Phòng tắm trong phòng ngủ của Thẩm Tiểu Khương bé xíu, bồn rửa mặt cũng nhỏ nhắn chẳng kém. Ấy thế mà mọi thứ lại được sắp xếp đâu ra đấy, gọn gàng, ngăn nắp, hệt như chính con người cô vậy.
Trên mặt bồn là một chiếc hộp nhựa trong suốt, đựng đủ thứ đồ lặt vặt.
Lúc Thẩm Tiểu Khương xoay người rửa mặt, Trần Nghị lấy tay che miệng ngáp một cái, uể oải đi đến bên cạnh cô.
"A, đây là cái gì thế?" Trần Nghị ngó vào chiếc hộp, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu.
Nghe tiếng, Thẩm Tiểu Khương bèn thẳng người dậy, dùng khăn bông thấm khô những giọt nước còn vương trên mặt, rồi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ trước mắt mình.
"À, là kẹp tóc thôi."
Nói rồi, cô liền lấy từ trong hộp ra một chiếc kẹp tóc hình chữ nhật bọc vải đen. "Đây, chị có muốn thử không?"
Trần Nghị vui vẻ nhận lấy chiếc kẹp, cười nhẹ: "Không ngờ đấy, vậy mà lại là kẹp tóc."
"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương vừa định rụt tay về, lại bất chợt đưa tới, khẽ v**t v* đuôi mắt vẫn còn hơi ươn ướt của Trần Nghị sau cái ngáp dài. Giọng cô chan chứa ý cười cưng chiều: "Vậy chị nghĩ đây là cái gì?"
Trần Nghị ngước mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương, cằm hơi hất lên, trong ánh mắt thoáng một nét hờ hững: "Chị còn tưởng, đây là miếng băng cá nhân."
"Băng cá nhân?"
"Ừ."
Thẩm Tiểu Khương thu tay lại, vừa nói bâng quơ vừa toe toét cười: "Mắt mũi kiểu gì vậy hả, dì út."
Trần Nghị khẽ "xì" một tiếng, rồi đưa tay gài chiếc kẹp lên mái tóc.
"Thế nào?" Nàng xoay người lại cho Thẩm Tiểu Khương ngắm.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu, bắt gặp ngay đôi mắt phượng xinh đẹp của Trần Nghị. Đối phương vừa chớp mắt, vừa nhếch môi cười.
Đó là cảm giác gì nhỉ? Trong phút chốc, Thẩm Tiểu Khương bỗng thấy mình mất hết khả năng diễn đạt. Vầng trán của Trần Nghị vừa cao lại vừa đầy đặn, khô ráo mà trắng ngần. Dưới dung mạo vốn sắc sảo đầy cuốn hút ấy, nụ cười của nàng lại trong veo và ngây thơ như một đứa trẻ.
Sự đối lập này, lạ thay, lại không hề tạo ra chút cảm giác gượng gạo nào.
"Đẹp lắm," Thẩm Tiểu Khương ngẩn ngơ nói.
"Thật không?" Trần Nghị ghé sát lại gần Thẩm Tiểu Khương, đôi mắt hơi híp lại, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên má cô.
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng chớp chớp mắt, rồi gật đầu lia lịa: "Thật."
"Vậy... Cho chị nhé?" Gương mặt Trần Nghị kề thật gần, nhưng hơi thở lại rất nhẹ.
Rõ ràng nàng đang cười, rõ ràng có thể chạm tới, vậy mà lại khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy thật xa vời, không có thực. Nàng tựa như một vệt mây hững hờ nơi cuối trời, hay một chiếc lông vũ mềm mại vương trên tường. Dường như chỉ cần cửa sổ hé mở lớn hơn một chút thôi, cơn gió sẽ có thể cuốn nàng đi mất.
"Đừng đi," Thẩm Tiểu Khương buột miệng thốt ra hai chữ ấy.
Ánh mắt Trần Nghị khựng lại một thoáng, có lẽ nàng đã nghe, cũng có lẽ là không.
Thẩm Tiểu Khương vội hoàn hồn, cuống quýt chữa lại: "Không phải, ý em là, có thể cho chị. Em còn nhiều lắm, chỉ cần chị thích, chị cứ lấy hết đi."
