Tắt đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, trải lên sàn nhà một tấm thảm màu xám trắng. Đầu giường của Thẩm Tiểu Khương kê sát cửa sổ, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy màn đêm vô tận bên ngoài.
Cô và Trần Nghị nằm thẳng trên giường, cùng nhìn lên trần nhà.
"Chị, ban nãy chị sao thế?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
Đôi môi Trần Nghị mấp máy, định nói ra nhưng lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng chỉ đáp một câu: "Không có gì."
Coi như đứa trẻ kia đúng là Thẩm Tiểu Khương, lúc đó cũng còn nhỏ xíu, nhỏ như Thụy Thụy vậy, chắc chắn sẽ không nhớ gì. Còn nếu cô bé ấy không phải là Thẩm Tiểu Khương, nàng mà kể ra chuyện này, Tiểu Khương sẽ nghĩ sao, liệu có cảm thấy mình là người thay thế không?
Thật phiền phức. Trần Nghị cảm thấy, tốt nhất là không nên nói.
Ít nhất, hôm nay cũng có thu hoạch. Nàng đã gặp được một đứa trẻ trạc tuổi cô bé trong trí nhớ, đó là Thụy Thụy. Nàng có thể khẳng định rằng, không phải đứa trẻ nào trong mắt cũng có thứ ánh sáng ấy. Và nàng cũng có thể khẳng định rằng, mình chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng trong mắt của cô bé mười ba năm trước. Như vậy là đủ rồi.
Thời gian còn dài, nàng nhất định sẽ tìm ra đáp án, bằng cách của riêng mình.
"Chị."
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tiểu Khương đã xoay người, từ nằm thẳng chuyển sang nằm nghiêng, mắt không chớp nhìn gò má của Trần Nghị.
"Chị đang nghĩ gì thế, em gọi mà chị cũng không trả lời," Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, vẻ mặt tủi thân như đang làm nũng.
Trần Nghị vẫn nằm thẳng, nhưng cũng nghiêng mặt qua nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Xin lỗi, chị vừa mới thất thần."
"Vì sao lại thất thần?" Thẩm Tiểu Khương nhích lại gần một chút.
Trần Nghị nhìn cô gái nhỏ đang đến gần, bất giác nuốt nước bọt. Cổ họng khô khốc, chẳng nuốt trôi được thứ gì.
"Chị..." Trần Nghị chớp mắt mấy cái, chột dạ trả lời, "Chị đang nghĩ chuyện ở quán bar."
Hóa ra là nghĩ đến công việc. Lòng Thẩm Tiểu Khương chùng xuống.
Khi nói dối người khác, Trần Nghị mặt không đỏ, tim không đập, thậm chí mắt cũng chẳng chớp lấy một cái. Nhưng nàng không thể nói dối Thẩm Tiểu Khương được. Hễ nói lời trái với lòng mình, lòng nàng lại thấy nặng trĩu, như có một luồng hơi nóng bị chặn lại trong lồng ngực, không lên được, cũng chẳng xuống được, khó chịu vô cùng.
"Tiểu Khương, em gọi chị có việc gì không?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy không thể tin được."
"Cái gì không thể tin được?"
Liếc nhìn Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương nói với vẻ mặt chân thành: "Chị đang nằm trong phòng của em, trên giường của em."
"Hôm qua cũng đâu phải..." Lời đến khóe miệng, Trần Nghị lại không sao nói ra được. Nàng nghĩ đến đêm qua, đến hình ảnh hai người quấn quýt bên nhau. Nghĩ đến những đầu ngón tay của Thẩm Tiểu Khương đã lướt qua da thịt mình. Nghĩ đến luồng h*m m**n dâng trào đến mức sắp nổ tung trong cơ thể.
"Ừ," Trần Nghị đổi giọng, "Đúng là không thể tin được."
"Chị, có phải ban nãy chị đang nghĩ đến chuyện... bậy bạ không?" Thẩm Tiểu Khương nheo mắt lại, nụ cười vừa gian xảo vừa có chút đểu.
"Chị làm gì có!" Trần Nghị quả quyết phủ nhận.
Thẩm Tiểu Khương lại nhích lại gần hơn một chút, đủ để thấy rõ từng rung động trên hàng mi của Trần Nghị.
"Em có," cô nói chắc nịch.
