Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 37

Nắng ở California gắt hơn Nam Thành rất nhiều. Vừa xuống máy bay, Trần Nghị liền đeo kính râm và đội mũ che nắng.

 

Trên máy bay, nàng đã mải mê làm việc, lúc này mới có thể để đầu óc trống rỗng một chút.

 

Bất chợt, hai cô gái gốc Á có vóc dáng cao ráo đi lướt qua nàng, một trong hai người đeo một chiếc túi trước ngực. Không hiểu vì sao, trong đầu Trần Nghị bỗng hiện lên gương mặt của Thẩm Tiểu Khương.

 

Gương mặt trong trẻo, xinh đẹp tắm mình trong nắng ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời California này.

 

Vừa nghĩ đến Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị bất giác cong môi cười. Nàng khẽ đẩy gọng kính, ngay cả đuôi mắt cũng cong lên ý cười.

 

Nhưng rất nhanh, ngay trước khi thư ký kịp đến gần, nàng đã giấu đi nụ cười ấy.

 

Trần Nghị là một người đầy tham vọng. Ngoài việc leo lên vị trí chủ tịch thương hội, nàng còn phải lát đường cho sự nghiệp của mình sau này. Trong giới kinh doanh ngày càng cạnh tranh khốc liệt này, việc xây dựng các mối quan hệ bền chặt là con đường trực tiếp và hiệu quả nhất.

 

"Thất gia, chị đã tới." Giám đốc tài chính của Tập đoàn Trung Kiên bước ra từ trong xe.

 

Trụ sở chính của Tập đoàn Trung Kiên đặt tại Mỹ, nhưng người có quyền phát biểu tuyệt đối lại là một người gốc Hoa. Xét về tài sản và tiềm năng thị trường, Trần Nghị vẫn nhỉnh hơn một bậc. Hợp tác với Trung Kiên không phải là nàng với cao, mà là sự kết hợp giữa hai thế lực ngang tài ngang sức.

 

Thế nhưng, Tập đoàn Trung Kiên chỉ cử một giám đốc tài chính ra đón tiếp, rõ ràng là đang xem thường Trần Nghị.

 

Nàng không tháo kính râm, đến một ánh nhìn cũng lười ban cho ông ta. Dù là đang lát đường cho tương lai, nhưng đối phương thiếu thành ý đến vậy khiến Trần Nghị vô cùng bất mãn.

 

Hà Trung thay nàng lên tiếng: "Xin chào, tôi là người phát ngôn của Tổng giám đốc Trần. Mọi việc liên quan đến hợp tác, anh cứ trao đổi với tôi là được."

 

Vị giám đốc tài chính cũng không phải kẻ ngốc, ông ta cười gượng gạo. Ông ta tự biết thân phận của mình chưa đủ tư cách để bàn chuyện riêng với Trần Nghị. Một mình Hà Trung đã là quá đủ.

 

Đến trụ sở của Tập đoàn Trung Kiên, vị tổng giám đốc vẫn chưa chịu lộ diện. Trần Nghị rất phối hợp đi theo nhân viên tài chính tham quan các phòng ban thị trường, kỹ thuật. Suốt quá trình, nàng luôn giữ nụ cười trên môi, thái độ thong dong, dù không vui nhưng cũng không trút giận lên những người không liên quan.

 

Vào đến phòng họp, nàng khoanh tay trước ngực, lặng lẽ chờ đợi.

 

"Cái gã Mark này, rõ ràng đang ở công ty mà còn để chị chờ lâu như vậy, đúng là không coi chúng ta ra gì." Hà Trung nghiến răng.

 

Trần Nghị đeo lên chiếc mặt nạ giả tạo, trông không có vẻ gì là tức giận.

 

...

 

"Xin lỗi, xin lỗi, chị Trần đây đã hạ cố ghé thăm mà tôi không ra đón từ xa, thật là thất lễ quá!" Mark, người nắm quyền của Tập đoàn Trung Kiên, ngậm xì gà bước vào.

 

"Tổng giám đốc Mark trăm công nghìn việc mà." Trần Nghị chỉ nhếch mép tượng trưng, một nụ cười không hề có hơi ấm.

 

Mark kẹp điếu xì gà giữa hai ngón tay, vẻ mặt phóng túng: "Xin lỗi, tôi không họ Mã, tôi họ..."

 

"Mặc Kệ Nó?" Trần Nghị dứt lời, chậm rãi tháo kính râm.