Vừa dứt lời, cô liền đưa chiếc bàn chải đã có sẵn kem đánh răng cho Trần Nghị: "Chị đánh răng nhanh lên, lát nữa em dẫn chị đi ăn món bánh bao siêu siêu siêu ngon."
Trần Nghị nhận lấy bàn chải, nhẹ đáp một tiếng "Được".
Thẩm Tiểu Khương cứ đứng bên cạnh nhìn nàng, như thể đang lặng lẽ canh chừng, sợ nàng sẽ bay đi mất thật.
"Hửm?" Lớp bọt trắng tinh dính đầy trên môi Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương bật cười khanh khách: "Thật không công bằng chút nào, tại sao mỹ nữ đến cả lúc đánh răng cũng đẹp như vậy chứ!"
Trần Nghị mỉm cười, đưa tay lên đánh nhẹ vào người Thẩm Tiểu Khương một cái. Cô cũng không né, cứ mặc cho nàng đùa nghịch.
Trần Nghị nhổ lớp bọt trong miệng đi, liếc Thẩm Tiểu Khương một cái: "Em đó..."
"Ngọt không?"
Câu hỏi bất chợt của Thẩm Tiểu Khương khiến Trần Nghị có chút ngẩn người.
"Cái gì?" Nàng lau sạch bọt kem trên mặt, ngờ vực nhìn đối phương.
Thẩm Tiểu Khương chớp chớp mắt, nụ cười rạng rỡ như nắng xuân: "Chẳng phải em đã hứa với chị, là sẽ chỉ ngọt ngào với một mình chị thôi sao?"
"Cho nên, lúc nãy em có ngọt không?"
Trần Nghị rũ mắt, nhìn những ngón tay thon dài của Thẩm Tiểu Khương đang chống trên mặt đá cẩm thạch, bất giác bật cười: "Ngọt."
"Ngọt đến mức nào?" Thẩm Tiểu Khương ghé sát mặt lại, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức có thể hôn nhau bất cứ lúc nào.
"Làm gì?" Thật ra Trần Nghị đã nghe rõ, nhưng nàng vẫn muốn nghe Thẩm Tiểu Khương lặp lại. Nàng cực kỳ thích nghe giọng nói của cô, chỉ cần nghe thấy thanh âm ấy, nàng liền cảm thấy an lòng, thấy thư thái, và thấy rằng mọi thứ trên đời này đều thật đáng giá.
Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa rút ngắn khoảng cách, trán của hai người chạm sát vào nhau.
"Dì út, chị thấy em... ngọt đến mức nào?"
Trần Nghị thuận thế trượt vào lòng Thẩm Tiểu Khương, áp má lên hõm cổ cô, nhìn hình ảnh của cả hai trong tấm gương lớn phía sau. Nàng cười, thì thầm bằng một giọng mềm mại: "Rất ngọt, ngọt đến mức tim chị sắp tan chảy ra rồi."
.
Một lát sau, Thẩm Tiểu Khương nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của ba mẹ ngoài cửa. Nội dung cũng chỉ loanh quanh chuyện buổi sáng ba Thẩm cho hơi ít nước, nồi cháo đặc quánh như cơm, rồi còn mấy quả trứng gà bị luộc vỡ. Toàn là những chuyện vụn vặt không đâu, hai người nói chuyện với một giọng điệu hết sức bình thản.
Trong vài phút ấy, Trần Nghị chỉ lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận thứ hạnh phúc ấm áp, giản dị trong cuộc sống đời thường. Vạt nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên nụ cười của nàng càng thêm rạng ngời.
"Sao thế chị?" Thẩm Tiểu Khương từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay qua eo Trần Nghị, hơi thở ấm nóng phả quanh vành tai nàng.
Trần Nghị xấu hổ rụt người lại, rồi ngả hẳn ra sau, tựa trọn vào lòng người kia.
"Thẩm Tiểu Khương, hôm nay... chị muốn mặc đồ của em," giọng Trần Nghị mềm mại, nghe rất êm tai.
Thẩm Tiểu Khương siết chặt vòng tay, cằm đặt lên vai nàng, hỏi: "Sao vậy? Quần áo của em toàn đồ cũ thôi."
"Cũ mới tốt," Trần Nghị nói đầy bí ẩn.
Thẩm Tiểu Khương không hiểu đối phương đang có ý đồ gì: "Tại sao?"
Trần Nghị nghiêng đầu nhìn cô: "Muốn biết không?"
