Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 51

Ánh đèn đường thưa thớt, vầng trăng như đang trêu ngươi, gió đêm khẽ mơn man. Đêm nay, dường như là một giấc mơ không có hồi kết. Dưới ánh đèn, bóng của hai người chậm rãi trải dài trên mặt đất.

 

"Chị, chị nhìn kìa."

 

Theo hướng tay Thẩm Tiểu Khương chỉ, Trần Nghị thấy một bức tường in đầy dấu tay. Nàng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô.

 

"Để em tìm xem nào..." Thẩm Tiểu Khương buông tay Trần Nghị ra, bước đến trước bức tường khổng lồ.

 

Trần Nghị dẫm lên chiếc bóng của Thẩm Tiểu Khương, cho đến khi chiếc bóng ấy đi xa dần, nàng mới đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đi tới đi lui trước bức tường.

 

"A, tìm thấy rồi!" Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa quay người lại, cười toe toét. "Là em này!"

 

Bàn tay cô dừng lại trên một dấu tay trên tường, nụ cười vừa tự tin vừa rạng rỡ, tựa như còn quyến rũ hơn cả ánh trăng đêm nay.

 

Trần Nghị sững lại một thoáng. Khoảnh khắc nàng bước về phía cô, dường như là khoảnh khắc được đến gần với ánh sáng nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời nàng.

 

Bước chân nàng chợt khựng lại. Thẩm Tiểu Khương thấy vậy liền lập tức rụt tay về, nhanh chóng đi tới chỗ Trần Nghị. Ngay lúc bóng hai người chồng lên nhau, Thẩm Tiểu Khương nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Đi chậm vậy, chị mệt rồi sao?"

 

Trần Nghị nhìn bàn tay đang được nắm lấy, vội lắc đầu. Nàng không mệt, chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, nàng có thể thức cả đêm không ngủ. Nàng không muốn mệt.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn vào đôi ngươi màu trà nhạt của nàng, khẽ cười: "Tối mai em bảo mẹ nấu canh cho chị uống nhé, nhìn tay chị này, lạnh ngắt."

 

Cô vừa nói, vừa đưa tay Trần Nghị lại gần má mình. "Mùa hè rồi mà tay lạnh như thế này thì sao được?"

 

"Chị..." Trần Nghị định nói gì đó rồi lại thôi.

 

Thẩm Tiểu Khương lật ngửa lòng bàn tay Trần Nghị, áp lên má mình, sau đó dùng tay mình phủ lên mu bàn tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.

 

Trần Nghị nuốt lại những lời định nói vào trong bụng, mím môi, khẽ cong khóe miệng.

 

"Ban nãy em muốn cho chị xem cái gì thế?" Ánh mắt nàng từ gương mặt Thẩm Tiểu Khương chuyển sang bức tường dấu tay.

 

Thẩm Tiểu Khương không vội đi qua ngay: "À, không vội, giải quyết vấn đề trước mắt đã."

 

Dứt lời, cô gỡ tay Trần Nghị khỏi má mình, rồi dùng hai tay xoa nhẹ cho nàng.

 

Bất chợt, một bóng tay lướt qua.

 

Bàn tay Trần Nghị đặt l*n đ*nh đầu Thẩm Tiểu Khương, một giây sau, nàng khẽ xoa nhẹ. Lần này, không còn giống như đang xoa đầu một chú cún con nữa.

 

Cô xoa tay nàng, nàng xoa đầu cô. Cảm giác này có chút kỳ lạ. Rốt cuộc là kỳ lạ ở đâu, Thẩm Tiểu Khương cũng không nói được, chỉ ngoan ngoãn đón nhận. Bàn tay Trần Nghị không hề có sức nặng, nhẹ như lông vũ, như cánh ve, mà càng giống một cánh bướm mỏng manh, dễ vỡ.

 

"Thẩm Tiểu Khương, em..." Lại là một câu nói dở dang.

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo không chút gợn sóng của Trần Nghị.

 

"Chị, rốt cuộc là chị muốn nói gì?" Lúc cô hỏi, đầu ngón tay đã lướt qua cổ tay gầy guộc của Trần Nghị, lòng bàn tay áp lên phần xương mềm nơi cổ tay nàng, dịu dàng v**t v* nhiều lần, tìm kiếm mạch đập yếu ớt của đối phương.

 

Trần Nghị cảm thấy hơi nhột, nhưng không rụt tay lại, chỉ hơi nhíu mày.

