Trong phòng tắm có một phòng tắm đứng và một bồn tắm lớn hình tròn. Bên cạnh bồn tắm là một kệ gỗ ba tầng, tầng thứ nhất là những viên muối tắm đủ hình dạng, tầng thứ hai là các loại nến thơm, và tầng thứ ba là cùng một nhãn hiệu thuốc lá nữ. Rất nhiều, nhìn sơ qua cũng phải bốn, năm mươi hộp.
Lông mày Thẩm Tiểu Khương bất giác nhíu lại. Tất cả số thuốc này đều là của Trần Nghị sao? Tại sao chị ấy lại hút nhiều như vậy?
"Thích à?" Trần Nghị đi dép lê không phát ra tiếng động, hay nói đúng hơn, bước đi của nàng rất nhẹ nhàng.
Tay Thẩm Tiểu Khương run lên, hộp thuốc lá trong tay rơi vào bồn tắm.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhặt lên giúp chị." Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa quờ quạng trong nước như mò cá. "Chết rồi, ướt thế này có phải là không hút được nữa không?" Cô nói xong, trong lòng lại thầm mắng mình một câu "nói nhảm".
"Ừm... em cứ nói đi?" Trần Nghị đặt quần áo tắm sạch lên giá, lấy ra hai chiếc khăn lông trắng tinh tươm rồi thong thả bước tới.
"Tôi biết là không hút được, tôi chỉ đùa chút thôi." Thẩm Tiểu Khương tuy nói vậy, nhưng tay vẫn lau những giọt nước trên hộp thuốc.
"Thuốc lá của tôi đắt lắm đấy," Trần Nghị quỳ trên tấm thảm hút nước trước bồn tắm, một tay chống lên thành bồn, một tay thò vào trong nước như đang kiểm tra nhiệt độ, "em định đền cho tôi thế nào đây?"
"A?" Thẩm Tiểu Khương giật mình. Cô chưa từng mua thuốc bao giờ, không biết thuốc lá đắt tiền giá khoảng bao nhiêu. "Thế này nhé, tôi mua cho chị một cây, hoặc là, tôi chuyển tiền cho chị được không?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương chân thành, không giống đang nói đùa.
Động tác vẩy nước của Trần Nghị ngừng lại: "Ồ?"
Trong không gian nhỏ hẹp và kín đáo, giọng nói của Trần Nghị nghe có vẻ kỳ ảo, thậm chí còn có tiếng vang.
"Em đã từng mua thuốc chưa?" Trần Nghị gối đầu lên cánh tay, nghiêng mặt nhìn Thẩm Tiểu Khương.
"Chưa." Thẩm Tiểu Khương không biết nói dối.
"Vậy thì..." Gương mặt Trần Nghị bị hơi nước hun hồng, giọng nói cũng mềm mại hơn một chút, "em có biết giá một bao thuốc lá là bao nhiêu không?"
"Không biết." Thẩm Tiểu Khương thành thật trả lời.
Lúc này, bàn tay đang vẩy nước của Trần Nghị đột nhiên rút ra, búng nước lên mặt Thẩm Tiểu Khương. "Vậy mà còn nói, đồ ngốc." Nàng vừa cười vừa nói.
Có lẽ vì hơi nước, người Thẩm Tiểu Khương ngày càng nóng lên. Nước trên mặt cô mang lại tác dụng hạ nhiệt rất nhỏ. Cô run lên một cái, cúi đầu khẽ cười.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị dùng bàn tay ướt sũng nâng cằm Thẩm Tiểu Khương, gương mặt trắng nõn hoàn hảo phản chiếu ánh sáng lung linh trong nước, "Thẩm Tiểu Khương."
Thời gian như chậm lại, một động tác của Trần Nghị dừng lại rất lâu. Lâu đến mức Thẩm Tiểu Khương cảm thấy mình như bất động. Cô không biết đối phương đang làm gì, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
"Tên của em, là ai đặt cho, có ý nghĩa gì không?" Trần Nghị nheo mắt lại, ánh mắt như những vì sao xông vào hốc mắt.
"Tên của tôi là..." Thẩm Tiểu Khương chưa kịp nói ra đã cảm thấy cằm truyền đến một cảm giác tê dại. Ngón tay Trần Nghị đang nghịch ngợm cào vào phần thịt mềm trên cằm cô. Thẩm Tiểu Khương thấy ngứa, nhưng cô không muốn né tránh. Bởi vì lúc này, ngón tay của Trần Nghị thật ấm áp, nụ cười của Trần Nghị thật chân thành.
"Tên của tôi không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Mẹ tôi lúc sinh tôi cứ đòi ăn gừng, thế là đặt cho tôi tên ở nhà là 'Tiểu Khương', sau này chắc lười suy nghĩ nên lấy luôn làm tên khai sinh." Mặt Thẩm Tiểu Khương rất đỏ, biểu cảm rất mất tự nhiên.
"Thú vị đấy."
Câu "thú vị đấy" này của Trần Nghị không có nhiều cảm xúc, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại cảm thấy nàng không phải đang qua loa cho xong chuyện, mà là thật tâm.
"Tiểu Khương." Bàn tay Trần Nghị lướt lên, dừng lại dưới môi Thẩm Tiểu Khương.
"Em không trả lời tôi sao?" Câu hỏi này của Trần Nghị có chút hoạt bát.
Thẩm Tiểu Khương không chịu nổi, trong lòng dâng lên một dòng điện mập mờ. "À, xin lỗi." Cô cắn cắn môi.
Ánh mắt Trần Nghị lộ ra một chút lười biếng: "Trong nhà em có ai hút thuốc không?"
Trong trí nhớ của Thẩm Tiểu Khương, những người phụ nữ bên cạnh cô đều không hút thuốc. Nhưng ba cô trước đây thỉnh thoảng có hút. Tình cảm của bố mẹ rất tốt, rất ít khi cãi nhau, số lần ít ỏi đó đều là vì mẹ phát hiện ba lén hút thuốc.
"Trước kia thỉnh thoảng, bây giờ không hút nữa?" Trần Nghị hỏi tiếp.
Cũng không phải bí mật gì, Thẩm Tiểu Khương thẳng thắn trả lời: "Có một lần ba tôi trốn trong xe hút thuốc, mẹ tôi rất tức giận, mang tôi về nhà ngoại. Ba tôi sau khi biết thì rất đau lòng, đi cầu xin mẹ tôi về. Từ đó về sau, ba tôi không hút thuốc nữa."