Trần Nghị không nhìn cô, nàng không muốn để Thẩm Tiểu Khương thấy được h*m m**n tr*n tr** mà mình đang cố gắng che giấu trong mắt.
Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị cười. Trần Nghị không chịu nổi, trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía cô.
"Em cứ tự mình cười ngây ngô ở đó đi, chị ngủ đây." Giọng Trần Nghị vừa nũng nịu vừa kiêu ngạo, thậm chí còn có chút gì đó đáng yêu.
Cánh tay Thẩm Tiểu Khương vòng qua, siết lấy bả vai nàng.
"Đừng chạm vào chị," Trần Nghị hạ giọng.
Tại sao trong mắt Thẩm Tiểu Khương, dáng vẻ dỗi hờn của "dì út" lại... càng đáng yêu hơn nhỉ?
Cánh tay Thẩm Tiểu Khương di chuyển xuống, đặt lên phần hông của Trần Nghị.
"Được rồi, em không nói nữa. Chị, ban nãy chị bảo đang nghĩ chuyện quán bar, em có một câu hỏi, không biết có thể hỏi được không." Thẩm Tiểu Khương áp sát lại, triệt để xóa tan khoảng cách giữa hai người.
Trần Nghị không còn ý định né tránh: "Hỏi gì?"
Thẩm Tiểu Khương kề mặt lại gần hơn, có thể nghe rõ mùi hương say đắm trên người Trần Nghị: "Em muốn hỏi, chị có thật là chủ quán 'Venus' không?"
"Đúng vậy."
"Em còn chưa từng đến những quán bar như thế, cảm giác chắc sẽ đắt lắm." Giọng Thẩm Tiểu Khương ôn hòa.
Trần Nghị bật cười: "Lần sau em đến, chị mời."
"Còn nữa, em nói em chưa từng đến quán bar như vậy, thế em từng đến loại nào rồi?" Trần Nghị tò mò.
Thẩm Tiểu Khương siết vòng tay chặt hơn một chút. "Em chỉ từng đến pub thôi, rượu ở đó uống cũng không gắt cổ lắm."
"Em có thích không?"
"Cái gì?"
"Những quán pub như vậy."
Thẩm Tiểu Khương từ từ nhắm mắt lại: "Cũng không đi mấy lần, chẳng nói được là thích hay không, chỉ là Giai Bảo rủ thì em đi cùng thôi."
"À." Ánh mắt Trần Nghị rơi trên tường, ngẩn ngơ nhìn những tấm giấy khen của Thẩm Tiểu Khương. Bàn tay nhỏ bé không yên phận của cô đang đặt trên bụng nàng, ấm sực như một chiếc lò sưởi. Lúc này, tay Trần Nghị cũng phủ lên mu bàn tay Thẩm Tiểu Khương. Ngón tay xuyên vào kẽ tay, đan chặt lấy nhau.
"Một mình kinh doanh một quán bar lớn như vậy, chắc chị mệt lắm." Giọng nói ấm áp của Thẩm Tiểu Khương lướt qua tai Trần Nghị.
Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, Trần Nghị rất mệt mỏi.
Mình thật sự mệt sao? Trần Nghị chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
"Venus" là gì? Là một quán bar, một nơi ăn chơi trác táng, một chốn tràn ngập những hooc-môn hỗn loạn. Đó là giấc mơ của nàng khi mười chín tuổi bước chân vào xã hội. Nàng muốn trở thành chủ nhân của nơi đó, trở thành người nói một không hai trong chốn ăn chơi xa hoa ấy. Chỉ cần nàng có thật nhiều, thật nhiều tiền, nàng sẽ có thể tiếp cận những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ, sẽ có thể quen biết cha mẹ của họ, để từ đó kiếm được những khoản tài sản lớn hơn. Thậm chí, còn có thể có được quyền lực lớn hơn.
Nàng vẫn luôn không ngừng trèo lên, bất chấp tất cả để trèo lên. Chưa bao giờ dừng lại.
Nàng không mệt.
Nàng không dám mệt.
Nàng không thể mệt.
"Tại sao... chị lại phải liều mạng như vậy?" Trán Thẩm Tiểu Khương khẽ cọ vào gáy Trần Nghị. Hơi thở ấm áp lướt qua cổ nàng. Lớp kén bao bọc lấy Trần Nghị khẽ nứt ra một khe hở, trái tim nàng mềm nhũn.