 

Đôi mắt nàng rất đẹp, con ngươi trong veo phủ một lớp sương lạnh, mỗi hơi thở đều toát ra khí thế áp đảo từ trên cao, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.

 

Ngón tay đang kẹp điếu xì gà của Mark run lên, cả người gã rõ ràng sững lại một nhịp. Gã biết Trần Nghị là một mỹ nhân, nhưng không ngờ nàng lại trẻ đến vậy.

 

"Còn nữa, gần đây tôi đang cai thuốc, không ngửi được mùi này." Trần Nghị đặt kính râm xuống, lật mở bản thỏa thuận hợp tác.

 

"Whatever..."

 

Chưa đợi Mark nói xong, Trần Nghị vừa cúi đầu xem tài liệu vừa lạnh lùng cất tiếng: "Toàn người nhà cả, nói tiếng Tây làm gì cho mệt."

 

Trần Nghị là một doanh nhân, luôn lịch sự với đối tác, chỉ có điều, nàng là một đóa hồng có gai, ai dám chọc giận thì sẽ bị gai đâm.

 

Mark trong lòng khó chịu, nhưng cũng đành cho qua. Trần Nghị có đầu óc kinh doanh nhạy bén, không tính toán chi li, ra tay lại rất hào phóng, chẳng ai muốn mất đi một đối tác như vậy. Gã dập điếu xì gà, cho người mở hệ thống thông gió, thái độ rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

 

Người phụ nữ này, gã không đắc tội nổi.

 

Cuộc họp sắp kết thúc.

 

"Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, sửa lại đi." Trần Nghị thẳng lưng, thái độ kiên quyết, không có chút gì gọi là thương lượng: "Lợi nhuận, tôi bảy, anh ba."

 

"Cái gì?" Mark tưởng mình nghe nhầm.

 

"Chắc là Tổng giám đốc Mark nghe rõ rồi chứ." Trần Nghị giễu cợt.

 

Nét mặt nàng ôn hòa, nhưng giọng nói lại lạnh như băng, khiến đối thủ vĩnh viễn không thể nắm bắt được tâm trạng thật của nàng lúc này. Vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn, trông chẳng khác nào một yêu nữ xinh đẹp bước ra từ trong nước. Toàn thân nàng toát ra khí chất mạnh mẽ, khiến người khác không rét mà run.

 

Mark xìu hẳn, giận mà không dám nói.

 

.

 

"Hôm nay chúng ta sẽ không nói về nội dung sách vở, chúng ta sẽ thảo luận về một chủ đề."

 

Thầy giáo môn chuyên ngành là một người đàn ông ngoài năm mươi, có mái tóc xoăn muối tiêu, vì vậy được sinh viên thân mật gọi là "thầy Mao đầu xoăn".

 

Thầy dùng phấn viết lên bảng đen hai chữ "Nhân tính".

 

Để lấy lòng Thẩm Tiểu Khương, Tôn Giai Bảo đã đến lớp từ rất sớm để chiếm một chỗ gần phía trước. Theo lời cô nàng thì cái vị trí đắc địa này, có cho vàng cũng không ngủ gật.

 

Tôn Giai Bảo bỗng ngẩng đầu, miễn cưỡng nói với Trần Tinh Nam: "Thầy Mao đang nói cái gì vậy? Không giảng bài thì tớ về ký túc xá đây."

 

Trần Tinh Nam một tay xoay bút, một tay chống cằm, cười hì hì nhìn cô nàng.

 

Tôn Giai Bảo theo thói quen lấy lược ra chải tóc mái, đột nhiên, mấy cái nắp bút mực "loảng xoảng" rơi xuống.

 

"Trần Tinh Nam!"

 

"Cậu chết với tớ!"

 

Giảng đường bậc thang tuy lớn, nhưng gần như ai cũng nghe thấy hai tiếng của Tôn Giai Bảo. Tiếng rống sư tử Hà Đông của cô nàng xem như đã luyện đến mức thượng thừa.

 

Thầy Mao đột ngột quay lại, đẩy cặp kính dày cộp trên sống mũi, ngẩn người một lúc rồi bĩu môi: "Nào nào, em sinh viên này, em trả lời câu hỏi xem nào."

 

"Lão già này, biết ngay là chẳng có ý tốt gì mà." Tôn Giai Bảo nheo mắt, nghiến răng nói thầm.