Thẩm Tiểu Khương gật gật đầu.
"Lại đây một chút," Trần Nghị ngoắc ngoắc ngón tay, "Ghé tai lại đây."
Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn làm theo.
"Bởi vì..." Trần Nghị hạ giọng thật thấp, dùng hơi thở dịu dàng trêu chọc vành tai Thẩm Tiểu Khương, "Quần áo cũ mới có mùi của em. Chị muốn giữ lại mùi hương của em trên người mình."
Dùng chất giọng ngây thơ để nói những lời mời gọi. Cũng chỉ có thể là Trần Nghị mà thôi.
Vành tai Thẩm Tiểu Khương truyền đến một cảm giác tê dại, ngưa ngứa. Một luồng điện nhỏ li ti lan ra khắp người. Ngay sau đó, cả mặt và cổ cô đều ửng lên một màu hồng phấn.
Cô ngượng ngùng buông Trần Nghị ra, định đi về phía tủ quần áo.
Chỉ nghe thấy tiếng người phía sau "Ha ha ha" cười không ngớt.
"Thẩm Tiểu Khương, em đúng là ngoan quá đi," Trần Nghị cong môi cười, đáy mắt lấp lánh như vỡ ra từng mảnh nắng.
Thẩm Tiểu Khương bỗng thấy hốt hoảng, cô quay người, sải bước nhanh đến trước mặt Trần Nghị, giang rộng hai tay ôm chầm lấy nàng.
"Dì út,..." Thẩm Tiểu Khương ngập ngừng một chút, rồi lại càng siết chặt người trong lòng hơn, "...em thích chị lắm."
Người trong lòng cô rõ ràng đã sững lại một giây.
Hồi lâu sau, nàng mới đưa hai tay ra, ôm lấy Thẩm Tiểu Khương: "Chị cũng vậy, cũng thích em lắm."
...
Cuối cùng, Trần Nghị chọn một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô xanh lục, phối cùng quần jean màu xanh nhạt. Đây là lần đầu tiên nàng mặc lại phong cách này kể từ khi rời ghế nhà trường. Cảm giác trẻ trung đã lâu không có, thật tuyệt.
Vì cạp quần hơi rộng một chút, Thẩm Tiểu Khương đã lục tung cả tủ để tìm ra một chiếc thắt lưng.
"Dì út, lại đây, em giúp chị thắt."
Trần Nghị nghe vậy liền bước tới, ngoan ngoãn vén vạt áo sơ mi lên, làm lộ ra vòng eo trắng ngần, thon gọn đến mức tưởng chừng có thể ôm trọn trong một vòng tay. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương bất giác dán chặt vào nơi ấy, phẳng lì, mềm mại, và thoang thoảng một mùi hương ấm áp.
"Thẩm Tiểu Khương, em cứ ngẩn người ra đó thì làm sao mà thắt lưng được?" Trần Nghị vừa giận vừa buồn cười.
"À." Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi, rồi lại kéo ánh mắt quay về, lơ đãng lướt qua vòng eo trắng nõn ấy, loanh quanh một hồi lâu mới tập trung lại được vào chiếc thắt lưng.
Không được!
Ngay lúc cô lại định quay đầu đi, Trần Nghị đã buông vạt áo xuống, hai tay nâng lấy khuôn mặt Thẩm Tiểu Khương. Giọng nàng mềm mại, nhưng lại mang một tia quả quyết không cho phép chối từ: "Nhìn chị này."
Hai tay Thẩm Tiểu Khương đang cầm chiếc thắt lưng của Trần Nghị, còn hai tay Trần Nghị thì đang nâng mặt cô. Tư thế này, thật sự là có chút kỳ quặc.
Trong mắt cả hai lúc này chỉ có đối phương. Một đối phương nhỏ bé, nhưng lại đẹp đến nao lòng.
"Thẩm Tiểu Khương, em có thể... chỉ nhìn một mình chị thôi được không?"
Bàn tay đang cầm thắt lưng của Thẩm Tiểu Khương run lên, lòng cô rối bời: "Đư... Đương nhiên rồi."
"Chị đang nói thật đấy."
"Em cũng nói thật mà," Thẩm Tiểu Khương nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, tinh nghịch giật nhẹ chiếc thắt lưng, "Nếu có thể dùng thắt lưng để buộc chị lại bên cạnh em thì tốt quá."