"Không có gì trong tay, chính là lý do để liều mạng." Nàng nói.
Thẩm Tiểu Khương siết chặt tay Trần Nghị.
"Cô bé ngốc, em biết không, em có thể cả đời không cần tranh đấu, nhưng trong lòng nhất định phải có một ngọn núi," giọng Trần Nghị mềm mại. "Giống như lời em đã viết trên bức tường dấu tay vậy, 'đã mang trong mình chí lớn hiên ngang, thì đừng phụ những năm tháng thiếu niên'."
"'Đã mang trong mình chí lớn hiên ngang, thì đừng phụ những năm tháng thiếu niên'." Thẩm Tiểu Khương lặp lại. Chí lớn của cô, có lẽ không giống với của Trần Nghị.
"Chiều mai chị phải về rồi," Trần Nghị đột ngột nói.
Thẩm Tiểu Khương mở bừng mắt: "Sao gấp vậy? Lễ Đoan Ngọ không phải được nghỉ ba ngày sao?"
"Thật ra chị đã định nói với em sớm hơn," Trần Nghị dịu dàng cười. "Bạch lão gia nói với chị, một vài vị trưởng bối tham gia bầu cử sắp về Nam Thành. Đây là cơ hội để chị thể hiện, chị muốn đích thân đi cùng họ."
"Không thể sáng mốt rồi đi được sao?" Thẩm Tiểu Khương buông những ngón tay đang đan chặt ra, từ từ di chuyển lên, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay Trần Nghị, tựa như định dùng cách này để giữ nàng lại. "Em còn nhiều nơi chưa đưa chị đi. Ông ngoại em có một rừng trúc, lúc nổi gió, tiếng lá xào xạc nghe hay lắm."
"Ông ngoại em còn biết làm trà lá trúc, còn nữa,..còn nữa, tay nghề nấu rượu của ông giỏi hơn mẹ em nhiều."
Trần Nghị nào có muốn rời đi, chẳng phải cũng muốn ở lại với Thẩm Tiểu Khương thêm chút nữa, cùng nhau uống chén rượu gạo, nhấp tách trà lá trúc. Nàng dao động. Nàng đã nghĩ đến những lời Thẩm Tiểu Khương nói, cũng nghĩ đến rốt cuộc con người sống vì điều gì? Tiền tài và quyền lực, niềm vui và tự do, cái nào mới quan trọng hơn? Phải sống thế nào mới không uổng phí một đời này?
Nhưng, Trần Nghị tạm thời vẫn chưa nghĩ thông suốt. Nàng hiện tại chỉ biết, mình không thể để Bạch lão gia tử thất vọng, càng không thể để bản thân của ngày xưa thất vọng.
"Chị bắt buộc phải về."
Gương mặt Trần Nghị đang cười, nhưng giọng nói lại chẳng nghe ra chút vui vẻ nào.
Cái gì mà bầu cử hội trưởng, Thẩm Tiểu Khương không hiểu. Trần Nghị nói gì, cô chỉ có thể nghe vậy. Cô hiểu lựa chọn của Trần Nghị, khẳng định sự kiên trì của nàng, cô hy vọng nàng thành công, hy vọng nàng đạt được mọi điều mình mong muốn. Cô hiểu rằng, cho dù mình có tạm thời hái được vầng trăng mà nàng hằng ao ước, cuối cùng cũng vẫn phải trả nàng về với bầu trời.
"Thôi được rồi," Thẩm Tiểu Khương xịu mặt. "Vậy em về cùng chị."
Trần Nghị mỉm cười: "Không ở lại với ba mẹ em à?"
"Không sao đâu, dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi, đợi đến hè em lại về." Sắc mặt Thẩm Tiểu Khương dịu đi.
Trần Nghị xoay người, bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Tiểu Khương.
"Được." Nàng nói.
Gối đầu thật mềm, nệm cũng thật mềm. Trần Nghị cảm thấy, giường của Thẩm Tiểu Khương là chiếc giường thoải mái nhất mà nàng từng ngủ.
Nhiệt độ ban ngày ở Hải Thị rất cao, nhưng ban đêm lại trở nên mát mẻ nhờ hơi ẩm từ biển. Gió nhẹ thổi qua, lật giở những trang sách trên bàn, một nửa tấm rèm cửa màu trắng bị thổi tung lên. Một bóng mờ mỏng manh phủ lên gương mặt hai người. Cùng lúc đó, một vệt trăng lạnh lẽo cũng chiếu vào.
