Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 22

"Bây giờ, chị có muốn lên ký túc xá của tôi chờ một lát không?" Vì căng thẳng, mỗi một chữ Thẩm Tiểu Khương nói ra đều có chút không tự nhiên.

 

Ánh mắt Trần Nghị hơi trở nên trống rỗng. Bất giác, nàng gật đầu.

 

Cửa ký túc xá khóa lại, Thẩm Tiểu Khương không chắc bên trong có ai khác không. Cô ngượng ngùng nói với người sau lưng: "Chị chờ một lát, tôi tìm chìa khóa đã."

 

"Ừm, nhưng mà," Trần Nghị đứng cách sau lưng Thẩm Tiểu Khương nửa mét, giọng nói lộ vẻ dịu dàng và lưu luyến, "Có phiền lắm không?"

 

"Có gì mà phiền chứ," Thẩm Tiểu Khương lấy chìa khóa ra, huơ huơ trước mặt Trần Nghị, "Đều là con gái cả mà."

 

Ánh mắt Trần Nghị khẽ động.

 

Kể từ khi bị người khác gọi là "Thất gia", trong giới của nàng, dường như nàng đã không còn là một cô gái nữa. Có thể là một người phụ nữ, cũng có thể không phải. Họ hàng gọi nàng là yêu tinh. Đối thủ gọi nàng là hồ ly. Đối tác gọi nàng là cỗ máy. Bạch lão gia thì nói nàng là một thanh đao mềm sắc bén, giết người trong vô hình.

 

Cho nên, bản thân nàng rốt cuộc là gì, nàng cũng không nói rõ được.

 

Thẩm Tiểu Khương tra chìa khóa vào ổ, cửa mở ra. Trong phòng tối om. Không có người.

 

Thẩm Tiểu Khương thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy Trần Nghị sẽ không cảm thấy ngượng ngùng. Tương tự, bản thân cô...

 

Cô vội vàng xoay người, làm một cử chỉ "mời vào".

 

Trần Nghị hé miệng cười mỉm, rồi từ từ bước vào. Trên bàn của Tôn Giai Bảo đặt túi khoai tây chiên còn ăn dở, giày của Trần Tinh Nam lộn xộn chất đống bên cạnh thang giường. Khung cảnh ký túc xá bình thường không thể bình thường hơn, hôm nay trông lại đặc biệt khó chịu.

 

Trần Nghị rất lịch sự, thậm chí có chút câu nệ.

 

"À, xin lỗi, ký túc xá có chút bừa bộn." Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương ném túi khoai tây chiên của Tôn Giai Bảo vào thùng rác, đá mấy đôi giày của Trần Tinh Nam vào gầm bàn học.

 

Trần Nghị nhìn hành động của cô, không nói gì thêm, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười thanh thoát. Thẩm Tiểu Khương dọn dẹp qua loa, kéo ghế của mình ra: "Mời chị ngồi."

 

Trần Nghị gật đầu: "Đây là chỗ của em à?"

 

Thẩm Tiểu Khương gãi gãi sau gáy, cười cười: "Phải, đồ đạc hơi nhiều, nhưng chị yên tâm, không bẩn đâu."

 

Nói xong, cô còn cố tình dịch chiếc laptop trên bàn sang một bên.

 

"Ừm," Trần Nghị không nhìn cái bàn, mà nhìn vào gương mặt của Thẩm Tiểu Khương phản chiếu trong chiếc gương trang điểm, "Rất sạch sẽ."

 

Thẩm Tiểu Khương đương nhiên không biết, lúc này Trần Nghị đang dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cô.

 

"À, phòng chúng tôi hết nước lọc rồi, nhưng tôi có sữa chua, chị uống không?" Thẩm Tiểu Khương bận rộn luôn chân luôn tay, kích động như thể muốn lấy ra những thứ tốt nhất của mình để đãi khách.

 

Trần Nghị chưa từng uống sữa chua, nàng không thích cảm giác sền sệt đó. Nhưng từ miệng Thẩm Tiểu Khương nói ra, lại có vẻ như rất ngon. Nàng gật đầu, "ừm" một tiếng.

 

Thẩm Tiểu Khương lấy từ dưới tủ ra một chiếc hộp đựng đồ trong mờ, tìm được hộp sữa chua vị dâu. Cô bé này quả nhiên rất thích những thứ vị dâu, Trần Nghị thầm nghĩ.

 

Thẩm Tiểu Khương ngồi thẳng dậy, đặt hộp sữa chua trước mặt Trần Nghị.

 

Một cơn gió lướt qua, se se lạnh.