.
Hai người ăn sáng đơn giản ở nhà xong xuôi liền ra cửa. Thẩm Tiểu Khương cưỡi con xe máy điện yêu quý, chở Trần Nghị len lỏi qua từng con ngõ nhỏ, tìm đến tiệm bánh bao "siêu siêu siêu ngon" kia.
Nói là tiệm bánh bao, nhưng thực ra đây là một quán chè, quán chè Lão Chu. Quán đã mở được mười mấy năm, ngày nào cũng đông khách nườm nượp.
"Cô ơi, cho cháu hai cái bánh bao sữa trứng." Thẩm Tiểu Khương quét mã trả tiền.
Trần Nghị đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Ở bên Thẩm Tiểu Khương, đến cả việc xếp hàng chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc. Chỉ cần hai người ở bên nhau, làm chuyện gì cũng thấy vui.
"Đây, chị nếm thử đi," Thẩm Tiểu Khương cắn một miếng, xuýt xoa, "Nóng quá nóng quá, nhưng mà ngon thật!"
Trần Nghị tin lời Thẩm Tiểu Khương.
Chiếc bánh bao được gói trong giấy da bò, trông vừa cổ điển lại vừa mang đậm phong vị của một thành phố nhỏ. Nàng cẩn thận xé lớp giấy ra, cắn một miếng, lớp vỏ bánh mềm xốp, nhân bánh thơm lừng lan toả trong miệng.
"Thế nào?" Thẩm Tiểu Khương mong chờ nhìn nàng.
Trần Nghị nhai thêm vài miếng, mắt híp lại cười: "Đúng là... siêu siêu siêu ngon!"
Vẻ mặt Thẩm Tiểu Khương lộ rõ sự vui mừng và nhẹ nhõm. "À, đúng rồi!"
Trần Nghị khó hiểu nhìn cô.
Chỉ thấy Thẩm Tiểu Khương lại quét mã, rồi nói lớn: "Cô ơi, cho cháu hai ly sữa hạnh nhân."
Một loáng sau, cô đã cầm trên tay hai chiếc ly giấy màu trắng. "Đây, món sữa hạnh nhân còn tuyệt hơn cả bánh bao sữa trứng nữa đó, em uống từ nhỏ đến lớn luôn."
Trần Nghị nhận lấy chiếc ly: "Là sữa bò thêm hạnh nhân à?"
Công thức cụ thể là gì thì Thẩm Tiểu Khương cũng chịu.
"Chị nếm thử đi."
Trần Nghị uống một ngụm, vị đắng nhẹ của hạnh nhân được vị ngọt béo của sữa dung hòa một cách hoàn hảo, hương vị rất tuyệt. Nàng lại uống liền mấy ngụm nữa. Biết Thẩm Tiểu Khương vẫn đang chờ mình nhận xét, Trần Nghị liền giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Tiểu Khương mỉm cười ngọt ngào.
Được ở bên Trần Nghị như thế này, thật tốt.
Chỉ muốn thời gian ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
"Kia là... tiệm sườn xám phải không?"
Thẩm Tiểu Khương quay đầu, nhìn theo hướng tay chỉ của Trần Nghị.
"Đúng thật này." Cô nuốt vội ngụm sữa hạnh nhân trong miệng, dịu dàng hỏi: "Sao thế, chị muốn vào xem không?"
Trần Nghị từ từ ngước mắt lên, trong đôi ngươi hẹp dài của nàng ánh lên một ngọn lửa mãnh liệt, nóng bỏng. Nàng không cần mở lời, Thẩm Tiểu Khương cũng tự khắc hiểu.
Thẩm Tiểu Khương khóa xe ở bãi đỗ, sau đó nắm lấy tay Trần Nghị, định bụng kéo nàng đi về phía tiệm sườn xám. Nhưng rồi, cô bỗng cảm thấy làm vậy có chút không ổn, dù sao cũng chưa được sự đồng ý của Trần Nghị.
"Xin lỗi, em..."
Chỉ là, cô không hề để ý rằng, Trần Nghị còn nôn nóng được tay trong tay với cô hơn.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Tiểu Khương buông tay, Trần Nghị cũng lơi tay ra.
Thẩm Tiểu Khương thì nghĩ rằng Trần Nghị không thích.