 

"Sao thế, em làm chị đau à?" Thẩm Tiểu Khương cúi đầu thổi nhẹ vào cổ tay nàng, cẩn trọng m*n tr*n. Làn da Trần Nghị vốn đã rất trắng, đoạn cổ tay này lại càng trắng đến phát sáng. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương bị hút vào đó, tựa như thứ trong tay không phải là cổ tay của Trần Nghị, mà là một khối ngọc mềm thượng hạng.

 

Trần Nghị cười cười, rồi lắc đầu: "Không đau chút nào, đi thôi, cho chị xem thứ em muốn khoe đi."

 

Thẩm Tiểu Khương nắm tay Trần Nghị, đi đến trước bức tường: "Đây, cái này là của em."

 

Trần Nghị ghé sát lại, nhìn chằm chằm dấu tay kia một hồi, lát sau khẽ cười: "Có vẻ đúng là nó rồi."

 

Thẩm Tiểu Khương lại chỉ vào hai hàng chữ nhỏ bên cạnh: "Đây là do em viết: 'Chờ gió đến, chi bằng đuổi theo gió. Đã mang trong mình chí lớn hiên ngang, thì đừng phụ những năm tháng thiếu niên'."

 

Cô đọc không nhanh, từng chữ đều đĩnh đạc, hào sảng.

 

Trần Nghị ngắm nhìn cô, như thể đang thưởng thức một tuyệt tác của thế gian, trong lòng, trong mắt đều ngập tràn niềm vui sướng.

 

"Thế nào?" Thẩm Tiểu Khương quay đầu lại, trong mắt lấp lánh như có ngàn sao.

 

"Ừm, không tệ." Một câu khen ngợi nhàn nhạt của Trần Nghị cũng đủ khiến lòng Thẩm Tiểu Khương ấm áp.

 

"Chỉ... không tệ thôi sao?" Thẩm Tiểu Khương cố tình bĩu môi.

 

Trần Nghị liếc cô một cái, trầm ngâm rũ mắt, bàn tay bất giác đưa lên khẽ cắn nhẹ. Lúc ngước lên lần nữa, ánh mắt nàng đã dịu dàng vô cùng: "Thẩm Tiểu Khương này, em nhất định phải tốt nghiệp thật thuận lợi, tìm được công việc mình hằng mơ ước nhé."

 

"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương ngẩn người.

 

Trần Nghị không nhìn cô, giọng nói vẫn dịu dàng như nước: "Cả cuộc đời này của em, nhất định, nhất định phải luôn suôn sẻ."

 

Nói xong, Trần Nghị bước đến trước bức tường, v**t v* dấu tay của Thẩm Tiểu Khương, và cuối cùng, đặt dấu tay của mình chồng lên trên.

 

Thẩm Tiểu Khương không hiểu ý của Trần Nghị, chỉ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng nàng. Gió thật dịu dàng, lúc thổi đến, ta hoàn toàn không hay biết, lúc rời đi, ta lại càng không thể nhận ra. Trần Nghị tựa như một cơn gió đến rồi đi tự tại như thế, khiến người ta không sao nhìn thấu, không thể nắm bắt.

 

"Đây thật sự là bàn tay của em sao, to như vậy á?" Giọng nói của Trần Nghị kéo Thẩm Tiểu Khương về thực tại.

 

"Là do tay chị nhỏ quá thôi." Thẩm Tiểu Khương nhìn tay Trần Nghị, rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

 

"Tay chị đâu có nhỏ, ngón tay dài thế này cơ mà!"

 

Ánh đèn flash lóe lên, Trần Nghị đưa tay định che ống kính: "Này, đừng chụp."

 

"Đừng nhúc nhích!"

 

"Xong!"

 

Tốc độ của Thẩm Tiểu Khương nhanh hơn. Trong ảnh, bàn tay Trần Nghị làm động tác như muốn ngăn ống kính, còn trung tâm bức ảnh là bàn tay nàng đang đè lên dấu tay của Thẩm Tiểu Khương trên tường.

 

"Ôi, chụp mờ mất rồi."

 

Nghe vậy, Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị đang cúi đầu xem ảnh bên cạnh, nhân lúc nàng không để ý, cô lén hôn lên tai nàng một cái.

 

"Làm gì thế, làm chị giật cả mình." Trần Nghị rụt vai lại. Nếu không phải vì đêm tối ngại ngùng, ánh đèn u ám, thì vành tai đỏ ửng của nàng chắc chắn không thể giấu được.