 

"Gì cơ, nói to lên một chút, thầy không nghe rõ." Thầy Mao cầm micro, giọng nói vang như sấm.

 

Chỗ các cô ngồi rất gần thầy, Tôn Giai Bảo suýt nữa bị câu nói đó tiễn về trời. Nàng khẽ đảo mắt một cái, dùng ngón tay chọc chọc Thẩm Tiểu Khương bên cạnh: "Chị em ơi, không thấy tớ sắp chết rồi à, cứu mạng!"

 

Trong lòng Thẩm Tiểu Khương đang có chuyện, không hơi đâu mà để ý đến cô nàng.

 

Tôn Giai Bảo từ khi lên đại học đã bắt đầu thả trôi, đừng nói trả lời câu hỏi, ngay cả quyển sách giáo khoa trông ra sao cũng chẳng nhớ nổi.

 

Lúc này, Trần Tinh Nam chậm rãi đưa cho cô nàng một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết hai chữ "Thú tính".

 

"Lão Trần, vẫn là cậu tốt nhất!" Tôn Giai Bảo không hề suy nghĩ, đắc ý nói to: "Thú tính ạ!"

 

Nói xong, cô nàng còn giơ ngón cái với Trần Tinh Nam.

 

Trần Tinh Nam suýt nữa thì cười chết.

 

Thầy Mao hồi lâu không nói nên lời: "Thầy đang nói gì mà em lại bảo là thú tính?"

 

"Hả?" Tôn Giai Bảo còn chưa kịp phản ứng, Trần Tinh Nam đã không nhịn nổi, gục xuống bàn cười sặc sụa.

 

Tôn Giai Bảo liếc cho cậu ta một cái nhìn "cậu chết chắc rồi" sau đó bắt đầu thả hồn đi mây về gió.

 

Thầy Mao gạch một đường lượn sóng dưới hai chữ "Nhân tính": "Con người và máy móc về bản chất là khác nhau. Cùng với sự phổ biến của công nghệ AI, liệu nhân tính có thể bị thay thế hay không là một chủ đề rất sâu sắc. Quan điểm của thầy là, việc giữ lại nhân tính là vô cùng cần thiết."

 

Bất chợt, Thẩm Tiểu Khương nhớ lại lời của mẹ Hà Trung và chị chủ tiệm xăm.

 

"Làm việc không kể ngày đêm"

 

"Gần như không cảm thấy đau đớn"

 

"Có lẽ xu hướng tính dục không phải là con người"
...

 

Trong đầu Thẩm Tiểu Khương vụt qua một hình ảnh kỳ quái.

 

Trần Nghị mặt không cảm xúc xuất hiện trước mặt cô, bước đi cứng nhắc như một cỗ máy. Nàng đặt trước mặt Thẩm Tiểu Khương một chiếc bàn ăn, trên đó chất đống các loại pin và thanh năng lượng.

 

Nàng ra hiệu cho Thẩm Tiểu Khương ăn.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn bàn ăn, lắc đầu nguầy nguậy.

 

Lúc này, chỉ số cảm xúc trên mặt Trần Nghị đột ngột tụt xuống, nàng dùng cánh tay máy túm một đống pin nhét vào miệng Thẩm Tiểu Khương, giọng có chút tức giận: "Tại sao không ăn? Đây là món tôi thích nhất!"

 

Đột nhiên bừng tỉnh, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy sau lưng lạnh toát.

 

Không được, không được, Trần Nghị không thể biến thành máy móc. Tuyệt đối không thể.

 

Sau khi tan học, Tôn Giai Bảo liền cho Trần Tinh Nam hai cú tét mông, sau đó bá cổ Thẩm Tiểu Khương một cách tự nhiên.

 

"Tiểu Khương, cậu có còn là người không vậy, sao có thể bỏ mặc tớ? Cậu vui khi thấy tớ bị trừ điểm chuyên cần lắm à?"

 

"Ừm." Thẩm Tiểu Khương nhướng mày.

 

"Hừ..." Tôn Giai Bảo nghẹn lời, rồi đổi chủ đề, "Cậu biết không, Lâm Thiên Thiên đi rồi."

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩn ra một chút: "Đi rồi? Lúc nào?"

 

Tôn Giai Bảo lấy lược chải tóc mái: "Sớm hơn cả tớ nữa, nói là có anh họ đến đón. Tớ đã nói rồi mà, cậu ta chia tay đều có mưu tính cả. Cậu có nhớ trà Long Tỉnh Tây Hồ bên hồ Đại Minh không?"