 

"Tôi đi đóng cửa sổ," dứt lời, Thẩm Tiểu Khương quay người đi về phía ban công, "Sáng lúc ra ngoài trời còn chưa mưa."

 

Trần Nghị nhìn chằm chằm hộp sữa chua vài giây, rồi liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Tiểu Khương đang đưa tay đóng cửa sổ. Chiều cao của Thẩm Tiểu Khương rất nổi bật, nhưng tay nắm cửa sổ lại cao hơn, rất khó với tới. Thiết kế bất hợp lý này đã bị phàn nàn rất nhiều năm.

 

Rèm cửa bị gió thổi bay, che khuất Thẩm Tiểu Khương. Dáng người gầy gò của cô ẩn hiện sau lớp rèm.

 

"Rầm—" một tiếng, cửa sổ bị đóng lại. Rèm cửa từ từ rũ xuống. Thẩm Tiểu Khương cũng hiện ra từ sau lớp rèm. Vì động tác giơ tay lên, cô để lộ một khoảng eo trắng nõn. Da mịn màng, eo thon sâu, cơ bụng hấp dẫn.

 

Ánh mắt của Trần Nghị tự nhiên rơi vào đó. Rồi, như thể bị bỏng, vội vàng dời đi.

 

"May mà bên ngoài có ban công, không thì trong ký túc xá ướt hết rồi..." Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa đi tới.

 

Để xua tan sự ngượng ngùng, Trần Nghị tiện tay cầm lấy hộp sữa chua. Vặn mạnh một vòng, vậy mà không mở ra được. Nàng nghi hoặc nhìn nắp hộp, lại có chút xấu hổ.

 

"Cần tôi giúp không?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.

 

Trần Nghị nhìn những ngón tay thon dài của đối phương, không muốn từ chối.

 

"A ha, cái nắp này không phải vặn, thật ra có một cơ quan nhỏ," Thẩm Tiểu Khương quay người, cầm hộp sữa chua làm mẫu cho Trần Nghị xem, "Này, chỗ này có một cái rãnh."

 

"Tách—" Nắp hộp mở ra.

 

Ánh mắt Trần Nghị từ nắp hộp sữa chua dời lên, từ từ ngước lên, lướt qua mặt, tai, và cả mái tóc dài đen mượt của Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương nói xong, theo bản năng cũng nhìn về phía Trần Nghị. Ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một tia chớp, ánh sáng nhợt nhạt hắt lên mặt đối phương, Trần Nghị giống như một đóa hoa trắng bị mưa làm ướt, sắp nhỏ lệ.

 

Thời gian dừng lại, gió ngừng, mưa cũng ngừng.

 

Trần Nghị khẽ nheo mắt, đưa tay định cầm hộp sữa chua, thuận thế nhích lại gần Thẩm Tiểu Khương hơn một chút, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

 

Thẩm Tiểu Khương không dám động, không dám nói, thậm chí không dám suy nghĩ, không dám thở. Cô sợ tất cả những gì trước mắt đều là mộng cảnh, thoáng qua rồi tan biến. Hơi thở của Trần Nghị rất gần, mùi thơm trên người ngày càng nồng nàn, khiến người ta say đắm.

 

"Thẩm Tiểu Khương?" Môi Trần Nghị không dày lắm, nhưng lại rất có cảm giác, mang một chút son môi màu xanh lam, quyến rũ diễm lệ quá mức. Gương mặt nàng thật nhỏ, đôi mắt có thể nhìn thấu nội tâm người khác như được phóng to lên gấp mấy lần. Không biết có phải do trang điểm hay không mà trên mặt Trần Nghị không thấy cả lỗ chân lông, hoàn mỹ không tỳ vết như sứ trắng.

 

Gáy của Thẩm Tiểu Khương âm ỉ nóng lên. Cô ngơ ngác "vâng" một tiếng, âm cuối vút lên.

 

Trần Nghị cong cong đôi mắt phượng xinh đẹp, ý cười lan tỏa trên mặt. "Sữa chua." Giọng nàng rất nhẹ, mỏng như cánh ve.

 

"À à, phải... xin lỗi, tôi vừa mới..." Lưỡi Thẩm Tiểu Khương thắt lại, ấp úng. Cô ngồi thẳng dậy, va vào chiếc tủ quần áo phía sau.

 

Trần Nghị cũng đứng lên, tiến một bước về phía Thẩm Tiểu Khương, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của chính mình trong mắt đối phương.

 

"Lúc nãy em đang nghĩ gì vậy?" Nàng hỏi.