Trần Nghị nhẹ nhíu mày, không xen vào.
"Trong nhà tôi có một người họ hàng nói chuyện khó nghe, chế giễu ba tôi là đồ sợ vợ." Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt cười, "Nhưng ba tôi chưa bao giờ để trong lòng, luôn dùng một câu công thức vạn năng 'vợ không cho hút' để lấp l**m cho qua. Mọi người đều nói ba tôi sợ mẹ tôi, nhưng tôi biết, ba tôi tôn trọng mẹ tôi."
Trần Nghị cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào khoảng không, như đang chăm chú lắng nghe, lại như đang xuất thần. Ánh sáng lung linh, hắt lên gương mặt nàng như những viên kim cương lấp lánh.
"Ừm, ba của em thật tốt," Trần Nghị ngập ngừng, ngữ điệu rất chậm, "mẹ em rất hạnh phúc, em... rất hạnh phúc."
Lần này, Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy nỗi ưu thương trên gương mặt đối phương. Cô chợt nhớ lại, lần trước ở tiệm thú cưng, khi nhắc đến "mẹ", sắc mặt Trần Nghị đã đột ngột thay đổi.
"Ba của em thật tốt", "mẹ em rất hạnh phúc", "em rất hạnh phúc", ba câu này sao nghe lại cay đắng đến vậy? Lẽ nào gia đình của Trần Nghị không hạnh phúc? Tại sao chị ấy không nhắc đến mẹ, cũng không muốn nhắc đến mẹ, nhưng lại đối xử đặc biệt tốt với mẹ của Hà Trung, thậm chí là chị Mạnh vừa mới làm mẹ?
Trong lòng Thẩm Tiểu Khương đầy nghi vấn, nhưng bây giờ cô dường như chưa có lập trường gì để nói chuyện sâu xa như vậy với Trần Nghị. Cô luôn cảm thấy, trên người Trần Nghị có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Giống như một vực sâu khổng lồ. Lại giống như một chiếc hộp cơ quan khiến người ta tò mò.
Ánh mắt Trần Nghị rơi vào bàn tay Thẩm Tiểu Khương, khẽ cười một tiếng: "Vậy em có biết hút thuốc không?"
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu nguầy nguậy.
"Một lần cũng chưa từng hút?" Trần Nghị lại hỏi, đồng thời nhận lấy hộp thuốc lá trong tay Thẩm Tiểu Khương.
"Tôi..hồi bé có lén hút một lần với bạn," Thẩm Tiểu Khương ngước mắt nhìn Trần Nghị, rồi lại vội vàng dời đi, "à không, chỉ là lén thử một hơi."
Trần Nghị mở hộp thuốc, lấy ra một điếu thuốc hơi ẩm, nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Thế nào?"
Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc nhớ lại: "Chẳng ra sao cả, sặc lắm."
Trần Nghị vừa cong môi nhìn Thẩm Tiểu Khương, vừa ngậm điếu thuốc hơi ẩm vào miệng: "Sặc đến mức nào?"
Ba chữ này nói rất nhẹ, cũng rất chậm. Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị, cảm thấy trước mắt như phủ một lớp sương màu hồng mờ ảo.
Trần Nghị nhích lại gần cô hơn một chút. Đầu óc Thẩm Tiểu Khương lúc nãy còn rối bời, bây giờ lại trống rỗng. "A?" Cô ngơ ngác nói.
Trần Nghị dùng bật lửa đốt một cây nến thơm, sau đó một tay cầm cây nến lên đưa tới trước mặt. Ánh lửa lập lòe, chiếu sáng gương mặt nàng. Trần Nghị dùng ánh nến đốt điếu thuốc trong miệng.
Đầu thuốc tóe lên những tia lửa màu cam hồng, rất nhanh, làn khói che khuất mắt Trần Nghị, cũng che khuất cả Thẩm Tiểu Khương. Mùi thuốc lá hòa quyện với mùi nến thơm, không khó ngửi như tưởng tượng.
"Tôi vừa hỏi em, sặc đến mức nào?" Trần Nghị lặp lại câu hỏi lúc nãy.
Thẩm Tiểu Khương sững người một chốc, chậm rãi mở miệng: "Thì... thì rất sặc, không tả được. Dù sao lúc đó tôi ho đến chảy cả nước mắt nước mũi."
Trong làn khói mù mịt, vang lên một tràng cười trong trẻo như chuông bạc. Say đến nao lòng. Trần Nghị vừa cười, vừa lại một lần nữa tiến lại gần. Ngực Thẩm Tiểu Khương phập phồng vì căng thẳng.
Trần Nghị dừng lại, dùng ngón tay gạt điếu thuốc nữ ra, đôi môi mềm mại hé mở, nhẹ nhàng phả một làn khói vào mặt Thẩm Tiểu Khương, cười nói: "Muốn thử không?"
Thẩm Tiểu Khương chớp mắt, hàng mi như cảm nhận được hơi ấm của làn khói bạc. Hai giây sau, cô ngây ngốc gật đầu.
Trần Nghị dùng hai ngón tay cầm đầu lọc thuốc, cẩn thận đưa vào miệng Thẩm Tiểu Khương. Lúc buông ra, nàng bất giác dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Thẩm Tiểu Khương, thấp giọng nói: "Dễ thương thật."
Thẩm Tiểu Khương rít mạnh một hơi, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào. Phổi lập tức co thắt, cô cong người lại, lấy điếu thuốc trong miệng ra, ho sặc sụa. Lần này, cô cảm thấy như sắp ho cả lá phổi ra ngoài.
Chết tiệt, thật khó chịu.
Lúc này, điếu thuốc trong tay bị người khác lấy đi, ném vào thùng rác. Cô dùng mu bàn tay lau miệng, vội vàng ngồi thẳng dậy và ngẩng đầu. Chỉ thấy trước mặt một bóng mờ lướt qua, Trần Nghị dùng hai tay ôm lấy mặt cô.
Thẩm Tiểu Khương còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền đến một cảm giác ấm áp. Tim cô run lên dữ dội. Đồng tử cô cấp tốc giãn ra, đôi môi mím chặt. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình và nhiệt độ cơ thể đang tăng cao.