 

"Hôn chị chứ làm gì." Thẩm Tiểu Khương cười hì hì, rồi lưu tấm ảnh vào một album mới.

 

Trần Nghị tò mò ghé lại, cười hỏi: "Em làm gì thế?"

 

Thẩm Tiểu Khương vừa tạo một album ảnh mới, đặt tên là "Bỏ trốn".

 

Trần Nghị khựng lại, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại của cô: "Tại sao lại đặt tên này?"

 

Thẩm Tiểu Khương nén cười: "Chị đoán đi."

 

"Chị không đoán, em nói cho chị đi." Trần Nghị níu lấy tay áo Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương vờ như không nghe thấy.

 

Trần Nghị giật giật tay áo cô: "Thẩm Tiểu Khương, nói mau!"

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, bị vẻ làm nũng của nàng chọc cho bật cười. Ai có thể chịu nổi dáng vẻ này của Trần Nghị chứ, dù sao thì Thẩm Tiểu Khương cũng không chịu nổi.

 

"Chụp đẹp thật đấy," cô nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị nói.

 

Trần Nghị mím môi, nuốt nước bọt: "Chị thấy bị mờ, không đẹp, xóa đi."

 

Thẩm Tiểu Khương khóa màn hình, tinh nghịch nói: "Em không xóa!"

 

Vốn dĩ Trần Nghị cũng không nhất thiết phải bắt Thẩm Tiểu Khương xóa, nhưng thái độ cà lơ phất phơ của cô lại khơi dậy sự ương ngạnh trong lòng Trần Nghị.

 

"Thẩm Tiểu Khương!"

 

Thẩm Tiểu Khương đối mặt với Trần Nghị, nhanh chóng lùi về sau: "Đuổi kịp em trước khi em chạy vào một lớp học bất kỳ, em sẽ xóa!"

 

Cô từng là chủ công của đội bóng chuyền suốt ba năm, Trần Nghị sao có thể là đối thủ của cô được. Rất nhanh, Thẩm Tiểu Khương đã bỏ xa nàng hơn hai mét.

 

Trần Nghị vừa định đuổi theo, bất giác lại liếc nhìn bức tường dấu tay, nhìn dấu tay của Thẩm Tiểu Khương và dòng chữ kia. Trên bức tường ấy còn ghi danh những thủ khoa của mỗi khóa thi. Ánh mắt Trần Nghị khẽ run lên, trong lòng tưởng tượng ra cảnh Thẩm Tiểu Khương in dấu tay của mình lên đó. Ngày hôm ấy, nhất định là một ngày đẹp trời.

 

"'Chờ gió đến, chi bằng đuổi theo gió'." Nàng khẽ lẩm bẩm.

 

"Chị ơi!"

 

"Đây!"

 

Trần Nghị mỉm cười, rồi rảo bước, đuổi theo cơn gió của đời mình.

 

.

 

Thẩm Tiểu Khương nhanh chóng lủi vào cầu thang bộ. Cô nấp trên cầu thang, chờ Trần Nghị xuất hiện. Cô không muốn bỏ nàng lại quá xa, dù sao Trần Nghị cũng không giống cô, bình thường chẳng mấy khi phải leo thang lầu.

 

Vừa thấy bóng nàng thấp thoáng, Thẩm Tiểu Khương liền lập tức quay người tiếp tục leo lên. Tràn đầy năng lượng, nhưng cũng thật trẻ con.

 

Thẩm Tiểu Khương đứng trước cửa một lớp học ở tầng bốn, đợi Trần Nghị. Thể lực của Trần Nghị không thể so với cô, leo đến tầng bốn đã thở hổn hển. Vừa nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương ở cửa, ý chí chiến thắng trong lòng Trần Nghị dâng cao, nàng vội đuổi theo.

 

Thẩm Tiểu Khương cố tình chạy chậm lại, cô không muốn Trần Nghị thua. Bất cứ lúc nào, cô cũng mong nàng là người chiến thắng.

 

"Thế nào, bị chị bắt được rồi nhé!"

 

Nhìn nụ cười trên môi Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương thấy mãn nguyện vô cùng: "Aiya, đúng rồi nhỉ, bị chị bắt được rồi."

 

Vừa nói, cô vừa giơ tay, đầu ngón tay lướt qua gò má ửng hồng của nàng. Trần Nghị đã lâu không vận động vui vẻ như vậy, trán lấm tấm mồ hôi. Vài lọn tóc ướt dính trên mặt, khiến làn da nàng trông gần như trong suốt.