 

"Cái gì cơ?" Thẩm Tiểu Khương rụt vai, thoát khỏi vòng tay của Tôn Giai Bảo.

 

Tôn Giai Bảo sờ cằm, lắc đầu, ra vẻ như một vị lão y đang khám bệnh cứu người: "Chị em à, để tớ nói cho mà nghe, Lâm Thiên Thiên ấy, là một trà xanh thượng hạng đấy."

 

Thẩm Tiểu Khương đã nói rõ ràng với Lâm Thiên Thiên, không muốn bình luận thêm gì nữa. Dù sao cũng từng là bạn học, đây là chút thể diện cuối cùng cô dành cho đối phương.

 

"Bữa tối tớ không ăn cùng đâu, tớ có việc đi trước." Nói rồi, Thẩm Tiểu Khương ném vở ghi và bài tập chuyên ngành đã làm xong cho Tôn Giai Bảo, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Tôn Giai Bảo cảm kích đến rơi nước mắt, một câu "cậu là thần của tớ" vang vọng khắp nơi.

 

Thẩm Tiểu Khương đi bộ về phía trạm xe buýt ở cổng trường. Chuyện ở trường nhanh chóng bị cô gạt ra sau đầu, giờ đây, tâm trí cô chỉ toàn là Trần Nghị.

 

Có những vết sẹo, dù không ai quan tâm, không ai bóc ra, không có nghĩa là nó không đau.

 

Cô cảm thấy, trước đây mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Cô đơn phương cho rằng không tìm hiểu quá khứ của Trần Nghị là tốt cho nàng, nhưng cô đã bao giờ hỏi ý kiến của nàng chưa?

 

Biết đâu, Trần Nghị cũng muốn tìm một người để dốc hết bầu tâm sự, để trút ra hết những nỗi đau chất chứa bao năm qua?

 

Cái gọi là tự cho mình là đúng khi không bóc vết sẹo, mặc cho những mưng mủ ấy thối rữa trong cơ thể Trần Nghị, cũng chẳng khác nào sự thờ ơ.

 

Thẩm Tiểu Khương hít một hơi thật sâu, quyết định đến bệnh viện tìm mẹ Hà Trung.

 

Ngay trước khi lên xe, cô nhìn thấy Lâm Thiên Thiên.

 

Lâm Thiên Thiên đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt, trên cánh tay có hình xăm con hổ. Thẩm Tiểu Khương và ánh mắt của Lâm Thiên Thiên chạm nhau, nhưng đối phương lại như người không quen biết, ánh mắt không một chút gợn sóng, quay người bước vào xe.

 

Thẩm Tiểu Khương: "..."

 

Đến bệnh viện, mẹ Hà Trung đang làm thủ tục xuất viện. Thấy Thẩm Tiểu Khương, bà nở một nụ cười hiền hậu.

 

Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ hồi lâu, bước đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: "Dì ơi, chú cún nhỏ chỉ bị ăn no quá, hơi đầy bụng thôi ạ, sẽ nhanh khỏi thôi, dì đừng lo lắng."

 

Mẹ Hà Trung gật đầu: "Cảm ơn cháu, thay mặt bạn dì."

 

Thẩm Tiểu Khương mím môi, hít một hơi: "Dì ơi, ở đó... thật sự có bạn của dì sao ạ?"

 

"Sao vậy cháu?" Mẹ Hà Trung hỏi lại.

 

Thẩm Tiểu Khương lấy ra tấm ảnh hình xăm của Trần Nghị: "Dì cố ý để cháu đến tiệm xăm đó, phải không ạ?"

 

Vẻ mặt mẹ Hà Trung khựng lại một chút, hai giây sau, bà lại mỉm cười, nhưng nụ cười lần này không giống như vừa rồi.

 

"Đúng là dì cố ý để cháu đến đó. Nếu chuyện này khiến cháu không thoải mái, dì xin lỗi cháu..." Thái độ của bà rất thành khẩn.

 

Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Không phải ạ, ý cháu không phải vậy. Cháu rất cảm kích dì. Chuyến đi đến tiệm xăm hôm nay đã khiến lòng cháu càng thêm kiên định."

 

Con ngươi của mẹ Hà Trung khẽ động, ánh mắt rơi xuống tấm ảnh hình xăm trên tay Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương xoay mặt sau của tấm ảnh cho bà xem, rồi toe toét cười, khẽ lay động tấm ảnh trong tay: "Cháu muốn... mang chị ấy về nhà."