Không ngờ nụ hôn đầu lại bị cướp đi theo cách này.
Cảm thấy Thẩm Tiểu Khương cứng đờ, Trần Nghị nhắm mắt lại, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ. Tay nàng v**t v* khóe môi Thẩm Tiểu Khương, như đang thăm dò, lại như đang trêu chọc.
"Mở miệng ra." Trần Nghị nói.
Thẩm Tiểu Khương tưởng mình nghe nhầm. "A?"
Ngay lúc cô hỏi lại, lưỡi của Trần Nghị đã trượt vào. Thẩm Tiểu Khương bị sự ẩm ướt bất ngờ làm cho kinh ngạc, một dòng điện từ khóe môi lan ra khắp toàn thân. Sau lưng nổi lên một lớp da gà li ti.
Một cảm giác kỳ lạ dần dần dâng lên mãnh liệt. Theo nụ hôn ngày càng sâu của Trần Nghị, xương cốt Thẩm Tiểu Khương như muốn tan ra. Cô không biết cách điều chỉnh hơi thở, dáng vẻ vụng về khiến đối phương phải rời ra.
"Muốn tôi dừng lại không?" Giọng Trần Nghị rất nhẹ, gần như là khí âm, nhưng lại giống như liều thuốc độc, khiến Thẩm Tiểu Khương muốn dừng mà không được.
"Xin lỗi, tôi không biết..." Hai tai Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng.
Vài giây sau, Trần Nghị buông mặt cô ra. Đầu óc Thẩm Tiểu Khương đứng máy, nhưng cô biết rõ, mình không muốn dừng lại như vậy. Cô cẩn thận kéo đối phương lại gần mình, đổi khách thành chủ, lại một lần nữa hôn lên.
Không khí trở nên mập mờ và ẩm ướt. Cô thích cảm giác này. Cô thích cảm giác trao đổi hơi thở cùng Trần Nghị. Cả người cô như bốc hỏa, sắp hòa tan trong nụ hôn quên mình.
Bỗng nhiên, Trần Nghị đẩy mạnh cô ra, hai người bị ép tách ra một khoảng. Mặt Trần Nghị đỏ hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn kỹ ngay cả sau gáy cũng ửng lên một lớp phấn hồng.
Thẩm Tiểu Khương há miệng th* d*c, hơi lạnh đột ngột ùa vào khiến cô tỉnh táo trong giây lát. Sao vậy, lẽ nào Trần Nghị không thích thế này? Lẽ nào mình đã cắn vào lưỡi chị ấy?
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương đang suy nghĩ lung tung, Trần Nghị đuôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt ngấn lệ, giọng hơi khàn: "Tôi không thở được, xin lỗi..."
Thẩm Tiểu Khương giật mình, trong tai thế giới như tĩnh lặng. Không phải là vì ghét mình. May quá, may quá.
Trần Nghị sờ sờ môi, con ngươi màu hổ phách nhanh chóng đảo một vòng: "Đây thật sự là nụ hôn đầu của em sao?"
Bị hỏi, Thẩm Tiểu Khương tỉnh táo lại vài giây, rồi bỗng lắc đầu: "Tôi nói thật, tôi không lừa chị đâu."
Trần Nghị đưa tay, giúp Thẩm Tiểu Khương vén lọn tóc rối ra sau tai, nheo lại đôi mắt hẹp dài, âm sắc lưu luyến: "Tôi không nói em lừa tôi, ý của tôi là, kỹ thuật hôn của em rất tuyệt."
Thẩm Tiểu Khương vừa mới tỉnh táo một chút lại không bình tĩnh nổi, cả gương mặt lại một lần nữa đỏ bừng. Cô dùng hai tay che chặt miệng mình, mắt trừng rất lớn.
Đuôi mắt Trần Nghị giương lên, đôi môi mềm mại dán lên mu bàn tay cô. Hơi ấm mỏng manh qua lớp da lan ra khắp toàn thân.
Hai con ngươi Trần Nghị nhìn thẳng vào Thẩm Tiểu Khương, một ánh mắt đầy dụ hoặc và sức công phá. Đầu Thẩm Tiểu Khương ong ong, trong lòng rạo rực. d*c v*ng tựa như một con dã thú, đang từ từ thức tỉnh sau giấc ngủ mê.
Khoảnh khắc đối mặt với Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương chỉ muốn ôm nàng, che chở nàng, nhìn nàng cười, cùng nàng khóc, đem tất cả của mình cho nàng.
"Tôi..."
Thẩm Tiểu Khương vừa định nói gì, điện thoại ngoài phòng tắm đã reo. Không phải của cô. Ánh mắt Trần Nghị chớp lên, khuôn mặt cứng đờ.
"Đừng nghe." Thẩm Tiểu Khương không thể tin được những lời này lại từ miệng mình nói ra.
Trần Nghị cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Một giây sau, sự chú ý của nàng lại quay về với gương mặt Thẩm Tiểu Khương. Ánh mắt chạm nhau, sự mập mờ tăng cấp.
Chết tiệt, kệ đi, dù sao nói ra như bát nước đổ đi, tuyệt đối không thu lại được.
Dứt khoát, Thẩm Tiểu Khương lại như đinh đóng cột lặp lại một lần nữa: "Chị đừng đi, chị có thể không nghe máy được không?"
Lần đầu tiên Trần Nghị cảm thấy bối rối. Nàng nghiêng đầu nhìn về một điểm không xác định bên cạnh, rồi cười một tiếng. Sau đó, nàng từ từ quay đầu, lại một lần nữa nhìn vào mắt Thẩm Tiểu Khương, dịu dàng nói: "Được, tôi không đi đâu cả, tôi ở ngay đây với em."
Không biết có phải bị câu nói đó lay động hay không, Thẩm Tiểu Khương ôm Trần Nghị vào lòng, đ*ng t*nh hôn lên mắt, chóp mũi, gò má, và tai của đối phương. Rất nhanh, chuông điện thoại dừng lại.
Thẩm Tiểu Khương nghe thấy nhịp tim dồn dập và hơi thở hỗn loạn của Trần Nghị. Trong lòng cô dâng lên một nỗi chấp niệm còn điên cuồng hơn.