Còn Trần Nghị lại nghĩ rằng Thẩm Tiểu Khương sợ bị người quen nhìn thấy.
"Đi thôi," Trần Nghị nói.
Thẩm Tiểu Khương gãi gãi đầu, nhún vai, rồi "Vâng" một tiếng. Sau đó, cô chuyển sang nắm lấy ống tay áo sơ mi của Trần Nghị.
Trần Nghị cảm nhận được, nhưng không nói gì, cứ mặc cho cô nắm. Như thế này, cũng được coi là dắt tay rồi.
Tiệm được bài trí theo phong cách Trung Hoa rất rõ nét, vừa bước vào cửa đã thấy ngay một chiếc bàn thao tác vừa dài vừa rộng, cùng vài vị khách đang được lấy số đo để may sườn xám.
"Làm ăn cũng tốt ghê," Thẩm Tiểu Khương ghé vào tai Trần Nghị thì thầm.
Trần Nghị chỉ cười mà không nói.
Cuối cùng hai người cũng đi tới chỗ tủ kính. Ban nãy khi còn ở ngoài, nàng đã bị chính bộ sườn xám này thu hút. Vải gấm màu xanh thẫm, trên đó là những họa tiết hoa văn chìm được thêu bằng chỉ bạc, kín đáo, trầm lắng nhưng lại toát lên một khí chất đầy quyến rũ.
Thẩm Tiểu Khương chẳng biết gì về sườn xám, chỉ lẳng lặng đi theo sau Trần Nghị ngó nghiêng khắp nơi. Trong tiệm không có nhân viên, chỉ có một người phụ nữ cũng đang mặc sườn xám tất bật chạy tới chạy lui. Vừa là bà chủ, lại vừa là nhân viên.
Mãi mới xong việc, bà chủ cầm chiếc thước dây mềm bước tới, gương mặt nở một nụ cười dịu dàng: "Đây là gấm Tô Châu đó ạ."
Trần Nghị đang đưa tay mân mê chiếc khuy cài áo màu vàng kim, nghe vậy liền rụt tay về, mỉm cười duyên dáng: "Đúng là hàng thượng hạng."
Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn bà chủ, không nói thêm lời nào. Dáng người Trần Nghị rất đẹp, lồi lõm đúng chỗ, chỗ cần có thịt thì không thiếu một phân, chỗ không cần thì tuyệt đối chẳng có lấy một tấc mỡ thừa. Điển hình cho câu "dáng người mặc gì cũng đẹp".
"Bộ này không phải hàng đặt trước, cô có thể thử xem sao," bà chủ vừa nói vừa định gỡ chiếc váy từ trên ma-nơ-canh xuống.
Trần Nghị xua xua tay, ánh mắt chỉ lướt qua một cách hờ hững.
Thẩm Tiểu Khương có thể nhận ra, Trần Nghị lúc này đang rất mâu thuẫn. Nhìn hành động mân mê chiếc khuy áo ban nãy, rõ ràng là nàng rất thích bộ sườn xám này. Vậy thì, nàng rốt cuộc đang đắn đo điều gì, tại sao lại không định thử chứ?
Bà chủ thấy vậy cũng ý tứ mỉm cười rồi lẳng lặng rời đi.
Thẩm Tiểu Khương ghé sát vào tai Trần Nghị, hỏi: "Dì út, sao thế? Quần áo đẹp như vậy, không thử sao biết được."
"Quần áo đẹp," giọng Trần Nghị trong trẻo như tiếng suối ấm.
"Hửm? Vậy sao lại không thử?" Thẩm Tiểu Khương thắc mắc.
Trần Nghị nhìn cô cười, nhưng vẫn không nói gì.
"Ôi, dì út, chị nói cho em biết đi mà, được không?" Thẩm Tiểu Khương chớp mắt lia lịa, trông lém lỉnh vô cùng.
Trần Nghị dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Thẩm Tiểu Khương một cái, vẫn chỉ cười mà không đáp.
Thẩm Tiểu Khương lại càng thêm tò mò.
Hồi lâu sau, cô nắm lấy cổ tay Trần Nghị, kéo thẳng đến phòng thử đồ. Kéo tấm rèm ra, cô đẩy Trần Nghị vào trong, đồng thời nói với bà chủ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì: "Chào chị, phiền chị lấy giúp tôi bộ sườn xám màu xanh thẫm ban nãy ạ, cảm ơn."