 

Tim Thẩm Tiểu Khương như vọt lên cổ họng, hô hấp khó khăn, còn căng thẳng hơn cả lúc chờ kết quả thi. "Tôi tôi tôi..." Cô không biết phải nói gì.

 

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã. Là Tôn Giai Bảo và Trần Tinh Nam.

 

Thẩm Tiểu Khương toàn thân chấn động: "Các cậu ấy... các cậu ấy về rồi."

 

Trần Nghị: "..."

 

Thẩm Tiểu Khương loạng choạng vịn vào thang giường, căn bệnh thấy mỹ nữ là đầu óc quay cuồng, chân không bước nổi lại tái phát. Cô vừa đi đến cửa, Trần Nghị đã đuổi theo.

 

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai Thẩm Tiểu Khương. Lực tay của Trần Nghị hơi mạnh một chút, một cú trời đất quay cuồng, lưng Thẩm Tiểu Khương đập vào cửa, phát ra một tiếng trầm đục.

 

Mặt Trần Nghị còn gần hơn lúc nãy, gần đến mức có thể hôn. Không rõ là căng thẳng hay sợ hãi, hay là một cảm xúc nào khác, mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy.

 

Thẩm Tiểu Khương chạm vào chiếc váy của Trần Nghị, là chất liệu vải rất mịn. Làn da dưới lớp váy có phải cũng mịn màng như vậy không? Thẩm Tiểu Khương bỗng lắc đầu, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.

 

"Em," Trần Nghị đưa tay nhấn khóa cửa, mái tóc thoang thoảng hương thơm lướt qua tai và cổ Thẩm Tiểu Khương, "Lúc nãy đang nghĩ gì vậy?"

 

Thẩm Tiểu Khương nuốt khan một cái, tiếng nuốt nước bọt "ực" một tiếng điếc tai nhức óc. Nơi bị tóc Trần Nghị lướt qua ngứa ran.

 

"Nói cho tôi biết." Giọng Trần Nghị thật thấp truyền đến, lộ ra vẻ khàn khàn. Tầm mắt nàng rơi vào đôi môi của Thẩm Tiểu Khương, tay từ khóa cửa thu lại, đặt trước người, cách tay Thẩm Tiểu Khương một khoảng bằng một tờ giấy.

 

"Tớ không mang chìa khóa, Trần Tinh Nam cậu có mang không?" Ngoài cửa, giọng Tôn Giai Bảo ngày càng gần, tiếng bước chân như thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu Thẩm Tiểu Khương, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, chém cô thành từng mảnh.

 

"Cốc cốc cốc—" Tôn Giai Bảo đập cửa mạnh, đồng thời nói với Trần Tinh Nam bên cạnh: "Khương giờ này không thể nào ở ký túc xá được, Lưu Vi hình như cũng không ở, chúng ta làm sao bây giờ?"

 

"Bảo bối đừng hoảng, tớ hình như có mang chìa khóa." Trần Tinh Nam kéo khóa cặp sách.

 

"Ai là bảo bối của cậu, đừng gọi bậy, ghê chết đi được!" Tôn Giai Bảo nói.

 

Trần Tinh Nam chỉ cười mà không nói, sự dịu dàng lan đến tận đáy mắt. Rất nhanh, tiếng chìa khóa đã vang lên ngay sau cánh cửa.

 

Đúng lúc này, Thẩm Tiểu Khương giơ hai tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Trần Nghị. Trần Nghị không thích người khác chạm vào nàng, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại khác. Nàng không phản kháng hành động bất ngờ của Thẩm Tiểu Khương.

 

Ngoài cửa, chìa khóa của Trần Tinh Nam đã c*m v** ổ, tiếng xoay khóa bị phóng đại lên vô hạn.

 

Trần Nghị khẽ run lên, nhìn Thẩm Tiểu Khương buông tay ra, quay lưng về phía nàng. Cửa ký túc xá được mở ra từ bên trong.

 

Trần Tinh Nam đang cầm chìa khóa loạng choạng một cái, nghiêng người về phía trước, suýt chút nữa va vào Thẩm Tiểu Khương.

 

"Tránh ra tránh ra, cái gì vậy, Khương, cậu vậy mà ở ký túc xá à?! Sao không bật đèn?" Tôn Giai Bảo đẩy Trần Tinh Nam ra, vội vàng nhảy đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương, "Nhìn này nhìn này, tớ mang gà rán sốt cay mà cậu thích nhất về này!"

 

Khi tầm mắt rộng mở, Tôn Giai Bảo nhìn thấy người đứng sau lưng Thẩm Tiểu Khương.

 

"Dì út?!"

Bình Luận (0)
Comment