Tay Trần Nghị cũng ôm lấy cô, vén áo thun của cô lên. Đúng lúc này, chuông điện thoại bên ngoài lại vang lên. Thẩm Tiểu Khương rõ ràng cảm thấy Trần Nghị bực bội. Mặc dù bực bội, nhưng Trần Nghị không có ý định đứng dậy đi nghe. Nàng đang tuân thủ lời hứa của mình.
Lần này tiếng chuông rất nhanh đã ngừng, theo sau là tiếng chuông cửa dồn dập.
"Đinh đong, đinh đong"
Đồng thời còn có tiếng đập cửa. Ban đầu còn khá dịu dàng, rất nhanh đã trở nên thô bạo và vội vã.
"Thất gia, Thất gia, chị có ở trong đó không?" Là giọng của Hà Trung.
Hà Trung là một người hiểu chuyện, vào lúc này, nếu không phải có chuyện gì đại sự, anh ta tuyệt đối sẽ không bất lịch sự như vậy.
Trần Nghị buông áo thun của Thẩm Tiểu Khương ra, từ từ lùi lại: "Em chờ một chút, tôi ra xem sao." Giọng Trần Nghị rất dịu dàng, như đang dỗ trẻ con.
Ngay lúc đứng dậy, Thẩm Tiểu Khương đã nắm lấy bàn tay buông thõng của nàng. Trần Nghị nhìn lại cô. Thẩm Tiểu Khương không nói gì, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến.
Trần Nghị ngồi xuống, không vội gỡ tay ra, mà dùng tay kia nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Tiểu Khương: "Ngoan, tôi sẽ quay lại rất nhanh."
Thẩm Tiểu Khương buông tay, nhìn Trần Nghị đi ra khỏi phòng tắm. Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, trong ánh nến lấp lánh. Má ơi, mình đã làm gì thế này? Thẩm Tiểu Khương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng vùi mặt vào khuỷu tay.
.
Cửa mở ra, bàn tay đang gõ cửa của Hà Trung treo lơ lửng giữa không trung. Đôi mắt anh ta chớp động vẻ chột dạ.
"Có việc gì?" Sắc mặt Trần Nghị lạnh như băng.
Hà Trung cúi đầu không nhìn nàng: "Thất gia, tôi biết mình không nên tự tiện đi lên, nhưng mà..."
"Ừm, nói vào trọng điểm." Ngữ khí Trần Nghị cứng rắn.
Hà Trung rất cung kính mở miệng: "Vừa mới nhận được tin, Bạch lão gia mời chị qua một chuyến."
Lông mày Trần Nghị cau lại, đưa tay liếc nhìn đồng hồ, nói: "Giờ này, lão gia vẫn chưa ngủ sao?"
Hà Trung gật đầu. Anh không có lý do gì để lấy lão gia ra lừa nàng, càng không có lá gan đó.
Bạch lão gia là nhà địa ốc lớn nhất toàn châu Á, nắm trong tay vận mệnh của các tòa nhà trên toàn châu Á, ở Nam Thành là người giàu nhất không thể bàn cãi. Phàm là người có giao du với ông, đều nhất định sẽ nể mặt ông. Chỉ cần được ông giúp đỡ, nhất định sẽ trở nên nổi bật. Trần Nghị là vế sau.
Cho nên, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, Trần Nghị phải đi một chuyến. Nàng trầm tư vài giây, lông mày dần giãn ra: "Có nói chuyện gì không?"
Hà Trung lắc đầu. Bạch lão gia chưa bao giờ mượn miệng người khác để nói những gì mình muốn nói.
Trần Nghị liếc nhìn về phía phòng tắm, bất đắc dĩ nói hai chữ: "Được thôi." Nàng bảo Hà Trung xuống sảnh đợi. Bản thân lại một lần nữa đi vào phòng tắm.
Mùi khói đã tan, mùi nến thơm ngày càng nồng. Thẩm Tiểu Khương đã tỉnh táo hơn rất nhiều, quỳ ở vị trí mà Trần Nghị vừa quỳ để thử nhiệt độ nước.
"Cô bé, tôi có việc phải ra ngoài một lát, em có thể tự mình tắm trước được không?" Giọng Trần Nghị mềm mại, ấm áp hơn rất nhiều so với lúc nói chuyện với Hà Trung.
Động tác trên tay Thẩm Tiểu Khương khựng lại. Viên muối tắm tạo thành những bọt biển màu xanh dính trên tay cô. Cô quay đầu, mắt Trần Nghị cong cong, biểu cảm nhàn nhạt.
Dù sao Trần Nghị cũng không phải kiểu sinh viên trong tháp ngà như cô, cuộc sống thực tế chắc chắn rất bận rộn. Huống chi, bây giờ họ cũng chưa có quan hệ gì, không cần bất kỳ sự ràng buộc hay lời hứa nào.
Thẩm Tiểu Khương tỏ ra thấu hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Nghị quay người chuẩn bị rời đi. Ngay khi nàng bước một chân ra, lại sững người, từ từ quay lại, gài lọn tóc rối ra sau tai, ánh mắt chậm rãi di chuyển: "Những thứ đó, em đều có thể dùng, đừng khách khí với tôi."
"Vâng." Vết đỏ trên mặt Thẩm Tiểu Khương đã phai đi hơn một nửa.
Lần này, Trần Nghị đi thật. Thẩm Tiểu Khương đóng cửa cẩn thận, quay lại phòng tắm.
Sau khi Trần Nghị đi, Thẩm Tiểu Khương mới nhận ra mình đang ở trong một không gian xa lạ. Thiếu đi một người, những đồ vật này không còn mang bất kỳ ý nghĩa gì nữa, chúng chỉ là những đồ vật mà thôi.
Thẩm Tiểu Khương tắm rất nhanh, thay bộ quần áo mà Trần Nghị đã lấy cho. Một bộ đồ ngủ lụa màu xanh lá cây, trên nhãn ghi hiệu BV, giống như chiếc áo khoác của Trần Nghị. Vừa mặc vào cảm giác lành lạnh, rất nhanh đã trở nên ấm áp và mềm mại. Cô liếc nhìn đôi dép lê trên chân, cũng là của BV, xem ra Trần Nghị rất thích thương hiệu này.