 

...

 

Một ngày sau.

 

Trần Nghị chuẩn bị về nước.

 

Nàng mở điện thoại, tính toán thời gian, lúc này ở Nam Thành chắc là hơn sáu giờ sáng. Nàng mở WeChat, ngẩn người nhìn ảnh đại diện của Thẩm Tiểu Khương.

 

Từ lúc kết bạn đến giờ, hai người hình như chưa từng chính thức trò chuyện.

 

Trần Nghị thường không dùng điện thoại nhiều, hầu hết thời gian mở máy là để lướt tin tức tài chính kinh tế, hoặc xem diễn biến thị trường chứng khoán. Nàng mở khung chat với Thẩm Tiểu Khương, ngây ngốc nhìn dòng chữ "Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn".

 

"Thất gia, đến giờ lên máy bay rồi." Hà Trung đứng bên cạnh, cung kính nói.

 

"Ừ." Trần Nghị cầm điện thoại, không nỡ thoát khỏi khung chat trống rỗng. Khung chat này dường như có một sợi dây vô hình, kết nối hai người họ.

 

Ngồi trên máy bay, Trần Nghị hỏi Hà Trung: "Anh nói xem, bình thường dùng WeChat nói chuyện, nên bắt đầu thế nào?"

 

Hà Trung vừa thắt dây an toàn, bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Anh tưởng Trần Nghị không biết dùng WeChat, định tháo dây an toàn sang giúp nàng thao tác.

 

"Không cần qua đây, cứ nói đi."

 

Hà Trung nghe vậy liền dừng lại, cũng mở WeChat ra nói: "Đầu tiên, chị phải mở ứng dụng này lên..."

 

"Ý tôi không phải vậy." Ánh mắt Trần Nghị có chút né tránh, "Ý tôi là, nếu anh muốn bắt chuyện với một người, câu đầu tiên thường nói gì?"

 

Vẻ mặt Trần Nghị rất không tự nhiên.

 

Hà Trung ngập ngừng một lúc rồi nói: "Trước tiên hỏi xem người ta có ở đó không."

 

"Chỉ vậy thôi?" Trần Nghị ngẩng đầu, hỏi xong lại lập tức nhìn đi nơi khác.

 

Hà Trung: "Hoặc là, chị có thể hỏi xem Thẩm Tiểu Khương bây giờ đang làm gì, đã dậy chưa."

 

"Ai... Ai nói tôi muốn nói chuyện với cô ấy?" Trần Nghị chớp mắt, gò má hơi ửng hồng.

 

Bộ dạng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo này, chẳng giống nàng chút nào. Khi nhắc đến ba chữ "Thẩm Tiểu Khương", khí chất của Thất gia lập tức biến mất không dấu vết.

 

Hà Trung không biết phải làm sao, bất giác mím môi cười trộm.

 

Trần Nghị tắt điện thoại, có chút bực bội mở máy tính bảng trước mặt, lơ đãng xem bản thiết kế marketing cho quán bar.

 

Hồi lâu sau, Hà Trung thở dài một hơi.

 

"Thất gia, gần đây chị đã thay đổi."

 

"Gì cơ?" Trần Nghị giả vờ bình tĩnh.

 

Hà Trung lấy hết can đảm mới mở miệng:

 

"Chị dường như... vui hơn trước kia. Trước đây chị cũng hay cười, nhưng tôi biết lúc đó chị không thật sự vui vẻ."

 

"Được rồi đừng nói nữa, tôi phải làm việc." Trần Nghị nói xong, cầm ly nước lên nhấp một ngụm.

 

"Nhưng mà, chị thật sự muốn tiếp tục sao?" Hà Trung vẫn nói tiếp.

 

"Hửm?" Trần Nghị đại khái đoán được ý của đối phương.

 

Trong mắt Hà Trung lộ rõ vẻ cầu sinh: "Tôi không ghét cô ấy, tôi chỉ đang trình bày sự thật."

 

"Thẩm Tiểu Khương rất trong sạch, không liên quan gì đến Tổng giám đốc Bạch, cô ấy không thể nào là nội gián. Vì vậy, chúng ta không cần thiết phải tiếp xúc với cô ấy nữa." Hà Trung tha thiết khuyên nhủ, "Sớm kết thúc một chút, đối với chị, và đối với cô ấy, đều tốt hơn."