 

Thẩm Tiểu Khương thu tay lại, lấy điện thoại ra: "Được rồi, em xóa tấm ảnh ban nãy đây, xóa ngay trước mặt chị, sau này đừng bảo em lừa chị nhé."

 

Trần Nghị do dự cắn môi, tay nàng trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Thẩm Tiểu Khương: "Thôi, đừng xóa nữa."

 

"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương mở to đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt ngập tràn ý cười vô hạn: "Chị chắc chứ?"

 

Trần Nghị điểm nhẹ lên chóp mũi cô, thu tay về lướt qua cằm mình, rồi lại điểm hai cái lên thái dương, cười đầy kiêu hãnh: "Nhưng mà, nếu bạn học Thẩm đây thật sự muốn xóa, thì cứ xóa đi."

 

"Vậy thì không được." Thẩm Tiểu Khương ghé sát lại trước mặt Trần Nghị, ánh mắt rơi trên môi nàng, rồi một giây sau, cô ngậm lấy vạt áo trên vai nàng.

 

"Này, làm gì thế, em thuộc tuổi chó thật à?" Trần Nghị cười rạng rỡ.

 

Thẩm Tiểu Khương nhả vạt áo ra, làm bộ dạng một chú cún con: "Gâu gâu gâu!"

 

Trần Nghị thực sự không nhịn được, phá lên cười lớn. Thẩm Tiểu Khương chỉ nhìn nàng, lặng lẽ ngắm nhìn.

 

Cô đợi Trần Nghị cười xong, mới khẽ khàng mở lời: "Lớp 12, ban 36, hoan nghênh dì út."

 

Trần Nghị ban nãy vẫn còn đang thắc mắc, tại sao Thẩm Tiểu Khương cứ nhất định phải chạy lên tầng bốn.

 

"Đây là... lớp học cũ của em à?" Nàng hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương gật đầu thật mạnh. Sau đó, cô bước vào lớp, ngẫm nghĩ một lát rồi đi về phía một chỗ ngồi, vẫy tay với Trần Nghị: "Em ngồi ở đây."

 

Ánh mắt Trần Nghị đảo quanh khắp phòng học. Lâu lắm rồi, cảm giác của một lớp học cấp ba. Nàng thậm chí còn nhớ rõ, năm mười sáu tuổi, trên đường về nhà sau khi bỏ học, cơn mưa lạnh đến thấu xương. Lúc đó, mỗi ngày đến trường, nàng đều cảm thấy việc đi dạo trong sân trường là một điều xa xỉ. Bây giờ, nàng có thể mua cả một ngôi trường, nhưng lại chẳng bao giờ có thể đi học lại được nữa.

 

Nàng đi đến bên cạnh Thẩm Tiểu Khương: "Em ngồi ở vị trí gần cuối này à?"

 

Thẩm Tiểu Khương nhún vai, nụ cười tinh nghịch: "Hết cách, tại cao quá."

 

"Bạn cùng bàn của em là nam hay nữ?" Trần Nghị lại hỏi.

 

Có lẽ là một loại duyên phận đặc biệt nào đó, Thẩm Tiểu Khương suốt ba năm cấp ba đều ngồi cùng bàn với Tôn Giai Bảo.

 

"Bạn cùng bàn của em chính là Tôn Giai Bảo," cô cười cười.

 

Đôi môi Trần Nghị khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thẩm Tiểu Khương không hề biết rằng, Trần Nghị cũng cảm thấy, đây là một loại duyên phận đặc biệt giữa nàng và cô.

 

"Bàn học bây giờ tốt thật, không giống hồi chị đi học, bị bút đâm lỗ chỗ, còn kêu 'két két két két' nữa," Trần Nghị dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt bàn.

 

Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn nói: "Đã đi học thì ngồi bàn nào mà chẳng được."

 

"Nhưng mà," Thẩm Tiểu Khương nghiêng người, tựa vào bàn, "cái bàn này chất lượng tốt thật, ngồi lên trên chắc cũng vững lắm."

 

Trần Nghị liếc qua Thẩm Tiểu Khương. Thẩm Tiểu Khương cảm nhận được ánh mắt đó, cũng liếc lại nàng. Một giây sau, Trần Nghị liền dời mắt đi. Nàng quay người, ngồi lên mặt bàn.

 

"Ừm, vững thật," nàng nói.