Thẩm Tiểu Khương sấy qua loa tóc, mới phát hiện trên bàn trang điểm đầy đủ các loại mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, có loại cô nhận ra, có loại không. Nơi này, rất có hơi thở của cuộc sống. Vừa nhìn đã biết là có người ở thường xuyên.
Trần Nghị là người bản địa, nhưng tại sao lại ở khách sạn?
Không kịp nghĩ nhiều, điện thoại của Thẩm Tiểu Khương reo. Cô đặt máy sấy lên giá, mang theo hơi ẩm khắp người rời khỏi phòng tắm.
Điện thoại của Tôn Giai Bảo.
"Alo..."
Không đợi Thẩm Tiểu Khương nói, đối phương đã mở miệng trước: "Tổ tông, cậu lại đi đâu đấy?"
Tôn Giai Bảo bây giờ không biết chuyện của cô và Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương cũng chưa định nói, dù sao, hai người cũng chưa làm gì cả. Cô liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến giờ đóng cửa ký túc xá, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Tớ đang bận."
"Bận bận bận, suốt ngày chỉ biết bận, tớ mà tin cậu mới có quỷ. Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu." Tôn Giai Bảo nói.
Đầu dây bên kia tràn ngập mùi hóng chuyện nồng nặc. Trong ấn tượng của Thẩm Tiểu Khương, Tôn Giai Bảo không nói được chuyện gì đứng đắn cả.
"Đợi tớ về rồi nói sau." Thẩm Tiểu Khương ngáp một cái. Không thể không nói, tắm bồn thật sự rất dễ chịu, toàn thân tế bào đều được thư giãn.
"Không được không được, tớ phải nói ngay bây giờ!" Giọng Tôn Giai Bảo thấp xuống một chút, "Cậu còn nhớ Lâm Thiên Thiên không?"
Thẩm Tiểu Khương vừa mới còn mệt mỏi, lúc này hai vai bỗng run lên. "Lâm... Thiên Thiên?" Giọng cô có chút run rẩy.
"Đúng, cậu đoán xem, nó chia tay rồi." Tôn Giai Bảo nói xong, cười cười, "Nó đúng là đáng đời, hồi cấp ba tớ đã không ưa nó rồi, trà xanh chính hiệu."
Thẩm Tiểu Khương đương nhiên nhớ Lâm Thiên Thiên, là bạn học cùng khóa khác lớp của cô và Tôn Giai Bảo hồi cấp ba. Cô ấy là một cô gái yếu đuối hay khóc, một đôi mắt to tròn lúc nào cũng long lanh như nước, vô cùng xinh đẹp.
Mặc dù Thẩm Tiểu Khương vẫn luôn độc thân, nhưng không có nghĩa là không có ai theo đuổi cô. Cô dung mạo xinh đẹp, thành tích lại tốt, từ sau kỳ quân sự lớp mười, không ngừng có người nhét thư tình vào hộc bàn cô. Lâm Thiên Thiên này chính là một trong số đó.
Lần đầu tiên nhận được thư tình của một cô gái, cho nên ấn tượng của Thẩm Tiểu Khương khá sâu sắc. Tuy nhiên, Thẩm Tiểu Khương chín muộn, lại một lòng một dạ học hành, nên không coi đó là chuyện gì to tát.
Sau đó, Lâm Thiên Thiên thường mang đồ ăn vặt và đồ uống cho Thẩm Tiểu Khương, viện một lý do khác, nói rằng mình chỉ muốn làm bạn thân của Thẩm Tiểu Khương. Hay lắm, câu nói đó đã khiến Tôn Giai Bảo lúc bấy giờ tức điên. Tình bạn và tình yêu vẫn có sự khác biệt. Cao nhân giám định trà xanh Tôn Giai Bảo đã cảm thấy cô ta nói một đằng làm một nẻo, trước sau bất nhất.
"Người ta chia tay, cậu đừng có xen vào nữa." Thẩm Tiểu Khương không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình.
"Cậu nghĩ tớ muốn xen vào à, tớ sợ nó lại đến tìm cậu đấy." Tôn Giai Bảo tức giận nói.
Thẩm Tiểu Khương cười cười: "Sẽ không đâu, yên tâm."
Tôn Giai Bảo: "Sao mà yên tâm được, trước đây, lần nào nó chia tay mà không tìm cậu khóc lóc!!"
Điện thoại sắp hết pin, Thẩm Tiểu Khương thúc giục: "Nghe lời đi, không nói nữa."
"Đang ở đâu vui vẻ thế? Có về không?" Tôn Giai Bảo hỏi.
Lòng Thẩm Tiểu Khương chùng xuống, chột dạ nói: "Nói gì thế, tớ đương nhiên là về rồi."
"Vậy mấy giờ cậu về?" Tôn Giai Bảo lại hỏi.
Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ một chút, trả lời: "Muộn một chút."
Nói nhiều tất lỡ lời, Thẩm Tiểu Khương cúp máy trước.
Căn phòng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh. Thẩm Tiểu Khương nhớ lại nụ hôn lúc nãy với Trần Nghị trong phòng tắm. Tai cô lại bất giác đỏ bừng.
Thẩm Tiểu Khương đứng dậy đi giết thời gian, tham quan toàn bộ căn phòng. Dưới chiếc TV là một chiếc tủ TV bằng gỗ thật, trên tủ đặt một số đồ trang trí và nước hoa xịt phòng. Thẩm Tiểu Khương bỗng nhìn thấy trong thùng rác bên cạnh tủ TV có một tấm ảnh đã bị cắt.
Cô không có ý định nhìn trộm đời tư của người khác, nhưng cô gái trong ảnh trông rất giống Trần Nghị. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thẩm Tiểu Khương khom người nhặt tấm ảnh lên.
Cô gái đứng bên cạnh một người đàn ông, mặt người đàn ông không nhìn rõ vì đã bị son môi bôi lên. Màu son môi hình như là loại mà Trần Nghị hay dùng.
Không nghĩ nhiều, Thẩm Tiểu Khương lật tấm ảnh lại, mặt sau dùng bút bi đen viết hai chữ: Hận ngươi.
Nhìn nét chữ, không giống chữ của phụ nữ.
Cô lại lật tấm ảnh lại, son môi đã bị lau đi một chút, mặt người đàn ông cũng rõ hơn. Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu mày, nét mặt của người đàn ông này có vẻ giống Trần Nghị.