Trong khoảng không gian nửa sáng nửa tối, cả hai đều thấy rõ mắt nhau, và cả ý cười trong veo trong mắt đối phương.
Trần Nghị đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thẩm Tiểu Khương. Trên gương mặt thiếu nữ có một chút bầu bĩnh, làn da sạch sẽ khô ráo không cần bất kỳ lớp trang điểm nào, đẹp một cách tự nhiên, đẹp một cách tự do. Đôi ngươi đen láy, sâu thẳm, tựa như một lỗ đen nuốt chửng vạn vật, đang từng chút, từng chút một nuốt chửng trái tim Trần Nghị. Đồng thời, lại giống như màn đêm ngoài cửa sổ, quyến luyến, trêu người, từng chút một thăm dò, nắm chặt, buông ra, rồi lại nắm chặt, lại buông ra.
Bất chợt, nàng ngang nhiên xông tới, in lên khóe môi Thẩm Tiểu Khương một nụ hôn mềm mại, ngọt ngào. Sau đó, Trần Nghị vùi mặt vào vị trí trái tim của Thẩm Tiểu Khương.
"Được, chúng ta cùng nhau về." Trần Nghị lại đáp một lần nữa. Lần này, là nói cho Thẩm Tiểu Khương nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Thẩm Tiểu Khương không thể bỏ lại nàng, nàng cũng không thể rời xa Thẩm Tiểu Khương.
Đột nhiên, Thẩm Tiểu Khương ngồi dậy, hai tay chống hai bên người Trần Nghị, từ trên cao nhìn xuống nàng. Trần Nghị ở trong bóng tối, còn Thẩm Tiểu Khương lại được ánh trăng chiếu rọi càng thêm sáng. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh xắn, đều nhuốm một màu d*c v*ng thẳng thắn.
Cô cúi đầu hôn lên đuôi mắt Trần Nghị, sau đó tiến đến bên gáy nàng, ngậm lấy vành tai nàng. Hơi thở dịu dàng quấn quýt, vành tai nóng lên trong sự day nghiền. Mái tóc Trần Nghị xõa tung trên gối, mặc cho sự tùy hứng không biết mệt mỏi của cô gái trẻ.
Đôi môi thiếu nữ lướt qua cổ Trần Nghị, hàm răng cứng rắn cắn lên phần xương mềm, giống như một con thú đói khát đã lâu bóp chặt yết hầu con mồi, hồi lâu không chịu buông. Hơi thở ấm áp lướt qua vai, cổ, xương quai xanh, những đường cong cân đối, mắt cá chân thon gầy. Ngang ngược bá đạo đánh lên dấu ấn thuộc về riêng mình.
Đêm rất dài, không biết từ đâu ra một giọt nước làm ướt vệt trăng nơi đầu giường.
Trở lại Nam Thành, đã là đêm ngày hôm sau.
Trần Nghị nhớ mãi ánh mắt lưu luyến của mẹ Thẩm Tiểu Khương lúc rời đi, cũng nhớ mãi những túi lớn túi nhỏ mà bà đã chuẩn bị cho các nàng. Hóa ra được người khác yêu thương là cảm giác như thế này. Thật tốt.
Hà Trung đã dặn dò nhà bếp khách sạn chuẩn bị bữa tối. Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị ăn xong, tắm rửa dọn dẹp đồ đạc. Lúc nằm dài trên giường, đã là mười giờ. Chuyến đi Hải Thị hai ngày một đêm thật sự rất phong phú. Cả hai rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Trần Nghị đến quán bar. Trong phòng họp, lác đác vài người đang ngồi. Cuộc họp kết thúc, nàng tiễn họ ra thang máy, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Cửa thang máy đóng lại, nụ cười của Trần Nghị lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt sắc bén, lạnh lùng.
Bất chợt, nàng bị một tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt. Nàng theo bản năng đưa tay, định che đi ánh sáng. Nhưng một giây sau lại thu tay về. Nàng từ từ hạ cánh tay xuống, đón lấy ánh sáng đi về phía cửa sổ. Hai tay đặt lên lan can, nàng đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Trung và trợ lý đứng ở một khoảng cách không xa không gần chờ đợi. Khi Trần Nghị đang suy tư, không ai dám làm phiền. Ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy nàng, nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào. Thậm chí, còn không ấm áp bằng cơn mưa ở Hải Thị.
