai tay đỡ lấy chậu hoa từ cô nhân viên, nói: "Dì út, vừa rồi chị làm sao thế?"

 

"Không sao cả." Trần Nghị dựa vào người Thẩm Tiểu Khương, dùng đầu ngón tay khều nhẹ bông hoa cá vàng.

 

Nàng không sao cả, chỉ là lo lắng cho Tiểu Khương mà thôi.

 

"Cảm ơn chị đã bảo vệ em, nhưng lần sau không được làm như vậy nữa, vừa rồi nguy hiểm biết chừng nào, mấy cái thùng kia suýt nữa là đè lên người chị rồi," Thẩm Tiểu Khương hơi nhíu mày, trong ánh mắt và giọng nói đều là sự lo lắng ngập tràn.

 

Trần Nghị cong cong khóe mắt, dịu dàng cười, trong mắt nàng như in cả sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ: "Nếu đổi lại là em, chị tin em cũng sẽ làm vậy vì chị."

Bình Luận (0)
Comment