Đúng lúc này, góc ghế sofa có tiếng động. Thẩm Tiểu Khương cảnh giác buông tấm ảnh xuống, kinh ngạc nhìn về phía có tiếng động. Một giây sau, một vật thể lông xù chui ra.
"Công chúa!" Thẩm Tiểu Khương kinh ngạc.
"Meo.."
Công chúa mềm mại kêu một tiếng, duỗi một cái lưng thật dài rồi đi vòng quanh trước mặt Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương chợt nhớ ra, hôm nay Trần Nghị đưa cô đến là muốn cô giúp xem tình hình của Công chúa. Suýt nữa thì quên mất chuyện chính. Cô xắn tay áo ngủ lên, ôm lấy Công chúa.
"Hai Ngốc, sao mày có thể cào chủ nhân của mày chứ, chị ấy tốt như vậy, một người tốt như thế." Vừa nói, Thẩm Tiểu Khương vừa kiểm tra cho Công chúa.
Tẩy giun đã làm rất kỹ lưỡng, cũng không có gì bất thường khác. Chỉ là, có chút chướng bụng. Lúc tham gia huấn luyện nhận chức, chị Mạnh đã dạy cô một bài massage giúp thông khí. Thẩm Tiểu Khương rất nghiêm túc thực hiện, Công chúa rất nhanh đã phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
.
Ở một nơi khác, Trần Nghị đến dinh thự Nam Thành, căn biệt thự lớn nhất ở đây chính là nơi ở của Bạch lão gia. An ninh nghiêm ngặt, người và xe phân luồng. Trần Nghị chỉ có thể xuống xe đi bộ vào.
Cô đi theo thư ký, qua một hành lang uốn lượn bên hồ nước, cuối cùng ở trước một sân khấu kịch, gặp được ông lão.
"Bạch gia." Giọng Trần Nghị không cao, cả người khí thế cũng giảm đi mấy phần so với bình thường.
Bạch lão gia rất thích Côn khúc, đang gật gù theo nhịp điệu. "Ừm, ngồi đi." Ông mân mê chuỗi hạt ngọc trong tay. "Hai đứa bé kia thế nào?" Ông hỏi.
Trần Nghị ngẩng đầu cũng nhìn về phía sân khấu. Hai cô gái trông rất trẻ, da dẻ mịn màng, dáng vẻ đoan trang.
"Đẹp." Trần Nghị trả lời.
Bàn tay đang mân mê chuỗi hạt của Bạch lão gia dừng lại, ông nhàn nhạt ném ra một câu: "Tiểu Bạch bồi dưỡng, nói là đến để làm ta vui."
Tiểu Bạch chính là cháu gái ruột của Bạch lão gia, Bạch Khiết, theo lời người ngoài, là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Khải Hoa. Bạch lão gia là chủ tịch tập đoàn Khải Hoa, cũng là chủ tịch thương hội Nam Thành. Mặc dù hai chức vụ này không có mối liên hệ tất yếu, nhưng bên ngoài đều đồn rằng, ai có được Khải Hoa là có được thiên hạ. Đã có được thiên hạ, tức là đã là đại ca, dĩ nhiên chính là ứng cử viên duy nhất cho chức chủ tịch thương hội.
Bạch lão gia tuy thương yêu Bạch Khiết, nhưng cũng rất coi trọng Trần Nghị. Tuy nhiên, một bát nước rất khó giữ thăng bằng. Con ruột đã vậy, không phải con ruột càng là như vậy.
Trần Nghị biết, mỗi một câu Bạch lão gia nói với nàng đều là thăm dò. "Bạch tổng có lòng." Trần Nghị không thích Bạch Khiết, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài.
"Ừm, là có lòng." Bàn tay đang mân mê chuỗi hạt của Bạch lão gia dừng lại một chút. Ông trông có vẻ hiền từ, nhưng Trần Nghị ở bên cạnh ông lại như ngồi trên bàn chông.
"Nhưng mà, những chuyện vớ vẩn này, làm ít đi thì tốt hơn. Vẫn là nên làm tốt dự án tài trợ thư viện của cháu đi." Bạch lão gia trên mặt mang một nụ cười bình thản. Người ngoài cho rằng đó là vui vẻ, nhưng Trần Nghị biết, đó chỉ là một chiếc mặt nạ. Học hỏi từ ông lão lâu ngày, nàng cũng đã có một chiếc mặt nạ tương tự.
Sau đó, Bạch lão gia nhắm mắt lại không nói gì nữa, miệng ư ư a a hát theo. Trần Nghị cũng không nói chuyện, rót thêm trà cho ông, xoa vai đấm lưng.
Lời nói lúc nãy của ông lão không phải thật tâm khen ngợi Trần Nghị, mà là nói bóng nói gió, để Trần Nghị đừng giống Bạch Khiết, làm những chuyện vô nghĩa. Ví dụ như, dự án tài trợ thư viện Đại học Nam Thành.
Xem ra, dùng các dự án công ích để lấy lòng Bạch lão gia không phải là kế lâu dài. Ông lão thích làm công ích, đó là chuyện của riêng ông lão, không liên quan đến người khác.
Tâm trạng Trần Nghị có chút nặng nề. Từ dinh thự Nam Thành ra ngoài đã là chín giờ rưỡi. Hà Trung thấy Trần Nghị từ trong cửa ra, vội vàng dập tắt điếu thuốc.
Ngồi trên xe, Hà Trung hỏi: "Gia, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
Trần Nghị nhắm mắt dưỡng thần, hờ hững đáp lại. Hà Trung tưởng Trần Nghị mệt, cố tình giảm tốc độ để nàng nghỉ ngơi thêm một lúc. Lúc này, Trần Nghị mở mắt ra, nhìn đồng hồ, vẻ lo lắng lại hiện lên trên lông mày: "Lái nhanh một chút."
Cùng lúc đó, nàng đưa tay sờ lên môi mình. Nơi đó, còn có hơi ấm của Thẩm Tiểu Khương. Không hiểu sao, hơi ấm mỏng manh đó có thể xua tan đi cái lạnh.
Hà Trung thấy tâm trạng Trần Nghị bây giờ có vẻ ổn, bèn cả gan mở miệng. "Gia, có một câu, không biết có nên nói hay không."
Trần Nghị khẽ nhíu mày: "Vậy thì không cần nói."