Nàng nhớ Hải Thị. Rõ ràng không phải quê hương của mình, nhưng lại khiến nàng cảm thấy thân thương. Mọi thứ ở đó đều thật đẹp đẽ, giống như một lời nói dối đầy màu sắc. Trần Nghị nhắm mắt lại, khẽ cười, tự lẩm bẩm: "'Thánh địa của nghệ sĩ' ư? Mảnh đất đó hoang vắng như vậy, trừ phi có kẻ điên, nếu không làm sao lại có người đi khai phá cơ chứ?"
Nói xong, nàng lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào khung chat với Thẩm Tiểu Khương, rơi vào trầm tư.
"Tiểu Thất." Giọng Bạch lão gia từ phía sau truyền đến.
Trần Nghị tắt màn hình điện thoại, đối diện với đôi mắt đục ngầu, tang thương của ông lão.
"Bạch gia." Nàng cất điện thoại, cung kính đi về phía ông.
"Xem xong dự án ở Hải Thị rồi về đấy à?"
Trần Nghị ngẩn người, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Ông liếc nhìn nàng: "Chỉ là một thành phố nhỏ ven biển thôi, lượng khách không lớn, thiếu cơ hội kinh doanh."
Trần Nghị lịch sự cười: "Cháu không nghĩ vậy."
"Ồ?"
Trần Nghị cúi đầu, đỡ ông đi đến bên cửa sổ. "Đã ba mặt giáp biển, làm du lịch toàn vùng cũng không tệ. Vừa hay, ở đó có một khu đất rất lớn, bỏ hoang nhiều năm, nhà đầu tư thì chạy mất, chính phủ cũng không quan tâm..."
"Du lịch toàn vùng? Toàn là những vụ mua bán lỗ vốn, không phải cháu không thích làm sao? Lại nói, Tiểu Thất à, đã bỏ hoang nhiều năm, chính phủ cũng không muốn quản, thì có tương lai gì được chứ?" Ông Bạch mân mê quả óc chó trong tay, vẻ mặt bình thản.
"Nhưng mà..."
Ông Bạch ngắt lời Trần Nghị: "Đừng nhưng mà nữa. Lát nữa Lý tổng và Thiệu tổng sẽ đến. Để cho cháu có nhiều cơ hội thể hiện hơn, ta đã sắp xếp cho họ ở khách sạn Tinh Hối dưới tên của cháu, cháu không có ý kiến gì chứ?"
Ông Bạch xem như là người thầy của Trần Nghị, Trần Nghị rất kính trọng ông.
"Đương nhiên là không ạ." Nàng đeo lên chiếc mặt nạ thản nhiên, khách sáo.
Bạch lão gia tử cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Vậy thì tốt. Họ sẽ ở lại Nam Thành cho đến khi cuộc bầu cử hội trưởng kết thúc mới rời đi. Trong số họ có ông trùm tài chính, có cả những ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực công nghệ. Tương lai khi cháu ngồi lên vị trí hội trưởng, họ có thể giúp đỡ cháu."
Bạch lão gia nói xong, lướt qua bên cạnh Trần Nghị, đưa tay không nặng không nhẹ vỗ vai nàng: "Tiểu Thất, cháu không chỉ phải cân nhắc trước mắt, mà còn phải có tầm nhìn xa trông rộng, đừng để những chuyện nhỏ nhặt làm mờ mắt."
Ba chữ "chuyện nhỏ nhặt" được nói rất nặng.
"Đừng để ta thất vọng."
Gần hai năm nay, ông rất ít khi nói những lời nặng nề như vậy. Lòng Trần Nghị run lên.
"Vâng, cảm ơn Bạch gia." Trần Nghị cười tiễn ông Bạch rời đi.
Sau khi bóng dáng Bạch gia biến mất, khóe môi Trần Nghị lập tức trĩu xuống, sắc mặt tái xanh. Cái thành phố Nam Thành này, thật sự là mục nát quá rồi.
Rời khỏi quán rượu, Trần Nghị lái xe, không mục đích lang thang trên đường phố Nam Thành. Chẳng biết tự lúc nào, đã lái đến cửa hàng thú cưng nơi Thẩm Tiểu Khương làm thêm.
"Cửa hàng thú cưng Phỉ Phỉ à." Trần Nghị lẩm bẩm.