 

Thẩm Tiểu Khương quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị. Màu mắt của nàng rất nhạt, dưới ánh trăng lạnh lẽo này, lại càng nhạt hơn. Trần Nghị mất tự nhiên ngước lên, ánh mắt lướt qua mắt Thẩm Tiểu Khương, rồi lại vụng trộm rơi xuống, nhìn về phía sàn nhà màu xám tro.

 

Không biết vì sao, giờ phút này, nàng cảm thấy nhìn đi đâu cũng có chút ngượng ngùng. Có lẽ là do ánh sáng trong phòng quá mờ, cũng có thể là do... ánh trăng quá đẹp.

 

Bỗng nhiên, trong tầm mắt của Trần Nghị xuất hiện một đôi giày vải màu đen, thắt một chiếc nơ con bướm xấu xí. Tiếp đó, đôi giày ấy bước thêm một bước về phía nàng.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn đỉnh đầu cúi gằm của Trần Nghị. Mái tóc vốn màu nâu sẫm giờ đây được ánh trăng gột rửa, phản chiếu ra một màu sắc khác lạ, đẹp đẽ hơn thường ngày.

 

Ánh sáng trắng xuyên qua mây, qua lớp sương mờ tiến vào phòng học, chiếu lên người cả hai. Dưới vầng sáng trắng ấy, Trần Nghị trông càng gầy hơn, trắng hơn, và xa cách hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương đưa tay, nhẹ nhàng vén tóc Trần Nghị ra sau tai, nhưng đầu ngón tay không dừng lại, mà từ từ, chậm rãi lướt qua gò má khô ráo của nàng.

 

"Chị."

 

Nghe tiếng, Trần Nghị ngước mắt lên nhìn cô.

 

"Tại sao... bây giờ em mới gặp được chị?" Giọng Thẩm Tiểu Khương trầm xuống, mang theo chất giọng khàn khàn và gợi cảm đặc trưng của cô.

 

Trần Nghị lặng đi. Nàng cụp mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên gương mặt, phủ lên từng sợi mi một lớp sương bạc lạnh lẽo. Làn mi cong vút ấy khẽ rung, tựa như một cành cây mỏng manh phủ đầy tuyết, nặng trĩu sắp gãy.

 

Cảm giác mong manh dễ vỡ ấy thật sự khiến người ta say đắm.

 

Trần Nghị nhẹ thở ra, đôi môi hé mở, tạo thành một khe hở nhỏ. Nàng hất cằm, để đường nét nơi cổ trông càng thêm thanh thoát. Thẩm Tiểu Khương nhìn đoạn cổ trắng ngần ấy, bất giác nuốt nước bọt.

 

"Thẩm Tiểu Khương." Trần Nghị hờ hững quay đầu lại, đôi ngươi rũ xuống sâu thẳm bỗng ngước lên, một tia sáng vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng như gai nhọn đâm thẳng vào tim Thẩm Tiểu Khương.

 

"Vâng."

 

Khóe miệng Trần Nghị khẽ cười, ngón tay sơn màu đỏ sẫm di chuyển, lòng ngón cái se lạnh đặt lên môi Thẩm Tiểu Khương, qua lại v**t v*. "Em... không muốn hôn chị sao?"

 

Thẩm Tiểu Khương một tay nắm lấy cổ tay Trần Nghị, tay còn lại chống bên cạnh nàng, một nụ hôn nóng bỏng chặn lấy đôi môi kia.

 

"Ưm..."

 

Không ngờ đối phương lại tấn công dồn dập và mãnh liệt đến vậy, Trần Nghị giật mình. Nàng bất giác bật cười, khiến nụ hôn này lệch đi.

 

Thẩm Tiểu Khương buông nàng ra, thấp giọng nói: "Vòng tay qua vai em đi."

 

Nhịp tim Trần Nghị loạn xạ.

 

Cô gái nhỏ trước mắt, giờ đây phảng phất một con thú hoang săn mồi trong đêm tối, tỉnh táo, điên cuồng, và có sức mạnh nuốt chửng mọi thứ.

 

Lần đầu tiên, Trần Nghị bằng lòng buông bỏ tất cả để quy phục. Nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân mình, chỉ cầu có thể ở bên cạnh con thú hoang này lâu hơn một chút.

 

Hai tay Thẩm Tiểu Khương chống hai bên người Trần Nghị, từng nụ hôn một, lần sau lại sâu hơn lần trước.

Bình Luận (0)
Comment