Hà Trung im lặng vài giây, không nhịn được: "Gia, thật ra, chị thật sự không cần phải làm đến mức này."
Ngữ khí Trần Nghị không vui: "Mức nào?"
"Chính là cô Thẩm Tiểu Khương đó," tốc độ xe của Hà Trung lại chậm lại một chút, "Tôi chưa bao giờ thấy chị đối xử với ai như vậy, không lẽ chị có tình cảm với cô gái ấy à." Hà Trung đã nói rất uyển chuyển, "Chị đã rất vất vả mới có được tất cả như bây giờ, không thể vì cô ấy mà đánh mất được."
"Anh đang dạy tôi làm việc à?" Trần Nghị đã có chút tức giận, nàng không cảm thấy Thẩm Tiểu Khương sẽ ảnh hưởng đến mình.
"Không phải không phải," Hà Trung tuy phát hiện Trần Nghị không vui, nhưng anh vẫn lựa chọn nói tiếp, "Lúc trước chị nghi ngờ cô ấy là nội gián do đối thủ cài vào bên cạnh cô chủ Tôn, nhưng bằng chứng thu thập được đều cho thấy cô ấy không phải. Nếu chị cảm thấy cô ấy là người của Tổng giám đốc Bạch, thì có phải là quá lo xa không. Tổng giám đốc Bạch đã rõ ràng tỏ thái độ không có hứng thú với chức chủ tịch thương hội rồi."
"Ừm, Bạch Khiết đúng là không có hứng thú với chức chủ tịch, nhưng cô ta lại rất hứng thú với việc cướp đồ của tôi. Kể từ khi tôi đi theo Bạch lão gia làm việc, phàm là thứ tôi muốn, cô ta cũng nhất định phải có, cho dù nó không có chút tác dụng nào với cô ta."
"Vậy cũng không cần thiết phải làm đến mức này chứ, đừng quên chị đã phải trả giá bao nhiêu mới... Tôi sợ..." Bầu không khí không ổn lắm, Hà Trung không dám nói.
Sắc mặt Trần Nghị tái xanh, nhấn nhá từng chữ: "Sợ cái gì?"
Hà Trung quyết tâm nói: "Tôi sợ chị bị tổn thương."
Tay Trần Nghị siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch. "Tôi biết mình đang làm gì." Trần Nghị nói xong, chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ.
.
Trở lại khách sạn Tinh Hối đã là mười giờ. Chắc Thẩm Tiểu Khương đã đi rồi, Trần Nghị thầm nghĩ.
Nàng xuống xe đi thẳng vào sảnh khách sạn, bỗng quay người nói với Hà Trung: "Đồ tôi bảo anh mua đâu?"
Hà Trung rõ ràng thở dài một hơi, sau đó mở cốp sau xe. "Vị dâu tây." Anh nói.
Trần Nghị nhìn hộp kẹo m*t trong tay, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười. Nàng quay người, Hà Trung lau mặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Nghị đứng trước cửa phòng, rút thẻ phòng ra. Tấm thẻ còn chưa chạm vào khóa điện tử, cửa đã được mở ra từ bên trong. Nàng toàn thân cứng đờ, bàn tay cầm thẻ treo lơ lửng giữa không trung.
"Chị về rồi!"
Giọng Thẩm Tiểu Khương trong trẻo, trên mặt mang một nụ cười dịu dàng.
Trần Nghị hoảng hốt. Cô gái mặc đồ ngủ trước cửa, toàn thân tỏa ra một hơi ấm nhàn nhạt. Trần Nghị ở Nam Thành không chỉ có một căn nhà, nhưng vẫn quen ở khách sạn. Trong căn phòng này, lần đầu tiên có người đợi nàng.
"Em không đi à?" Ánh mắt Trần Nghị né tránh. Nàng không dám nhìn Thẩm Tiểu Khương, không dám để đối phương biết khoảnh khắc này nàng vui đến nhường nào.
"Tôi?" Thẩm Tiểu Khương đứng ở cửa, đưa tay gãi cằm, cười rạng rỡ, "Đã hứa sẽ đợi chị về mà."
Mắt Trần Nghị như bị cái gì đó đâm vào, cay xè.
Thẩm Tiểu Khương vỗ tay một cái: "Mau vào đi, tôi hâm sữa cho chị."
Trần Nghị khó tin nói: "Chỗ tôi có sữa à?"
"Không có, tôi gọi dịch vụ phòng." Thẩm Tiểu Khương nhún vai, quay lưng đi trước, "Chỗ chị chẳng có gì ăn cả, tôi đói, tôi nghĩ chắc chị cũng sẽ đói, nên..."
Cô còn chưa nói xong, trên lưng đã truyền đến một hơi ấm. Trần Nghị nhắm mắt lại, từ phía sau ôm lấy Thẩm Tiểu Khương. Giờ khắc này, lòng nàng cũng ấm áp theo.
"Dì út?" Tim Thẩm Tiểu Khương ngừng một nhịp, một giây sau lại đập nhanh hơn.
"Có thể... để tôi ôm một lát được không?" Giọng Trần Nghị không lớn, mang theo vẻ khiêm nhường và tha thiết.
Thẩm Tiểu Khương "vâng" một tiếng, rồi không động đậy nữa. Một người phụ nữ lạnh lùng, cao ngạo, trước mặt cô đã gỡ bỏ toàn bộ phòng bị.
Thẩm Tiểu Khương rất đau lòng. Cô có một thôi thúc, muốn bảo vệ Trần Nghị. Cô giơ hai tay lên, phủ lên tay đối phương. Tay cô to hơn tay Trần Nghị một vòng, có thể bao trọn lấy tay đối phương.
Vài giây sau, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, nơi bị Trần Nghị dựa vào rất nóng. Là một cái nóng không bình thường.
Thẩm Tiểu Khương nắm lấy cổ tay Trần Nghị, từ từ quay người: "Chị, mặt chị hình như hơi nóng."
"A, có không?" Trần Nghị ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Dưới ánh đèn, Thẩm Tiểu Khương phát hiện mặt đối phương đỏ một cách bất thường. Không phải má hồng, càng không phải là xấu hổ.
Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó, dùng mu bàn tay mình áp lên trán Trần Nghị. Bị chạm vào, đối phương rụt vai lại một chút. Cái rụt vai này, quyến rũ mềm mại không nói nên lời.