 

Đúng vậy, đây chính là quyết định ban đầu của Trần Nghị.

 

Nhưng, nàng đã đổi ý.

 

Nàng không muốn buông tay Thẩm Tiểu Khương.

 

Tất cả những lời nghi ngờ, trong tai nàng lúc này, đều trở nên vô cùng chói tai.

 

"Hà Trung," sắc mặt Trần Nghị lạnh đi trông thấy, từng chữ như được ướp trong băng giá của hồ Baikal, "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

 

Nếu là trước đây, vào lúc này, Hà Trung sẽ không dám nói thêm lời nào. Nhưng hôm nay, cho dù có bị ném khỏi máy bay, anh cũng phải nói cho hết.

 

"Chị đối với cô gái ấy khác hẳn những người khác, nhưng hai người chung quy vẫn là người của hai thế giới. Cứ tiếp tục ở bên cạnh, cô ấy sẽ trở thành điểm yếu của chị."

 

Trong khoang máy bay rơi vào im lặng, áp suất không khí như hạ xuống mức thấp nhất. Hà Trung nuốt nước bọt, ánh mắt dời khỏi mặt Trần Nghị, căng thẳng nhìn mũi giày của mình.

 

Bất chợt, Trần Nghị lạnh giọng nói: "Một người ngay cả một điểm yếu cũng không có, thì khác gì một cỗ máy."

 

. . . . .

 

Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh.

 

Trần Nghị kéo lê thân thể mệt mỏi trở về khách sạn.

 

"Chào buổi tối, Thất gia!"

 

Mười nhân viên phục vụ khách sạn đứng thành hai hàng, lịch sự cúi chào nàng. Khung cảnh cứ như trong phim truyền hình.

 

Trần Nghị tuy rất mệt, nhưng vẫn mỉm cười rạng rỡ. Trước mặt người khác, cảm xúc của nàng luôn ổn định, lịch sự và khiêm tốn, đối với ai cũng một vẻ mặt, một thái độ.

 

"Ừm." Trần Nghị xách túi, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đôi chân trắng ngần, nuột nà ẩn hiện dưới tà sườn xám xẻ cao, vô cùng thu hút ánh nhìn.

 

Nàng vừa bước vào đại sảnh, sau lưng đã có người bắt đầu bàn tán.

 

"Trời ơi, nhan sắc này có thật không vậy?"

 

"Đừng trách mấy gã đàn ông kia thèm muốn cô ấy, Thất gia của chúng ta đúng là sinh ra để làm nghiêng nước nghiêng thành mà."

 

"Đúng vậy đó, đôi mắt hồ ly tinh kia suýt nữa đã câu mất hồn tôi rồi. Nếu tôi là đàn ông, thì chỉ vài phút..."

 

"Tại sao phải là đàn ông chứ, bây giờ đang thịnh hành girl love đó..."

 

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tiểu Khương lập tức đứng bật dậy từ ghế sofa.

 

Trần Nghị không ngờ sẽ gặp Thẩm Tiểu Khương ở đây. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nàng lập tức dừng bước.

 

Thẩm Tiểu Khương chùi mạnh hai tay vào quần, ấp úng nói: "Tôi không có việc gì... không phải chị nói hai ngày nữa mới về sao, tôi nghĩ Công Chúa có thể bị đói chết, nên đến xem một chút, tôi..."

 

Trần Nghị nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, như muốn vỡ tung lồng ngực.

 

Lần này, đến lượt Thẩm Tiểu Khương là ánh sáng, còn nàng là chú mèo mải miết đuổi theo.

 

Tại sao lại không muốn dời mắt đi thế này, rõ ràng mới xa nhau có hai ngày thôi mà?

 

Hai người im lặng trọn một phút, Trần Nghị bật cười trước.

 

"Vậy sao em không lên trên?" Giọng nàng mềm mại, có chút khàn khàn lười biếng.

 

Thẩm Tiểu Khương gãi gãi cổ: "Tôi lại thấy, làm vậy có lẽ không hay lắm."

 

"Không hay chỗ nào?" Trần Nghị chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn rơi trên đôi môi của Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương cười gượng: "Tôi không muốn không báo trước mà đã..."

 

"Lại đây."

 

Thẩm Tiểu Khương không nghe rõ.

 

"Gì?"