Lúc này, nàng thấy Thẩm Tiểu Khương đi ra. Thế giới u ám của nàng, một lần nữa được chiếu rọi bởi một tia sáng. Gánh nặng trên vai, chỉ có khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương mới có thể tạm thời buông xuống.
Trần Nghị hạ cửa sổ xe xuống, chống tay lên khung cửa sổ, hai mắt ánh lên một ý cười như có như không.
"Tiểu Nguyệt, em chắc là quảng cáo giảm giá này phải viết như thế này không, cửa hàng mình từ lúc nào lại có loại dịch vụ này thế?" Thẩm Tiểu Khương dời tấm biển quảng cáo ra cửa, gãi gãi cổ, trầm ngâm. Chị Mạnh đã về nghỉ sinh, Tiểu Nguyệt là nhân viên mới mà chị chủ quán vừa tuyển.
"Em hỏi chị chủ quán rồi, chị ấy bảo viết thế này không sao đâu." Cô gái nói xong, mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương gật gật đầu, đáp lại bằng một biểu cảm bình thản, sau đó cầm bút dạ lên tô tô vẽ vẽ.
"'Chụp ảnh chung cho thú cưng và chủ nhân'?" Trần Nghị nhìn tấm biển quảng cáo, ý cười trong mắt càng thêm đậm. "Thú vị đấy."
"Chị Tiểu Khương, dây tạp dề của chị bị tuột rồi, để em thắt lại cho." Tiểu Nguyệt nói xong, vòng ra sau lưng Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương nghe thấy, lập tức ngừng bút, đột ngột xoay người, đưa tay nắm lấy dây tạp dề của mình, thái độ xa cách: "Không cần đâu, chị tự làm được rồi."
Tiểu Nguyệt sững lại một chút, sau đó có chút lúng túng chớp mắt lia lịa: "À, vậy được, vậy em đi làm việc trước nhé."
"Ừ, được."
Thấy Tiểu Nguyệt đi vào, Thẩm Tiểu Khương thở phào một hơi, sờ sờ sợi dây tạp dề đã tuột sau lưng, lắc đầu, rồi lại tiếp tục viết quảng cáo. Thẩm Tiểu Khương nảy ra ý tưởng, ở vị trí trống cuối cùng của tấm biển, cô vẽ nguệch ngoạc một khuôn mặt mèo con. Mặc dù không được đẹp cho lắm, nhưng lại rất đáng yêu.
Sau lưng vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót. Thẩm Tiểu Khương nhận ra, hình như có chút quen thuộc. Cô vừa định quay người lại, đã bị đối phương dùng ngón tay chống lên vai.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của người phụ nữ như được ngâm trong rượu, say lòng người vô cùng. Mềm mại, lả lướt, vang lên giữa khu quảng trường không mấy yên tĩnh, có một sức mạnh vừa mềm dẻo lại vừa cứng rắn, khiến người ta yêu thích, khiến người ta xao xuyến.
Thẩm Tiểu Khương ngước mắt, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói qua tấm kính cửa. Nàng mặc một chiếc sườn xám màu đen, mái tóc màu nâu sẫm dài ngang vai được cài gọn gàng sau cổ áo, vài lọn tóc bị gió thổi bay, uốn lượn thành những gợn sóng dịu dàng trong không trung.
Lúc này, Trần Nghị cũng ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương đang ngắm mình trong kính.
"Em cười cái gì?" Nàng tiến đến bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, hơi híp mắt lại, nụ cười đầy quyến rũ. Đuôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng yếu ớt, tựa như một con bạch hồ trong đêm tối, rõ ràng là đến để câu hồn người, nhưng lại thánh khiết đến mức khiến người ta không dám khinh nhờn.
Thấy Thẩm Tiểu Khương không trả lời, Trần Nghị nâng cằm, đôi môi hé mở, khẽ cắn đầu lưỡi, mềm mại "chậc" một tiếng, dùng sức siết chặt sợi dây tạp dề trong tay, từ trong cổ họng bật ra một âm cuối cao vút: "Hửm?"
"A..." Dây tạp dề đột nhiên siết chặt, Thẩm Tiểu Khương khẽ kêu lên.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười trong trẻo, dễ nghe. Tựa như chiếc chuông gió trên cửa, chỉ cần có gió, nàng có thể leng keng reo vang suốt đêm.