Thẩm Tiểu Khương điên cuồng rung động, mắt nhìn không chớp. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này. Bởi vì, trán Trần Nghị không phải nóng bình thường.
Trực giác mách bảo cô, Trần Nghị sốt rồi.
Thẩm Tiểu Khương không lập tức rút tay về, mà ôm lấy mặt đối phương, không ngừng nói: "Chị sốt rồi."
"Tôi không bị cảm, cũng không có chỗ nào khó chịu," Trần Nghị cũng dùng tay kia sờ mặt mình, "không sao đâu, đêm qua cũng thế này."
"Đêm qua?" Thẩm Tiểu Khương kinh ngạc. Một người phải vô tâm đến mức nào mới có thể không quan tâm đến việc mình bị sốt.
"Không sao đâu, tôi quen rồi." Trần Nghị lúc nói câu này, đáy mắt lướt qua một tia thê lương và bất đắc dĩ.
Quen rồi? Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ. Cô dường như đã có thể tưởng tượng được cuộc sống của Trần Nghị, ngoài công việc là xã giao, căn bản không có thời gian chăm sóc bản thân.
Cô nghiến răng, đau lòng dắt tay Trần Nghị đi về phía giường: "Chị tiêm vắc xin dại, có thể sẽ bị sốt."
Tim Trần Nghị đập thịch một cái, nhìn bóng lưng Thẩm Tiểu Khương xuất thần.
"Chị ngồi đây nghỉ trước đi, đợi tôi một lát." Thẩm Tiểu Khương nói xong liền xoay người, lúc quay lại, trong tay cầm một ly nước nóng.
Trần Nghị nhận lấy ly nước, nhìn Thẩm Tiểu Khương, cười hỏi: "Sao lại là nước, không phải nói hâm sữa cho tôi à?"
Thẩm Tiểu Khương nhìn ly nước trong tay Trần Nghị, trả lời: "Hay là chị uống nước trước đi, uống thuốc hạ sốt tốt nhất không nên uống sữa tươi, có thể sẽ không dung nạp lactose."
Trần Nghị chớp mắt mấy cái: "Nhưng mà, chỗ tôi không có thuốc hạ sốt."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Khương liền xoay người cầm điện thoại: "Tôi đi mua ngay bây giờ."
"A? Muộn lắm rồi!" Mí mắt Trần Nghị cụp xuống, dáng vẻ cố gắng chống đỡ trông thật đáng yêu.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại rất nhanh." Thẩm Tiểu Khương nói xong liền xoay người đi ra cửa.
Tim Trần Nghị siết lại, câu nói này giống hệt như mấy giờ trước nàng đã nói với Thẩm Tiểu Khương. "Không còn sớm nữa, em không về ký túc xá à?" Trần Nghị hỏi.
Động tác đi giày của Thẩm Tiểu Khương bỗng dừng lại, cô ngẩng đầu đã nhìn thấy hộp kẹo m*t vị dâu tây trên tủ giày, hỏi lại: "Chị có hy vọng tôi về không?"
Bàn tay cầm ly của Trần Nghị run lên. Đây là lần đầu tiên có người dùng một câu hỏi khác để trả lời câu hỏi của nàng. Im lặng vài giây, nàng mới yếu ớt mở miệng: "Em đi nhanh về nhanh."
Thẩm Tiểu Khương buộc dây giày, hé miệng mỉm cười: "Tuân lệnh."
"Meo~" Công chúa miễn cưỡng từ trên ghế sofa nhảy xuống.
Cửa còn chưa đóng lại, Thẩm Tiểu Khương quay người, lại một lần nữa thò đầu vào nói: "Chị đừng sợ, tôi vừa mới kiểm tra cho Công chúa rồi, lúc trước nó bị chướng bụng, làm massage thông khí xong là ổn rồi, sẽ không tấn công chị nữa đâu."
Đôi mắt mệt mỏi của Trần Nghị lại một lần nữa rơi vào gương mặt Thẩm Tiểu Khương, tin tưởng gật đầu.
Thật ra, Thẩm Tiểu Khương rất hiếm khi ra ngoài muộn như vậy. Cô cũng không biết đi đâu để mua thuốc, cũng không biết mình có thể đi nhanh về nhanh hay không. Nhưng mà, cô muốn hứa với Trần Nghị, muốn để Trần Nghị yên tâm.
May mà cách khách sạn Tinh Hối không xa có một nhà thuốc chuỗi 24 giờ.
Lần nữa trở về phòng, Trần Nghị vẫn ngồi ở vị trí lúc nãy. Nàng nghiêng đầu, híp mắt, như thể chỉ cần một người nhẹ nhàng đẩy là có thể lập tức ngã xuống ngủ.
"tôi về rồi." Thẩm Tiểu Khương ôn tồn nói, "Uống thuốc trước rồi hẵng ngủ tiếp, được không?"
Nghe thấy tiếng, Trần Nghị khó khăn mở mắt ra. Nàng gượng cười: "Tôi thật sự không sao, ngủ một giấc là khỏe." Trần Nghị chưa bao giờ để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình, ngay cả lúc nãy trước mặt Hà Trung, nàng cũng cố giả vờ không có chuyện gì.
"Đừng cố chấp nữa, chị có thể kêu mệt, có thể nói cho tôi biết chị khó chịu." Thẩm Tiểu Khương đưa thuốc hạ sốt cho Trần Nghị, biểu cảm trên mặt cố gắng hết sức ôn hòa.
"Tôi... có thể chứ?" Giọng Trần Nghị rất nhẹ. Nói xong, nàng ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương. Không hiểu sao, nàng vậy mà thật sự muốn tỏ ra yếu đuối với Thẩm Tiểu Khương.
"Đương nhiên có thể," Thẩm Tiểu Khương đáp lại ánh mắt của Trần Nghị, "Nào, uống thuốc đi."
Trần Nghị nhìn viên thuốc, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương. Trong lòng nàng biết, có những thứ, có lẽ đã mất kiểm soát. Có lẽ giống như Hà Trung đã nói... Nhưng, vậy thì sao chứ?
"Tôi không muốn uống thuốc," Trần Nghị cắn cắn môi, đôi mắt hẹp dài đẫm hơi nước, oan ức hỏi: "Chúng ta, có tiếp tục nữa không?"