 

Sau khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương, trái tim Trần Nghị loạn nhịp nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh. Nàng không nói nữa, nàng sợ mình mở miệng ra, từng chữ sẽ run rẩy theo sự bối rối trong lòng.

 

Thẩm Tiểu Khương ngây ngốc nhìn nàng, đáy mắt lấp lánh những tia sáng vụn vặt. Giống hệt như thứ mà Trần Nghị vẫn luôn khổ sở tìm kiếm: tự do và ánh sáng.

 

Nàng đưa tay lên, vẫy nhẹ hai cái.

 

Thẩm Tiểu Khương siết chặt quai túi vải, dưới ánh nhìn của mọi người, bước về phía Trần Nghị.

 

Hà Trung phẩy tay, ra hiệu cho đám đông giải tán. Sau đó, anh cúi người, lịch sự gật đầu với Thẩm Tiểu Khương rồi cũng quay người rời đi.

 

Xét thấy đây là nơi công cộng, Thẩm Tiểu Khương đứng ở một khoảng cách vừa phải. Lúc nãy ngồi trên sofa, cô đã diễn tập mấy kịch bản gặp lại Trần Nghị, cũng đã nghĩ xong câu đầu tiên phải nói. Nhưng khi nhìn thấy nàng, cô lại quên sạch sành sanh. Cứ như bị một sợi dây vô hình dắt mũi đi.

 

Cô ngước mắt, đối diện với ánh nhìn mơ màng của Trần Nghị. Dưới ánh đèn dìu dịu, làn da của nàng như được phủ một lớp lụa mịn, dáng người mềm mại ẩn sau lớp sườn xám ôm sát trông thật quyến rũ, khiến người ta chỉ muốn vươn tay chạm vào.

 

Thẩm Tiểu Khương hơi ngẩn người, không cử động, chỉ ngoan ngoãn chờ đối phương lên tiếng.

 

Trần Nghị nheo mắt, lặng lẽ mỉm cười.

 

Sau đó, nàng chậm rãi đưa tay về phía Thẩm Tiểu Khương. Theo sau là một mùi hương thoang thoảng từ cổ tay.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn bàn tay đang đến gần, quên cả chớp mắt.

 

Chỉ thấy, đầu ngón tay Trần Nghị nhẹ nhàng chạm vào cúc áo sơ mi của Thẩm Tiểu Khương, rồi lướt xuống quai túi. Nàng liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương, lòng bàn tay v**t v* quai túi, tạo ra những tiếng sột soạt khe khẽ.

 

"Thẩm Tiểu Khương."

 

"Vâng."

 

"Tại sao em lại thích loại túi này?"

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn những ngón tay của Trần Nghị trên quai túi, thành thật trả lời: "Vì... vì nó tiện."

 

"Ồ?"

 

Đôi mắt phượng của Trần Nghị hơi nhướng lên, giọng nói quyến luyến.

 

"Em xem, chỗ này bị siết lại, em chắc chắn là không phải đang quyến rũ tôi chứ?"

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn ngón tay Trần Nghị từ từ di chuyển lên trên, dừng lại ở một nơi vô cùng gần. Đầu ngón tay nàng lướt qua viền cúc áo, trượt vào khe hở giữa hai chiếc cúc.

 

"Dì út!"

 

Thẩm Tiểu Khương dùng cả hai tay nắm lấy ngón tay Trần Nghị.

 

Cô gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, khép hai chân lại như để che mắt thiên hạ. Chỉ một hành động đơn giản, cô lại nảy sinh những ảo tưởng không thể tả.

 

Không cần đưa tay xuống kiểm tra, Thẩm Tiểu Khương đã cảm nhận được lớp vải quần bên dưới đang ẩm ướt.

 

Trần Nghị thấy hành động của cô, khẽ nheo mắt lại.

 

Một giây sau, nàng nhoài người tới, hai tay đặt lên vai Thẩm Tiểu Khương, ghé sát vào tai cô, dùng hơi thở ấm nóng m*n tr*n những dây thần kinh nhạy cảm nhất. Nàng hạ thấp giọng, mang theo một tia xuân sắc quyến rũ:

 

"Tôi mua một bộ đồ ngủ mới, mặc cho em xem, được không?"

 

. . . .

 

Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tiểu Khương: Chị ấy nói xem cái gì, đồ ngủ á? Ai chảy máu mũi kìa, à, là mình, ồ... vậy thì không sao.

Bình Luận (0)
Comment